Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-866
Chương 1044: Sao bây giờ mới đến
Khi mọi người đều đi rồi, Vương Đông Tuyết mãi mà không thể bình tĩnh lại, bởi vì chuyện xảy ra tối nay thực sự nhiều quá, không chỉ là chị họ cùng người khác hại cô, còn cả chuyện livestream bán hàng nữa, Tiết thiếu gia khen thưởng với con số trên trời như thế, cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Còn cả Tiểu Hồ Nương và Vân Tước, hai người này bây giờ thảm rồi, điều này cũng khiến Vương Đông Tuyết cảm thấy vô cùng thương cảm, cô ấy trước giờ chưa từng nghĩ ra mấy cách như vậy, nhưng cuối cùng người xấu vẫn phải ăn quả đắng, nhưng mọi chuyện cũng bắt đầu từ cô mà ra, Vương Đông Tuyết từ nhỏ đến lớn luôn là một cô gái lương thiện hướng nội, đa sầu đa cảm.
"Anh Tần, tối nay... anh có thể ở lại cùng em không?"
Vương Đông Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng nói, thân là một cô gái, nói ra lời như vậy thực sự rất mất mặt.
"Ừm, anh ở lại với em, chỉ cần em ngủ ngon là được".
Tần Lâm ở lại, tim Vương Đông Tuyết mới lặng xuống.
Không lâu sau, cô ấy đã ngủ thiếp đi, bởi vì hôm nay cô ấy thực sự mệt quá, cô ấy nằm trong lòng Tần Lâm mà ngủ, hương thơm trên khóe miệng khó có thể dùng lời diễn tả.
Sáng ngày thứ hai, khi Tần Lâm còn đang say giấc nồng, Vương Đông Tuyết đã tỉnh dậy rồi, cô đang mặc tạp dề, làm một bữa ăn sáng thịnh soạn, sau khi ăn sáng xong, Tần Lâm mới rời đi dưới ánh mắt không nỡ của Vương Đông Tuyết.
Hôm nay Chúc Linh Linh hẹn anh đến tham gia bữa tiệc của nhà họ Chúc, bữa tiệc để chúc mừng chị họ Chúc Linh Linh đi du học trở về.
Khi Tần Lâm đi đến trang viên Thanh Mai, Chúc Linh Linh đã chuẩn bị xong và đang đợi Tần Lâm.
Chúc Linh Linh khổ sở nói.
"Anh Tiểu Lâm, sao bây giờ anh mới đến vậy, mọi người đều đi hết rồi, giờ chỉ còn chúng ta thôi".
Tần Lâm sững sờ.
"Sớm như vậy sao? Vẫn còn một lúc nữa mới đến buổi trưa mà?"
Chúc Linh Linh cũng bất lực, đây vốn là chuyện vui, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy ông nội hơi toan tính.
"Haizz, ông nội nói nhất định phải đến sớm để đón tiếp chị họ, tiếp đãi chị họ một bữa mới được, chị họ từ xa trở về nên nhất định sẽ phải dùng những lễ nghi cao nhất để tiếp đón, cả nhà đều phải đi".
Tần Lâm cười nói.
"Bọn họ đi thì bọn họ cứ đi, chúng ta cũng không vội".
"Được!"
Chúc Linh Linh có hơi không vui, dù sao từ khi cô ấy từ người phụ trách của Y dược Văn Hòa trở thành phó giám đốc bộ phận hậu cần, hơn nữa còn chỉ là một chức vụ nhàn hạ, căn bản không có quyền hành thực sự, thậm chí còn không bằng tổ trưởng bộ phận tiêu thụ.
Chúc Linh Linh mặc dù không nói nhưng cô ấy vẫn luôn nín nhịn, nếu như không vì ông nội tuổi đã cao, vì ông có thể sớm nhận tổ quy tông, lá rụng về cội thì cô cần gì phải như vậy chứ?
Nhưng ông nội dường như không cảm kích, đây mới là điều khiến Chúc Linh Linh đau lòng nhất, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn trở thành một sự tồn tại có cũng như không trong nhà họ Chúc, hơn nữa hoàn toàn không ai quan tâm cô ấy, bản thân vì nhà họ Chúc mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng kết quả lại khiến lòng cô ấy đầy băng giá.
