Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1126-1127
Chương 1126: Tần đại sư là khách quý của tôi
Chúc Nhị Bạch thở dài nói, lắc đầu, cố ý tỏ vẻ thương tâm.
"Nhiều năm như vậy, không ngờ con vẫn không tha thứ cho bố?"
Chúc Diệu trầm giọng nói, thân làm anh cả, ông ta đương nhiên muốn xông lên đứng phía trước, nói mấy câu hợp đạo lý.
"Lão Tam, bố đã nhiều tuổi đến vậy rồi, sao em có thể tính toán với ông ấy được? Cho dù lỗi lầm có lớn đến đâu thì bây giờ cũng nên bỏ qua, sức khỏe của bố không tốt đâu".
Tần Lâm cười nói.
"Thật không? Tôi thấy sức khỏe của ông ta rất tốt mà, rất cường tráng".
"Tần Lâm, mày là cái thá gì mà dám diễu võ giương oai ở nhà họ Chúc bọn tao? Mày muốn chết đúng không?"
Chúc Phi điên tiết gầm lên, một mặt là để Chúc Cao Sơn nhìn, bây giờ người ta đã làm càn ở cổng nhà họ rồi, cho dù là chuyện quan trọng thì cũng là mẫu thuẫn nội bộ, bọn họ bị bắt nạt đến vậy, chắc nhẽ anh ta lại không quản?
Chúc Diệu nói liên mồm.
"Tần Lâm, mày bắt nạt người khác quá đấy!"
"Là nó, Lão Tam, hôm qua nó đánh toàn bộ người nhà họ Chúc, nếu như không có nó, bố cũng không đến mức nộ hỏa công tâm, suýt qua đời, Tần Lâm hại nhà họ Chúc thảm thương đến vậy, tất cả là vì nó mà ra, em phải xử lý nó cho nhà mình!"
Chúc Phi gầm lên.
"Tần Lâm, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi bố tao, nếu không đợi tí nữa thì mày chết chắc!"
Trần Cao Sơn tát một phát vào mặt Chúc Phi, đánh đến mức mắt Chúc Phi hoa lên, không chỉ ông ta mà tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều trợn tròn mắt, Chúc Cao Sơn về chẳng nhẽ là để thị uy với nhà họ Chúc sao?
"Mẹ kiếp mấy người là cái thá gì?"
Chúc Diệu tức giận gầm lên.
"Chúc Cao Sơn, em làm gì vậy? Em ấy là anh Hai của em! Tần Lâm là một thằng khốn, hôm qua nó đánh tất cả chúng ta đấy, ngay cả bố cũng không là ngoại lệ".
"Bốp..."
Trần Cao Sơn lại vả thêm phát nữa vào mặt Chúc Diệu, Chúc Diệu cũng bị đánh đến mức mặt tái xanh, suýt nữa ngã xuống đất, Chúc Cao Sơn cao gần hai mét, hơn nữa vô cùng lực lưỡng, trông như như núi Thái Sơn vậy, cái tát này khiến cho Chúc Phi và Chúc Diệu đều sững sờ, nhà họ Chúc cũng sững sờ.
"Nhớ kỹ, tôi không tên là Chúc Cao Sơn! Tôi tên là Trần Cao Sơn, từ khi tôi rời khỏi nhà họ Chúc, thế giới này đã không còn ai tên là Chúc Cao Sơn nữa".
Trần Cao Sơn lạnh lùng nói, người nhà họ Chúc sững người, hít vào một hơi lạnh, sắc mặt tái xanh, bọn họ vốn hy vọng sau khi Chúc Cao Sơn về sẽ ra mặt giúp bọn họ, nhưng bây giờ anh ta lại xông vào đánh bọn họ, thế thì ra thể thống gì?
Chúc Diệu tức giận gầm lên, bị đánh mà chỉ có thể nhịn, nhưng Tần Lâm đang ở kia xem kịch vui, ông ta không chịu được.
"Chúc Cao Sơn! Em tát anh em bọn anh một cái, bọn anh sẽ không tính toán, bọn anh là anh của em, có lẽ em vẫn còn hận bọn anh, nhưng hôm nay Tần Lâm đến gây chuyện ở cổng nhà họ Chúc, chẳng nhẽ em trơ mắt nhìn nhà họ Chúc bị bắt nạt sao? Bố cũng bị đánh, chẳng nhẽ em có thể nhịn được à?"
"Tần đại sư, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nên tự mình đón cậu, nếu không đã không xảy ra chuyện này, mong Tần đại sư không trách!"
Nói xong, Trần Cao Sơn liền quỳ một chân xuống đất, mặt đầy vẻ hối lỗi, xen lẫn sự kính sợ và thành kính, khiến cho cả nhà họ Chúc đều trợn tròn mắt, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tần đại sư?
Sao cậu ta có thể là Tần đại sư chứ?
Cậu ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ sao? Tần Lâm là Tần đại sư á?
Không thể nào!
Không thể nào!
Chúc Nhị Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cao Sơn, con nhầm rồi, cậu ta chỉ là Tần Lâm, là kẻ thù của nhà họ Chúc, nếu không vì cậu ta, nhà họ Chúc cũng không trở nên thế này, cậu ta chỉ là một bác sĩ quèn, con nhầm rồi, cậu ta không phải Tần đại sư đâu!"
