Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1244-1247
Chương 1244: Phủ Tần!
Sáng ngày hôm sau, Tần Lâm và Trác Y Nhiên đến thủ đô, là đế đô của Hoa Hạ rộng lớn, cũng được mệnh danh là nơi chín con rồng chiếm cứ, đế đô của long hổ tiếu ngạo , đây cũng là lần đầu Tần Lâm đến thủ đô.
Đây là trung tâm của Hoa Hạ, cũng là trung tâm quyền lực, xương sống của thế giới.
Lúc trước sư phụ từng cảnh cáo anh, làm bác sĩ phải cứu sống người, vì dân vì nước.
Mặc dù lần này mình đi không phải để chữa bệnh cho người ta, nhưng cái này cũng là vì bảo vệ đất nước, cứu được nhiều người hơn nữa.
Ông Lỗ Tấn từng bỏ nghề y theo nghề viết, chỉ vì muốn cứu rỗi được nhiều bách tính đang trong cảnh lầm than hơn.
Tần Lâm không thể bỏ nghề y, nhưng anh sẽ không từ bỏ cơ hội vì nước vì dân được, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của người dân Hoa Hạ, cũng là đòn tấn công đến những tên tội phạm.
Hoa Hạ mênh mông khiến cho tám phương chấn động! Đây là nguyện vọng lớn nhất cả đời này Tần Lâm, không có được năng lực múa bút thành văn như Lỗ Tấn nhưng Tần Lâm sẽ không để mình thua kém.
Anh luôn tuân thủ quy tắc này, đã đắc tội người Hoa Hạ thì có chạy xa cũng bị giết chết.
Tần Lâm nói với Trác Y Nhiên.
"Tôi có chút chuyện riêng phải làm, Y Nhiên, buổi tối tôi sẽ đến tìm cô, cô đưa tôi số điện thoại của cô".
Trác Y Nhiên nói.
"Không cần tôi đưa cậu đi dạo thủ đô à?"
"Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, đợi điện thoại của tôi".
Tần Lâm cười nói, sau đó rời khỏi sân bay, Tần Lâm gọi điện thoại cho số mà dì Hai đưa anh.
"Tít..."
"Tít tít..."
Chuông điện thoại vang mãi nhưng không có ai bắt máy.
Tần Lâm nói.
"Alo, xin chào, tôi là Tần Lâm, là người mà bà Đường Mẫn giới thiệu để khám bệnh cho bà".
"Tiểu... Tần Lâm, cậu có phải là bác sĩ Tần không? Cậu ở đâu, bây giờ tôi phái người đi đón cậu".
Người nghe máy là một phụ nữ trung niên với giọng nói yếu ớt, khiến anh bất ngờ là giọng của bà hơi kích động, người phụ nữ này uể oải, thực sự là người mắc bệnh nặng, mặc dù mình chưa gặp bà ấy, nhưng anh có thể xác định được đây là người mắc chứng bệnh khó chữa.
"Tôi đang ở sân bay quốc tế thủ đô".
Tần Lâm nói. Có vẻ người này có quan hệ khá tốt với dì Hai, đây cũng là chuyện tiện tay làm thôi.
"Được, tôi sẽ lập tức phái người qua đón cậu".
Người phụ nữ trung niên cúp máy, Tần Lâm đợi một lúc, một chiếc Mercedes Maybach xuất hiện trên đường ở gần sân bay.
Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ mặc đường trang giản dị, tay cầm quải trượng, bước từ xe xuống.
"Xin chào, cậu là cậu Tần Lâm phải không?"
"Là tôi".
Tần Lâm gật đầu, ông lão nhìn Tần Lâm, mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, khiến Tần Lâm có hơi khó hiểu, ông lão này nhìn mình như nhìn người thân vậy, điều này khiến anh hơi khó chịu.
Tần Lâm nói.
"Đi thôi, chuyện khám bệnh không thể để chậm trễ".
"Được! Mời cậu Tần! Tôi tên là Vệ Long, có yêu cầu gì có thể bảo tôi".
Vệ Long cười nói, đích thân mở cửa xe, sau khi Tần Lâm lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường quốc lộ, Tần Lâm nhìn ông lão hiền hóa dễ gần này, luôn cảm thấy có gì được không đúng, hơn nữa ông nhất định không phải người thường, công phu của ông không hề thấp, người này chẳng nhẽ có mưu đồ gì?
Có điều Tần Lâm tài cao gan lớn, hơn nữa còn là người dì Hai giới thiệu, nhất định không sai được.
Khoảng hai mươi phút sau chiếc xe dừng lại trước một trang viên ở ngoại ô, Long Vệ xuống xe mở cửa cho Tần Lâm.
Trang viên này dù không rộng bằng trang viên Thanh Mai, nhưng sân vườn ở đây cao cổng kín tường, khiến người bên ngoài không dòm ngó được, hơn nữa vừa nhìn là biết nơi đây đậm chất cổ kính, không phải xây dựng theo lối hiện đại, có một trang viên như vậy ở ngoại ô thủ đô thì đúng là không tưởng tượng nổi.
Mặc dù Tần Lâm chưa từng đến đế đô, nhưng anh biết nơi đây tấc đất tấc vàng, trang viên này không phải thứ người bình thường ở nổi.
"Phủ Tần!"
Tần Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy trên trang viên viết hai chữ này, trái tim khẽ lệch một nhịp.
Vệ Long mỉm cười, sau khi đưa Tần Lâm đến đại sảnh liền quay người đi mời phu nhân.
"Cậu Tần chờ một chút, tôi sẽ mời phu nhân đến".
Đại sảnh được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, nhưng lại có vẻ buồn tẻ, nhà rất lớn nhưng không có nhiều sinh khí, tiêu điều, khiến cho người ta thấy cô đơn.
Nhà lớn như vậy mà không có lấy một người giúp việc.
Tần Lâm chờ đợi trong chốc lát, một người phụ nữ mặc trường bào màu tím, vẻ mặt ốm yếu, mệt mỏi, được Long Vệ dìu chầm chậm đi qua.
Người phụ nữ trông rất xinh đẹp, có điều vô cùng yếu ớt, Tần Lâm liếc mắt liền biết, trung khí* không đủ, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thậm chí không lâu nữa sẽ mất mạng.
Lòng Tần Lâm dậy lên sóng to gió lớn, bố mẹ ruột của mình đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó rồi mà, sao có thể là bà ấy được?
Tần Lâm không thể nào chấp nhận được hiện thực. Theo như anh thấy, mình đã là cô nhi từ lâu rồi. Lúc này bảo với anh, mẹ anh còn sống, hơn nữa đang ở trước mặt anh, Tần Lâm hoàn toàn không tiếp nhận nổi.
Nhiều năm như vậy, anh đã sớm quen rồi, nhưng bây giờ nói với anh mẹ anh còn ở trần gian, hơn nữa không phải bố mẹ năm đó của anh, Tần Lâm cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu như không vì dì Hai giới thiệu, Tần Lâm đã lật mặt lâu rồi.
Đợi đã... dì Hai giới thiệu, phủ Tần?
Tần Lâm đấu tranh nội tâm, lòng anh vô cùng phức tạp, chuyện này không phải thật!
Mặc dù bây giờ Tần Lâm bình tĩnh, trải qua nhiều trông gai như vậy, anh không còn xốc nổi như năm xưa nữa, Tần đại sư bây giờ là nhân vật nổi tiếng ngời ngời.
Nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt yêu thương thành khẩn dịu dàng của Tiêu Nghiên, trái tim Tần Lâm hơi do dự...
