Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22
“Chị Liên, chị đoán xem đây là ai?” Lệ Khinh Thiền nói.
Vân Liên là bà chủ của Lầu Tiên Cư, ngoại hình xinh đẹp gợi cảm, quyến rũ đa tình, cũng không lớn tuổi, chỉ khoảng 27, 28 mà thôi. Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn Ninh Vũ Phi, kinh ngạc nói: “Đây là ai vậy? Trông trắng trẻo xinh trai thế này, chẳng lẽ là nhóc tìm được chú chó con này ở chỗ nào đó?”
“Thôi đi! Đây là sư đệ của em đấy, mới xuống núi, em cố ý dẫn thằng bé tới làm quen với bà già chị Liên đấy.” Lưu Lập Quốc nói.
“Ái chà, vậy thì em hơi bị to gan đấy, không sợ chị ngủ tiểu sư đệ của em hả?”
“Không sao, giao cho chị em cũng yên tâm.”
Nghe hai người phụ nữ trò chuyện, Ninh Vũ Phi lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chị Liên, em là Ninh Vũ Phi, chị đừng nghe sư tỷ nói bậy.”
“Cậu nhóc thẹn thùng kìa!” Vân Liên cười quyến rũ, khiến Ninh Vũ Phi không nhịn được nhìn mấy lần. Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ sờ mũi, bị hai mỹ nhân trêu chọc, thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
“Không nói nữa, hai em vào phòng ngồi trước đi, chị kêu nhân viên bưng đồ ăn lên cho các em.”
“Vâng.”
Ninh Vũ Phi và Lệ Khinh Thiền chuẩn bị đi vào hành lang thì một thanh niên trẻ tuổi bước xuống từ tầng hai, vừa lúc đối mặt với Ninh Vũ Phi.
“Là mày hả?” Người này chính là Dương Tân Thiệp, kẻ đã bị Ninh Vũ Phi dạy cho một bài học.
“Là anh à?” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ, sao đi đâu cũng gặp phải tên hoàn khố này vậy?
“Ha ha ha, mày còn biết tao hả?”
Từ hồi sáng bị Ninh Vũ Phi đạp gãy chân, Dương Tân Thiệp vẫn muốn tìm cách trả thù tên quê mùa Ninh Vũ Phi. Bây giờ gặp mặt đương nhiên phải bùng nổ. Dương Tân Thiệp hung ác nói: “Mày được lắm, tao đang định đi tìm mày đây! Không ngờ mày lại tự dâng lên tận miệng! Tối nay tao phải trả thù mới được!”
“Vũ Phi, chuyện gì vậy?” Lệ Khinh Thiền hỏi.
“Không sao đâu sư tỷ, em sẽ giải quyết.”
= Nghe vậy, Dương Tân Thiệp nhất thời bị thu hút vì sắc đẹp của Lệ Khinh Thiền, nói: “Ái chà, mỹ nhân xinh đẹp thế này đúng là thế gian hiếm thấy. Tên tôi là Dương Tân Thiệp, cậu hai của nhà họ Dương, mỹ nhân tên gì vậy?”
“Tôi là chị gái của Ninh Vũ Phi.” Lệ Khinh Thiền cười quyến rũ. Nụ cười này khiến Dương Tân Thiệp thẫn thờ, nước miếng suýt nữa chảy xuống. Lệ Khinh Thiền thật sự rất đẹp, hắn ta từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng so với họ thì Lệ Khinh Thiền càng có vẻ nữ tính hơn, quả thực là độc dược.
Dương Tân Thiệp nhanh chóng tỉnh táo lại, cười nói: “Người đẹp, em trai cô đắc tội tôi, nhưng bây giờ cô có thể cứu cậu ta đấy.”
“Ồ, vậy à?” Lệ Khinh Thiền cười khẽ. Nhìn khắp nước Long Việt này thật đúng là chưa có ai dám ăn nói với cô như thế.
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta lập tức về nhà gặp cha mẹ cũng được luôn.” Dương Tân Thiệp nói.
“Xin lỗi nhé, bà đây không có hứng thú.” Lệ Khinh Thiền bỗng nhếch môi cười, chợt chân dài giơ lên đá quét, tốc độ cực nhanh.
“Á!!!”
Dương Tân Thiệp còn đang cười ngây ngô đã bị đá bay, kêu thảm thiết nằm trước cửa nhà hàng ngất xỉu. Thấy thế, mấy tên hồ bằng cẩu hữu của Dương Tân Thiệp nuốt nước miếng. Họ không thể trêu vào người phụ nữ này!
