Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-789
Chương 967: Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì sao lại bắt đầu
“Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì sao ban đầu lại làm? Tham lam làm cho con người diệt vong, bất mãn khiến anh tự hủy hoại bản thân, cũng phá hủy đi kỳ vọng của mọi người lên anh”.
Tần Lâm nói.
“Đều tại mày cả, thằng khốn, nếu như không do mày thì căn bản chú Hai sẽ không thể phát hiện được, đều do mày, đồ khốn kiếp, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
Phương Vân Long gầm lên, hệt như một con dã thú, cố gắng thoát khỏi nhân viên bảo vệ, lao về phía Tần Lâm.
“Thứ ngu xuẩn, cút ngay cho tao! Sau này mày đừng đến tập đoàn Lâm Thị nữa”.
Phương Hồi đá vào mặt Phương Vân Long, khiến anh ta bay mất vài cái răng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Phương Hồi, ông là người lòng lang dạ sói, tôi đã cống hiến rất nhiều cho công ty, ông thật không có lương tâm, ông đúng là đồ mặt người dạ thú, tôi hận bản thân mình vì không tàn nhẫn sớm hơn một chút, vậy thì tôi cũng không đến mức cùng đường như thế này, sao cứ phải đụng trúng sao tang môn* như thế này”.
*sao tang môn: là một trong Lục Bại Tinh, chủ yếu về tang tóc, hình thương, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc
Phương Vân Long hung dữ nói, trong mắt đầy vẻ oán hận.
“Lôi nó ra ngoài, từ giờ tập đoàn Lâm Thị sẽ không còn có người này nữa”.
Phương Hồi hít sâu một hơi, nhìn ra cửa sổ, trầm giọng nói.
“Chú Hai, chú Hai, cháu là cháu ruột của chú mà, chú không thể đuổi cháu đi như vậy được, công ty không thể không có cháu, hu hu hu...”
Tiếng la hét của Phương Vân Long vang vọng trong biệt thự, Trần Hy Hy nước mắt nước mũi đầm đìa, trong lòng đầy lo lắng.
Phương Hồi nhìn sang Mạt Đạo Tử, thản nhiên nói: “Đánh gãy chân, chọc mù mắt, cắt lưỡi rồi ném ra ngoài đi”.
“Ông chủ tha mạng, ông chủ tha mạng”.
Mạt Đạo Tử run như cầy sấy, nhưng ông ta không thể nào thoát khỏi đám bảo vệ cường tráng này được, ông ta có mơ cũng không thể ngờ rằng chỉ vì lòng tham của bản thân mà hủy hoại đi cuộc đời của mình.
“Cậu Tần, thật xin lỗi, khiến cậu chê cười rồi”.
Phương Hồi quay sang Tần Lâm, mặt đầy áy náy.
“Không sao, mỗi nhà mỗi cảnh”.
Tần Lâm nhún vai nói, để tranh giành quyền lực, Phương Vân Long chỉ đành khiến cho Phương Hồi không có con nối dõi, vậy thì sau này tập đoàn Lâm Thị sẽ không có người kế thừa, đương nhiên anh ta sẽ không thể nào bỏ qua số tiền lớn như vậy được.
“Nếu bệnh của ông đã khỏi rồi thì tôi cũng không cần ở lại đây nữa”.
“Tần đại sư nhìn thấu mọi chuyện, biết phân biệt đúng sai, quả không hổ danh với hai từ ‘đại sư’”.
Phương Hồi nghiêm nghị nói.
“Nếu như chưa thấy sự thật thì vẫn còn tin tưởng mà thôi”.
Tần Lâm xua tay, cười nói.
“Ơn tình hôm nay, tôi không có gì để báo đáp, Tần đại sư, từ giờ Hoa Phủ Bắc Quốc của tôi sẽ thuộc về Tần đại sư, đây là chìa khóa, lát nữa tôi sẽ cho người đi sắp xếp”.
Phương Hồi đặt một tấm thẻ vàng vào tay Tần Lâm một cách trịnh trọng.
“Không thể như vậy được, tôi đã được ông chiếu cố ở núi Trường Bạch nên mới bình an vô sự trở về đây, nếu ông làm vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất áy náy”.
Tần Lâm lắc đầu từ chối.
“Tần đại sư, lời nói của cậu thật khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, đã giải quyết chướng ngại của công ty tôi, trong lòng tôi vẫn luôn kính phục cậu. Đây là tấm lòng thành của tôi, hiếm khi có dịp nên mong Tần đại sư đừng từ chối, nếu như cậu không nhận, tức là cậu đang xem thường tôi rồi”.