Chương 1245: Sấm dậy đất bằng
“Bà Tiêu bà đừng đùa nữa, sao tôi có thể là con trai bà được chứ, đây không phải là sự thật, bà đừng có ăn nói linh tinh”.
Tần Lâm lắc đầu lia lịa nhưng trong lòng vô cùng kích động, hơi thở cũng trở nên ngưng đọng, đã lâu rồi anh chưa từng như thế này.
Tâm lặng như nước? Sao có thể chứ, cho dù Tần Lâm đã trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm nhưng lúc này anh cũng không thể tin nổi, không thể nào giải thích được.
“Tần thiếu gia, cậu thực sự là con trai của phu nhân, Đường Mẫn có thể làm chứng. Năm đó Đường Mẫn là một trong bốn người hầu của phu nhân, tên thật mẹ nuôi của cậu là Đường Uyển Dung, bà ấy và bố nuôi cậu là Tần Vũ đều đã thay tên đổi họ dẫn cậu đi mai danh ẩn tích ở thành phố Đông Hải sinh sống nhiều năm trời, mẹ ruột của cậu chính là phu nhân, không tin cậu có thể đi hỏi Đường Mẫn dì Hai của mình”.
Vệ Long nói một cách chắn chắn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Tần Lâm không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Lúc này một bóng người xuất hiện trong phòng, đó chính là Đường Mẫn.
“Tiểu Lâm… dì xin lỗi”.
Đường Mẫn khẽ nói.
“Tất cả những điều quản gia Vệ Long nói đều là sự thật, cháu thực sự là con trai của phu nhân”.
“Dì Hai, sao đến dì cũng hùa với với họ để lừa cháu chứ? Tại sao chứ, dì nói cho cháu biết đi!”
Tần Lâm phẫn nộ gào lên.
Lúc này Tiêu Nghiên đã đẫm nước mắt.
“Không phải như thế đâu Tiểu Lâm, Đường Uyển Dung - mẹ nuôi của cháu chính là chị em ruột của dì, nhưng bởi vì chuyện của nhà họ Tần nên hai mẹ con cháu đều bị liên lụy, để nghĩ ra kế sách vẹn toàn đành phải để bố mẹ nuôi của cháu là Tần Vũ và Đường Uyển Dung thay tên đổi họ đến thành phố Đông Hải, ngay cả nhà họ Đường ta cũng buộc phải đến Đông Hải bởi vì chuyện năm đó liên lụy quá lớn, nếu như không rời khỏi cái trung tâm quyền lợi Hoa Hạ này thì cháu không thể sống đến ngày hôm nay được”.
Đường Mẫn nghiêm nghị nói.
“Để đoạn tuyệt quan hệ với cháu, mẹ ruột cháu đã phải xé ruột xé gan hai mươi năm trời không hề gặp cháu lấy một lần, làm như vậy vì muốn bảo vệ cháu, để cháu có thể trưởng thành một cách vui vẻ hạnh phúc, không phải bà ấy không cần cháu, bao nhiêu năm qua cháu biết bà ấy sống thế nào không? Hai bố con cháu chính là lý do duy nhất để bà ấy tiếp tục sống, sau khi biết tin cháu mất bà ấy đã suy sụp hoàn toàn, suýt nữa thì chết trong sự đau khổ, cháu có hiểu được những điều này không?”
“Trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con mình chứ? Nhưng bởi vì bị bao vây cô lập nên mẹ cháu không còn cách nào nữa đành phải cho cháu đi, bao nhiêu năm qua một mình bà ấy sống những tháng ngày giày vò đau khổ, không được nhìn chồng con, nỗi khổ đó khó nói thành lời. Cho dù cháu có tin hay không thì đây đều là sự thật không thể chối bỏ”.
“Bố mẹ ruột còn sống, cháu nên cảm thấy vui mừng mới phải, mặc dù bố nuôi cháu đã chết nhưng không có nghĩa cháu đã mất hết người thân. Bây giờ nói cho cháu biết những điều này là bởi vì mẹ cháu không còn nhiều thời gian nữa, thế nên bà ấy muốn gặp cháu lần cuối, lẽ nào ngay cả cơ hội này cháu cũng không muốn cho bà ấy sao?”
Đường Mẫn nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng nói trầm lắng, nhìn Tần Lâm với ánh mắt sáng rực.
Tần Lâm sững sờ nhìn dì Hai, lời nói của bà ấy chẳng khác gì những trái bom nổ liên tục trong lòng, khiến anh chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Tần Lâm không thể kiểm soát được bản thân, không biết lựa chọn thế nào, trước đây cho dù là đối diện với cái chết anh cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng sự lựa chọn vào giây phút này lại khiến anh ngập ngừng đắn đo.
Rốt cuộc anh có nên đối mặt lại với bà ấy không? Một người sinh ra anh nhưng lại không nuôi anh.
“Có ai trong số các người cho tôi cơ hội sống lại sao? Lẽ nào các người không biết nói cho tôi những điều này tàn nhẫn như thế nào ư? Người nuôi nấng tôi bao nhiêu năm qua lại không phải là bố mẹ ruột của tôi, các người không thấy điều này rất tàn nhẫn sao?”
Giọng nói của Tần Lâm vô cùng u ám lạnh lẽo, lướt nhìn đám người Đường Mẫn và Tiêu Nghiên, chỉ anh mới hiểu rõ nhất sự đoạn tuyệt trong lòng.
Lời nói của dì Hai gần như là đúng 100%, ánh mắt của Tiêu Nghiên không thể sai được, chỉ khi nhìn con cái của mình thì mới có ánh mắt dạt dào tình yêu thương và dịu dàng như thế.
Nhưng trong lòng Tần Lâm lại thấy vô cùng rối bời, anh biết rõ bản thân mình là người như thế nào, nhưng một người trước giờ luôn quyết đoán như anh lại rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Anh không thể nào chấp nhận được hiện thực này, càng không thể tưởng tượng ra người bố mà mình từng yêu thương sâu đậm lại không phải là bố ruột, điều này là một cú đả kích lớn đối với Tần Lâm đồng thời cũng là kết cục khó tưởng tượng nổi, không ngờ bố mẹ ruột thực sự của anh vẫn còn trên thế gian?
“Thằng bé Tần Lâm đúng là quá quắt, phu nhân yên tâm tôi sẽ đi tìm nó, nó là máu mủ ruột thịt của bà, bà là mẹ ruột của nó, nó chắc chắn sẽ chấp nhận bà, nhưng phải cần có thời gian”.
Đường Mẫn vội nói.
“Thôi bỏ đi, có một vài việc qua rồi thì để nó qua đi, trước khi chết có thể nhìn thấy Tần Lâm lần cuối là tôi mãn nguyện rồi”.
Tiêu Nghiên chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể, một mình đi vào trong phòng ngủ.
Chương 1246: Phía bắc có Bồ Tát!
Ngoài cửa sổ tĩnh mịch lá rơi khắp sân nhà.
Bên bờ ao mưa đêm rơi tí tách, gió thu xì xào, sóng nước bập bềnh.
Chưa đêm nào lại lạnh lẽo đìu hiu như đêm nay.
Tiêu Nghiên ngồi trước cửa sổ, đôi mắt thất thần nhìn về phương xa nhưng lại không thấy điểm cuối.
Gió xì xào, mưa ngừng rơi.
Một người đàn ông quần áo màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện dưới cây ngô đồng bên cạnh cái ao.
Ông ấy đeo mặt nạ, nhìn không rõ gương mặt, có điều ngồi dưới gốc cây như Thái Sơn vậy.
“Xin lỗi”.
Người đàn ông trầm giọng, lạnh nhạt nói.