“Chị Liên, chị đoán xem đây là ai?” Lệ Khinh Thiền nói.
Vân Liên là bà chủ của Lầu Tiên Cư, ngoại hình xinh đẹp gợi cảm, quyến rũ đa tình, cũng không lớn tuổi, chỉ khoảng 27, 28 mà thôi. Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn Ninh Vũ Phi, kinh ngạc nói: “Đây là ai vậy? Trông trắng trẻo xinh trai thế này, chẳng lẽ là nhóc tìm được chú chó con này ở chỗ nào đó?”
“Thôi đi! Đây là sư đệ của em đấy, mới xuống núi, em cố ý dẫn thằng bé tới làm quen với bà già chị Liên đấy.” Lưu Lập Quốc nói.
“Ái chà, vậy thì em hơi bị to gan đấy, không sợ chị ngủ tiểu sư đệ của em hả?”
“Không sao, giao cho chị em cũng yên tâm.”
Nghe hai người phụ nữ trò chuyện, Ninh Vũ Phi lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chị Liên, em là Ninh Vũ Phi, chị đừng nghe sư tỷ nói bậy.”
“Cậu nhóc thẹn thùng kìa!” Vân Liên cười quyến rũ, khiến Ninh Vũ Phi không nhịn được nhìn mấy lần. Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ sờ mũi, bị hai mỹ nhân trêu chọc, thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
“Không nói nữa, hai em vào phòng ngồi trước đi, chị kêu nhân viên bưng đồ ăn lên cho các em.”
“Vâng.”
Ninh Vũ Phi và Lệ Khinh Thiền chuẩn bị đi vào hành lang thì một thanh niên trẻ tuổi bước xuống từ tầng hai, vừa lúc đối mặt với Ninh Vũ Phi.
“Là mày hả?” Người này chính là Dương Tân Thiệp, kẻ đã bị Ninh Vũ Phi dạy cho một bài học.
“Là anh à?” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ, sao đi đâu cũng gặp phải tên hoàn khố này vậy?
“Ha ha ha, mày còn biết tao hả?”
Từ hồi sáng bị Ninh Vũ Phi đạp gãy chân, Dương Tân Thiệp vẫn muốn tìm cách trả thù tên quê mùa Ninh Vũ Phi. Bây giờ gặp mặt đương nhiên phải bùng nổ. Dương Tân Thiệp hung ác nói: “Mày được lắm, tao đang định đi tìm mày đây! Không ngờ mày lại tự dâng lên tận miệng! Tối nay tao phải trả thù mới được!”
“Vũ Phi, chuyện gì vậy?” Lệ Khinh Thiền hỏi.
“Không sao đâu sư tỷ, em sẽ giải quyết.”
= Nghe vậy, Dương Tân Thiệp nhất thời bị thu hút vì sắc đẹp của Lệ Khinh Thiền, nói: “Ái chà, mỹ nhân xinh đẹp thế này đúng là thế gian hiếm thấy. Tên tôi là Dương Tân Thiệp, cậu hai của nhà họ Dương, mỹ nhân tên gì vậy?”
“Tôi là chị gái của Ninh Vũ Phi.” Lệ Khinh Thiền cười quyến rũ. Nụ cười này khiến Dương Tân Thiệp thẫn thờ, nước miếng suýt nữa chảy xuống. Lệ Khinh Thiền thật sự rất đẹp, hắn ta từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng so với họ thì Lệ Khinh Thiền càng có vẻ nữ tính hơn, quả thực là độc dược.
Dương Tân Thiệp nhanh chóng tỉnh táo lại, cười nói: “Người đẹp, em trai cô đắc tội tôi, nhưng bây giờ cô có thể cứu cậu ta đấy.”
“Ồ, vậy à?” Lệ Khinh Thiền cười khẽ. Nhìn khắp nước Long Việt này thật đúng là chưa có ai dám ăn nói với cô như thế.
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta lập tức về nhà gặp cha mẹ cũng được luôn.” Dương Tân Thiệp nói.
“Xin lỗi nhé, bà đây không có hứng thú.” Lệ Khinh Thiền bỗng nhếch môi cười, chợt chân dài giơ lên đá quét, tốc độ cực nhanh.
“Á!!!”
Dương Tân Thiệp còn đang cười ngây ngô đã bị đá bay, kêu thảm thiết nằm trước cửa nhà hàng ngất xỉu. Thấy thế, mấy tên hồ bằng cẩu hữu của Dương Tân Thiệp nuốt nước miếng. Họ không thể trêu vào người phụ nữ này!