Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1114-1120
"Vậy con nói cho mẹ biết? Tại sao chủ tịch Mạnh lại đầu tư cho Y dược Văn Hòa chúng ta? Tại sao chủ tịch Mạnh lại năm lần bảy lượt giúp đỡ chúng ta, tập đoàn Hiên Viên lại chỉ đích danh con đi ký hợp đồng? Mặt con mọc hoa sao? Con tưởng mẹ ngu sao, có chút chuyện nhỏ này mà mẹ không nhìn ra sao? Mẹ còn mặt mũi nào mà làm mẹ của con hả?"
"Con và Tần Lâm chỉ là vui chơi qua đường thôi, không phải thật, mẹ biết con chỉ lấy cậu ta ra làm bức bình phong cho con thôi, chuyện nhà họ Chúc bây giờ là quan trọng nhất, chuyện này khiến con tủi thân lắm đúng không? Hơn nữa có quan hệ tốt với chủ tịch Mạnh thì ngày tháng sau này mới phất lên được đúng không? Mẹ cũng không phải người cổ hủ, người thứ ba thì sao chứ? Chúng ta vẫn quang minh chính đại cơ mà!"
Vương Vân cười nói, bà ấy không phải là người cổ hủ, thanh niên bây giờ có khi còn không thời thượng bằng bà ấy, làm người thứ ba thì sao? Đó là bản lĩnh của phụ nữ đó, phụ nữ đẹp thì sao, không có bản lĩnh cũng chỉ có thể làm bà cô nội trợ cho người ta thôi.
Vẻ mặt của Chúc Linh Linh càng ngày càng khó coi, Vương Vân nói khó nghe quá, cô là con gái của bà ấy mà bà ấy lại nghĩ như vậy?
"Mẹ, chuyện không như mẹ nghĩ đâu, con và chủ tịch Mạnh không có quan hệ gì hết, con phải làm sao mẹ mới tin con đây? Con gái của mẹ là người như thế nào mẹ còn không biết hay sao?”
Chúc Linh Linh tức giận lớn tiếng.
"Được rồi, mẹ không ép con nữa là được chứ gì? Con là người như thế nào mẹ hiểu rõ nhất, con là người rất sĩ diện, không chịu xuống nước, nếu không đã song kiếm hợp bích với chủ tịch Mạnh làm rạng rỡ nhà họ Chúc từ lâu rồi, con sợ người ta chỉ trỏ sau lưng nên mới không công khai mối quan hệ giữa hai người, nhưng mọi người không ngu ngốc, chuyện đã truyền đến tai mẹ rồi, con nói xem có thể là giả không?"
Vương Vân bĩu môi nói.
"Mẹ biết con không vui nhưng con phải hiểu tình hình bây giờ của nhà họ Chúc chúng ta rất đặc biệt, hơn nữa cũng có phải bảo con đi tiếp người ngoài đâu, chủ tịch Mạnh là người của chúng ta mà? Con còn khóc cái gì, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ đồng ý với con sau này sẽ không để ý đến tên nhóc Tần Lâm nữa là được. Nhưng chuyện của con và chủ tịch Mạnh đừng để Tần Lâm biết, tên nhóc đó cũng không phải dạng vừa đâu, nhỡ cậu ta biết chắc chắn sẽ phá đám".
Chúc Linh Linh dở khóc dở cười, bị Vương Vân nói đến nỗi mặt mày tái mét, nước mắt rưng rưng.
"Mẹ, con xin mẹ đừng chia rẽ tình cảm của chúng con, con và anh Tiểu Lâm yêu nhau thật lòng, con sẽ không đi tiếp chủ tịch Mạnh gì cả, mẹ đừng tốn công tốn sức nữa, còn về việc tại sao chủ tịch Mạnh lại đồng ý giúp con, con cũng không biết, nhưng con chắc chắn không phải loại người mẹ đang nghĩ".
"Được rồi, con nói gì cũng đúng, nhưng mà mẹ nói đến nước này rồi vẫn không chịu sao? Con nhóc chết tiệt này".
Vương Vân lườm Chúc Linh Linh một cái, con nhóc này chắc chắn là không chịu thừa nhận, làm vậy có tác dụng gì? Trong nội bộ Y dược Văn Hòa đã công khai bí mật này từ lâu, con đấu lại được nhiều cái miệng như thế không? Không có lửa làm sao có khói, ý của chủ tịch Mạnh còn chưa rõ ràng hay sao, hơn nữa bà ấy cũng đã đồng ý với bác Hai rồi, nhất định phải làm chuyện này cho ra ngô ra khoai, thành công rực rỡ mới được.
"Mẹ đừng nghe bọn họ nói linh tinh, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, mẹ không thể bôi nhọ con gái mẹ đúng không?"
Chúc Linh Linh cắn răng nói.
"Được rồi, mẹ sai rồi được chưa? Mau lau nước mắt đi, mẹ đi rót cốc nước cho con".
Vương Vân vỗ vai Chúc Linh Linh, bà ấy đã chuẩn bị thuốc ngủ từ trước, bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, nếu Chúc Linh Linh không nghe lời thì dùng thuốc ngủ làm cô hôn mê rồi đưa đến chỗ chủ tịch Mạnh, đây là cách cuối cùng.
Vương Vân hòa thuốc ngủ vào trong cốc nước rồi đưa cho Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh uống một hớp, sau đó cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Mình làm sao vậy? Chúc Linh Linh cảm nhận được toàn thân cứng đờ, không còn chút sức lực nào, không khống chế được cơ thể, ngã nhào xuống ghế sofa.
"Mẹ… con làm sao thế này…"
Chúc Linh Linh nói.
"Linh Linh, mẹ muốn tốt cho con, bây giờ mẹ sẽ đỡ con sang phòng chủ tịch Mạnh, đến lúc đó, hai người cứ chơi cho đã, hi hi hi? Hợp đồng nhà họ Chúc trông cậy hết vào con đấy, con cứ yên tâm, mẹ sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, mẹ là mẹ của con mà, con đừng khóc nữa, nếu không trang điểm sẽ không được đẹp, chủ tịch Mạnh sẽ không vui, con ngại thì mẹ làm chủ thay cho con, trước đây chủ tịch Mạnh giúp nhà họ Chúc chúng ta nhiều như vậy, con đừng có mà không biết điều".
Vương Vân cười nói, sau đó đỡ lấy Chúc Linh Linh.
"Mẹ…sao mẹ có thể làm ra chuyện này, con là con gái của mẹ, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà!"
Chúc Linh Linh cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn đặc, yếu ớt.
"Vì mẹ là mẹ ruột của con nên mẹ mới không thể trơ mắt nhìn con sa ngã, chủ tịch Mạnh là quý nhân của con, hơn nữa còn là ân nhân của cả nhà họ Chúc chúng ta, chỉ cần đêm nay con đàm phán được với ông ấy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa".
"Hơn nữa Chúc Nhị Bạch cũng nói rồi, sau này con sẽ là tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, như vậy sẽ là tổng giám đốc của công ty kết hợp giữa hai nhà họ Chúc, đến lúc đó con sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mẹ cũng sẽ được hưởng phúc cùng con vài năm, hơn nữa chủ tịch Mạnh là người như thế nào con còn không rõ sao? Đừng có giả vờ ngây thơ với mẹ".
Vương Vân trừng mắt nhìn Chúc Linh Linh.
"Người khác không biết, nhưng mà mẹ biết. Mẹ nói câu này lẽ ra một người mẹ không nên nói, nhưng làm gái mà còn muốn lập miếu thờ trinh tiết sao, chuyện của con và chủ tịch Mạnh còn ai không biết nữa, con còn tự lừa mình dối người nữa sao, mẹ thực sự muốn tốt cho con, nếu nhà họ Chúc phất lên thì con sẽ là công thần của cả nhà họ Chúc, đến lúc đó mẹ đồng ý với con sẽ cho Tần Lâm làm rể nhà họ Chúc chúng ta được không? Mẹ và bố con cũng là người có tiếng nói trong nhà họ Chúc rồi".
Vương Vân sụt sùi nói, trong lòng đã tưởng tượng ra vô số những viễn cảnh trong tương lai rồi.
"Mẹ… con xin mẹ, đừng đưa con sang chỗ chủ tịch Mạnh, con cầu xin mẹ đấy".
Chúc Linh Linh khóc nức nở, cô không ngờ rằng chính mẹ ruột của mình lại bỏ thuốc ngủ cô rồi đưa cô vào phòng đàn ông, làm vật hy sinh cho gia tộc, khoảnh khắc này con tim cô đau như bị dao cứa.
Cô còn không dám tin đây là sự thật.
Giữa cô và chủ tịch Mạnh hoàn toàn trong sạch, nhưng tại sao bà ấy lại không chịu tin?
Nhân phẩm của mẹ cô như thế nào, Chúc Linh Linh biết chứ, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, tham lam phú quý, muốn tìm con rể đại gia, nhưng cô đánh giá thấp mẹ cô quá rồi, đến lại chuyện lòng lang dạ sói như thế này bà ấy cũng có thể làm được.
"Vẫn còn khóc à, ngủ với chủ tịch Mạnh một đêm thôi mà? Sao con lắm chuyện thế? Con với chủ tịch Mạnh cũng có phải ngày một ngày hai đâu, sao con cứ bướng vào lúc quan trọng vậy, mẹ thấy con vẫn còn để trong lòng chuyện lúc trước nên mới không muốn giúp nhà họ Chúc đúng không?"
Vương Vân tức giận nói. truyện ngôn tình
"Con phải nghĩ cho kỹ, bây giờ Y dược Văn Hòa đã tan tác rồi, tất cả nguồn đầu tư đều đổ dồn vào Chúc Thị Y Mỹ, chỉ cần kéo được nhà đầu tư lớn như chủ tịch Mạnh đến giúp chúng ta thì Chúc Thị Y Mỹ bây giờ và Y dược Văn Hòa ngày trước chẳng còn gì khác nhau nữa? Hơn nữa chúng ta chắc chắn càng phát triển hơn nữa, lớn mạnh hơn nữa, cái gì mất cũng mất rồi, mặc dù Y dược Văn Hòa chứa rất nhiều tâm huyết của con nhưng mà cái gì đã qua rồi thì bỏ qua đi".
"Con phải nghĩ đường lui vì mình, vì mẹ và bố của con nữa chứ, con không thể vì một chút tình cảm của bản thân mà không màng tới nhà họ Chúc được, làm như vậy là ích kỷ lắm con biết không?"
Vương Vân trách móc Chúc Linh Linh, vẻ mặt u ám, con nhóc này sao lại không thông suốt như vậy chứ, chắc chắn là vì lúc trước Chúc Nhị Bạch đã tước đoạn hết quyền hành của Linh Linh nên con bé mới ghi thù, không chịu tha thứ, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Chúc Nhị Bạch đã đồng ý để cô làm tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, sau này cuộc sống của bọn họ sẽ tốt đẹp hơn nhiều rồi.
"Chắc chủ tịch Mạnh đang chờ con đấy, bây giờ mẹ sẽ đỡ con qua bên đó, đến bên đó chắc chắn con sẽ không như thế này đâu, he he he, mẹ còn lạ gì nữa".
Vương Vân đỡ Chúc Linh Linh đi về hướng phòng của chủ tịch Mạnh.
Lúc này, Chúc Linh Linh khóc như mưa, không nói được lời nào, ánh mắt tuyệt vọng, mặt mày xám xịt.
"Hôm nay là ngày tốt, muốn làm chuyện gì là làm được chuyện đấy…"
Vương Vân đỡ Chúc Linh Linh, vừa bước đi vừa hát, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Nếu chủ tịch Mạnh ly hôn xong lấy con gái bà ấy thì tốt biết mấy! Trong lòng Vương Vân nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, nhưng lần này nhà họ Chúc phất lên, thì địa vị của bà ấy trong nhà họ Chúc chắc chắn cũng lên như diều gặp gió, Chúc Minh và Chúc Tam Cô đừng hòng bắt nạt bà ta nữa.
"Kính coong…"
Vương Vân ấn chuông cửa phòng chủ tịch Mạnh.
"Ai vậy?"
Lúc Mạnh Văn Cương ra mở cửa, lập tức ngây người, Vương Vân không thèm quan tâm những thứ khác, xông thẳng vào trong để Chúc Linh Linh xuống sofa.
Mà Mạnh Văn Cương vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ, trong lòng vui như mở hội, thì ra người ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Chúc Linh Linh vẫn không ngừng khóc, cô biết đêm nay chắc sẽ không thể rời khỏi đây, bây giờ cô còn không cử động được.
Chủ tịch Mạnh vừa tắm xong, mỡ dâng đến miệng rồi ai mà lại không ăn chứ?
Chúc Linh Linh vô cùng tuyệt vọng, không ngờ cô lại bị chính mẹ ruột của mình gài bẫy, hơn nữa còn bị trách mắng một trận nữa, bà ấy coi cô là một con nhóc không biết điều.
Chúc Linh Linh muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi nơi này, cô ước rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ sao lại chân thật đến thế?
Hơn nữa Chúc Linh Linh cảm nhận thuốc ngủ ngày càng ngấm, ý thức của cô bắt đầu trở lên mơ hồ.
"Đừng… đừng…"
Nội tâm Chúc Linh Linh đang kêu gào, anh Tiểu Lâm, em xin lỗi anh, em xin lỗi anh!
Hu hu hu…
Không phải ai cũng từng trải qua cảm giác đau đớn như bị cứa vào tim như thế này, bị gia tộc ruồng bỏ, bị mẹ ruột hãm hại, còn mất thứ quý giá nhất của bản thân, sau này sao cô có thể gặp Tần Lâm được chứ? Chi bằng chết quách đi cho rồi.
Nhưng bây giờ cô muốn chết cũng chẳng được.
Đầu óc mơ hồ, Chúc Linh Linh cuối cùng cũng ngất đi, không biết trời đất đâu cả.
"Chị đang làm gì vậy?"
Mạnh Văn Cương không hiểu gì cả, khuôn mặt vô cùng lúng túng, nhưng Vương Vân cũng chẳng thèm để ý đến ông ấy.
"Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, tôi không làm phiền hai người nữa, chủ tịch Mạnh chơi vui vẻ nhé, hi hi hi".
Vương Vân vội vàng rời khỏi phòng của Mạnh Văn Cương, lúc này bà ấy không thể ở đây làm kỳ đà cản mũi được, mặc dù tuổi này rồi nhưng bà ấy cũng tinh ý đấy chứ.
Mạnh Văn Cương nhìn Chúc Linh Linh hôn mê bất tỉnh trên sofa, trong lòng có chút lo lắng.
"Chuyện này là thế nào?"
Không được! Phải gọi điện cho tiểu sư huynh ngay mới được!
Nhà họ Chúc làm trò gì vậy? Ông ta cảm thấy hoang mang, tặng Chúc Linh Linh cho ông ấy sao?
Cái này… Mạnh Văn Cương có trăm cái đầu cũng không dám động vào một ngón tay của Chúc Linh Linh đâu.
Mạnh Văn Cương hoang mang lo sợ! Không thể để tiểu sư huynh hiểu lầm không thì ông ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Alo, tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương, tôi đang ở phòng 1313 tầng 13 khách sạn Hào Duyệt, sư huynh… có tiện đến đây một chuyến không? Cô Chúc Linh Linh đang ở phòng tôi, bị hôn mê rồi".
Mạnh Văn Cương vội vàng nói cho tiểu sư huynh biết, mặc dù bây giờ đã rất muộn rồi, nhưng ông ấy không thể để chậm trễ thêm giây phút nào nữa.
"Được, tôi sẽ đến ngay".
Tần Lâm chau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, cúp máy, lao đến phòng Mạnh Văn Cương, anh ở ngay phòng 1312.
Nhà họ Chúc dám tặng Linh Linh cho Mạnh Văn Cương?
Tần Lâm đã đoán ngay được đầu đuôi chuyện này, chắc chắn là như vậy, Mạnh Văn Cương thông báo cho anh nhanh như vậy chắc chắn cũng không biết anh ở phòng kế bên.
Mạnh Văn Cương nghĩ một lúc rồi vội vàng đi thay quần áo, không thể để cho tiểu sư huynh hiểu lầm được, nhưng vừa mới vào phòng ngủ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trời đất ơi! Sao có thể nhanh như vậy chứ? Đi máy bay cũng không nhanh bằng đấy.
Chắc không phải là tiểu sư huynh đâu.
Mạnh Văn Cương vội vàng ra mở cửa, nhưng ông ta phải thất vọng rồi, đúng là tiểu sư huynh đã tới.
Mạnh Văn Cương lắp bắp nói.
"Tiểu sư huynh, tôi… tôi vừa tắm xong bọn họ đã đưa cô ấy tới, không liên quan tới tôi".
Tần Lâm gật đầu, nhưng Mạnh Văn Cương nhìn ra được tiểu sư huynh đang rất tức giận, rất phẫn nộ!
"Tôi biết rồi, chuyện này không liên quan đến sư đệ".
Tần Lâm nhìn thấy Chúc Linh Linh bị hôn mê bất tỉnh liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhà họ Chúc đúng là muốn chết mà!
Dám đẩy Chúc Linh Linh vào lòng Mạnh Văn Cương, không phải muốn chết thì là gì? May mà là Mạnh Văn Cương, nếu là người khác thì đúng là hậu quả khôn lường.
Trước giờ Tần Lâm không thèm để ý đến đám người nhà họ Chúc, nhưng lần này anh thật sự tức giận rồi!
Linh Linh là của riêng anh, ai dám động vào Linh Linh anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.
Bây giờ Mạnh Văn Cương đã thực sự cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ người tiểu sư huynh, lần này nhà họ Chúc gặp chuyện lớn rồi.
Một khi tiểu sư huynh tức giận thì bọn họ sẽ không chịu nổi đâu.
"Tôi mang cô ấy đi, chuyện này tôi đã hiểu rồi, sư đệ không cần để ý, chuyện này coi như xong, sáng ngày mai sự đệ hãy rời khỏi đây, chuyện nhà họ Chúc cứ để tôi lo liệu".