Nhưng đôi mắt của ông ấy lại hiện lên sự bi thương và nỗi đau khổ khó nói thành lời.
“Có gì phải xin lỗi chứ, thứ gì thuộc về mình rồi sẽ là của mình, thứ không phải của mình thì cưỡng cầu làm chi, ông trời ưu ái tôi, ông cũng đối xử tốt với tôi”.
Giọng nói của Tiêu Nghiên hững hờ, mặc dù bà đã từng khuyên rất nhiều lần, bảo ông ấy đừng đến nhưng lần nào ông ấy cũng không chịu nghe.
“Tôi không thể làm được gì”.
Người đàn ông lí nhí nói, cuộn chặt nắm đấm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Cố quá thành quá cố, ông đã làm quá nhiều điều vì tôi, tôi không muốn mắc nợ ông”.
Tiêu Nghiên nhắm mắt lại tựa như đang lim dim ngủ, gửi hồn vào giấc mộng vậy.
“Tôi sẽ giết hắn ta!”
Giọng nói của người đàn ông sắc như đao, đấm một phát xuyên qua cây ngô đồng bề ngang hơn nửa mét.
Mặt Tiêu Nghiên lập tức tái mét, đồng tử co lại.
“Bồ Tát, ông mà dám ra tay thì có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông”.
Người đàn ông được gọi là “Bồ Tát” hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp, không can tâm chút nào.
“Bà đã quá mệt mỏi rồi”.
Bồ Tát nhìn Tiêu Nghiên, người phụ nữ mà ông ấy yêu sâu đậm cả một đời lại không muốn nhìn thẳng vào mặt mình.
Nhưng cho dù phải từ bỏ cả thế giới thì ông cũng sẽ không từ bỏ bà ấy.
“Tôi sẽ tiếp tục đi tìm, mùng bảy tháng sau tôi sẽ trở lại”.
Nói xong Bồ Tát liền quay phắt người rời đi cũng chẳng quan tâm Tiêu Nghiên nói gì, ông ấy biến mất trong màn đêm giống như quỷ thần vậy.
Phương nam có Chu Tước, phương bắc có Bồ tát.
Đây là hai nhân vật đáng sợ nhất trong võ đạo Hoa Hạ, Chu Tước không xuất hiện ai sẽ dành chiến thắng? Võ lâm chí tôn, Bồ Tát phương bắc!
......
Sau khi rời khỏi phủ họ Tần, trong lòng Tần Lâm vô cùng bất an, nhưng anh không thể nào đối diện được với tất cả những việc này.
Người phụ nữ dịu dàng hiền từ đó thực sự là mẹ ruột của mình sao? Tần Lâm đã tự hỏi chính mình vô số lần, ngay cả bản thân anh cũng biết chắc rằng lời nói của dì Hai hoàn toàn chính xác.
Dung mạo, ánh mắt đó, cái cảm giác thân thuộc khó nói thành lời như thể đã từng quen biết nhau đó cứ vương vấn trong lòng Tần Lâm.
Lẽ nào cuộc đời của mình lại rối ren như thế sao?
Thì ra anh không phải con ruột của Tần Vũ và Đường Uyển Dung mà là thiếu gia của nhà họ Tần ở thủ đô, tất cả những việc này quá bất ngờ, Tần Lâm không hề để ý đến địa vị thân phận, anh chỉ quan tâm đến việc tại sao mình lại bị bỏ rơi?
Có thể Tiêu Nghiên có nỗi khổ khó nói, nhưng có nỗi khổ nào đến mức từ bỏ con ruột của mình sao?
Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, sao cứ phải bắt mình rời khỏi cuộc sống của họ chứ?
Điều này thực sự quá tàn nhẫn với Tần Lâm, đến tận bây giờ anh cũng không thể tha thứ cho mẹ ruột được, càng không thể chấp nhận sự thật này.
Tần Lâm biết cho dù bản thân không muốn chấp nhận thì cũng không thể nào thay đổi được, ít nhất thì bây giờ anh không muốn dính líu đến chuyện này nữa.
Anh muốn yên tĩnh một mình, cho bản thân cơ hội thuyết phục chính mình.
Tần Lâm đã trải qua quá nhiều chuyện, khi anh báo thù cho bố mẹ, khi anh đứng trên đỉnh cao của Đông Hải lại không có ai nói cho anh biết rằng bố mẹ ruột anh là người khác, sao Tần Lâm có thể bình tĩnh được chứ?
Bây giờ Tần Lâm cần thời gian để chấp nhận những việc này.
Gọi điện thoại cho Trác Y Nhiên xong Tần Lâm vẫn quyết định dành thời gian suy nghĩ xem có thể tha thứ cho Tiêu Nghiên, người mẹ ruột của mình hay không, chính bản thân anh cũng không rõ lòng mình nghĩ gì.
“Tôi đã sai người đi đón cậu rồi, Tần đại sư”.
Trác Y Nhiên nói trong điện thoại.
Một lúc sau một chiếc xe Đông Phong Mãnh Sỹ quân dụng đến đón Tần Lâm, là hai người thanh niên, thân mình cao ráo mặc trang phục gọn gàng.
“Tần đại sư mời!”
Trương Đức Tráng trầm giọng nói, anh ta không ngờ rằng người mà phó đội trưởng bảo đến đón lại là một thanh niên hai mươi tuổi.
Gì cơ? Đây là Tần đại sư mà cô ấy nói sao?
Trương Đức Tráng gièm pha trong lòng? Tên này có thể dạy bọn họ cái gì chứ?
Nhưng anh ta chỉ nghĩ thế thôi chứ không nói nhiều, dù gì cũng là người mà phó đội trưởng mời đến, là lừa hay ngựa dắt ra ngoài xem là biết ngay.
Muốn làm huấn luyện viên cho đội biệt kích Giao Long sao, không dễ dàng như thế đâu.
Sau chặng đường hơn nửa tiếng gấp khúc quanh co, đột nhiên xe rẽ vào khu vực núi ở ngoại ô thủ đô, hơn nữa rất thưa thớt, xung quanh toàn rừng núi hoang vu, chỉ có một con đường vô cùng khúc khuỷu, nếu không phải xe việt dã thì không thể nào vào được.
Sau đó xe đến một cái hẻm giữa hai ngọn núi, xung quanh có không ít vũ khí quân dụng, sân bãi rất rộng nhưng chỉ có tầm hai ba mươi người.
Có một tảng đá lớn kẹt giữa hai ngọn núi, vừa hay che đi khu vực này, cho dù là máy bay trinh sát bay qua cũng không thể phát hiện ra chỗ này được.
“Còn dám bất kính với Tần đại sư thì đừng trách tôi không khách khí”.
Giọng nói của Trác Y Nhiên trở nên lạnh lùng, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu các đơn vị, là binh vương kiêu ngạo, bây giờ bảo bọn họ cúi đầu trước Tần Lâm, một người không có danh tiếng? Sao có thể chứ?
Chương 1247: Để bọn họ được toại nguyện
Cho dù là có mặt Trác Y Nhiên thì bọn họ cũng không coi Tần Lâm ra gì, nhưng họ cũng không dám cãi lại cô, đó không phải là người họ có thể so sánh được, phụ nữ làm phó đội trưởng đương nhiên đã có được sự công nhận của tất cả mọi người, không công nhận Tần Lâm nhưng họ công nhận Trác Y Nhiên.
“Đội trưởng, Trương Đức Tráng đề nghị ra trận!”
Người vừa nãy đến đón Tần Lâm bước ra khỏi xe, nhìn về phía Trác Y Nhiên.
Trác Y Nhiên bất lực, rõ ràng đám binh vương này rất có hứng thú với Tần Lâm, mục đích chỉ có một, đó là đánh anh!
