Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-894
Chương 1072: Không đành lòng
Còn chưa lộ rõ bụng bầu mà em bé đạp được mới hay chứ? Tần Lâm quan sát Băng Nghiên một lượt, người phụ nữ này đúng là muốn chết mà.
Chẳng cần nói nhiều, ai chẳng nhận ra người phụ nữ này muốn đến mượn tiền?
Tần Lâm cười khẩy, Tôn Hiểu Dĩnh đúng là vô liêm sỉ, hơn nữa còn không có giới hạn.
Vẫn câu nói cũ, người nhà này lắm điều giống nhau quá.
"Ý của chị là chị mượn em một chút tiền trước, cô Hai, lãi suất sẽ giống như ngân hàng, không thiếu một đồng, chị chắc chắn sẽ không lợi dụng em. Chị nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lãi suất bây giờ cũng thế mà? Chúng ta là người một nhà có phải người ngoài đâu, sao phải ra ngân hàng làm gì đúng không?"
Tôn Hiểu Dĩnh nói thẳng.
"Ngân hàng rắc rối lắm, lãi suất mấy trăm nghìn, nghĩ mà thấy đáng sợ rồi, vay mấy trăm nghìn mà phải trả lãi suất mấy trăm nghìn thì chị không chịu được".
Tôn Hiểu Dĩnh nghiến răng nghiến lợi, giống như vô cùng căm ghét ngân hàng vậy.
"Bây giờ ai mà chẳng nợ nần? Không phải tỷ phú thì ai đi mua nhà chẳng nợ? Mợ muốn hưởng lợi trước mà không phải trả lãi cho người ta, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Hơn nữa thanh niên bây giờ ai mà chẳng nợ tiền nhà, ai mà chẳng có gia đình của mình? Mợ không muốn con trai chịu khổ thì mợ bảo con trai về nông thôn mà làm ruộng đi? Thanh niên không có chút áp lực sao mà thành gia lập nghiệp được?"
Tần Lâm lắc đầu nói.
"Nếu mợ có bản lĩnh, được thôi, không để con trai mợ chịu khổ thì khỏi phải trả nợ đi, nhưng quan trọng là mợ không có năng lực đó, còn ở đây giả vờ cái gì, cháu thật sự không hiểu, mợ lấy tiền của người khác đi trả nợ tiền nhà thì mợ sẽ thoải mái hơn sao?"
"Cháu có ý gì, Tần Lâm, mợ cũng có hỏi mượn tiền cháu đâu, hơn nữa mợ cũng nói là sẽ trả cô Hai lãi suất cơ mà, chắc chắn sẽ không lấy không của cô Hai".
Tôn Hiểu Dĩnh lớn tiếng thanh minh, giống như bị nói trúng tim đen vậy, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Chị dâu, chị đừng kích động quá".
Đường Mẫn nói.
Liếc Băng Nghiên một cái, bây giờ quan trọng nhất vẫn là đứa bé, con trai nhà họ Đường coi việc nối dõi tông đường là việc lớn, hơn nữa nếu không trả nợ được thì con gái nhà người ta sẽ không chịu.
Đường Mẫn cũng không ngốc, bà ấy biết Băng Nghiên chắc chắn có ý uy hiếp nhà họ Đường, nhưng trong bụng con gái của người ta đã mang dòng máu nhà họ Đường, sao nói bỏ là bỏ được.
Đường Mẫn là cô của Đường Giang Sơn, hơn nữa bao nhiêu năm qua bà ấy vẫn luôn cảm thấy mắc nợ anh Hai, nếu lần này để mất cốt nhục của nhà họ Đường thì anh Hai sẽ rất buồn, hơn năm mươi tuổi rồi, cố gắng làm việc nửa đời người rồi, bây giờ có lẽ chuyện làm Đường Vũ vui nhất chính là được bế cháu, cốt nhục của nhà họ Đường là điều mong mỏi duy nhất của ông ta.
Vẻ mặt của Đường Vũ có chút phức tạp, vừa ngại lên tiếng mượn tiền Đường Mẫn, vừa muốn được bế cháu.
"Chị dâu, em thấy Tiểu Lâm nói đúng, cuộc sống của thanh niên có cái riêng của chúng nó, cũng cần các cháu tự mình đi cố gắng, đến Nguyệt Dao em cũng chẳng cho nó nhiều tiền nữa là".
