Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Chương 34
“Mặc dù anh sống tiết kiệm, nhưng dù sao cũng phải có mấy món quần áo đàng hoàng chứ. Đi thôi.”
“Được rồi.”
Trần Thành Hạo ngẫm lại, mình vẫn đừng đi theo ăn cơm chó, bèn ngồi chờ trong xe.
Đây là một trong những trung tâm thương mại quốc tế của thành phố Ngọc Trai, toàn là những cửa hàng nhãn hiệu cao cấp, ít thì mấy triệu, nhiều tới tận mấy tỷ. Không ngờ hai người tới đi vào thì nghe thấy một giọng nói: “Y Nhạn?”
Hai người nhìn qua, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang màu xanh đậm, hai tay đút túi quần, khí chất cũng coi như thành thục chín chắn.
Sau lưng Âu Dương Minh Khánh còn có một nữ thư ký, trang điểm, mặc đồ công sở, ngoại hình không tệ.
Nữ thư ký có chút khí chất, dù sao cũng là phụ nữ công sở, có vẻ đẹp trí tuệ, cũng như nhị sư tỷ của Ninh Vũ Phi, nhưng ngoại hình thua xa.
Thấy người này, Tư Đồ Y Nhạn cau mày, kinh ngạc hỏi: “Minh Khánh, sao anh lại ở đây?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của ông nội em mà, cho nên anh tới mua mấy thứ, thật trùng hợp, vừa lúc gặp em, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo.” Âu Dương Minh Khánh nói.
“Không được.” Tư Đồ Y Nhạn từ chối, ôm cánh tay Ninh Vũ Phi nói: “Em đã hẹn người khác rồi, hôm nay không tiện.
Tư Đồ Y Nhạn chỉ động ôm cánh tay của người đàn ông khác khiến Âu Dương Minh Khánh rất khó chịu, nhưng để thể hiện phong độ của mình, anh ta vẫn mỉm cười nhìn Ninh Vũ Phi.
Còn đẹp trai hơn mình nữa chứ. Đây là phản ứng đầu tiên của Âu Dương Minh Khánh, sau đó quan sát quần áo của Ninh Vũ Phi, đều là hàng bình dân tầm thường, từ trên xuống dưới còn chưa đầy 600 ngàn. Nhất thời anh ta tràn đầy khinh thường, thầm nghĩ thì ra chỉ là thằng quê mùa mà thôi, mỉm cười vươn tay nói: “Chào cậu, tôi là Âu Dương Minh Khánh, tổng giám đốc của tập đoàn Âu Dương. Rất vui được làm quen với cậu?”
“Ninh Vũ Phi, sinh viên.” Ninh Vũ Phi không tiện từ chối nên bắt tay với anh ta, nhưng khi muốn thu tay lại, anh phát hiện đối phương nắm chặt tay mình. Xem ra là không thân thiện rồi.
Âu Dương Minh Khánh mỉm cười nói: “Y Nhạn là cô chủ của gia tộc Tư Đồ, cậu phải cố gắng nhiều hơn đấy.”
“Không sao, nếu Y Nhạn là bạn gái tôi thì sao tôi có thể để cô ấy chịu khổ.” Ninh Vũ Phi mỉm cười. Hiển nhiên câu nói này đã chọc giận Âu Dương Minh Khánh, lực cánh tay của anh ta dần dần tăng mạnh, muốn cho Ninh Vũ Phi một bài học nhớ đời. Nhưng anh ta đã nhầm rồi, Ninh Vũ Phi chẳng những không thấy đau mà còn cười khiêu khích, rất đáng ăn đòn.
Ninh Vũ Phi đương nhiên sẽ không chịu thiệt, bỗng dùng sức một phát, bóp tay khiến sắc mặt Âu Dương Minh Khánh thay đổi. Anh ta rụt tay lại, cả giận: “Cậu…”
“Xin lỗi, tôi là nông dân, việc đồng áng làm quen rồi nên khó tránh khỏi khỏe một chút.” Ninh Vũ Phi nhún vai, vô tội nói.
Âu Dương Minh Khánh đặt tay sau lưng, cố nhịn đau đớn mỉm cười nói: “Y Nhạn, em đừng chơi trễ quá, cô chú sẽ lo lắng đấy.”
“Em biết rồi. Ninh Vũ Phi, chúng ta đi thôi.”
Sau khi hai người rời đi, Âu Dương Minh Khánh nghiến răng, tay anh ta đã bị bóp trật khớp.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Nữ thư ký sốt ruột hỏi.
“Điều tra chi tiết về Ninh Vũ Phi cho tôi. Dám cua người mà tôi chấm trước, chán sống rồi.”