Phương Hồi nói một cách kiên định.
“Vậy được thôi...”
Tần Lâm cười khổ, sau khi anh nhận tấm thẻ vàng trên tay Phương Hồi, lúc này ông ấy mới nở nụ cười.
“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ở đây lâu nữa, tôi về Đông Hải trước đây”.
“Được, vậy tôi cũng không giữ Tần đại sư nữa, để tôi cho máy bay riêng đưa cậu về”.
“Bao nhiêu năm rồi tôi mới quay lại đây”.
Một cụ già chống gậy, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng dưới máy bay nhìn một lượt rồi nói.
“Nhân viên phía trước hãy nhanh chóng sơ tán, những người không liên quan mau thu dọn đường băng, không được ở trong khu vực hạ cánh khẩn cấp! Không được ở trong khu vực hạ cánh khẩn cấp!”
Một tiếng kêu chói tai vang lên, khiến cho ông cụ đinh tai nhức óc, mấy cọng tóc trên đầu ông cụ cũng bị thổi cho rối tung cả lên.
“Ông cụ, xin cẩn thận”.
Hai người đàn ông trung niên phía sau căng thẳng nói.
“Đó chẳng phải là máy bay riêng của chủ tịch Phương tập đoàn Lâm Thị sao? Tôi nhận ra chiếc máy bay đó, lúc trước tôi đã được thấy qua”.
Chúc Diệu chỉ vào chiếc máy bay lớn đang hạ cánh trên bầu trời và nói.
“Vậy sao? Thật sự là máy bay riêng của ông Phương à? Chúng ta có nên nhanh chóng đi chào hỏi một tiếng không?”
Trên mặt Chúc Nhị Bạch lộ ra vẻ kích động.
“Nói cũng phải, bố, chúng ta mau đi thôi”.
Chúc Phi gật đầu lia lịa, cả ba người nhanh chóng tiến về phía chiếc máy bay đang hạ cánh, đột nhiên có người trên máy bay nhảy xuống, Chúc Nhị Bạch đã nhìn thấy từ xa.
“Người đó có phải ông Phương không?”
Chúc Nhị Bạch nói.
“Nhìn cũng khá giống đấy bố, chúng ta mau đến đi!”
Chúc Phi và Chúc Diệu nhanh chóng dìu Chúc Nhị Bạch đi về phía máy bay, nhưng chưa kịp đến nơi thì máy bay đã cất cánh trở lại.
“Thằng nhóc, đợi đã. Ông Phương đâu?”
Chúc Phi tiến tới quát vào mặt người thanh niên phía trước.
“Các người là ai?”
Tần Lâm nhíu mày.
“Chúng tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi cậu ông Phương đâu? Cậu cứ trả lời là được”.
Chúc Phi trầm giọng nói, ra vẻ kênh kiệu.
“Sao tôi biết được, cứ chạy theo máy bay hỏi đi”.
Tần Lâm đảo mắt nói, mấy lão già này bao nhiêu tuổi rồi chứ, sắp ngủm củ tỏi hết rồi mà còn tự cho mình là nhất sao?
“Cậu cậu... thằng nhóc vô lễ này, cậu từ chiếc máy bay đó xuống đúng không?”
Chúc Phi tức giận quát.
“Tôi là người thêm dầu”.
Tần Lâm nhìn một lượt ba người rồi quay lưng rời đi.
“Bây giờ người trẻ tuổi đi đổ dầu cũng ra vẻ như thế sao, đúng là mỗi nơi mỗi khác, xem ra thành phố Đông Hải cũng không phải chỗ tốt gì cho cam”.
Vẻ mặt Chúc Diệu sầm xuống, nhìn thấy bóng lưng Tần Lâm rời đi, ông ta bèn cười khẩy.
Ngay khi Tần Lâm vừa xuống máy bay, lập tức đã nhận được điện thoại của Chúc Linh Linh.
“Anh Tiểu Lâm, anh đang ở đâu thế, tối nay anh có rảnh không? Nhà em tổ chức một bữa tiệc gia đình, nên cần có người tham dự, em muốn anh đi cùng em, có được không?”
Chúc Linh Linh nói.
“Được thôi, lúc trước anh ra ngoài có tí việc, bây giờ mới quay lại Đông Hải, vậy tối anh đi cùng em nhé”.
Tần Lâm nói.
“Em đã bao trọn gói một tầng ở khách sạn lớn Long Nguyên, tất cả người nhà họ Chúc của em đều đến”.