"Chúc Nhị Bạch, ai là Tần đại sư, tôi rõ hơn ông, tôi đặc biệt xin ông chủ của tôi gọi điện cho Tần đại sư, muốn nhờ cậu ấy khám bệnh cho tôi, Tần đại sư bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành chút thời gian, mấy người còn muốn đuổi Tần đại sư ra ngoài? Mấy người đúng là mù rồi! Tần đại sư là khách quý của tôi, mấy người là cái thá gì?"
Tần Lâm là Tần đại sư?
Đúng là khó tin mà, ai tin nổi chứ? Nhà họ Chúc sững người, không tin nổi vào mắt mình.
Tần Lâm chẳng nhẽ không đến để xin lỗi họ hay xem trò cười nhà họ, mà là được Lão Tam mời đến?
Chuyện vớ vẩn gì thế này?
Không ai tin nhưng Chúc Cao Sơn đã nói vậy rồi, ai dám phản bác? Đây là khách quý của Chúc Cao Sơn, hơn nữa là khách quý do đích thân Đông Bắc Vương mời đến.
Tần đại sư nổi tiếng ngời ngời lại chính là Tần Lâm!
Khó tin quá!
Không chỉ Chúc Nhị Bạch mà cả Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, ngay cả Chúc Dũng và Vương Vân cũng sững sờ, Tần đại sư phải là người đức cao vọng trọng phải là người đứng tuổi chứ? Sao Tần Lâm có thể là Tần đại sư được, bọn họ sao trước đây không biết vậy?
Là giả!
Nhất định là giả!
Chúc Dũng và Vương Vân liền bước ra, bọn họ vẫn là người hiểu rõ Tần Lâm hơn ai hết.
Vương Vân nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Cao Sơn, bà ta chắc chắn không thể để Tần Lâm đạt được như ý, tên này rõ ràng là hàng giả.
"Anh Ba, tên Tần Lâm này chắc giả mạo đấy? Tần đại sư sao có thể trẻ thế được, chắc anh chưa nhìn qua Tần đại sư bao giờ, em rất hiểu cậu ta, cậu ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn thôi, sao có thể là Tần đại sư được, chắc anh nhầm rồi!"
"Bốp..."
"Cô nói là giả thì là giả à? Cô rõ hay tôi rõ?"
Trần Cao Sơn tát mạnh lên mặt bà ta, cho dù cô có là ai mà dám đắc tội Tần đại sư thì tôi vẫn sẽ đánh cô.
Tần đại sư mà là giả mạo á? Mấy người bị điên hả?
"Lúc trước tôi từng gặp Tần đại sư rồi, mấy người gặp Tần đại sư chưa mà ở đây nói vớ vẩn?"
Vương Vân ăn vả, vô cùng tủi thân, nhưng không dám làm càn, người ta là hy vọng của nhà họ Chúc là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, bà ta là thá gì? Vốn muốn vạch trần Tần Lâm, khiến anh ăn đòn, nhưng không ngờ Trần Cao Sơn cố chấp thế.
Đúng là những người ở đây chưa ai từng gặp Tần đại sư, bọn họ đều không biết Tần đại sư trông như thế nào, nhưng được mệnh danh là đại sư thì phải nhiều tuổi, Tần Lâm mới bao nhiêu chứ? Hơn nữa ấn tượng ban đầu của bà ta về anh vẫn luôn là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, muốn vào nhà họ Chúc ở rể, chả hợp với hình tượng Tần đại sư thanh cao gì cả?
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Tần đại sư".
Trần Cao Sơn tức giận gầm lên, không ít người nhà họ Chúc sắc mặt liền khó coi, ai ai cũng trợn tròn mắt, bắt họ quỳ xuống xin lỗi á?
Người nhà họ Chúc vốn cho rằng Chúc Cao Sơn về rồi, những ngày tháng tốt đẹp của họ đến rồi, nhưng không ngờ cục diện lại thay đổi, Tần Lâm biến thành Tần đại sư, bọn họ lại trở thành kẻ không biết điều.
Lão Tam nhà họ Chúc có năng lực thế nào, không ai dám nghi ngờ, cánh tay phải của Đông Bắc Vương, hơn nữa có thể mời được Tần đại sư, kéo được khoản đầu tư một trăm triệu, người như vậy có thể diện lớn lắm! Cả tỉnh An Tây này chắc chẳng có mấy ai? Cho dù là Đồng Phương Châu thì cũng không thể tùy tiện đầu tư cả trăm triệu.
Cả nhà họ Chúc đều run rẩy, mắt lóe sáng, căn bản không biết nên làm thế nào.
"Quỳ xuống!"
Trần Cao Sơn tức giận gầm lên, ngoại trừ Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt Tần Lâm. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, bọn họ không khiếp sợ trước uy nghiêm của Tần Lâm, mà Lão Tam nhà họ Chúc quá mạnh, mười tên vệ sĩ mặc đồ đen ở cổng cũng khiến họ run rẩy, hơn nữa anh ta còn đang nắm trong tay sinh mạng của nhà họ Chúc, ai dám không nghe chứ?
Nếu như anh mà không nghe thì đừng hy vọng bước chân ra khỏi căn biệt thự này.
Chúc Tam Đao sợ đến run cầm cập, khí thế của Trần Cao Sơn mạnh quá, nhưng dù sao ông ta cũng nhiều tuổi rồi, cũng không thể quản lý được Tần đại sư hay là Trần Cao Sơn.
"Cao Sơn, chú là chú Ba của cháu..."
Chúc Cao Sơn gầm lên.
"Quỳ xuống!"