Chị họ quay về, bản thân cũng được coi là thêm một người biết ăn nói, chỉ là không biết mấy năm nay, chị họ rốt cuộc trở thành một người như thế nào, không biết còn nhớ đến mình không?
Khi Chúc Linh Linh và Tần Lâm đến cổng khách sạn đã là trưa rồi, trong lòng Chúc Linh Linh bắt đầu thấp thỏm, hi vọng không muộn giờ, hôm nay là ngày ông nội đặc biệt tìm người tính toán chọn ra giờ lành khai tiệc, tiếp đón chị họ.
Chúc Tam Cô tức giận nói.
"Sao bây giờ cháu mới đến hả Linh Linh, chị họ cháu về rồi, nhà họ Chúc chỉ có mình cháu chưa đến thôi".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Bây giờ chẳng phải còn chưa khai tiệc sao?"
"Chẳng nhẽ lại bắt tất cả mọi người của nhà họ Chúc chờ hai người à? Đây toàn là bậc bề trên thôi, cậu là cái thá gì".
Chúc Tam Cô cười khẩy nói, vốn đã khinh thường Tần Lâm, bây giờ Chúc Linh Linh còn thất thế, cả nhà họ Chúc liền thay đổi hình dạng, bây giờ anh cả mới là người nắm quyền, hơn nữa quyền lực còn do bác Hai đưa, bây giờ nhà họ Chúc không phải là sân chơi của Chúc Linh Linh nữa, Chúc Tam Cô cũng được lên làm phó giám đốc, cũng không phải loại có thể bị bắt nạt đâu.
Chúc Linh Linh kéo tay Tần Lâm, vội vàng vào khách sạn.
"Được rồi, anh Tiểu Lâm".
Chúc Tam Cô nhìn bóng lưng của Tần Lâm và Chúc Linh Linh rồi lạnh lùng nói.
"Hừ, giả vẻ cái gì, lúc trước khi bắt bà đây quỳ xuống còn ngông cuồng hơn bây giờ nhiều cơ mà, bây giờ đâu phải do mấy người quyết, nhà họ Chúc chung quy vẫn phải có dáng vẻ của một gia tộc lớn".
Trong khách sạn, cả đại sảnh lớn đều được nhà họ Chúc bao trọn, hơn nữa còn được sắp xếp theo quy cách cao nhất, có hai mươi bàn, người nhà họ Chúc và quản lý cấp cao của Y dược Văn Hòa đều đang ở đây.
Không thể không nói đây là một buổi tiếc lớn nhất của nhà họ Chúc, bầu không khí cũng khá là náo nhiệt.
"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng tổng giám đốc Chúc, lần này ông chèo chống Y dược Văn Hòa thì tôi cũng yên tâm hơn rồi, con nhãi kia đâu hiểu gì, chỉ biết chỉ huy bọn tôi, đúng là bực mình".
“Đúng vậy, vừa muốn chỉ huy bọn họ, mà còn không cho chúng tôi chút lợi lộc gì, đâu ra chuyện đấy? Những ngày tổng giám đốc Chúc không ở đây, tôi sắp buồn bực chết rồi, hi hi hi".
"Đúng vậy, đúng vậy, tổng giám đốc Chúc, sau này ông chèo chống con thuyền Y dược Văn Hòa thì tôi cũng yên tâm”.
"Đúng vậy, bây giờ Y dược Văn Hòa lớn như vậy, cũng không thể để một con nhãi làm bừa, nếu không Y dược Văn Hòa lớn mạnh như thế sẽ tiêu đời thôi".
"Vẫn nên là tổng giám đốc Chúc Minh của chúng ta điều hành, lo xa nghĩ rộng, nào nào nào, chúng ta kính tổng giám đốc Chúc một ly, bưng ly rượu lên nào".
Ở chính giữa đại sảnh chức tiệc, Chúc Minh đang bưng ly rượu, mặc tây trang đi giày da, cụng ly với đám quản lý cấp cao của Y dược Văn Hòa, vô số người đều ngóng trông ngày Chúc Minh trở về, mấy hành vi phi pháp của bọn họ được cứu rồi.
Đối với Chúc Linh Linh mà nói, mục đích của cô ấy là quyết đoán triển khai công việc, vì sự phát triển của Y dược Văn Hòa, vì tiền đồ sáng lạn, nhưng với đại đa số người có thâm niên ở Y dược Văn Hòa mà nói, bọn họ chỉ muốn đống phúc lợi kia. Giữa các ban ngành đều mắt nhắm mắt mở để có thể bòn rút tiền, bòn rút tiền chính là công việc hằng ngày của bọn họ, còn về việc sống chết của công ty, công ty có phát triển hay không, có tương lai hay không bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Vậy nên Chúc Linh Linh giống như hòn đá chắn đường tài lộc của bọn họ, cho dù cô ấy có dùng thủ đoạn mạnh mẽ, quét sạch một số người, nhưng chung quy vẫn không thể loại bỏ hết được. Dù sao Y dược Văn Hòa vẫn cần vận hành bình thường, mấy người này ghét cay hét đắng Chúc Linh Linh, khiến cho bọn họ không làm ăn phi pháp được, không kiếm được tiền. Khi Chúc Minh giữ chức, bọn họ vẫn có chút quan hệ, có tiền tài, kiếm được nhiều tiền, đó mới là thời kỳ đỉnh cao của bọn họ.
Trong thời kỳ của Chúc Linh Linh, bọn họ đã mất đi con đường kiếm tiền, đương nhiên trong lòng sẽ khó chịu, bây giờ Chúc Minh quay về, nhiều người có thâm niên của Y dược Văn Hòa cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, đều cúi đầu quy phục Chúc Minh, cảnh tượng đó khiến cho người xem vô cùng ngại ngùng.
Có điều đây là hiện thực mà bất kỳ ai cũng khó có thể tránh khỏi, vua nào triều thần nấy, thời đại của Chúc Linh Linh với bọn họ mà nói thì đã kết thúc rồi.
- ----------------------
Khi mọi người đều đi rồi, Vương Đông Tuyết mãi mà không thể bình tĩnh lại, bởi vì chuyện xảy ra tối nay thực sự nhiều quá, không chỉ là chị họ cùng người khác hại cô, còn cả chuyện livestream bán hàng nữa, Tiết thiếu gia khen thưởng với con số trên trời như thế, cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Còn cả Tiểu Hồ Nương và Vân Tước, hai người này bây giờ thảm rồi, điều này cũng khiến Vương Đông Tuyết cảm thấy vô cùng thương cảm, cô ấy trước giờ chưa từng nghĩ ra mấy cách như vậy, nhưng cuối cùng người xấu vẫn phải ăn quả đắng, nhưng mọi chuyện cũng bắt đầu từ cô mà ra, Vương Đông Tuyết từ nhỏ đến lớn luôn là một cô gái lương thiện hướng nội, đa sầu đa cảm.
"Anh Tần, tối nay... anh có thể ở lại cùng em không?"
Vương Đông Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng nói, thân là một cô gái, nói ra lời như vậy thực sự rất mất mặt.
"Ừm, anh ở lại với em, chỉ cần em ngủ ngon là được".
Tần Lâm ở lại, tim Vương Đông Tuyết mới lặng xuống.
Không lâu sau, cô ấy đã ngủ thiếp đi, bởi vì hôm nay cô ấy thực sự mệt quá, cô ấy nằm trong lòng Tần Lâm mà ngủ, hương thơm trên khóe miệng khó có thể dùng lời diễn tả.
Sáng ngày thứ hai, khi Tần Lâm còn đang say giấc nồng, Vương Đông Tuyết đã tỉnh dậy rồi, cô đang mặc tạp dề, làm một bữa ăn sáng thịnh soạn, sau khi ăn sáng xong, Tần Lâm mới rời đi dưới ánh mắt không nỡ của Vương Đông Tuyết.
Hôm nay Chúc Linh Linh hẹn anh đến tham gia bữa tiệc của nhà họ Chúc, bữa tiệc để chúc mừng chị họ Chúc Linh Linh đi du học trở về.
