Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
“Không sao, đợi lát nữa bác sĩ vào, tôi hỏi chút chuyện trước đã.”
Sau đó, một bác sĩtrung niên đi vào, hỏi: “Cậu tìm tôi sao? Có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ, ông đã kiểm tra hết tất cả tình trạng của cô gái này chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Cô ấy bị xuất huyết não nghiêm trọng và chấn động não cấp trung bình, cần làm phẫu thuật mở hộp sọ ngay lập tức, đầu tiên phải lấy hết máu đông ra, cho nên mấy người nhanh chóng xoay tiền đi, bệnh viện của chúng tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất làm phẫu thuật cho mấy người.” Bác sĩ nói xong liền muốn rời đi.
Thấy vậy, Ninh Vũ Phi có chút thô lỗ nói: “Bệnh viện này của mấy người làm ăn như thế à? Kiểm tra sơ qua là đã có thể kết luận luôn tình trạng bệnh rồi sao? Tôi có thể nói cho ông biết, cho dù bây giờ chúng tôi có nộp tiền, bác sĩ kia còn chưa đến thì bệnh nhân đã không qua khỏi đêm nay rồi.”
Nhưng đối với lời nói của Ninh Vũ Phi, bác sĩ chỉ khịt mũi coi thường, miệt thị liếc Ninh Vũ Phi một cái, nói: “Việc bây giờ các người cần phải làm là gom tiền, tình hình bệnh nhân như thế nào tôi rõ ràng hơn mấy người, không cần cậu phải dạy tôi làm như thế nào. Đến lúc xảy ra chuyện người nào chịu trách nhiệm, cậu chịu sao?”
“Này, ông bác sĩ này sao thế, người anh em của tôi có ý tốt nói cho ông tình huống bệnh nhân có thể sẽ gặp phải, ông không thể nghe kỹ được sao, hay là nói không đem mạng người làm trọng? Đến lúc đó người chết rồi liền nói một câu đã cố gắng hết sức trút bỏ trách nhiệm sao?” Trần Thành Hạo không vui.
Bác sĩ trung niên cảm thấy nực cười, nhìn hai người trước mắt một cái, sau đó trực tiếp đẩy Trần Thành Hạo sang một bên, đi ra ngoài, vốn không hề đem lời Ninh Vũ Phàm nói đặt vào lòng.
“Cẩn thận tôi khiếu nại ông đấy!” Trần Thành Hạo nói.
Nhưng khiếu nại chỉ có tác dụng với y tá và nhân viên trong bệnh viện, còn bác sĩ phụ trách thì nhận được quá nhiều rồi, nên chẳng cần phải lo lắng khiếu nại gì hết.
Lưu Lập Quốc sốt ruột nói: “Tiểu Phi, những lời vừa rồi cháu nói là thật sao? Đình Đình có thể không qua nổi đêm nay thật sao?”
“Không ngại nói thẳng với chú, Lưu Hà Đình chắc chắn không thể qua khỏi đêm nay, bởi vì ngoại trừ xuất huyết não và chấn động não ra, cháu còn phát hiện ra một ít vụn thủy tinh rất nhỏ, rất khó nhìn ra, nhìn phim chụp rất khó có thể phát hiện ra được, những vụn thủy tinh nhỏ này ở trong cơ thể thì không sao, nhưng nếu ở trong não thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, hai chân Lưu Lập Quốc mềm nhũn, lập tức muốn chạy ra ngoài đi tìm bác sĩ một lần nữa.
Ninh Vũ Phi thở dài nói: “Vô ích thôi, bác sĩ kia là một bác sĩ độc tài, ông ta sẽ không cho phép người khác nghi ngờ chẩn đoán của ông ta đâu.”
“Ông nhổ vào, bác sĩ chó má!” Trần Thành Hạo nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Phi, cháu mau nghĩ cách đi, bây giờ chỉ có thể dựa vào cháu thôi, chú xin cháu.”