Chú Ba? Ông là chú Ba của tôi thì sao chứ? Đắc tội Tần đại sư thì dù là ông, tôi cũng không tha đâu.
Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm đều sợ đến mức mặt tái mét, vội vã quỳ xuống.
Chương 1127: Phân tích rõ ràng mạch lạc
"Thôi được rồi, hôm nay tôi đến để khám bệnh, có vẻ như không ai bị bệnh, tôi sẽ nhớ kỹ cuộc điện thoại của Phương Hồi".
Tần Lâm lạnh lùng cười, nhưng lúc này, trong lòng Trần Cao Sơn run rẩy, Tần đại sư rõ ràng nổi giận rồi.
Trần Cao Sơn khổ sở nói.
"Tần đại sư, chuyện này đều là lỗi của tôi, xin lỗi cậu, tôi nên tự mình đón cậu, tôi xin cậu đừng nói với ông Phương, tôi cũng thấy thẹn với ông Phương, càng thấy thẹn với cậu, Tần đại sư!"
Tần Lâm nhìn Trần Cao Sơn, tên này nói đúng trọng tâm, hoàn toàn không phải người cùng đường với Chúc Nhị Bạch, mặc dù là người nhà họ Chúc nhưng không có sự kiêu ngạo và ngông cuồng của nhà họ Chúc, theo Phương Hồi nhiều năm như vậy, có vẻ như khá hiểu chuyện, biết tiến biết lùi.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói gì xấu với Phương Hồi đâu, có điều tôi sẽ không khám bệnh cho người nhà họ Chúc, sau này, tôi với nhà họ Chúc sẽ là hai phe đối lập, chuyện nhà họ Tần và nhà họ Chúc, anh tự liệu mà làm đi, tôi cũng nên quay về rồi. Vốn tưởng phải cứu người nên mới đến, hóa ra là đến đây rước cục tức vào người, xui thật đấy, ha ha ha".
Tần Lâm nói xong liền quay người rời đi.
"Tần đại sư, Tần đại sư để tôi đưa cậu về!"
Trần Cao Sơn căn bản không quan tâm đến bọn Chúc Nhị Bạch, anh ta mau chóng quay người đi theo Tần đại sư.
Cũng không quan tâm Tần Lâm đã lên xe chưa vẫn vội vàng tươi cười, kéo cửa xe cho anh.
Không ai đánh kẻ chạy lại cả!
Huống hồ Trần Cao Sơn là người của Phương Hồi, lần này đến không khám bệnh được cho ai, nhưng cũng không đến mức không nể mặt Trần Cao Sơn.
"Cái này..."
Chúc Nhị Bạch tái mặt, tức đến mức toàn thân run rẩy, ông ta nhìn thấy Tần Lâm ngồi trên xe Lão Tam, trong lòng buồn bực, có điều Tần Lâm lại biến thành Tần đại sư.
"Chúc Tam Đao! Em lừa anh phải không? Sao tên Tần Lâm này lại biến thành Tần đại sư được?"
Chúc Nhị Bạch lau mồ hôi, bản thân suýt nữa phải quỳ xuống trước mặt Tần Lâm rồi.
Chúc Tam Đao cười gượng, run rẩy đứng đấy.
"Em cũng không biết, anh Hai, tên Tần Lâm này là người quen cũ của em, chỉ là một bác sĩ quèn, ai biết được tại sao nó lại biến thành Tần đại sư?"
Vương Vân phân tích cặn kẽ.
"Đúng vậy, bác Hai, tên Tần Lâm này thực sự không phải Tần đại sư! Cháu dám dùng mạng mình bảo đảm! Bố cháu nói thật đấy, tên này mà là Tần đại sư, cậu ta theo đuổi con gái cháu, sao cháu không đồng ý chứ? Tên này chỉ là một tên nghèo, chẳng có gì cả. Cháu đoán, cậu ta có thể là đồ đệ của Tần đại sư hoặc cùng lắm là đệ tử trên danh nghĩa, Tần đại sư không dám để cậu ta ra ngoài lừa bịp, vậy nên cậu ta không dám ho he tiếng nào. Có thể nói, nếu như cậu ta là đệ tử của Tần đại sư, thì sao cậu ta có thể không tự tin đến vậy? Nếu không đã vênh váo nói thẳng cho chúng ta mình là đệ tử của Tần đại sư rồi, chắc chắn là vậy, rõ ràng cậu ta không phải!"
Chúc Dũng cũng bình tĩnh nói.
"Vương Vân nói đúng lắm, cô ấy nhất định là người hiểu rõ nhất, Tần Lâm cùng lắm chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Tần đại sư, nếu có quan hệ gì với Tần đại sư, chắc bọn họ chỉ cùng họ, chắc chỉ là một tên tùy tùng đi theo Tần đại sư, nếu là đệ tử thật sự thì chẳng nhẽ lại làm ở cái phòng khám nhỏ thế?"
Nghe thấy lời Vương Vân và Chúc Dũng nói, Chúc Nhị Bạch cũng chìm vào trầm tư, tất cả người nhà họ Chúc trầm mặc gật đầu, nhất định là vậy, có điều vừa nãy Lão Tam nhà họ Chúc ở đây, ai dám nói như vậy?
Anh ta nói đúng là đúng, sai là sai, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.
Chúc Diệu nói, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Bây giờ phải làm thế nào? Đắc tội Tần đại sư, con thấy sắc mặt Lão Tam khó chịu lắm? Bố, vụ đầu tư của chúng ta liệu có tan thành mây khói không?"