Tần Lâm nói xong liền ôm Chúc Linh Linh ra ngoài rồi đưa vào phòng mình.
Mạnh Văn Cương thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tiểu sư huynh ở đây ông ta cảm thấy vô cùng áp lực như muốn nghẹt thở vậy, đám người nhà họ Chúc này đúng là không biết núi Thái Sơn, tiểu sư huynh là sự tồn tại đỉnh cao nhất ở thành phố Đông Hải, nhưng lại bị bọn họ coi là kẻ ở rể, các người to gan thật đấy, tưởng mình là gia tộc mạnh nhất ở thành phố Đông Hải sao, hay là gia tộc mạnh nhất ở tỉnh Hán Đông!
Tần Lâm ôm Chúc Linh Linh về phòng mình, đúng lúc bị Chúc Huy đi ở hành lang nhìn thấy.
"Tên Tần Lâm này hay lắm! Dám cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh sao! Phải đi mách ông nội mới được, xem mày xử lý như thế nào. Nhà họ Chúc chúng tao chắc chắc không để mày phá hỏng chuyện tốt, chủ tịch Mạnh, xin ông đừng tức giận".
Chúc Huy lẩm bẩm nói, nhưng đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên thì bị một người chột một mắt chặn lại.
"Con mẹ mày là thằng nào, đừng có mà chặn đường tao".
Chúc Huy mắng chửi.
"Nhìn cho rõ xem tao là ai".
Giọng nói trầm khàn khiến Chúc Huy nổi da gà, nhìn kỹ lại thì ra là Trần Hạo!
"Anh… anh Hạo… sao lại là anh, mắt của anh làm sao kia?"
Chúc Huy tái mét, toàn thân run rẩy, vì Trần Hạo chỉ còn một con mắt nên khi nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cảm thấy mình không thở nổi.
Trần Hạo muốn làm gì?
"Làm sao kia? Chẳng phải là mày tặng cho tao sao?"
Trần Hạo dùng một tay kẹp cổ Chúc Huy, Chúc Huy trợn trừng mắt muốn vùng vẫy, mặc dù Trần Hạo mất đi một con mắt, một cánh tay bị thương nhưng Chúc Huy cũng không đánh lại được, phải biết rằng Trần Hạo năm đó là lão đại khét tiếng một vùng.
Trần Hạo kẹp chặt lấy cổ của Chúc Huy, Chúc Huy sợ vãi linh hồn, mặt tái mét.
"Anh Hạo, anh Hạo, có gì từ từ nói, tôi có nhiều tiền, tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh được chưa?"
Chúc Huy run rẩy nói, sợ đến nỗi run cầm cập.
"Tiền? Ông đây cần mấy đồng bạc của mày sao? Bây giờ mày đưa cho tao một trăm triệu tao quỳ xuống gọi mày là bố cũng được, mày mà không đưa cho tao được một trăm triệu thì tao sẽ đánh mày tàn phế".
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bị mù một mắt cũng là do Chúc Huy gây ra, thù hôm nay nhất định phải báo! Hắn không dám tìm Tần đại sư khách quý của Đồng Phương Châu nhưng chẳng lẽ lại không dám tìm Chúc Huy tính sổ sao?
"Tôi tôi… tôi không có tiền".
"Không có tiền? Vậy tao sẽ lấy một con mắt của mày, một cái tai và đôi tay nữa! Cái này gọi là có vay có trả".
Giọng nói của Trần Hạo lạnh lẽo, Chúc Huy ngây ngốc, vô cùng hoảng sợ, Trần Hạo là một kẻ liều lĩnh, Chúc Huy rất sợ lời nói của hắn.
"A…"
"Bố, cứu con, cứu con,… con ở tầng mười ba, con bị người ta móc mắt, cắt tai, chặt tay rồi…"
Chúc Huy bị đánh chảy máu mũi, nằm dưới đất, gọi điện thoại cho bố mình.
"Cái gì? Ai dám động vào con trai của bố? Con cứ đợi đi, bố sẽ giết chết hắn!"
Chúc Diệu nghe giọng nói yếu ớt của Chúc Huy còn tưởng có người uy hiếp hắn, nhưng đến nơi Chúc Diệu mới hoảng loạn, Chúc Huy thật sự bị người ta móc mắt, cắt tai, chặt cả cánh tay, máu chảy lênh láng!
"Con trai, con làm sao thế con trai?"
Chúc Diệu trầm giọng nói, nhìn thấy Chúc Huy bị đánh như thế này, người làm bố như bị dao đâm vào tim.
"Không kịp nói nữa đâu, bố mau đưa con đi viện đi, bố… tay của con vẫn có thể nối được đấy".
Chúc Huy vừa khóc vừa nói, không đau chết đi sống lại là mạng lớn lắm rồi.
"Còn chuyện này nữa, Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh đi rồi, tên nhóc đó phá hỏng chuyện lớn của nhà họ Chúc chúng ta, nhất định không được bỏ qua".
Chúc Huy cố nhẫn nhịn cơn đau nói.
"Cái gì?"
Chúc Diệu biến sắc.
Tần Lâm, lại là Tần Lâm!
Tên nhóc này đúng là khắc tinh của nhà họ Chúc mà? Bọn họ vừa mới uống rượu xong, ai cũng rất vui vẻ, mùa xuân của nhà họ Chúc sắp đến rồi, những ngày tươi đẹp của bọn họ còn phải chờ bao xa nữa?
Đúng lúc này, Chúc Huy lại nhìn thấy Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh đi, đùa nhau sao?
Không tiếp đãi tốt chủ tịch Mạnh, chẳng lẽ lại mong nhà họ Chúc tự vực dậy sao? Chủ tịch Mạnh người ta có nợ cậu ta cái gì đâu, đây là việc cả hai cùng có lợi, vì Chúc Linh Linh chính là người phụ nữ của chủ tịch Mạnh, bây giờ tên khốn Tần Lâm lại cướp Chúc Linh Linh về, vậy phải làm sao đây?
Xong đời rồi, đắc tội với chủ tịch Mạnh, tia hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng đã tan thành mây khói.
"Con nhịn một chút, bố gọi điện cho ông nội con đã".
Chúc Diệu biết chuyện nào không thể đợi, nhân lúc chủ tịch Mạnh còn chưa đi, nhất định phải cướp lại được Chúc Linh Linh, còn về Tần Lâm thì phải đuổi đi mới được, nhà họ Chúc không thể bị hủy hoại trong tay tên đó được, còn muốn làm con rể nhà họ Chúc, mơ đi.
Chúc Nhị Bạch đã uống mấy cốc rượu trong buổi tiệc, ai cũng vui vẻ, nhà họ Chúc đều say bí tỉ, vô cùng hứng khỏi, nhảy múa ca hát tưng bừng.
"Hôm nay tôi rất vui, tôi sẽ hát cho mọi người nghe một bài, năm đó nếu không vì gia tộc thì có lẽ tôi đã vào đoàn ca hát của quân đội rồi".
Chúc Nhị Bạch vô cùng hào hứng, gõ đũa vào chén bát.
"Hôm nay chúng ta cùng nâng ly rượu, rượu ngọt máu nóng rực trời xuân thu…"
"Bố, có chuyện lớn rồi…"
Vẻ mặt Chúc Phi vô cùng khó coi.
"Chuyện gì từ từ nói, hấp ta hấp tấp, sau này làm sao bố yên tâm giao lại nhà họ Chúc cho các con được, hừ".
Chúc Nhị Bạch hừ một cái nói.
"Không phải đâu bố, xảy ra chuyện lớn thật rồi, anh cả nói là Tiểu Huy nhìn thấy Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh ra khỏi phòng chủ tịch Mạnh".
Chúc Phi vội vàng nói.
"Cái gì?"
Vẻ mặt Chúc Nhị Bạch trầm xuống, nụ cười dần biến mất.
"Tên khốn này! Cậu ta muốn hại chết nhà họ Chúc chúng ta sao? Nhà họ Chúc chúng ta chọc gì đến cậu ta sao? Tên khốn nạn, đi với bố, đêm nay phải sống mái với cậu ta một trận mới được!"
Chúc Nhị Bạch vẫn còn hơi say, ông ta gầm lên, nổi cơn thịnh nộ, tên Tần Lâm này đúng là sao chổi của nhà họ Chúc bọn họ mà.
"Nếu có chuyện như vậy? Thì tên Tần Lâm này đúng là khốn nạn thật, nhà họ Chúc chúng ta phải cho cậu ta biết tay mới được".
Chúc Minh cắn răng nói.
"Tôi biết ngay tên Tần Lâm này không phải thứ tốt đẹp gì mà, dám chơi nhà họ Chúc chúng ta một vố sao? Chủ tịch Mạnh chắc chắn rất tức giận, khoản đầu tư của chúng ta e rằng sẽ tan biến mất…"
Âu Dương Diễm Diễm cũng tỏ vẻ tức giận, đã nói Tần Lâm không thể làm rể nhà họ Chúc rồi mà, lần này còn gây chuyện lớn cho bọn họ nữa chứ.
"Đi, chúng ta đi tìm cậu ta, phải cho cậu ta biết tay mới được!"
Chúc Tam Đao vội vàng đi theo sau Chúc Nhị Bạch, mấy chục người nhà học Chúc lũ lượt kéo đến phòng Tần Lâm.
Tần Lâm thấy Chúc Linh Linh chỉ bị cho uống thuốc ngủ nên cũng yên tâm phần nào, Mạnh Văn Cương là người mà anh tin tưởng, hơn nữa Linh Linh cũng chưa bị người ta xâm hại.
Tần Lâm cẩn thận rút châm bạc ra đâm vào người Chúc Linh Linh, giúp cô ấy giải thuốc ngủ, Chúc Linh Linh dần tỉnh dậy.
Lúc Chúc Linh Linh nhìn thấy Tần Lâm, cô lại òa khóc, ôm chặt lấy Tần Lâm.
"Anh Tiểu Lâm, hu hu hu… em xin lỗi, em có lỗi với anh… hu hu hu!"
"Anh Tiểu Lâm, chúng ta chia tay đi, em không xứng với anh, hu hu hu!"
Chúc Linh Linh khóc nức nở, cô tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, nên vô cùng đau khổ.
Tần Lâm cười khổ, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, nhà họ Chúc đúng là một đám cặn bã không bằng cầm thú!
Dám cho người nhà uống thuốc ngủ rồi ép Chúc Linh Linh tiếp Mạnh Văn Cương, đây là chuyện con người có thể làm ra sao?
Chỉ vì lợi ích gia tộc mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Tần Lâm biết, người nhà họ Chúc rất quá đáng, hơn nữa còn không có tính người, nếu không dạy dỗ bọn họ một bài học thì đám người đó sẽ có thể làm ra bất cứ việc gì, lần này dám hạ thuốc Chúc Linh Linh, lần sau lại dám giết người thì sao.
"Không sao, không có chuyện gì cả, anh ở đây rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu, Linh Linh".
Tần Lâm nghiêm túc nói, vỗ nhẹ lưng Chúc Linh Linh.
"Không cần đâu, anh Tiểu Lâm, em em… em đã không còn là người phụ nữ trong sạch, hu hu hu, sau này anh đừng tìm em nữa, chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi".
Chúc Linh Linh vẫn khóc nức nở, cô là một người phụ nữ rất truyền thống, lại còn bảo thủ nữa, nếu đã chọn Tần Lâm thì trong lòng chỉ có một mình anh, hơn nữa bây giờ đã bị người ta làm nhục rồi, làm gì còn mặt mũi mà ở bên cạnh Tần Lâm chứ?
"Em nhìn xem, em không sao hết! Chủ tịch Mạnh không phải là người như vậy, ông ấy tìm anh rồi anh đến đưa em về".
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Thật sao?"
Chúc Linh Linh nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Lâm, rưng rưng nói.
"Không tin thì em xem mình đã bị xâm phạm chưa".
Tần Lâm nói.
"Ờm.."
Chúc Linh Linh nhìn một lúc, quần áo vẫn còn nguyên, chẳng lẽ mình thật sự không sao?
"Chủ tịch Mạnh đúng là người chính trực, anh Tiểu Lâm, chúng ta lại có thể bên nhau rồi, hu hu hu".
Chúc Linh Linh ôm chặt lấy Tần Lâm, cô thật sự sợ cảnh lúc mình ở trong mơ, nếu như tỉnh dậy lại tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, vậy thì cô thà chết đi cho xong.
“Yên tâm đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
Tần Lâm nhẹ nhàng nói, trong mắt ánh lên sự thương xót.
“Cảm ơn anh Tiểu Lâm, sau này anh không được phép rời xa em”.
Chúc Linh Linh bĩu môi, kiên quyết nói.
“Được được được, anh là duy nhất của em, sẽ không rời bỏ em. Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc ai là người mang em đến phòng của Mạnh Văn Cương?”
Giọng Tần Lâm từ từ đanh lại, anh nhìn sang Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh ngây ra, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên khó coi, cô lau nước mắt đi nhưng vẫn im lặng.
“Em không muốn nói, anh Tiểu Lâm, anh đừng ép em có được không?”
Chúc Linh Linh cắn chặt môi, cô biết anh Tiểu Lâm quan tâm mình, nhưng lúc này cô không muốn anh Tiểu Lâm xảy ra mâu thuẫn với mẹ.
Dù cho cô đã nản lòng, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Mở cửa! Mở cửa mau, Tần Lâm! Thằng khốn nhà cậu, mau mở cửa!”
“Tần Lâm, có ngon thì mở cửa ra xem nào, mẹ kiếp, mau mở cửa ra!”
“Tần Lâm, nếu như cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy”.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, ánh mắt Tần Lâm lại càng thêm hứng thú.
“Tôi còn chưa đi tìm các người mà các người lại tự mò đến rồi à, hừm”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao, sát khí đằng đằng, người nhà họ Chúc chẳng có ai tốt đẹp cả!
Nhìn thấy Tần Lâm nổi giận, Chúc Linh Linh cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Anh Tiểu Lâm, em thật sự không sao, đây là chuyện riêng của nhà họ Chúc, anh không cần quan tâm đến, em xin anh đấy”.
Chúc Linh Linh hạ giọng nói.
“Chuyện nhà em? Em cho rằng anh thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà em à? Bây giờ em đã bị đám người nhà họ Chúc kia bán rồi đó, chẳng lẽ em còn không biết sao? Bị bán đi rồi mà vẫn còn muốn đếm tiền cho người ta ư? Bọn họ là một lũ khốn nạn, cặn bã, chính là kẻ giết người, em là người thân của bọn họ đó, xem xem bọn họ đối xử với em như thế nào?”
Tần Lâm tức giận nói, lúc này anh đã không còn khống chế cảm xúc được nữa, Chúc Linh Linh làm bao nhiêu việc cho nhà họ Chúc, cuối cùng lại bị bọn họ bán đi, đây đúng là chuyện trớ trêu mà.
“Em xin lỗi anh Tiểu Lâm, đều là lỗi của em, đều do em cả”.
Chúc Linh Linh vùi đầu xuống ngực, trong mắt ánh lên nỗi buồn và sự tuyệt vọng, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi khiến cô đau lòng này mà thôi.
“Xin lỗi, anh có chút mất khống chế, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, nếu nhà họ Chúc không cho anh một lời giải thích thì anh sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải hối hận vĩnh viễn”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
Dứt lời, Tần Lâm liền đi ra mở cửa, lúc này Chúc Minh trực tiếp xông vào, giống như một con chó ăn cứt bị té nhào trên mặt đất, Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Mới gặp mặt mà đã hành lễ lớn như vậy, tôi không kham nổi đâu”.
Tần Lâm cười khẩy.
“Tần Lâm, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúc Linh Linh tại sao lại ở trong phòng cậu?”
Chúc Tam Đao trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
“Ông hỏi tôi à? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây, tại sao Chúc Linh Linh lại ở trong phòng của Mạnh Văn Cương? Tại sao? Nhà họ Chúc hết người rồi sao? Lại để cho một cô gái trong sáng thuần khiết như vậy lấy thân để đổi lấy lợi ích gia tộc, các người có biết xấu hổ không hả?”
Tần Lâm chất vấn Chúc Tam Đao.
“Cậu là cái thá gì? Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân, cậu muốn nói gì? Người nhà họ Chúc, Chúc Linh Linh, nó vẫn chưa là người của cậu đâu, cậu muốn ở rể nhà họ Chúc à, không có cửa đâu!”
Âu Dương Diễm Diễm hung ác nói.
“Hôm nay nhà họ Chúc phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không thì đừng mong bước qua cánh cửa này”.
Tần Lâm nhìn thẳng vào mặt Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, giận quá hóa cười.
“Các người thật quá vô liêm sỉ, cũng trách tôi đã xem các người là con người, mấy người căn bản không hề xứng, tất cả đều là một đám khốn kiếp. Tôi lại còn nói chuyện nhân sinh và giá trị quan với mấy người ư? Các người xứng sao? Đúng là một đám trâu chó không bằng”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
“Các người có bản lĩnh thì còn dùng Linh Linh làm gì? Tại sao lại không tự mình đi tìm Mạnh Văn Cương đi? Một đám già tổng cộng cũng mấy trăm tuổi, sao các người lại có mặt dày làm như vậy hả? Lại dâng con cháu các người đi ngủ với người khác, mấy thứ già các người thật đúng là vô liêm sỉ”.
Tần Lâm tức giận quát lên, tất cả người nhà họ Chúc đều sửng sốt, bởi vì Tần Lâm giống hệt như một con hổ dữ vậy, chửi bới bọn họ một trận, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu xen vào, Tần Lâm, tôi khuyên cậu nên giao Linh Linh ra đây, sau đó cút khỏi chỗ này, nhà họ Chúc chúng tôi không muốn nhìn thấy thứ cặn bã như cậu nữa”.
Chúc Minh đứng dậy, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
“Cặn bã? Nói tôi sao? Để tôi xem xem ai mới là cặn bã?”
Tần Lâm vung tay tát một cái khiến cho cho Chúc Minh ngã lăn ra đất, mặt toàn là máu, ông ta hoảng sợ nhìn Tần Lâm.
“Tần Lâm, mày dám đánh người à! Mày chết chắc rồi”.