Khi Tần Lâm đi đến trang viên Thanh Mai, Chúc Linh Linh đã chuẩn bị xong và đang đợi Tần Lâm.
Chúc Linh Linh khổ sở nói.
"Anh Tiểu Lâm, sao bây giờ anh mới đến vậy, mọi người đều đi hết rồi, giờ chỉ còn chúng ta thôi".
Tần Lâm sững sờ.
"Sớm như vậy sao? Vẫn còn một lúc nữa mới đến buổi trưa mà?"
Chúc Linh Linh cũng bất lực, đây vốn là chuyện vui, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy ông nội hơi toan tính.
"Haizz, ông nội nói nhất định phải đến sớm để đón tiếp chị họ, tiếp đãi chị họ một bữa mới được, chị họ từ xa trở về nên nhất định sẽ phải dùng những lễ nghi cao nhất để tiếp đón, cả nhà đều phải đi".
Tần Lâm cười nói.
"Bọn họ đi thì bọn họ cứ đi, chúng ta cũng không vội".
"Được!"
Chúc Linh Linh có hơi không vui, dù sao từ khi cô ấy từ người phụ trách của Y dược Văn Hòa trở thành phó giám đốc bộ phận hậu cần, hơn nữa còn chỉ là một chức vụ nhàn hạ, căn bản không có quyền hành thực sự, thậm chí còn không bằng tổ trưởng bộ phận tiêu thụ.
Chúc Linh Linh mặc dù không nói nhưng cô ấy vẫn luôn nín nhịn, nếu như không vì ông nội tuổi đã cao, vì ông có thể sớm nhận tổ quy tông, lá rụng về cội thì cô cần gì phải như vậy chứ?
Nhưng ông nội dường như không cảm kích, đây mới là điều khiến Chúc Linh Linh đau lòng nhất, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn trở thành một sự tồn tại có cũng như không trong nhà họ Chúc, hơn nữa hoàn toàn không ai quan tâm cô ấy, bản thân vì nhà họ Chúc mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng kết quả lại khiến lòng cô ấy đầy băng giá.
Chị họ quay về, bản thân cũng được coi là thêm một người biết ăn nói, chỉ là không biết mấy năm nay, chị họ rốt cuộc trở thành một người như thế nào, không biết còn nhớ đến mình không?
Khi Chúc Linh Linh và Tần Lâm đến cổng khách sạn đã là trưa rồi, trong lòng Chúc Linh Linh bắt đầu thấp thỏm, hi vọng không muộn giờ, hôm nay là ngày ông nội đặc biệt tìm người tính toán chọn ra giờ lành khai tiệc, tiếp đón chị họ.
Chúc Tam Cô tức giận nói.
"Sao bây giờ cháu mới đến hả Linh Linh, chị họ cháu về rồi, nhà họ Chúc chỉ có mình cháu chưa đến thôi".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Bây giờ chẳng phải còn chưa khai tiệc sao?"
"Chẳng nhẽ lại bắt tất cả mọi người của nhà họ Chúc chờ hai người à? Đây toàn là bậc bề trên thôi, cậu là cái thá gì".
Chúc Tam Cô cười khẩy nói, vốn đã khinh thường Tần Lâm, bây giờ Chúc Linh Linh còn thất thế, cả nhà họ Chúc liền thay đổi hình dạng, bây giờ anh cả mới là người nắm quyền, hơn nữa quyền lực còn do bác Hai đưa, bây giờ nhà họ Chúc không phải là sân chơi của Chúc Linh Linh nữa, Chúc Tam Cô cũng được lên làm phó giám đốc, cũng không phải loại có thể bị bắt nạt đâu.
Chúc Linh Linh kéo tay Tần Lâm, vội vàng vào khách sạn.
"Được rồi, anh Tiểu Lâm".
Chúc Tam Cô nhìn bóng lưng của Tần Lâm và Chúc Linh Linh rồi lạnh lùng nói.