Phải biết rằng Trác Y Nhiên là công chúa của cả đội biệt kích Giao Long, bọn họ vừa kính nể vừa sợ hãi vừa yêu thương cô, bây giờ tự dưng xuất hiện một kẻ được đội trưởng Trác tín nhiệm như thế đương nhiên bọn họ không đồng ý rồi, cảm thấy địa vị của mình ở đội biệt kích Giao Long bị đe dọa nghiêm trọng.
Những người tại đây đều là binh sỹ tài giỏi xuất chúng có một không hai được lựa chọn từ tám quân khu ở Hoa Hạ, chỉ bọn họ mới có thể một đấu một trăm, gánh vác nhiệm vụ nơi biên cương.
Nhưng binh vương nào cũng rất kiêu ngạo, họ chỉ phục những người có năng lực giỏi hơn mình, ngay cả Trác Y Nhiên cũng phải đánh bại tất cả bọn họ mới có thể ngồi lên vị trí phó đội trưởng, đó mới thực sự là danh xứng với tiếng.
Nhưng bọn họ không coi Tần Lâm ra gì, chẳng biết lai lịch ra sao mà lại làm sỹ quan huấn luyện của bọn họ hơn nữa còn được cấp trên phê chuẩn, đúng là không thể chấp nhận được.
Ai ai cũng nóng lòng muốn đấu với Tần Lâm một trận.
“Được, nếu vậy thì chúng ta luyện tập thôi”.
Tần Lâm nhún vai, đồng tình nói, đúng lúc tâm trạng của bản thân không được tốt, đám người này lại cứ đâm đầu vào miệng súng của anh, nếu như không dạy dỗ một bài học chẳng phải bọn họ sẽ cho rằng anh dễ bắt nạt sao?
Bây giờ Tần Lâm đang rất bực bội, đám người này lại cứ muốn đấu với anh, vậy thì để họ được toại nguyện đi.
“Trương Đức Tráng, trông chờ vào cậu đấy nhé, không được làm mất khí thế của anh em chúng ta đâu”.
“Đúng thế Trương Đức Tráng dạy dỗ cậu ta một trận đi, để cậu ta biết được đội biệt kích Giao Long chúng ta ai ai cũng là tay đáng gờm một đấu một trăm”.
“Nếu thua thì không được khóc đấy nhé, ha ha”.
Trác Y Nhiên cũng rất bất lực với bọn họ, người mạnh sẽ luôn nhận được sự tôn trọng, trước khi biết được sự lợi hại của Tần đại sư đám người này chắc chắn sẽ không nể mặt anh, cho dù là bản thân cô cũng không phải ngoại lệ, bọn họ tôn trọng cô nhưng lại không tôn trọng Tần đại sư.
Nắm đấm mới là cách giải quyết tốt nhất.
Trương Đức Tráng chậm rãi bước đến chỗ Tần Lâm, mỗi bước đi đều chắc nịch, cơ thể cường tráng, nắm đấm mạnh mẽ to lớn, hoàn toàn có thể hạ gục Tần Lâm, các binh vương xung quanh đều háo hức chờ xem cảnh tượng này, bọn họ muốn nhìn thấy Trương Đức Tráng đánh Tần Lâm một trận tơi bời.
“Bỏ đi, anh yếu ớt quá, các người lên cùng nhau đi, như thế có thể gắng gượng được trong một phút”.
Tần Lâm cân nhắc rồi nói.
Soạt!
Một hòn đá làm gợn lên ngàn ngọn sóng!
Cũng coi thường người khác quá rồi đấy nhỉ! Anh tưởng mình là ai chứ? Bảo chúng tôi cùng xông lên, anh biết như thế sẽ đáng sợ thế nào không?
Lời nói của Tần Lâm khiến tất cả mọi người phẫn nộ, con người này đúng là ngông cuồng quá thể đáng, nếu như bọn họ cùng nhau xông lên Tần Lâm chắc chắn sẽ không đỡ nổi một đòn, chết một cách khó coi.
Con người này đang tự rước họa vào thân!
Ánh mắt ai nấy đều sắc như dao nhìn về phía Tần Lâm, ngọn lửa phẫn nộ cháy bừng bừng trong mắt mỗi người, bọn họ không chỉ muốn thiêu cháy Tần Lâm mà hận không thể ăn sống thịt anh.
Bởi vì chưa từng có ai hống hách trước mặt họ như thế.
Đội biệt kích Giao Long là quân đội bí mật lớn mạnh nhất Hoa Hạ, ai ai cũng là binh sỹ xuất sắc người thường khó có thể tưởng tượng nổi, là vương của binh vương, người mạnh không ai địch nổi, sao bọn họ có thể coi trọng Tần Lâm được chứ?
Bọn họ có kinh nghiệm đầy mình, tên ẻo lả này thì biết gì chứ? Bọn họ đã phải trải qua biết bao nhiêu trận chiến đẫm máu mới có thể trở thành kẻ mạnh như ngày hôm nay.
Sức mạnh của họ được đổi lấy từ sự nỗ lực và máu của chính bản thân, tích lũy bằng hài cốt của kẻ địch.
Đối với đám người Trương Đức Tráng mà nói bọn họ chính là cao thủ đứng trên đỉnh Hoa Hạ.
Bọn họ không thể chấp nhận được sự khiêu khích của Tần Lâm. Chúng tôi nhiều người như thế, một mình anh sao có thể đánh lại được chứ? Anh coi chúng tôi là rác rưởi sao?
Cho dù là tên côn đồ hơn hai mươi tuổi ngoài đường phố anh cũng chưa chắc đã hạ gục được.
Vốn dĩ định cử Trương Đức Tráng chơi đùa một trận với anh, nhưng không ngờ Tần Lâm lại không coi ai ra gì, bảo tất cả xông lên cùng một lúc.
Bọn họ chưa từng chịu sự nhục nhã như này, nhưng giờ lại bị Tần Lâm khiêu khích, tên này muốn một mình khiêu chiến với đội biệt kích Giao Long sao?
“Ây dô tôi đúng là được mở mang tầm hiểu biết, cậu muốn khiêu chiến với tất cả chúng tôi sao? Cùng nhau xông lên? Cậu chắc chắn mình không đùa đấy chứ? Cho dù có chút bản lĩnh thì cũng không thể ngông cuồng như thế này được, hôm nay tôi không chấp nhặt với cậu, một mình Trương Đức Tráng là cậu ăn đủ rồi”.
“Trương Tử trông chờ vào cậu đấy, chúng tôi không muốn cậy đông bắt nạt, tránh để đội trưởng không vui, cậu thanh niên bé nhỏ nên về nhà đi thả thính mấy em gái thì hơn, trên núi không phù hợp với cậu đâu”.
“Ha ha, cái đồ tự cao tự đại, cậu là cái thá gì chứ? Cậu có biết mình đang nói gì không? Còn khiên chiến với tất cả chúng tôi, sao cậu đi khiên chiến với cả tám quân khu đi”.
“Phí lời với cậu ta làm gì, Trương Tử, dạy dỗ cho cậu ta một trận đi”.
Trương Đức Tráng lắc cổ, anh ta là niềm hy vọng của tất cả các anh em, chỉ là bọn họ sợ mất thể diện nếu không đã sớm ra tay đánh Tần Lâm từ lâu rồi.
“Tôi nói rồi, đám rác rưởi các người cùng nhau lên đi, nếu không tuyệt đối sẽ không trụ được một phút đâu”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
Ngang ngược, tự cao tự đại!