Âu Dương Diễm Diễm run rẩy nói, con trai mình bị đánh đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
“Nhà các người bình thường toàn làm những chuyện đáng xấu hổ, các người là cái thá gì chứ, Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, các người nghĩ xem, sống đến từng này tuổi rồi lại không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi xấu hổ thay các người đấy, nhà họ Chúc mấy người không có ai à? Đàn ông chết hết rồi hay gì? Chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, bọn khốn các người ra đây cho tôi!”
“Y dược Văn Hòa đang yên đang lành các người không cần, lại muốn đi liếm chân cho người khác sao? Chúc Tam Đao! Mẹ kiếp ông, khi không lại đi nhận tổ tiên, ông đi nhận tổ tiên hay đi để cho người ta làm nhục vậy? Tất cả những gì nhà họ Chúc có đều do một tay Chúc Linh Linh gây dựng, còn các người thì sao? Chỉ biết ăn không ngồi rồi, cuối cùng lại đuổi Chúc Linh Linh đi, mấy người giỏi lắm. Vậy thì các người tự chơi đi, tại sao lại lôi Chúc Linh Linh về làm gì? Bị người ta sỉ nhục thích lắm sao? Chúc Tam Đao, tôi vốn rất đồng cảm với ông, nhưng bây giờ xem ra thì đúng là sai lầm lớn”.
Tần Lâm nhả từng câu từng chữ, tức giận chửi bới không ngừng, tức đến run cả người rồi nhìn về phía Chúc Tam Đao.
“Còn cả bà nữa, Âu Dương Diễm Diễm, bà là đồ lòng lang dạ sói, Chúc Linh Linh làm nhiều việc cho nhà họ Chúc như thế, bà đừng nói với tôi là mình không biết nhé, bà chỉ biết thiên vị thằng con trai lớn của bà thôi, bà có từng nghĩ cho Linh Linh chưa? Sao bà lại ích kỉ như thế, từng tuổi này rồi mà lại không đàng hoàng, trên không đứng đắn thì dưới ắt loạn, con trai con gái của bà đều là nhờ bà ban cho đấy. Tên Chúc Minh dốt nát, còn Chúc Tam Cô lại nhỏ mọn, đấy chẳng phải là hình ảnh thu nhỏ của bà và Chúc Tam Đao sao?”
Âu Dương Diễm Diễm trợn tròn mắt, cơn tức giận của Tần Lâm khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như hít thở càng lúc càng khó khăn.
“Mày mày mày.... mày ăn nói hàm hồ! Tần Lâm, mày ngậm máu phun người! Nhà họ Chúc thề không đội trời chung với mày”.
Chúc Tam Cô tức giận quát.
“Bốp...”
Tần Lâm giáng một bạt tai khiến Chúc Tam Cô ngã xuống đất, lúc này mọi người trong nhà họ Chúc đều rùng mình, Tần Lâm cũng tàn nhẫn quá rồi, cho dù bọn họ có sống hay chết thì anh vẫn đánh.
Bốp bốp bốp!
Anh đánh không chỉ là mặt của Chúc Tam Cô mà còn là bộ mặt của nhà họ Chúc bọn họ.
“Tần Lâm, mày còn muốn ra uy bắt nạt người khác à? Bọn tao nhiều người như vậy thì sẽ sợ mày hay sao? Tụi tao cũng không phải loại người không có văn hóa như mày. Mày cho rằng Chúc Linh Linh sạch sẽ à?”
“Nếu như không phải do chủ tịch Mạnh thì Y dược Văn Hòa trước đây đâu thể mạnh mẽ như thế? Chẳng phải đều là do chuyện giữa Chúc Linh Linh và chủ tịch Mạnh à? Nếu không thì mày nghĩ chủ tịch Mạnh dựa vào gì để quan tâm đến Y dược Văn Hòa đây? Mày xem tất cả mọi người là đồ ngu ư?”
Chúc Phi cười khẩy.
“Đã làm gái mà muốn lập đàn trinh tiết sao? Nực cười, mấy lần trước đã có rồi thì thêm lần nữa có sao? Lại đòi sống đòi chết? Chẳng phải là vì bọn tao bỏ đi quyền lợi của nó thôi sao, ôm hận trong lòng à? Không muốn giúp nhà họ Chúc vực dậy chứ gì, lòng dạ đàn bà thật đúng là độc ác, chỉ biết mỗi báo thù, chẳng lẽ mày không biết mình họ gì sao? Chúc Linh Linh, mày đúng là nỗi ô nhục của nhà họ Chúc!”
Chúc Diệu cũng tức giận quát vào mặt Chúc Linh Linh.
“Tần Lâm, mày chính là đứa ăn đồ thừa, dùng lại hàng second-hand mà thôi, còn tưởng mình lợi hại lắm sao, ha ha ha ha, bây giờ đã biết được con đàn bà phóng đãng như Chúc Linh Linh từ đâu ra rồi chứ? Cũng chỉ có mày xem nó là châu báu thôi, tao khinh!”
Chúc Phi cười chế nhạo, vẫn luôn dán chặt mắt vào Chúc Linh Linh.
“Một đám chó rác rưởi lòng lang dạ sói, Chúc Linh Linh vì nhà họ Chúc cúc cung tận tụy như thế, đến cuối cùng người ta lại không biết ơn, đã vậy còn chế giễu, thậm chí cả vu khống, tôi nghĩ các người thật sự không đáng để sống trên đời nữa đâu”.
Tần Lâm tiến lên một bước, tung một chưởng một đấm khiến cho Chúc Phi và Chúc Diệu văng ra rồi ngã xuống đất, vẻ mặt Chúc Phi hoàn toàn tuyệt vọng, Tần Lâm lại đánh ông ta đến rách tóe cả máu, sau đó lại trực tiếp đấm thẳng vào ngực ông ta.
Chúc Diệu cũng không khá hơn là bao, sau khi bị Tần Lâm tát thẳng vào mặt, ngay lập tức đã biến dạng, máu mũi chảy ròng ròng, nhếch nhác nằm lăn lộn trên mặt đất.
Tất cả người nhà họ Chúc đều kinh ngạc nhìn Tần Lâm, tên nhóc này cũng ngang ngược quá rồi, thật láo toét!
“Các người thật đúng là qua cầu rút ván, nếu như không có Chúc Linh Linh thì cả gia đình mấy người đã đi cạp đất mà ăn rồi, còn ở đây để mà ra vẻ được sao, mấy người có biết mình đứng ở đâu không? Đúng là nực cười hết sức”.
Tần Lâm lạnh lùng quan sát, ánh mắt sắc như dao, khiến cho người nhà họ Chúc đều run cầm cập.
“Hỗn láo! Đúng là quá hỗn láo!”
Chúc Nhị Bạch run rẩy chỉ vào Tần Lâm.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt nó lại cho tôi, chẳng lẽ các người lại mong một lão già như tôi ra tay à?”
Sau khi Chúc Nhị Bạch nói xong, mười mấy người nhà họ Chúc cùng xông lên vây quanh lấy Tần Lâm, nhưng thực lực của Tần Lâm hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, không ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay thì nhanh như chớp giật.
Tất cả đều bị Tần Lâm đánh ngã xuống đất, chưa đến mười chiêu đã mất đi sức chiến đấu, nhìn thấy Tần Lâm vẫn còn thản nhiên đi lại, những người nằm lê la trên mặt đất này liền nhìn Tần Lâm với vẻ kinh sợ.
“Đồ già chết tiệt, hôm nay tôi sẽ nhổ sạch răng của ba người”.
Tần Lâm tiến về phía trước, Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao tràn đầy sợ hãi, Âu Dương Diễm Diễm thậm chí còn trốn sau lưng Chúc Tam Đao, run rẩy lùi về sau, nhưng Tần Lâm không hề cho bọn họ cơ hội, anh vung vài cú đấm loạn xạ liền khiến cho cả ba bị đánh một trận tơi bời.
Tiếng khóc thảm thương vang vọng cả một tầng lầu, nhưng không có một ai dám chạy ra xem.
Bởi vì Đồng Phương Châu đã dặn dò rồi, đương nhiên sẽ không có ai dám đến xem.
Sắc mặt Tần Lâm hết sức lạnh lẽo, tức giận nhìn tất cả mọi người rồi quát lên.
“Ai? Ai là người đưa Chúc Linh Linh vào phòng Mạnh Văn Cương? Nếu không nói thì tôi sẽ đánh tất cả các người một trận!”
Tần Lâm nhìn lướt qua với ánh mắt phẫn nộ.
Vương Vân sợ hãi đến mức hoa cả mắt, chỉ có bà, Chúc Dũng và một số phụ nữ là không bị đánh, tất cả những người còn lại đều đang nằm lăn lộn trên mặt đất, Chúc Tam Đao và Chúc Nhị Bạch là thảm thương nhất.
“Là bà ta, Vương Vân! Vương Vân là người làm!”
Chúc Minh chỉ vào Vương Vân và nói, bởi vì ông ta sợ chết, sợ Tần Lâm sẽ lại ra tay với bọn họ thêm lần nữa!
Tất cả thành viên của nhà họ Chúc đều sợ khiếp vía, Tần Lâm quá tàn nhẫn, cho dù là già trẻ trai gái gì thì anh đều đánh ngã lăn xuống đất, thảm thương nhất chính là Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm.
Ngoài ra còn hơn hai mươi người khác đều may mắn thoát nạn, chỉ có Vương Vân và Chúc Dũng mặt mày căng thẳng, phía sau bọn họ còn có một phụ nữ và một đứa bé đang run rẩy, bọn họ chỉ đến đây hóng chuyện mà thôi, không ngờ lại nhìn thấy gia đình mình bị đánh đập như thế.
Cơn giận dữ của Tần Lâm tiếp tục bùng cháy, anh vốn cho rằng người đưa Chúc Linh Linh đến phòng của Mạnh Văn Cương là Chúc Nhị Bạch, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được lại là người tự tìm đến cửa, thật sự muốn tìm đến cái chết ư?
Tần Lâm ra tay rất tàn độc, không hề có chút nhân từ, những người này lúc trước đều nói mấy lời châm chọc Chúc Linh Linh, thậm chí còn khinh thường cô, đến cuối cùng lại phải nhờ vào Chúc Linh Linh để giúp bọn họ vượt qua khó khăn, không phải là quá trơ trẽn hay sao! Không biết xấu hổ là gì à, hơn nữa lại còn vô liêm sỉ đến cùng cực.
Nếu đổi thành người khác thì sẽ không có chuyện đó đâu, cái kiểu qua cầu rút ván này có còn là con người không?
Đối với người nhà họ Chúc, Tần Lâm thật sự rất hiếm gặp, mặc dù chả có ai tốt đẹp, duy chỉ có mỗi mình Chúc Dũng, lại là một tên vô dụng, ở trong gia đình đã không có tiếng nói, huống chi nói đến cả nhà họ Chúc, ông căn bản không hề có quyền lên tiếng.
Nếu không thì làm sao Chúc Linh Linh lại có thể bị ép đến mức này chứ.
Tần Lâm vô cùng căm phẫn, nhưng điều thật sự làm cho anh kinh ngạc chính là người đích thân đưa Chúc Linh Linh đến phong Mạnh Văn Cương lại là Vương Vân? Mẹ ruột của Chúc Linh Linh?
Tần Lâm ngẩn ra đó, đây rõ ràng là chuyện mà một người mẹ không thể nào làm được, nhưng Vương Vân đã thực sự làm, hơn nữa còn thản nhiên ở đây như không có chuyện gì xảy ra, Tần Lâm cũng cảm thấy kinh hãi thay cho bà ta.
“Đích thân đưa con gái ruột của mình vào miệng cọp, tôi cũng muốn tìm hiểu một chút đấy, cô Vương à, sao cô làm được hay thế?”
Tần Lâm từng bước đến gần Vương Vân, sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt, hai chân run lên, chiêu thức của Tần Lâm quá tàn nhẫn, cả nhà họ Chúc đều bị anh đánh cho một trận, lúc này để tránh bị thương thì Vương Vân không dám hé một câu nào, chỉ siết chặt nắm đấm lại, mồ hôi tuôn như suối.
Tên Tần Lâm này thực sự đã phá đi cả một bàn cờ của nhà họ Chúc, đây chẳng phải là đang ép bọn họ vào đường cùng hay sao?
Vương Vân vốn đã dự tính tương lai cho chính mình, cuộc sống sau này của bà ta sẽ vô cùng tốt đẹp, chỉ cần Chúc Linh Linh làm tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, đến lúc đó lại thiết lập mối quan hệ hợp tác với Mạnh Văn Cương, thì tất cả mọi chuyện sẽ trở nên yên ổn.
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, Vương Vân còn đang nghĩ sẽ đi Tam Á nghỉ mát với chồng, vé máy bay cũng đã mua cả rồi, bây giờ mọi chuyện vỡ lở, Tần Lâm lại lôi Chúc Linh Linh về, vậy thì phía chủ tịch Mạnh đã... toang hết rồi!
“Cậu muốn làm gì? Muốn đánh tôi sao? Tôi là mẹ vợ của cậu đó, Tần Lâm, cậu đừng có mà không biết điều, tôi là người lớn đó! Chúc Linh Linh là con gái tôi, không cần đến lượt cậu dạy tôi”.
Vương Vân nói với vẻ mặt nghênh ngáo, lúc này bà ta chỉ có thể can đảm đối mặt với Tần Lâm, nếu như lo sợ thì làm sao bà ta có thể ngẩng mặt nhìn con gái được chứ? Vậy thì càng không thể có tiếng nói ở nhà họ Chúc được.
“Bốp..”
“Bốp bốp....”
Tần Lâm tát liên tiếp vào mặt Vương Vân khiến cho hai má sưng vù lên, đầu tóc rối bù, bà ta kinh hãi nhìn Tần Lâm.
“Mày mày mày.... mày dám đánh tao! Tôi không muốn sống nữa, hu hu hu, Chúc Linh Linh, con xem tên đàn ông của con kìa! Nó đánh mẹ con chết rồi này, con nhìn đi! Tôi không thiết sống nữa, hu hu hu!”
Vương Vân nằm ăn vạ trên mặt đất.
“Câm mồm!”
Tần Lâm hét lên một tiếng, Vương Vân lập tức ngừng khóc, không dám hó hé, sợ sệt như nhìn thấy quỷ vậy.
“Loại cặn bã như bà còn biết Linh Linh là con bà sao? Lúc bà đẩy cô ấy vào hố lửa sao lại không nghĩ tới điều này? Chỉ vì lợi ích cá nhân, để cầu mong cái gọi là sự thịnh vượng của nhà họ Chúc, các người lại cam tâm đẩy cô ấy xuống vực sâu, đây là điều mà một người mẹ nên làm sao?”
Những gì Tần Lâm nói làm cho cả nhà họ Chúc cảm thấy vô cùng chói tai, nhưng không một ai dám phản bác, tất cả đều bị Tần Lâm đánh đau như chết đi sống lại, dù sao thì cũng nên ngậm đắng nuốt cay một chút.
Vương Vân bị Tần Lâm mắng xong liền nằm ăn vạ dưới đất, hoàn toàn không hề dám lớn tiếng.
Bà ta vốn muốn khóc la om sòm, nhưng Tần Lâm căn bản không hề cho bà ta cơ hội, anh lớn tiếng quát một phát, Vương Vân sợ đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, lúc này trông bà ta giống như một con thỏ bị thương vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ sự lợi hại của Tần Lâm.
“Mày quát tao cái gì, chẳng phải là tao đang vì nhà họ Chúc sao? Tao vì Linh Linh kia mà?”
Vương Vân bĩu môi, trầm giọng nói.
“Bốp...”
Tần Lâm lại tát vào mặt Vương Vân, lúc này Vương Vân kêu lên một tiếng, hoàn toàn không dám mở miệng nữa.
“Vì nhà họ Chúc? Ha ha ha, vì Linh Linh? Bà đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe đấy à, bà cho rằng ai cũng ngu ngốc sao? Bà nghĩ mình thông minh lắm đúng không? Tự hủy hoại con gái mình để đi vực dậy gia tộc, tôi thật sự nghi ngờ bà có phải là mẹ ruột của Linh Linh không đấy, nếu bà có chút nhân tính thì chắc cũng không lấy con gái mình ra làm con bài để mặc cả đâu nhỉ? Bà luôn mồm nói là vì Linh Linh, nhưng bà lại chuốc thuốc mê cô ấy sao? Vậy bà giải thích cho tôi biết chuyện này là thế nào?”
“Bốp bốp bốp...”
Tần Lâm lại tát Vương Vân thêm vài cái vào mặt bà ta, đánh đến mức tóe cả máu, lúc này đây toàn bộ người nhà họ Chúc đều câm họng, không một ai muốn trở thành Vương Vân thứ hai cả.
“Tần Lâm, cậu đừng có quá đáng! Dù gì bà ấy cũng là người lớn”.
Chúc Dũng trầm giọng nói.
“Đừng tưởng là tôi không dám đánh ông! Ông làm bố kiểu gì thế, chẳng lẽ lúc nào cũng làm ngơ không biết à? Đừng có nói với tôi là ông không biết chuyện của Linh Linh đấy nhé”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn về phía Chúc Dũng, sắc mặt Chúc Dũng vô cùng hó coi, ông ta cúi đầu, nhưng không hề lên tiếng.
Lòng Chúc Linh Linh như hóa đá, lúc trước cô luôn tràn đầy hy vọng với nhà họ Chúc, mong một ngày có thể trở thành một phần quan trọng của gia tộc, nhưng đến thời khắc này thì cô đã hiểu ra mọi chuyện, nhà họ Chúc lại vô liêm sỉ như vậy, nhìn thấy được bộ mặt thật của người thân mình, tất cả đều là một đám giết người không từ thủ đoạn.
Có thể đẩy con gái của mình vào hố lửa, lòng Chúc Linh Linh đã thật sự nguội lạnh rồi, người làm mẹ như Vương Vân căn bản không hề biết lúc cô bị đưa vào phòng của Mạnh Văn Cương đã tuyệt vọng và đau khổ như thế nào, bà ta còn không thèm giải thích chuyện đó, bởi vì bà ta cho rằng lợi ích của gia tộc còn lớn hơn hạnh phúc cả đời của cô.