"Hừ, giả vẻ cái gì, lúc trước khi bắt bà đây quỳ xuống còn ngông cuồng hơn bây giờ nhiều cơ mà, bây giờ đâu phải do mấy người quyết, nhà họ Chúc chung quy vẫn phải có dáng vẻ của một gia tộc lớn".
Trong khách sạn, cả đại sảnh lớn đều được nhà họ Chúc bao trọn, hơn nữa còn được sắp xếp theo quy cách cao nhất, có hai mươi bàn, người nhà họ Chúc và quản lý cấp cao của Y dược Văn Hòa đều đang ở đây.
Không thể không nói đây là một buổi tiếc lớn nhất của nhà họ Chúc, bầu không khí cũng khá là náo nhiệt.
"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng tổng giám đốc Chúc, lần này ông chèo chống Y dược Văn Hòa thì tôi cũng yên tâm hơn rồi, con nhãi kia đâu hiểu gì, chỉ biết chỉ huy bọn tôi, đúng là bực mình".
“Đúng vậy, vừa muốn chỉ huy bọn họ, mà còn không cho chúng tôi chút lợi lộc gì, đâu ra chuyện đấy? Những ngày tổng giám đốc Chúc không ở đây, tôi sắp buồn bực chết rồi, hi hi hi".
"Đúng vậy, đúng vậy, tổng giám đốc Chúc, sau này ông chèo chống con thuyền Y dược Văn Hòa thì tôi cũng yên tâm”.
"Đúng vậy, bây giờ Y dược Văn Hòa lớn như vậy, cũng không thể để một con nhãi làm bừa, nếu không Y dược Văn Hòa lớn mạnh như thế sẽ tiêu đời thôi".
"Vẫn nên là tổng giám đốc Chúc Minh của chúng ta điều hành, lo xa nghĩ rộng, nào nào nào, chúng ta kính tổng giám đốc Chúc một ly, bưng ly rượu lên nào".
Ở chính giữa đại sảnh chức tiệc, Chúc Minh đang bưng ly rượu, mặc tây trang đi giày da, cụng ly với đám quản lý cấp cao của Y dược Văn Hòa, vô số người đều ngóng trông ngày Chúc Minh trở về, mấy hành vi phi pháp của bọn họ được cứu rồi.
Đối với Chúc Linh Linh mà nói, mục đích của cô ấy là quyết đoán triển khai công việc, vì sự phát triển của Y dược Văn Hòa, vì tiền đồ sáng lạn, nhưng với đại đa số người có thâm niên ở Y dược Văn Hòa mà nói, bọn họ chỉ muốn đống phúc lợi kia. Giữa các ban ngành đều mắt nhắm mắt mở để có thể bòn rút tiền, bòn rút tiền chính là công việc hằng ngày của bọn họ, còn về việc sống chết của công ty, công ty có phát triển hay không, có tương lai hay không bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Vậy nên Chúc Linh Linh giống như hòn đá chắn đường tài lộc của bọn họ, cho dù cô ấy có dùng thủ đoạn mạnh mẽ, quét sạch một số người, nhưng chung quy vẫn không thể loại bỏ hết được. Dù sao Y dược Văn Hòa vẫn cần vận hành bình thường, mấy người này ghét cay hét đắng Chúc Linh Linh, khiến cho bọn họ không làm ăn phi pháp được, không kiếm được tiền. Khi Chúc Minh giữ chức, bọn họ vẫn có chút quan hệ, có tiền tài, kiếm được nhiều tiền, đó mới là thời kỳ đỉnh cao của bọn họ.
Trong thời kỳ của Chúc Linh Linh, bọn họ đã mất đi con đường kiếm tiền, đương nhiên trong lòng sẽ khó chịu, bây giờ Chúc Minh quay về, nhiều người có thâm niên của Y dược Văn Hòa cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, đều cúi đầu quy phục Chúc Minh, cảnh tượng đó khiến cho người xem vô cùng ngại ngùng.
Có điều đây là hiện thực mà bất kỳ ai cũng khó có thể tránh khỏi, vua nào triều thần nấy, thời đại của Chúc Linh Linh với bọn họ mà nói thì đã kết thúc rồi.
- ----------------------