Đường Mẫn khẽ nói.
Lâm Nguyệt Dao ngây người, mẹ cô bị sao vậy, người ta đã mượn tiền một lần rồi đến giờ vẫn còn chưa trả, bây giờ người ta lại đến mượn nữa, mẹ nghĩ người ta sẽ trả sao? Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao? Đừng nói là lãi suất, tiền gốc chưa chắc đã trả nữa kìa, cho dù có trả thì bà ta lấy cái gì ra để trả? Mảnh ruộng một mẫu ở quê sao?
"Cháu thấy thanh niên gánh một khoản nợ cũng tốt, có thể khiến bản thân tỉnh táo hơn, còn có động lực để phấn đấu nữa, nếu nợ có mấy nghìn tiền nhà cũng không gánh nổi thì sao mua nhà được?"
Lâm Nguyệt Dao nói.
"Nguyệt Dao, cháu đang đuổi bác đi sao? Hu hu hu, tôi không muốn sống nữa, cháu nội của tôi".
Tôn Hiểu Dĩnh vừa khóc lóc vừa than vãn.
"Câm miệng, Nguyệt Dao, người lớn đang nói chuyện, không được chen miệng vào".
Đường Mẫn lạnh lùng nói.
Thấy ánh mắt mông lung của anh Hai, Đường Mẫn không đành lòng.
"Con không có ý đó mà mẹ".
Lâm Nguyệt Dao tỏ vẻ ấm ức nói, Tôn Hiểu Dĩnh cố tình tỏ vẻ đáng thương, đúng là đáng ghét.
"Mợ chỉ nói mượn tiền xong trả lãi suất, vậy năm trăm nghìn đợt trước sao không thấy mợ nhắc đến?"
Tần Lâm thản nhiên nói.
"Năm trăm nghìn đợt trước là cô Hai cho tôi, sao tính như vậy được, đây là lần đầu tiên tôi hỏi mượn tiền cô Hai. Tôi có vay thì có trả lãi suất, chỉ là tôi không muốn đưa cho ngân hàng thôi".
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói.
"Để con trai hưởng lợi, xong bắt người khác gánh nợ thay, mợ đúng là biết tính toán đấy".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Liên quan gì đến cháu, đây là chuyện của nhà họ Đường, cháu là người ngoài đừng có xía vào".
Tôn Hiểu Dĩnh lạnh lùng nói.
Bà ta quay lại nhìn Băng Nghiên, nắm lấy tay cô ta, thâm tình nói.
"Cháu yên tâm nhé cháu nội, bà chắc chắn sẽ không để mẹ cháu bỏ cháu, Băng Nghiên, mặc dù nhà chúng ta không có nhiều tiền, nhưng dù có phải bán hết tất cả bà cũng sẽ không để mất cháu".
"Cô Hai, chị biết trong lòng em không thoải mái, nhưng Băng Nghiên đang mang thai cháu nội của chị, cốt nhục của nhà họ Đường, em đành lòng nhìn Băng Nghiên bỏ rơi đứa bé sao? Em đành lòng để đôi trẻ chia rẽ chỉ vì căn nhà thôi sao? Tục ngữ có câu rất hay, thà phá mười ngôi chùa cũng đừng phá hạnh phúc đôi trẻ, em còn là cô ruột của nó nữa".
Tôn Hiểu Dĩnh còn tỏ vẻ đau khổ, nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng đáng thương.
Lâm Vũ nhìn Đường Mẫn, nếu không có đứa bé thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, nhưng bây giờ người ta đang mang thai, nếu chỉ vì căn nhà mà bỏ đứa bé thì quả là một tổn thất lớn với nhà họ Đường, dù gì đây cũng là cốt nhục của nhà họ Đường.
"Dù sao cháu cũng không chịu khổ cùng mọi người đâu, nói cháu lợi dụng hay thực dụng cũng được, là một người mẹ cháu nhất định phải mang những thứ tốt nhất cho con của mình, cháu sẽ không để con cháu phải chịu khổ cùng cháu".
Băng Nghiên kiên định nói, không chịu lùi bước.
"Chị dâu, còn bao nhiêu tiền nữa vậy".
Đường Mẫn suy nghĩ một lúc, bà ấy thực sự không muốn anh Hai phải tuyệt vọng, nếu bà ấy không cho bọn họ mượn số tiền này thì bọn họ phải đi đâu mượn đây? E là chẳng còn chỗ nào có thể mượn được, nếu vậy thì sẽ ép họ vào con đường cùng mất.