Chỉ cần Chúc Linh Linh và Mạnh Văn Cương ở bên nhau thì nhà họ Chúc sẽ được cứu, chỉ cần cô có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Y dược Văn Hòa thì bà ta sẽ có thể hưởng lợi.
Nhưng, bà ta chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của con gái mình, cũng không để cho cô có cơ hội phản bác, bản thân bị mẹ mình tính kế thì còn có chuyện nào đau khổ hơn nữa đây, giống như bị sát muối vào vết thương vậy, điều này càng khiến cho Chúc Linh Linh trở nên tuyệt vọng.
Còn bố cô đâu? Ông ta ở đâu nữa rồi?
Câu hỏi của Tần Lâm khiến cho Chúc Dũng không nói nên lời, bởi vì chuyện này từ đầu đến cuối ông ta đều biết nhưng ông ta đã làm gì? Không làm gì cả, ông ta trơ mắt nhìn con gái mình bị đẩy xuống hố lửa, nhưng chỉ đứng một bên nhìn một cách thơ ơ, và đây chính là cọng rơm cuối cùng để cứu con lạc đà.
Bây giờ Chúc Linh Linh đã hoàn toàn cảm thấy nguội lạnh, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Tại sao lại như vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Tại sao tôi lại bị chính bố mẹ mình tính kế? Rốt cuộc là tại sao, tôi đã làm sai chuyện gì! Những gì tôi bỏ ra cho nhà họ Chúc là chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi tự cắt thịt mình ra cho các người ăn nữa à, lúc đó các người mới thấy vui đúng không?”
Chúc Linh Linh gào lên điên cuồng, tất cả người nhà họ Chúc đều yên lặng như tờ.
Nếu như không bị ép đến mức bất lực thì ai lại muốn phát điên như vậy?
Chúc Linh Linh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng cuối cùng cô cũng không thể tha thứ cho mẹ vì tất cả những gì bà ta đã làm.
Chúc Linh Linh không sao hiểu được một người làm mẹ như Vương Vân có thể tàn nhẫn đến thế, tại sao lại không còn chút nhân tính nào, nếu đã như vậy thì cô cũng sẽ vô tình và lạnh nhạt một cách triệt để.
“Linh Linh, con nghe mẹ nói, mẹ vẫn yêu con mà Linh Linh”.
Vương Vân nhỏ giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và lo lắng.
“Yêu tôi? Ha ha ha ha, Vương Vân, trong mắt bà ngoài bản thân mình ra thì còn yêu ai nữa? Bà ngoài việc muốn mình sống tốt ra thì còn đam mê hư vinh, muốn mặt mũi, bà còn muốn mọi người phải kính nể mình, có đúng không hả? Tục ngữ có câu, con cái không chê bố mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, nhưng bà thật sự làm cho tôi quá thất vọng rồi!”
Không một ai có thể hiểu được cảm xúc của Chúc Linh Linh, cô bị những người thân nhất phản bội, nhân cách ghê tởm, đó chính là điểm xấu xa của gia đình, càng khiến cho cô tự biến mình thành trò cười.
Một người mẹ, người phụ nữ như vậy mà vẫn đáng được tôn trọng và đối xử nhẹ nhàng ư?
Điều mà Chúc Linh Linh coi trọng nhất chính là tình cảm gia đình, nếu không thì cô cũng sẽ không để cho Y dược Văn Hòa năm lần bảy lượt bị người khác nắm quyền, bởi vì cô không muốn để gia đình và người thân của mình vì lợi ích mà trở thành bia đỡ đạn.
Nhưng kết quả thì sao?
Tất cả những gì cô bỏ ra, không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng bản thân cô lại bị người khác làm cho thất vọng.
“Bà là người tôi yêu nhất trên đời, nhưng bà thật tàn nhẫn, bà lại là người làm tôi đau nhất, Vương Vân, bà độc ác lắm, tàn nhẫn lắm có biết không hả!”
Chúc Linh Linh khóc đến cạn nước mắt, nỗi tức giận và tuyệt vọng trong lòng cũng dần tan biến, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh ở một mình, chỉ muốn làm một người bình thường, không cần phải sống vì những rắc rối của gia đình, cô muốn sống một cuộc sống đơn giản bình thường.
“Linh Linh, mẹ sai rồi, xin con hãy tha thứ cho mẹ, sau này mẹ sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, mẹ xin con đấy, Linh Linh, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn tốt cho nhà họ Chúc thôi, hu hu hu. Con cho mẹ thêm cơ hội lần này đi mà”.
Vương Vân bật khóc, Chúc Dũng đứng cạnh đỡ bà ta dậy, nhưng cũng không dám nói gì, sự áp bức mà Tần Lâm mang đến cho nhà họ Chúc đều khiến cho bọn họ cảm thấy hết sức ngột ngạt, bởi vì Tần Lâm vẫn đang ở đây nên bọn họ đến việc hắt hơi cũng không dám.
Mặc dù Chúc Nhị Bạch và những người khác đều cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng cũng không có ai muốn bị Tần Lâm tẩn thêm một trận nữa, nếu như lúc này Vương Vân đã đứng ra nhận tội thì chắc chắn bọn họ sẽ lui về sau.
“Vương Vân, bà thật là độc ác! Đến cả con gái ruột của mình mà bà cũng làm như vậy, người như bà thật đúng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Chúc!”
“Nói đúng lắm, nhà họ Chúc bị sỉ nhục đều là tại bà ta, người phụ nữ này chính là loại mặt người dạ thú, Chúc Dũng bị mù mới cưới phải người như bà ta”.
“Nhà họ Chúc lâm vào cảnh này đều do Vương Vân cả, bà đưa ra ý kiến tồi tệ lại còn có mặt mũi khóc nữa sao? Câm miệng ngay cho tôi!”
“Đúng thế, loại người như vậy thật khiến cho mọi người phải nổi điên, nhà họ Chúc chúng ta không thể chứa loại người như thế được, bà mau cuốn gói cút khỏi căn nhà này đi”.
Người nhà họ Chúc mỗi người chêm vào một câu, lúc này ai nấy đều muốn đổ tất cả toàn bộ trách nhiệm lên người Vương Vân.
Nếu đã như vậy thì chắc chắn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, và Vương Vân chính là người đó.
Trước sự chỉ trích của mọi người, còn cả sự dè bỉu chửi rủa của gia đình, Vương Vân liền cảm thấy ân hận vô cùng, nhưng bây giờ bà ta lại không thể nào hối hận được nữa, bà ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, con gái, mẹ xin lỗi con.
Trong lòng Vương Vân đầy vướng bận, bà ta chỉ tham giàu sang phú quý mà thôi, chỉ muốn cho con gái mình một bước lên mây, nhưng không ngờ lại thành gậy ông đập lưng ông.
“Chẳng phải đều là do các người ép sao? Mấy người có ngon, có bản lĩnh sao không làm đi, đẩy con gái tôi ra làm gì”.
Vương Vân hét vào mặt Chúc Phi và Chúc Diệu.
Chó cắn chó!
Lúc này sắc mặt người nhà họ Chúc vô cùng khó coi, cho dù Vương Vân hay là đám người Chúc Nhị Bạch đều tỏ ra oán trách, Tần Lâm thầm cười khẩy, cảnh tượng này thực sự rất nực cười.
“Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc trước sao lại làm?”
Tần Lâm nói với vẻ chế giễu, người nhà họ Chúc là một đám lợn ngu ngốc, và Chúc Linh Linh là một dòng suối trong xanh trong đó, cô chính là sự thuần khiết duy nhất tồn tại trong gia tộc của bọn họ.
Rừng cây trên núi cao rồi cũng sẽ bị gió quật ngã, nếu như không nhờ ngọn gió đó thì có lẽ bọn họ sẽ càng khiến cho Chúc Linh Linh thảm thương hơn nữa, nếu như không phải vì sự thịnh vượng của gia tộc thì bọn họ cũng sẽ không thể nào để cho một đứa con gái có mặt mũi được?
Trong nhà họ Chúc, người phụ nữ không hề có địa vị, Chúc Linh Linh lại càng không.
Nhưng trong mắt bọn họ, Chúc Linh Linh chỉ là công cụ giúp cho nhà họ Chúc vực dậy mà thôi, bây giờ mọi thứ đã bị Tần Lâm đảo loạn hết rồi, đương nhiên bọn họ không dám tức giận cũng không dám nói gì, mối làm ăn này coi như toang hết rồi, tất cả đều tại Tần Lâm, nhưng bọn họ căn bản không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ không muốn sống quãng đời còn lại trong bệnh viện.
Nhìn thấy người nhà họ Chúc điên cuồng, còn chút tôn nghiêm cũng tự chà đạp lẫn nhau, xé đi tấm màn che cái xấu xa cuối cùng, giờ đây nhà họ Chúc đã trở thành một đống hỗn độn, giống như những gì anh Tiểu Lâm đã nói, nhà họ Chúc đúng là nơi khiến cho cô đau lòng.
Người nhà họ Chúc lần lượt khiến cho cô cảm thấy ghê tởm, bọn họ trở nên giống như ngày hôm nay hoàn toàn là tại Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao một tay gây dựng nên, không thể trách cứ người khác được.
Tự làm tự chịu, bốn chữ này là hoàn toàn đúng dành cho nhà họ Chúc.
“Đủ rồi!”
Chúc Linh Linh trầm giọng nói, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, giờ phút này cô cũng không muốn làm một kẻ vô dụng của nhà họ Chúc nữa, bản thân cô quyết định sẽ rời bỏ nơi thối nát này, đương nhiên cô vẫn biết rằng, không có mình thì nhà họ Chúc căn bản sẽ không ngóc đầu lên được!
Chúc Linh Linh đã chịu đựng đủ nơi làm cô tổn thương này rồi, ngay cả mẹ ruột cũng hãm hại cô, bố thì lại chọn làm ngơ, đây mới chính là thứ làm cho cô thất vọng nhất.
Sau khi Chúc Linh Linh quát lên, tất cả đều tỏ ra hốt hoảng, dù gì thì Tần Lâm vẫn đang đứng đó, đương nhiên bọn họ sẽ không dám nói gì thiếu tôn trọng với Chúc Linh Linh, lỡ may đắc tội với Tần Lâm thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
“Thôi bỏ đi, anh Tiểu Lâm, chúng ta đi thôi. Từ nay về sau em sẽ không quay về nhà họ Chúc nữa”.
Chúc Linh Linh hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng giày vò, cho dù không nỡ, nhưng cô lại không muốn vì mình mà lại khiến cho gia tộc khó coi hơn nữa.
Nếu đã không còn yêu thương thì hãy rời đi, đối với mọi người mà nói thì đều là một kết cục tốt.
“Được!”
Tần Lâm biết rằng Chúc Linh Linh đã không còn muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa, rời khỏi đây chính là điều tốt nhất cho cô ấy, cô còn không muốn nhìn mẹ ruột mình một lần cuối cùng kia mà.
“Linh Linh, con nghe mẹ giải thích đi, Linh Linh, con cho mẹ thêm một cơ hội nữa đi, hu hu hu. Mẹ xin con đấy Linh Linh”.
Vương Vân ôm chân Chúc Linh Linh khóc lóc thảm thiết, bà ta là người rõ hơn ai hết, nếu không có Chúc Linh Linh thì người nhà họ Chúc sẽ coi bà ta không bằng một con chó, Chúc Linh Linh chính là cái cây hái ra tiền, cũng là chỗ dựa cuối cùng của bà ta, nhưng bây giờ con gái lại bỏ bà ta mà đi, vậy thì địa vị của bà ta ở nhà họ Chúc sẽ rớt không phanh, thậm chí.... còn không có thân phận nữa là.
Nhà họ Chúc đã sụp đổ rồi, không có Chúc Linh Linh thì Y dược Văn Hòa sẽ toi, chắc chắn sẽ rơi vào ngõ cụt, không có đầu tư cũng không có người dẫn đầu, lần này là tiệc đầu tư mà lại trở thành như thế, đương nhiên con đường trước mắt của bọn họ ắt hẳn là ngõ cụt.
Mà Chúc Linh Linh lại là huyết mạch chính.
Nhưng Chúc Linh Linh càng hiểu rõ hơn cả, bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn sụp đổ, bản thân không muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa.
Tần Lâm và Chúc Linh Linh không thèm nhìn lại, cứ như vậy rời khỏi nhà họ Chúc, lúc này càng khiến mọi người thêm tức giận.
Ngay khi Tần Lâm rời đi, tất cả bọn họ liền đứng dậy, đám người vừa nãy chỉ dám gọi dạ bảo vâng bây giờ lại mở miệng lên giọng.
“Vương Vân, đều do cô cả, chẳng phải cô nói sẽ lo chuyện này sao? Bây giờ cô nhìn đi, tất cả đều hỏng rồi, ngay cả bố tôi cũng bị liên lụy, xem xem ông ấy bị đánh kia kìa”.
Chúc Phi đỡ Chúc Nhị Bạch dậy, tức giận nhìn về phía Vương Vân.
“Đúng thế, bà có làm được không? Không có kim cương thì không thể làm thành sứ được, còn bà chỉ là một cái chày gỗ”.
“Một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ, đều dựa vào đàn ông cả, đúng là không thể tin tưởng phụ nữ được mà, tôi khinh!”
“Bây giờ thì hay rồi, chủ tịch Mạnh chắc chắn sẽ nổi giận, hay lắm nhỉ? Chúng ta đừng mong nghĩ tới việc đầu tư nữa làm gì”.
“Còn phải nói nữa sao, cả nhà họ Chúc đều đã bị bà ta hại rồi, chúng tôi có lòng tốt cho các người quay về nhận tổ tiên, nhưng bây giờ lại bị mấy người chơi một vố, mấy người mau cút về nhà họ Chúc ở Đông Hải đi”.
Người nhà họ Chúc bắt đầu chửi rủa, chỉ trỏ vào Vương Vân, bà ta khóc la om sòm, lúc đầu đều là do các người, bây giờ xảy ra chuyện thì đổ hết lên đầu tôi, các người cũng hãm quá rồi đó.
“Tất cả đều do Tần Lâm gây ra, cho nên vợ tôi mới xảy ra sai sót”.
Chúc Dũng nói.
“Bốp...”
Chúc Tam Đao tát thẳng vào mặt Chúc Dũng, đã! Thật sự rất đã!
Chúc Tam Đao vô cùng tức giận, ngay cả bản thân cũng bị Tần Lâm tẩn cho một trận, chỉ duy nhất mỗi mình Chúc Dũng không sao, đương nhiên sao ông ta có thể cảm thấy công bằng đây? Vậy thì thể diện của người làm bố để đâu?
Vậy nên Chúc Tam Đao vẫn cứ phải ra tay, tát Chúc Dũng một phát, coi như để giải tỏa cơn giận.
“Đều là tại con nhỏ đó gây ra họa, thành công là nhờ Chúc Linh Linh, thất bại cũng là tại Chúc Linh Linh, chẳng lẽ trong lòng mày không có chút áy náy nào sao? Nếu như Chúc Linh Linh không tìm đến tên Tần Lâm thì chúng ta cũng đâu đi đến bước đường này? Mày không thấy hổ thẹn với người nhà họ Chúc ư? Mày xem vợ của mày đi, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, chuyện của nhà họ Chúc đều bị nó hủy cả rồi. Tao nhận tổ tiên cũng đều là vì muốn tốt cho nhà họ Chúc chúng ta thôi mà?”
Chúc Tam Đao tức giận nói, mặc dù vì chuyện nhận tổ tiên của mình nên mới gây ra chuyện cho nhà họ Chúc, nhưng trong lòng ông ta mà nói, không có bất cứ ai hay chuyện gì có thể sánh được với việc ông ta quay về nhà họ Chúc nhận tổ tiên.
Sai, nhưng ông ta không nhận sai! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó!
Tính toán của Chúc Nhị Bạch có thể sai, nhưng tất cả đều là vì nhà họ Chúc, vậy nên không có gì sai cả, người sai là Chúc Linh Linh không hiểu chuyện, không biết nghĩ cho đại cục, chẳng qua chỉ là hy sinh sự trong trắng thôi mà? Có cần phải kích động như vậy không? Cuối cùng cả nhà họ Chúc đều bị Tần Lâm tẩn cho một trận, đương nhiên trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Con nhóc chết tiệt này chính là tai họa của nhà họ Chúc, đi rồi thì đi luôn đi, không có cô thì nhà họ Chúc vẫn xoay sở được.
Hơn nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không mang tiếng xấu lần này!
Chắc chắn Chúc Tam Đao sẽ gạt bỏ trách nhiệm, bây giờ tất cả mọi người đều đang hướng mũi nhọn về phía Vương Vân, đương nhiên Chúc Tam Đao sẽ đùn đẩy mọi trách nhiệm vào bà ta, đó chẳng phải là cảm giác vui sướng sao?
Bản thân là một người lớn trong gia tộc, lúc này đứng ra dạy dỗ Chúc Dũng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đương nhiên ông ta phải tìm chỗ xả giận rồi, không dám đánh Chúc Linh Linh hay Tần Lâm nhưng chẳng lẽ lại không dám đánh Chúc Dũng à?
“Mày nhìn cái gì, từ nhỏ mày đã không có tiền đồ gì rồi, đúng là đồ vô dụng, làm gì cũng không xong, bây giờ hay rồi, sự nghiệp của nhà họ Chúc đều bị hủy trong tay hai đứa oan nghiệt kia, mày còn muốn tao khen mày sao? Chúc Dũng ơi là Chúc Dũng, mày đúng là làm tao mất mặt quá đi, tao đặt tên cho mày là Chúc Dũng vì muốn mày dũng cảm tiến lên phía trước, nhưng mày thì giỏi rồi, đã không biết phát triển lại còn lùi về sau, đúng là tao không bao giờ nên tin mày mà”.
Chúc Tam Đao mắng xối xả một trận, Chúc Dũng tức đến tái mét, nhưng người làm con thì không nên cãi lại.