Lưu Lập Quốc định quỳ xuống trước mặt Ninh Vũ Phi, anh vội ngăn lại, nói: “Chú đừng gấp, cháu đi ra ngoài tìm viện trưởng nói chuyện trước xem sao!”
“Ừm!”
Ninh Vũ Phi đi ra ngoài, tìm một y tá hỏi thăm vị trí phòng làm việc của viện trưởng.
Sau khi đến trước cửa phòng viện trưởng, Ninh Vũ Phi lễ phép gõ cửa một cái.
“Chàng trai trẻ tìm tôi có chuyện gì không?” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Ninh Vũ Phi xoay người nhìn lại, là một người đàn ông đeo kính mặc áo blouse trắng, nói: “Tôi là người nhà của bệnh nhân, cho nên muốn nói với viện trưởng một chút về tình hình của bệnh nhân.”
“Được, nhưng cậu chỉ có năm phút!”
“Thế là đủ rồi!”
Hai người sau khi đi vào phòng của viện trưởng, Ninh Vũ Phi lấy ra phim chụp đưa cho viện trưởng xem, chứng minh suy đoán của mình.
Viện trưởng cũng bắt đầu nhíu mày, nói: “Cậu chờ một chút, để tôi gọi bác sĩ đến đây hỏi.”
“Ừm!”
Rất nhanh, bác sĩ phụ trách chữa trị cho Lưu Hà Đình đi đến, đầu tiên là kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi, sau đó mỉm cười hỏi: “Viện trưởng Chu sao vậy? Ông tìm tôi có chuyện gì sao?”
Viện trưởng Chu cầm tấm phim lên, nói: “Chàng trai trẻ này nói trong tấm phim này không chỉ có xuất huyết não, còn có một ít vụn thủy tinh, ông thấy sao?”
“Ai da viện trưởng, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi, tôi hành nghề y đã sáu năm, tôi sao có thể không nhìn ra nguyên nhân từ tấm phim chứ?”
Sau đó, một bác sĩtrung niên đi vào, hỏi: “Cậu tìm tôi sao? Có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ, ông đã kiểm tra hết tất cả tình trạng của cô gái này chưa?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Cô ấy bị xuất huyết não nghiêm trọng và chấn động não cấp trung bình, cần làm phẫu thuật mở hộp sọ ngay lập tức, đầu tiên phải lấy hết máu đông ra, cho nên mấy người nhanh chóng xoay tiền đi, bệnh viện của chúng tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất làm phẫu thuật cho mấy người.” Bác sĩ nói xong liền muốn rời đi.
Thấy vậy, Ninh Vũ Phi có chút thô lỗ nói: “Bệnh viện này của mấy người làm ăn như thế à? Kiểm tra sơ qua là đã có thể kết luận luôn tình trạng bệnh rồi sao? Tôi có thể nói cho ông biết, cho dù bây giờ chúng tôi có nộp tiền, bác sĩ kia còn chưa đến thì bệnh nhân đã không qua khỏi đêm nay rồi.”
Nhưng đối với lời nói của Ninh Vũ Phi, bác sĩ chỉ khịt mũi coi thường, miệt thị liếc Ninh Vũ Phi một cái, nói: “Việc bây giờ các người cần phải làm là gom tiền, tình hình bệnh nhân như thế nào tôi rõ ràng hơn mấy người, không cần cậu phải dạy tôi làm như thế nào. Đến lúc xảy ra chuyện người nào chịu trách nhiệm, cậu chịu sao?”
“Này, ông bác sĩ này sao thế, người anh em của tôi có ý tốt nói cho ông tình huống bệnh nhân có thể sẽ gặp phải, ông không thể nghe kỹ được sao, hay là nói không đem mạng người làm trọng? Đến lúc đó người chết rồi liền nói một câu đã cố gắng hết sức trút bỏ trách nhiệm sao?” Trần Thành Hạo không vui.