"Vậy chị không khách khí nữa, lần này chị định mượn tám trăm nghìn, em yên tâm, chị chắc chắn sẽ trả lợi nhuận, em không cần phải lo, nhỡ chị không trả được thì vẫn còn Giang Sơn mà, đều là người một nhà cả, chị chắc chắc sẽ cho em một câu trả lời vô cùng thuyết phục".
Tôn Hiểu Dĩnh tỏ vẻ khổ sở, đưa mắt nhìn Đường Mẫn, bây giờ Đường Mẫn là tia hy vọng cuối cùng của nhà bọn họ rồi.
"Cái gì? Tám trăm nghìn?"
Lâm Nguyệt Dao biến sắc, cho dù năm trăm nghìn kia là cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể mở miệng đòi hỏi lắm vậy chứ? Tám trăm nghìn, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi.
Đường Mẫn nhìn về phía chồng mình, hai người ngầm ra hiệu, cuối cùng cũng gật đầu.
Tám trăm nghìn! Mặc dù là con số lớn nhưng vì cốt nhục nhà họ Đường bọn họ không thể trơ mắt nhìn đứa bé bị bỏ được?
Chị dâu luôn miệng nói sẽ trả lãi suất nhưng Đường Mẫn không quan tâm cái đó, bà ấy chỉ quan tâm đến cốt nhục nhà họ Đường thôi.
"Được rồi, tám trăm nghìn thì tám trăm nghìn, em biết chị rất khổ sở, tấm lòng bố mẹ là cao cả nhất, số tiền này không cần phải trả vội, nhưng đứa bé phải giữ cho cẩn thận, cốt nhục của nhà họ Đường chúng ta đó, cô Hai không nói nhiều nữa, số tiền này là để trả tiền nhà giúp cháu, sau này bao giờ hai đứa có tiền thì trả, không có tiền thì thôi, nhất định phải sống cho tốt, không được để đứa bé phải chịu khổ".
Đường Mẫn tận tình khuyên bảo, trong ánh mắt đầy sự kỳ vọng, bà ấy đúng là một người lương thiện.
Còn chưa lộ rõ bụng bầu mà em bé đạp được mới hay chứ? Tần Lâm quan sát Băng Nghiên một lượt, người phụ nữ này đúng là muốn chết mà.
Chẳng cần nói nhiều, ai chẳng nhận ra người phụ nữ này muốn đến mượn tiền?
Tần Lâm cười khẩy, Tôn Hiểu Dĩnh đúng là vô liêm sỉ, hơn nữa còn không có giới hạn.
Vẫn câu nói cũ, người nhà này lắm điều giống nhau quá.
"Ý của chị là chị mượn em một chút tiền trước, cô Hai, lãi suất sẽ giống như ngân hàng, không thiếu một đồng, chị chắc chắn sẽ không lợi dụng em. Chị nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lãi suất bây giờ cũng thế mà? Chúng ta là người một nhà có phải người ngoài đâu, sao phải ra ngân hàng làm gì đúng không?"
Tôn Hiểu Dĩnh nói thẳng.
"Ngân hàng rắc rối lắm, lãi suất mấy trăm nghìn, nghĩ mà thấy đáng sợ rồi, vay mấy trăm nghìn mà phải trả lãi suất mấy trăm nghìn thì chị không chịu được".
Tôn Hiểu Dĩnh nghiến răng nghiến lợi, giống như vô cùng căm ghét ngân hàng vậy.
"Bây giờ ai mà chẳng nợ nần? Không phải tỷ phú thì ai đi mua nhà chẳng nợ? Mợ muốn hưởng lợi trước mà không phải trả lãi cho người ta, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Hơn nữa thanh niên bây giờ ai mà chẳng nợ tiền nhà, ai mà chẳng có gia đình của mình? Mợ không muốn con trai chịu khổ thì mợ bảo con trai về nông thôn mà làm ruộng đi? Thanh niên không có chút áp lực sao mà thành gia lập nghiệp được?"
Tần Lâm lắc đầu nói.
"Nếu mợ có bản lĩnh, được thôi, không để con trai mợ chịu khổ thì khỏi phải trả nợ đi, nhưng quan trọng là mợ không có năng lực đó, còn ở đây giả vờ cái gì, cháu thật sự không hiểu, mợ lấy tiền của người khác đi trả nợ tiền nhà thì mợ sẽ thoải mái hơn sao?"
"Cháu có ý gì, Tần Lâm, mợ cũng có hỏi mượn tiền cháu đâu, hơn nữa mợ cũng nói là sẽ trả cô Hai lãi suất cơ mà, chắc chắn sẽ không lấy không của cô Hai".
Tôn Hiểu Dĩnh lớn tiếng thanh minh, giống như bị nói trúng tim đen vậy, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Chị dâu, chị đừng kích động quá".
Đường Mẫn nói.
Liếc Băng Nghiên một cái, bây giờ quan trọng nhất vẫn là đứa bé, con trai nhà họ Đường coi việc nối dõi tông đường là việc lớn, hơn nữa nếu không trả nợ được thì con gái nhà người ta sẽ không chịu.
Đường Mẫn cũng không ngốc, bà ấy biết Băng Nghiên chắc chắn có ý uy hiếp nhà họ Đường, nhưng trong bụng con gái của người ta đã mang dòng máu nhà họ Đường, sao nói bỏ là bỏ được.
Đường Mẫn là cô của Đường Giang Sơn, hơn nữa bao nhiêu năm qua bà ấy vẫn luôn cảm thấy mắc nợ anh Hai, nếu lần này để mất cốt nhục của nhà họ Đường thì anh Hai sẽ rất buồn, hơn năm mươi tuổi rồi, cố gắng làm việc nửa đời người rồi, bây giờ có lẽ chuyện làm Đường Vũ vui nhất chính là được bế cháu, cốt nhục của nhà họ Đường là điều mong mỏi duy nhất của ông ta.
Vẻ mặt của Đường Vũ có chút phức tạp, vừa ngại lên tiếng mượn tiền Đường Mẫn, vừa muốn được bế cháu.
"Chị dâu, em thấy Tiểu Lâm nói đúng, cuộc sống của thanh niên có cái riêng của chúng nó, cũng cần các cháu tự mình đi cố gắng, đến Nguyệt Dao em cũng chẳng cho nó nhiều tiền nữa là".
Đường Mẫn khẽ nói.
Lâm Nguyệt Dao ngây người, mẹ cô bị sao vậy, người ta đã mượn tiền một lần rồi đến giờ vẫn còn chưa trả, bây giờ người ta lại đến mượn nữa, mẹ nghĩ người ta sẽ trả sao? Đây chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ sao? Đừng nói là lãi suất, tiền gốc chưa chắc đã trả nữa kìa, cho dù có trả thì bà ta lấy cái gì ra để trả? Mảnh ruộng một mẫu ở quê sao?
"Cháu thấy thanh niên gánh một khoản nợ cũng tốt, có thể khiến bản thân tỉnh táo hơn, còn có động lực để phấn đấu nữa, nếu nợ có mấy nghìn tiền nhà cũng không gánh nổi thì sao mua nhà được?"
Lâm Nguyệt Dao nói.
"Nguyệt Dao, cháu đang đuổi bác đi sao? Hu hu hu, tôi không muốn sống nữa, cháu nội của tôi".
Tôn Hiểu Dĩnh vừa khóc lóc vừa than vãn.
"Câm miệng, Nguyệt Dao, người lớn đang nói chuyện, không được chen miệng vào".
Đường Mẫn lạnh lùng nói.
Thấy ánh mắt mông lung của anh Hai, Đường Mẫn không đành lòng.
"Con không có ý đó mà mẹ".
Lâm Nguyệt Dao tỏ vẻ ấm ức nói, Tôn Hiểu Dĩnh cố tình tỏ vẻ đáng thương, đúng là đáng ghét.
"Mợ chỉ nói mượn tiền xong trả lãi suất, vậy năm trăm nghìn đợt trước sao không thấy mợ nhắc đến?"
Tần Lâm thản nhiên nói.
"Năm trăm nghìn đợt trước là cô Hai cho tôi, sao tính như vậy được, đây là lần đầu tiên tôi hỏi mượn tiền cô Hai. Tôi có vay thì có trả lãi suất, chỉ là tôi không muốn đưa cho ngân hàng thôi".
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói.
"Để con trai hưởng lợi, xong bắt người khác gánh nợ thay, mợ đúng là biết tính toán đấy".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Liên quan gì đến cháu, đây là chuyện của nhà họ Đường, cháu là người ngoài đừng có xía vào".