Bỗng một lúc sau, Mạnh Văn Cương bước ra khỏi phòng.
"Con và Tần Lâm chỉ là vui chơi qua đường thôi, không phải thật, mẹ biết con chỉ lấy cậu ta ra làm bức bình phong cho con thôi, chuyện nhà họ Chúc bây giờ là quan trọng nhất, chuyện này khiến con tủi thân lắm đúng không? Hơn nữa có quan hệ tốt với chủ tịch Mạnh thì ngày tháng sau này mới phất lên được đúng không? Mẹ cũng không phải người cổ hủ, người thứ ba thì sao chứ? Chúng ta vẫn quang minh chính đại cơ mà!"
Vương Vân cười nói, bà ấy không phải là người cổ hủ, thanh niên bây giờ có khi còn không thời thượng bằng bà ấy, làm người thứ ba thì sao? Đó là bản lĩnh của phụ nữ đó, phụ nữ đẹp thì sao, không có bản lĩnh cũng chỉ có thể làm bà cô nội trợ cho người ta thôi.
Vẻ mặt của Chúc Linh Linh càng ngày càng khó coi, Vương Vân nói khó nghe quá, cô là con gái của bà ấy mà bà ấy lại nghĩ như vậy?
"Mẹ, chuyện không như mẹ nghĩ đâu, con và chủ tịch Mạnh không có quan hệ gì hết, con phải làm sao mẹ mới tin con đây? Con gái của mẹ là người như thế nào mẹ còn không biết hay sao?”
Chúc Linh Linh tức giận lớn tiếng.
"Được rồi, mẹ không ép con nữa là được chứ gì? Con là người như thế nào mẹ hiểu rõ nhất, con là người rất sĩ diện, không chịu xuống nước, nếu không đã song kiếm hợp bích với chủ tịch Mạnh làm rạng rỡ nhà họ Chúc từ lâu rồi, con sợ người ta chỉ trỏ sau lưng nên mới không công khai mối quan hệ giữa hai người, nhưng mọi người không ngu ngốc, chuyện đã truyền đến tai mẹ rồi, con nói xem có thể là giả không?"
Vương Vân bĩu môi nói.
"Mẹ biết con không vui nhưng con phải hiểu tình hình bây giờ của nhà họ Chúc chúng ta rất đặc biệt, hơn nữa cũng có phải bảo con đi tiếp người ngoài đâu, chủ tịch Mạnh là người của chúng ta mà? Con còn khóc cái gì, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ đồng ý với con sau này sẽ không để ý đến tên nhóc Tần Lâm nữa là được. Nhưng chuyện của con và chủ tịch Mạnh đừng để Tần Lâm biết, tên nhóc đó cũng không phải dạng vừa đâu, nhỡ cậu ta biết chắc chắn sẽ phá đám".
Chúc Linh Linh dở khóc dở cười, bị Vương Vân nói đến nỗi mặt mày tái mét, nước mắt rưng rưng.
"Mẹ, con xin mẹ đừng chia rẽ tình cảm của chúng con, con và anh Tiểu Lâm yêu nhau thật lòng, con sẽ không đi tiếp chủ tịch Mạnh gì cả, mẹ đừng tốn công tốn sức nữa, còn về việc tại sao chủ tịch Mạnh lại đồng ý giúp con, con cũng không biết, nhưng con chắc chắn không phải loại người mẹ đang nghĩ".
"Được rồi, con nói gì cũng đúng, nhưng mà mẹ nói đến nước này rồi vẫn không chịu sao? Con nhóc chết tiệt này".
Vương Vân lườm Chúc Linh Linh một cái, con nhóc này chắc chắn là không chịu thừa nhận, làm vậy có tác dụng gì? Trong nội bộ Y dược Văn Hòa đã công khai bí mật này từ lâu, con đấu lại được nhiều cái miệng như thế không? Không có lửa làm sao có khói, ý của chủ tịch Mạnh còn chưa rõ ràng hay sao, hơn nữa bà ấy cũng đã đồng ý với bác Hai rồi, nhất định phải làm chuyện này cho ra ngô ra khoai, thành công rực rỡ mới được.
"Mẹ đừng nghe bọn họ nói linh tinh, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, mẹ không thể bôi nhọ con gái mẹ đúng không?"
Chúc Linh Linh cắn răng nói.
"Được rồi, mẹ sai rồi được chưa? Mau lau nước mắt đi, mẹ đi rót cốc nước cho con".
Vương Vân vỗ vai Chúc Linh Linh, bà ấy đã chuẩn bị thuốc ngủ từ trước, bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, nếu Chúc Linh Linh không nghe lời thì dùng thuốc ngủ làm cô hôn mê rồi đưa đến chỗ chủ tịch Mạnh, đây là cách cuối cùng.
Vương Vân hòa thuốc ngủ vào trong cốc nước rồi đưa cho Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh uống một hớp, sau đó cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Mình làm sao vậy? Chúc Linh Linh cảm nhận được toàn thân cứng đờ, không còn chút sức lực nào, không khống chế được cơ thể, ngã nhào xuống ghế sofa.
"Mẹ… con làm sao thế này…"
Chúc Linh Linh nói.
"Linh Linh, mẹ muốn tốt cho con, bây giờ mẹ sẽ đỡ con sang phòng chủ tịch Mạnh, đến lúc đó, hai người cứ chơi cho đã, hi hi hi? Hợp đồng nhà họ Chúc trông cậy hết vào con đấy, con cứ yên tâm, mẹ sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, mẹ là mẹ của con mà, con đừng khóc nữa, nếu không trang điểm sẽ không được đẹp, chủ tịch Mạnh sẽ không vui, con ngại thì mẹ làm chủ thay cho con, trước đây chủ tịch Mạnh giúp nhà họ Chúc chúng ta nhiều như vậy, con đừng có mà không biết điều".
Vương Vân cười nói, sau đó đỡ lấy Chúc Linh Linh.
"Mẹ…sao mẹ có thể làm ra chuyện này, con là con gái của mẹ, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà!"
Chúc Linh Linh cảm thấy giọng nói của mình trở nên khàn đặc, yếu ớt.
"Vì mẹ là mẹ ruột của con nên mẹ mới không thể trơ mắt nhìn con sa ngã, chủ tịch Mạnh là quý nhân của con, hơn nữa còn là ân nhân của cả nhà họ Chúc chúng ta, chỉ cần đêm nay con đàm phán được với ông ấy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa".
"Hơn nữa Chúc Nhị Bạch cũng nói rồi, sau này con sẽ là tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, như vậy sẽ là tổng giám đốc của công ty kết hợp giữa hai nhà họ Chúc, đến lúc đó con sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, mẹ cũng sẽ được hưởng phúc cùng con vài năm, hơn nữa chủ tịch Mạnh là người như thế nào con còn không rõ sao? Đừng có giả vờ ngây thơ với mẹ".
Vương Vân trừng mắt nhìn Chúc Linh Linh.
"Người khác không biết, nhưng mà mẹ biết. Mẹ nói câu này lẽ ra một người mẹ không nên nói, nhưng làm gái mà còn muốn lập miếu thờ trinh tiết sao, chuyện của con và chủ tịch Mạnh còn ai không biết nữa, con còn tự lừa mình dối người nữa sao, mẹ thực sự muốn tốt cho con, nếu nhà họ Chúc phất lên thì con sẽ là công thần của cả nhà họ Chúc, đến lúc đó mẹ đồng ý với con sẽ cho Tần Lâm làm rể nhà họ Chúc chúng ta được không? Mẹ và bố con cũng là người có tiếng nói trong nhà họ Chúc rồi".
Vương Vân sụt sùi nói, trong lòng đã tưởng tượng ra vô số những viễn cảnh trong tương lai rồi.
"Mẹ… con xin mẹ, đừng đưa con sang chỗ chủ tịch Mạnh, con cầu xin mẹ đấy".
Chúc Linh Linh khóc nức nở, cô không ngờ rằng chính mẹ ruột của mình lại bỏ thuốc ngủ cô rồi đưa cô vào phòng đàn ông, làm vật hy sinh cho gia tộc, khoảnh khắc này con tim cô đau như bị dao cứa.
Cô còn không dám tin đây là sự thật.
Giữa cô và chủ tịch Mạnh hoàn toàn trong sạch, nhưng tại sao bà ấy lại không chịu tin?
Nhân phẩm của mẹ cô như thế nào, Chúc Linh Linh biết chứ, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, tham lam phú quý, muốn tìm con rể đại gia, nhưng cô đánh giá thấp mẹ cô quá rồi, đến lại chuyện lòng lang dạ sói như thế này bà ấy cũng có thể làm được.
"Vẫn còn khóc à, ngủ với chủ tịch Mạnh một đêm thôi mà? Sao con lắm chuyện thế? Con với chủ tịch Mạnh cũng có phải ngày một ngày hai đâu, sao con cứ bướng vào lúc quan trọng vậy, mẹ thấy con vẫn còn để trong lòng chuyện lúc trước nên mới không muốn giúp nhà họ Chúc đúng không?"
Vương Vân tức giận nói. truyện ngôn tình
"Con phải nghĩ cho kỹ, bây giờ Y dược Văn Hòa đã tan tác rồi, tất cả nguồn đầu tư đều đổ dồn vào Chúc Thị Y Mỹ, chỉ cần kéo được nhà đầu tư lớn như chủ tịch Mạnh đến giúp chúng ta thì Chúc Thị Y Mỹ bây giờ và Y dược Văn Hòa ngày trước chẳng còn gì khác nhau nữa? Hơn nữa chúng ta chắc chắn càng phát triển hơn nữa, lớn mạnh hơn nữa, cái gì mất cũng mất rồi, mặc dù Y dược Văn Hòa chứa rất nhiều tâm huyết của con nhưng mà cái gì đã qua rồi thì bỏ qua đi".
"Con phải nghĩ đường lui vì mình, vì mẹ và bố của con nữa chứ, con không thể vì một chút tình cảm của bản thân mà không màng tới nhà họ Chúc được, làm như vậy là ích kỷ lắm con biết không?"
Vương Vân trách móc Chúc Linh Linh, vẻ mặt u ám, con nhóc này sao lại không thông suốt như vậy chứ, chắc chắn là vì lúc trước Chúc Nhị Bạch đã tước đoạn hết quyền hành của Linh Linh nên con bé mới ghi thù, không chịu tha thứ, nhưng tình hình bây giờ đã khác, Chúc Nhị Bạch đã đồng ý để cô làm tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, sau này cuộc sống của bọn họ sẽ tốt đẹp hơn nhiều rồi.
"Chắc chủ tịch Mạnh đang chờ con đấy, bây giờ mẹ sẽ đỡ con qua bên đó, đến bên đó chắc chắn con sẽ không như thế này đâu, he he he, mẹ còn lạ gì nữa".
Vương Vân đỡ Chúc Linh Linh đi về hướng phòng của chủ tịch Mạnh.
Lúc này, Chúc Linh Linh khóc như mưa, không nói được lời nào, ánh mắt tuyệt vọng, mặt mày xám xịt.
"Hôm nay là ngày tốt, muốn làm chuyện gì là làm được chuyện đấy…"
Vương Vân đỡ Chúc Linh Linh, vừa bước đi vừa hát, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Nếu chủ tịch Mạnh ly hôn xong lấy con gái bà ấy thì tốt biết mấy! Trong lòng Vương Vân nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, nhưng lần này nhà họ Chúc phất lên, thì địa vị của bà ấy trong nhà họ Chúc chắc chắn cũng lên như diều gặp gió, Chúc Minh và Chúc Tam Cô đừng hòng bắt nạt bà ta nữa.
"Kính coong…"
Vương Vân ấn chuông cửa phòng chủ tịch Mạnh.
"Ai vậy?"
Lúc Mạnh Văn Cương ra mở cửa, lập tức ngây người, Vương Vân không thèm quan tâm những thứ khác, xông thẳng vào trong để Chúc Linh Linh xuống sofa.
Mà Mạnh Văn Cương vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ, trong lòng vui như mở hội, thì ra người ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Chúc Linh Linh vẫn không ngừng khóc, cô biết đêm nay chắc sẽ không thể rời khỏi đây, bây giờ cô còn không cử động được.
Chủ tịch Mạnh vừa tắm xong, mỡ dâng đến miệng rồi ai mà lại không ăn chứ?
Chúc Linh Linh vô cùng tuyệt vọng, không ngờ cô lại bị chính mẹ ruột của mình gài bẫy, hơn nữa còn bị trách mắng một trận nữa, bà ấy coi cô là một con nhóc không biết điều.
Chúc Linh Linh muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi nơi này, cô ước rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ sao lại chân thật đến thế?
Hơn nữa Chúc Linh Linh cảm nhận thuốc ngủ ngày càng ngấm, ý thức của cô bắt đầu trở lên mơ hồ.
"Đừng… đừng…"
Nội tâm Chúc Linh Linh đang kêu gào, anh Tiểu Lâm, em xin lỗi anh, em xin lỗi anh!
Hu hu hu…
Không phải ai cũng từng trải qua cảm giác đau đớn như bị cứa vào tim như thế này, bị gia tộc ruồng bỏ, bị mẹ ruột hãm hại, còn mất thứ quý giá nhất của bản thân, sau này sao cô có thể gặp Tần Lâm được chứ? Chi bằng chết quách đi cho rồi.
Nhưng bây giờ cô muốn chết cũng chẳng được.
Đầu óc mơ hồ, Chúc Linh Linh cuối cùng cũng ngất đi, không biết trời đất đâu cả.
"Chị đang làm gì vậy?"
Mạnh Văn Cương không hiểu gì cả, khuôn mặt vô cùng lúng túng, nhưng Vương Vân cũng chẳng thèm để ý đến ông ấy.
"Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, tôi không làm phiền hai người nữa, chủ tịch Mạnh chơi vui vẻ nhé, hi hi hi".
Vương Vân vội vàng rời khỏi phòng của Mạnh Văn Cương, lúc này bà ấy không thể ở đây làm kỳ đà cản mũi được, mặc dù tuổi này rồi nhưng bà ấy cũng tinh ý đấy chứ.
Mạnh Văn Cương nhìn Chúc Linh Linh hôn mê bất tỉnh trên sofa, trong lòng có chút lo lắng.
"Chuyện này là thế nào?"
Không được! Phải gọi điện cho tiểu sư huynh ngay mới được!
Nhà họ Chúc làm trò gì vậy? Ông ta cảm thấy hoang mang, tặng Chúc Linh Linh cho ông ấy sao?
Cái này… Mạnh Văn Cương có trăm cái đầu cũng không dám động vào một ngón tay của Chúc Linh Linh đâu.
Mạnh Văn Cương hoang mang lo sợ! Không thể để tiểu sư huynh hiểu lầm không thì ông ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Alo, tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương, tôi đang ở phòng 1313 tầng 13 khách sạn Hào Duyệt, sư huynh… có tiện đến đây một chuyến không? Cô Chúc Linh Linh đang ở phòng tôi, bị hôn mê rồi".
Mạnh Văn Cương vội vàng nói cho tiểu sư huynh biết, mặc dù bây giờ đã rất muộn rồi, nhưng ông ấy không thể để chậm trễ thêm giây phút nào nữa.
"Được, tôi sẽ đến ngay".
Tần Lâm chau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, cúp máy, lao đến phòng Mạnh Văn Cương, anh ở ngay phòng 1312.
Nhà họ Chúc dám tặng Linh Linh cho Mạnh Văn Cương?
Tần Lâm đã đoán ngay được đầu đuôi chuyện này, chắc chắn là như vậy, Mạnh Văn Cương thông báo cho anh nhanh như vậy chắc chắn cũng không biết anh ở phòng kế bên.
Mạnh Văn Cương nghĩ một lúc rồi vội vàng đi thay quần áo, không thể để cho tiểu sư huynh hiểu lầm được, nhưng vừa mới vào phòng ngủ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trời đất ơi! Sao có thể nhanh như vậy chứ? Đi máy bay cũng không nhanh bằng đấy.
Chắc không phải là tiểu sư huynh đâu.
Mạnh Văn Cương vội vàng ra mở cửa, nhưng ông ta phải thất vọng rồi, đúng là tiểu sư huynh đã tới.
Mạnh Văn Cương lắp bắp nói.
"Tiểu sư huynh, tôi… tôi vừa tắm xong bọn họ đã đưa cô ấy tới, không liên quan tới tôi".
Tần Lâm gật đầu, nhưng Mạnh Văn Cương nhìn ra được tiểu sư huynh đang rất tức giận, rất phẫn nộ!
"Tôi biết rồi, chuyện này không liên quan đến sư đệ".
Tần Lâm nhìn thấy Chúc Linh Linh bị hôn mê bất tỉnh liền cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhà họ Chúc đúng là muốn chết mà!
Dám đẩy Chúc Linh Linh vào lòng Mạnh Văn Cương, không phải muốn chết thì là gì? May mà là Mạnh Văn Cương, nếu là người khác thì đúng là hậu quả khôn lường.
Trước giờ Tần Lâm không thèm để ý đến đám người nhà họ Chúc, nhưng lần này anh thật sự tức giận rồi!
Linh Linh là của riêng anh, ai dám động vào Linh Linh anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.
Bây giờ Mạnh Văn Cương đã thực sự cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ người tiểu sư huynh, lần này nhà họ Chúc gặp chuyện lớn rồi.
Một khi tiểu sư huynh tức giận thì bọn họ sẽ không chịu nổi đâu.
"Tôi mang cô ấy đi, chuyện này tôi đã hiểu rồi, sư đệ không cần để ý, chuyện này coi như xong, sáng ngày mai sự đệ hãy rời khỏi đây, chuyện nhà họ Chúc cứ để tôi lo liệu".
Tần Lâm nói xong liền ôm Chúc Linh Linh ra ngoài rồi đưa vào phòng mình.
Mạnh Văn Cương thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tiểu sư huynh ở đây ông ta cảm thấy vô cùng áp lực như muốn nghẹt thở vậy, đám người nhà họ Chúc này đúng là không biết núi Thái Sơn, tiểu sư huynh là sự tồn tại đỉnh cao nhất ở thành phố Đông Hải, nhưng lại bị bọn họ coi là kẻ ở rể, các người to gan thật đấy, tưởng mình là gia tộc mạnh nhất ở thành phố Đông Hải sao, hay là gia tộc mạnh nhất ở tỉnh Hán Đông!