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.
"Chuyện đầu tư chắc không có vấn đề gì đâu! Lần này Lão Tam về là tốt, nhà họ Chúc chúng ta có thể vực dậy rồi".
"Đắc tội Tần đại sư cũng không phải do chúng ta, có điều chuyện hợp tác với Đông Bắc Vương, Lão Tam sẽ có dự tính".
Chúc Phi cười nói, mặc dù bị Lão Tam đánh nhưng bọn họ vẫn để ý chuyện đầu tư nhất, chỉ cần kéo được đầu tư, hồi sinh được nhà họ Chúc thì có bị đánh cũng đáng.
"Bố nói đúng lắm, mặc dù Lão Tam nói có vẻ tức giận, nhưng nhất định chỉ là nói cho người ngoài nghe thôi, Tần Lâm cũng chẳng phải là Tần đại sư mà chỉ là thuộc hạ của Tần đại sư thôi, Lão Tam chỉ đang nể mặt Tần đại sư, chuyện đầu tư chắc không sao đâu".
Chúc Diệu hừ lạnh một tiếng rồi nói.
"Sau này chúng ta phải cách xa tên Tần Lâm này một chút, tên này nhất định là một tên tiểu nhân, nhất định sẽ nhằm vào chúng ta".
Âu Dương Diễm Diễm nộ hỏa xung thiên, thể diện nhiều năm của bản thân mất hết rồi, hơn nữa còn phải quỳ trước bọn trẻ con, nói ra cũng khó nghe.
"Đúng đấy, sau này chúng ta tránh được thì tránh. Tên Tần Lâm này cậy uy của Tần đại sư, còn bắt chúng ta quỳ xuống, món nợ này tôi có chết cũng không tha cho cậu ta".
Chúc Nhị Bạch cười khẩy.
"Được rồi, bây giờ Lão Tam đã xử lý xong chuyện nhà họ Chúc rồi, sau này nhà họ Chúc chúng ta phát triển, Tần đại sư là thá gì chứ?"
Cô giúp việc nói.
"Xin lỗi các vị, tôi vừa mới nhận được điện thoại của anh Trần, xin các vị rời khỏi đây, tôi chuẩn bị dọn dẹp".
Chúc Nhị Bạch vừa nghe thấy cô giúp việc muốn đuổi khách liền nổi giận.
"Vớ vẩn? Anh Trần là thằng quái nào, cô là cái thá gì mà muốn đuổi chúng tôi đi? Cô biết tôi là ai không? Tôi là bố nó! Chúc Cao Sơn là con trai tôi, tôi muốn ở đâu thì ở đấy".
Cô giúp việc khổ sở nói.
"Xin lỗi các vị, anh Trần nói các vị không thể ở lại đây, tôi phải thu dọn biệt thự, các vị đừng làm khó tôi".
Chúc Nhị Bạch chống eo nói, tức giận nhìn cô giúp việc.
"Tôi không đi đấy, có làm gì được tôi? Đây là nhà tôi, sau này tôi sẽ sống ở đây, cô sẽ phải hầu hạ tôi, cô biết chưa?"
"Tôi..."
Cô hầu gái bất lực không biết nói gì, khi đang chuẩn bị gọi cho anh Trần thì Trần Cao Sơn đã quay lại rồi.
Chúc Nhị Bạch cười nói.
"Cao Sơn, giúp việc của con bị sao vậy, đuổi việc cho bố, thuê người mới đi, chẳng phải con mua biệt thự này cho bố sao? Con có lòng thật, người ta nói nuôi con phòng khi về già, câu này đúng thật".
Trần Cao Sơn lạnh lùng nói.
"Đây là tôi mua cho mẹ tôi, chả liên quan gì đến ông hết, bây giờ nhà họ Chúc mấy người có thể cút được rồi. Cút ra khỏi đây đi, Trần Cao Sơn tôi không muốn nhìn thấy mấy người".
Chúc Phi mắng.
"Sao em có thể nói vậy với bố? Cao Sơn, em làm vậy là bất hiếu đấy, ngay cả tên mình em cũng đổi rồi, em khiến bố buồn lắm đấy".
"Buồn? Ông ta cũng biết buồn à? Ha ha ha ha! Lúc trước mấy người đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chúc sao không nghĩ đến chuyện tôi buồn thế nào? Từ thời khắc ấy, tôi đâu còn mang họ Chúc nữa, mà tôi lấy họ mẹ, từ đó trở đi chỉ có Trần Cao Sơn, không còn Chúc Cao Sơn!"
"So đau khổ, mấy người ai có thể đau khổ hơn tôi? Ở nhà họ Chúc, tôi khác gì nô bộc nhà các người không? Thậm chí còn không bằng, lúc đó, hai người làm anh đối xử với tôi thế nào? Sợ tôi cướp tài sản của mấy người, ha ha, lúc nào cũng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà Chúc, còn cả ông nữa, Chúc Nhị Bạch! Ông còn nhớ ông đã nói gì với tôi không? Tôi không biết xấu hổ giống mẹ tôi vậy, cái loại không có tiền đồ, cả đời chỉ biết ăn bám".
Trần Cao Sơn đỏ mắt, tức giận nhìn Chúc Nhị Bạch, ông ta cũng không biết phải nói sao, mặt tái xanh, cũng không biết nên nói gì mới ổn.
ta
Chúc Nhị Bạch thở dài nói, lắc đầu, cố ý tỏ vẻ thương tâm.