Sáng ngày hôm sau, Tần Lâm và Trác Y Nhiên đến thủ đô, là đế đô của Hoa Hạ rộng lớn, cũng được mệnh danh là nơi chín con rồng chiếm cứ, đế đô của long hổ tiếu ngạo , đây cũng là lần đầu Tần Lâm đến thủ đô.
Đây là trung tâm của Hoa Hạ, cũng là trung tâm quyền lực, xương sống của thế giới.
Lúc trước sư phụ từng cảnh cáo anh, làm bác sĩ phải cứu sống người, vì dân vì nước.
Mặc dù lần này mình đi không phải để chữa bệnh cho người ta, nhưng cái này cũng là vì bảo vệ đất nước, cứu được nhiều người hơn nữa.
Ông Lỗ Tấn từng bỏ nghề y theo nghề viết, chỉ vì muốn cứu rỗi được nhiều bách tính đang trong cảnh lầm than hơn.
Tần Lâm không thể bỏ nghề y, nhưng anh sẽ không từ bỏ cơ hội vì nước vì dân được, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của người dân Hoa Hạ, cũng là đòn tấn công đến những tên tội phạm.
Hoa Hạ mênh mông khiến cho tám phương chấn động! Đây là nguyện vọng lớn nhất cả đời này Tần Lâm, không có được năng lực múa bút thành văn như Lỗ Tấn nhưng Tần Lâm sẽ không để mình thua kém.
Anh luôn tuân thủ quy tắc này, đã đắc tội người Hoa Hạ thì có chạy xa cũng bị giết chết.
Tần Lâm nói với Trác Y Nhiên.
"Tôi có chút chuyện riêng phải làm, Y Nhiên, buổi tối tôi sẽ đến tìm cô, cô đưa tôi số điện thoại của cô".
Trác Y Nhiên nói.
"Không cần tôi đưa cậu đi dạo thủ đô à?"
"Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, đợi điện thoại của tôi".
Tần Lâm cười nói, sau đó rời khỏi sân bay, Tần Lâm gọi điện thoại cho số mà dì Hai đưa anh.
"Tít..."
"Tít tít..."
Chuông điện thoại vang mãi nhưng không có ai bắt máy.
Tần Lâm nói.
"Alo, xin chào, tôi là Tần Lâm, là người mà bà Đường Mẫn giới thiệu để khám bệnh cho bà".
"Tiểu... Tần Lâm, cậu có phải là bác sĩ Tần không? Cậu ở đâu, bây giờ tôi phái người đi đón cậu".
Người nghe máy là một phụ nữ trung niên với giọng nói yếu ớt, khiến anh bất ngờ là giọng của bà hơi kích động, người phụ nữ này uể oải, thực sự là người mắc bệnh nặng, mặc dù mình chưa gặp bà ấy, nhưng anh có thể xác định được đây là người mắc chứng bệnh khó chữa.
"Tôi đang ở sân bay quốc tế thủ đô".
Tần Lâm nói. Có vẻ người này có quan hệ khá tốt với dì Hai, đây cũng là chuyện tiện tay làm thôi.
"Được, tôi sẽ lập tức phái người qua đón cậu".
Người phụ nữ trung niên cúp máy, Tần Lâm đợi một lúc, một chiếc Mercedes Maybach xuất hiện trên đường ở gần sân bay.
Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ mặc đường trang giản dị, tay cầm quải trượng, bước từ xe xuống.
"Xin chào, cậu là cậu Tần Lâm phải không?"
"Là tôi".
Tần Lâm gật đầu, ông lão nhìn Tần Lâm, mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, khiến Tần Lâm có hơi khó hiểu, ông lão này nhìn mình như nhìn người thân vậy, điều này khiến anh hơi khó chịu.
Tần Lâm nói.
"Đi thôi, chuyện khám bệnh không thể để chậm trễ".
"Được! Mời cậu Tần! Tôi tên là Vệ Long, có yêu cầu gì có thể bảo tôi".
Vệ Long cười nói, đích thân mở cửa xe, sau khi Tần Lâm lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên đường quốc lộ, Tần Lâm nhìn ông lão hiền hóa dễ gần này, luôn cảm thấy có gì được không đúng, hơn nữa ông nhất định không phải người thường, công phu của ông không hề thấp, người này chẳng nhẽ có mưu đồ gì?
Có điều Tần Lâm tài cao gan lớn, hơn nữa còn là người dì Hai giới thiệu, nhất định không sai được.
Khoảng hai mươi phút sau chiếc xe dừng lại trước một trang viên ở ngoại ô, Long Vệ xuống xe mở cửa cho Tần Lâm.
Trang viên này dù không rộng bằng trang viên Thanh Mai, nhưng sân vườn ở đây cao cổng kín tường, khiến người bên ngoài không dòm ngó được, hơn nữa vừa nhìn là biết nơi đây đậm chất cổ kính, không phải xây dựng theo lối hiện đại, có một trang viên như vậy ở ngoại ô thủ đô thì đúng là không tưởng tượng nổi.
Mặc dù Tần Lâm chưa từng đến đế đô, nhưng anh biết nơi đây tấc đất tấc vàng, trang viên này không phải thứ người bình thường ở nổi.
"Phủ Tần!"
Tần Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy trên trang viên viết hai chữ này, trái tim khẽ lệch một nhịp.
Vệ Long mỉm cười, sau khi đưa Tần Lâm đến đại sảnh liền quay người đi mời phu nhân.
"Cậu Tần chờ một chút, tôi sẽ mời phu nhân đến".
Đại sảnh được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, nhưng lại có vẻ buồn tẻ, nhà rất lớn nhưng không có nhiều sinh khí, tiêu điều, khiến cho người ta thấy cô đơn.
Nhà lớn như vậy mà không có lấy một người giúp việc.
Tần Lâm chờ đợi trong chốc lát, một người phụ nữ mặc trường bào màu tím, vẻ mặt ốm yếu, mệt mỏi, được Long Vệ dìu chầm chậm đi qua.
Người phụ nữ trông rất xinh đẹp, có điều vô cùng yếu ớt, Tần Lâm liếc mắt liền biết, trung khí* không đủ, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thậm chí không lâu nữa sẽ mất mạng.
Lòng Tần Lâm dậy lên sóng to gió lớn, bố mẹ ruột của mình đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó rồi mà, sao có thể là bà ấy được?
Tần Lâm không thể nào chấp nhận được hiện thực. Theo như anh thấy, mình đã là cô nhi từ lâu rồi. Lúc này bảo với anh, mẹ anh còn sống, hơn nữa đang ở trước mặt anh, Tần Lâm hoàn toàn không tiếp nhận nổi.
Nhiều năm như vậy, anh đã sớm quen rồi, nhưng bây giờ nói với anh mẹ anh còn ở trần gian, hơn nữa không phải bố mẹ năm đó của anh, Tần Lâm cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu như không vì dì Hai giới thiệu, Tần Lâm đã lật mặt lâu rồi.
Đợi đã... dì Hai giới thiệu, phủ Tần?
Tần Lâm đấu tranh nội tâm, lòng anh vô cùng phức tạp, chuyện này không phải thật!
Mặc dù bây giờ Tần Lâm bình tĩnh, trải qua nhiều trông gai như vậy, anh không còn xốc nổi như năm xưa nữa, Tần đại sư bây giờ là nhân vật nổi tiếng ngời ngời.
Nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt yêu thương thành khẩn dịu dàng của Tiêu Nghiên, trái tim Tần Lâm hơi do dự...
Chương 1245: Sấm dậy đất bằng
“Bà Tiêu bà đừng đùa nữa, sao tôi có thể là con trai bà được chứ, đây không phải là sự thật, bà đừng có ăn nói linh tinh”.