Tần Lâm ôm Chúc Linh Linh về phòng mình, đúng lúc bị Chúc Huy đi ở hành lang nhìn thấy.
"Tên Tần Lâm này hay lắm! Dám cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh sao! Phải đi mách ông nội mới được, xem mày xử lý như thế nào. Nhà họ Chúc chúng tao chắc chắc không để mày phá hỏng chuyện tốt, chủ tịch Mạnh, xin ông đừng tức giận".
Chúc Huy lẩm bẩm nói, nhưng đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên thì bị một người chột một mắt chặn lại.
"Con mẹ mày là thằng nào, đừng có mà chặn đường tao".
Chúc Huy mắng chửi.
"Nhìn cho rõ xem tao là ai".
Giọng nói trầm khàn khiến Chúc Huy nổi da gà, nhìn kỹ lại thì ra là Trần Hạo!
"Anh… anh Hạo… sao lại là anh, mắt của anh làm sao kia?"
Chúc Huy tái mét, toàn thân run rẩy, vì Trần Hạo chỉ còn một con mắt nên khi nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cảm thấy mình không thở nổi.
Trần Hạo muốn làm gì?
"Làm sao kia? Chẳng phải là mày tặng cho tao sao?"
Trần Hạo dùng một tay kẹp cổ Chúc Huy, Chúc Huy trợn trừng mắt muốn vùng vẫy, mặc dù Trần Hạo mất đi một con mắt, một cánh tay bị thương nhưng Chúc Huy cũng không đánh lại được, phải biết rằng Trần Hạo năm đó là lão đại khét tiếng một vùng.
Trần Hạo kẹp chặt lấy cổ của Chúc Huy, Chúc Huy sợ vãi linh hồn, mặt tái mét.
"Anh Hạo, anh Hạo, có gì từ từ nói, tôi có nhiều tiền, tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh được chưa?"
Chúc Huy run rẩy nói, sợ đến nỗi run cầm cập.
"Tiền? Ông đây cần mấy đồng bạc của mày sao? Bây giờ mày đưa cho tao một trăm triệu tao quỳ xuống gọi mày là bố cũng được, mày mà không đưa cho tao được một trăm triệu thì tao sẽ đánh mày tàn phế".
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bị mù một mắt cũng là do Chúc Huy gây ra, thù hôm nay nhất định phải báo! Hắn không dám tìm Tần đại sư khách quý của Đồng Phương Châu nhưng chẳng lẽ lại không dám tìm Chúc Huy tính sổ sao?
"Tôi tôi… tôi không có tiền".
"Không có tiền? Vậy tao sẽ lấy một con mắt của mày, một cái tai và đôi tay nữa! Cái này gọi là có vay có trả".
Giọng nói của Trần Hạo lạnh lẽo, Chúc Huy ngây ngốc, vô cùng hoảng sợ, Trần Hạo là một kẻ liều lĩnh, Chúc Huy rất sợ lời nói của hắn.
"A…"
"Bố, cứu con, cứu con,… con ở tầng mười ba, con bị người ta móc mắt, cắt tai, chặt tay rồi…"
Chúc Huy bị đánh chảy máu mũi, nằm dưới đất, gọi điện thoại cho bố mình.
"Cái gì? Ai dám động vào con trai của bố? Con cứ đợi đi, bố sẽ giết chết hắn!"
Chúc Diệu nghe giọng nói yếu ớt của Chúc Huy còn tưởng có người uy hiếp hắn, nhưng đến nơi Chúc Diệu mới hoảng loạn, Chúc Huy thật sự bị người ta móc mắt, cắt tai, chặt cả cánh tay, máu chảy lênh láng!
"Con trai, con làm sao thế con trai?"
Chúc Diệu trầm giọng nói, nhìn thấy Chúc Huy bị đánh như thế này, người làm bố như bị dao đâm vào tim.
"Không kịp nói nữa đâu, bố mau đưa con đi viện đi, bố… tay của con vẫn có thể nối được đấy".
Chúc Huy vừa khóc vừa nói, không đau chết đi sống lại là mạng lớn lắm rồi.
"Còn chuyện này nữa, Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh đi rồi, tên nhóc đó phá hỏng chuyện lớn của nhà họ Chúc chúng ta, nhất định không được bỏ qua".
Chúc Huy cố nhẫn nhịn cơn đau nói.
"Cái gì?"
Chúc Diệu biến sắc.
Tần Lâm, lại là Tần Lâm!
Tên nhóc này đúng là khắc tinh của nhà họ Chúc mà? Bọn họ vừa mới uống rượu xong, ai cũng rất vui vẻ, mùa xuân của nhà họ Chúc sắp đến rồi, những ngày tươi đẹp của bọn họ còn phải chờ bao xa nữa?
Đúng lúc này, Chúc Huy lại nhìn thấy Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh đi, đùa nhau sao?
Không tiếp đãi tốt chủ tịch Mạnh, chẳng lẽ lại mong nhà họ Chúc tự vực dậy sao? Chủ tịch Mạnh người ta có nợ cậu ta cái gì đâu, đây là việc cả hai cùng có lợi, vì Chúc Linh Linh chính là người phụ nữ của chủ tịch Mạnh, bây giờ tên khốn Tần Lâm lại cướp Chúc Linh Linh về, vậy phải làm sao đây?
Xong đời rồi, đắc tội với chủ tịch Mạnh, tia hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng đã tan thành mây khói.
"Con nhịn một chút, bố gọi điện cho ông nội con đã".
Chúc Diệu biết chuyện nào không thể đợi, nhân lúc chủ tịch Mạnh còn chưa đi, nhất định phải cướp lại được Chúc Linh Linh, còn về Tần Lâm thì phải đuổi đi mới được, nhà họ Chúc không thể bị hủy hoại trong tay tên đó được, còn muốn làm con rể nhà họ Chúc, mơ đi.
Chúc Nhị Bạch đã uống mấy cốc rượu trong buổi tiệc, ai cũng vui vẻ, nhà họ Chúc đều say bí tỉ, vô cùng hứng khỏi, nhảy múa ca hát tưng bừng.
"Hôm nay tôi rất vui, tôi sẽ hát cho mọi người nghe một bài, năm đó nếu không vì gia tộc thì có lẽ tôi đã vào đoàn ca hát của quân đội rồi".
Chúc Nhị Bạch vô cùng hào hứng, gõ đũa vào chén bát.
"Hôm nay chúng ta cùng nâng ly rượu, rượu ngọt máu nóng rực trời xuân thu…"
"Bố, có chuyện lớn rồi…"
Vẻ mặt Chúc Phi vô cùng khó coi.
"Chuyện gì từ từ nói, hấp ta hấp tấp, sau này làm sao bố yên tâm giao lại nhà họ Chúc cho các con được, hừ".
Chúc Nhị Bạch hừ một cái nói.
"Không phải đâu bố, xảy ra chuyện lớn thật rồi, anh cả nói là Tiểu Huy nhìn thấy Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh ra khỏi phòng chủ tịch Mạnh".
Chúc Phi vội vàng nói.
"Cái gì?"
Vẻ mặt Chúc Nhị Bạch trầm xuống, nụ cười dần biến mất.
"Tên khốn này! Cậu ta muốn hại chết nhà họ Chúc chúng ta sao? Nhà họ Chúc chúng ta chọc gì đến cậu ta sao? Tên khốn nạn, đi với bố, đêm nay phải sống mái với cậu ta một trận mới được!"
Chúc Nhị Bạch vẫn còn hơi say, ông ta gầm lên, nổi cơn thịnh nộ, tên Tần Lâm này đúng là sao chổi của nhà họ Chúc bọn họ mà.
"Nếu có chuyện như vậy? Thì tên Tần Lâm này đúng là khốn nạn thật, nhà họ Chúc chúng ta phải cho cậu ta biết tay mới được".
Chúc Minh cắn răng nói.
"Tôi biết ngay tên Tần Lâm này không phải thứ tốt đẹp gì mà, dám chơi nhà họ Chúc chúng ta một vố sao? Chủ tịch Mạnh chắc chắn rất tức giận, khoản đầu tư của chúng ta e rằng sẽ tan biến mất…"
Âu Dương Diễm Diễm cũng tỏ vẻ tức giận, đã nói Tần Lâm không thể làm rể nhà họ Chúc rồi mà, lần này còn gây chuyện lớn cho bọn họ nữa chứ.
"Đi, chúng ta đi tìm cậu ta, phải cho cậu ta biết tay mới được!"
Chúc Tam Đao vội vàng đi theo sau Chúc Nhị Bạch, mấy chục người nhà học Chúc lũ lượt kéo đến phòng Tần Lâm.
Tần Lâm thấy Chúc Linh Linh chỉ bị cho uống thuốc ngủ nên cũng yên tâm phần nào, Mạnh Văn Cương là người mà anh tin tưởng, hơn nữa Linh Linh cũng chưa bị người ta xâm hại.
Tần Lâm cẩn thận rút châm bạc ra đâm vào người Chúc Linh Linh, giúp cô ấy giải thuốc ngủ, Chúc Linh Linh dần tỉnh dậy.
Lúc Chúc Linh Linh nhìn thấy Tần Lâm, cô lại òa khóc, ôm chặt lấy Tần Lâm.
"Anh Tiểu Lâm, hu hu hu… em xin lỗi, em có lỗi với anh… hu hu hu!"
"Anh Tiểu Lâm, chúng ta chia tay đi, em không xứng với anh, hu hu hu!"
Chúc Linh Linh khóc nức nở, cô tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, nên vô cùng đau khổ.
Tần Lâm cười khổ, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, nhà họ Chúc đúng là một đám cặn bã không bằng cầm thú!
Dám cho người nhà uống thuốc ngủ rồi ép Chúc Linh Linh tiếp Mạnh Văn Cương, đây là chuyện con người có thể làm ra sao?
Chỉ vì lợi ích gia tộc mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Tần Lâm biết, người nhà họ Chúc rất quá đáng, hơn nữa còn không có tính người, nếu không dạy dỗ bọn họ một bài học thì đám người đó sẽ có thể làm ra bất cứ việc gì, lần này dám hạ thuốc Chúc Linh Linh, lần sau lại dám giết người thì sao.
"Không sao, không có chuyện gì cả, anh ở đây rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu, Linh Linh".
Tần Lâm nghiêm túc nói, vỗ nhẹ lưng Chúc Linh Linh.
"Không cần đâu, anh Tiểu Lâm, em em… em đã không còn là người phụ nữ trong sạch, hu hu hu, sau này anh đừng tìm em nữa, chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi".
Chúc Linh Linh vẫn khóc nức nở, cô là một người phụ nữ rất truyền thống, lại còn bảo thủ nữa, nếu đã chọn Tần Lâm thì trong lòng chỉ có một mình anh, hơn nữa bây giờ đã bị người ta làm nhục rồi, làm gì còn mặt mũi mà ở bên cạnh Tần Lâm chứ?
"Em nhìn xem, em không sao hết! Chủ tịch Mạnh không phải là người như vậy, ông ấy tìm anh rồi anh đến đưa em về".
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Thật sao?"
Chúc Linh Linh nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Lâm, rưng rưng nói.
"Không tin thì em xem mình đã bị xâm phạm chưa".
Tần Lâm nói.
"Ờm.."
Chúc Linh Linh nhìn một lúc, quần áo vẫn còn nguyên, chẳng lẽ mình thật sự không sao?
"Chủ tịch Mạnh đúng là người chính trực, anh Tiểu Lâm, chúng ta lại có thể bên nhau rồi, hu hu hu".
Chúc Linh Linh ôm chặt lấy Tần Lâm, cô thật sự sợ cảnh lúc mình ở trong mơ, nếu như tỉnh dậy lại tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, vậy thì cô thà chết đi cho xong.
“Yên tâm đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
Tần Lâm nhẹ nhàng nói, trong mắt ánh lên sự thương xót.
“Cảm ơn anh Tiểu Lâm, sau này anh không được phép rời xa em”.
Chúc Linh Linh bĩu môi, kiên quyết nói.
“Được được được, anh là duy nhất của em, sẽ không rời bỏ em. Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc ai là người mang em đến phòng của Mạnh Văn Cương?”
Giọng Tần Lâm từ từ đanh lại, anh nhìn sang Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh ngây ra, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên khó coi, cô lau nước mắt đi nhưng vẫn im lặng.
“Em không muốn nói, anh Tiểu Lâm, anh đừng ép em có được không?”
Chúc Linh Linh cắn chặt môi, cô biết anh Tiểu Lâm quan tâm mình, nhưng lúc này cô không muốn anh Tiểu Lâm xảy ra mâu thuẫn với mẹ.
Dù cho cô đã nản lòng, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Mở cửa! Mở cửa mau, Tần Lâm! Thằng khốn nhà cậu, mau mở cửa!”
“Tần Lâm, có ngon thì mở cửa ra xem nào, mẹ kiếp, mau mở cửa ra!”
“Tần Lâm, nếu như cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy”.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, ánh mắt Tần Lâm lại càng thêm hứng thú.
“Tôi còn chưa đi tìm các người mà các người lại tự mò đến rồi à, hừm”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao, sát khí đằng đằng, người nhà họ Chúc chẳng có ai tốt đẹp cả!
Nhìn thấy Tần Lâm nổi giận, Chúc Linh Linh cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Anh Tiểu Lâm, em thật sự không sao, đây là chuyện riêng của nhà họ Chúc, anh không cần quan tâm đến, em xin anh đấy”.
Chúc Linh Linh hạ giọng nói.
“Chuyện nhà em? Em cho rằng anh thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà em à? Bây giờ em đã bị đám người nhà họ Chúc kia bán rồi đó, chẳng lẽ em còn không biết sao? Bị bán đi rồi mà vẫn còn muốn đếm tiền cho người ta ư? Bọn họ là một lũ khốn nạn, cặn bã, chính là kẻ giết người, em là người thân của bọn họ đó, xem xem bọn họ đối xử với em như thế nào?”
Tần Lâm tức giận nói, lúc này anh đã không còn khống chế cảm xúc được nữa, Chúc Linh Linh làm bao nhiêu việc cho nhà họ Chúc, cuối cùng lại bị bọn họ bán đi, đây đúng là chuyện trớ trêu mà.
“Em xin lỗi anh Tiểu Lâm, đều là lỗi của em, đều do em cả”.
Chúc Linh Linh vùi đầu xuống ngực, trong mắt ánh lên nỗi buồn và sự tuyệt vọng, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi khiến cô đau lòng này mà thôi.
“Xin lỗi, anh có chút mất khống chế, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, nếu nhà họ Chúc không cho anh một lời giải thích thì anh sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải hối hận vĩnh viễn”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
Dứt lời, Tần Lâm liền đi ra mở cửa, lúc này Chúc Minh trực tiếp xông vào, giống như một con chó ăn cứt bị té nhào trên mặt đất, Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Mới gặp mặt mà đã hành lễ lớn như vậy, tôi không kham nổi đâu”.
Tần Lâm cười khẩy.
“Tần Lâm, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúc Linh Linh tại sao lại ở trong phòng cậu?”
Chúc Tam Đao trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
“Ông hỏi tôi à? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây, tại sao Chúc Linh Linh lại ở trong phòng của Mạnh Văn Cương? Tại sao? Nhà họ Chúc hết người rồi sao? Lại để cho một cô gái trong sáng thuần khiết như vậy lấy thân để đổi lấy lợi ích gia tộc, các người có biết xấu hổ không hả?”
Tần Lâm chất vấn Chúc Tam Đao.
“Cậu là cái thá gì? Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân, cậu muốn nói gì? Người nhà họ Chúc, Chúc Linh Linh, nó vẫn chưa là người của cậu đâu, cậu muốn ở rể nhà họ Chúc à, không có cửa đâu!”
Âu Dương Diễm Diễm hung ác nói.
“Hôm nay nhà họ Chúc phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không thì đừng mong bước qua cánh cửa này”.
Tần Lâm nhìn thẳng vào mặt Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, giận quá hóa cười.
“Các người thật quá vô liêm sỉ, cũng trách tôi đã xem các người là con người, mấy người căn bản không hề xứng, tất cả đều là một đám khốn kiếp. Tôi lại còn nói chuyện nhân sinh và giá trị quan với mấy người ư? Các người xứng sao? Đúng là một đám trâu chó không bằng”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
“Các người có bản lĩnh thì còn dùng Linh Linh làm gì? Tại sao lại không tự mình đi tìm Mạnh Văn Cương đi? Một đám già tổng cộng cũng mấy trăm tuổi, sao các người lại có mặt dày làm như vậy hả? Lại dâng con cháu các người đi ngủ với người khác, mấy thứ già các người thật đúng là vô liêm sỉ”.
Tần Lâm tức giận quát lên, tất cả người nhà họ Chúc đều sửng sốt, bởi vì Tần Lâm giống hệt như một con hổ dữ vậy, chửi bới bọn họ một trận, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu xen vào, Tần Lâm, tôi khuyên cậu nên giao Linh Linh ra đây, sau đó cút khỏi chỗ này, nhà họ Chúc chúng tôi không muốn nhìn thấy thứ cặn bã như cậu nữa”.
Chúc Minh đứng dậy, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
“Cặn bã? Nói tôi sao? Để tôi xem xem ai mới là cặn bã?”
Tần Lâm vung tay tát một cái khiến cho cho Chúc Minh ngã lăn ra đất, mặt toàn là máu, ông ta hoảng sợ nhìn Tần Lâm.
“Tần Lâm, mày dám đánh người à! Mày chết chắc rồi”.
Âu Dương Diễm Diễm run rẩy nói, con trai mình bị đánh đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
“Nhà các người bình thường toàn làm những chuyện đáng xấu hổ, các người là cái thá gì chứ, Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, các người nghĩ xem, sống đến từng này tuổi rồi lại không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi xấu hổ thay các người đấy, nhà họ Chúc mấy người không có ai à? Đàn ông chết hết rồi hay gì? Chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, bọn khốn các người ra đây cho tôi!”