"Nhiều năm như vậy, không ngờ con vẫn không tha thứ cho bố?"
Chúc Diệu trầm giọng nói, thân làm anh cả, ông ta đương nhiên muốn xông lên đứng phía trước, nói mấy câu hợp đạo lý.
"Lão Tam, bố đã nhiều tuổi đến vậy rồi, sao em có thể tính toán với ông ấy được? Cho dù lỗi lầm có lớn đến đâu thì bây giờ cũng nên bỏ qua, sức khỏe của bố không tốt đâu".
Tần Lâm cười nói.
"Thật không? Tôi thấy sức khỏe của ông ta rất tốt mà, rất cường tráng".
"Tần Lâm, mày là cái thá gì mà dám diễu võ giương oai ở nhà họ Chúc bọn tao? Mày muốn chết đúng không?"
Chúc Phi điên tiết gầm lên, một mặt là để Chúc Cao Sơn nhìn, bây giờ người ta đã làm càn ở cổng nhà họ rồi, cho dù là chuyện quan trọng thì cũng là mẫu thuẫn nội bộ, bọn họ bị bắt nạt đến vậy, chắc nhẽ anh ta lại không quản?
Chúc Diệu nói liên mồm.
"Tần Lâm, mày bắt nạt người khác quá đấy!"
"Là nó, Lão Tam, hôm qua nó đánh toàn bộ người nhà họ Chúc, nếu như không có nó, bố cũng không đến mức nộ hỏa công tâm, suýt qua đời, Tần Lâm hại nhà họ Chúc thảm thương đến vậy, tất cả là vì nó mà ra, em phải xử lý nó cho nhà mình!"
Chúc Phi gầm lên.
"Tần Lâm, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi bố tao, nếu không đợi tí nữa thì mày chết chắc!"
Trần Cao Sơn tát một phát vào mặt Chúc Phi, đánh đến mức mắt Chúc Phi hoa lên, không chỉ ông ta mà tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều trợn tròn mắt, Chúc Cao Sơn về chẳng nhẽ là để thị uy với nhà họ Chúc sao?
"Mẹ kiếp mấy người là cái thá gì?"
Chúc Diệu tức giận gầm lên.
"Chúc Cao Sơn, em làm gì vậy? Em ấy là anh Hai của em! Tần Lâm là một thằng khốn, hôm qua nó đánh tất cả chúng ta đấy, ngay cả bố cũng không là ngoại lệ".
"Bốp..."
Trần Cao Sơn lại vả thêm phát nữa vào mặt Chúc Diệu, Chúc Diệu cũng bị đánh đến mức mặt tái xanh, suýt nữa ngã xuống đất, Chúc Cao Sơn cao gần hai mét, hơn nữa vô cùng lực lưỡng, trông như như núi Thái Sơn vậy, cái tát này khiến cho Chúc Phi và Chúc Diệu đều sững sờ, nhà họ Chúc cũng sững sờ.
"Nhớ kỹ, tôi không tên là Chúc Cao Sơn! Tôi tên là Trần Cao Sơn, từ khi tôi rời khỏi nhà họ Chúc, thế giới này đã không còn ai tên là Chúc Cao Sơn nữa".
Trần Cao Sơn lạnh lùng nói, người nhà họ Chúc sững người, hít vào một hơi lạnh, sắc mặt tái xanh, bọn họ vốn hy vọng sau khi Chúc Cao Sơn về sẽ ra mặt giúp bọn họ, nhưng bây giờ anh ta lại xông vào đánh bọn họ, thế thì ra thể thống gì?
Chúc Diệu tức giận gầm lên, bị đánh mà chỉ có thể nhịn, nhưng Tần Lâm đang ở kia xem kịch vui, ông ta không chịu được.
"Chúc Cao Sơn! Em tát anh em bọn anh một cái, bọn anh sẽ không tính toán, bọn anh là anh của em, có lẽ em vẫn còn hận bọn anh, nhưng hôm nay Tần Lâm đến gây chuyện ở cổng nhà họ Chúc, chẳng nhẽ em trơ mắt nhìn nhà họ Chúc bị bắt nạt sao? Bố cũng bị đánh, chẳng nhẽ em có thể nhịn được à?"
"Tần đại sư, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi nên tự mình đón cậu, nếu không đã không xảy ra chuyện này, mong Tần đại sư không trách!"
Nói xong, Trần Cao Sơn liền quỳ một chân xuống đất, mặt đầy vẻ hối lỗi, xen lẫn sự kính sợ và thành kính, khiến cho cả nhà họ Chúc đều trợn tròn mắt, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tần đại sư?
Sao cậu ta có thể là Tần đại sư chứ?
Cậu ta chẳng phải chỉ là một bác sĩ sao? Tần Lâm là Tần đại sư á?
Không thể nào!
Không thể nào!
Chúc Nhị Bạch nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cao Sơn, con nhầm rồi, cậu ta chỉ là Tần Lâm, là kẻ thù của nhà họ Chúc, nếu không vì cậu ta, nhà họ Chúc cũng không trở nên thế này, cậu ta chỉ là một bác sĩ quèn, con nhầm rồi, cậu ta không phải Tần đại sư đâu!"
