Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn nhìn đầu xe của mình, lập tức cau mày. Đúng là có vết máu. Nhưng cô thật sự không tông trúng người.
“Mọi người đều thấy rõ, tông trúng người ta mà còn bảo là không có. Người giàu các cô không xem người nghèo chúng tôi là con người chứ gì?”
“Không phải! Tôi thật sự không tông!” Tư Đồ Y Nhạn sốt ruột nói.
Nhưng cô càng sốt ruột thì lại càng mất bình tĩnh, bất giác rơi vào bẫy của đối phương. Hiển nhiên cô đã bối rối không biết nên làm sao.
Trong đám đông chung quanh, một gã gầy còm nói: “Tao nhổ vào! Giàu thì giỏi lắm à? Tông trúng người khác không xin lỗi mà còn có lý hả?”
Câu nói này khơi dậy tâm lý hận giàu của không ít người, đều bắt đầu chỉ trỏ vào Tư Đồ Y Nhạn, nói những lời rất khó nghe.
Ninh Vũ Phi ăn bánh bao, nhìn chung quanh, thầm nghĩ sao mọi người lại bắt đầu đổi đầu mâu công kích mỹ nữ kia?
Lúc này, Tư Đồ Y Nhạn tức giận sắp khóc, chuẩn bị vào trong xe lấy di động gọi người nhà tới giúp mình, gã đầu trọc lại giật điện thoại của cô, hung tợn nói: “Sao? Cô định gọi người nhà của cô tới chèn ép chúng tôi hả?”
“Không phải! Anh trả điện thoại cho tôi!” Tư Đồ Y Nhạn vốn nhu nhược, ánh mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Hừ, hôm nay người nhà cô tới đây cũng phải chịu trách nhiệm.”
Một người phụ nữ trung niên đi tới an ủi Tư Đồ Y Nhạn: “Cô gái à, cho họ một khoản tiền đuổi đi, không thì lỡ báo cảnh sát, cho dù cô là con nhà giàu cũng phải chịu trách nhiệm.”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn cũng tán thành, đối phương cũng chỉ đòi tiền mà thôi, mình cũng chỉ còn cách của đi thay người. Tư Đồ Y Nhạn hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Miệng ông lão này chảy máu, chắc chắn bị nội thương, kiểu gì cũng phải tĩnh dưỡng hai ba năm, dù gì cô cũng phải cho ba bốn trăm triệu chứ nhỉ?” Gã đầu trọc ngoác mồm đòi tiền.
“Cái gì? Ba bốn trăm triệu ư?”
Người phụ nữ trung niên còn nói: “Ôi dào, cô bé ngốc à, tiền quan trọng hay là thanh danh của cô quan trọng hơn?”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn lại mềm lòng, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi xách nói: “Trong thẻ này là 300 triệu, toàn bộ tiền của tôi, mã pin là sáu số sáu.”
Khi gã đầu trọc nhận tấm thẻ thì một giọng nói không hài hòa vang lên: “Hãy khoan, người thành phố mấy người diễn xuất giả trân quá đấy.”
Không chờ mấy người hồi phục tinh thần, Ninh Vũ Phi đã giật lại tấm thẻ, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Đồ Y Nhạn nói: “Mỹ nữ, gặp chuyện thì chịu khó động não đi.” Nói rồi tiêu sái nhét tấm thẻ vào túi xách của Tư Đồ Y Nhạn.
Đương nhiên chỉ có mình Ninh Vũ Phi tiêu sái mà thôi, người chung quanh đều nghĩ thằng nghèo từ đâu ra vậy? Tán gái không nhìn trường hợp gì cả.
Gã đầu trọc phẫn nộ túm vai Ninh Vũ Phi, quay mặt anh sang đây, quát lên: “Oắt con, chỗ này không liên quan gì tới mày hết, cút sang một bên đi, đừng muốn ăn đòn!”
“Xin lỗi, đương nhiên là liên quan tới tôi.” Ninh Vũ Phi lười biếng nói.
“Mày…” Gã đầu trọc muốn đánh Ninh Vũ Phi, nhưng người chung quanh đều đang nhìn, thế là gã hạ giọng nói bên tai anh: “Sang chỗ khác đi, làm xong tao cho mày 3 triệu.”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn nhìn đầu xe của mình, lập tức cau mày. Đúng là có vết máu. Nhưng cô thật sự không tông trúng người.