“Y dược Văn Hòa đang yên đang lành các người không cần, lại muốn đi liếm chân cho người khác sao? Chúc Tam Đao! Mẹ kiếp ông, khi không lại đi nhận tổ tiên, ông đi nhận tổ tiên hay đi để cho người ta làm nhục vậy? Tất cả những gì nhà họ Chúc có đều do một tay Chúc Linh Linh gây dựng, còn các người thì sao? Chỉ biết ăn không ngồi rồi, cuối cùng lại đuổi Chúc Linh Linh đi, mấy người giỏi lắm. Vậy thì các người tự chơi đi, tại sao lại lôi Chúc Linh Linh về làm gì? Bị người ta sỉ nhục thích lắm sao? Chúc Tam Đao, tôi vốn rất đồng cảm với ông, nhưng bây giờ xem ra thì đúng là sai lầm lớn”.
Tần Lâm nhả từng câu từng chữ, tức giận chửi bới không ngừng, tức đến run cả người rồi nhìn về phía Chúc Tam Đao.
“Còn cả bà nữa, Âu Dương Diễm Diễm, bà là đồ lòng lang dạ sói, Chúc Linh Linh làm nhiều việc cho nhà họ Chúc như thế, bà đừng nói với tôi là mình không biết nhé, bà chỉ biết thiên vị thằng con trai lớn của bà thôi, bà có từng nghĩ cho Linh Linh chưa? Sao bà lại ích kỉ như thế, từng tuổi này rồi mà lại không đàng hoàng, trên không đứng đắn thì dưới ắt loạn, con trai con gái của bà đều là nhờ bà ban cho đấy. Tên Chúc Minh dốt nát, còn Chúc Tam Cô lại nhỏ mọn, đấy chẳng phải là hình ảnh thu nhỏ của bà và Chúc Tam Đao sao?”
Âu Dương Diễm Diễm trợn tròn mắt, cơn tức giận của Tần Lâm khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như hít thở càng lúc càng khó khăn.
“Mày mày mày.... mày ăn nói hàm hồ! Tần Lâm, mày ngậm máu phun người! Nhà họ Chúc thề không đội trời chung với mày”.
Chúc Tam Cô tức giận quát.
“Bốp...”
Tần Lâm giáng một bạt tai khiến Chúc Tam Cô ngã xuống đất, lúc này mọi người trong nhà họ Chúc đều rùng mình, Tần Lâm cũng tàn nhẫn quá rồi, cho dù bọn họ có sống hay chết thì anh vẫn đánh.
Bốp bốp bốp!
Anh đánh không chỉ là mặt của Chúc Tam Cô mà còn là bộ mặt của nhà họ Chúc bọn họ.
“Tần Lâm, mày còn muốn ra uy bắt nạt người khác à? Bọn tao nhiều người như vậy thì sẽ sợ mày hay sao? Tụi tao cũng không phải loại người không có văn hóa như mày. Mày cho rằng Chúc Linh Linh sạch sẽ à?”
“Nếu như không phải do chủ tịch Mạnh thì Y dược Văn Hòa trước đây đâu thể mạnh mẽ như thế? Chẳng phải đều là do chuyện giữa Chúc Linh Linh và chủ tịch Mạnh à? Nếu không thì mày nghĩ chủ tịch Mạnh dựa vào gì để quan tâm đến Y dược Văn Hòa đây? Mày xem tất cả mọi người là đồ ngu ư?”
Chúc Phi cười khẩy.
“Đã làm gái mà muốn lập đàn trinh tiết sao? Nực cười, mấy lần trước đã có rồi thì thêm lần nữa có sao? Lại đòi sống đòi chết? Chẳng phải là vì bọn tao bỏ đi quyền lợi của nó thôi sao, ôm hận trong lòng à? Không muốn giúp nhà họ Chúc vực dậy chứ gì, lòng dạ đàn bà thật đúng là độc ác, chỉ biết mỗi báo thù, chẳng lẽ mày không biết mình họ gì sao? Chúc Linh Linh, mày đúng là nỗi ô nhục của nhà họ Chúc!”
Chúc Diệu cũng tức giận quát vào mặt Chúc Linh Linh.
“Tần Lâm, mày chính là đứa ăn đồ thừa, dùng lại hàng second-hand mà thôi, còn tưởng mình lợi hại lắm sao, ha ha ha ha, bây giờ đã biết được con đàn bà phóng đãng như Chúc Linh Linh từ đâu ra rồi chứ? Cũng chỉ có mày xem nó là châu báu thôi, tao khinh!”
Chúc Phi cười chế nhạo, vẫn luôn dán chặt mắt vào Chúc Linh Linh.
“Một đám chó rác rưởi lòng lang dạ sói, Chúc Linh Linh vì nhà họ Chúc cúc cung tận tụy như thế, đến cuối cùng người ta lại không biết ơn, đã vậy còn chế giễu, thậm chí cả vu khống, tôi nghĩ các người thật sự không đáng để sống trên đời nữa đâu”.
Tần Lâm tiến lên một bước, tung một chưởng một đấm khiến cho Chúc Phi và Chúc Diệu văng ra rồi ngã xuống đất, vẻ mặt Chúc Phi hoàn toàn tuyệt vọng, Tần Lâm lại đánh ông ta đến rách tóe cả máu, sau đó lại trực tiếp đấm thẳng vào ngực ông ta.
Chúc Diệu cũng không khá hơn là bao, sau khi bị Tần Lâm tát thẳng vào mặt, ngay lập tức đã biến dạng, máu mũi chảy ròng ròng, nhếch nhác nằm lăn lộn trên mặt đất.
Tất cả người nhà họ Chúc đều kinh ngạc nhìn Tần Lâm, tên nhóc này cũng ngang ngược quá rồi, thật láo toét!
“Các người thật đúng là qua cầu rút ván, nếu như không có Chúc Linh Linh thì cả gia đình mấy người đã đi cạp đất mà ăn rồi, còn ở đây để mà ra vẻ được sao, mấy người có biết mình đứng ở đâu không? Đúng là nực cười hết sức”.
Tần Lâm lạnh lùng quan sát, ánh mắt sắc như dao, khiến cho người nhà họ Chúc đều run cầm cập.
“Hỗn láo! Đúng là quá hỗn láo!”
Chúc Nhị Bạch run rẩy chỉ vào Tần Lâm.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt nó lại cho tôi, chẳng lẽ các người lại mong một lão già như tôi ra tay à?”
Sau khi Chúc Nhị Bạch nói xong, mười mấy người nhà họ Chúc cùng xông lên vây quanh lấy Tần Lâm, nhưng thực lực của Tần Lâm hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, không ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay thì nhanh như chớp giật.
Tất cả đều bị Tần Lâm đánh ngã xuống đất, chưa đến mười chiêu đã mất đi sức chiến đấu, nhìn thấy Tần Lâm vẫn còn thản nhiên đi lại, những người nằm lê la trên mặt đất này liền nhìn Tần Lâm với vẻ kinh sợ.
“Đồ già chết tiệt, hôm nay tôi sẽ nhổ sạch răng của ba người”.
Tần Lâm tiến về phía trước, Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao tràn đầy sợ hãi, Âu Dương Diễm Diễm thậm chí còn trốn sau lưng Chúc Tam Đao, run rẩy lùi về sau, nhưng Tần Lâm không hề cho bọn họ cơ hội, anh vung vài cú đấm loạn xạ liền khiến cho cả ba bị đánh một trận tơi bời.
Tiếng khóc thảm thương vang vọng cả một tầng lầu, nhưng không có một ai dám chạy ra xem.
Bởi vì Đồng Phương Châu đã dặn dò rồi, đương nhiên sẽ không có ai dám đến xem.
Sắc mặt Tần Lâm hết sức lạnh lẽo, tức giận nhìn tất cả mọi người rồi quát lên.
“Ai? Ai là người đưa Chúc Linh Linh vào phòng Mạnh Văn Cương? Nếu không nói thì tôi sẽ đánh tất cả các người một trận!”
Tần Lâm nhìn lướt qua với ánh mắt phẫn nộ.
Vương Vân sợ hãi đến mức hoa cả mắt, chỉ có bà, Chúc Dũng và một số phụ nữ là không bị đánh, tất cả những người còn lại đều đang nằm lăn lộn trên mặt đất, Chúc Tam Đao và Chúc Nhị Bạch là thảm thương nhất.
“Là bà ta, Vương Vân! Vương Vân là người làm!”
Chúc Minh chỉ vào Vương Vân và nói, bởi vì ông ta sợ chết, sợ Tần Lâm sẽ lại ra tay với bọn họ thêm lần nữa!
Tất cả thành viên của nhà họ Chúc đều sợ khiếp vía, Tần Lâm quá tàn nhẫn, cho dù là già trẻ trai gái gì thì anh đều đánh ngã lăn xuống đất, thảm thương nhất chính là Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm.
Ngoài ra còn hơn hai mươi người khác đều may mắn thoát nạn, chỉ có Vương Vân và Chúc Dũng mặt mày căng thẳng, phía sau bọn họ còn có một phụ nữ và một đứa bé đang run rẩy, bọn họ chỉ đến đây hóng chuyện mà thôi, không ngờ lại nhìn thấy gia đình mình bị đánh đập như thế.
Cơn giận dữ của Tần Lâm tiếp tục bùng cháy, anh vốn cho rằng người đưa Chúc Linh Linh đến phòng của Mạnh Văn Cương là Chúc Nhị Bạch, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được lại là người tự tìm đến cửa, thật sự muốn tìm đến cái chết ư?
Tần Lâm ra tay rất tàn độc, không hề có chút nhân từ, những người này lúc trước đều nói mấy lời châm chọc Chúc Linh Linh, thậm chí còn khinh thường cô, đến cuối cùng lại phải nhờ vào Chúc Linh Linh để giúp bọn họ vượt qua khó khăn, không phải là quá trơ trẽn hay sao! Không biết xấu hổ là gì à, hơn nữa lại còn vô liêm sỉ đến cùng cực.
Nếu đổi thành người khác thì sẽ không có chuyện đó đâu, cái kiểu qua cầu rút ván này có còn là con người không?
Đối với người nhà họ Chúc, Tần Lâm thật sự rất hiếm gặp, mặc dù chả có ai tốt đẹp, duy chỉ có mỗi mình Chúc Dũng, lại là một tên vô dụng, ở trong gia đình đã không có tiếng nói, huống chi nói đến cả nhà họ Chúc, ông căn bản không hề có quyền lên tiếng.
Nếu không thì làm sao Chúc Linh Linh lại có thể bị ép đến mức này chứ.
Tần Lâm vô cùng căm phẫn, nhưng điều thật sự làm cho anh kinh ngạc chính là người đích thân đưa Chúc Linh Linh đến phong Mạnh Văn Cương lại là Vương Vân? Mẹ ruột của Chúc Linh Linh?
Tần Lâm ngẩn ra đó, đây rõ ràng là chuyện mà một người mẹ không thể nào làm được, nhưng Vương Vân đã thực sự làm, hơn nữa còn thản nhiên ở đây như không có chuyện gì xảy ra, Tần Lâm cũng cảm thấy kinh hãi thay cho bà ta.
“Đích thân đưa con gái ruột của mình vào miệng cọp, tôi cũng muốn tìm hiểu một chút đấy, cô Vương à, sao cô làm được hay thế?”
Tần Lâm từng bước đến gần Vương Vân, sắc mặt bà ta lập tức tái nhợt, hai chân run lên, chiêu thức của Tần Lâm quá tàn nhẫn, cả nhà họ Chúc đều bị anh đánh cho một trận, lúc này để tránh bị thương thì Vương Vân không dám hé một câu nào, chỉ siết chặt nắm đấm lại, mồ hôi tuôn như suối.
Tên Tần Lâm này thực sự đã phá đi cả một bàn cờ của nhà họ Chúc, đây chẳng phải là đang ép bọn họ vào đường cùng hay sao?
Vương Vân vốn đã dự tính tương lai cho chính mình, cuộc sống sau này của bà ta sẽ vô cùng tốt đẹp, chỉ cần Chúc Linh Linh làm tổng giám đốc của Chúc Thị Y Mỹ, đến lúc đó lại thiết lập mối quan hệ hợp tác với Mạnh Văn Cương, thì tất cả mọi chuyện sẽ trở nên yên ổn.
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, Vương Vân còn đang nghĩ sẽ đi Tam Á nghỉ mát với chồng, vé máy bay cũng đã mua cả rồi, bây giờ mọi chuyện vỡ lở, Tần Lâm lại lôi Chúc Linh Linh về, vậy thì phía chủ tịch Mạnh đã... toang hết rồi!
“Cậu muốn làm gì? Muốn đánh tôi sao? Tôi là mẹ vợ của cậu đó, Tần Lâm, cậu đừng có mà không biết điều, tôi là người lớn đó! Chúc Linh Linh là con gái tôi, không cần đến lượt cậu dạy tôi”.
Vương Vân nói với vẻ mặt nghênh ngáo, lúc này bà ta chỉ có thể can đảm đối mặt với Tần Lâm, nếu như lo sợ thì làm sao bà ta có thể ngẩng mặt nhìn con gái được chứ? Vậy thì càng không thể có tiếng nói ở nhà họ Chúc được.
“Bốp..”
“Bốp bốp....”
Tần Lâm tát liên tiếp vào mặt Vương Vân khiến cho hai má sưng vù lên, đầu tóc rối bù, bà ta kinh hãi nhìn Tần Lâm.
“Mày mày mày.... mày dám đánh tao! Tôi không muốn sống nữa, hu hu hu, Chúc Linh Linh, con xem tên đàn ông của con kìa! Nó đánh mẹ con chết rồi này, con nhìn đi! Tôi không thiết sống nữa, hu hu hu!”
Vương Vân nằm ăn vạ trên mặt đất.
“Câm mồm!”
Tần Lâm hét lên một tiếng, Vương Vân lập tức ngừng khóc, không dám hó hé, sợ sệt như nhìn thấy quỷ vậy.
“Loại cặn bã như bà còn biết Linh Linh là con bà sao? Lúc bà đẩy cô ấy vào hố lửa sao lại không nghĩ tới điều này? Chỉ vì lợi ích cá nhân, để cầu mong cái gọi là sự thịnh vượng của nhà họ Chúc, các người lại cam tâm đẩy cô ấy xuống vực sâu, đây là điều mà một người mẹ nên làm sao?”
Những gì Tần Lâm nói làm cho cả nhà họ Chúc cảm thấy vô cùng chói tai, nhưng không một ai dám phản bác, tất cả đều bị Tần Lâm đánh đau như chết đi sống lại, dù sao thì cũng nên ngậm đắng nuốt cay một chút.
Vương Vân bị Tần Lâm mắng xong liền nằm ăn vạ dưới đất, hoàn toàn không hề dám lớn tiếng.
Bà ta vốn muốn khóc la om sòm, nhưng Tần Lâm căn bản không hề cho bà ta cơ hội, anh lớn tiếng quát một phát, Vương Vân sợ đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, lúc này trông bà ta giống như một con thỏ bị thương vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ sự lợi hại của Tần Lâm.
“Mày quát tao cái gì, chẳng phải là tao đang vì nhà họ Chúc sao? Tao vì Linh Linh kia mà?”
Vương Vân bĩu môi, trầm giọng nói.
“Bốp...”
Tần Lâm lại tát vào mặt Vương Vân, lúc này Vương Vân kêu lên một tiếng, hoàn toàn không dám mở miệng nữa.
“Vì nhà họ Chúc? Ha ha ha, vì Linh Linh? Bà đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe đấy à, bà cho rằng ai cũng ngu ngốc sao? Bà nghĩ mình thông minh lắm đúng không? Tự hủy hoại con gái mình để đi vực dậy gia tộc, tôi thật sự nghi ngờ bà có phải là mẹ ruột của Linh Linh không đấy, nếu bà có chút nhân tính thì chắc cũng không lấy con gái mình ra làm con bài để mặc cả đâu nhỉ? Bà luôn mồm nói là vì Linh Linh, nhưng bà lại chuốc thuốc mê cô ấy sao? Vậy bà giải thích cho tôi biết chuyện này là thế nào?”
“Bốp bốp bốp...”
Tần Lâm lại tát Vương Vân thêm vài cái vào mặt bà ta, đánh đến mức tóe cả máu, lúc này đây toàn bộ người nhà họ Chúc đều câm họng, không một ai muốn trở thành Vương Vân thứ hai cả.
“Tần Lâm, cậu đừng có quá đáng! Dù gì bà ấy cũng là người lớn”.
Chúc Dũng trầm giọng nói.
“Đừng tưởng là tôi không dám đánh ông! Ông làm bố kiểu gì thế, chẳng lẽ lúc nào cũng làm ngơ không biết à? Đừng có nói với tôi là ông không biết chuyện của Linh Linh đấy nhé”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn về phía Chúc Dũng, sắc mặt Chúc Dũng vô cùng hó coi, ông ta cúi đầu, nhưng không hề lên tiếng.
Lòng Chúc Linh Linh như hóa đá, lúc trước cô luôn tràn đầy hy vọng với nhà họ Chúc, mong một ngày có thể trở thành một phần quan trọng của gia tộc, nhưng đến thời khắc này thì cô đã hiểu ra mọi chuyện, nhà họ Chúc lại vô liêm sỉ như vậy, nhìn thấy được bộ mặt thật của người thân mình, tất cả đều là một đám giết người không từ thủ đoạn.
Có thể đẩy con gái của mình vào hố lửa, lòng Chúc Linh Linh đã thật sự nguội lạnh rồi, người làm mẹ như Vương Vân căn bản không hề biết lúc cô bị đưa vào phòng của Mạnh Văn Cương đã tuyệt vọng và đau khổ như thế nào, bà ta còn không thèm giải thích chuyện đó, bởi vì bà ta cho rằng lợi ích của gia tộc còn lớn hơn hạnh phúc cả đời của cô.