"Chúc Nhị Bạch, ai là Tần đại sư, tôi rõ hơn ông, tôi đặc biệt xin ông chủ của tôi gọi điện cho Tần đại sư, muốn nhờ cậu ấy khám bệnh cho tôi, Tần đại sư bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành chút thời gian, mấy người còn muốn đuổi Tần đại sư ra ngoài? Mấy người đúng là mù rồi! Tần đại sư là khách quý của tôi, mấy người là cái thá gì?"
Tần Lâm là Tần đại sư?
Đúng là khó tin mà, ai tin nổi chứ? Nhà họ Chúc sững người, không tin nổi vào mắt mình.
Tần Lâm chẳng nhẽ không đến để xin lỗi họ hay xem trò cười nhà họ, mà là được Lão Tam mời đến?
Chuyện vớ vẩn gì thế này?
Không ai tin nhưng Chúc Cao Sơn đã nói vậy rồi, ai dám phản bác? Đây là khách quý của Chúc Cao Sơn, hơn nữa là khách quý do đích thân Đông Bắc Vương mời đến.
Tần đại sư nổi tiếng ngời ngời lại chính là Tần Lâm!
Khó tin quá!
Không chỉ Chúc Nhị Bạch mà cả Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, ngay cả Chúc Dũng và Vương Vân cũng sững sờ, Tần đại sư phải là người đức cao vọng trọng phải là người đứng tuổi chứ? Sao Tần Lâm có thể là Tần đại sư được, bọn họ sao trước đây không biết vậy?
Là giả!
Nhất định là giả!
Chúc Dũng và Vương Vân liền bước ra, bọn họ vẫn là người hiểu rõ Tần Lâm hơn ai hết.
Vương Vân nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Cao Sơn, bà ta chắc chắn không thể để Tần Lâm đạt được như ý, tên này rõ ràng là hàng giả.
"Anh Ba, tên Tần Lâm này chắc giả mạo đấy? Tần đại sư sao có thể trẻ thế được, chắc anh chưa nhìn qua Tần đại sư bao giờ, em rất hiểu cậu ta, cậu ta chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn thôi, sao có thể là Tần đại sư được, chắc anh nhầm rồi!"
"Bốp..."
"Cô nói là giả thì là giả à? Cô rõ hay tôi rõ?"
Trần Cao Sơn tát mạnh lên mặt bà ta, cho dù cô có là ai mà dám đắc tội Tần đại sư thì tôi vẫn sẽ đánh cô.
Tần đại sư mà là giả mạo á? Mấy người bị điên hả?
"Lúc trước tôi từng gặp Tần đại sư rồi, mấy người gặp Tần đại sư chưa mà ở đây nói vớ vẩn?"
Vương Vân ăn vả, vô cùng tủi thân, nhưng không dám làm càn, người ta là hy vọng của nhà họ Chúc là thuộc hạ thân cận của Đông Bắc Vương, bà ta là thá gì? Vốn muốn vạch trần Tần Lâm, khiến anh ăn đòn, nhưng không ngờ Trần Cao Sơn cố chấp thế.
Đúng là những người ở đây chưa ai từng gặp Tần đại sư, bọn họ đều không biết Tần đại sư trông như thế nào, nhưng được mệnh danh là đại sư thì phải nhiều tuổi, Tần Lâm mới bao nhiêu chứ? Hơn nữa ấn tượng ban đầu của bà ta về anh vẫn luôn là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, muốn vào nhà họ Chúc ở rể, chả hợp với hình tượng Tần đại sư thanh cao gì cả?
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Tần đại sư".
Trần Cao Sơn tức giận gầm lên, không ít người nhà họ Chúc sắc mặt liền khó coi, ai ai cũng trợn tròn mắt, bắt họ quỳ xuống xin lỗi á?
Người nhà họ Chúc vốn cho rằng Chúc Cao Sơn về rồi, những ngày tháng tốt đẹp của họ đến rồi, nhưng không ngờ cục diện lại thay đổi, Tần Lâm biến thành Tần đại sư, bọn họ lại trở thành kẻ không biết điều.
Lão Tam nhà họ Chúc có năng lực thế nào, không ai dám nghi ngờ, cánh tay phải của Đông Bắc Vương, hơn nữa có thể mời được Tần đại sư, kéo được khoản đầu tư một trăm triệu, người như vậy có thể diện lớn lắm! Cả tỉnh An Tây này chắc chẳng có mấy ai? Cho dù là Đồng Phương Châu thì cũng không thể tùy tiện đầu tư cả trăm triệu.
Cả nhà họ Chúc đều run rẩy, mắt lóe sáng, căn bản không biết nên làm thế nào.
"Quỳ xuống!"
Trần Cao Sơn tức giận gầm lên, ngoại trừ Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt Tần Lâm. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, bọn họ không khiếp sợ trước uy nghiêm của Tần Lâm, mà Lão Tam nhà họ Chúc quá mạnh, mười tên vệ sĩ mặc đồ đen ở cổng cũng khiến họ run rẩy, hơn nữa anh ta còn đang nắm trong tay sinh mạng của nhà họ Chúc, ai dám không nghe chứ?
Nếu như anh mà không nghe thì đừng hy vọng bước chân ra khỏi căn biệt thự này.
Chúc Tam Đao sợ đến run cầm cập, khí thế của Trần Cao Sơn mạnh quá, nhưng dù sao ông ta cũng nhiều tuổi rồi, cũng không thể quản lý được Tần đại sư hay là Trần Cao Sơn.
"Cao Sơn, chú là chú Ba của cháu..."
Chúc Cao Sơn gầm lên.
