Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-823
Chương 1001: Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều
“Cậu Hai đúng là người thật thà lương thiện, đáng tiếc là lương thiện cả một đời rồi, nếu mà nhiều lời thì thôi cháu không nói nữa, cũng đến lúc cháu nên về rồi, bất luận thế nào thì cháu vẫn cảm thấy rất vui thì hôm nay gặp được cậu Hai”.
Tần Lâm cười nói.
“Tối rồi đi lại cũng nguy hiểm, hay là cháu ở lại đây, mai hẵng đi”.
Đường Mẫn lo lắng nói.
“Không cần đâu dì Hai, ngày mai cháu còn có hẹn”.
Tần Lâm khéo léo từ chối dì Hai.
“Ây ây? Anh Tiểu Lâm có hẹn cơ à? Hẹn với ai đấy, đại minh tinh hả?”
Lâm Nguyệt Dao trêu đùa.
“Không ra thể thống gì, ở đó mà ăn nói linh tinh”.
Đường Mẫn trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao.
“Vốn dĩ là vậy mà”.
Lâm Nguyệt Dao ra vẻ ấm ức.
Ngày thứ hai, Tần Lâm lái xe đến công viên Hải Sư, anh đợi ở cổng, vốn dĩ hôm nay định gây bất ngờ cho Lâm Nguyệt Dao, trước giờ anh không nói sự thật với cô ấy không phải là cố ý muốn lừa dối mà chỉ là luôn xảy ra sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì thế đối Lâm Nguyệt Dao, thân phận của anh luôn là một ẩn số.
Hơn nữa Tần Lâm thấy em họ mình ngày càng si mê Tần đại sư, thậm chí không còn đơn giản là thần tượng trong lòng, cô đã hoàn toàn coi Tần đại sư là người tình trong mộng của mình, chẳng phải quá điên rồ rồi sao? Ngộ nhỡ càng để lâu cô ấy không thể dứt ra được thì phải làm sao.
Đúng là đau đầu!
Tần Lâm thở dài một hơi, dựa người vào xe thể thao, anh đến công viên Hải Sư từ sớm, nhìn thấy cô em họ đứng phía xa ngoái đông ngoái tây, lúc đó anh lại không nỡ nói sự thật cho cô ấy, nhỡ đâu sau khi biết sự thật cô ấy nghĩ không thông rồi làm chuyện ngu xuẩn thì sao?
Tần đại sư nhân ái thương người chắc chắn sẽ không nỡ làm tổn thương em họ mình, nếu như câu chuyện em họ u mê, say đắm anh họ lan truyền ra ngoài, vậy thì đời này cho dù Tần Lâm nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ.
Dì Hai và chú Hai đối xử với Tần Lâm tốt như thế, anh thực sự không muốn tổn thương em họ mình.
Mặc dù thời cổ đại cũng có trường hợp em họ yêu anh họ sau đó ở bên nhau, nhưng đó chỉ là số ít, hơn nữa người có quan hệ họ hàng kết hôn với nhau, con cái sinh ra rất có khả năng bị dị dạng, Tần Lâm suy nghĩ chu toàn, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản tùy tiện.
“Có phải lại nghĩ nhiều rồi không”.
Tần Lâm vỗ vào đầu, sau một hồi suy nghĩ anh vẫn quyết định tạm thời không nói với Lâm Nguyệt Dao, nếu không sẽ gây ra cú sốc lớn cho cô ấy.
Đứng từ xa nhìn Lâm Nguyệt Dao, cô lo lắng gửi tin nhắn liên tục, truy hỏi xem anh có đến hay không, Tần Lâm lấy hết dũng khí, vẫn nên giấu thì hơn, dù sao thì bây giờ cũng không phải là lúc công khai thân phận của mình với Lâm Nguyệt Dao.
Nếu như hình tượng “Tần đại sư” hoàn mỹ bị anh phá hủy, Lâm Nguyệt Dao chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Tần Lâm để điện thoại ở chế độ im lặng, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, ảo tưởng của Lâm Nguyệt Dao đối với Tần đại sư đã đến mức si mê điên đại, lúc này cho dù bản thân nói thế nào đi nữa thì e rằng cũng chẳng giải quyết được vấn đề, chi bằng giữ tấm chân tình này ở trong tim.
Tần Lâm lên xe, chuẩn bị khởi động xe thì đột nhiên có một giọng nói mừng rỡ gọi anh.
“Tần Lâm? Là anh sao? Sao anh lại ở đây?”
Tần Lâm sững sờ, ngoảnh lại nhìn thì ra là Tống Song Nhi, người bạn mà trước đây Lâm Nguyệt Dao định giới thiệu cho anh.
Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc đầu hai người không ưa nhau, chẳng ai chịu nhường ai.
Tống Song Nhi tỏ vẻ e thẹn, ngập ngừng, có chút gì đó mờ ám không nói rõ được.
Tần Lâm xuất hiện ở đây vào lúc này chắc chắn có lý do, hơn nữa anh lại là anh họ của Lâm Nguyệt Dao, nghĩ như thế chắc chắn sẽ ra.
Tống Song Nhi đinh ninh rằng Tần Lâm thích mình, thế nên anh mới quay về, hơn nữa còn lái xe xịn, rõ ràng là đến để tán gái.
Nghĩ đến đây là Tống Song Nhi thấy bấn loạn, tim đập nhanh hơn.
Đám đàn ông toàn là những kẻ nói một đằng làm một nẻo, lúc đầu thì nói không thích người ta, ghét người ta, bây giờ xem ra tất cả đều là lừa dối.
Miệng lưỡi của đàn ông đúng là quỷ lừa người.
Tần Lâm cau mày lại, vẻ mặt lạnh tanh, cô Tống Song Nhi này tham giàu khinh nghèo, hơn nữa chỉ thích ăn bám, mục đích không đơn giản, anh ghét nhất loại phụ nữ này.
Có điều Tống Song Nhi không nghĩ như thế, cô ta cho rằng Tần Lâm xuất hiện ở đây chắc chắn là vì cô ta.
Trước đây cô ta từng âm thầm điều tra Tần Lâm, phát hiện anh thực sự là con nhà giàu, lắm tiền, rất hào phóng với bạn bè, ăn chơi với khối tài sản hơn trăm triệu, đây chính là người nhà giàu đẳng cấp, người khác nói gì Tống Song Nhi cũng không tin.
Người đàn ông tuyệt vời như thế ở ngay trước mặt mình, Tống Song Nhi hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để Tần Lâm tuột khỏi tầm tay lần thứ hai được.
Thượng đế đã sắp đặt người đàn ông thế này cho bản thân, nếu như lại bỏ lỡ thì đáng bị trời đánh, ông trời thích giúp người khác hoàn thành ước vọng như thế, điều này chứng minh Tần Lâm chắc chắn thích mình, với nhan sắc và thân hình của cô ta tuyệt đối không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, sao Tần Lâm lại không thích chứ? Anh chắc chắn ngại không nói ra nên mới cố ý xuất hiện ở đây, giả vờ tình cờ gặp mình.
“Không ngờ anh lại tới thật”.
Tống Song Nhi nhìn Tần Lâm với ánh mắt kỳ quái.
“Tôi đến hay không không liên quan đến cô”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Xì, đừng giả vờ nữa, tôi biết chắc chắn anh sẽ thế này. Lạt mềm buộc chặt phải không? Rõ ràng anh thích tôi nhưng ngại không nói ra nên mới nhân cơ hội này để tạo cuộc gặp gỡ tình cờ, tôi đoán ra rồi, ha ha ha, đàn ông các người đúng là không hiểu lãng mạn”.
Tống Song Nhi cười ranh ma.
Tần Lâm sững sờ, tôi còn chưa nói gì, chưa làm gì mà? Sao tôi lại lạt mềm buộc chặt chứ? Tôi gây thù thuốc oán gì với cô sao?
“Tôi nghĩ chắc cô hiểu lầm rồi”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Tôi hiểu lầm? Cái trò mèo này của anh lừa mấy cô em trẻ còn được chứ tôi nhìn thấu rồi, anh Tiểu Lâm, nếu như anh thích người ta thì cứ nói thẳng ra đi, sao lại dùng cách vụng về này chứ, hi hi hi”.
Tống Song Nhi cười nhõng nhẹo, Tần Lâm chắc chắn là xấu hổ, nhưng mà bản thân nhất định phải nói toẹt ra.
Tục ngữ nói rất hay, nam theo đuổi nữ như trèo đèo vượt suối còn nữ theo đuổi nam thì dễ như kim đâm tờ giấy, nếu mà bản thân e dè quá thì cũng không được, rất có khả năng chính mình sẽ làm vụt mất duyên số của bản thân, đến lúc đó không biết sẽ phải hời cho con hồ ly tinh nào.
Tống Song Nhi biết, hạnh phúc trong lòng bàn tay nhất định phải chủ động tấn công, nếu như chậm trễ thì sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất, bây giờ Tần Lâm đang ở trước mặt mình, anh ngại không mở miệng, vậy thì bản thân phải dũng cảm lớn tiếng nói ra.