Chỉ cần Chúc Linh Linh và Mạnh Văn Cương ở bên nhau thì nhà họ Chúc sẽ được cứu, chỉ cần cô có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Y dược Văn Hòa thì bà ta sẽ có thể hưởng lợi.
Nhưng, bà ta chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của con gái mình, cũng không để cho cô có cơ hội phản bác, bản thân bị mẹ mình tính kế thì còn có chuyện nào đau khổ hơn nữa đây, giống như bị sát muối vào vết thương vậy, điều này càng khiến cho Chúc Linh Linh trở nên tuyệt vọng.
Còn bố cô đâu? Ông ta ở đâu nữa rồi?
Câu hỏi của Tần Lâm khiến cho Chúc Dũng không nói nên lời, bởi vì chuyện này từ đầu đến cuối ông ta đều biết nhưng ông ta đã làm gì? Không làm gì cả, ông ta trơ mắt nhìn con gái mình bị đẩy xuống hố lửa, nhưng chỉ đứng một bên nhìn một cách thơ ơ, và đây chính là cọng rơm cuối cùng để cứu con lạc đà.
Bây giờ Chúc Linh Linh đã hoàn toàn cảm thấy nguội lạnh, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Tại sao lại như vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Tại sao tôi lại bị chính bố mẹ mình tính kế? Rốt cuộc là tại sao, tôi đã làm sai chuyện gì! Những gì tôi bỏ ra cho nhà họ Chúc là chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi tự cắt thịt mình ra cho các người ăn nữa à, lúc đó các người mới thấy vui đúng không?”
Chúc Linh Linh gào lên điên cuồng, tất cả người nhà họ Chúc đều yên lặng như tờ.
Nếu như không bị ép đến mức bất lực thì ai lại muốn phát điên như vậy?
Chúc Linh Linh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng cuối cùng cô cũng không thể tha thứ cho mẹ vì tất cả những gì bà ta đã làm.
Chúc Linh Linh không sao hiểu được một người làm mẹ như Vương Vân có thể tàn nhẫn đến thế, tại sao lại không còn chút nhân tính nào, nếu đã như vậy thì cô cũng sẽ vô tình và lạnh nhạt một cách triệt để.
“Linh Linh, con nghe mẹ nói, mẹ vẫn yêu con mà Linh Linh”.
Vương Vân nhỏ giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và lo lắng.
“Yêu tôi? Ha ha ha ha, Vương Vân, trong mắt bà ngoài bản thân mình ra thì còn yêu ai nữa? Bà ngoài việc muốn mình sống tốt ra thì còn đam mê hư vinh, muốn mặt mũi, bà còn muốn mọi người phải kính nể mình, có đúng không hả? Tục ngữ có câu, con cái không chê bố mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, nhưng bà thật sự làm cho tôi quá thất vọng rồi!”
Không một ai có thể hiểu được cảm xúc của Chúc Linh Linh, cô bị những người thân nhất phản bội, nhân cách ghê tởm, đó chính là điểm xấu xa của gia đình, càng khiến cho cô tự biến mình thành trò cười.
Một người mẹ, người phụ nữ như vậy mà vẫn đáng được tôn trọng và đối xử nhẹ nhàng ư?
Điều mà Chúc Linh Linh coi trọng nhất chính là tình cảm gia đình, nếu không thì cô cũng sẽ không để cho Y dược Văn Hòa năm lần bảy lượt bị người khác nắm quyền, bởi vì cô không muốn để gia đình và người thân của mình vì lợi ích mà trở thành bia đỡ đạn.
Nhưng kết quả thì sao?
Tất cả những gì cô bỏ ra, không muốn làm mọi người thất vọng, nhưng bản thân cô lại bị người khác làm cho thất vọng.
“Bà là người tôi yêu nhất trên đời, nhưng bà thật tàn nhẫn, bà lại là người làm tôi đau nhất, Vương Vân, bà độc ác lắm, tàn nhẫn lắm có biết không hả!”
Chúc Linh Linh khóc đến cạn nước mắt, nỗi tức giận và tuyệt vọng trong lòng cũng dần tan biến, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh ở một mình, chỉ muốn làm một người bình thường, không cần phải sống vì những rắc rối của gia đình, cô muốn sống một cuộc sống đơn giản bình thường.
“Linh Linh, mẹ sai rồi, xin con hãy tha thứ cho mẹ, sau này mẹ sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, mẹ xin con đấy, Linh Linh, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn tốt cho nhà họ Chúc thôi, hu hu hu. Con cho mẹ thêm cơ hội lần này đi mà”.
Vương Vân bật khóc, Chúc Dũng đứng cạnh đỡ bà ta dậy, nhưng cũng không dám nói gì, sự áp bức mà Tần Lâm mang đến cho nhà họ Chúc đều khiến cho bọn họ cảm thấy hết sức ngột ngạt, bởi vì Tần Lâm vẫn đang ở đây nên bọn họ đến việc hắt hơi cũng không dám.
Mặc dù Chúc Nhị Bạch và những người khác đều cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng cũng không có ai muốn bị Tần Lâm tẩn thêm một trận nữa, nếu như lúc này Vương Vân đã đứng ra nhận tội thì chắc chắn bọn họ sẽ lui về sau.
“Vương Vân, bà thật là độc ác! Đến cả con gái ruột của mình mà bà cũng làm như vậy, người như bà thật đúng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Chúc!”
“Nói đúng lắm, nhà họ Chúc bị sỉ nhục đều là tại bà ta, người phụ nữ này chính là loại mặt người dạ thú, Chúc Dũng bị mù mới cưới phải người như bà ta”.
“Nhà họ Chúc lâm vào cảnh này đều do Vương Vân cả, bà đưa ra ý kiến tồi tệ lại còn có mặt mũi khóc nữa sao? Câm miệng ngay cho tôi!”
“Đúng thế, loại người như vậy thật khiến cho mọi người phải nổi điên, nhà họ Chúc chúng ta không thể chứa loại người như thế được, bà mau cuốn gói cút khỏi căn nhà này đi”.
Người nhà họ Chúc mỗi người chêm vào một câu, lúc này ai nấy đều muốn đổ tất cả toàn bộ trách nhiệm lên người Vương Vân.
Nếu đã như vậy thì chắc chắn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, và Vương Vân chính là người đó.
Trước sự chỉ trích của mọi người, còn cả sự dè bỉu chửi rủa của gia đình, Vương Vân liền cảm thấy ân hận vô cùng, nhưng bây giờ bà ta lại không thể nào hối hận được nữa, bà ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, con gái, mẹ xin lỗi con.
Trong lòng Vương Vân đầy vướng bận, bà ta chỉ tham giàu sang phú quý mà thôi, chỉ muốn cho con gái mình một bước lên mây, nhưng không ngờ lại thành gậy ông đập lưng ông.
“Chẳng phải đều là do các người ép sao? Mấy người có ngon, có bản lĩnh sao không làm đi, đẩy con gái tôi ra làm gì”.
Vương Vân hét vào mặt Chúc Phi và Chúc Diệu.
Chó cắn chó!
Lúc này sắc mặt người nhà họ Chúc vô cùng khó coi, cho dù Vương Vân hay là đám người Chúc Nhị Bạch đều tỏ ra oán trách, Tần Lâm thầm cười khẩy, cảnh tượng này thực sự rất nực cười.
“Nếu biết có ngày hôm nay thì lúc trước sao lại làm?”
Tần Lâm nói với vẻ chế giễu, người nhà họ Chúc là một đám lợn ngu ngốc, và Chúc Linh Linh là một dòng suối trong xanh trong đó, cô chính là sự thuần khiết duy nhất tồn tại trong gia tộc của bọn họ.
Rừng cây trên núi cao rồi cũng sẽ bị gió quật ngã, nếu như không nhờ ngọn gió đó thì có lẽ bọn họ sẽ càng khiến cho Chúc Linh Linh thảm thương hơn nữa, nếu như không phải vì sự thịnh vượng của gia tộc thì bọn họ cũng sẽ không thể nào để cho một đứa con gái có mặt mũi được?
Trong nhà họ Chúc, người phụ nữ không hề có địa vị, Chúc Linh Linh lại càng không.
Nhưng trong mắt bọn họ, Chúc Linh Linh chỉ là công cụ giúp cho nhà họ Chúc vực dậy mà thôi, bây giờ mọi thứ đã bị Tần Lâm đảo loạn hết rồi, đương nhiên bọn họ không dám tức giận cũng không dám nói gì, mối làm ăn này coi như toang hết rồi, tất cả đều tại Tần Lâm, nhưng bọn họ căn bản không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ không muốn sống quãng đời còn lại trong bệnh viện.
Nhìn thấy người nhà họ Chúc điên cuồng, còn chút tôn nghiêm cũng tự chà đạp lẫn nhau, xé đi tấm màn che cái xấu xa cuối cùng, giờ đây nhà họ Chúc đã trở thành một đống hỗn độn, giống như những gì anh Tiểu Lâm đã nói, nhà họ Chúc đúng là nơi khiến cho cô đau lòng.
Người nhà họ Chúc lần lượt khiến cho cô cảm thấy ghê tởm, bọn họ trở nên giống như ngày hôm nay hoàn toàn là tại Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao một tay gây dựng nên, không thể trách cứ người khác được.
Tự làm tự chịu, bốn chữ này là hoàn toàn đúng dành cho nhà họ Chúc.
“Đủ rồi!”
Chúc Linh Linh trầm giọng nói, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, giờ phút này cô cũng không muốn làm một kẻ vô dụng của nhà họ Chúc nữa, bản thân cô quyết định sẽ rời bỏ nơi thối nát này, đương nhiên cô vẫn biết rằng, không có mình thì nhà họ Chúc căn bản sẽ không ngóc đầu lên được!
Chúc Linh Linh đã chịu đựng đủ nơi làm cô tổn thương này rồi, ngay cả mẹ ruột cũng hãm hại cô, bố thì lại chọn làm ngơ, đây mới chính là thứ làm cho cô thất vọng nhất.
Sau khi Chúc Linh Linh quát lên, tất cả đều tỏ ra hốt hoảng, dù gì thì Tần Lâm vẫn đang đứng đó, đương nhiên bọn họ sẽ không dám nói gì thiếu tôn trọng với Chúc Linh Linh, lỡ may đắc tội với Tần Lâm thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
“Thôi bỏ đi, anh Tiểu Lâm, chúng ta đi thôi. Từ nay về sau em sẽ không quay về nhà họ Chúc nữa”.
Chúc Linh Linh hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng giày vò, cho dù không nỡ, nhưng cô lại không muốn vì mình mà lại khiến cho gia tộc khó coi hơn nữa.
Nếu đã không còn yêu thương thì hãy rời đi, đối với mọi người mà nói thì đều là một kết cục tốt.
“Được!”
Tần Lâm biết rằng Chúc Linh Linh đã không còn muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa, rời khỏi đây chính là điều tốt nhất cho cô ấy, cô còn không muốn nhìn mẹ ruột mình một lần cuối cùng kia mà.
“Linh Linh, con nghe mẹ giải thích đi, Linh Linh, con cho mẹ thêm một cơ hội nữa đi, hu hu hu. Mẹ xin con đấy Linh Linh”.
Vương Vân ôm chân Chúc Linh Linh khóc lóc thảm thiết, bà ta là người rõ hơn ai hết, nếu không có Chúc Linh Linh thì người nhà họ Chúc sẽ coi bà ta không bằng một con chó, Chúc Linh Linh chính là cái cây hái ra tiền, cũng là chỗ dựa cuối cùng của bà ta, nhưng bây giờ con gái lại bỏ bà ta mà đi, vậy thì địa vị của bà ta ở nhà họ Chúc sẽ rớt không phanh, thậm chí.... còn không có thân phận nữa là.
Nhà họ Chúc đã sụp đổ rồi, không có Chúc Linh Linh thì Y dược Văn Hòa sẽ toi, chắc chắn sẽ rơi vào ngõ cụt, không có đầu tư cũng không có người dẫn đầu, lần này là tiệc đầu tư mà lại trở thành như thế, đương nhiên con đường trước mắt của bọn họ ắt hẳn là ngõ cụt.
Mà Chúc Linh Linh lại là huyết mạch chính.
Nhưng Chúc Linh Linh càng hiểu rõ hơn cả, bây giờ tâm trạng của cô đã hoàn toàn sụp đổ, bản thân không muốn ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa.
Tần Lâm và Chúc Linh Linh không thèm nhìn lại, cứ như vậy rời khỏi nhà họ Chúc, lúc này càng khiến mọi người thêm tức giận.
Ngay khi Tần Lâm rời đi, tất cả bọn họ liền đứng dậy, đám người vừa nãy chỉ dám gọi dạ bảo vâng bây giờ lại mở miệng lên giọng.
“Vương Vân, đều do cô cả, chẳng phải cô nói sẽ lo chuyện này sao? Bây giờ cô nhìn đi, tất cả đều hỏng rồi, ngay cả bố tôi cũng bị liên lụy, xem xem ông ấy bị đánh kia kìa”.
Chúc Phi đỡ Chúc Nhị Bạch dậy, tức giận nhìn về phía Vương Vân.
“Đúng thế, bà có làm được không? Không có kim cương thì không thể làm thành sứ được, còn bà chỉ là một cái chày gỗ”.
“Một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ, đều dựa vào đàn ông cả, đúng là không thể tin tưởng phụ nữ được mà, tôi khinh!”
“Bây giờ thì hay rồi, chủ tịch Mạnh chắc chắn sẽ nổi giận, hay lắm nhỉ? Chúng ta đừng mong nghĩ tới việc đầu tư nữa làm gì”.
“Còn phải nói nữa sao, cả nhà họ Chúc đều đã bị bà ta hại rồi, chúng tôi có lòng tốt cho các người quay về nhận tổ tiên, nhưng bây giờ lại bị mấy người chơi một vố, mấy người mau cút về nhà họ Chúc ở Đông Hải đi”.
Người nhà họ Chúc bắt đầu chửi rủa, chỉ trỏ vào Vương Vân, bà ta khóc la om sòm, lúc đầu đều là do các người, bây giờ xảy ra chuyện thì đổ hết lên đầu tôi, các người cũng hãm quá rồi đó.
“Tất cả đều do Tần Lâm gây ra, cho nên vợ tôi mới xảy ra sai sót”.
Chúc Dũng nói.
“Bốp...”
Chúc Tam Đao tát thẳng vào mặt Chúc Dũng, đã! Thật sự rất đã!
Chúc Tam Đao vô cùng tức giận, ngay cả bản thân cũng bị Tần Lâm tẩn cho một trận, chỉ duy nhất mỗi mình Chúc Dũng không sao, đương nhiên sao ông ta có thể cảm thấy công bằng đây? Vậy thì thể diện của người làm bố để đâu?
Vậy nên Chúc Tam Đao vẫn cứ phải ra tay, tát Chúc Dũng một phát, coi như để giải tỏa cơn giận.
“Đều là tại con nhỏ đó gây ra họa, thành công là nhờ Chúc Linh Linh, thất bại cũng là tại Chúc Linh Linh, chẳng lẽ trong lòng mày không có chút áy náy nào sao? Nếu như Chúc Linh Linh không tìm đến tên Tần Lâm thì chúng ta cũng đâu đi đến bước đường này? Mày không thấy hổ thẹn với người nhà họ Chúc ư? Mày xem vợ của mày đi, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, chuyện của nhà họ Chúc đều bị nó hủy cả rồi. Tao nhận tổ tiên cũng đều là vì muốn tốt cho nhà họ Chúc chúng ta thôi mà?”
Chúc Tam Đao tức giận nói, mặc dù vì chuyện nhận tổ tiên của mình nên mới gây ra chuyện cho nhà họ Chúc, nhưng trong lòng ông ta mà nói, không có bất cứ ai hay chuyện gì có thể sánh được với việc ông ta quay về nhà họ Chúc nhận tổ tiên.
Sai, nhưng ông ta không nhận sai! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó!
Tính toán của Chúc Nhị Bạch có thể sai, nhưng tất cả đều là vì nhà họ Chúc, vậy nên không có gì sai cả, người sai là Chúc Linh Linh không hiểu chuyện, không biết nghĩ cho đại cục, chẳng qua chỉ là hy sinh sự trong trắng thôi mà? Có cần phải kích động như vậy không? Cuối cùng cả nhà họ Chúc đều bị Tần Lâm tẩn cho một trận, đương nhiên trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Con nhóc chết tiệt này chính là tai họa của nhà họ Chúc, đi rồi thì đi luôn đi, không có cô thì nhà họ Chúc vẫn xoay sở được.
Hơn nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không mang tiếng xấu lần này!
Chắc chắn Chúc Tam Đao sẽ gạt bỏ trách nhiệm, bây giờ tất cả mọi người đều đang hướng mũi nhọn về phía Vương Vân, đương nhiên Chúc Tam Đao sẽ đùn đẩy mọi trách nhiệm vào bà ta, đó chẳng phải là cảm giác vui sướng sao?
Bản thân là một người lớn trong gia tộc, lúc này đứng ra dạy dỗ Chúc Dũng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đương nhiên ông ta phải tìm chỗ xả giận rồi, không dám đánh Chúc Linh Linh hay Tần Lâm nhưng chẳng lẽ lại không dám đánh Chúc Dũng à?
“Mày nhìn cái gì, từ nhỏ mày đã không có tiền đồ gì rồi, đúng là đồ vô dụng, làm gì cũng không xong, bây giờ hay rồi, sự nghiệp của nhà họ Chúc đều bị hủy trong tay hai đứa oan nghiệt kia, mày còn muốn tao khen mày sao? Chúc Dũng ơi là Chúc Dũng, mày đúng là làm tao mất mặt quá đi, tao đặt tên cho mày là Chúc Dũng vì muốn mày dũng cảm tiến lên phía trước, nhưng mày thì giỏi rồi, đã không biết phát triển lại còn lùi về sau, đúng là tao không bao giờ nên tin mày mà”.
Chúc Tam Đao mắng xối xả một trận, Chúc Dũng tức đến tái mét, nhưng người làm con thì không nên cãi lại.
Bỗng một lúc sau, Mạnh Văn Cương bước ra khỏi phòng.
Last edited: