Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-817
Chương 995: Không buông tha
Tôn Hiểu Dĩnh lập tức điên cuồng chửi bới, chỉ thẳng mặt Tần Lâm mà chửi, tỏ vẻ như người bề trên phê bình Tần Lâm.
"Cái dạng như cậu chính là lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử, con trai tôi sau này có tiền, năm trăm nghìn thì nhằm nhò gì chứ? Cho nó vay thì cô Hai cũng an tâm hơn nhiều, cái tên như cậu mà cũng muốn thay người khác quyết định á, cậu có năng lực gì chứ? Cậu nghĩ bản thân tài giỏi lắm à? Cậu họ Tần, không phải họ Đường, đây là chuyện nhà họ Đường chúng tôi, hơn nữa còn là chuyện về con cháu của nhà họ Đường, cậu nghĩ cậu đủ tư cách để đứng đây nói vớ nói vẩn à, còn muốn nhằm vào Giang Sơn? Cả đời này cậu chỉ được như thế thôi".
Tần Lâm cười thất thanh, đúng là người phụ nữ chanh chua lắm điều.
Đường Giang Sơn ngang ngược, dương dương tự đắc mà nói.
"Đúng vậy, anh là cái thá gì? Tôi nói anh này, Tần Lâm, anh cũng chẳng có bản lĩnh gì thì có tư cách gì để nói tôi? Tôi giống người mượn tiền không trả tiền chắc? Hơn nữa cô Hai cũng đã nói không cần rồi, anh đứng đây góp vui cái gì? Anh đố kỵ với tôi à? Anh thấy cô Hai cho tôi tiền nên anh khó chịu đúng không, anh không phải người nhà họ Đường, còn tôi là người nhà họ Đường hàng thật giá thật, anh có thể so với tôi chắc? Một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền? Một tháng tôi kiếm được năm sáu nghìn đấy, chắc anh vừa mới tốt nghiệp chứ gì, vậy mà đã mở phòng khám, anh nghĩ mình thật sự là thần y à? Tôi thấy anh giống tên lừa đảo hơn đấy, vừa nhìn là biết anh đố kỵ tôi, cô Hai đối tốt với tôi thì sao chứ, anh không xứng, anh biết chưa? Anh không phải người nhà họ Đường".
"Ưu tú giống như tôi, anh có đố kỵ cũng chẳng làm được gì, công việc của tôi cũng không phải thứ mà người khác sánh được, anh tự biết là được rồi, có nguyện vọng nhưng không thực hiện được thì nên bỏ đi mà thôi, anh từng nghe đến điển cố này chưa? Anh không biết cầu tiến như vậy, từ đầu đến cuối chỉ vô dụng, chẳng làm được gì, cô Hai đối tốt với tôi thì anh ngưỡng mộ, cái công việc vớ vẩn của anh cả đời cũng không bằng tôi, anh biết chưa? Năm sau tôi là trưởng phòng rồi, thực tập sinh quản lý của chuyển phát nhanh Đông Phong, văn bằng cao, năng lực học tập mạnh, đề bạt tôi là nhân viên của chi nhánh thành phố Đông Hải chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó tôi ở Đông Hải hoành hành ngang dọc. Năm trăm nghìn có là gì? Khi mà lương hàng năm của tôi cả chục triệu, anh sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi, bảo em họ mau sắp xếp công việc cho anh đi".
Đường Giang Sơn cười giễu cợt, hiên ngang ngồi đó vắt chéo hai chân, trông có vẻ vô cùng nhàn nhã, cứ như mình là ông chủ lớn rồi vậy, có quyền có thế, ngông cuồng vênh váo.
Tần Lâm thầm than thở, thằng nhóc này đúng là hỏng rồi.
Đường Giang Sơn không buông tha mà nói.
"Anh than thở cái gì? Mau xin lỗi tôi đi, bảo em họ sau này cho anh theo em với, tôi sẽ sắp xếp cho anh làn nhân viên giao hàng, một tháng chăm chỉ làm việc cũng kiếm được nhiều hơn anh tự mở phòng khám đấy, ai thèm đến chỗ anh khám bệnh chứ".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Cậu nghĩ mình thật sự tài giỏi nhỉ? Nếu cậu thật sự có bản lĩnh thì cần gì phải đến chỗ dì Hai mượn tiền, bản thân chưa đứng vững, còn chưa nắm chắc được người phụ nữ của mình, không có bản lĩnh mà đã khiến con gái nhà người ta lớn bụng, bây giờ biết tìm đến đây xin tiền?"
Đường Giang Sơn tức giận nhìn về phía Tần Lâm.
"Thằng khốn, anh nói cái gì? Anh là cái đồ không có bố mẹ dạy bảo, tôi là em họ anh mà anh dám nói vậy à? Anh xứng không?"
Tần Lâm tát một phát khiến Đường Giang Sơn ngã xuống đất, rụng mất ba cái răng.
"Bốp..."
Lúc đó, sát khí của Tần Lâm bùng phát, ánh mắt sắc như đao, nhìn chằm chằm Đường Giang Sơn.
"Tiểu Lâm".
Đường Mẫn kéo Tần Lâm lại, sợ Tần Lâm làm gì đó, cái tát này khiến cho tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sát khí, khiến Đường Giang Sơn không lạnh cũng run.
"Nếu như cậu không phải họ Đường thì cậu chết lâu rồi".
Nhục mạ bố mẹ người khác là điều không ai có thể chấp nhận nổi, đúng là đáng hận.
Bố mẹ Tần Lâm đã chết, anh hận nhất là có ai đó nhắc đến bố mẹ mình, hơn nữa Đường Giang Sơn còn cứ động vào họng súng, không đánh anh ta thì đánh ai?
Tần Lâm không coi anh ta là cái thá gì, cho dù lúc trước anh ta có chê bai, khinh bỉ mình thì anh cũng chỉ coi là gió thổi bên tai, dù sao cũng là nhà dì Hai, anh không muốn gây rắc rối, nhưng lần này thì chắc chắn phải xử lý anh ta một trận.
Đường Giang Sơn tủi thân nói.
"Anh dám đánh tôi? Anh chết rồi, anh không xong với tôi đâu, mẹ, anh ta đánh con".
Đường Vũ trầm giọng nói, nếu như không phải do con mắng bố mẹ người ta thì ai lại đánh con?
"Con im miệng cho bố, đừng có nói nhiều nữa".
Tôn Hiểu Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ông đúng là cái loại nhát chết, con trai bị đánh mà ông vẫn bình tĩnh như vậy, ông bị ngu à, ông đúng là cái đồ vô dụng".
"Em Hai, đây là tận mắt em thấy đấy nhé, thằng nhãi này đánh con trai chị, nó ghen tỵ con trai chị có công việc tốt, ghen tỵ em cho cháu trai chị tiền, người như này sau này không được ho phép vào nhà nữa".
Đường Mẫn cười gượng, hai người đều sai, có điều Đường Giang Sơn sai trước, rõ ràng chửi mắng người khác, bảo Tần Lâm không cha không mẹ, nếu là người khác thì cũng không chịu được thôi, cho dù có là Đường Mẫn thì cũng không làm được.
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, không phải cô ấy khinh Đường Giang Sơn mà anh ta nói được mấy câu này thì đúng là đáng đánh? Huống hồ bố mẹ anh Tiểu Lâm mất sớm, anh ta còn nói ra mấy lời khó nghe này, bảo anh không có cha mẹ dạy dỗ, đúng là lần này anh ta sai, một cái tát này là còn nhẹ đấy.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Nếu cậu đã bảo tôi ghen tỵ câu thì được thôi, ngày mai cậu không cần đi làm nữa".
Đường Giang Sơn cười nói.
"Anh nói tôi không cần đi làm nữa thì tôi không đi làm nữa chắc? Anh nghĩ anh là ai? Ha ha ha, anh nghĩ mình là thiếu gia nhà giàu à? Tôi là thực tập sinh vị trí quản lý của tập đoàn chuyển phát nhanh Đông Phong, bây giờ anh quỳ xuống xin tôi, tôi vui thì còn bỏ qua chuyện cũ, tôi dù sao cũng là em họ anh, có điều không chịu thì sau này đợi tôi ăn nên làm ra, hừ hừ, anh đừng nghĩ có thể theo tôi, anh không xứng!"
Tần Lâm và Đường Giang Sơn đối mặt với nhau, hơi mỉm cười.
"Ông chủ của chuyển phát nhanh Đông Phong là bạn của tôi, hay là chúng ta thử xem sao?"
Đường Giang Sơn tuyên bố.
"Ai ôi! Cái tên nghèo kiết xác như anh mà có thể quen được mấy ông chủ lớn à? Tôi nói cho anh biết, anh mà đuổi việc được tôi thì tôi sẽ ăn cứt ngay tại đây".
Đường Giang Sơn chỉ vào con chó ở góc vừa hay có con chó vừa ị, Đường Giang Sơn nổi hứng nhìn Tần Lâm, anh mà không ăn cứt, hôm nay chó cũng mất vui.
"Nếu như anh không làm được thì anh sẽ phải ăn cứt ngay ở đây, sau đó quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, thế nào?"
Lâm Vũ cười gượng lắc đầu, vốn muốn khuyên ngăn hai đứa.
"Hai đứa làm gì thế, haizz, Tiểu Lâm, em họ cháu cũng là người có tài, dù sao cũng đến đây làm khách".
Nhưng lúc này hai đứa đã gây sự với nhau rồi, đối đầu với nhau, ai cũng không chịu nhường ai.
Đường Mẫn cũng khuyên can.
"Tiểu Lâm, Giang Sơn, hai đứa khó khăn lắm mới tụ tập một bữa, hai đứa đừng gây sự nữa, đều là người nhà, làm gì vậy? Cho dù có thắng thì làm được gì?"
Tôn Hiểu Dĩnh rống cổ hét, tỏ vẻ không tha cho ai.
"Không được, hôm nay nó phải quỳ xuống xin lỗi con trai chị, nếu không chuyện này không xong đâu".
Đường Giang Sơn tiếp lời.
"Đúng vậy, tôi với anh ta không phải người một nhà, tôi họ Đường, tôi với cô Hai là người một nhà. Anh ta chẳng phải bảo cháu thất nghiệp sao? Mau làm đi, tôi đang đợi đấy. Ha ha ha, làm mau lên, giày vò tôi đi? Gây khó dễ cho tôi đi! Nhanh, tôi sắp không chịu nổi rồi".
Tôn Hiểu Dĩnh lập tức điên cuồng chửi bới, chỉ thẳng mặt Tần Lâm mà chửi, tỏ vẻ như người bề trên phê bình Tần Lâm.
"Cái dạng như cậu chính là lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử, con trai tôi sau này có tiền, năm trăm nghìn thì nhằm nhò gì chứ? Cho nó vay thì cô Hai cũng an tâm hơn nhiều, cái tên như cậu mà cũng muốn thay người khác quyết định á, cậu có năng lực gì chứ? Cậu nghĩ bản thân tài giỏi lắm à? Cậu họ Tần, không phải họ Đường, đây là chuyện nhà họ Đường chúng tôi, hơn nữa còn là chuyện về con cháu của nhà họ Đường, cậu nghĩ cậu đủ tư cách để đứng đây nói vớ nói vẩn à, còn muốn nhằm vào Giang Sơn? Cả đời này cậu chỉ được như thế thôi".
Tần Lâm cười thất thanh, đúng là người phụ nữ chanh chua lắm điều.
Đường Giang Sơn ngang ngược, dương dương tự đắc mà nói.
"Đúng vậy, anh là cái thá gì? Tôi nói anh này, Tần Lâm, anh cũng chẳng có bản lĩnh gì thì có tư cách gì để nói tôi? Tôi giống người mượn tiền không trả tiền chắc? Hơn nữa cô Hai cũng đã nói không cần rồi, anh đứng đây góp vui cái gì? Anh đố kỵ với tôi à? Anh thấy cô Hai cho tôi tiền nên anh khó chịu đúng không, anh không phải người nhà họ Đường, còn tôi là người nhà họ Đường hàng thật giá thật, anh có thể so với tôi chắc? Một tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền? Một tháng tôi kiếm được năm sáu nghìn đấy, chắc anh vừa mới tốt nghiệp chứ gì, vậy mà đã mở phòng khám, anh nghĩ mình thật sự là thần y à? Tôi thấy anh giống tên lừa đảo hơn đấy, vừa nhìn là biết anh đố kỵ tôi, cô Hai đối tốt với tôi thì sao chứ, anh không xứng, anh biết chưa? Anh không phải người nhà họ Đường".
"Ưu tú giống như tôi, anh có đố kỵ cũng chẳng làm được gì, công việc của tôi cũng không phải thứ mà người khác sánh được, anh tự biết là được rồi, có nguyện vọng nhưng không thực hiện được thì nên bỏ đi mà thôi, anh từng nghe đến điển cố này chưa? Anh không biết cầu tiến như vậy, từ đầu đến cuối chỉ vô dụng, chẳng làm được gì, cô Hai đối tốt với tôi thì anh ngưỡng mộ, cái công việc vớ vẩn của anh cả đời cũng không bằng tôi, anh biết chưa? Năm sau tôi là trưởng phòng rồi, thực tập sinh quản lý của chuyển phát nhanh Đông Phong, văn bằng cao, năng lực học tập mạnh, đề bạt tôi là nhân viên của chi nhánh thành phố Đông Hải chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó tôi ở Đông Hải hoành hành ngang dọc. Năm trăm nghìn có là gì? Khi mà lương hàng năm của tôi cả chục triệu, anh sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi, bảo em họ mau sắp xếp công việc cho anh đi".
Đường Giang Sơn cười giễu cợt, hiên ngang ngồi đó vắt chéo hai chân, trông có vẻ vô cùng nhàn nhã, cứ như mình là ông chủ lớn rồi vậy, có quyền có thế, ngông cuồng vênh váo.
Tần Lâm thầm than thở, thằng nhóc này đúng là hỏng rồi.
Đường Giang Sơn không buông tha mà nói.
"Anh than thở cái gì? Mau xin lỗi tôi đi, bảo em họ sau này cho anh theo em với, tôi sẽ sắp xếp cho anh làn nhân viên giao hàng, một tháng chăm chỉ làm việc cũng kiếm được nhiều hơn anh tự mở phòng khám đấy, ai thèm đến chỗ anh khám bệnh chứ".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Cậu nghĩ mình thật sự tài giỏi nhỉ? Nếu cậu thật sự có bản lĩnh thì cần gì phải đến chỗ dì Hai mượn tiền, bản thân chưa đứng vững, còn chưa nắm chắc được người phụ nữ của mình, không có bản lĩnh mà đã khiến con gái nhà người ta lớn bụng, bây giờ biết tìm đến đây xin tiền?"
Đường Giang Sơn tức giận nhìn về phía Tần Lâm.
"Thằng khốn, anh nói cái gì? Anh là cái đồ không có bố mẹ dạy bảo, tôi là em họ anh mà anh dám nói vậy à? Anh xứng không?"
Tần Lâm tát một phát khiến Đường Giang Sơn ngã xuống đất, rụng mất ba cái răng.
"Bốp..."
Lúc đó, sát khí của Tần Lâm bùng phát, ánh mắt sắc như đao, nhìn chằm chằm Đường Giang Sơn.
"Tiểu Lâm".
Đường Mẫn kéo Tần Lâm lại, sợ Tần Lâm làm gì đó, cái tát này khiến cho tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt đầy sát khí, khiến Đường Giang Sơn không lạnh cũng run.
"Nếu như cậu không phải họ Đường thì cậu chết lâu rồi".
Nhục mạ bố mẹ người khác là điều không ai có thể chấp nhận nổi, đúng là đáng hận.
Bố mẹ Tần Lâm đã chết, anh hận nhất là có ai đó nhắc đến bố mẹ mình, hơn nữa Đường Giang Sơn còn cứ động vào họng súng, không đánh anh ta thì đánh ai?
Tần Lâm không coi anh ta là cái thá gì, cho dù lúc trước anh ta có chê bai, khinh bỉ mình thì anh cũng chỉ coi là gió thổi bên tai, dù sao cũng là nhà dì Hai, anh không muốn gây rắc rối, nhưng lần này thì chắc chắn phải xử lý anh ta một trận.
Đường Giang Sơn tủi thân nói.
"Anh dám đánh tôi? Anh chết rồi, anh không xong với tôi đâu, mẹ, anh ta đánh con".
Đường Vũ trầm giọng nói, nếu như không phải do con mắng bố mẹ người ta thì ai lại đánh con?
"Con im miệng cho bố, đừng có nói nhiều nữa".
Tôn Hiểu Dĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ông đúng là cái loại nhát chết, con trai bị đánh mà ông vẫn bình tĩnh như vậy, ông bị ngu à, ông đúng là cái đồ vô dụng".
"Em Hai, đây là tận mắt em thấy đấy nhé, thằng nhãi này đánh con trai chị, nó ghen tỵ con trai chị có công việc tốt, ghen tỵ em cho cháu trai chị tiền, người như này sau này không được ho phép vào nhà nữa".
Đường Mẫn cười gượng, hai người đều sai, có điều Đường Giang Sơn sai trước, rõ ràng chửi mắng người khác, bảo Tần Lâm không cha không mẹ, nếu là người khác thì cũng không chịu được thôi, cho dù có là Đường Mẫn thì cũng không làm được.
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày, không phải cô ấy khinh Đường Giang Sơn mà anh ta nói được mấy câu này thì đúng là đáng đánh? Huống hồ bố mẹ anh Tiểu Lâm mất sớm, anh ta còn nói ra mấy lời khó nghe này, bảo anh không có cha mẹ dạy dỗ, đúng là lần này anh ta sai, một cái tát này là còn nhẹ đấy.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Nếu cậu đã bảo tôi ghen tỵ câu thì được thôi, ngày mai cậu không cần đi làm nữa".
Đường Giang Sơn cười nói.
"Anh nói tôi không cần đi làm nữa thì tôi không đi làm nữa chắc? Anh nghĩ anh là ai? Ha ha ha, anh nghĩ mình là thiếu gia nhà giàu à? Tôi là thực tập sinh vị trí quản lý của tập đoàn chuyển phát nhanh Đông Phong, bây giờ anh quỳ xuống xin tôi, tôi vui thì còn bỏ qua chuyện cũ, tôi dù sao cũng là em họ anh, có điều không chịu thì sau này đợi tôi ăn nên làm ra, hừ hừ, anh đừng nghĩ có thể theo tôi, anh không xứng!"
Tần Lâm và Đường Giang Sơn đối mặt với nhau, hơi mỉm cười.
"Ông chủ của chuyển phát nhanh Đông Phong là bạn của tôi, hay là chúng ta thử xem sao?"
Đường Giang Sơn tuyên bố.
"Ai ôi! Cái tên nghèo kiết xác như anh mà có thể quen được mấy ông chủ lớn à? Tôi nói cho anh biết, anh mà đuổi việc được tôi thì tôi sẽ ăn cứt ngay tại đây".
Đường Giang Sơn chỉ vào con chó ở góc vừa hay có con chó vừa ị, Đường Giang Sơn nổi hứng nhìn Tần Lâm, anh mà không ăn cứt, hôm nay chó cũng mất vui.
"Nếu như anh không làm được thì anh sẽ phải ăn cứt ngay ở đây, sau đó quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, thế nào?"
Lâm Vũ cười gượng lắc đầu, vốn muốn khuyên ngăn hai đứa.
"Hai đứa làm gì thế, haizz, Tiểu Lâm, em họ cháu cũng là người có tài, dù sao cũng đến đây làm khách".
Nhưng lúc này hai đứa đã gây sự với nhau rồi, đối đầu với nhau, ai cũng không chịu nhường ai.
Đường Mẫn cũng khuyên can.
"Tiểu Lâm, Giang Sơn, hai đứa khó khăn lắm mới tụ tập một bữa, hai đứa đừng gây sự nữa, đều là người nhà, làm gì vậy? Cho dù có thắng thì làm được gì?"
Tôn Hiểu Dĩnh rống cổ hét, tỏ vẻ không tha cho ai.
"Không được, hôm nay nó phải quỳ xuống xin lỗi con trai chị, nếu không chuyện này không xong đâu".
Đường Giang Sơn tiếp lời.
"Đúng vậy, tôi với anh ta không phải người một nhà, tôi họ Đường, tôi với cô Hai là người một nhà. Anh ta chẳng phải bảo cháu thất nghiệp sao? Mau làm đi, tôi đang đợi đấy. Ha ha ha, làm mau lên, giày vò tôi đi? Gây khó dễ cho tôi đi! Nhanh, tôi sắp không chịu nổi rồi".