Tần Lâm lắc đầu lia lịa nhưng trong lòng vô cùng kích động, hơi thở cũng trở nên ngưng đọng, đã lâu rồi anh chưa từng như thế này.
Tâm lặng như nước? Sao có thể chứ, cho dù Tần Lâm đã trải qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm nhưng lúc này anh cũng không thể tin nổi, không thể nào giải thích được.
“Tần thiếu gia, cậu thực sự là con trai của phu nhân, Đường Mẫn có thể làm chứng. Năm đó Đường Mẫn là một trong bốn người hầu của phu nhân, tên thật mẹ nuôi của cậu là Đường Uyển Dung, bà ấy và bố nuôi cậu là Tần Vũ đều đã thay tên đổi họ dẫn cậu đi mai danh ẩn tích ở thành phố Đông Hải sinh sống nhiều năm trời, mẹ ruột của cậu chính là phu nhân, không tin cậu có thể đi hỏi Đường Mẫn dì Hai của mình”.
Vệ Long nói một cách chắn chắn.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Tần Lâm không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Lúc này một bóng người xuất hiện trong phòng, đó chính là Đường Mẫn.
“Tiểu Lâm… dì xin lỗi”.
Đường Mẫn khẽ nói.
“Tất cả những điều quản gia Vệ Long nói đều là sự thật, cháu thực sự là con trai của phu nhân”.
“Dì Hai, sao đến dì cũng hùa với với họ để lừa cháu chứ? Tại sao chứ, dì nói cho cháu biết đi!”
Tần Lâm phẫn nộ gào lên.
Lúc này Tiêu Nghiên đã đẫm nước mắt.
“Không phải như thế đâu Tiểu Lâm, Đường Uyển Dung - mẹ nuôi của cháu chính là chị em ruột của dì, nhưng bởi vì chuyện của nhà họ Tần nên hai mẹ con cháu đều bị liên lụy, để nghĩ ra kế sách vẹn toàn đành phải để bố mẹ nuôi của cháu là Tần Vũ và Đường Uyển Dung thay tên đổi họ đến thành phố Đông Hải, ngay cả nhà họ Đường ta cũng buộc phải đến Đông Hải bởi vì chuyện năm đó liên lụy quá lớn, nếu như không rời khỏi cái trung tâm quyền lợi Hoa Hạ này thì cháu không thể sống đến ngày hôm nay được”.
Đường Mẫn nghiêm nghị nói.
“Để đoạn tuyệt quan hệ với cháu, mẹ ruột cháu đã phải xé ruột xé gan hai mươi năm trời không hề gặp cháu lấy một lần, làm như vậy vì muốn bảo vệ cháu, để cháu có thể trưởng thành một cách vui vẻ hạnh phúc, không phải bà ấy không cần cháu, bao nhiêu năm qua cháu biết bà ấy sống thế nào không? Hai bố con cháu chính là lý do duy nhất để bà ấy tiếp tục sống, sau khi biết tin cháu mất bà ấy đã suy sụp hoàn toàn, suýt nữa thì chết trong sự đau khổ, cháu có hiểu được những điều này không?”
“Trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con mình chứ? Nhưng bởi vì bị bao vây cô lập nên mẹ cháu không còn cách nào nữa đành phải cho cháu đi, bao nhiêu năm qua một mình bà ấy sống những tháng ngày giày vò đau khổ, không được nhìn chồng con, nỗi khổ đó khó nói thành lời. Cho dù cháu có tin hay không thì đây đều là sự thật không thể chối bỏ”.
“Bố mẹ ruột còn sống, cháu nên cảm thấy vui mừng mới phải, mặc dù bố nuôi cháu đã chết nhưng không có nghĩa cháu đã mất hết người thân. Bây giờ nói cho cháu biết những điều này là bởi vì mẹ cháu không còn nhiều thời gian nữa, thế nên bà ấy muốn gặp cháu lần cuối, lẽ nào ngay cả cơ hội này cháu cũng không muốn cho bà ấy sao?”
Đường Mẫn nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng nói trầm lắng, nhìn Tần Lâm với ánh mắt sáng rực.
Tần Lâm sững sờ nhìn dì Hai, lời nói của bà ấy chẳng khác gì những trái bom nổ liên tục trong lòng, khiến anh chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Tần Lâm không thể kiểm soát được bản thân, không biết lựa chọn thế nào, trước đây cho dù là đối diện với cái chết anh cũng chẳng hề sợ hãi, nhưng sự lựa chọn vào giây phút này lại khiến anh ngập ngừng đắn đo.
Rốt cuộc anh có nên đối mặt lại với bà ấy không? Một người sinh ra anh nhưng lại không nuôi anh.
“Có ai trong số các người cho tôi cơ hội sống lại sao? Lẽ nào các người không biết nói cho tôi những điều này tàn nhẫn như thế nào ư? Người nuôi nấng tôi bao nhiêu năm qua lại không phải là bố mẹ ruột của tôi, các người không thấy điều này rất tàn nhẫn sao?”
Giọng nói của Tần Lâm vô cùng u ám lạnh lẽo, lướt nhìn đám người Đường Mẫn và Tiêu Nghiên, chỉ anh mới hiểu rõ nhất sự đoạn tuyệt trong lòng.
Lời nói của dì Hai gần như là đúng 100%, ánh mắt của Tiêu Nghiên không thể sai được, chỉ khi nhìn con cái của mình thì mới có ánh mắt dạt dào tình yêu thương và dịu dàng như thế.
Nhưng trong lòng Tần Lâm lại thấy vô cùng rối bời, anh biết rõ bản thân mình là người như thế nào, nhưng một người trước giờ luôn quyết đoán như anh lại rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Anh không thể nào chấp nhận được hiện thực này, càng không thể tưởng tượng ra người bố mà mình từng yêu thương sâu đậm lại không phải là bố ruột, điều này là một cú đả kích lớn đối với Tần Lâm đồng thời cũng là kết cục khó tưởng tượng nổi, không ngờ bố mẹ ruột thực sự của anh vẫn còn trên thế gian?
“Thằng bé Tần Lâm đúng là quá quắt, phu nhân yên tâm tôi sẽ đi tìm nó, nó là máu mủ ruột thịt của bà, bà là mẹ ruột của nó, nó chắc chắn sẽ chấp nhận bà, nhưng phải cần có thời gian”.
Đường Mẫn vội nói.
“Thôi bỏ đi, có một vài việc qua rồi thì để nó qua đi, trước khi chết có thể nhìn thấy Tần Lâm lần cuối là tôi mãn nguyện rồi”.
Tiêu Nghiên chịu đựng sự mệt mỏi trong cơ thể, một mình đi vào trong phòng ngủ.
Chương 1246: Phía bắc có Bồ Tát!
Ngoài cửa sổ tĩnh mịch lá rơi khắp sân nhà.
Bên bờ ao mưa đêm rơi tí tách, gió thu xì xào, sóng nước bập bềnh.
Chưa đêm nào lại lạnh lẽo đìu hiu như đêm nay.
Tiêu Nghiên ngồi trước cửa sổ, đôi mắt thất thần nhìn về phương xa nhưng lại không thấy điểm cuối.
Gió xì xào, mưa ngừng rơi.
Một người đàn ông quần áo màu đỏ máu đột nhiên xuất hiện dưới cây ngô đồng bên cạnh cái ao.
Ông ấy đeo mặt nạ, nhìn không rõ gương mặt, có điều ngồi dưới gốc cây như Thái Sơn vậy.
“Xin lỗi”.
Người đàn ông trầm giọng, lạnh nhạt nói.