“Vâng!”
“Mặc dù anh sống tiết kiệm, nhưng dù sao cũng phải có mấy món quần áo đàng hoàng chứ. Đi thôi.”
“Được rồi.”
Trần Thành Hạo ngẫm lại, mình vẫn đừng đi theo ăn cơm chó, bèn ngồi chờ trong xe.
Đây là một trong những trung tâm thương mại quốc tế của thành phố Ngọc Trai, toàn là những cửa hàng nhãn hiệu cao cấp, ít thì mấy triệu, nhiều tới tận mấy tỷ. Không ngờ hai người tới đi vào thì nghe thấy một giọng nói: “Y Nhạn?”
Hai người nhìn qua, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang màu xanh đậm, hai tay đút túi quần, khí chất cũng coi như thành thục chín chắn.
Sau lưng Âu Dương Minh Khánh còn có một nữ thư ký, trang điểm, mặc đồ công sở, ngoại hình không tệ.
Nữ thư ký có chút khí chất, dù sao cũng là phụ nữ công sở, có vẻ đẹp trí tuệ, cũng như nhị sư tỷ của Ninh Vũ Phi, nhưng ngoại hình thua xa.
Thấy người này, Tư Đồ Y Nhạn cau mày, kinh ngạc hỏi: “Minh Khánh, sao anh lại ở đây?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của ông nội em mà, cho nên anh tới mua mấy thứ, thật trùng hợp, vừa lúc gặp em, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo.” Âu Dương Minh Khánh nói.
“Không được.” Tư Đồ Y Nhạn từ chối, ôm cánh tay Ninh Vũ Phi nói: “Em đã hẹn người khác rồi, hôm nay không tiện.
Tư Đồ Y Nhạn chỉ động ôm cánh tay của người đàn ông khác khiến Âu Dương Minh Khánh rất khó chịu, nhưng để thể hiện phong độ của mình, anh ta vẫn mỉm cười nhìn Ninh Vũ Phi.
Còn đẹp trai hơn mình nữa chứ. Đây là phản ứng đầu tiên của Âu Dương Minh Khánh, sau đó quan sát quần áo của Ninh Vũ Phi, đều là hàng bình dân tầm thường, từ trên xuống dưới còn chưa đầy 600 ngàn. Nhất thời anh ta tràn đầy khinh thường, thầm nghĩ thì ra chỉ là thằng quê mùa mà thôi, mỉm cười vươn tay nói: “Chào cậu, tôi là Âu Dương Minh Khánh, tổng giám đốc của tập đoàn Âu Dương. Rất vui được làm quen với cậu?”
“Ninh Vũ Phi, sinh viên.” Ninh Vũ Phi không tiện từ chối nên bắt tay với anh ta, nhưng khi muốn thu tay lại, anh phát hiện đối phương nắm chặt tay mình. Xem ra là không thân thiện rồi.
Âu Dương Minh Khánh mỉm cười nói: “Y Nhạn là cô chủ của gia tộc Tư Đồ, cậu phải cố gắng nhiều hơn đấy.”
“Không sao, nếu Y Nhạn là bạn gái tôi thì sao tôi có thể để cô ấy chịu khổ.” Ninh Vũ Phi mỉm cười. Hiển nhiên câu nói này đã chọc giận Âu Dương Minh Khánh, lực cánh tay của anh ta dần dần tăng mạnh, muốn cho Ninh Vũ Phi một bài học nhớ đời. Nhưng anh ta đã nhầm rồi, Ninh Vũ Phi chẳng những không thấy đau mà còn cười khiêu khích, rất đáng ăn đòn.
Ninh Vũ Phi đương nhiên sẽ không chịu thiệt, bỗng dùng sức một phát, bóp tay khiến sắc mặt Âu Dương Minh Khánh thay đổi. Anh ta rụt tay lại, cả giận: “Cậu…”
“Xin lỗi, tôi là nông dân, việc đồng áng làm quen rồi nên khó tránh khỏi khỏe một chút.” Ninh Vũ Phi nhún vai, vô tội nói.
Âu Dương Minh Khánh đặt tay sau lưng, cố nhịn đau đớn mỉm cười nói: “Y Nhạn, em đừng chơi trễ quá, cô chú sẽ lo lắng đấy.”
“Em biết rồi. Ninh Vũ Phi, chúng ta đi thôi.”
Sau khi hai người rời đi, Âu Dương Minh Khánh nghiến răng, tay anh ta đã bị bóp trật khớp.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Nữ thư ký sốt ruột hỏi.
“Điều tra chi tiết về Ninh Vũ Phi cho tôi. Dám cua người mà tôi chấm trước, chán sống rồi.”
“Vâng!”