"Quỳ xuống!"
Chú Ba? Ông là chú Ba của tôi thì sao chứ? Đắc tội Tần đại sư thì dù là ông, tôi cũng không tha đâu.
Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm đều sợ đến mức mặt tái mét, vội vã quỳ xuống.
Chương 1127: Phân tích rõ ràng mạch lạc
"Thôi được rồi, hôm nay tôi đến để khám bệnh, có vẻ như không ai bị bệnh, tôi sẽ nhớ kỹ cuộc điện thoại của Phương Hồi".
Tần Lâm lạnh lùng cười, nhưng lúc này, trong lòng Trần Cao Sơn run rẩy, Tần đại sư rõ ràng nổi giận rồi.
Trần Cao Sơn khổ sở nói.
"Tần đại sư, chuyện này đều là lỗi của tôi, xin lỗi cậu, tôi nên tự mình đón cậu, tôi xin cậu đừng nói với ông Phương, tôi cũng thấy thẹn với ông Phương, càng thấy thẹn với cậu, Tần đại sư!"
Tần Lâm nhìn Trần Cao Sơn, tên này nói đúng trọng tâm, hoàn toàn không phải người cùng đường với Chúc Nhị Bạch, mặc dù là người nhà họ Chúc nhưng không có sự kiêu ngạo và ngông cuồng của nhà họ Chúc, theo Phương Hồi nhiều năm như vậy, có vẻ như khá hiểu chuyện, biết tiến biết lùi.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói gì xấu với Phương Hồi đâu, có điều tôi sẽ không khám bệnh cho người nhà họ Chúc, sau này, tôi với nhà họ Chúc sẽ là hai phe đối lập, chuyện nhà họ Tần và nhà họ Chúc, anh tự liệu mà làm đi, tôi cũng nên quay về rồi. Vốn tưởng phải cứu người nên mới đến, hóa ra là đến đây rước cục tức vào người, xui thật đấy, ha ha ha".
Tần Lâm nói xong liền quay người rời đi.
"Tần đại sư, Tần đại sư để tôi đưa cậu về!"
Trần Cao Sơn căn bản không quan tâm đến bọn Chúc Nhị Bạch, anh ta mau chóng quay người đi theo Tần đại sư.
Cũng không quan tâm Tần Lâm đã lên xe chưa vẫn vội vàng tươi cười, kéo cửa xe cho anh.
Không ai đánh kẻ chạy lại cả!
Huống hồ Trần Cao Sơn là người của Phương Hồi, lần này đến không khám bệnh được cho ai, nhưng cũng không đến mức không nể mặt Trần Cao Sơn.
"Cái này..."
Chúc Nhị Bạch tái mặt, tức đến mức toàn thân run rẩy, ông ta nhìn thấy Tần Lâm ngồi trên xe Lão Tam, trong lòng buồn bực, có điều Tần Lâm lại biến thành Tần đại sư.
"Chúc Tam Đao! Em lừa anh phải không? Sao tên Tần Lâm này lại biến thành Tần đại sư được?"
Chúc Nhị Bạch lau mồ hôi, bản thân suýt nữa phải quỳ xuống trước mặt Tần Lâm rồi.
Chúc Tam Đao cười gượng, run rẩy đứng đấy.
"Em cũng không biết, anh Hai, tên Tần Lâm này là người quen cũ của em, chỉ là một bác sĩ quèn, ai biết được tại sao nó lại biến thành Tần đại sư?"
Vương Vân phân tích cặn kẽ.
"Đúng vậy, bác Hai, tên Tần Lâm này thực sự không phải Tần đại sư! Cháu dám dùng mạng mình bảo đảm! Bố cháu nói thật đấy, tên này mà là Tần đại sư, cậu ta theo đuổi con gái cháu, sao cháu không đồng ý chứ? Tên này chỉ là một tên nghèo, chẳng có gì cả. Cháu đoán, cậu ta có thể là đồ đệ của Tần đại sư hoặc cùng lắm là đệ tử trên danh nghĩa, Tần đại sư không dám để cậu ta ra ngoài lừa bịp, vậy nên cậu ta không dám ho he tiếng nào. Có thể nói, nếu như cậu ta là đệ tử của Tần đại sư, thì sao cậu ta có thể không tự tin đến vậy? Nếu không đã vênh váo nói thẳng cho chúng ta mình là đệ tử của Tần đại sư rồi, chắc chắn là vậy, rõ ràng cậu ta không phải!"
Chúc Dũng cũng bình tĩnh nói.
"Vương Vân nói đúng lắm, cô ấy nhất định là người hiểu rõ nhất, Tần Lâm cùng lắm chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Tần đại sư, nếu có quan hệ gì với Tần đại sư, chắc bọn họ chỉ cùng họ, chắc chỉ là một tên tùy tùng đi theo Tần đại sư, nếu là đệ tử thật sự thì chẳng nhẽ lại làm ở cái phòng khám nhỏ thế?"
Nghe thấy lời Vương Vân và Chúc Dũng nói, Chúc Nhị Bạch cũng chìm vào trầm tư, tất cả người nhà họ Chúc trầm mặc gật đầu, nhất định là vậy, có điều vừa nãy Lão Tam nhà họ Chúc ở đây, ai dám nói như vậy?
Anh ta nói đúng là đúng, sai là sai, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.
Chúc Diệu nói, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Bây giờ phải làm thế nào? Đắc tội Tần đại sư, con thấy sắc mặt Lão Tam khó chịu lắm? Bố, vụ đầu tư của chúng ta liệu có tan thành mây khói không?"