Nhưng đôi mắt của ông ấy lại hiện lên sự bi thương và nỗi đau khổ khó nói thành lời.
“Có gì phải xin lỗi chứ, thứ gì thuộc về mình rồi sẽ là của mình, thứ không phải của mình thì cưỡng cầu làm chi, ông trời ưu ái tôi, ông cũng đối xử tốt với tôi”.
Giọng nói của Tiêu Nghiên hững hờ, mặc dù bà đã từng khuyên rất nhiều lần, bảo ông ấy đừng đến nhưng lần nào ông ấy cũng không chịu nghe.
“Tôi không thể làm được gì”.
Người đàn ông lí nhí nói, cuộn chặt nắm đấm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Cố quá thành quá cố, ông đã làm quá nhiều điều vì tôi, tôi không muốn mắc nợ ông”.
Tiêu Nghiên nhắm mắt lại tựa như đang lim dim ngủ, gửi hồn vào giấc mộng vậy.
“Tôi sẽ giết hắn ta!”
Giọng nói của người đàn ông sắc như đao, đấm một phát xuyên qua cây ngô đồng bề ngang hơn nửa mét.
Mặt Tiêu Nghiên lập tức tái mét, đồng tử co lại.
“Bồ Tát, ông mà dám ra tay thì có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông”.
Người đàn ông được gọi là “Bồ Tát” hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp, không can tâm chút nào.
“Bà đã quá mệt mỏi rồi”.
Bồ Tát nhìn Tiêu Nghiên, người phụ nữ mà ông ấy yêu sâu đậm cả một đời lại không muốn nhìn thẳng vào mặt mình.
Nhưng cho dù phải từ bỏ cả thế giới thì ông cũng sẽ không từ bỏ bà ấy.
“Tôi sẽ tiếp tục đi tìm, mùng bảy tháng sau tôi sẽ trở lại”.
Nói xong Bồ Tát liền quay phắt người rời đi cũng chẳng quan tâm Tiêu Nghiên nói gì, ông ấy biến mất trong màn đêm giống như quỷ thần vậy.
Phương nam có Chu Tước, phương bắc có Bồ tát.
Đây là hai nhân vật đáng sợ nhất trong võ đạo Hoa Hạ, Chu Tước không xuất hiện ai sẽ dành chiến thắng? Võ lâm chí tôn, Bồ Tát phương bắc!
......
Sau khi rời khỏi phủ họ Tần, trong lòng Tần Lâm vô cùng bất an, nhưng anh không thể nào đối diện được với tất cả những việc này.
Người phụ nữ dịu dàng hiền từ đó thực sự là mẹ ruột của mình sao? Tần Lâm đã tự hỏi chính mình vô số lần, ngay cả bản thân anh cũng biết chắc rằng lời nói của dì Hai hoàn toàn chính xác.
Dung mạo, ánh mắt đó, cái cảm giác thân thuộc khó nói thành lời như thể đã từng quen biết nhau đó cứ vương vấn trong lòng Tần Lâm.
Lẽ nào cuộc đời của mình lại rối ren như thế sao?
Thì ra anh không phải con ruột của Tần Vũ và Đường Uyển Dung mà là thiếu gia của nhà họ Tần ở thủ đô, tất cả những việc này quá bất ngờ, Tần Lâm không hề để ý đến địa vị thân phận, anh chỉ quan tâm đến việc tại sao mình lại bị bỏ rơi?
Có thể Tiêu Nghiên có nỗi khổ khó nói, nhưng có nỗi khổ nào đến mức từ bỏ con ruột của mình sao?
Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, sao cứ phải bắt mình rời khỏi cuộc sống của họ chứ?
Điều này thực sự quá tàn nhẫn với Tần Lâm, đến tận bây giờ anh cũng không thể tha thứ cho mẹ ruột được, càng không thể chấp nhận sự thật này.
Tần Lâm biết cho dù bản thân không muốn chấp nhận thì cũng không thể nào thay đổi được, ít nhất thì bây giờ anh không muốn dính líu đến chuyện này nữa.
Anh muốn yên tĩnh một mình, cho bản thân cơ hội thuyết phục chính mình.
Tần Lâm đã trải qua quá nhiều chuyện, khi anh báo thù cho bố mẹ, khi anh đứng trên đỉnh cao của Đông Hải lại không có ai nói cho anh biết rằng bố mẹ ruột anh là người khác, sao Tần Lâm có thể bình tĩnh được chứ?
Bây giờ Tần Lâm cần thời gian để chấp nhận những việc này.
Gọi điện thoại cho Trác Y Nhiên xong Tần Lâm vẫn quyết định dành thời gian suy nghĩ xem có thể tha thứ cho Tiêu Nghiên, người mẹ ruột của mình hay không, chính bản thân anh cũng không rõ lòng mình nghĩ gì.
“Tôi đã sai người đi đón cậu rồi, Tần đại sư”.
Trác Y Nhiên nói trong điện thoại.
Một lúc sau một chiếc xe Đông Phong Mãnh Sỹ quân dụng đến đón Tần Lâm, là hai người thanh niên, thân mình cao ráo mặc trang phục gọn gàng.
“Tần đại sư mời!”
Trương Đức Tráng trầm giọng nói, anh ta không ngờ rằng người mà phó đội trưởng bảo đến đón lại là một thanh niên hai mươi tuổi.
Gì cơ? Đây là Tần đại sư mà cô ấy nói sao?
Trương Đức Tráng gièm pha trong lòng? Tên này có thể dạy bọn họ cái gì chứ?
Nhưng anh ta chỉ nghĩ thế thôi chứ không nói nhiều, dù gì cũng là người mà phó đội trưởng mời đến, là lừa hay ngựa dắt ra ngoài xem là biết ngay.
Muốn làm huấn luyện viên cho đội biệt kích Giao Long sao, không dễ dàng như thế đâu.
Sau chặng đường hơn nửa tiếng gấp khúc quanh co, đột nhiên xe rẽ vào khu vực núi ở ngoại ô thủ đô, hơn nữa rất thưa thớt, xung quanh toàn rừng núi hoang vu, chỉ có một con đường vô cùng khúc khuỷu, nếu không phải xe việt dã thì không thể nào vào được.
Sau đó xe đến một cái hẻm giữa hai ngọn núi, xung quanh có không ít vũ khí quân dụng, sân bãi rất rộng nhưng chỉ có tầm hai ba mươi người.
Có một tảng đá lớn kẹt giữa hai ngọn núi, vừa hay che đi khu vực này, cho dù là máy bay trinh sát bay qua cũng không thể phát hiện ra chỗ này được.
“Còn dám bất kính với Tần đại sư thì đừng trách tôi không khách khí”.
Giọng nói của Trác Y Nhiên trở nên lạnh lùng, bọn họ đều là cao thủ hàng đầu các đơn vị, là binh vương kiêu ngạo, bây giờ bảo bọn họ cúi đầu trước Tần Lâm, một người không có danh tiếng? Sao có thể chứ?
Chương 1247: Để bọn họ được toại nguyện
Cho dù là có mặt Trác Y Nhiên thì bọn họ cũng không coi Tần Lâm ra gì, nhưng họ cũng không dám cãi lại cô, đó không phải là người họ có thể so sánh được, phụ nữ làm phó đội trưởng đương nhiên đã có được sự công nhận của tất cả mọi người, không công nhận Tần Lâm nhưng họ công nhận Trác Y Nhiên.
“Đội trưởng, Trương Đức Tráng đề nghị ra trận!”
Người vừa nãy đến đón Tần Lâm bước ra khỏi xe, nhìn về phía Trác Y Nhiên.