“Mọi người đều thấy rõ, tông trúng người ta mà còn bảo là không có. Người giàu các cô không xem người nghèo chúng tôi là con người chứ gì?”
“Không phải! Tôi thật sự không tông!” Tư Đồ Y Nhạn sốt ruột nói.
Nhưng cô càng sốt ruột thì lại càng mất bình tĩnh, bất giác rơi vào bẫy của đối phương. Hiển nhiên cô đã bối rối không biết nên làm sao.
Trong đám đông chung quanh, một gã gầy còm nói: “Tao nhổ vào! Giàu thì giỏi lắm à? Tông trúng người khác không xin lỗi mà còn có lý hả?”
Câu nói này khơi dậy tâm lý hận giàu của không ít người, đều bắt đầu chỉ trỏ vào Tư Đồ Y Nhạn, nói những lời rất khó nghe.
Ninh Vũ Phi ăn bánh bao, nhìn chung quanh, thầm nghĩ sao mọi người lại bắt đầu đổi đầu mâu công kích mỹ nữ kia?
Lúc này, Tư Đồ Y Nhạn tức giận sắp khóc, chuẩn bị vào trong xe lấy di động gọi người nhà tới giúp mình, gã đầu trọc lại giật điện thoại của cô, hung tợn nói: “Sao? Cô định gọi người nhà của cô tới chèn ép chúng tôi hả?”
“Không phải! Anh trả điện thoại cho tôi!” Tư Đồ Y Nhạn vốn nhu nhược, ánh mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Hừ, hôm nay người nhà cô tới đây cũng phải chịu trách nhiệm.”
Một người phụ nữ trung niên đi tới an ủi Tư Đồ Y Nhạn: “Cô gái à, cho họ một khoản tiền đuổi đi, không thì lỡ báo cảnh sát, cho dù cô là con nhà giàu cũng phải chịu trách nhiệm.”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn cũng tán thành, đối phương cũng chỉ đòi tiền mà thôi, mình cũng chỉ còn cách của đi thay người. Tư Đồ Y Nhạn hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Miệng ông lão này chảy máu, chắc chắn bị nội thương, kiểu gì cũng phải tĩnh dưỡng hai ba năm, dù gì cô cũng phải cho ba bốn trăm triệu chứ nhỉ?” Gã đầu trọc ngoác mồm đòi tiền.
“Cái gì? Ba bốn trăm triệu ư?”
Người phụ nữ trung niên còn nói: “Ôi dào, cô bé ngốc à, tiền quan trọng hay là thanh danh của cô quan trọng hơn?”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn lại mềm lòng, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi xách nói: “Trong thẻ này là 300 triệu, toàn bộ tiền của tôi, mã pin là sáu số sáu.”
Khi gã đầu trọc nhận tấm thẻ thì một giọng nói không hài hòa vang lên: “Hãy khoan, người thành phố mấy người diễn xuất giả trân quá đấy.”
Không chờ mấy người hồi phục tinh thần, Ninh Vũ Phi đã giật lại tấm thẻ, sau đó nhìn gương mặt xinh đẹp của Tư Đồ Y Nhạn nói: “Mỹ nữ, gặp chuyện thì chịu khó động não đi.” Nói rồi tiêu sái nhét tấm thẻ vào túi xách của Tư Đồ Y Nhạn.
Đương nhiên chỉ có mình Ninh Vũ Phi tiêu sái mà thôi, người chung quanh đều nghĩ thằng nghèo từ đâu ra vậy? Tán gái không nhìn trường hợp gì cả.
Gã đầu trọc phẫn nộ túm vai Ninh Vũ Phi, quay mặt anh sang đây, quát lên: “Oắt con, chỗ này không liên quan gì tới mày hết, cút sang một bên đi, đừng muốn ăn đòn!”
“Xin lỗi, đương nhiên là liên quan tới tôi.” Ninh Vũ Phi lười biếng nói.
“Mày…” Gã đầu trọc muốn đánh Ninh Vũ Phi, nhưng người chung quanh đều đang nhìn, thế là gã hạ giọng nói bên tai anh: “Sang chỗ khác đi, làm xong tao cho mày 3 triệu.”