Bác sĩ trung niên cảm thấy nực cười, nhìn hai người trước mắt một cái, sau đó trực tiếp đẩy Trần Thành Hạo sang một bên, đi ra ngoài, vốn không hề đem lời Ninh Vũ Phàm nói đặt vào lòng.
“Cẩn thận tôi khiếu nại ông đấy!” Trần Thành Hạo nói.
Nhưng khiếu nại chỉ có tác dụng với y tá và nhân viên trong bệnh viện, còn bác sĩ phụ trách thì nhận được quá nhiều rồi, nên chẳng cần phải lo lắng khiếu nại gì hết.
Lưu Lập Quốc sốt ruột nói: “Tiểu Phi, những lời vừa rồi cháu nói là thật sao? Đình Đình có thể không qua nổi đêm nay thật sao?”
“Không ngại nói thẳng với chú, Lưu Hà Đình chắc chắn không thể qua khỏi đêm nay, bởi vì ngoại trừ xuất huyết não và chấn động não ra, cháu còn phát hiện ra một ít vụn thủy tinh rất nhỏ, rất khó nhìn ra, nhìn phim chụp rất khó có thể phát hiện ra được, những vụn thủy tinh nhỏ này ở trong cơ thể thì không sao, nhưng nếu ở trong não thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, hai chân Lưu Lập Quốc mềm nhũn, lập tức muốn chạy ra ngoài đi tìm bác sĩ một lần nữa.
Ninh Vũ Phi thở dài nói: “Vô ích thôi, bác sĩ kia là một bác sĩ độc tài, ông ta sẽ không cho phép người khác nghi ngờ chẩn đoán của ông ta đâu.”
“Ông nhổ vào, bác sĩ chó má!” Trần Thành Hạo nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Phi, cháu mau nghĩ cách đi, bây giờ chỉ có thể dựa vào cháu thôi, chú xin cháu.”
Lưu Lập Quốc định quỳ xuống trước mặt Ninh Vũ Phi, anh vội ngăn lại, nói: “Chú đừng gấp, cháu đi ra ngoài tìm viện trưởng nói chuyện trước xem sao!”
“Ừm!”
Ninh Vũ Phi đi ra ngoài, tìm một y tá hỏi thăm vị trí phòng làm việc của viện trưởng.
Sau khi đến trước cửa phòng viện trưởng, Ninh Vũ Phi lễ phép gõ cửa một cái.
“Chàng trai trẻ tìm tôi có chuyện gì không?” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Ninh Vũ Phi xoay người nhìn lại, là một người đàn ông đeo kính mặc áo blouse trắng, nói: “Tôi là người nhà của bệnh nhân, cho nên muốn nói với viện trưởng một chút về tình hình của bệnh nhân.”
“Được, nhưng cậu chỉ có năm phút!”
“Thế là đủ rồi!”
Hai người sau khi đi vào phòng của viện trưởng, Ninh Vũ Phi lấy ra phim chụp đưa cho viện trưởng xem, chứng minh suy đoán của mình.
Viện trưởng cũng bắt đầu nhíu mày, nói: “Cậu chờ một chút, để tôi gọi bác sĩ đến đây hỏi.”
“Ừm!”
Rất nhanh, bác sĩ phụ trách chữa trị cho Lưu Hà Đình đi đến, đầu tiên là kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi, sau đó mỉm cười hỏi: “Viện trưởng Chu sao vậy? Ông tìm tôi có chuyện gì sao?”
Viện trưởng Chu cầm tấm phim lên, nói: “Chàng trai trẻ này nói trong tấm phim này không chỉ có xuất huyết não, còn có một ít vụn thủy tinh, ông thấy sao?”
“Ai da viện trưởng, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi, tôi hành nghề y đã sáu năm, tôi sao có thể không nhìn ra nguyên nhân từ tấm phim chứ?”