- ----------------------
“Cậu Hai đúng là người thật thà lương thiện, đáng tiếc là lương thiện cả một đời rồi, nếu mà nhiều lời thì thôi cháu không nói nữa, cũng đến lúc cháu nên về rồi, bất luận thế nào thì cháu vẫn cảm thấy rất vui thì hôm nay gặp được cậu Hai”.
Tần Lâm cười nói.
“Tối rồi đi lại cũng nguy hiểm, hay là cháu ở lại đây, mai hẵng đi”.
Đường Mẫn lo lắng nói.
“Không cần đâu dì Hai, ngày mai cháu còn có hẹn”.
Tần Lâm khéo léo từ chối dì Hai.
“Ây ây? Anh Tiểu Lâm có hẹn cơ à? Hẹn với ai đấy, đại minh tinh hả?”
Lâm Nguyệt Dao trêu đùa.
“Không ra thể thống gì, ở đó mà ăn nói linh tinh”.
Đường Mẫn trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao.
“Vốn dĩ là vậy mà”.
Lâm Nguyệt Dao ra vẻ ấm ức.
Ngày thứ hai, Tần Lâm lái xe đến công viên Hải Sư, anh đợi ở cổng, vốn dĩ hôm nay định gây bất ngờ cho Lâm Nguyệt Dao, trước giờ anh không nói sự thật với cô ấy không phải là cố ý muốn lừa dối mà chỉ là luôn xảy ra sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì thế đối Lâm Nguyệt Dao, thân phận của anh luôn là một ẩn số.
Hơn nữa Tần Lâm thấy em họ mình ngày càng si mê Tần đại sư, thậm chí không còn đơn giản là thần tượng trong lòng, cô đã hoàn toàn coi Tần đại sư là người tình trong mộng của mình, chẳng phải quá điên rồ rồi sao? Ngộ nhỡ càng để lâu cô ấy không thể dứt ra được thì phải làm sao.
Đúng là đau đầu!
Tần Lâm thở dài một hơi, dựa người vào xe thể thao, anh đến công viên Hải Sư từ sớm, nhìn thấy cô em họ đứng phía xa ngoái đông ngoái tây, lúc đó anh lại không nỡ nói sự thật cho cô ấy, nhỡ đâu sau khi biết sự thật cô ấy nghĩ không thông rồi làm chuyện ngu xuẩn thì sao?
Tần đại sư nhân ái thương người chắc chắn sẽ không nỡ làm tổn thương em họ mình, nếu như câu chuyện em họ u mê, say đắm anh họ lan truyền ra ngoài, vậy thì đời này cho dù Tần Lâm nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ.
Dì Hai và chú Hai đối xử với Tần Lâm tốt như thế, anh thực sự không muốn tổn thương em họ mình.
Mặc dù thời cổ đại cũng có trường hợp em họ yêu anh họ sau đó ở bên nhau, nhưng đó chỉ là số ít, hơn nữa người có quan hệ họ hàng kết hôn với nhau, con cái sinh ra rất có khả năng bị dị dạng, Tần Lâm suy nghĩ chu toàn, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản tùy tiện.
“Có phải lại nghĩ nhiều rồi không”.
Tần Lâm vỗ vào đầu, sau một hồi suy nghĩ anh vẫn quyết định tạm thời không nói với Lâm Nguyệt Dao, nếu không sẽ gây ra cú sốc lớn cho cô ấy.
Đứng từ xa nhìn Lâm Nguyệt Dao, cô lo lắng gửi tin nhắn liên tục, truy hỏi xem anh có đến hay không, Tần Lâm lấy hết dũng khí, vẫn nên giấu thì hơn, dù sao thì bây giờ cũng không phải là lúc công khai thân phận của mình với Lâm Nguyệt Dao.
Nếu như hình tượng “Tần đại sư” hoàn mỹ bị anh phá hủy, Lâm Nguyệt Dao chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Tần Lâm để điện thoại ở chế độ im lặng, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, ảo tưởng của Lâm Nguyệt Dao đối với Tần đại sư đã đến mức si mê điên đại, lúc này cho dù bản thân nói thế nào đi nữa thì e rằng cũng chẳng giải quyết được vấn đề, chi bằng giữ tấm chân tình này ở trong tim.
Tần Lâm lên xe, chuẩn bị khởi động xe thì đột nhiên có một giọng nói mừng rỡ gọi anh.
“Tần Lâm? Là anh sao? Sao anh lại ở đây?”
Tần Lâm sững sờ, ngoảnh lại nhìn thì ra là Tống Song Nhi, người bạn mà trước đây Lâm Nguyệt Dao định giới thiệu cho anh.
Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc đầu hai người không ưa nhau, chẳng ai chịu nhường ai.
Tống Song Nhi tỏ vẻ e thẹn, ngập ngừng, có chút gì đó mờ ám không nói rõ được.
Tần Lâm xuất hiện ở đây vào lúc này chắc chắn có lý do, hơn nữa anh lại là anh họ của Lâm Nguyệt Dao, nghĩ như thế chắc chắn sẽ ra.
Tống Song Nhi đinh ninh rằng Tần Lâm thích mình, thế nên anh mới quay về, hơn nữa còn lái xe xịn, rõ ràng là đến để tán gái.
Nghĩ đến đây là Tống Song Nhi thấy bấn loạn, tim đập nhanh hơn.
Đám đàn ông toàn là những kẻ nói một đằng làm một nẻo, lúc đầu thì nói không thích người ta, ghét người ta, bây giờ xem ra tất cả đều là lừa dối.
Miệng lưỡi của đàn ông đúng là quỷ lừa người.
Tần Lâm cau mày lại, vẻ mặt lạnh tanh, cô Tống Song Nhi này tham giàu khinh nghèo, hơn nữa chỉ thích ăn bám, mục đích không đơn giản, anh ghét nhất loại phụ nữ này.
Có điều Tống Song Nhi không nghĩ như thế, cô ta cho rằng Tần Lâm xuất hiện ở đây chắc chắn là vì cô ta.
Trước đây cô ta từng âm thầm điều tra Tần Lâm, phát hiện anh thực sự là con nhà giàu, lắm tiền, rất hào phóng với bạn bè, ăn chơi với khối tài sản hơn trăm triệu, đây chính là người nhà giàu đẳng cấp, người khác nói gì Tống Song Nhi cũng không tin.
Người đàn ông tuyệt vời như thế ở ngay trước mặt mình, Tống Song Nhi hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để Tần Lâm tuột khỏi tầm tay lần thứ hai được.
Thượng đế đã sắp đặt người đàn ông thế này cho bản thân, nếu như lại bỏ lỡ thì đáng bị trời đánh, ông trời thích giúp người khác hoàn thành ước vọng như thế, điều này chứng minh Tần Lâm chắc chắn thích mình, với nhan sắc và thân hình của cô ta tuyệt đối không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào, sao Tần Lâm lại không thích chứ? Anh chắc chắn ngại không nói ra nên mới cố ý xuất hiện ở đây, giả vờ tình cờ gặp mình.
“Không ngờ anh lại tới thật”.
Tống Song Nhi nhìn Tần Lâm với ánh mắt kỳ quái.
“Tôi đến hay không không liên quan đến cô”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Xì, đừng giả vờ nữa, tôi biết chắc chắn anh sẽ thế này. Lạt mềm buộc chặt phải không? Rõ ràng anh thích tôi nhưng ngại không nói ra nên mới nhân cơ hội này để tạo cuộc gặp gỡ tình cờ, tôi đoán ra rồi, ha ha ha, đàn ông các người đúng là không hiểu lãng mạn”.
Tống Song Nhi cười ranh ma.
Tần Lâm sững sờ, tôi còn chưa nói gì, chưa làm gì mà? Sao tôi lại lạt mềm buộc chặt chứ? Tôi gây thù thuốc oán gì với cô sao?
“Tôi nghĩ chắc cô hiểu lầm rồi”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Tôi hiểu lầm? Cái trò mèo này của anh lừa mấy cô em trẻ còn được chứ tôi nhìn thấu rồi, anh Tiểu Lâm, nếu như anh thích người ta thì cứ nói thẳng ra đi, sao lại dùng cách vụng về này chứ, hi hi hi”.
Tống Song Nhi cười nhõng nhẹo, Tần Lâm chắc chắn là xấu hổ, nhưng mà bản thân nhất định phải nói toẹt ra.
Tục ngữ nói rất hay, nam theo đuổi nữ như trèo đèo vượt suối còn nữ theo đuổi nam thì dễ như kim đâm tờ giấy, nếu mà bản thân e dè quá thì cũng không được, rất có khả năng chính mình sẽ làm vụt mất duyên số của bản thân, đến lúc đó không biết sẽ phải hời cho con hồ ly tinh nào.
Tống Song Nhi biết, hạnh phúc trong lòng bàn tay nhất định phải chủ động tấn công, nếu như chậm trễ thì sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất, bây giờ Tần Lâm đang ở trước mặt mình, anh ngại không mở miệng, vậy thì bản thân phải dũng cảm lớn tiếng nói ra.
- ----------------------