Tôn Hiểu Dĩnh lạnh lùng nói.
Bà ta quay lại nhìn Băng Nghiên, nắm lấy tay cô ta, thâm tình nói.
"Cháu yên tâm nhé cháu nội, bà chắc chắn sẽ không để mẹ cháu bỏ cháu, Băng Nghiên, mặc dù nhà chúng ta không có nhiều tiền, nhưng dù có phải bán hết tất cả bà cũng sẽ không để mất cháu".
"Cô Hai, chị biết trong lòng em không thoải mái, nhưng Băng Nghiên đang mang thai cháu nội của chị, cốt nhục của nhà họ Đường, em đành lòng nhìn Băng Nghiên bỏ rơi đứa bé sao? Em đành lòng để đôi trẻ chia rẽ chỉ vì căn nhà thôi sao? Tục ngữ có câu rất hay, thà phá mười ngôi chùa cũng đừng phá hạnh phúc đôi trẻ, em còn là cô ruột của nó nữa".
Tôn Hiểu Dĩnh còn tỏ vẻ đau khổ, nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng đáng thương.
Lâm Vũ nhìn Đường Mẫn, nếu không có đứa bé thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, nhưng bây giờ người ta đang mang thai, nếu chỉ vì căn nhà mà bỏ đứa bé thì quả là một tổn thất lớn với nhà họ Đường, dù gì đây cũng là cốt nhục của nhà họ Đường.
"Dù sao cháu cũng không chịu khổ cùng mọi người đâu, nói cháu lợi dụng hay thực dụng cũng được, là một người mẹ cháu nhất định phải mang những thứ tốt nhất cho con của mình, cháu sẽ không để con cháu phải chịu khổ cùng cháu".
Băng Nghiên kiên định nói, không chịu lùi bước.
"Chị dâu, còn bao nhiêu tiền nữa vậy".
Đường Mẫn suy nghĩ một lúc, bà ấy thực sự không muốn anh Hai phải tuyệt vọng, nếu bà ấy không cho bọn họ mượn số tiền này thì bọn họ phải đi đâu mượn đây? E là chẳng còn chỗ nào có thể mượn được, nếu vậy thì sẽ ép họ vào con đường cùng mất.
"Vậy chị không khách khí nữa, lần này chị định mượn tám trăm nghìn, em yên tâm, chị chắc chắn sẽ trả lợi nhuận, em không cần phải lo, nhỡ chị không trả được thì vẫn còn Giang Sơn mà, đều là người một nhà cả, chị chắc chắc sẽ cho em một câu trả lời vô cùng thuyết phục".
Tôn Hiểu Dĩnh tỏ vẻ khổ sở, đưa mắt nhìn Đường Mẫn, bây giờ Đường Mẫn là tia hy vọng cuối cùng của nhà bọn họ rồi.
"Cái gì? Tám trăm nghìn?"
Lâm Nguyệt Dao biến sắc, cho dù năm trăm nghìn kia là cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể mở miệng đòi hỏi lắm vậy chứ? Tám trăm nghìn, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi.
Đường Mẫn nhìn về phía chồng mình, hai người ngầm ra hiệu, cuối cùng cũng gật đầu.
Tám trăm nghìn! Mặc dù là con số lớn nhưng vì cốt nhục nhà họ Đường bọn họ không thể trơ mắt nhìn đứa bé bị bỏ được?
Chị dâu luôn miệng nói sẽ trả lãi suất nhưng Đường Mẫn không quan tâm cái đó, bà ấy chỉ quan tâm đến cốt nhục nhà họ Đường thôi.
"Được rồi, tám trăm nghìn thì tám trăm nghìn, em biết chị rất khổ sở, tấm lòng bố mẹ là cao cả nhất, số tiền này không cần phải trả vội, nhưng đứa bé phải giữ cho cẩn thận, cốt nhục của nhà họ Đường chúng ta đó, cô Hai không nói nhiều nữa, số tiền này là để trả tiền nhà giúp cháu, sau này bao giờ hai đứa có tiền thì trả, không có tiền thì thôi, nhất định phải sống cho tốt, không được để đứa bé phải chịu khổ".
Đường Mẫn tận tình khuyên bảo, trong ánh mắt đầy sự kỳ vọng, bà ấy đúng là một người lương thiện.