Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1161-1170
Chương 1161: Có nhà mới có tương lai
"Đây là bạn học của Mộc Đồng sao? Dì là mẹ của Mộc Tâm Lan, đúng là anh tuấn tài giỏi, đây là con gái dì, Mộc Tâm Lan!"
Dương Quế Hoa tiến lên chào hỏi, Tôn Thăng Nam cũng không ngờ, mình còn chưa ra tay, mẹ Mộc Tâm Lan đã đón tiếp rồi, điều này khiến sắc mặt của Mộc Tâm Lan nhanh chóng biến sắc, anh Tần nhất định sẽ khó chịu.
Dương Quế Hoa thể hiện rõ lòng ái mộ, bà ta thích tiền, không mua được nhà ở Đàm Thủy Loan thì còn lâu mới lấy được con gái bà ta.
Tần Lâm không định mua nhà, sắc mặt Dương Quế Hoa vô cùng khó coi, bây giờ thấy được anh công tử lắm tiền Tôn Thăng Nam này liền động lòng.
"Hai đứa tuổi tác tương đương, có gì thì nói chuyện chút, biết đâu lại có tình cảm, còn có thể nảy sinh tình yêu đấy! Ha ha ha".
Dương Quế Hoa cười không thôi, bởi vì bà ta có thể thấy được, Tôn Thăng Nam này thích con gái bà ta, ánh mắt này không lầm vào đâu được, rõ ràng là thích.
Mộc Tâm Lan nhíu mày.
"Mẹ nói linh tinh gì vậy, con có bạn trai rồi".
Dương Quế Hoa cười khẩy nói.
"Có bạn trai? Có bạn trai thì có tác dụng gì? Cậu ta có mua được nhà cho con không? Không có căn nhà bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan còn lâu mới lấy được con gái mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu như không mua được nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, sau này con sẽ phải chịu khổ với cậu ta đấy, mẹ là người từng trải, chẳng nhẽ con hiểu rõ hơn mẹ chắc? Mẹ là mẹ con chẳng nhẽ lại hại con?"
Tôn Thăng Nam nghiêm túc nói.
"Dì nói đúng lắm, người trẻ tuổi bây giờ xốc nổi lắm, thậm chí nhiều người chỉ thích lừa mấy cô gái ngây thơ, không có tiền không có bản lĩnh thì thôi còn lừa gạt tình cảm của người khác, suốt ngày lấy chuyện tình cảm ra, tình yêu có thể ăn được chắc? Tình yêu có thể khiến bản thân sống trong nhà cao cửa rộng chắc? Ngay cả nhà cho người mình yêu cũng không có, loại tình yêu thế này đúng là vớ vẩn. Cái gì mà chịu đựng, nhẫn nhục, đấy chỉ là vớ vẩn hết. Chỉ khi cho cô gái của mình một mái ấm hoàn chỉnh thì cô ấy mới có thể sống an ổn, vui vẻ".
Dương Quế Hoa thở dài nói.
"Nói đúng lắm, lời này của cháu nói đúng ý dì lắm, người hiểu chuyện như cháu bây giờ ít lắm, đúng là của hiếm, con gái dì mà tìm được người bạn trai như cháu thì dì có thể yên tâm rồi, haizzz".
Viên Lê cười nói.
"Vậy đâu có khó, chỉ cần chưa kết hôn thì đã là cái gì? Chị thấy Thăng Nam rất tốt. Khi còn học cấp ba cũng hay qua nhà chị ăn cơm, không ngờ bây giờ có tiền đồ rồi, nhà có tiền mà không kiêu căng tự mãn, người trẻ tuổi thế này hiếm lắm. Thăng Nam mà lấy được cháu gái chị thì chị vui lắm, ha ha ha".
Mộc Tiểu Lộ khịt mũi coi thường chị mình.
"Đúng vậy, chỉ cần chưa kết hôn thì chưa phải muộn, chị em não có vấn đề, ngoan cố kinh người, lớn vậy rồi mà không biết nghĩ cho tương lai. Không có nhà ở học khu thì sau này con cái đi học thế nào, đúng là ngây thơ quá".
Tôn Thăng Nam lắc đầu, mỉm cười nói.
"Hôm nay cháu đến để mua nhà kết hôn, chuẩn bị mua một căn bốn phòng ngủ để sau này kết hôn, dù sao cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, bố cháu cũng giục cháu kết hôn, có điều bây giờ muốn tìm một cô gái hợp mình khó quá".
Mộc Đồng khinh thường nhìn Tần Lâm, lạnh lùng nói.
"Cái này phải dựa vào duyên phận, duyên đến rồi cũng không tránh được. Không phải anh nói em đâu Tâm Lan, bạn anh tốt nghiệp từ đại học Yên Kinh đấy, hơn nữa trong nhà còn có công ty gia đình, em không cần lo đâu. Mà bạn anh làm người thế nào, anh hiểu rõ, chàng trai tốt thế này khó tìm lắm. Vuột mất cơ hội này không tìm được cơ hội khác đâu".
Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói, mọi người lần lượt đi vào phòng giao dịch bất động sản.
"Được rồi, đi xem nhà trước đã, có nhà mới có tương lai, người trẻ tuổi nên có một căn thuộc về mình ở học khu".
Mộc Tâm Lan khó chịu, mình đưa theo anh Tần theo, đúng là khó xử mà.
Hơn nữa họ hàng người thân của mình, bao gồm cả Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đều muốn mình chia tay với Tần Lâm, tên Tôn Thăng Nam này lại hợp mắt mẹ mình, càng nhìn càng thích.
Mộc Tâm Lan nói nhỏ.
"Anh Tần, anh đừng để ý, đến em cũng cảm thấy ngại quá".
"Không sao, chỉ cần em vui là được".
Tần Lâm cười nói, loại chó khinh người này thì là thá gì chứ? Anh chẳng quan tâm, Mộc Tâm Lan vui là được.
Mộc Tâm Lan vô cùng kích động, lúc này cô thậm chí còn muốn ôm lấy Tần Lâm, nhưng cô biết mình không xứng với anh Tần, thứ tình cảm này mà là thật thì tốt quá.
"Cảm ơn anh, anh Tần".
Tôn Thăng Nam nhìn căn bốn phòng ngủ lớn nhất, một trăm chín mươi mét vuông, gần bằng một tầng luôn.
"Căn này được đấy, bốn phòng ngủ, bao nhiêu tiền?"
Nhân viên giao dịch bất động sản vội vàng chạy đến, mặt tươi cười, anh công tử này vừa nhìn là biết không giàu cũng sang.
"Anh đúng là có mắt nhìn, đây là căn tốt nhất của chỗ chúng tôi, cũng là căn bốn phòng ngủ cuối cùng, trả theo từng đợt là năm mươi hai nghìn, trả hết là chín triệu hơn, còn chưa đến mười triệu tệ. Chắc chắn sẽ hợp với địa vị của anh, phù hợp với khí chất của anh. Xin hỏi anh định dùng nó làm nhà để kết hôn sao?"
Tôn Thăng Nam nói.
"Ừm, kiểu đấy, làm nhà để kết hôn cũng được".
Tôn Thăng Nam cười nói, xem cái gì chứ, rõ ràng là muốn Dương Quế Hoa chọn.
"Dì thấy thế nào? Dì à, cháu cũng không hiểu biết về nhà lắm đâu, thứ này chỉ cần thoải mái là được, bốn phòng ngủ, dùng để làm nhà ở sau kết hôn cũng đủ dùng nhỉ. Chú dì tuổi lớn rồi, có kinh nghiệm, giúp cháu xem với".
Dương Quế Hoa cười như được mùa, lúc này bà ta chẳng quan tâm đến gì nữa, đi thẳng đến phía trước mặt, nhìn thấy một căn bốn phòng ngủ to hơn nhà của anh hai và chị dâu.
"Căn căn căn... căn này đẹp ghê! Rất sang trọng, bốn phòng ngủ một trăm chín mươi mét vuông, trời ơi, dì chưa từng thấy căn nhà nào to như vậy đâu".
Dương Quế Hoa kích động vô cùng, sau này mình mà có thể chuyện vào đây ở, thì bà ta đi ngủ cũng sẽ cười đến tỉnh.
Cô nhân viên giao dịch bất động cười híp mắt nói.
"Đây là căn cao cấp nhất trong số dinh thự ở Đàm Thủy Loan, chỉ có người thực sự có tiền mới mua nổi, ít nhất cũng phải mười triệu một căn, chỉ có khách hàng cao cấp mới có thể hưởng thụ được. Vị đây là mẹ anh hay mẹ vợ anh vậy? Nếu là người một nhà thì bốn năm người cùng sống với nhau vẫn rất rộng rãi đó".
"Dì uống cốc nước đi ạ, rồi từ từ xem. Chỗ này của chúng cháu là nhà học khu, diện tích xanh cũng phải đạt đến con số bốn mươi lăm phần trăm, bầu không khí vô cùng trong lành, như vậy là để những người có tiền có thể hưởng cuộc sống xa xỉ thoải mái, có nhân viên phục vụ, bảo vệ làm việc hai tư trên hai tư giờ, đảm bảo dì có thể sống cuộc sống an toàn và hưởng thụ".
"Ồ..."
Dương Quế Hoa có hơi kinh ngạc, nhận lấy ly trà.
"Tôi không phải mẹ cậu ấy".
"Vậy thì chắc là mẹ vợ rồi, cũng là cha mẹ hai bên, thêm đứa con nữa là đủ dùng, hơn nữa mỗi gian phòng đều có nhà vệ sinh riêng, rất riêng tư, căn bốn phòng ngủ một trăm chín mươi mét vuông này mà là nhà bình thường thì chỉ tầm sáu mươi mét vuông thôi. Bên cháu chủ yếu muốn xây dựng cho khách hàng trải nghiệm xa xỉ, có chuyên gia thiết kế riêng, chắc chắn độc nhất vô nhị".
Hai chữ mẹ vợ này càng khiến Dương Quế Hoa vui không khép được miệng, mình mà là mẹ vợ của Tôn Thăng Nam thì tốt quá.
Dương Quế Hoa kích động đến run tay, thậm chí nói năng còn hơi không mạch lạc.
"Con gái, con xem căn nhà này nè, tốt chưa kìa".
Tôn Thăng Nam cười nói.
"Tâm Lan, em xem xem? Nhà ở đây tốt thật. Em hỏi bạn trai em xem có mua một căn không?"
Mộc Đồng cười khẩy nói.
"Anh ta á? Dù anh ta có bán hết tài sản cũng không mua nổi".
Chương 1162: Không biết trời cao đất dày
Lời Tôn Thăng Nam đầy vẻ khinh bỉ, hơn nữa lúc này, Mộc Đồng cũng vô cùng phối hợp, tỏ vẻ khinh thường, chê bai, dè bỉu Tần Lâm.
"Không mua nổi? Không mua nổi thì đi xem làm gì, rảnh thế? Nhân viên giao dịch bất động sản không cần nghỉ ngơi chắc? Tôi bảo này, có nhiều người không có tiền mà cứ đến làm màu, nhà tám triệu mười triệu một căn, đâu phải ai cũng ở được!"
Tôn Thăng Nam cười khẩy.
Cô nhân viên giao dịch bất động sản liên tục liếc xéo, nhìn về phía Tần Lâm.
"Anh đây nói đúng lắm, mua được hẵng xem, không mua được chỉ tổ mất thời gian của chúng tôi thôi. Mấy tên này điên thật, chẳng phải đố kỵ người có tiền sao. Ha ha".
Dương Quế Hoa khinh bỉ nói.
"Tần Lâm, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có mua không, cậu không mua thì chia tay với Tâm Lan nhà tôi đi, đàn ông tốt nhiều vậy, cần gì ở bên một kẻ không có gì như cậu ta, Cậu ta không có năng lực khiến con hạnh phúc đâu, người có thể khiến con hạnh phúc nhiều lắm".
Mộc Tiểu Lộ chống eo nói.
"Đúng vậy, Tần Lâm, anh đừng có mà không cầu tiến như vậy. Ngay cả một căn nhà mà cũng không nỡ mua cho chị tôi, anh còn bảo anh yêu chị ấy? Tôi thấy anh chỉ yêu bản thân thôi, chị, loại người thế này em biết thừa, không có tiền mà cứ giả bộ lừa gạt tình cảm chị, chỉ có mình chị u mê thôi".
Tôn Thăng Nam cười nói.
"Ngay cả nhà cũng không đáng để anh ta bỏ tiền ra, Mộc Tâm Lan, nếu như em đồng ý, anh có thể theo đuổi em không?"
Dương Quế Hoa xúi giục con gái.
"Mau đồng ý đi, còn nghĩ gì nữa? Con bé ngốc này, đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy".
Mộc Đồng đứng bên khuyên nhủ.
"Tâm Lan, bạn học của anh là đại gia thực sự, chúng ta không phải ghét nghèo thích giàu, nhưng có ai đó ngay cả nhà cũng không mua nổi, em ở bên anh ta có nghĩ lý gì? Ha ha ha, con người phải biết đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, em nên hiểu đạo lý này".
Mộc Đạt Nhân nghiêm túc nói.
"Xã hội bây giờ, không có tiền thì chả là cái thá gì cả, Tâm Lan, cháu lau lại mắt mình đi, trẻ tuổi không hiểu chuyện là bình thường. Bác với mẹ cháu là người có tuổi, không lừa cháu đâu. Hai người yêu nhau thật lòng chưa chắc đã ở bên nhau, nhưng chỉ cần cháu có nhà cho tiêng mình thì bọn cháu mới có thể ở bên nhau".
Viên Lê mặt mày hớn hở, nhìn Tần Lâm, khinh thường nói.
"Dù sao lựa chọn trong tay cháu, cháu suy nghĩ cẩn thận đi, Tâm Lan à, làm phụ nữ, phải biết tốt với mình, đừng để một sai lầm mà ân hận cả đời".
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.
"Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, nhà không phải tiêu chuẩn duy nhất khi tôi lựa chọn người yêu. Cảm ơn ý tốt của anh, anh họ, cũng mong bạn anh có thể giữ tự trọng".
"Con bé chết tiệt này, sao mày không chết tâm đi? Có nhà tốt biết bao, Tôn thiếu gia thích mày là phúc của mày. Có nhà rồi thì sau này có thể sống sung sướng, mày đúng là con ngu! Cậu ta còn không nỡ mua nhà cho mày, mày nói xem rốt cuộc cậu ta có thật lòng yêu mày không?"
Dương Quế Hoa tức đến mức mắt nổ đom đóm, con gái mình đúng thật khiến bà ta không yên tâm nổi, bây giờ cho Tôn thiếu gia một cơ hội, hai đứa làm quen, thế thì sau này căn nhà kia có thể làm nhà kết hôn rồi, không nghe Tôn thiếu gia nói à, căn nhà này mua để kết hôn đấy.
Tần Lâm nhún vai nhìn Tôn Thăng Nam.
"Có mua nhà hay không là dựa vào ý của mình, tôi muốn mua thì sẽ mua, chẳng nhẽ anh ép được tôi sao?"
Tôn Thăng Nam khoanh tay trước ngực, nổi hứng nói.
"Không mua được là không mua được, ở đây tỏ vẻ làm cái gì? Có bản lĩnh thì anh tự mua một căn đi".
Tần Lâm nói.
"Được thôi, tôi mua mấy căn anh mua từng nấy căn! Anh dám cược không?"
Tôn Thăng Nam và Tần Lâm bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nóng bỏng, không ai nhường ai.
"Chuyện hài, còn muốn mua mấy căn? Chắc anh chỉ mua nổi một gói hương là cùng, đừng có khoác không biết ngượng, cược thì cược, ai sợ ai, muốn đấu với tôi á, anh còn non lắm".
Mộc Đồng cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng dí chặt vào Tần Lâm, trong mắt người nhà anh ta, Tần Lâm chỉ là một tên vô dụng. Nói nhiều như vậy mà chẳng dám nói gì, bây giờ còn muốn cược với Tôn đại thiếu gia, thích tự ngược à?
"Cái loại như anh mà muốn cược với Thăng Nam à, anh có não không vậy? Không phải tôi khinh anh đâu, Tần Lâm, người ta phải tự biết lượng sức mình, anh cố ý khiến Tâm Lan khó chịu à? Đàn ông không có bản lĩnh chỉ cần cố gắng là được, dù không tìm được người tốt như Tâm Lan thì tìm một người bình thường cũng được mà, cần gì rước nhục vào người. Hừ hừ".
"Đúng vậy, cậu không biết tự lượng sức mình à, còn muốn so bì với Tôn thiếu gia nhà người ta, cậu điên à? Còn muốn mua mấy căn? Một căn cậu mua được chắc, xì".
Bác hai của Mộc Tâm Lan, Viên Lê khinh thường, nói giúp Tôn Thăng Nam, Tôn Thăng Nam là đại gia lắm tiền giả nghèo, bây giờ mới lộ ra, sau này nếu như có thể nâng đỡ Mộc Đồng thì Mộc Đồng sẽ không gặp trở ngại gì, mà huống hồ nếu như Mộc Tâm Lan ở bên Tôn Thăng Nam, bọn họ sẽ trở thành người nhà.
Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói, tỏ vẻ hiểu biết lắm, uyên bác lắm, nói trắng ra là khinh thường Tần Lâm, cậu ta mà mua được nhà mới là lạ đó. Nhiều người khuyên cậu ta thế này mà cậu ta chẳng muốn mua nhà chút nào, hơn nữa bị người ta chê bai, khinh thường mà không ra mặt giúp Mộc Tâm Lan, rõ ràng không có tiền.
"Tần Lâm, cậu chém gió không biết ngượng à, đùa gì vậy, tôi khuyên cậu câu này, đừng không biết điều, Tôn thiếu gia không phải người thường, cậu phải nhớ lấy, nếu không đến lúc mất mặt còn bị người ta đuổi ra ngoài thì khó coi lắm".
Trên người toàn hàng chợ, chắc chưa đến hai trăm tệ. Tên này mà mua được nhà ở Đàm Thủy Loan thì đúng là nực cười. Cho dù là giả heo ăn thịt hổ thì cũng phải dùng hàng xa xỉ loại khiêm tốn, mà Tần Lâm toàn dùng đồ chợ, rẻ tiền.
Tần Lâm cười khẩy, cả đám không biết tốt xấu, cậy già lên mặt, còn muốn tác hợp cho Mộc Tâm Lan và Tôn Thăng Nam, tên này nhìn lấm la lấm lét, chẳng phải hạng tốt lành gì.
"Mấy người là cái thá gì mà đứng ở trước mặt tôi khua tay múa chân? Chuyện của tôi với Tâm Lan cần người ngoài chõ mũi vào chắc?"
Viên Lê khó chịu nói.
"Cậu cậu... sao cậu có thể nói vậy, thím ba, mắt nhìn người của Tâm Lan càng ngày càng kém, chẳng biết chọn đàn ông gì cả, ngay cả chút phép tắc lễ nghi cũng không có".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Lễ phép? Mấy người xứng để tôi lễ phép sao? Từ đầu đến cuối tôi không muốn nói gì, mà đám phế vật mấy người cứ nói năng không ngớt, chẳng phải khinh thường chê bai tôi sao, đều là đám chó khinh người. Bây giờ còn nói chuyện lễ nghi với tôi à, hổ không thể hiện uy mà nghĩ tôi là mèo bệnh à, mấy người là loại bợ đít, đầu óc có vấn đề mà còn đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ, già mà đổ đốn, nhỏ mà kiêu căng, lấy gì để mà nói tôi? Nếu không vì nể mặt Tâm Lan thì tôi đánh mấy người lâu rồi".
Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói.
"Cháu xem xem Tâm Lan, cháu tìm dạng bạn trai gì vậy, quá đáng quá!"
Có điều Mộc Tâm Lan lại bàng quan đứng nhìn, không nói gì.
Lời Tần Lâm nói đâu có sai, chuyện không liên quan đến mình mà cứ chõ mũi vào, ở bên hóng drama, hơn nữa còn khinh thường dè bỉu anh, bây giờ chọc giận người ta rồi, họ lại không vui, thế sao còn làm?
Mộc Đồng tức giận nói, loại không biết trời cao đất dày này nhất định phải bị anh ta giáo huấn.
"Tần Lâm! Anh đúng là không biết xấu hổ, tôi thấy anh không mua nổi nhà, bây giờ lại chuyển chủ đề, tôi cũng muốn cược với anh, nếu anh mà mua được nhà thì tôi sẽ quỳ trước mặt anh. Nếu anh không mua nổi, anh phải quỳ trước tôi!"
Chương 1163: Cậu bé thần tài
“Thế nào, có dám cá cược không? Hay là mua thử một căn trước xem sao?”
Tôn Thăng Nam ánh mắt thâm thúy, nở nụ cười như chứa dao găm nói.
“Vậy thì đặt cược lớn một chút, cuối cùng nếu ai thua thì sẽ đưa tất cả những căn mình mua được cho đối phương, thế nào?
Tần Lâm cười nói.
“Được thôi, anh tự tin như thế, vậy để tôi xem thử anh có thể mua được mấy căn! Đây chẳng phải là cậu bé thần tài thì là gì?”
Tôn Thăng Nam bật cười ha hả.
Tên Tần Lâm này muốn thi vung tiền với anh ta à?
“Anh Tần!”
Mộc Tâm Lan nhìn sang Tần Lâm, ánh mắt có chút phức tạp, hiện giờ đã chơi càng lúc càng lớn. Cô ấy không lo Tần Lâm sẽ thua, ban đầu anh còn mua cho em dâu một chiếc đồng hồ mấy chục triệu, đây mới là nhà giàu khiêm tốn thật sự. Nhưng đặt cược lớn như vậy khó tránh khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
“Sao, sợ rồi à? Nếu bây giờ anh quỳ xuống xin tha thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, những chuyện lúc trước cũng có thể xóa sổ”.
Tôn Thăng Nam chỉ vào Tần Lâm nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ anh không có gan đánh cược với tôi thôi”.
Tần Lâm chế nhạo.
“Yên tâm đi, anh có tính toán rồi”.
Tần Lâm nhìn Mộc Lâm Lan, dịu dàng nói.
“Tôi xem anh còn giả vờ đến lúc nào, xì”.
Mộc Đồng khoanh tay đứng đó với dáng vẻ xem kịch.
“Tần Lâm, cậu đừng tự chuốc lấy nhục nhã, nhân lúc cậu Tôn chưa tức giận, mau chóng quỳ xuống xin lỗi người ta đi”.
Dương Quế Hoa tức giận nói, nếu đứa con rể vàng này chạy mất, bà ta sẽ tiếc tan nát ruột gan mất.
Tuy nhiên, tất cả đều là do cái tên Tần Lâm này gây cản trở, còn muốn yêu đương với con gái bà ta à, giờ bà ta nhất quyết không đồng ý.
“Đúng thế, Tần Lâm, anh đừng có chọc giận anh rể tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Mộc Tiểu Lộ lạnh lùng nhìn Tần Lâm, tham phú phụ bần, giờ cậu ta đã nhắm trúng Tôn Thăng Nam rồi. Người ta là cậu chủ nhà giàu, còn Tần Lâm là cái thá gì? Đến con xe rách cũng không có mà phải để người khác tặng.
“Anh rể, em chỉ chờ đến ngày anh cưới chị gái em”.
Mộc Tiểu Lộ quay đầu đón ánh mắt của Tôn Thăng Nam và cười nói.
“Yên tâm đi em rể, đợi anh thắng anh ta nhất định sẽ tặng cậu một căn nhà”.
Tôn Thăng Nam cười nói.
Vãi chưởng!
Tặng một căn nhà?
Lòng Mộc Tiểu Lộ lập tức vui như nở hoa, cậu ta đã gặp được quý nhân rồi à? Tặng cậu ta một căn nhà tận mấy triệu? Nhìn đi, đây mới là phong thái nhà giàu.
“Anh rể! Em cảm ơn anh trước”.
Mộc Tiểu Lộ vô cùng kích động, hai tay nắm chặt lấy Dương Quế Hoa mẹ mình.
Dương Quế Hoa cũng nén khỏi kích động, nhịp tim không ngừng gia tăng, người ta là cậu ấm nhà giàu, lời nói ra như bát nước hất đi, chắc chắn không có chuyện nuốt lời.
Lúc này, ngay cả Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cũng nhìn nhau, biết trước Tôn Thăng Nam là cậu chủ nhà giàu hào phóng, bọn họ đã gọi con gái đến rồi, tên Tôn Thăng Nam này giấu kĩ quá, ngay cả con trai là bạn thân nhất cũng không biết.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể hâm mộ, ghen tỵ. Vung tay tặng hẳn một căn nhà mấy triệu, chẹp chẹp, sự quyết đoán này, người bình thường sao có thể so sánh được?
“Vậy còn dì”.
Dương Quế Hoa vội vàng nói.
“Dì à, chỉ cần cháu lấy được con gái dì, thì nhà sao thiếu dì được? Đến lúc đó, cháu cũng sẽ tặng mọi người một căn, ha ha ha”.
Tôn Thăng Nam tỏ vẻ tự mãn.
Ngay cả nhân viên giao dịch bất động sản cũng ghen tỵ, vẻ mặt đầy kích động, xem ra hôm nay đã gặp được đại gia thật sự rồi, mạnh tay quá đi?
Tôn Đạt Nhân và Viên Lê đều tiếc đứt ruột, vì sao không gọi con gái nhà mình đến chứ, tên Tôn Thăng Nam này chính là con rể vàng trong truyền thuyết.
Dương Quế Hoa vui vẻ cười ngoác mang tai, hai mắt sáng ngời, con trai bà ta có nhà rồi, bọn họ cũng có, tên Tôn Thăng Nam này không hổ là cậu ấm nhà giàu, hơn nữa còn có tình cảm sâu nặng với con gái bà ta, người đàn ông ông này mới xứng đáng để giao phó.
“Con rể ngoan, con rể tốt, ha ha ha, dì nhắm cháu là con rể dì rồi”.
Lòng Dương Quế Hoa hoảng loạn, bà ta hoàn toàn chưa sẵn sàng, bà ta cũng sắp có một căn nhà to như của nhà anh Hai rồi à? Nó tận mấy triệu đó, xem ra lần này bọn họ đầu tư con gái có lời rồi.
Con trai bà ta không có năng lực, sinh được một đứa con gái xinh đẹp vẫn phất lên như thường, chuyện này sẽ khiến đám hàng xóm thấp kém trong thôn ghen tỵ chết mất.
Dương Quế Hoa thậm chí đã nghĩ đến khoảnh khắc huy hoàng về thôn, đến lúc đó, bà ta nhất định phải cho bà Trương xem, tưởng con gái bà ta tìm được con rể làm giáo viên trong thành phố thì ghê gớm lắm à? Đến lúc đó tôi sẽ cho bà xem con rể của tôi lợi hại như nào.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy”.
Mộc Tâm Lan tức giận xanh mặt, Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa chỉ muốn mau chóng bán cô ấy đi, thấy người có tiền là răm rắp gọi con rể, cô ấy còn không quen biết người ta mà bọn họ đã ở đây gán ghép linh tinh.
“Cháu xem này, Tâm Lan còn xấu hổ, đã là con gái lớn rồi không có gì phải ngại ngùng cả, đến lúc đó đừng quên hai bác là được. Ha ha ha”.
Viên Lê miệng thì cười nói nhưng trong lòng lại đang chửi thầm, con ranh này trong lòng đang sướng điên lên được, đúng là được hời còn ra vẻ.
“Chứ sao nữa, đây chắc chắn là một cuộc hôn nhân tuyệt vời, chúng tôi trông Thăng Nam từ bé đến lớn, biết rất rõ tính cách của nó, sau này cháu ở bên nó chắc chắn rất hạnh phúc”.
Mộc Đạt Nhân gật đầu lia lịa, như thể đã bàn đến chuyện cưới xin rồi.
“Chính là căn này, tính xem bao nhiêu tiền, tôi lấy hai căn này trước, một căn nuôi lợn, một căn nuôi chó”.
Tần Lâm mỉm cười nói với một nhân viên giao dịch bất động sản khác.
“Thưa anh, anh chắc chắn chứ ạ?”
Cao Sảng mặt đầy kinh ngạc hỏi.
“Ừ, tính xong thì quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm nói.
“Trả hết ạ?”
“Đúng thế!”
Cao Sảng mặt đầy ngạc nhiên, vội vàng cầm máy tính lên bấm.
“Thưa anh, mỗi căn có giá 9,32 triệu, tổng hai căn là 18,64 triệu nhân dân tệ!”
“Tinh....”
Quẹt thẻ thành công! Tần Lâm quẹt một lúc hơn 18 triệu nhân dân tệ, tất cả mọi người lúc đó đều kinh ngạc, ngay cả người trong phòng giao dịch bất động sản cũng rất phấn khích.
“Tiểu Sảng giỏi quá, bán một phát hai căn, lại còn trả toàn bộ nữa!”
“Đúng thế, Tiểu Sảng, cô phải khao chúng tôi đấy nhé”.
Nhân viên phòng giao dịch bất động sản nói liên miên.
Sắc mặt Lưu Oánh sa sầm lại, vừa rồi cô ta coi thường Tần Lâm, không ngờ giờ người ta lại trực tiếp quẹt thẻ mua trọn hai căn nhà gần 20 triệu, hống hách quá đi?
Vẻ mặt Mộc Đồng cũng vô cùng ảm đạm, người mà anh ta coi thường nhất lúc này lại vung tiền như rác, mua một lúc hai căn nhà lớn cao cấp, chuyện này quá mức kinh ngạc đi?
“Chuyện này sao có thể.... Sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy”.
Mộc Tiểu Lộ có chút hoảng hốt, không ngờ Tần Lâm lại giàu có như vậy, trái tim Dương Quế Hoa cũng đập thình thịch, tên Tần Lâm này trông có vẻ bình thường nhưng cũng là một cậu chủ nhà giàu?
Mộc Đạt Nhân và Viên Lệ cũng hoảng loạn theo, sắc mặt tối sầm, bọn họ đã khinh thường Tần Lâm rồi à? Lẽ nào tên nhóc này giả nghèo sao!
Chỉ có Mộc Tâm Lan là người bình tĩnh duy nhất, cô biết rõ Tần Lâm vô cùng giàu có, dù là nhân sâm hay đồng hồ có giá hàng chục triệu, mà Tần Lâm vẫn tiêu không hề chớp mắt, nói gì đến chuyện mua mấy căn nhà này.
“Anh bạn, có phải anh nên quỳ xuống rồi không?”
Tần Lâm nhìn Mộc Đồng, sắc mặt anh ta tái nhợt, khóe miệng khẽ mấp máy. Vừa rồi anh ta đánh cược với Tần Lâm, chỉ cần anh mua được nhà, anh ta sẽ quỳ xuống trước mặt anh. Giờ người ta không chỉ mua nhà, mà còn trả tiền một lúc hai căn, chuyện vả mặt này dường như quá nhanh thì phải?
“Anh nói linh tinh gì vậy? Bảo tôi quỳ trước anh á, anh xứng chắc? Tôi bảo là nếu anh thắng được Thăng Nam thì tôi mới quỳ, hai chúng tôi cùng nhau quỳ, hài lòng chưa?”
Mộc Đồng không chịu nhận.
Chương 1164: Người càng to gan thì tài sản càng lớn
“Ăn quỵt à?”
Tần Lâm cười nói, để xem anh ăn quỵt được bao lâu? Đợi chút nữa xem anh có quỳ hay không.
“Tôi ăn quỵt? Buồn cười, Mộc Đồng tôi mà là người nuốt lời, ăn quỵt à? Không tin anh hỏi bố mẹ tôi với cả Thăng Nam xem”.
Mộc Đồng cười chế giễu.
“Vậy tôi thà hỏi đầu gối tôi còn hơn”.
Tần Lâm giễu cợt nói, không thèm so đo với Mộc Đồng, mà quay sang nhìn Thăng Nam.
“Đến lượt anh rồi. Anh mua mấy căn?”
Tôn Thăng Nam nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ, mua hai căn thì ghê gớm lắm à?
“Tôi chắc chắn mua được nhiều hơn anh rồi, nếu không sao có thể chứng minh tôi giàu có hơn anh chứ, cảm ơn anh bạn đã ủng hộ tôi thêm hai căn nhà”.
Tôn Thăng Nam mặt mày hớn hở, kiêu căng rút tấm thẻ đen ra nói với Lưu Oánh đang đứng bên cạnh.
“Lấy cho tôi bốn căn hộ vừa nãy. Quẹt thẻ! Tôi cũng trả toàn bộ!”
Lưu Oánh kích động cười toe toét, vội vàng lấy hợp đồng bốn căn hộ và cầm thẻ đi quẹt.
“Tôi biết tấm thẻ đen này, đây là thẻ đen siêu cấp của ngân hàng Hoa Hạ. Nghe nói có thể quẹt ít nhất 100 triệu và nhiều nhất là 10 tỷ, cậu chủ Tôn cũng giàu có quá đi?”
Người ở phòng giao dịch bất động sản thốt lên, trước đây cô ta từng thấy một vị khách đại gia cầm thẻ đen siêu cấp này đi mua biệt thư, quẹt một phát 68 triệu, ngầu đét.
Tôn Thăng Nam càng kiêu ngạo hơn, có người nhận ra thẻ đen, vậy anh ta không cần tự nói ra thân phận nữa.
Thẻ đen này tất nhiên không phải của anh ta mà là của bố anh ta. Hạn mức tối đa là 300 triệu, nếu không phải đi mua nhà thì bố anh ta cũng sẽ không giao chiếc thẻ này cho anh ta. Hiện tại vốn kinh doanh nhà anh ta đang túng thiếu, chỉ có thể quẹt bằng thẻ đen siêu cấp này.
Quy mô kinh doanh nhà Tôn Thăng Nam có lẽ lên đến mười mấy tỷ, nếu không anh ta cũng không thể sở hữu chiếc thẻ đen siêu cấp này, đây là biểu tượng của thân phận và địa vị.
“Tinh tinh....”
“Tinh tinh...”
Thẻ đen của Tôn Thăng Nam quẹt một phát bốn căn hộ, tổng 37,28 triệu nhân dân tệ!
“Anh xem, đây mới là khí thế của đại gia thực sự, Thăng Nam, cậu trâu bò quá”.
Mộc Đồng vô cùng ngưỡng mộ, thật phấn khích khi có một người bạn đại gia như này, mặc dù không phải anh ta mua.
“Hào phóng, đúng là quá hào phóng, ha ha ha!”
Dương Quế Hoa thở phào nhẹ nhõm, Tôn Thăng Nam này không phải là cậu ấm nhà giàu bình thường, những cậu ấm bình thường khác tuy nhà có điều kiện, nhưng có mấy ai có thể bỏ ra mấy chục triệu một lúc chứ?
“Anh rể, anh ngầu quá đi”.
Mộc Tiểu Lộ kích động hét lên, luôn miệng gọi anh rể, so ra còn thân thiết hơn cả với Tần Lâm trước đây.
“Thím ba thấy chưa, cậu Tôn đây mới là cậu ấm nhà giàu thật sự, tôi thật sự hâm mộ nhà thím đó. Thím và Đạt Hoa nửa đời còn lại đã có chỗ nương tựa rồi, kiếm được một chàng con rể tốt như thế, thật khiến người khác ghen tỵ mà”.
Trong lòng Viên Lê đang rầu nẫu ruột, nếu gọi con gái bà ta đếm thì chưa chắc Tôn Thăng Nam đã nhìn trúng Mộc Tâm Lan, đúng là nỗi tiếc hận ngàn năm mà.
“Thế nào, giờ không nói gì nữa à? Tần Lâm, anh mua tiếp đi, giả vờ tiếp đi? Ha ha ha!”
Mộc Đồng chống eo, đứng bên cạnh Tôn Thăng Nam ra oai.
“Đó chắc là tiền mồ hôi nước mắt của cả đời bố mẹ anh ta? Cứ thế tặng cho hết cho tôi thì ngại quá, anh quyết tâm lấy cái danh cậu bé thần tài rồi à”.
Tôn Thăng Nam cười nói, anh ta mua một lúc bốn căn nhà, hiện giờ anh không còn gì để nói nữa đúng không?
Cả nhà họ Mộc đều nhìn chằm chằm Tần Lâm, nếu Tần Lâm thua thì sẽ phải đưa hai căn nhà kia cho Tôn Thăng Nam, chả trách người giàu càng lúc càng giàu, chơi lớn như thế, người càng to gan thì tài sản càng lớn.
Tần Lâm mỉm cười, không nói gì nhìn sang Cao Sảng.
“Mấy căn hộ này rẻ quá, có khu biệt thự nào tốt hơn không, cho tôi xem thử”.
“Biệt thự? Có, có ạ!”
Trái tim của Cao Sảng kích động đập thình thịch, đây chắc chắn là khách sộp rồi. Bọn họ không quan tâm đến vụ cá cược giữa hai người, điều quan trọng nhất là bán được nhà.
Thấy Cao Sảng được Tần Lâm nhìn trúng, mua liền hai căn nhà, giờ lại muốn mua biệt thự, mấy cô nhân viên bên cạnh hai mắt nhìn Tần Lâm đã phát sáng, chỉ muốn biến thành sói đói vồ đến. Chị em chen lấn đứng hết sang bên cạnh Cao Sảng, xếp thành một hàng toàn cô gái chân dài tất đen.
Ai nấy đều xinh đẹp, nếu được đại gia nào đó ưu thích thì cả đời bọn họ sẽ được ăn ngon mặc đẹp.
“Căn này 45 triệu, đây là căn biệt thự năm phòng ngủ ba phòng khách. Căn này 68 triệu, là căn biệt lập ba tầng, có hầm để xe. Căn này 101 triệu, là căn biệt thự độc lập năm tầng, xung quanh là vườn hoa, vị trí đắc địa, chắc chắn là một căn có một không hai!”
Cao Sảng kích động giới thiệu cho Tần Lâm.
“Vậy lấy cái này đi, một trăm triệu, dù sao thì một trăm triệu với mấy chục triệu cũng chẳng khác gì nhau mấy, đúng không? Ha ha ha”.
Tần Lâm cười nói, lúc này tất cả mọi người đều đã ngẩn ra, sững sờ tại chỗ. Tất cả đều sốc nặng rồi, căn biệt thự trăm triệu nhân dân tệ, nói mua là mua luôn sao?
“Đừng ngơ ra đó nữa, quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm quơ quơ tay trước ánh mắt ngây ra của Cao Sảng, cô ấy lúc này mới hoàn hồn, lập tức chuẩn bị hợp đồng và quẹt thẻ cho Tần Lâm.
Mặc dù thẻ của Tần Lâm không có gì đặc biệt, nhưng là của Mạnh Văn Cương đưa cho anh, hạn mức mấy tỷ, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì Tần Lâm sẽ không lấy ra dùng.
Biệt thự trăm triệu thì sẽ trông như thế nào? Là ở khu vực tấc đất tấc vàng Đàm Thủy Loan, biệt thự biệt lập năm tầng, nghĩ thôi cũng khiến người ta sung sướng.
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đều có chút sững sờ, bọn họ đâu được nhìn thấy cảnh tượng như này chứ? Ngay cả làm phim cũng không dám quay như vậy, một trăm triệu, bọn họ đến nghĩ còn không dám nghĩ đến.
Tần Lâm vậy mà lại quẹt thẻ mua hẳn một căn biệt thự trăm triệu ở Đàm Thủy Loan?
Lúc này, Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ liếc nhìn nhau, lòng đầy phức tạp. Không ngờ Tần Lâm lại giàu có như thế, lúc trước còn giả nghèo với bọn họ, một căn nhà mấy triệu tệ cũng không muốn mua cho con gái bọn họ. Trong lòng Dương Quế Hoa cảm xúc lẫn lộn, nhìn sang Tôn Thăng Nam thấy sắc mặt của anh ta đang cứng đơ lại.
Đám người Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cũng không dám nói chuyện. Bá đạo quá đi? Khi quẹt thẻ thành công, trái tim của tất cả bọn họ như có chiếc chuông, bị Tần Lâm gõ inh tai nát óc.
Một trăm triệu!
Với Tôn Thăng Nam đây cũng không phải một con số nhỏ, vả lại hiện giờ anh ta đang cầm thẻ đen của bố. Tuy sản nghiệp kinh doanh của nhà anh ta trị giá mấy tỷ, nhưng đó là giá trị thị trường của công ty, hạn mức thẻ đen của nhà bọn họ là ba trăm triệu, còn là ủy thác người ta làm, chính là để cho bố anh ta dùng những lúc nguy cấp. Thế nhưng lúc này Tần Lâm dám mua hẳn một căn biệt thự một trăm triệu, anh ta cũng không thể sợ hãi!
Sợ cái gì? Dù sao thù nếu thua, anh sẽ phải dâng tặng căn biệt thự này cho tôi, viết tên tôi lên hợp đồng nhà, đây là vụ kinh doanh ăn chắc, có lãi.
Với tỷ lệ thắng 50%, dù bố anh ta có biết thì cũng sẽ khen anh ta thông minh!
Quyết định thế đi, không phải sợ, cứ thế mà làm!
Tôn Thăng Nam nhìn sang Lưu Oánh với vẻ mặt kiêu ngạo, nói:
“Cho tôi một căn như giống y như thế, một trăm triệu đúng không? Tôi cũng quẹt thẻ trả toàn bộ, chả thiếu chút tiền này”.
Toàn bộ phòng giao dịch bất động sản đều trở nên náo động!
Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ, lại dễ dàng hoàn thành doanh thu hơn 260 triệu trong thời gian ngắn như vậy, giám đốc kinh doanh bên cạnh cũng vui cười ngoác mang tai.
Cho dù là hôm mở bán cũng chỉ được hơn ba trăm triệu mà thôi, còn toàn là căn hộ bình dân nữa, những đại gia vung tay mua biệt thự như Tần Lâm và Tôn Thăng Nam đây là vô cùng hiếm gặp. Bọn họ đã mở bán ở đây gần hai năm rồi, những cũng chỉ bán một nửa căn mà thôi. Mặc dù nhà đẹp, nhưng người giàu có không nhiều như vậy, rất nhiều người dành dụm hơn nửa đời người cũng chỉ đủ trả tiền cọc đầu một căn.
Chương 1165: Theo yêu cầu của anh
Lúc này, Lưu Oánh cũng kích động không khép nổi miệng, vội càng đi chuẩn bị hợp đồng cho Tôn Thăng Nam, nếu vị đại gia này thay đổi quyết định thì toi.
Hiện giờ cả hai đều đang so kè với nhau, không ai chịu thua ai, tất nhiên phòng giao dịch bất động sản của bọn họ là bên được lợi nhất, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Ánh mắt Lưu Oánh nhìn Tôn Thăng Nam cũng trở nên đầy si mê, sao đại gia như này lại không thích cô ta chứ?
Nếu cô ta cũng được Tôn Thăng Nam nhìn trúng thì tốt biết mấy, đến lúc đó, cho dù làm một con chim hoàng yến cũng đáng giá.
“Cậu Tôn thật oai phong!”
Ánh mắt Viên Lê càng thêm nồng nhiệt, tên nhóc này đúng là thâm tàng bất lộ, không ngờ anh ta lại có thể khiêm tốn nhiều năm như thế. Xem ra cũng là một chàng thanh niên thâm sâu, vung tay tiêu 140 triệu không chút do dự! Đây đều là tiền bạc cả đấy.
Đừng nói đến người trẻ tuổi, cho dù là ông chủ kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường như Mộc Đạt Hoa cũng khâm phục Tôn Thăng Nam không thôi, người không thiếu tiền mới là kẻ đáng sợ nhất.
“Thăng Nam, cậu chơi lớn quá!”
Vẻ mặt Mộc Đồng trịnh trọng, hiện giờ tất nhiên anh ta không muốn Tôn Thăng Nam thua, nếu Tôn Thăng Nam thua thì anh ta sẽ phải quỳ với Tần Lâm, vô cùng mất mặt, vì thế, hiện giờ, anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng lên Tôn Thăng Nam.
“Anh rể, anh ngầu quá! Sau này có thể để em ở ngôi biệt thự này mấy ngày được không?”
Mộc Tiểu Lộ xoa chân xoa tay, nước miếng chảy dòng dòng. Ngôi biệt thự lớn này có núi có sông có cây cối, cả đời cậu ta cũng không dám mơ được ở trong ngôi biệt thự tuyệt đẹp này.
Mà nay, nhờ chị gái mà mơ ước của cậu ta sắp được thực hiện rồi.
“Cậu đã gọi anh là anh rể rồi thì cứ ở đi, ở một năm cũng được, anh rể của cậu chắc chắn không phải người bủn xỉn, ha ha ha”.
Tôn Thăng Nam mặt đầy kiêu ngạo, dương dương tự đắc nói, tôi chống mắt lên con anh còn mua được mấy căn nhà đắt như vậy?
Tôn Thăng Nam khinh thường nhìn Tần Lâm, lúc này, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng bắt đầu hơi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Tần Lâm nhìn sang Mộc Tâm Lan, nắm chặt lấy tay cô.
“Em yên tâm, có anh ở đây”.
Tần Lâm dịu dàng nói, giống như đang an ủi vợ mình.
“Tần Lâm, đến lượt cậu rồi đấy, mua tiếp đi xem nào”.
Dương Quế Hoa cười ha ha nói, trái tim bà ta sớm đã không thể chịu nổi rồi, nhưng bà ta vẫn cố nhịn xuống, suýt thì lăn ra đất. Biệt thự trăm triệu đó, bà ta không dám cả nghĩ đến, sau này bà ta có thể ở biệt thự lớn này rồi, cho dù Tần Lâm giàu có, nhưng cũng không bằng Tôn Thăng Nam, lúc này đã chọn Tôn Thăng Nam rồi, Dương Quế Hoa chắc chắn không thể tươi cười với Tần Lâm nữa.
“Tần Lâm, không thể phủ nhận là anh rất giàu có, nhưng so với bạn tôi thì anh còn kém lắm, giả heo ăn hổ cuối cùng gặp phải gấu mù, anh cũng đen đủi quá đi, ha ha”.
Mộc Đồng cười chế giễu.
“Căn biệt thự này tốt như vậy, hay mua thêm hai căn đi anh bạn”.
Tôn Thăng Nam càng chơi càng hưng phấn, dù sao thì những căn nhà mua được đều là chiến lợi phẩm của anh ta, sợ gì chứ?
Bố anh ta biết được lần đánh cược này chắc chắn sẽ khen anh ta, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ được khen là thông minh, hôm nay cuối cùng đã khiến bố anh ta nhìn bằng con mắt khác rồi.
Nghĩ mà kích động không thôi, lần đánh cược này không những thắng được mấy trăm triệu, còn ôm được người đẹp về nhà nữa, xứng danh thông minh rồi!
“Thấy chưa Tâm Lan, tìm bạn trai phải tìm người quyết đoán, bá đạo, có năng lực như cậu Tôn đây! Nếu cháu vẫn không đồng ý thì bác sẽ gọi con gái nhà bác đến đó”.
Lúc này, Viên Lê và Mộc Đạt Nhân đều hết lời khen ngợi Tôn Thăng Nam.
Trong lòng Mộc Đồng cũng vô cùng hối hận, sao anh ta không gọi em gái đến chứ? Nếu anh ta gọi em gái đến thì làm gì đến lượt Mộc Tâm Lan, đáng tiếc quá anh ta lại đi chậm một bước. Anh ta không ngờ một người khiêm tốn như Tôn Thăng Nam lại là cậu chủ nhà giàu đáng sợ như thế, giấu kỹ quá.
“Được thôi, theo yêu cầu của anh vậy, tôi lấy thêm hai căn, tiếp tục quẹt thẻ”.
Tần Lâm nở nụ cười, bình thản chậm dãi nói, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên đờ đẫn.
Cao Sảng cũng vô cùng sửng sốt, đôi tay trắng nõn nhỏ nhẵn lại run lên, mua thêm 2 căn sao?
Thật hay giả vậy?
Nói quẹt là quẹt, quẹt một lần một trăm triệu, đây hẳn là một ông chủ lớn!
“Ngơ ngác ra đó làm gì, quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm vỗ vai Cao Sảng, Cao Sảng lúc này mới bừng tỉnh, doanh số ba trăm triệu tệ đều thuộc về mình cô, khi hoàn thành sẽ được mấy triệu tiền tệ thưởng doanh số, đây chẳng phải là một bước lên mây sao.
Mấy nhân viên kinh doanh bên cạnh nhìn sang Cao Sảng, ánh mắt không giấu nổi ghen ghét và đố kỵ, đây là doanh số nửa năm của cả phòng giao dịch bất động sản bọn họ đó, sao mình cô ấy chiếm hết vận may như thế chứ.
Người nhà họ Mộc đứng bên cạnh cũng sững sờ, Tần Lâm lại quẹt thẻ hai trăm triệu mua thêm hai căn biệt thự nữa, lúc này đã khiến bọn họ hoàn toàn tắt điện. Đám người Dương Quế Hoa cũng không dám lên tiếng. Tần Lâm quá lợi hại, không ngờ lại quyết đoán như thế.
Sắc mặt Mộc Đồng tối sầm lại, bởi vì anh ta hiện tại đang rất lo lắng Tôn Thăng Nam thua. Lần này Tần Lâm vung tận hai trăm triệu mua hai căn nhà, quá mức khủng bố! Liệu Tôn Thăng Nam có thắng được Tần Lâm không?
“Phải làm sao đây”.
Mộc Đạt Nhân lúc này cũng vô cùng lo lắng, bọn họ tất nhiên không muốn Tần Lâm thắng, như thế càng chứng tỏ Tần Lâm giàu có. Bọn họ không chọc nổi cậu ấm nhà giàu như thế, thế nhưng từ đầu đến giờ bọn họ luôn chế giễu, làm khó Tần Lâm, hiện giờ bọn họ chỉ muốn Tần Lâm bị hành hạ.
“Cậu Tôn, chúng ta cũng mua đi!”
Viên Lê kích động nói, nếu Tôn Thăng Nam không mua nổi thì con trai bà ta sẽ phải quỳ trước mặt Tần Lâm.
Mua mua mua, mua cái bố bà! Bà coi đây là rau cải à mà nói mua là mua?
Tôn Thăng Nam sắp phát điên rồi, anh ta không ngờ Tần Lâm lại giàu có như thế, ba căn nhà ba trăm triệu, nói mua là mua, bây giờ vẻ mặt anh ta đã cứng đờ.
320 triệu nhân dân tệ, Tần Lâm mua nhiều nhà như thế khiến Tôn Thăng Nam có chút kinh hãi, số tiền của anh ta hiện giờ chỉ đủ mua một căn nữa. Thẻ đen siêu cấp ba trăm triệu giờ chỉ còn lại một trăm sáu mươi triệu, căn bản không đủ mua hai căn.
Nhưng lúc này anh ta đã cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được, Tần Lâm đã ép anh ta vào bức đường cùng, hiện giờ anh ta không còn đường lui nữa.
Tôn Thăng Nam phải cắn răng mà mua tiếp.
Suy đi tính lại, Tôn Thăng Nam cuối cùng đã nghĩ ra một cách, anh ta sẽ viết tấm chi phiếu 40 triệu, sau đó quẹt thể 160 triệu, anh ta không tin Tần Lâm vẫn còn tiền mua tiếp.
Chỉ cần Tần Lâm không mua được nữa, thì số nhà trị giá hơn 600 triệu này sẽ thuộc về anh ta hết mà, đúng không?
Nghĩ đến đây, Tôn Thăng Nam càng thêm kích động. Tôi cá anh không còn tiền mua nhà tiếp nữa, Tần Lâm, lần này tôi phải khiến anh mất tất cả.
Trong lòng Tôn Thăng Nam nổi cơn cuồng nộ, vô cùng khinh thường Tần Lâm. Anh ta chắc chắn phải thắng Tần Lâm, không chỉ để cho mọi người nhìn thấy, để ôm người đẹp về nhà, mà còn vì số tài sản ba trăm triệu này. Anh phải khiến cho bố anh ta xem bản thân anh ta kiếm được ba trăm triệu dễ dàng như thế nào, để tránh bố anh ta luôn nói anh ta không nên việc gì. Lần này anh ta kiếm được ba trăm triệu, bằng số tiền cả đời bố anh ta kiếm được.
Đàn ông chính là phải quyết đoán.
Tôn Thăng Nam nghiến chặt răng, kéo Lưu Oánh nói.
“Mua! Ai không mua người đó là cháu! Tôi ký chi phiếu 40 triệu trước rồi quẹt thẻ 160 triệu”.
“Được! Vâng vâng!”
Lưu Oánh cũng trở nên kích động, xem ra đai gia bên cạnh cô ta này cũng không kém hơn Tần Lâm, hai người quyết đấu đá nhau đến cùng, không ai chịu nhường ai.
Doanh thu hơn sáu trăm triệu tệ đã khiến toàn bộ phòng giao dịch bất động sản trở nên sôi sục, đến cả cô lao công cũng phải sửng sốt, không ngờ cảnh tượng chỉ có trong phim này hôm nay lại xuất hiện ở ngoài đời.
Khóe miệng Tần Lâm khẽ cong lên, xem ra Tôn Thăng Nam đã hết tiền rồi, cuối cũng đã đến lúc thu lưới.
Chương 1166: Vẫn chưa kết thúc mà?
Lúc này Lưu Oánh nhanh chóng đưa hợp đồng và máy POSS cho Tôn Thăng Nam quẹt thẻ như sợ đối phương sẽ hối hận.
Đây là hợp đồng mấy trăm triệu đó, cả tỉnh có mấy người lấy được hợp đồng lớn như này chứ? Tôn Thăng Nam ký chi phiếu 40 triệu rồi quẹt thẻ. Tiếng ‘tinh tinh’ nhận tiền bỗng chốc đốt cháy cả phòng giao dịch bất động sản.
“Thăng Nam lợi hại quá! Quả nhiên tớ không nhìn nhầm cậu”.
Mộc Đồng kích động nói, bây giờ xem tên Tần Lâm còn chiêu gì nữa, lẽ nào anh ta còn có thể mua thêm hai căn nữa sao? Dù sao Mộc Đồng cũng không tin, hơn ba trăm triệu đã là một con số thiên văn với hầu hết mọi người rồi, ngay cả Tôn Thăng Nam hiện giờ cũng trở nên căng thẳng, có thể thấy, trong thẻ anh ta đã hết tiền, nếu không cũng sẽ không ký chi phiếu.
“Cậu Tôn đúng là cậu Tôn, oai phong! Sau này Mộc Đồng nhà chúng tôi phải theo cậu học hỏi rồi”.
Mộc Đạt Nhân cười ha hả nói, lúc này trong mắt bọn họ Tôn Thăng Nam đã thắng chắc ván này rồi, Tần Lâm căn bản không có cơ hội lật ngược tình thế nữa, hiện giờ anh chỉ là con lừa gầy sắp chết đang giãy giụa thôi.
“Tất nhiên rồi, cậu Tôn như thế mới gọi là điềm tĩnh chắc chắn, xì”.
Viên Lê tất nhiên phải khen ngợi Tôn Thăng Nam vì dù sao con trai và anh ta đang cùng trên một chiến tuyến.
“Tần Lâm, giờ anh còn gì để nói nữa không? Vẫn chưa nhận thua à? Định cứng đầu đến bao giờ nữa? Hiện giờ cúi đầu nhận thua, có lẽ Tôn Thăng Nam còn cho anh tí thể diện, nếu không thì đừng trách Tôn Thăng Nam không nể mặt. Ba trăm triệu, không thể không nói anh cũng coi như là có năng lực, nhưng anh nghĩ mình có thể là đối thủ của Thăng Nam à?”
Mộc Đồng cười khinh bỉ nói.
“Anh nói như kiểu mấy trăm triệu tệ trong mắt anh chỉ là mấy tệ ấy nhỉ, anh thử lấy ra tôi xem?”
Tần Lâm khinh thường nói.
“Anh.... Anh đừng già mồm át lẽ phải, dù thế nào, anh cũng đã thua rồi”.
Mộc Đồng trầm giọng nói.
“Đúng thế Tần Lâm, cậu cúi đầu nhận thua với cậu Tôn đi, nếu không, để thua tơi tả thì cậu chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu”.
Dương Quế Hoa cười nói, thấy con rể mình lại vừa mua thêm hai căn biệt thự nữa, bà ta vui khỏi nói, sau này bà ta chắc chắn sẽ có một căn cho mình, bà đã không thể ngấm nổi cái căn nhà bốn gian kia nữa.
“Mẹ, chúng ta sau này chắc cũng được chuyển vào biệt thự ở nhỉ?”
Mộc Tiểu Lộ mặt mày hớn hở, vô cùng hưng phấn nói, trong lòng cậu ta đang cưc kỳ kích động, sau này cậu ta trở về làng sẽ thành đứa con trai ngầu nhất làng rồi, ngoài cậu ta ra có ai được sống trong biệt thự trăm triệu nữa đâu?
Sau này cậu ta cũng phải đẻ một đứa con gái, xem ra đẻ con gái vẫn có ích hơn, tên Tôn Thăng Nam này vì chị gái của mình mà vung tiền như rác.
“Tần Lâm, giờ chắc cậu biết thế nào là gieo nhân nào gặt quả ấy rồi nhỉ? Tất cả số căn nhà của cậu đã thuộc về cậu Tôn rồi, ha ha”.
Viên Lê nói, nhìn anh mắt thâm độc.
“Đúng thế, sớm biết có ngày này thì ban đầu đã không làm rồi. Đây là một vụ cá cược, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, e là số căn nhà trị giá ba trăm triệu của anh đã thuộc về cậu chủ Tôn rồi”.
Mộc Đồng trịnh trọng nói, nhắc đến đây, bọn họ ai nấy đều trở nên hưng phấn, chả trách cậu Tôn lại giàu có như thế? Ra tay cá cược một cách dứt khoát, nếu là bọn họ thì đã không dám làm vậy.
“Anh Tần, phải làm sao đây...”
Khuôn mặt Mộc Tâm Lan hiện rõ vẻ lo lắng, không khí bây giờ đã vô cùng căng thẳng, vả lại có rất nhiều người chứng kiến vụ cá cược này, nếu Tần Lâm thua thì thật sự sẽ mất hết tất cả.
“Lo lắng gì chứ? Chưa kết thúc mà? Lấy cho tôi thêm hai căn nữa, quẹt thẻ, có mấy trăm triệu thôi mà, có cần phải ra quân ồ ạt thế không?”
Tần Lâm lại rút thẻ ngân hàng ra, quẹt thêm hai trăm triệu, lúc này, Tôn Thăng Nam đã hoàn toàn ngây người, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám xịt hơn cả gan lợn, hai tay không ngừng run rẩy.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm với ánh mắt đờ đẫn.
“Không! Không thể nào!”
“Không thể nào!”
Tiếng hét chói tai của Tôn Thăng Nam đã đưa mọi người về thực tại, mặt mũi ai cũng đầy vẻ ngạc nhiên, sắc mặt vô cúng khó cói, có người vui có người buồn, mỗi người một vẻ.
Tất nhiên, người có biểu hiện u ám nhất lúc này chính là Tôn Thăng Nam, nếu bây giờ anh ta thua thì mọi công sức của anh ta sẽ sụp đổ, mất sạch toàn bộ tài sản của gia đình anh ta.
Đây là toàn bộ tài sàn của anh ta, không chỉ mình anh ta mà là của nhà họ Tôn bao gồm cả tài sản của bố anh ta. Nếu thua, có lẽ anh ta không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, bố anh ta chắc chắn sẽ đánh chết anh ta.
“Anh chắc chắn không mua nổi”.
Tôn Thăng Nam gầm gừ nói.
“Thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh”.
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên duy trì an ninh trật tự, đây không phải chuyện đùa, vụ làm ăn mấy trăm triệu, nếu bị anh phá hỏng thì sao được? Giám đốc đã sớm bảo mọi người sẵn sàng rồi.
“Chắc chắn anh ta không mua nổi, mấy người mau bắt anh ta quẹt thẻ đi, đến lúc đó xem xem ai mới là tên hề”.
Tôn Thăng Nam bị hai nhân viên bảo vệ kẹp chặt, vẻ mặt u ám.
“Nào, quẹt thẻ đi!”
Tần Lâm liếc nhìn Cao Sảng, Cao Sảng luôn cầm máy POS đứng bên cạnh chờ đợi, hay tay run run, năm trăm triệu nhân dân tệ đó, hôm nay cô ấy thế mà bán được năm trăm triệu, thật không thể ngờ.
Việc này còn khó hơn cả trúng số độc đắc nữa, hiện giờ Cao Sảng đang hơi lâng lâng, ai bảo bán nhà không thể trở thành triệu phú trong một đêm chứ? Đây không phải biến thành triệu phú trong một đêm thì là gì?
“Tinh tinh...”
Quẹt thẻ thành công, lúc vẻ mặt Tôn Thăng Nam lập tức suy sụp, cả người như bị rút mất linh hồn, sao có thể như vậy chứ? Sao có thể? Sao anh có thể mua được mấy căn nhà trăm triệu chứ?
Chắc chắn không thể nào!
“Hiện giờ biết ai mới là ông chủ chưa? Chỉ với cái thẻ ba trăm triệu của anh mà cũng dám lấy ra đánh cược với tôi? Mấy người quỳ xuống cho tôi đi”.
Tần Lâm cười khinh bỉ nói, đến lúc thể hiện rồi, lúc trước anh luôn nhẫn nhịn không phải vì anh dễ bắt nạt, mà chẳng qua là bởi vì Tần Lâm không muốn quá phô trương, nhưng tên Tôn Thăng Nam này còn non trẻ quá.
Đã ngủ động hơn hai mươi năm, chưa từng tiết lộ danh tính cậu chủ nhà giàu. Lúc này công khai, vốn tưởng rằng sẽ khiến mọi người bất ngờ, nhưng cuối cùng cái danh cậu chủ nhà giàu của mình lại bị cướp mất, chuyện này khiến anh ta tức muốn chết tại chỗ.
“Phải làm sao đây”.
Viên Lê và Mộc Đạt Nhân liếc nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ Tần Lâm lại vượt xa sự tưởng tượng của mọi người như vậy. Anh thật sự đã mua tận năm căn biệt thự, quá kiêu ngạo! Ngay cả Tôn thiếu gia cũng đơ ra rồi.
Ban đầu bọn họ khinh thường Tần Lâm, luôn tỏ ra hơn người, nhưng giờ bọn họ mới là người không với tới.
“Chuyện này.... Thăng Nam, mua đi, mua thêm hai căn nữa đi, mua thêm hai căn nữa thì chúng ta sẽ vợt qua anh ta”.
Mộc Đồng căng thẳng nói, anh ta không muốn quỳ trước mặt Tần Lâm đâu, mất mặt lắm.
“Mua mua mua! Mua cái đầu cậu! Cậu nghĩ đây là rau cải à? Cậu trêu tôi à? Nếu không phải do cậu thì ông đây sao có thể tán gia bại sản, bỏ ra mấy trăm triệu mua nhà được chứ? Nếu không phải do cậu thì sao tôi thua được? Đúng là cái đồ sao chổi!”
Tôn Thăng Nam rống lên, giọng nói run run.
Thua rồi, anh ta đã mất hết tất cả, tất cả căn nhà anh ta mua đều phải đưa cho Tần Lâm.
“Xem ra cậu chủ Tôn hết tiền rồi nhỉ, không mua được thì những căn biệt thự kia thuộc về tôi rồi, ha ha ha”.
Tần Lâm cười nói, liếc mắt nhìn Mộc Tâm Lan, Mộc Tâm Lan cũng vô cùng rung động, ai mà không thích người đàn ông vung tiền như rác chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân chứ?
Cả người Tôn Thăng Nam cứng đờ, lời nói của Tần Lâm với anh ta chẳng khác nào tuyên án tử, mấy căn nhà hơn ba trăm triệu của anh ta đều phải dâng lên cho người khác sao?
Chương 1167
Sau khi Mộc Đồng bị Tôn Thăng Nam chửi một trận, sắc mặt cũng tái mét lại, cả người thất thểu như bị mất hồn.
Sắc mặt Tôn Thăng Nam tái nhợt, dám cược dám nhận thua, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, cho dù anh ta muốn đổi ý cũng không được.
Đây không phải là trò trẻ con.
“Quỳ xuống!”
Tần Lâm hạ thấp giọng nói, Mộc Đồng và Tôn Thăng Nam không hẹn mà cùng quỳ xuống, sắc mặt tái mét, cả người run lên vì bị tiếng quát của Tần Lâm dọa sợ.
“Xin lỗi cậu Tần, tôi tôi... tôi sai rồi, có thể hủy bỏ thỏa thuận lúc trước của chúng ta không? Từ nay về sau, tôi sẽ là đàn em của anh, anh bảo tôi đi về hướng Đông, tôi sẽ tuyệt đối không dám sang hướng Tây”.
Tôn Thăng Nam khóc lóc thảm thiết nói.
“Tôi không cần một người đàn em như anh, nhưng tôi sẽ vui lòng nhận số bất động sản hơn ba trăm triệu này. Cô đi làm thủ tục cho tôi đi”.
Tần Lâm không thèm để ý Tôn Thăng Nam mà quay sang nói với Cao Sảng.
“Đúng rồi, cô tiếp nhận luôn mấy căn nhà bất động sản này luôn đi, không cần cô ta”.
Tần Lâm chỉ vào số hợp đồng bất động sản Tôn Thăng Nam vừa mua trong tay Lưu Oánh.
Khuôn mặt xinh xắn của Lưu Oánh cứng đờ lại, vẻ không thể tin nổi.
“Không, không được đâu cậu Tần, tôi tôi...”
Lưu Oánh lắp bắp nói, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa rồi cô ta còn coi thường người ta, hiện tại cuối cùng đã phải chịu hậu quả.
Lưu Oánh không ngờ người cô ta khinh thường lại là người tước đoạt hợp đồng hoa hồng mấy triệu của cô ta.
Mọi người trong phòng giao dịch bất động sản đều vô cùng vui sướng, trong số đồng nghiệp bọn họ, Lưu Oánh là người giỏi nịnh bợ nhất, luôn xem thường người khác, giờ thấy cô ta có ngày hôm nay, tất cả mọi người trong phòng giao dịch bất động sản đều thất vô cùng phấn khởi.
Cao Sảng cũng ngẩn người ra, hợp đồng gần 900 triệu nay đều thuộc về cô, cảnh đẹp như mơ này hóa ra lại chân thực đến vậy.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đi làm đi”.
Tần Lâm giật lấy hợp đồng trên tay Lưu Oánh đưa cho Cao Sảng, Lưu Oánh không dám ho he gì.
“Vâng vâng”.
Cao Sảng vội vàng cầm hợp đồng đi làm thủ tục, đám người Tôn Thăng Nam cũng hoàn toàn héo rũ như trái cà tím phơi sương.
“Phải làm sao đây”.
Mộc Tiểu Lộ cũng ngây ra, không ngờ Tần Lâm lại giấu kĩ như thế, mấy căn biệt thự trăm triệu mà nói mua là mua, bọn họ không thể với tới những ông chủ cấp độ như này.
Vẻ mặt Mộc Tâm Lan hiện rõ vẻ kiêu ngạo, dù thế nào, cũng có thể coi như Tần Lâm đã lấy lại được danh dự cho cô.
Hiện giờ người nhà họ Mộc không ai dám coi thường Tần Lâm nữa, Tần Lâm chính là nhân vật bọn họ phải ngước nhìn.
“Cậu Tần, cầu xinh anh hãy cho tôi một cơ hội, hãy tha cho tôi một con đường sống”.
Tôn Thăng Nam liên tiếp dập đầu với Tần Lâm, hơn ba trăm trăm triệu đó, hơn nữa bản thân anh ta còn ký một chi phiếu 40 triệu, hiện giờ anh ta đã mất hết tất cả rồi.
“Tôi cũng không thèm chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết, cút đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn số bất động sản của anh tôi đã nhận rồi, anh mà còn lèo nhèo nữa thì sẽ như chiếc bàn này đó”.
Tần Lâm dùng tay vỗ một cái, chiếc mặt bàn kính cường lực dày mười centimet liền vỡ tan tành, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Lâm với vẻ mặt khó tin.
“Reng reng reng...”
Điện thoại Tôn Thăng Nam kêu lên, Tôn Thăng Nam lấy điện thoại ra xem, nhất thời sửng sốt, là bố của anh ta.
“Alo, bố ạ!”
“Con mẹ nó, mày đừng gọi tao là bố, tao không phải bố mày! Sao mày tiêu hết tiền của tao rồi? Tận ba trăm triệu đó, giờ ngân hàng gọi đến tao đòi nợ, còn cả chi phiếu 40 triệu nữa, con mẹ nó, rốt cuộc mày đã làm gì? Kiếp trước tao đã làm gì nên tội mà lại đẻ ra đứa con phản nghịch như mày chứ! A a a, tao muốn chém chết mày!”
Bố của Tôn Thăng Nam tức giận chửi một trần liền cúp máy, Tôn Thăng Nam tuyệt vọng ngã xuống, phun ra ngụm máu, cả người như rũ rượi như con chó chết.
“Xong rồi, xong hết rồi...”
Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cúi đầu không nói lời nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy vừa rồi bọn họ mỉa mai rồi bị vả mặt một cách điên cuồng, đã từng này tuổi rồi, bọn họ biết giấu mặt đi đâu đây?
Con trai không có tiền đồ của mình còn quỳ xuống trước mặt người ta nữa, thế có nhục nhã không cơ chứ!
Tôn Thăng Nam đã bị dạy dỗ một trận tơi bời, từ cậu chủ nhà giàu biết thành một con nợ, bọn họ còn có tư cách kiêu căng trước mặt người ta sao? Vừa rồi phét lác, hiện giờ đã bị thực tế quật cho tơi bời, không còn mặt mũi nào nữa.
“Tâm Lan, chúng ta đi thôi? Anh thấy loại người này căn bản không xứng với em”.
Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan, Mộc Tâm Lan nắm lấy tay Tần Lâm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Tôn Thăng Nam, trong lòng cô cảm thấy phấn khích, lẽ nào cô cũng trở nên xấu xa rồi sao?
Không, không phải!
Đó là do tên kia quá đáng ghét, nếu không phải bọn họ ép người quá đáng thì anh Tần cũng sẽ không đánh bọn họ đến cùng, đây chính là quả báo.
Làm xong hợp đồng, Cao Sảng vội vàng giao lại cho Tần Lâm, khuôn mặt vô cùng vui vẻ, cô cực kỳ ghen tỵ cô gái bên cạnh, có cô gái nào lại không thích người đàn ông trẻ trung đẹp trai, có tài lại giàu có chứ? Lẽ nào cứ phải thích người vừa lùn vừa nghèo thì mới được nói phụ nữ không tham tiền à?
“Anh Tần, chúng ta đi thôi”.
Hai người thong dong đi ra khỏi trung tâm thương mại.
“Mau đuổi theo còn đơ ra đó làm gì, anh rể con bây giờ là người có gia sản mấy trăm triệu đó”.
Dương Quế Hoa đá vào người Mộc Tiểu Lộ, mặt cậu ta ngẩn ra, bọn họ đã nói đủ lời xấu xa với Tần Lâm rồi mà giờ còn phải đi đến nịnh nọt sao? Thế mất mặt chết!
Hơn nữa, Tần Lâm cũng sẽ không nể mặt bọn họ.
“Mẹ, con thật sự không còn mặt mũi nào mà đi đâu”.
Mộc Tiểu Lộ cúi đầu nói.
“Không có mặt mũi? Con không muốn ở biệt thự à, con nhìn dáng vẻ vô tích sự của con kìa, con như thế thì sao ở biệt thự được chứ”.
Dương Quế Hoa nghiến răng, hận thằng con không nên hồn.
“Con rể, đợi bọn mẹ với”.
Dương Quế Hoa không thèm nhìn vợ chồng bác Hai, kéo tay con trai đuổi theo Tần Lâm.
Mộc Đạt Nhân và Viên Lê nhếch miệng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
“Không ngờ trên đời này lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy!”
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ vội vàng đuổi theo sau, thở hổn hển, vừa định lên xe thì sắc mặt Tần Lâm trầm xuống.
“Tiểu Lâm, sao con không đợi mẹ, ôi! Mệt chết mất”.
Dương Quế Hoa mệt thở phì phò, ôm bụng nói, Mộc Tiểu Lộ cũng mệt thở không ra hơi.
“Hình như chúng ta không thân lắm”.
Tần Lâm chế nhạo.
“Tôi cũng không phải là con rể bà, bà đuổi theo tôi làm gì”.
Dương Quế Hoa trợn mắt.
“Xem con nói kìa, con rể, con gái mẹ chắc chắn sẽ tự quyết định cuộc đời nó, dù sao nó cũng đã lớn khôn rồi, cho dù mẹ không đồng ý thì cũng làm sao được? Hạnh phúc của con gái nằm trong tay nó, mẹ xen vào ngăn cản thì nào đáng mặt mẹ ruột chứ? Nó thích ai là lựa chọn của nó, nó ở bên con vậy chứng minh duyên phận của bọn con đã cập bến rồi”.
Dương Quế Hoa cười nói, không hề nhắc đến chuyện trước đây bà ta khinh thường chế giễu Tần Lâm.
Quả nhiên, chỉ cần bà ta không biết xấu hổ, thì cho dù bạn có hỏi thẳng mặt thì cũng chẳng thể khiến bà ta xi nhê.
“Các cụ có câu, ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên, nếu mẹ chia cắt hai đứa thì chẳng khác nào người bảo thủ? Tiểu Lâm à, sau này con phải đối xử tốt với con gái nhà chúng ta, mẹ giao con gái cho con đó, con không được thay lòng đổi dạ đâu”.
Dương Quế Hoa nói rồi còn kéo lấy tay Tần Lâm khiến mặt anh cứng đờ lại.
“Được, nhưng tôi có một yêu cầu”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Được, cho dù phải xuống núi đao biển lửa, mẹ cũng phải cho hai đứa bên nhau”.
Dương Quế Hoa nghiêm túc nói.
“Vậy được, hai người về đi”.
Nói xong, Tần Lâm mở cửa xe chạy đi, để lại một vẹt khói đen rồi mất hút ở cuối đường.
Vùng ngoại ô hẻo lánh, hai ba chục cây số không có một bóng người.
Chương 1168: Chia tay rồi
Đàm Thủy Loan mặc dù tốt nhưng nó vẫn còn là khu đang phát triển, còn có nhiều công trình chưa được xây dựng xong, vậy nên ngoại trừ một số khu và nhà học khu vừa được xây xong còn chưa được đưa vào sử dụng thì chẳng có gì cả.
Mộc Tiểu Lộ mặt mày đưa đám nói.
"Mẹ? Làm thế nào bây giờ? Bây giờ đằng trước đằng sau trống hơ trống hoác, chẳng có gì cả, thế sao có taxi được, xe bus cũng không luôn. Chẳng nhẽ chúng ta không đi ra được khỏi chỗ này thật à?"
Dương Quế Hoa giơ tay, Mộc Đồng lái xe đến rồi đỗ lại, bà ta cười nói.
"Con ngốc thế? Haizz, chẳng phải còn có xe Tiểu Đồng sao?"
"Cháu trai, nhà thím cũng phải về thành phố, vừa hay ngồi xe cháu nhé".
Mộc Đồng dừng xe, kéo cửa xe xuống, nhìn Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa, sắc mặt trầm xuống.
"Cút..."
Nói xong, Mộc Đồng tăng ga, đuôi xe và bánh xe ma sát với nhau tạo thành đống bụi lớn, khiến mặt Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đen xì.
Dương Quế Hoa chống eo, mặt đầy bụi đất nói.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ... Sặc chết tôi rồi".
"Thằng chết bầm này, về sau tao được sống trong nhà cao cửa rộng, mày cứ đợi đấy tao sẽ sỉ nhục cả nhà mày".
Trên xe, Tần Lâm cũng tỏ ra bất đắc dĩ, nhìn Mộc Tâm Lan.
"Làm thế có ổn không?"
"Phải để bọn họ nhớ lâu chút, anh Tần, anh lương thiện quá, bọn họ đối xử với anh như thế mà anh vẫn bỏ qua được".
Ý kiến này là do Mộc Tâm Lan quyết, chỉ có điều cũng là do Tần Lâm đưa ra.
Tần Lâm đưa Mộc Tâm Lan về nhà xong liền rời đi, Mộc Tâm Lan cảm thấy phức tạp. Trong lòng cô anh Tần ngày càng trở nên quan trọng, nhưng dẫu sao cũng chỉ là tình cảm đến từ một phía, anh Tần giàu như vậy, có bản lĩnh như vậy, sao thích cô được!
Cô ấy hoàn toàn si mê anh!
Tất cả như một giấc mơ vậy, Mộc Tâm Lan thực sự hy vọng giấc mơ của mình mãi mãi không kết thúc.
Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh dậy, quay về hiện thực, mình là con vịt xấu xí, sao xứng với bạch mã hoàng tử anh tuấn đẹp trai như Tần Lâm được?
Khi đến tối, Mộc Tâm Lan đang nấu cơm, thì nghe thấy chuông cửa. Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đi bộ sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, họ mệt đến mức mặt tái xanh, môi khô nứt nẻ.
Dương Quế Hoa thở hắt ra, ủ rũ nói.
"Cái đồ chết bằm này, con còn là con gái ruột của mẹ không? Con muốn mẹ và em con mệt chết à? Bọn mẹ phải đi bộ hai mươi cây đấy, đế dày cũng sắp mòn rồi".
Mộc Tâm Lan hừ lạnh rồi nói.
"Chẳng phải do mẹ gây ra sao, nếu không anh Tần sao lại vứt mẹ lại? Giờ biết hối hận rồi đấy".
Dương Quế Hoa bất mãn nói.
"Con bé này, chẳng phải mẹ cũng vì hai đứa có thể ở bên nhau sao?"
Mộc Tiểu Lộ ngã xuống đất, mệt mỏi hết sức.
"Đúng rồi chị, chị với anh rể thế nào rồi?"
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, nhân cơ hội này để bọn họ tỉnh mộng thì hơn.
"Đừng có nói anh rể nữa, người ta không phải anh rể em, bọn chị chia tay rồi".
Dương Quế Hoa lải nhải không ngừng, mình đi bộ hơn hai mươi cây, mệt muốn xỉu, kết quả hai đứa lại chia tay, Dương Quế Hoa muốn chết quá!
"Cái gì? Con điên rồi à? Sao con lại chia tay với Tần Lâm?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu ta ở đâu, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ đi tìm cậu ta! Dựa vào đâu chứ?"
"Người có tiền đều không biết xấu hổ đến vậy à? Chơi con gái mẹ xong rồi bỏ, chúng ta nhất định không thể bỏ qua, nhất định phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm!"
"Phải bắt đền tiền, đến nhà, ít nhất phải một căn biệt thự!”
Mộc Tâm Lan tức giận mắng, nước mắt đong đầy hốc mắt, trong lòng anh Tần, liệu có từng nhớ đến cô không. Người mẹ như này, cậu em trai như này, quỷ địa ngục còn không đáng sợ như nhà họ, cho dù anh Tần thích cô thì cũng sẽ bị bọn họ dọa chạy!
"Đủ rồi! Chẳng phải vì mẹ sao, bởi vì mẹ ghét nghèo quý giàu, bởi vì mẹ cho mình là đúng, chuyện xảy ra đến bước này? Mẹ nghĩ kỹ lại đi, mẹ là mẹ con mà mẹ làm gì rồi?"
Dương Quế Hoa trầm giọng nói.
"Nhưng con cũng không thể để con rể mẹ tức giận bỏ đi chứ, không được chia tay! Mẹ đi cầu xin nó, cho dù có phải quỳ xuống cũng bắt nó quay lại".
"Chẳng phải mẹ ghét bị mất mặt sao? Dương Quế Hoa, mẹ không biết xấu hổ thật đấy".
Nước mắt Mộc Tâm Lan rơi như mưa, cô điên cuồng gào thét, nếu như không vì mẹ mình, không vì em mình, chắc mình còn có khả năng đến với anh Tần, đôi mẹ con kỳ diệu này đúng là chặn hết đường tình của cô, bây giờ còn muốn quỳ xuống xin người ta yêu con mình á.
Mộc Tiểu Lộ cười nói.
"Chị nói chuyện với anh rể đi, anh rể sẽ không tính toán với chúng ta đâu, anh ấy hiền mà".
Mộc Tâm Lan suýt nữa ngất xỉu, cô ấy cảm giác mình sắp phải gọi xe cấp cứu rồi.
"Hai... hai hai hai... hai ngưoì!"
Mộc Tâm Lan liền coi như không thấy, cơm nước xong liền nhận được điện thoại của Mộc Đình Đình, hôm nay là sinh nhật của cô ta, cô ta mời cô đến tham gia, hơn nữa còn bảo nhất định phải đưa anh rể theo? Nhất định phải có bạn trai, điều này khiến Mộc Tâm Lan khá đau lòng, giày vò anh Tần lâu vậy, chẳng nhẽ còn phải đi tìm anh sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Tâm Lan thực sự không có người bạn nào là con trai, chỉ có thể gọi cho anh Tần.
Mộc Tâm Lan mím môi, chắp tay, mặt tỏ vẻ xin lỗi.
"Anh Tần, thực sự xin lỗi, em gái em bảo em tham gia bữa tiệc của nó, lâu rồi không gặp, thịnh tình khó chối, em cũng ngại quá".
"Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, hôm nay có vẻ như tôi giả làm bạn trai cô đến mức thuần thục rồi".
Tần Lâm cười nói, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Mộc Tâm Lan vô cùng thấp thỏm, trong lòng hơi ảo tưởng về Tần Lâm, chẳng nhẽ anh Tần cũng thích cô.
Nghĩ một lúc, mặt cô liền ửng đỏ, hai người đi thẳng đến Hồng Ảnh Tinh Ngu, Hồng Ảnh Tinh Ngu là câu lạc bộ số một số hai ở tỉnh lỵ, có thể tiêu sài ở đây thì phải là loại không giàu cũng sang.
Tần Lâm lái xe đến cổng thì có người mau chóng lái xe anh vào bãi đỗ xe, hai người đi thẳng vào trong.
Sau khi đi vào trong Hồng Ảnh Tinh Ngu, Tần Lâm và Mộc Tâm Lan nhìn thấy một tấm biểu ngữ cực to, dán trên phòng riêng, trông vô cùng bắt mắt.
"Chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi hai Mộc Đình Đình! Chúc Mộc Đình Đình vĩnh viễn trẻ đẹp"
Hồng Ảnh Tinh Ngu có chưa đến hai mươi phòng riêng, được phân thành ba cấp thiên địa nhân, thấp nhất là năm mươi nghìn, rồi đến một trăm nghìn, rồi đến hai triệu! Thực sự đắt tiền.
"Đây chẳng phải chị Tâm Lan sao, lâu rồi không gặp, hôm nay chị đến đây, em vui lắm đó, ha ha ha".
Ở cổng phòng riêng có một cô gái ăn mặc trang điểm lòe loẹt giống như công chúa Bạch Tuyết, cô ta đi qua, bưng ly champagne, xung quanh có không ít nam thanh thiếu nữ đang ăn mặc trang phục kỳ dì, vô cùng bắt mắt.
Mộc Tâm Lan kéo tay Đình Đình, cười nói.
"Đúng vậy, mấy năm không gặp, chị nhớ em lắm, không ngờ em xinh đến vậy, Đình Đình".
"Đương nhiên rồi, con gái mười tám sẽ thay đổi trở nên càng ngày càng xinh đẹp, em đâu giống như chị Tâm Lan? Sao càng ngày càng xấu vậy, hi hi hi".
Sắc mặt Mộc Tâm Lan cứng đờ, cô cười gượng, đám người xung quanh cùng hò reo.
"Đùa thôi mà, sao phải giận? Chị Tâm Lan, mau đi thôi, mọi người đến gần đủ rồi, còn thiếu chị thôi".
Mộc Đình Đình kéo Mộc Tâm Lan đi vào trong phòng, có điều ánh mắt Tần Lâm hơi thay đổi. Cô Mộc Đình Đình kia có vẻ không đùa, cô ta đứng trước mắt mọi người coi chị cô ta là trò đùa, thật khiến người ta khó chịu, chỉ cần cô em này không ngu thì sẽ không đùa vậy.
"Đây là anh rể sao? Đi thôi! Tiếc sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi, tiệc hay sắp bắt đầu rồi".
Một đám người vây quanh, Tần Lâm bị kéo vào phòng riêng, có điều vẻ mặt của Mộc Tâm Lan không được tự nhiên lắm, có vẻ như là chị em lâu năm không gặp.
"Đây là bạn học của Mộc Đồng sao? Dì là mẹ của Mộc Tâm Lan, đúng là anh tuấn tài giỏi, đây là con gái dì, Mộc Tâm Lan!"
Dương Quế Hoa tiến lên chào hỏi, Tôn Thăng Nam cũng không ngờ, mình còn chưa ra tay, mẹ Mộc Tâm Lan đã đón tiếp rồi, điều này khiến sắc mặt của Mộc Tâm Lan nhanh chóng biến sắc, anh Tần nhất định sẽ khó chịu.
Dương Quế Hoa thể hiện rõ lòng ái mộ, bà ta thích tiền, không mua được nhà ở Đàm Thủy Loan thì còn lâu mới lấy được con gái bà ta.
Tần Lâm không định mua nhà, sắc mặt Dương Quế Hoa vô cùng khó coi, bây giờ thấy được anh công tử lắm tiền Tôn Thăng Nam này liền động lòng.
"Hai đứa tuổi tác tương đương, có gì thì nói chuyện chút, biết đâu lại có tình cảm, còn có thể nảy sinh tình yêu đấy! Ha ha ha".
Dương Quế Hoa cười không thôi, bởi vì bà ta có thể thấy được, Tôn Thăng Nam này thích con gái bà ta, ánh mắt này không lầm vào đâu được, rõ ràng là thích.
Mộc Tâm Lan nhíu mày.
"Mẹ nói linh tinh gì vậy, con có bạn trai rồi".
Dương Quế Hoa cười khẩy nói.
"Có bạn trai? Có bạn trai thì có tác dụng gì? Cậu ta có mua được nhà cho con không? Không có căn nhà bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan còn lâu mới lấy được con gái mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu như không mua được nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, sau này con sẽ phải chịu khổ với cậu ta đấy, mẹ là người từng trải, chẳng nhẽ con hiểu rõ hơn mẹ chắc? Mẹ là mẹ con chẳng nhẽ lại hại con?"
Tôn Thăng Nam nghiêm túc nói.
"Dì nói đúng lắm, người trẻ tuổi bây giờ xốc nổi lắm, thậm chí nhiều người chỉ thích lừa mấy cô gái ngây thơ, không có tiền không có bản lĩnh thì thôi còn lừa gạt tình cảm của người khác, suốt ngày lấy chuyện tình cảm ra, tình yêu có thể ăn được chắc? Tình yêu có thể khiến bản thân sống trong nhà cao cửa rộng chắc? Ngay cả nhà cho người mình yêu cũng không có, loại tình yêu thế này đúng là vớ vẩn. Cái gì mà chịu đựng, nhẫn nhục, đấy chỉ là vớ vẩn hết. Chỉ khi cho cô gái của mình một mái ấm hoàn chỉnh thì cô ấy mới có thể sống an ổn, vui vẻ".
Dương Quế Hoa thở dài nói.
"Nói đúng lắm, lời này của cháu nói đúng ý dì lắm, người hiểu chuyện như cháu bây giờ ít lắm, đúng là của hiếm, con gái dì mà tìm được người bạn trai như cháu thì dì có thể yên tâm rồi, haizzz".
Viên Lê cười nói.
"Vậy đâu có khó, chỉ cần chưa kết hôn thì đã là cái gì? Chị thấy Thăng Nam rất tốt. Khi còn học cấp ba cũng hay qua nhà chị ăn cơm, không ngờ bây giờ có tiền đồ rồi, nhà có tiền mà không kiêu căng tự mãn, người trẻ tuổi thế này hiếm lắm. Thăng Nam mà lấy được cháu gái chị thì chị vui lắm, ha ha ha".
Mộc Tiểu Lộ khịt mũi coi thường chị mình.
"Đúng vậy, chỉ cần chưa kết hôn thì chưa phải muộn, chị em não có vấn đề, ngoan cố kinh người, lớn vậy rồi mà không biết nghĩ cho tương lai. Không có nhà ở học khu thì sau này con cái đi học thế nào, đúng là ngây thơ quá".
Tôn Thăng Nam lắc đầu, mỉm cười nói.
"Hôm nay cháu đến để mua nhà kết hôn, chuẩn bị mua một căn bốn phòng ngủ để sau này kết hôn, dù sao cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, bố cháu cũng giục cháu kết hôn, có điều bây giờ muốn tìm một cô gái hợp mình khó quá".
Mộc Đồng khinh thường nhìn Tần Lâm, lạnh lùng nói.
"Cái này phải dựa vào duyên phận, duyên đến rồi cũng không tránh được. Không phải anh nói em đâu Tâm Lan, bạn anh tốt nghiệp từ đại học Yên Kinh đấy, hơn nữa trong nhà còn có công ty gia đình, em không cần lo đâu. Mà bạn anh làm người thế nào, anh hiểu rõ, chàng trai tốt thế này khó tìm lắm. Vuột mất cơ hội này không tìm được cơ hội khác đâu".
Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói, mọi người lần lượt đi vào phòng giao dịch bất động sản.
"Được rồi, đi xem nhà trước đã, có nhà mới có tương lai, người trẻ tuổi nên có một căn thuộc về mình ở học khu".
Mộc Tâm Lan khó chịu, mình đưa theo anh Tần theo, đúng là khó xử mà.
Hơn nữa họ hàng người thân của mình, bao gồm cả Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đều muốn mình chia tay với Tần Lâm, tên Tôn Thăng Nam này lại hợp mắt mẹ mình, càng nhìn càng thích.
Mộc Tâm Lan nói nhỏ.
"Anh Tần, anh đừng để ý, đến em cũng cảm thấy ngại quá".
"Không sao, chỉ cần em vui là được".
Tần Lâm cười nói, loại chó khinh người này thì là thá gì chứ? Anh chẳng quan tâm, Mộc Tâm Lan vui là được.
Mộc Tâm Lan vô cùng kích động, lúc này cô thậm chí còn muốn ôm lấy Tần Lâm, nhưng cô biết mình không xứng với anh Tần, thứ tình cảm này mà là thật thì tốt quá.
"Cảm ơn anh, anh Tần".
Tôn Thăng Nam nhìn căn bốn phòng ngủ lớn nhất, một trăm chín mươi mét vuông, gần bằng một tầng luôn.
"Căn này được đấy, bốn phòng ngủ, bao nhiêu tiền?"
Nhân viên giao dịch bất động sản vội vàng chạy đến, mặt tươi cười, anh công tử này vừa nhìn là biết không giàu cũng sang.
"Anh đúng là có mắt nhìn, đây là căn tốt nhất của chỗ chúng tôi, cũng là căn bốn phòng ngủ cuối cùng, trả theo từng đợt là năm mươi hai nghìn, trả hết là chín triệu hơn, còn chưa đến mười triệu tệ. Chắc chắn sẽ hợp với địa vị của anh, phù hợp với khí chất của anh. Xin hỏi anh định dùng nó làm nhà để kết hôn sao?"
Tôn Thăng Nam nói.
"Ừm, kiểu đấy, làm nhà để kết hôn cũng được".
Tôn Thăng Nam cười nói, xem cái gì chứ, rõ ràng là muốn Dương Quế Hoa chọn.
"Dì thấy thế nào? Dì à, cháu cũng không hiểu biết về nhà lắm đâu, thứ này chỉ cần thoải mái là được, bốn phòng ngủ, dùng để làm nhà ở sau kết hôn cũng đủ dùng nhỉ. Chú dì tuổi lớn rồi, có kinh nghiệm, giúp cháu xem với".
Dương Quế Hoa cười như được mùa, lúc này bà ta chẳng quan tâm đến gì nữa, đi thẳng đến phía trước mặt, nhìn thấy một căn bốn phòng ngủ to hơn nhà của anh hai và chị dâu.
"Căn căn căn... căn này đẹp ghê! Rất sang trọng, bốn phòng ngủ một trăm chín mươi mét vuông, trời ơi, dì chưa từng thấy căn nhà nào to như vậy đâu".
Dương Quế Hoa kích động vô cùng, sau này mình mà có thể chuyện vào đây ở, thì bà ta đi ngủ cũng sẽ cười đến tỉnh.
Cô nhân viên giao dịch bất động cười híp mắt nói.
"Đây là căn cao cấp nhất trong số dinh thự ở Đàm Thủy Loan, chỉ có người thực sự có tiền mới mua nổi, ít nhất cũng phải mười triệu một căn, chỉ có khách hàng cao cấp mới có thể hưởng thụ được. Vị đây là mẹ anh hay mẹ vợ anh vậy? Nếu là người một nhà thì bốn năm người cùng sống với nhau vẫn rất rộng rãi đó".
"Dì uống cốc nước đi ạ, rồi từ từ xem. Chỗ này của chúng cháu là nhà học khu, diện tích xanh cũng phải đạt đến con số bốn mươi lăm phần trăm, bầu không khí vô cùng trong lành, như vậy là để những người có tiền có thể hưởng cuộc sống xa xỉ thoải mái, có nhân viên phục vụ, bảo vệ làm việc hai tư trên hai tư giờ, đảm bảo dì có thể sống cuộc sống an toàn và hưởng thụ".
"Ồ..."
Dương Quế Hoa có hơi kinh ngạc, nhận lấy ly trà.
"Tôi không phải mẹ cậu ấy".
"Vậy thì chắc là mẹ vợ rồi, cũng là cha mẹ hai bên, thêm đứa con nữa là đủ dùng, hơn nữa mỗi gian phòng đều có nhà vệ sinh riêng, rất riêng tư, căn bốn phòng ngủ một trăm chín mươi mét vuông này mà là nhà bình thường thì chỉ tầm sáu mươi mét vuông thôi. Bên cháu chủ yếu muốn xây dựng cho khách hàng trải nghiệm xa xỉ, có chuyên gia thiết kế riêng, chắc chắn độc nhất vô nhị".
Hai chữ mẹ vợ này càng khiến Dương Quế Hoa vui không khép được miệng, mình mà là mẹ vợ của Tôn Thăng Nam thì tốt quá.
Dương Quế Hoa kích động đến run tay, thậm chí nói năng còn hơi không mạch lạc.
"Con gái, con xem căn nhà này nè, tốt chưa kìa".
Tôn Thăng Nam cười nói.
"Tâm Lan, em xem xem? Nhà ở đây tốt thật. Em hỏi bạn trai em xem có mua một căn không?"
Mộc Đồng cười khẩy nói.
"Anh ta á? Dù anh ta có bán hết tài sản cũng không mua nổi".
Chương 1162: Không biết trời cao đất dày
Lời Tôn Thăng Nam đầy vẻ khinh bỉ, hơn nữa lúc này, Mộc Đồng cũng vô cùng phối hợp, tỏ vẻ khinh thường, chê bai, dè bỉu Tần Lâm.
"Không mua nổi? Không mua nổi thì đi xem làm gì, rảnh thế? Nhân viên giao dịch bất động sản không cần nghỉ ngơi chắc? Tôi bảo này, có nhiều người không có tiền mà cứ đến làm màu, nhà tám triệu mười triệu một căn, đâu phải ai cũng ở được!"
Tôn Thăng Nam cười khẩy.
Cô nhân viên giao dịch bất động sản liên tục liếc xéo, nhìn về phía Tần Lâm.
"Anh đây nói đúng lắm, mua được hẵng xem, không mua được chỉ tổ mất thời gian của chúng tôi thôi. Mấy tên này điên thật, chẳng phải đố kỵ người có tiền sao. Ha ha".
Dương Quế Hoa khinh bỉ nói.
"Tần Lâm, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có mua không, cậu không mua thì chia tay với Tâm Lan nhà tôi đi, đàn ông tốt nhiều vậy, cần gì ở bên một kẻ không có gì như cậu ta, Cậu ta không có năng lực khiến con hạnh phúc đâu, người có thể khiến con hạnh phúc nhiều lắm".
Mộc Tiểu Lộ chống eo nói.
"Đúng vậy, Tần Lâm, anh đừng có mà không cầu tiến như vậy. Ngay cả một căn nhà mà cũng không nỡ mua cho chị tôi, anh còn bảo anh yêu chị ấy? Tôi thấy anh chỉ yêu bản thân thôi, chị, loại người thế này em biết thừa, không có tiền mà cứ giả bộ lừa gạt tình cảm chị, chỉ có mình chị u mê thôi".
Tôn Thăng Nam cười nói.
"Ngay cả nhà cũng không đáng để anh ta bỏ tiền ra, Mộc Tâm Lan, nếu như em đồng ý, anh có thể theo đuổi em không?"
Dương Quế Hoa xúi giục con gái.
"Mau đồng ý đi, còn nghĩ gì nữa? Con bé ngốc này, đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy".
Mộc Đồng đứng bên khuyên nhủ.
"Tâm Lan, bạn học của anh là đại gia thực sự, chúng ta không phải ghét nghèo thích giàu, nhưng có ai đó ngay cả nhà cũng không mua nổi, em ở bên anh ta có nghĩ lý gì? Ha ha ha, con người phải biết đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, em nên hiểu đạo lý này".
Mộc Đạt Nhân nghiêm túc nói.
"Xã hội bây giờ, không có tiền thì chả là cái thá gì cả, Tâm Lan, cháu lau lại mắt mình đi, trẻ tuổi không hiểu chuyện là bình thường. Bác với mẹ cháu là người có tuổi, không lừa cháu đâu. Hai người yêu nhau thật lòng chưa chắc đã ở bên nhau, nhưng chỉ cần cháu có nhà cho tiêng mình thì bọn cháu mới có thể ở bên nhau".
Viên Lê mặt mày hớn hở, nhìn Tần Lâm, khinh thường nói.
"Dù sao lựa chọn trong tay cháu, cháu suy nghĩ cẩn thận đi, Tâm Lan à, làm phụ nữ, phải biết tốt với mình, đừng để một sai lầm mà ân hận cả đời".
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.
"Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi, nhà không phải tiêu chuẩn duy nhất khi tôi lựa chọn người yêu. Cảm ơn ý tốt của anh, anh họ, cũng mong bạn anh có thể giữ tự trọng".
"Con bé chết tiệt này, sao mày không chết tâm đi? Có nhà tốt biết bao, Tôn thiếu gia thích mày là phúc của mày. Có nhà rồi thì sau này có thể sống sung sướng, mày đúng là con ngu! Cậu ta còn không nỡ mua nhà cho mày, mày nói xem rốt cuộc cậu ta có thật lòng yêu mày không?"
Dương Quế Hoa tức đến mức mắt nổ đom đóm, con gái mình đúng thật khiến bà ta không yên tâm nổi, bây giờ cho Tôn thiếu gia một cơ hội, hai đứa làm quen, thế thì sau này căn nhà kia có thể làm nhà kết hôn rồi, không nghe Tôn thiếu gia nói à, căn nhà này mua để kết hôn đấy.
Tần Lâm nhún vai nhìn Tôn Thăng Nam.
"Có mua nhà hay không là dựa vào ý của mình, tôi muốn mua thì sẽ mua, chẳng nhẽ anh ép được tôi sao?"
Tôn Thăng Nam khoanh tay trước ngực, nổi hứng nói.
"Không mua được là không mua được, ở đây tỏ vẻ làm cái gì? Có bản lĩnh thì anh tự mua một căn đi".
Tần Lâm nói.
"Được thôi, tôi mua mấy căn anh mua từng nấy căn! Anh dám cược không?"
Tôn Thăng Nam và Tần Lâm bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nóng bỏng, không ai nhường ai.
"Chuyện hài, còn muốn mua mấy căn? Chắc anh chỉ mua nổi một gói hương là cùng, đừng có khoác không biết ngượng, cược thì cược, ai sợ ai, muốn đấu với tôi á, anh còn non lắm".
Mộc Đồng cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng dí chặt vào Tần Lâm, trong mắt người nhà anh ta, Tần Lâm chỉ là một tên vô dụng. Nói nhiều như vậy mà chẳng dám nói gì, bây giờ còn muốn cược với Tôn đại thiếu gia, thích tự ngược à?
"Cái loại như anh mà muốn cược với Thăng Nam à, anh có não không vậy? Không phải tôi khinh anh đâu, Tần Lâm, người ta phải tự biết lượng sức mình, anh cố ý khiến Tâm Lan khó chịu à? Đàn ông không có bản lĩnh chỉ cần cố gắng là được, dù không tìm được người tốt như Tâm Lan thì tìm một người bình thường cũng được mà, cần gì rước nhục vào người. Hừ hừ".
"Đúng vậy, cậu không biết tự lượng sức mình à, còn muốn so bì với Tôn thiếu gia nhà người ta, cậu điên à? Còn muốn mua mấy căn? Một căn cậu mua được chắc, xì".
Bác hai của Mộc Tâm Lan, Viên Lê khinh thường, nói giúp Tôn Thăng Nam, Tôn Thăng Nam là đại gia lắm tiền giả nghèo, bây giờ mới lộ ra, sau này nếu như có thể nâng đỡ Mộc Đồng thì Mộc Đồng sẽ không gặp trở ngại gì, mà huống hồ nếu như Mộc Tâm Lan ở bên Tôn Thăng Nam, bọn họ sẽ trở thành người nhà.
Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói, tỏ vẻ hiểu biết lắm, uyên bác lắm, nói trắng ra là khinh thường Tần Lâm, cậu ta mà mua được nhà mới là lạ đó. Nhiều người khuyên cậu ta thế này mà cậu ta chẳng muốn mua nhà chút nào, hơn nữa bị người ta chê bai, khinh thường mà không ra mặt giúp Mộc Tâm Lan, rõ ràng không có tiền.
"Tần Lâm, cậu chém gió không biết ngượng à, đùa gì vậy, tôi khuyên cậu câu này, đừng không biết điều, Tôn thiếu gia không phải người thường, cậu phải nhớ lấy, nếu không đến lúc mất mặt còn bị người ta đuổi ra ngoài thì khó coi lắm".
Trên người toàn hàng chợ, chắc chưa đến hai trăm tệ. Tên này mà mua được nhà ở Đàm Thủy Loan thì đúng là nực cười. Cho dù là giả heo ăn thịt hổ thì cũng phải dùng hàng xa xỉ loại khiêm tốn, mà Tần Lâm toàn dùng đồ chợ, rẻ tiền.
Tần Lâm cười khẩy, cả đám không biết tốt xấu, cậy già lên mặt, còn muốn tác hợp cho Mộc Tâm Lan và Tôn Thăng Nam, tên này nhìn lấm la lấm lét, chẳng phải hạng tốt lành gì.
"Mấy người là cái thá gì mà đứng ở trước mặt tôi khua tay múa chân? Chuyện của tôi với Tâm Lan cần người ngoài chõ mũi vào chắc?"
Viên Lê khó chịu nói.
"Cậu cậu... sao cậu có thể nói vậy, thím ba, mắt nhìn người của Tâm Lan càng ngày càng kém, chẳng biết chọn đàn ông gì cả, ngay cả chút phép tắc lễ nghi cũng không có".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Lễ phép? Mấy người xứng để tôi lễ phép sao? Từ đầu đến cuối tôi không muốn nói gì, mà đám phế vật mấy người cứ nói năng không ngớt, chẳng phải khinh thường chê bai tôi sao, đều là đám chó khinh người. Bây giờ còn nói chuyện lễ nghi với tôi à, hổ không thể hiện uy mà nghĩ tôi là mèo bệnh à, mấy người là loại bợ đít, đầu óc có vấn đề mà còn đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ, già mà đổ đốn, nhỏ mà kiêu căng, lấy gì để mà nói tôi? Nếu không vì nể mặt Tâm Lan thì tôi đánh mấy người lâu rồi".
Mộc Đạt Nhân trầm giọng nói.
"Cháu xem xem Tâm Lan, cháu tìm dạng bạn trai gì vậy, quá đáng quá!"
Có điều Mộc Tâm Lan lại bàng quan đứng nhìn, không nói gì.
Lời Tần Lâm nói đâu có sai, chuyện không liên quan đến mình mà cứ chõ mũi vào, ở bên hóng drama, hơn nữa còn khinh thường dè bỉu anh, bây giờ chọc giận người ta rồi, họ lại không vui, thế sao còn làm?
Mộc Đồng tức giận nói, loại không biết trời cao đất dày này nhất định phải bị anh ta giáo huấn.
"Tần Lâm! Anh đúng là không biết xấu hổ, tôi thấy anh không mua nổi nhà, bây giờ lại chuyển chủ đề, tôi cũng muốn cược với anh, nếu anh mà mua được nhà thì tôi sẽ quỳ trước mặt anh. Nếu anh không mua nổi, anh phải quỳ trước tôi!"
Chương 1163: Cậu bé thần tài
“Thế nào, có dám cá cược không? Hay là mua thử một căn trước xem sao?”
Tôn Thăng Nam ánh mắt thâm thúy, nở nụ cười như chứa dao găm nói.
“Vậy thì đặt cược lớn một chút, cuối cùng nếu ai thua thì sẽ đưa tất cả những căn mình mua được cho đối phương, thế nào?
Tần Lâm cười nói.
“Được thôi, anh tự tin như thế, vậy để tôi xem thử anh có thể mua được mấy căn! Đây chẳng phải là cậu bé thần tài thì là gì?”
Tôn Thăng Nam bật cười ha hả.
Tên Tần Lâm này muốn thi vung tiền với anh ta à?
“Anh Tần!”
Mộc Tâm Lan nhìn sang Tần Lâm, ánh mắt có chút phức tạp, hiện giờ đã chơi càng lúc càng lớn. Cô ấy không lo Tần Lâm sẽ thua, ban đầu anh còn mua cho em dâu một chiếc đồng hồ mấy chục triệu, đây mới là nhà giàu khiêm tốn thật sự. Nhưng đặt cược lớn như vậy khó tránh khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
“Sao, sợ rồi à? Nếu bây giờ anh quỳ xuống xin tha thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, những chuyện lúc trước cũng có thể xóa sổ”.
Tôn Thăng Nam chỉ vào Tần Lâm nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ anh không có gan đánh cược với tôi thôi”.
Tần Lâm chế nhạo.
“Yên tâm đi, anh có tính toán rồi”.
Tần Lâm nhìn Mộc Lâm Lan, dịu dàng nói.
“Tôi xem anh còn giả vờ đến lúc nào, xì”.
Mộc Đồng khoanh tay đứng đó với dáng vẻ xem kịch.
“Tần Lâm, cậu đừng tự chuốc lấy nhục nhã, nhân lúc cậu Tôn chưa tức giận, mau chóng quỳ xuống xin lỗi người ta đi”.
Dương Quế Hoa tức giận nói, nếu đứa con rể vàng này chạy mất, bà ta sẽ tiếc tan nát ruột gan mất.
Tuy nhiên, tất cả đều là do cái tên Tần Lâm này gây cản trở, còn muốn yêu đương với con gái bà ta à, giờ bà ta nhất quyết không đồng ý.
“Đúng thế, Tần Lâm, anh đừng có chọc giận anh rể tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Mộc Tiểu Lộ lạnh lùng nhìn Tần Lâm, tham phú phụ bần, giờ cậu ta đã nhắm trúng Tôn Thăng Nam rồi. Người ta là cậu chủ nhà giàu, còn Tần Lâm là cái thá gì? Đến con xe rách cũng không có mà phải để người khác tặng.
“Anh rể, em chỉ chờ đến ngày anh cưới chị gái em”.
Mộc Tiểu Lộ quay đầu đón ánh mắt của Tôn Thăng Nam và cười nói.
“Yên tâm đi em rể, đợi anh thắng anh ta nhất định sẽ tặng cậu một căn nhà”.
Tôn Thăng Nam cười nói.
Vãi chưởng!
Tặng một căn nhà?
Lòng Mộc Tiểu Lộ lập tức vui như nở hoa, cậu ta đã gặp được quý nhân rồi à? Tặng cậu ta một căn nhà tận mấy triệu? Nhìn đi, đây mới là phong thái nhà giàu.
“Anh rể! Em cảm ơn anh trước”.
Mộc Tiểu Lộ vô cùng kích động, hai tay nắm chặt lấy Dương Quế Hoa mẹ mình.
Dương Quế Hoa cũng nén khỏi kích động, nhịp tim không ngừng gia tăng, người ta là cậu ấm nhà giàu, lời nói ra như bát nước hất đi, chắc chắn không có chuyện nuốt lời.
Lúc này, ngay cả Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cũng nhìn nhau, biết trước Tôn Thăng Nam là cậu chủ nhà giàu hào phóng, bọn họ đã gọi con gái đến rồi, tên Tôn Thăng Nam này giấu kĩ quá, ngay cả con trai là bạn thân nhất cũng không biết.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể hâm mộ, ghen tỵ. Vung tay tặng hẳn một căn nhà mấy triệu, chẹp chẹp, sự quyết đoán này, người bình thường sao có thể so sánh được?
“Vậy còn dì”.
Dương Quế Hoa vội vàng nói.
“Dì à, chỉ cần cháu lấy được con gái dì, thì nhà sao thiếu dì được? Đến lúc đó, cháu cũng sẽ tặng mọi người một căn, ha ha ha”.
Tôn Thăng Nam tỏ vẻ tự mãn.
Ngay cả nhân viên giao dịch bất động sản cũng ghen tỵ, vẻ mặt đầy kích động, xem ra hôm nay đã gặp được đại gia thật sự rồi, mạnh tay quá đi?
Tôn Đạt Nhân và Viên Lê đều tiếc đứt ruột, vì sao không gọi con gái nhà mình đến chứ, tên Tôn Thăng Nam này chính là con rể vàng trong truyền thuyết.
Dương Quế Hoa vui vẻ cười ngoác mang tai, hai mắt sáng ngời, con trai bà ta có nhà rồi, bọn họ cũng có, tên Tôn Thăng Nam này không hổ là cậu ấm nhà giàu, hơn nữa còn có tình cảm sâu nặng với con gái bà ta, người đàn ông ông này mới xứng đáng để giao phó.
“Con rể ngoan, con rể tốt, ha ha ha, dì nhắm cháu là con rể dì rồi”.
Lòng Dương Quế Hoa hoảng loạn, bà ta hoàn toàn chưa sẵn sàng, bà ta cũng sắp có một căn nhà to như của nhà anh Hai rồi à? Nó tận mấy triệu đó, xem ra lần này bọn họ đầu tư con gái có lời rồi.
Con trai bà ta không có năng lực, sinh được một đứa con gái xinh đẹp vẫn phất lên như thường, chuyện này sẽ khiến đám hàng xóm thấp kém trong thôn ghen tỵ chết mất.
Dương Quế Hoa thậm chí đã nghĩ đến khoảnh khắc huy hoàng về thôn, đến lúc đó, bà ta nhất định phải cho bà Trương xem, tưởng con gái bà ta tìm được con rể làm giáo viên trong thành phố thì ghê gớm lắm à? Đến lúc đó tôi sẽ cho bà xem con rể của tôi lợi hại như nào.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy”.
Mộc Tâm Lan tức giận xanh mặt, Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa chỉ muốn mau chóng bán cô ấy đi, thấy người có tiền là răm rắp gọi con rể, cô ấy còn không quen biết người ta mà bọn họ đã ở đây gán ghép linh tinh.
“Cháu xem này, Tâm Lan còn xấu hổ, đã là con gái lớn rồi không có gì phải ngại ngùng cả, đến lúc đó đừng quên hai bác là được. Ha ha ha”.
Viên Lê miệng thì cười nói nhưng trong lòng lại đang chửi thầm, con ranh này trong lòng đang sướng điên lên được, đúng là được hời còn ra vẻ.
“Chứ sao nữa, đây chắc chắn là một cuộc hôn nhân tuyệt vời, chúng tôi trông Thăng Nam từ bé đến lớn, biết rất rõ tính cách của nó, sau này cháu ở bên nó chắc chắn rất hạnh phúc”.
Mộc Đạt Nhân gật đầu lia lịa, như thể đã bàn đến chuyện cưới xin rồi.
“Chính là căn này, tính xem bao nhiêu tiền, tôi lấy hai căn này trước, một căn nuôi lợn, một căn nuôi chó”.
Tần Lâm mỉm cười nói với một nhân viên giao dịch bất động sản khác.
“Thưa anh, anh chắc chắn chứ ạ?”
Cao Sảng mặt đầy kinh ngạc hỏi.
“Ừ, tính xong thì quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm nói.
“Trả hết ạ?”
“Đúng thế!”
Cao Sảng mặt đầy ngạc nhiên, vội vàng cầm máy tính lên bấm.
“Thưa anh, mỗi căn có giá 9,32 triệu, tổng hai căn là 18,64 triệu nhân dân tệ!”
“Tinh....”
Quẹt thẻ thành công! Tần Lâm quẹt một lúc hơn 18 triệu nhân dân tệ, tất cả mọi người lúc đó đều kinh ngạc, ngay cả người trong phòng giao dịch bất động sản cũng rất phấn khích.
“Tiểu Sảng giỏi quá, bán một phát hai căn, lại còn trả toàn bộ nữa!”
“Đúng thế, Tiểu Sảng, cô phải khao chúng tôi đấy nhé”.
Nhân viên phòng giao dịch bất động sản nói liên miên.
Sắc mặt Lưu Oánh sa sầm lại, vừa rồi cô ta coi thường Tần Lâm, không ngờ giờ người ta lại trực tiếp quẹt thẻ mua trọn hai căn nhà gần 20 triệu, hống hách quá đi?
Vẻ mặt Mộc Đồng cũng vô cùng ảm đạm, người mà anh ta coi thường nhất lúc này lại vung tiền như rác, mua một lúc hai căn nhà lớn cao cấp, chuyện này quá mức kinh ngạc đi?
“Chuyện này sao có thể.... Sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy”.
Mộc Tiểu Lộ có chút hoảng hốt, không ngờ Tần Lâm lại giàu có như vậy, trái tim Dương Quế Hoa cũng đập thình thịch, tên Tần Lâm này trông có vẻ bình thường nhưng cũng là một cậu chủ nhà giàu?
Mộc Đạt Nhân và Viên Lệ cũng hoảng loạn theo, sắc mặt tối sầm, bọn họ đã khinh thường Tần Lâm rồi à? Lẽ nào tên nhóc này giả nghèo sao!
Chỉ có Mộc Tâm Lan là người bình tĩnh duy nhất, cô biết rõ Tần Lâm vô cùng giàu có, dù là nhân sâm hay đồng hồ có giá hàng chục triệu, mà Tần Lâm vẫn tiêu không hề chớp mắt, nói gì đến chuyện mua mấy căn nhà này.
“Anh bạn, có phải anh nên quỳ xuống rồi không?”
Tần Lâm nhìn Mộc Đồng, sắc mặt anh ta tái nhợt, khóe miệng khẽ mấp máy. Vừa rồi anh ta đánh cược với Tần Lâm, chỉ cần anh mua được nhà, anh ta sẽ quỳ xuống trước mặt anh. Giờ người ta không chỉ mua nhà, mà còn trả tiền một lúc hai căn, chuyện vả mặt này dường như quá nhanh thì phải?
“Anh nói linh tinh gì vậy? Bảo tôi quỳ trước anh á, anh xứng chắc? Tôi bảo là nếu anh thắng được Thăng Nam thì tôi mới quỳ, hai chúng tôi cùng nhau quỳ, hài lòng chưa?”
Mộc Đồng không chịu nhận.
Chương 1164: Người càng to gan thì tài sản càng lớn
“Ăn quỵt à?”
Tần Lâm cười nói, để xem anh ăn quỵt được bao lâu? Đợi chút nữa xem anh có quỳ hay không.
“Tôi ăn quỵt? Buồn cười, Mộc Đồng tôi mà là người nuốt lời, ăn quỵt à? Không tin anh hỏi bố mẹ tôi với cả Thăng Nam xem”.
Mộc Đồng cười chế giễu.
“Vậy tôi thà hỏi đầu gối tôi còn hơn”.
Tần Lâm giễu cợt nói, không thèm so đo với Mộc Đồng, mà quay sang nhìn Thăng Nam.
“Đến lượt anh rồi. Anh mua mấy căn?”
Tôn Thăng Nam nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ, mua hai căn thì ghê gớm lắm à?
“Tôi chắc chắn mua được nhiều hơn anh rồi, nếu không sao có thể chứng minh tôi giàu có hơn anh chứ, cảm ơn anh bạn đã ủng hộ tôi thêm hai căn nhà”.
Tôn Thăng Nam mặt mày hớn hở, kiêu căng rút tấm thẻ đen ra nói với Lưu Oánh đang đứng bên cạnh.
“Lấy cho tôi bốn căn hộ vừa nãy. Quẹt thẻ! Tôi cũng trả toàn bộ!”
Lưu Oánh kích động cười toe toét, vội vàng lấy hợp đồng bốn căn hộ và cầm thẻ đi quẹt.
“Tôi biết tấm thẻ đen này, đây là thẻ đen siêu cấp của ngân hàng Hoa Hạ. Nghe nói có thể quẹt ít nhất 100 triệu và nhiều nhất là 10 tỷ, cậu chủ Tôn cũng giàu có quá đi?”
Người ở phòng giao dịch bất động sản thốt lên, trước đây cô ta từng thấy một vị khách đại gia cầm thẻ đen siêu cấp này đi mua biệt thư, quẹt một phát 68 triệu, ngầu đét.
Tôn Thăng Nam càng kiêu ngạo hơn, có người nhận ra thẻ đen, vậy anh ta không cần tự nói ra thân phận nữa.
Thẻ đen này tất nhiên không phải của anh ta mà là của bố anh ta. Hạn mức tối đa là 300 triệu, nếu không phải đi mua nhà thì bố anh ta cũng sẽ không giao chiếc thẻ này cho anh ta. Hiện tại vốn kinh doanh nhà anh ta đang túng thiếu, chỉ có thể quẹt bằng thẻ đen siêu cấp này.
Quy mô kinh doanh nhà Tôn Thăng Nam có lẽ lên đến mười mấy tỷ, nếu không anh ta cũng không thể sở hữu chiếc thẻ đen siêu cấp này, đây là biểu tượng của thân phận và địa vị.
“Tinh tinh....”
“Tinh tinh...”
Thẻ đen của Tôn Thăng Nam quẹt một phát bốn căn hộ, tổng 37,28 triệu nhân dân tệ!
“Anh xem, đây mới là khí thế của đại gia thực sự, Thăng Nam, cậu trâu bò quá”.
Mộc Đồng vô cùng ngưỡng mộ, thật phấn khích khi có một người bạn đại gia như này, mặc dù không phải anh ta mua.
“Hào phóng, đúng là quá hào phóng, ha ha ha!”
Dương Quế Hoa thở phào nhẹ nhõm, Tôn Thăng Nam này không phải là cậu ấm nhà giàu bình thường, những cậu ấm bình thường khác tuy nhà có điều kiện, nhưng có mấy ai có thể bỏ ra mấy chục triệu một lúc chứ?
“Anh rể, anh ngầu quá đi”.
Mộc Tiểu Lộ kích động hét lên, luôn miệng gọi anh rể, so ra còn thân thiết hơn cả với Tần Lâm trước đây.
“Thím ba thấy chưa, cậu Tôn đây mới là cậu ấm nhà giàu thật sự, tôi thật sự hâm mộ nhà thím đó. Thím và Đạt Hoa nửa đời còn lại đã có chỗ nương tựa rồi, kiếm được một chàng con rể tốt như thế, thật khiến người khác ghen tỵ mà”.
Trong lòng Viên Lê đang rầu nẫu ruột, nếu gọi con gái bà ta đếm thì chưa chắc Tôn Thăng Nam đã nhìn trúng Mộc Tâm Lan, đúng là nỗi tiếc hận ngàn năm mà.
“Thế nào, giờ không nói gì nữa à? Tần Lâm, anh mua tiếp đi, giả vờ tiếp đi? Ha ha ha!”
Mộc Đồng chống eo, đứng bên cạnh Tôn Thăng Nam ra oai.
“Đó chắc là tiền mồ hôi nước mắt của cả đời bố mẹ anh ta? Cứ thế tặng cho hết cho tôi thì ngại quá, anh quyết tâm lấy cái danh cậu bé thần tài rồi à”.
Tôn Thăng Nam cười nói, anh ta mua một lúc bốn căn nhà, hiện giờ anh không còn gì để nói nữa đúng không?
Cả nhà họ Mộc đều nhìn chằm chằm Tần Lâm, nếu Tần Lâm thua thì sẽ phải đưa hai căn nhà kia cho Tôn Thăng Nam, chả trách người giàu càng lúc càng giàu, chơi lớn như thế, người càng to gan thì tài sản càng lớn.
Tần Lâm mỉm cười, không nói gì nhìn sang Cao Sảng.
“Mấy căn hộ này rẻ quá, có khu biệt thự nào tốt hơn không, cho tôi xem thử”.
“Biệt thự? Có, có ạ!”
Trái tim của Cao Sảng kích động đập thình thịch, đây chắc chắn là khách sộp rồi. Bọn họ không quan tâm đến vụ cá cược giữa hai người, điều quan trọng nhất là bán được nhà.
Thấy Cao Sảng được Tần Lâm nhìn trúng, mua liền hai căn nhà, giờ lại muốn mua biệt thự, mấy cô nhân viên bên cạnh hai mắt nhìn Tần Lâm đã phát sáng, chỉ muốn biến thành sói đói vồ đến. Chị em chen lấn đứng hết sang bên cạnh Cao Sảng, xếp thành một hàng toàn cô gái chân dài tất đen.
Ai nấy đều xinh đẹp, nếu được đại gia nào đó ưu thích thì cả đời bọn họ sẽ được ăn ngon mặc đẹp.
“Căn này 45 triệu, đây là căn biệt thự năm phòng ngủ ba phòng khách. Căn này 68 triệu, là căn biệt lập ba tầng, có hầm để xe. Căn này 101 triệu, là căn biệt thự độc lập năm tầng, xung quanh là vườn hoa, vị trí đắc địa, chắc chắn là một căn có một không hai!”
Cao Sảng kích động giới thiệu cho Tần Lâm.
“Vậy lấy cái này đi, một trăm triệu, dù sao thì một trăm triệu với mấy chục triệu cũng chẳng khác gì nhau mấy, đúng không? Ha ha ha”.
Tần Lâm cười nói, lúc này tất cả mọi người đều đã ngẩn ra, sững sờ tại chỗ. Tất cả đều sốc nặng rồi, căn biệt thự trăm triệu nhân dân tệ, nói mua là mua luôn sao?
“Đừng ngơ ra đó nữa, quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm quơ quơ tay trước ánh mắt ngây ra của Cao Sảng, cô ấy lúc này mới hoàn hồn, lập tức chuẩn bị hợp đồng và quẹt thẻ cho Tần Lâm.
Mặc dù thẻ của Tần Lâm không có gì đặc biệt, nhưng là của Mạnh Văn Cương đưa cho anh, hạn mức mấy tỷ, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì Tần Lâm sẽ không lấy ra dùng.
Biệt thự trăm triệu thì sẽ trông như thế nào? Là ở khu vực tấc đất tấc vàng Đàm Thủy Loan, biệt thự biệt lập năm tầng, nghĩ thôi cũng khiến người ta sung sướng.
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đều có chút sững sờ, bọn họ đâu được nhìn thấy cảnh tượng như này chứ? Ngay cả làm phim cũng không dám quay như vậy, một trăm triệu, bọn họ đến nghĩ còn không dám nghĩ đến.
Tần Lâm vậy mà lại quẹt thẻ mua hẳn một căn biệt thự trăm triệu ở Đàm Thủy Loan?
Lúc này, Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ liếc nhìn nhau, lòng đầy phức tạp. Không ngờ Tần Lâm lại giàu có như thế, lúc trước còn giả nghèo với bọn họ, một căn nhà mấy triệu tệ cũng không muốn mua cho con gái bọn họ. Trong lòng Dương Quế Hoa cảm xúc lẫn lộn, nhìn sang Tôn Thăng Nam thấy sắc mặt của anh ta đang cứng đơ lại.
Đám người Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cũng không dám nói chuyện. Bá đạo quá đi? Khi quẹt thẻ thành công, trái tim của tất cả bọn họ như có chiếc chuông, bị Tần Lâm gõ inh tai nát óc.
Một trăm triệu!
Với Tôn Thăng Nam đây cũng không phải một con số nhỏ, vả lại hiện giờ anh ta đang cầm thẻ đen của bố. Tuy sản nghiệp kinh doanh của nhà anh ta trị giá mấy tỷ, nhưng đó là giá trị thị trường của công ty, hạn mức thẻ đen của nhà bọn họ là ba trăm triệu, còn là ủy thác người ta làm, chính là để cho bố anh ta dùng những lúc nguy cấp. Thế nhưng lúc này Tần Lâm dám mua hẳn một căn biệt thự một trăm triệu, anh ta cũng không thể sợ hãi!
Sợ cái gì? Dù sao thù nếu thua, anh sẽ phải dâng tặng căn biệt thự này cho tôi, viết tên tôi lên hợp đồng nhà, đây là vụ kinh doanh ăn chắc, có lãi.
Với tỷ lệ thắng 50%, dù bố anh ta có biết thì cũng sẽ khen anh ta thông minh!
Quyết định thế đi, không phải sợ, cứ thế mà làm!
Tôn Thăng Nam nhìn sang Lưu Oánh với vẻ mặt kiêu ngạo, nói:
“Cho tôi một căn như giống y như thế, một trăm triệu đúng không? Tôi cũng quẹt thẻ trả toàn bộ, chả thiếu chút tiền này”.
Toàn bộ phòng giao dịch bất động sản đều trở nên náo động!
Bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ, lại dễ dàng hoàn thành doanh thu hơn 260 triệu trong thời gian ngắn như vậy, giám đốc kinh doanh bên cạnh cũng vui cười ngoác mang tai.
Cho dù là hôm mở bán cũng chỉ được hơn ba trăm triệu mà thôi, còn toàn là căn hộ bình dân nữa, những đại gia vung tay mua biệt thự như Tần Lâm và Tôn Thăng Nam đây là vô cùng hiếm gặp. Bọn họ đã mở bán ở đây gần hai năm rồi, những cũng chỉ bán một nửa căn mà thôi. Mặc dù nhà đẹp, nhưng người giàu có không nhiều như vậy, rất nhiều người dành dụm hơn nửa đời người cũng chỉ đủ trả tiền cọc đầu một căn.
Chương 1165: Theo yêu cầu của anh
Lúc này, Lưu Oánh cũng kích động không khép nổi miệng, vội càng đi chuẩn bị hợp đồng cho Tôn Thăng Nam, nếu vị đại gia này thay đổi quyết định thì toi.
Hiện giờ cả hai đều đang so kè với nhau, không ai chịu thua ai, tất nhiên phòng giao dịch bất động sản của bọn họ là bên được lợi nhất, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Ánh mắt Lưu Oánh nhìn Tôn Thăng Nam cũng trở nên đầy si mê, sao đại gia như này lại không thích cô ta chứ?
Nếu cô ta cũng được Tôn Thăng Nam nhìn trúng thì tốt biết mấy, đến lúc đó, cho dù làm một con chim hoàng yến cũng đáng giá.
“Cậu Tôn thật oai phong!”
Ánh mắt Viên Lê càng thêm nồng nhiệt, tên nhóc này đúng là thâm tàng bất lộ, không ngờ anh ta lại có thể khiêm tốn nhiều năm như thế. Xem ra cũng là một chàng thanh niên thâm sâu, vung tay tiêu 140 triệu không chút do dự! Đây đều là tiền bạc cả đấy.
Đừng nói đến người trẻ tuổi, cho dù là ông chủ kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường như Mộc Đạt Hoa cũng khâm phục Tôn Thăng Nam không thôi, người không thiếu tiền mới là kẻ đáng sợ nhất.
“Thăng Nam, cậu chơi lớn quá!”
Vẻ mặt Mộc Đồng trịnh trọng, hiện giờ tất nhiên anh ta không muốn Tôn Thăng Nam thua, nếu Tôn Thăng Nam thua thì anh ta sẽ phải quỳ với Tần Lâm, vô cùng mất mặt, vì thế, hiện giờ, anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng lên Tôn Thăng Nam.
“Anh rể, anh ngầu quá! Sau này có thể để em ở ngôi biệt thự này mấy ngày được không?”
Mộc Tiểu Lộ xoa chân xoa tay, nước miếng chảy dòng dòng. Ngôi biệt thự lớn này có núi có sông có cây cối, cả đời cậu ta cũng không dám mơ được ở trong ngôi biệt thự tuyệt đẹp này.
Mà nay, nhờ chị gái mà mơ ước của cậu ta sắp được thực hiện rồi.
“Cậu đã gọi anh là anh rể rồi thì cứ ở đi, ở một năm cũng được, anh rể của cậu chắc chắn không phải người bủn xỉn, ha ha ha”.
Tôn Thăng Nam mặt đầy kiêu ngạo, dương dương tự đắc nói, tôi chống mắt lên con anh còn mua được mấy căn nhà đắt như vậy?
Tôn Thăng Nam khinh thường nhìn Tần Lâm, lúc này, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng bắt đầu hơi căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Tần Lâm nhìn sang Mộc Tâm Lan, nắm chặt lấy tay cô.
“Em yên tâm, có anh ở đây”.
Tần Lâm dịu dàng nói, giống như đang an ủi vợ mình.
“Tần Lâm, đến lượt cậu rồi đấy, mua tiếp đi xem nào”.
Dương Quế Hoa cười ha ha nói, trái tim bà ta sớm đã không thể chịu nổi rồi, nhưng bà ta vẫn cố nhịn xuống, suýt thì lăn ra đất. Biệt thự trăm triệu đó, bà ta không dám cả nghĩ đến, sau này bà ta có thể ở biệt thự lớn này rồi, cho dù Tần Lâm giàu có, nhưng cũng không bằng Tôn Thăng Nam, lúc này đã chọn Tôn Thăng Nam rồi, Dương Quế Hoa chắc chắn không thể tươi cười với Tần Lâm nữa.
“Tần Lâm, không thể phủ nhận là anh rất giàu có, nhưng so với bạn tôi thì anh còn kém lắm, giả heo ăn hổ cuối cùng gặp phải gấu mù, anh cũng đen đủi quá đi, ha ha”.
Mộc Đồng cười chế giễu.
“Căn biệt thự này tốt như vậy, hay mua thêm hai căn đi anh bạn”.
Tôn Thăng Nam càng chơi càng hưng phấn, dù sao thì những căn nhà mua được đều là chiến lợi phẩm của anh ta, sợ gì chứ?
Bố anh ta biết được lần đánh cược này chắc chắn sẽ khen anh ta, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ được khen là thông minh, hôm nay cuối cùng đã khiến bố anh ta nhìn bằng con mắt khác rồi.
Nghĩ mà kích động không thôi, lần đánh cược này không những thắng được mấy trăm triệu, còn ôm được người đẹp về nhà nữa, xứng danh thông minh rồi!
“Thấy chưa Tâm Lan, tìm bạn trai phải tìm người quyết đoán, bá đạo, có năng lực như cậu Tôn đây! Nếu cháu vẫn không đồng ý thì bác sẽ gọi con gái nhà bác đến đó”.
Lúc này, Viên Lê và Mộc Đạt Nhân đều hết lời khen ngợi Tôn Thăng Nam.
Trong lòng Mộc Đồng cũng vô cùng hối hận, sao anh ta không gọi em gái đến chứ? Nếu anh ta gọi em gái đến thì làm gì đến lượt Mộc Tâm Lan, đáng tiếc quá anh ta lại đi chậm một bước. Anh ta không ngờ một người khiêm tốn như Tôn Thăng Nam lại là cậu chủ nhà giàu đáng sợ như thế, giấu kỹ quá.
“Được thôi, theo yêu cầu của anh vậy, tôi lấy thêm hai căn, tiếp tục quẹt thẻ”.
Tần Lâm nở nụ cười, bình thản chậm dãi nói, lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên đờ đẫn.
Cao Sảng cũng vô cùng sửng sốt, đôi tay trắng nõn nhỏ nhẵn lại run lên, mua thêm 2 căn sao?
Thật hay giả vậy?
Nói quẹt là quẹt, quẹt một lần một trăm triệu, đây hẳn là một ông chủ lớn!
“Ngơ ngác ra đó làm gì, quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm vỗ vai Cao Sảng, Cao Sảng lúc này mới bừng tỉnh, doanh số ba trăm triệu tệ đều thuộc về mình cô, khi hoàn thành sẽ được mấy triệu tiền tệ thưởng doanh số, đây chẳng phải là một bước lên mây sao.
Mấy nhân viên kinh doanh bên cạnh nhìn sang Cao Sảng, ánh mắt không giấu nổi ghen ghét và đố kỵ, đây là doanh số nửa năm của cả phòng giao dịch bất động sản bọn họ đó, sao mình cô ấy chiếm hết vận may như thế chứ.
Người nhà họ Mộc đứng bên cạnh cũng sững sờ, Tần Lâm lại quẹt thẻ hai trăm triệu mua thêm hai căn biệt thự nữa, lúc này đã khiến bọn họ hoàn toàn tắt điện. Đám người Dương Quế Hoa cũng không dám lên tiếng. Tần Lâm quá lợi hại, không ngờ lại quyết đoán như thế.
Sắc mặt Mộc Đồng tối sầm lại, bởi vì anh ta hiện tại đang rất lo lắng Tôn Thăng Nam thua. Lần này Tần Lâm vung tận hai trăm triệu mua hai căn nhà, quá mức khủng bố! Liệu Tôn Thăng Nam có thắng được Tần Lâm không?
“Phải làm sao đây”.
Mộc Đạt Nhân lúc này cũng vô cùng lo lắng, bọn họ tất nhiên không muốn Tần Lâm thắng, như thế càng chứng tỏ Tần Lâm giàu có. Bọn họ không chọc nổi cậu ấm nhà giàu như thế, thế nhưng từ đầu đến giờ bọn họ luôn chế giễu, làm khó Tần Lâm, hiện giờ bọn họ chỉ muốn Tần Lâm bị hành hạ.
“Cậu Tôn, chúng ta cũng mua đi!”
Viên Lê kích động nói, nếu Tôn Thăng Nam không mua nổi thì con trai bà ta sẽ phải quỳ trước mặt Tần Lâm.
Mua mua mua, mua cái bố bà! Bà coi đây là rau cải à mà nói mua là mua?
Tôn Thăng Nam sắp phát điên rồi, anh ta không ngờ Tần Lâm lại giàu có như thế, ba căn nhà ba trăm triệu, nói mua là mua, bây giờ vẻ mặt anh ta đã cứng đờ.
320 triệu nhân dân tệ, Tần Lâm mua nhiều nhà như thế khiến Tôn Thăng Nam có chút kinh hãi, số tiền của anh ta hiện giờ chỉ đủ mua một căn nữa. Thẻ đen siêu cấp ba trăm triệu giờ chỉ còn lại một trăm sáu mươi triệu, căn bản không đủ mua hai căn.
Nhưng lúc này anh ta đã cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được, Tần Lâm đã ép anh ta vào bức đường cùng, hiện giờ anh ta không còn đường lui nữa.
Tôn Thăng Nam phải cắn răng mà mua tiếp.
Suy đi tính lại, Tôn Thăng Nam cuối cùng đã nghĩ ra một cách, anh ta sẽ viết tấm chi phiếu 40 triệu, sau đó quẹt thể 160 triệu, anh ta không tin Tần Lâm vẫn còn tiền mua tiếp.
Chỉ cần Tần Lâm không mua được nữa, thì số nhà trị giá hơn 600 triệu này sẽ thuộc về anh ta hết mà, đúng không?
Nghĩ đến đây, Tôn Thăng Nam càng thêm kích động. Tôi cá anh không còn tiền mua nhà tiếp nữa, Tần Lâm, lần này tôi phải khiến anh mất tất cả.
Trong lòng Tôn Thăng Nam nổi cơn cuồng nộ, vô cùng khinh thường Tần Lâm. Anh ta chắc chắn phải thắng Tần Lâm, không chỉ để cho mọi người nhìn thấy, để ôm người đẹp về nhà, mà còn vì số tài sản ba trăm triệu này. Anh phải khiến cho bố anh ta xem bản thân anh ta kiếm được ba trăm triệu dễ dàng như thế nào, để tránh bố anh ta luôn nói anh ta không nên việc gì. Lần này anh ta kiếm được ba trăm triệu, bằng số tiền cả đời bố anh ta kiếm được.
Đàn ông chính là phải quyết đoán.
Tôn Thăng Nam nghiến chặt răng, kéo Lưu Oánh nói.
“Mua! Ai không mua người đó là cháu! Tôi ký chi phiếu 40 triệu trước rồi quẹt thẻ 160 triệu”.
“Được! Vâng vâng!”
Lưu Oánh cũng trở nên kích động, xem ra đai gia bên cạnh cô ta này cũng không kém hơn Tần Lâm, hai người quyết đấu đá nhau đến cùng, không ai chịu nhường ai.
Doanh thu hơn sáu trăm triệu tệ đã khiến toàn bộ phòng giao dịch bất động sản trở nên sôi sục, đến cả cô lao công cũng phải sửng sốt, không ngờ cảnh tượng chỉ có trong phim này hôm nay lại xuất hiện ở ngoài đời.
Khóe miệng Tần Lâm khẽ cong lên, xem ra Tôn Thăng Nam đã hết tiền rồi, cuối cũng đã đến lúc thu lưới.
Chương 1166: Vẫn chưa kết thúc mà?
Lúc này Lưu Oánh nhanh chóng đưa hợp đồng và máy POSS cho Tôn Thăng Nam quẹt thẻ như sợ đối phương sẽ hối hận.
Đây là hợp đồng mấy trăm triệu đó, cả tỉnh có mấy người lấy được hợp đồng lớn như này chứ? Tôn Thăng Nam ký chi phiếu 40 triệu rồi quẹt thẻ. Tiếng ‘tinh tinh’ nhận tiền bỗng chốc đốt cháy cả phòng giao dịch bất động sản.
“Thăng Nam lợi hại quá! Quả nhiên tớ không nhìn nhầm cậu”.
Mộc Đồng kích động nói, bây giờ xem tên Tần Lâm còn chiêu gì nữa, lẽ nào anh ta còn có thể mua thêm hai căn nữa sao? Dù sao Mộc Đồng cũng không tin, hơn ba trăm triệu đã là một con số thiên văn với hầu hết mọi người rồi, ngay cả Tôn Thăng Nam hiện giờ cũng trở nên căng thẳng, có thể thấy, trong thẻ anh ta đã hết tiền, nếu không cũng sẽ không ký chi phiếu.
“Cậu Tôn đúng là cậu Tôn, oai phong! Sau này Mộc Đồng nhà chúng tôi phải theo cậu học hỏi rồi”.
Mộc Đạt Nhân cười ha hả nói, lúc này trong mắt bọn họ Tôn Thăng Nam đã thắng chắc ván này rồi, Tần Lâm căn bản không có cơ hội lật ngược tình thế nữa, hiện giờ anh chỉ là con lừa gầy sắp chết đang giãy giụa thôi.
“Tất nhiên rồi, cậu Tôn như thế mới gọi là điềm tĩnh chắc chắn, xì”.
Viên Lê tất nhiên phải khen ngợi Tôn Thăng Nam vì dù sao con trai và anh ta đang cùng trên một chiến tuyến.
“Tần Lâm, giờ anh còn gì để nói nữa không? Vẫn chưa nhận thua à? Định cứng đầu đến bao giờ nữa? Hiện giờ cúi đầu nhận thua, có lẽ Tôn Thăng Nam còn cho anh tí thể diện, nếu không thì đừng trách Tôn Thăng Nam không nể mặt. Ba trăm triệu, không thể không nói anh cũng coi như là có năng lực, nhưng anh nghĩ mình có thể là đối thủ của Thăng Nam à?”
Mộc Đồng cười khinh bỉ nói.
“Anh nói như kiểu mấy trăm triệu tệ trong mắt anh chỉ là mấy tệ ấy nhỉ, anh thử lấy ra tôi xem?”
Tần Lâm khinh thường nói.
“Anh.... Anh đừng già mồm át lẽ phải, dù thế nào, anh cũng đã thua rồi”.
Mộc Đồng trầm giọng nói.
“Đúng thế Tần Lâm, cậu cúi đầu nhận thua với cậu Tôn đi, nếu không, để thua tơi tả thì cậu chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu”.
Dương Quế Hoa cười nói, thấy con rể mình lại vừa mua thêm hai căn biệt thự nữa, bà ta vui khỏi nói, sau này bà ta chắc chắn sẽ có một căn cho mình, bà đã không thể ngấm nổi cái căn nhà bốn gian kia nữa.
“Mẹ, chúng ta sau này chắc cũng được chuyển vào biệt thự ở nhỉ?”
Mộc Tiểu Lộ mặt mày hớn hở, vô cùng hưng phấn nói, trong lòng cậu ta đang cưc kỳ kích động, sau này cậu ta trở về làng sẽ thành đứa con trai ngầu nhất làng rồi, ngoài cậu ta ra có ai được sống trong biệt thự trăm triệu nữa đâu?
Sau này cậu ta cũng phải đẻ một đứa con gái, xem ra đẻ con gái vẫn có ích hơn, tên Tôn Thăng Nam này vì chị gái của mình mà vung tiền như rác.
“Tần Lâm, giờ chắc cậu biết thế nào là gieo nhân nào gặt quả ấy rồi nhỉ? Tất cả số căn nhà của cậu đã thuộc về cậu Tôn rồi, ha ha”.
Viên Lê nói, nhìn anh mắt thâm độc.
“Đúng thế, sớm biết có ngày này thì ban đầu đã không làm rồi. Đây là một vụ cá cược, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, e là số căn nhà trị giá ba trăm triệu của anh đã thuộc về cậu chủ Tôn rồi”.
Mộc Đồng trịnh trọng nói, nhắc đến đây, bọn họ ai nấy đều trở nên hưng phấn, chả trách cậu Tôn lại giàu có như thế? Ra tay cá cược một cách dứt khoát, nếu là bọn họ thì đã không dám làm vậy.
“Anh Tần, phải làm sao đây...”
Khuôn mặt Mộc Tâm Lan hiện rõ vẻ lo lắng, không khí bây giờ đã vô cùng căng thẳng, vả lại có rất nhiều người chứng kiến vụ cá cược này, nếu Tần Lâm thua thì thật sự sẽ mất hết tất cả.
“Lo lắng gì chứ? Chưa kết thúc mà? Lấy cho tôi thêm hai căn nữa, quẹt thẻ, có mấy trăm triệu thôi mà, có cần phải ra quân ồ ạt thế không?”
Tần Lâm lại rút thẻ ngân hàng ra, quẹt thêm hai trăm triệu, lúc này, Tôn Thăng Nam đã hoàn toàn ngây người, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám xịt hơn cả gan lợn, hai tay không ngừng run rẩy.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm với ánh mắt đờ đẫn.
“Không! Không thể nào!”
“Không thể nào!”
Tiếng hét chói tai của Tôn Thăng Nam đã đưa mọi người về thực tại, mặt mũi ai cũng đầy vẻ ngạc nhiên, sắc mặt vô cúng khó cói, có người vui có người buồn, mỗi người một vẻ.
Tất nhiên, người có biểu hiện u ám nhất lúc này chính là Tôn Thăng Nam, nếu bây giờ anh ta thua thì mọi công sức của anh ta sẽ sụp đổ, mất sạch toàn bộ tài sản của gia đình anh ta.
Đây là toàn bộ tài sàn của anh ta, không chỉ mình anh ta mà là của nhà họ Tôn bao gồm cả tài sản của bố anh ta. Nếu thua, có lẽ anh ta không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, bố anh ta chắc chắn sẽ đánh chết anh ta.
“Anh chắc chắn không mua nổi”.
Tôn Thăng Nam gầm gừ nói.
“Thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh”.
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên duy trì an ninh trật tự, đây không phải chuyện đùa, vụ làm ăn mấy trăm triệu, nếu bị anh phá hỏng thì sao được? Giám đốc đã sớm bảo mọi người sẵn sàng rồi.
“Chắc chắn anh ta không mua nổi, mấy người mau bắt anh ta quẹt thẻ đi, đến lúc đó xem xem ai mới là tên hề”.
Tôn Thăng Nam bị hai nhân viên bảo vệ kẹp chặt, vẻ mặt u ám.
“Nào, quẹt thẻ đi!”
Tần Lâm liếc nhìn Cao Sảng, Cao Sảng luôn cầm máy POS đứng bên cạnh chờ đợi, hay tay run run, năm trăm triệu nhân dân tệ đó, hôm nay cô ấy thế mà bán được năm trăm triệu, thật không thể ngờ.
Việc này còn khó hơn cả trúng số độc đắc nữa, hiện giờ Cao Sảng đang hơi lâng lâng, ai bảo bán nhà không thể trở thành triệu phú trong một đêm chứ? Đây không phải biến thành triệu phú trong một đêm thì là gì?
“Tinh tinh...”
Quẹt thẻ thành công, lúc vẻ mặt Tôn Thăng Nam lập tức suy sụp, cả người như bị rút mất linh hồn, sao có thể như vậy chứ? Sao có thể? Sao anh có thể mua được mấy căn nhà trăm triệu chứ?
Chắc chắn không thể nào!
“Hiện giờ biết ai mới là ông chủ chưa? Chỉ với cái thẻ ba trăm triệu của anh mà cũng dám lấy ra đánh cược với tôi? Mấy người quỳ xuống cho tôi đi”.
Tần Lâm cười khinh bỉ nói, đến lúc thể hiện rồi, lúc trước anh luôn nhẫn nhịn không phải vì anh dễ bắt nạt, mà chẳng qua là bởi vì Tần Lâm không muốn quá phô trương, nhưng tên Tôn Thăng Nam này còn non trẻ quá.
Đã ngủ động hơn hai mươi năm, chưa từng tiết lộ danh tính cậu chủ nhà giàu. Lúc này công khai, vốn tưởng rằng sẽ khiến mọi người bất ngờ, nhưng cuối cùng cái danh cậu chủ nhà giàu của mình lại bị cướp mất, chuyện này khiến anh ta tức muốn chết tại chỗ.
“Phải làm sao đây”.
Viên Lê và Mộc Đạt Nhân liếc nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ Tần Lâm lại vượt xa sự tưởng tượng của mọi người như vậy. Anh thật sự đã mua tận năm căn biệt thự, quá kiêu ngạo! Ngay cả Tôn thiếu gia cũng đơ ra rồi.
Ban đầu bọn họ khinh thường Tần Lâm, luôn tỏ ra hơn người, nhưng giờ bọn họ mới là người không với tới.
“Chuyện này.... Thăng Nam, mua đi, mua thêm hai căn nữa đi, mua thêm hai căn nữa thì chúng ta sẽ vợt qua anh ta”.
Mộc Đồng căng thẳng nói, anh ta không muốn quỳ trước mặt Tần Lâm đâu, mất mặt lắm.
“Mua mua mua! Mua cái đầu cậu! Cậu nghĩ đây là rau cải à? Cậu trêu tôi à? Nếu không phải do cậu thì ông đây sao có thể tán gia bại sản, bỏ ra mấy trăm triệu mua nhà được chứ? Nếu không phải do cậu thì sao tôi thua được? Đúng là cái đồ sao chổi!”
Tôn Thăng Nam rống lên, giọng nói run run.
Thua rồi, anh ta đã mất hết tất cả, tất cả căn nhà anh ta mua đều phải đưa cho Tần Lâm.
“Xem ra cậu chủ Tôn hết tiền rồi nhỉ, không mua được thì những căn biệt thự kia thuộc về tôi rồi, ha ha ha”.
Tần Lâm cười nói, liếc mắt nhìn Mộc Tâm Lan, Mộc Tâm Lan cũng vô cùng rung động, ai mà không thích người đàn ông vung tiền như rác chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân chứ?