Trác Y Nhiên bất lực, rõ ràng đám binh vương này rất có hứng thú với Tần Lâm, mục đích chỉ có một, đó là đánh anh!
Phải biết rằng Trác Y Nhiên là công chúa của cả đội biệt kích Giao Long, bọn họ vừa kính nể vừa sợ hãi vừa yêu thương cô, bây giờ tự dưng xuất hiện một kẻ được đội trưởng Trác tín nhiệm như thế đương nhiên bọn họ không đồng ý rồi, cảm thấy địa vị của mình ở đội biệt kích Giao Long bị đe dọa nghiêm trọng.
Những người tại đây đều là binh sỹ tài giỏi xuất chúng có một không hai được lựa chọn từ tám quân khu ở Hoa Hạ, chỉ bọn họ mới có thể một đấu một trăm, gánh vác nhiệm vụ nơi biên cương.
Nhưng binh vương nào cũng rất kiêu ngạo, họ chỉ phục những người có năng lực giỏi hơn mình, ngay cả Trác Y Nhiên cũng phải đánh bại tất cả bọn họ mới có thể ngồi lên vị trí phó đội trưởng, đó mới thực sự là danh xứng với tiếng.
Nhưng bọn họ không coi Tần Lâm ra gì, chẳng biết lai lịch ra sao mà lại làm sỹ quan huấn luyện của bọn họ hơn nữa còn được cấp trên phê chuẩn, đúng là không thể chấp nhận được.
Ai ai cũng nóng lòng muốn đấu với Tần Lâm một trận.
“Được, nếu vậy thì chúng ta luyện tập thôi”.
Tần Lâm nhún vai, đồng tình nói, đúng lúc tâm trạng của bản thân không được tốt, đám người này lại cứ đâm đầu vào miệng súng của anh, nếu như không dạy dỗ một bài học chẳng phải bọn họ sẽ cho rằng anh dễ bắt nạt sao?
Bây giờ Tần Lâm đang rất bực bội, đám người này lại cứ muốn đấu với anh, vậy thì để họ được toại nguyện đi.
“Trương Đức Tráng, trông chờ vào cậu đấy nhé, không được làm mất khí thế của anh em chúng ta đâu”.
“Đúng thế Trương Đức Tráng dạy dỗ cậu ta một trận đi, để cậu ta biết được đội biệt kích Giao Long chúng ta ai ai cũng là tay đáng gờm một đấu một trăm”.
“Nếu thua thì không được khóc đấy nhé, ha ha”.
Trác Y Nhiên cũng rất bất lực với bọn họ, người mạnh sẽ luôn nhận được sự tôn trọng, trước khi biết được sự lợi hại của Tần đại sư đám người này chắc chắn sẽ không nể mặt anh, cho dù là bản thân cô cũng không phải ngoại lệ, bọn họ tôn trọng cô nhưng lại không tôn trọng Tần đại sư.
Nắm đấm mới là cách giải quyết tốt nhất.
Trương Đức Tráng chậm rãi bước đến chỗ Tần Lâm, mỗi bước đi đều chắc nịch, cơ thể cường tráng, nắm đấm mạnh mẽ to lớn, hoàn toàn có thể hạ gục Tần Lâm, các binh vương xung quanh đều háo hức chờ xem cảnh tượng này, bọn họ muốn nhìn thấy Trương Đức Tráng đánh Tần Lâm một trận tơi bời.
“Bỏ đi, anh yếu ớt quá, các người lên cùng nhau đi, như thế có thể gắng gượng được trong một phút”.
Tần Lâm cân nhắc rồi nói.
Soạt!
Một hòn đá làm gợn lên ngàn ngọn sóng!
Cũng coi thường người khác quá rồi đấy nhỉ! Anh tưởng mình là ai chứ? Bảo chúng tôi cùng xông lên, anh biết như thế sẽ đáng sợ thế nào không?
Lời nói của Tần Lâm khiến tất cả mọi người phẫn nộ, con người này đúng là ngông cuồng quá thể đáng, nếu như bọn họ cùng nhau xông lên Tần Lâm chắc chắn sẽ không đỡ nổi một đòn, chết một cách khó coi.
Con người này đang tự rước họa vào thân!
Ánh mắt ai nấy đều sắc như dao nhìn về phía Tần Lâm, ngọn lửa phẫn nộ cháy bừng bừng trong mắt mỗi người, bọn họ không chỉ muốn thiêu cháy Tần Lâm mà hận không thể ăn sống thịt anh.
Bởi vì chưa từng có ai hống hách trước mặt họ như thế.
Đội biệt kích Giao Long là quân đội bí mật lớn mạnh nhất Hoa Hạ, ai ai cũng là binh sỹ xuất sắc người thường khó có thể tưởng tượng nổi, là vương của binh vương, người mạnh không ai địch nổi, sao bọn họ có thể coi trọng Tần Lâm được chứ?
Bọn họ có kinh nghiệm đầy mình, tên ẻo lả này thì biết gì chứ? Bọn họ đã phải trải qua biết bao nhiêu trận chiến đẫm máu mới có thể trở thành kẻ mạnh như ngày hôm nay.
Sức mạnh của họ được đổi lấy từ sự nỗ lực và máu của chính bản thân, tích lũy bằng hài cốt của kẻ địch.
Đối với đám người Trương Đức Tráng mà nói bọn họ chính là cao thủ đứng trên đỉnh Hoa Hạ.
Bọn họ không thể chấp nhận được sự khiêu khích của Tần Lâm. Chúng tôi nhiều người như thế, một mình anh sao có thể đánh lại được chứ? Anh coi chúng tôi là rác rưởi sao?
Cho dù là tên côn đồ hơn hai mươi tuổi ngoài đường phố anh cũng chưa chắc đã hạ gục được.
Vốn dĩ định cử Trương Đức Tráng chơi đùa một trận với anh, nhưng không ngờ Tần Lâm lại không coi ai ra gì, bảo tất cả xông lên cùng một lúc.
Bọn họ chưa từng chịu sự nhục nhã như này, nhưng giờ lại bị Tần Lâm khiêu khích, tên này muốn một mình khiêu chiến với đội biệt kích Giao Long sao?
“Ây dô tôi đúng là được mở mang tầm hiểu biết, cậu muốn khiêu chiến với tất cả chúng tôi sao? Cùng nhau xông lên? Cậu chắc chắn mình không đùa đấy chứ? Cho dù có chút bản lĩnh thì cũng không thể ngông cuồng như thế này được, hôm nay tôi không chấp nhặt với cậu, một mình Trương Đức Tráng là cậu ăn đủ rồi”.
“Trương Tử trông chờ vào cậu đấy, chúng tôi không muốn cậy đông bắt nạt, tránh để đội trưởng không vui, cậu thanh niên bé nhỏ nên về nhà đi thả thính mấy em gái thì hơn, trên núi không phù hợp với cậu đâu”.
“Ha ha, cái đồ tự cao tự đại, cậu là cái thá gì chứ? Cậu có biết mình đang nói gì không? Còn khiên chiến với tất cả chúng tôi, sao cậu đi khiên chiến với cả tám quân khu đi”.
“Phí lời với cậu ta làm gì, Trương Tử, dạy dỗ cho cậu ta một trận đi”.
Trương Đức Tráng lắc cổ, anh ta là niềm hy vọng của tất cả các anh em, chỉ là bọn họ sợ mất thể diện nếu không đã sớm ra tay đánh Tần Lâm từ lâu rồi.
“Tôi nói rồi, đám rác rưởi các người cùng nhau lên đi, nếu không tuyệt đối sẽ không trụ được một phút đâu”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
Ngang ngược, tự cao tự đại!