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.
"Chuyện đầu tư chắc không có vấn đề gì đâu! Lần này Lão Tam về là tốt, nhà họ Chúc chúng ta có thể vực dậy rồi".
"Đắc tội Tần đại sư cũng không phải do chúng ta, có điều chuyện hợp tác với Đông Bắc Vương, Lão Tam sẽ có dự tính".
Chúc Phi cười nói, mặc dù bị Lão Tam đánh nhưng bọn họ vẫn để ý chuyện đầu tư nhất, chỉ cần kéo được đầu tư, hồi sinh được nhà họ Chúc thì có bị đánh cũng đáng.
"Bố nói đúng lắm, mặc dù Lão Tam nói có vẻ tức giận, nhưng nhất định chỉ là nói cho người ngoài nghe thôi, Tần Lâm cũng chẳng phải là Tần đại sư mà chỉ là thuộc hạ của Tần đại sư thôi, Lão Tam chỉ đang nể mặt Tần đại sư, chuyện đầu tư chắc không sao đâu".
Chúc Diệu hừ lạnh một tiếng rồi nói.
"Sau này chúng ta phải cách xa tên Tần Lâm này một chút, tên này nhất định là một tên tiểu nhân, nhất định sẽ nhằm vào chúng ta".
Âu Dương Diễm Diễm nộ hỏa xung thiên, thể diện nhiều năm của bản thân mất hết rồi, hơn nữa còn phải quỳ trước bọn trẻ con, nói ra cũng khó nghe.
"Đúng đấy, sau này chúng ta tránh được thì tránh. Tên Tần Lâm này cậy uy của Tần đại sư, còn bắt chúng ta quỳ xuống, món nợ này tôi có chết cũng không tha cho cậu ta".
Chúc Nhị Bạch cười khẩy.
"Được rồi, bây giờ Lão Tam đã xử lý xong chuyện nhà họ Chúc rồi, sau này nhà họ Chúc chúng ta phát triển, Tần đại sư là thá gì chứ?"
Cô giúp việc nói.
"Xin lỗi các vị, tôi vừa mới nhận được điện thoại của anh Trần, xin các vị rời khỏi đây, tôi chuẩn bị dọn dẹp".
Chúc Nhị Bạch vừa nghe thấy cô giúp việc muốn đuổi khách liền nổi giận.
"Vớ vẩn? Anh Trần là thằng quái nào, cô là cái thá gì mà muốn đuổi chúng tôi đi? Cô biết tôi là ai không? Tôi là bố nó! Chúc Cao Sơn là con trai tôi, tôi muốn ở đâu thì ở đấy".
Cô giúp việc khổ sở nói.
"Xin lỗi các vị, anh Trần nói các vị không thể ở lại đây, tôi phải thu dọn biệt thự, các vị đừng làm khó tôi".
Chúc Nhị Bạch chống eo nói, tức giận nhìn cô giúp việc.
"Tôi không đi đấy, có làm gì được tôi? Đây là nhà tôi, sau này tôi sẽ sống ở đây, cô sẽ phải hầu hạ tôi, cô biết chưa?"
"Tôi..."
Cô hầu gái bất lực không biết nói gì, khi đang chuẩn bị gọi cho anh Trần thì Trần Cao Sơn đã quay lại rồi.
Chúc Nhị Bạch cười nói.
"Cao Sơn, giúp việc của con bị sao vậy, đuổi việc cho bố, thuê người mới đi, chẳng phải con mua biệt thự này cho bố sao? Con có lòng thật, người ta nói nuôi con phòng khi về già, câu này đúng thật".
Trần Cao Sơn lạnh lùng nói.
"Đây là tôi mua cho mẹ tôi, chả liên quan gì đến ông hết, bây giờ nhà họ Chúc mấy người có thể cút được rồi. Cút ra khỏi đây đi, Trần Cao Sơn tôi không muốn nhìn thấy mấy người".
Chúc Phi mắng.
"Sao em có thể nói vậy với bố? Cao Sơn, em làm vậy là bất hiếu đấy, ngay cả tên mình em cũng đổi rồi, em khiến bố buồn lắm đấy".
"Buồn? Ông ta cũng biết buồn à? Ha ha ha ha! Lúc trước mấy người đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chúc sao không nghĩ đến chuyện tôi buồn thế nào? Từ thời khắc ấy, tôi đâu còn mang họ Chúc nữa, mà tôi lấy họ mẹ, từ đó trở đi chỉ có Trần Cao Sơn, không còn Chúc Cao Sơn!"
"So đau khổ, mấy người ai có thể đau khổ hơn tôi? Ở nhà họ Chúc, tôi khác gì nô bộc nhà các người không? Thậm chí còn không bằng, lúc đó, hai người làm anh đối xử với tôi thế nào? Sợ tôi cướp tài sản của mấy người, ha ha, lúc nào cũng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà Chúc, còn cả ông nữa, Chúc Nhị Bạch! Ông còn nhớ ông đã nói gì với tôi không? Tôi không biết xấu hổ giống mẹ tôi vậy, cái loại không có tiền đồ, cả đời chỉ biết ăn bám".
Trần Cao Sơn đỏ mắt, tức giận nhìn Chúc Nhị Bạch, ông ta cũng không biết phải nói sao, mặt tái xanh, cũng không biết nên nói gì mới ổn.
ta