Cả người Tôn Thăng Nam cứng đờ, lời nói của Tần Lâm với anh ta chẳng khác nào tuyên án tử, mấy căn nhà hơn ba trăm triệu của anh ta đều phải dâng lên cho người khác sao?
Chương 1167
Sau khi Mộc Đồng bị Tôn Thăng Nam chửi một trận, sắc mặt cũng tái mét lại, cả người thất thểu như bị mất hồn.
Sắc mặt Tôn Thăng Nam tái nhợt, dám cược dám nhận thua, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, cho dù anh ta muốn đổi ý cũng không được.
Đây không phải là trò trẻ con.
“Quỳ xuống!”
Tần Lâm hạ thấp giọng nói, Mộc Đồng và Tôn Thăng Nam không hẹn mà cùng quỳ xuống, sắc mặt tái mét, cả người run lên vì bị tiếng quát của Tần Lâm dọa sợ.
“Xin lỗi cậu Tần, tôi tôi... tôi sai rồi, có thể hủy bỏ thỏa thuận lúc trước của chúng ta không? Từ nay về sau, tôi sẽ là đàn em của anh, anh bảo tôi đi về hướng Đông, tôi sẽ tuyệt đối không dám sang hướng Tây”.
Tôn Thăng Nam khóc lóc thảm thiết nói.
“Tôi không cần một người đàn em như anh, nhưng tôi sẽ vui lòng nhận số bất động sản hơn ba trăm triệu này. Cô đi làm thủ tục cho tôi đi”.
Tần Lâm không thèm để ý Tôn Thăng Nam mà quay sang nói với Cao Sảng.
“Đúng rồi, cô tiếp nhận luôn mấy căn nhà bất động sản này luôn đi, không cần cô ta”.
Tần Lâm chỉ vào số hợp đồng bất động sản Tôn Thăng Nam vừa mua trong tay Lưu Oánh.
Khuôn mặt xinh xắn của Lưu Oánh cứng đờ lại, vẻ không thể tin nổi.
“Không, không được đâu cậu Tần, tôi tôi...”
Lưu Oánh lắp bắp nói, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa rồi cô ta còn coi thường người ta, hiện tại cuối cùng đã phải chịu hậu quả.
Lưu Oánh không ngờ người cô ta khinh thường lại là người tước đoạt hợp đồng hoa hồng mấy triệu của cô ta.
Mọi người trong phòng giao dịch bất động sản đều vô cùng vui sướng, trong số đồng nghiệp bọn họ, Lưu Oánh là người giỏi nịnh bợ nhất, luôn xem thường người khác, giờ thấy cô ta có ngày hôm nay, tất cả mọi người trong phòng giao dịch bất động sản đều thất vô cùng phấn khởi.
Cao Sảng cũng ngẩn người ra, hợp đồng gần 900 triệu nay đều thuộc về cô, cảnh đẹp như mơ này hóa ra lại chân thực đến vậy.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đi làm đi”.
Tần Lâm giật lấy hợp đồng trên tay Lưu Oánh đưa cho Cao Sảng, Lưu Oánh không dám ho he gì.
“Vâng vâng”.
Cao Sảng vội vàng cầm hợp đồng đi làm thủ tục, đám người Tôn Thăng Nam cũng hoàn toàn héo rũ như trái cà tím phơi sương.
“Phải làm sao đây”.
Mộc Tiểu Lộ cũng ngây ra, không ngờ Tần Lâm lại giấu kĩ như thế, mấy căn biệt thự trăm triệu mà nói mua là mua, bọn họ không thể với tới những ông chủ cấp độ như này.
Vẻ mặt Mộc Tâm Lan hiện rõ vẻ kiêu ngạo, dù thế nào, cũng có thể coi như Tần Lâm đã lấy lại được danh dự cho cô.
Hiện giờ người nhà họ Mộc không ai dám coi thường Tần Lâm nữa, Tần Lâm chính là nhân vật bọn họ phải ngước nhìn.
“Cậu Tần, cầu xinh anh hãy cho tôi một cơ hội, hãy tha cho tôi một con đường sống”.
Tôn Thăng Nam liên tiếp dập đầu với Tần Lâm, hơn ba trăm trăm triệu đó, hơn nữa bản thân anh ta còn ký một chi phiếu 40 triệu, hiện giờ anh ta đã mất hết tất cả rồi.
“Tôi cũng không thèm chấp nhặt với kẻ kém hiểu biết, cút đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn số bất động sản của anh tôi đã nhận rồi, anh mà còn lèo nhèo nữa thì sẽ như chiếc bàn này đó”.
Tần Lâm dùng tay vỗ một cái, chiếc mặt bàn kính cường lực dày mười centimet liền vỡ tan tành, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tần Lâm với vẻ mặt khó tin.
“Reng reng reng...”
Điện thoại Tôn Thăng Nam kêu lên, Tôn Thăng Nam lấy điện thoại ra xem, nhất thời sửng sốt, là bố của anh ta.
“Alo, bố ạ!”
“Con mẹ nó, mày đừng gọi tao là bố, tao không phải bố mày! Sao mày tiêu hết tiền của tao rồi? Tận ba trăm triệu đó, giờ ngân hàng gọi đến tao đòi nợ, còn cả chi phiếu 40 triệu nữa, con mẹ nó, rốt cuộc mày đã làm gì? Kiếp trước tao đã làm gì nên tội mà lại đẻ ra đứa con phản nghịch như mày chứ! A a a, tao muốn chém chết mày!”
Bố của Tôn Thăng Nam tức giận chửi một trần liền cúp máy, Tôn Thăng Nam tuyệt vọng ngã xuống, phun ra ngụm máu, cả người như rũ rượi như con chó chết.
“Xong rồi, xong hết rồi...”
Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cúi đầu không nói lời nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy vừa rồi bọn họ mỉa mai rồi bị vả mặt một cách điên cuồng, đã từng này tuổi rồi, bọn họ biết giấu mặt đi đâu đây?
Con trai không có tiền đồ của mình còn quỳ xuống trước mặt người ta nữa, thế có nhục nhã không cơ chứ!
Tôn Thăng Nam đã bị dạy dỗ một trận tơi bời, từ cậu chủ nhà giàu biết thành một con nợ, bọn họ còn có tư cách kiêu căng trước mặt người ta sao? Vừa rồi phét lác, hiện giờ đã bị thực tế quật cho tơi bời, không còn mặt mũi nào nữa.
“Tâm Lan, chúng ta đi thôi? Anh thấy loại người này căn bản không xứng với em”.
Tần Lâm nhìn Mộc Tâm Lan, Mộc Tâm Lan nắm lấy tay Tần Lâm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Tôn Thăng Nam, trong lòng cô cảm thấy phấn khích, lẽ nào cô cũng trở nên xấu xa rồi sao?
Không, không phải!
Đó là do tên kia quá đáng ghét, nếu không phải bọn họ ép người quá đáng thì anh Tần cũng sẽ không đánh bọn họ đến cùng, đây chính là quả báo.
Làm xong hợp đồng, Cao Sảng vội vàng giao lại cho Tần Lâm, khuôn mặt vô cùng vui vẻ, cô cực kỳ ghen tỵ cô gái bên cạnh, có cô gái nào lại không thích người đàn ông trẻ trung đẹp trai, có tài lại giàu có chứ? Lẽ nào cứ phải thích người vừa lùn vừa nghèo thì mới được nói phụ nữ không tham tiền à?
“Anh Tần, chúng ta đi thôi”.
Hai người thong dong đi ra khỏi trung tâm thương mại.
“Mau đuổi theo còn đơ ra đó làm gì, anh rể con bây giờ là người có gia sản mấy trăm triệu đó”.
Dương Quế Hoa đá vào người Mộc Tiểu Lộ, mặt cậu ta ngẩn ra, bọn họ đã nói đủ lời xấu xa với Tần Lâm rồi mà giờ còn phải đi đến nịnh nọt sao? Thế mất mặt chết!
Hơn nữa, Tần Lâm cũng sẽ không nể mặt bọn họ.
“Mẹ, con thật sự không còn mặt mũi nào mà đi đâu”.
Mộc Tiểu Lộ cúi đầu nói.
“Không có mặt mũi? Con không muốn ở biệt thự à, con nhìn dáng vẻ vô tích sự của con kìa, con như thế thì sao ở biệt thự được chứ”.
Dương Quế Hoa nghiến răng, hận thằng con không nên hồn.
“Con rể, đợi bọn mẹ với”.
Dương Quế Hoa không thèm nhìn vợ chồng bác Hai, kéo tay con trai đuổi theo Tần Lâm.
Mộc Đạt Nhân và Viên Lê nhếch miệng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
“Không ngờ trên đời này lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy!”
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ vội vàng đuổi theo sau, thở hổn hển, vừa định lên xe thì sắc mặt Tần Lâm trầm xuống.
“Tiểu Lâm, sao con không đợi mẹ, ôi! Mệt chết mất”.
Dương Quế Hoa mệt thở phì phò, ôm bụng nói, Mộc Tiểu Lộ cũng mệt thở không ra hơi.
“Hình như chúng ta không thân lắm”.
Tần Lâm chế nhạo.
“Tôi cũng không phải là con rể bà, bà đuổi theo tôi làm gì”.
Dương Quế Hoa trợn mắt.
“Xem con nói kìa, con rể, con gái mẹ chắc chắn sẽ tự quyết định cuộc đời nó, dù sao nó cũng đã lớn khôn rồi, cho dù mẹ không đồng ý thì cũng làm sao được? Hạnh phúc của con gái nằm trong tay nó, mẹ xen vào ngăn cản thì nào đáng mặt mẹ ruột chứ? Nó thích ai là lựa chọn của nó, nó ở bên con vậy chứng minh duyên phận của bọn con đã cập bến rồi”.
Dương Quế Hoa cười nói, không hề nhắc đến chuyện trước đây bà ta khinh thường chế giễu Tần Lâm.
Quả nhiên, chỉ cần bà ta không biết xấu hổ, thì cho dù bạn có hỏi thẳng mặt thì cũng chẳng thể khiến bà ta xi nhê.
“Các cụ có câu, ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên, nếu mẹ chia cắt hai đứa thì chẳng khác nào người bảo thủ? Tiểu Lâm à, sau này con phải đối xử tốt với con gái nhà chúng ta, mẹ giao con gái cho con đó, con không được thay lòng đổi dạ đâu”.
Dương Quế Hoa nói rồi còn kéo lấy tay Tần Lâm khiến mặt anh cứng đờ lại.
“Được, nhưng tôi có một yêu cầu”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Được, cho dù phải xuống núi đao biển lửa, mẹ cũng phải cho hai đứa bên nhau”.
Dương Quế Hoa nghiêm túc nói.
“Vậy được, hai người về đi”.
Nói xong, Tần Lâm mở cửa xe chạy đi, để lại một vẹt khói đen rồi mất hút ở cuối đường.
Vùng ngoại ô hẻo lánh, hai ba chục cây số không có một bóng người.
Chương 1168: Chia tay rồi
Đàm Thủy Loan mặc dù tốt nhưng nó vẫn còn là khu đang phát triển, còn có nhiều công trình chưa được xây dựng xong, vậy nên ngoại trừ một số khu và nhà học khu vừa được xây xong còn chưa được đưa vào sử dụng thì chẳng có gì cả.
Mộc Tiểu Lộ mặt mày đưa đám nói.
"Mẹ? Làm thế nào bây giờ? Bây giờ đằng trước đằng sau trống hơ trống hoác, chẳng có gì cả, thế sao có taxi được, xe bus cũng không luôn. Chẳng nhẽ chúng ta không đi ra được khỏi chỗ này thật à?"
Dương Quế Hoa giơ tay, Mộc Đồng lái xe đến rồi đỗ lại, bà ta cười nói.
"Con ngốc thế? Haizz, chẳng phải còn có xe Tiểu Đồng sao?"
"Cháu trai, nhà thím cũng phải về thành phố, vừa hay ngồi xe cháu nhé".
Mộc Đồng dừng xe, kéo cửa xe xuống, nhìn Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa, sắc mặt trầm xuống.
"Cút..."
Nói xong, Mộc Đồng tăng ga, đuôi xe và bánh xe ma sát với nhau tạo thành đống bụi lớn, khiến mặt Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đen xì.
Dương Quế Hoa chống eo, mặt đầy bụi đất nói.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ... Sặc chết tôi rồi".
"Thằng chết bầm này, về sau tao được sống trong nhà cao cửa rộng, mày cứ đợi đấy tao sẽ sỉ nhục cả nhà mày".
Trên xe, Tần Lâm cũng tỏ ra bất đắc dĩ, nhìn Mộc Tâm Lan.
"Làm thế có ổn không?"
"Phải để bọn họ nhớ lâu chút, anh Tần, anh lương thiện quá, bọn họ đối xử với anh như thế mà anh vẫn bỏ qua được".
Ý kiến này là do Mộc Tâm Lan quyết, chỉ có điều cũng là do Tần Lâm đưa ra.
Tần Lâm đưa Mộc Tâm Lan về nhà xong liền rời đi, Mộc Tâm Lan cảm thấy phức tạp. Trong lòng cô anh Tần ngày càng trở nên quan trọng, nhưng dẫu sao cũng chỉ là tình cảm đến từ một phía, anh Tần giàu như vậy, có bản lĩnh như vậy, sao thích cô được!
Cô ấy hoàn toàn si mê anh!
Tất cả như một giấc mơ vậy, Mộc Tâm Lan thực sự hy vọng giấc mơ của mình mãi mãi không kết thúc.
Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh dậy, quay về hiện thực, mình là con vịt xấu xí, sao xứng với bạch mã hoàng tử anh tuấn đẹp trai như Tần Lâm được?
Khi đến tối, Mộc Tâm Lan đang nấu cơm, thì nghe thấy chuông cửa. Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đi bộ sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, họ mệt đến mức mặt tái xanh, môi khô nứt nẻ.
Dương Quế Hoa thở hắt ra, ủ rũ nói.
"Cái đồ chết bằm này, con còn là con gái ruột của mẹ không? Con muốn mẹ và em con mệt chết à? Bọn mẹ phải đi bộ hai mươi cây đấy, đế dày cũng sắp mòn rồi".
Mộc Tâm Lan hừ lạnh rồi nói.
"Chẳng phải do mẹ gây ra sao, nếu không anh Tần sao lại vứt mẹ lại? Giờ biết hối hận rồi đấy".
Dương Quế Hoa bất mãn nói.
"Con bé này, chẳng phải mẹ cũng vì hai đứa có thể ở bên nhau sao?"
Mộc Tiểu Lộ ngã xuống đất, mệt mỏi hết sức.
"Đúng rồi chị, chị với anh rể thế nào rồi?"
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, nhân cơ hội này để bọn họ tỉnh mộng thì hơn.
"Đừng có nói anh rể nữa, người ta không phải anh rể em, bọn chị chia tay rồi".
Dương Quế Hoa lải nhải không ngừng, mình đi bộ hơn hai mươi cây, mệt muốn xỉu, kết quả hai đứa lại chia tay, Dương Quế Hoa muốn chết quá!
"Cái gì? Con điên rồi à? Sao con lại chia tay với Tần Lâm?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu ta ở đâu, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ đi tìm cậu ta! Dựa vào đâu chứ?"
"Người có tiền đều không biết xấu hổ đến vậy à? Chơi con gái mẹ xong rồi bỏ, chúng ta nhất định không thể bỏ qua, nhất định phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm!"
"Phải bắt đền tiền, đến nhà, ít nhất phải một căn biệt thự!”
Mộc Tâm Lan tức giận mắng, nước mắt đong đầy hốc mắt, trong lòng anh Tần, liệu có từng nhớ đến cô không. Người mẹ như này, cậu em trai như này, quỷ địa ngục còn không đáng sợ như nhà họ, cho dù anh Tần thích cô thì cũng sẽ bị bọn họ dọa chạy!
"Đủ rồi! Chẳng phải vì mẹ sao, bởi vì mẹ ghét nghèo quý giàu, bởi vì mẹ cho mình là đúng, chuyện xảy ra đến bước này? Mẹ nghĩ kỹ lại đi, mẹ là mẹ con mà mẹ làm gì rồi?"
Dương Quế Hoa trầm giọng nói.
"Nhưng con cũng không thể để con rể mẹ tức giận bỏ đi chứ, không được chia tay! Mẹ đi cầu xin nó, cho dù có phải quỳ xuống cũng bắt nó quay lại".
"Chẳng phải mẹ ghét bị mất mặt sao? Dương Quế Hoa, mẹ không biết xấu hổ thật đấy".
Nước mắt Mộc Tâm Lan rơi như mưa, cô điên cuồng gào thét, nếu như không vì mẹ mình, không vì em mình, chắc mình còn có khả năng đến với anh Tần, đôi mẹ con kỳ diệu này đúng là chặn hết đường tình của cô, bây giờ còn muốn quỳ xuống xin người ta yêu con mình á.
Mộc Tiểu Lộ cười nói.
"Chị nói chuyện với anh rể đi, anh rể sẽ không tính toán với chúng ta đâu, anh ấy hiền mà".
Mộc Tâm Lan suýt nữa ngất xỉu, cô ấy cảm giác mình sắp phải gọi xe cấp cứu rồi.
"Hai... hai hai hai... hai ngưoì!"
Mộc Tâm Lan liền coi như không thấy, cơm nước xong liền nhận được điện thoại của Mộc Đình Đình, hôm nay là sinh nhật của cô ta, cô ta mời cô đến tham gia, hơn nữa còn bảo nhất định phải đưa anh rể theo? Nhất định phải có bạn trai, điều này khiến Mộc Tâm Lan khá đau lòng, giày vò anh Tần lâu vậy, chẳng nhẽ còn phải đi tìm anh sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Tâm Lan thực sự không có người bạn nào là con trai, chỉ có thể gọi cho anh Tần.
Mộc Tâm Lan mím môi, chắp tay, mặt tỏ vẻ xin lỗi.
"Anh Tần, thực sự xin lỗi, em gái em bảo em tham gia bữa tiệc của nó, lâu rồi không gặp, thịnh tình khó chối, em cũng ngại quá".
"Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, hôm nay có vẻ như tôi giả làm bạn trai cô đến mức thuần thục rồi".
Tần Lâm cười nói, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Mộc Tâm Lan vô cùng thấp thỏm, trong lòng hơi ảo tưởng về Tần Lâm, chẳng nhẽ anh Tần cũng thích cô.
Nghĩ một lúc, mặt cô liền ửng đỏ, hai người đi thẳng đến Hồng Ảnh Tinh Ngu, Hồng Ảnh Tinh Ngu là câu lạc bộ số một số hai ở tỉnh lỵ, có thể tiêu sài ở đây thì phải là loại không giàu cũng sang.
Tần Lâm lái xe đến cổng thì có người mau chóng lái xe anh vào bãi đỗ xe, hai người đi thẳng vào trong.
Sau khi đi vào trong Hồng Ảnh Tinh Ngu, Tần Lâm và Mộc Tâm Lan nhìn thấy một tấm biểu ngữ cực to, dán trên phòng riêng, trông vô cùng bắt mắt.
"Chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi hai Mộc Đình Đình! Chúc Mộc Đình Đình vĩnh viễn trẻ đẹp"
Hồng Ảnh Tinh Ngu có chưa đến hai mươi phòng riêng, được phân thành ba cấp thiên địa nhân, thấp nhất là năm mươi nghìn, rồi đến một trăm nghìn, rồi đến hai triệu! Thực sự đắt tiền.
"Đây chẳng phải chị Tâm Lan sao, lâu rồi không gặp, hôm nay chị đến đây, em vui lắm đó, ha ha ha".
Ở cổng phòng riêng có một cô gái ăn mặc trang điểm lòe loẹt giống như công chúa Bạch Tuyết, cô ta đi qua, bưng ly champagne, xung quanh có không ít nam thanh thiếu nữ đang ăn mặc trang phục kỳ dì, vô cùng bắt mắt.
Mộc Tâm Lan kéo tay Đình Đình, cười nói.
"Đúng vậy, mấy năm không gặp, chị nhớ em lắm, không ngờ em xinh đến vậy, Đình Đình".
"Đương nhiên rồi, con gái mười tám sẽ thay đổi trở nên càng ngày càng xinh đẹp, em đâu giống như chị Tâm Lan? Sao càng ngày càng xấu vậy, hi hi hi".
Sắc mặt Mộc Tâm Lan cứng đờ, cô cười gượng, đám người xung quanh cùng hò reo.
"Đùa thôi mà, sao phải giận? Chị Tâm Lan, mau đi thôi, mọi người đến gần đủ rồi, còn thiếu chị thôi".
Mộc Đình Đình kéo Mộc Tâm Lan đi vào trong phòng, có điều ánh mắt Tần Lâm hơi thay đổi. Cô Mộc Đình Đình kia có vẻ không đùa, cô ta đứng trước mắt mọi người coi chị cô ta là trò đùa, thật khiến người ta khó chịu, chỉ cần cô em này không ngu thì sẽ không đùa vậy.
"Đây là anh rể sao? Đi thôi! Tiếc sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi, tiệc hay sắp bắt đầu rồi".
Một đám người vây quanh, Tần Lâm bị kéo vào phòng riêng, có điều vẻ mặt của Mộc Tâm Lan không được tự nhiên lắm, có vẻ như là chị em lâu năm không gặp.