Chúc Linh Linh nói.
“Được, anh biết rồi, hẹn gặp em tối nay”.
Sau khi Tần Lâm cúp điện thoại, đầu tiên anh trở về trang viên Thanh Mai, bởi vì anh phải cất sâm vương để chuẩn bị cho ngày mai tiện dùng.
Nghỉ ngơi cả buổi chiều, đến tối Tần Lâm lại đi đến khách sạn lớn Long Nguyên, lúc này Chúc Linh Linh đang ở cửa đợi anh.
“Anh Tiểu Lâm! Cuối cùng anh cũng đến rồi, đi thôi, chúng ta mau vào trong”.
Chúc Linh Linh nói một cách vui vẻ.
“Không phải tôi nói cậu đâu Tần Lâm, cậu cả ngày rảnh rỗi nhưng kiếm lại kiếm không được, cũng không biết cậu đi đâu lừa người nữa, Linh Linh thì bận tối mặt tối mày để giúp đỡ gia đình, vô cùng cực khổ, cậu không biết phải nên gánh vác bớt gánh nặng cho nó sao? Linh Linh thật lòng với cậu, sau cậu lại không biết giành lấy cơ chứ? Y quán kia của cậu như thế nào? Có phải sắp đóng cửa rồi không”.
Lúc này Vương Vân đang đứng cạnh Tần Lâm và Chúc Linh Linh, nói với vẻ phẫn uất.
“Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì sao ban đầu lại làm? Tham lam làm cho con người diệt vong, bất mãn khiến anh tự hủy hoại bản thân, cũng phá hủy đi kỳ vọng của mọi người lên anh”.
Tần Lâm nói.
“Đều tại mày cả, thằng khốn, nếu như không do mày thì căn bản chú Hai sẽ không thể phát hiện được, đều do mày, đồ khốn kiếp, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
Phương Vân Long gầm lên, hệt như một con dã thú, cố gắng thoát khỏi nhân viên bảo vệ, lao về phía Tần Lâm.
“Thứ ngu xuẩn, cút ngay cho tao! Sau này mày đừng đến tập đoàn Lâm Thị nữa”.
Phương Hồi đá vào mặt Phương Vân Long, khiến anh ta bay mất vài cái răng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Phương Hồi, ông là người lòng lang dạ sói, tôi đã cống hiến rất nhiều cho công ty, ông thật không có lương tâm, ông đúng là đồ mặt người dạ thú, tôi hận bản thân mình vì không tàn nhẫn sớm hơn một chút, vậy thì tôi cũng không đến mức cùng đường như thế này, sao cứ phải đụng trúng sao tang môn* như thế này”.
*sao tang môn: là một trong Lục Bại Tinh, chủ yếu về tang tóc, hình thương, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc
Phương Vân Long hung dữ nói, trong mắt đầy vẻ oán hận.
“Lôi nó ra ngoài, từ giờ tập đoàn Lâm Thị sẽ không còn có người này nữa”.
Phương Hồi hít sâu một hơi, nhìn ra cửa sổ, trầm giọng nói.
“Chú Hai, chú Hai, cháu là cháu ruột của chú mà, chú không thể đuổi cháu đi như vậy được, công ty không thể không có cháu, hu hu hu...”
Tiếng la hét của Phương Vân Long vang vọng trong biệt thự, Trần Hy Hy nước mắt nước mũi đầm đìa, trong lòng đầy lo lắng.
Phương Hồi nhìn sang Mạt Đạo Tử, thản nhiên nói: “Đánh gãy chân, chọc mù mắt, cắt lưỡi rồi ném ra ngoài đi”.
“Ông chủ tha mạng, ông chủ tha mạng”.
Mạt Đạo Tử run như cầy sấy, nhưng ông ta không thể nào thoát khỏi đám bảo vệ cường tráng này được, ông ta có mơ cũng không thể ngờ rằng chỉ vì lòng tham của bản thân mà hủy hoại đi cuộc đời của mình.
“Cậu Tần, thật xin lỗi, khiến cậu chê cười rồi”.
Phương Hồi quay sang Tần Lâm, mặt đầy áy náy.
“Không sao, mỗi nhà mỗi cảnh”.
Tần Lâm nhún vai nói, để tranh giành quyền lực, Phương Vân Long chỉ đành khiến cho Phương Hồi không có con nối dõi, vậy thì sau này tập đoàn Lâm Thị sẽ không có người kế thừa, đương nhiên anh ta sẽ không thể nào bỏ qua số tiền lớn như vậy được.
“Nếu bệnh của ông đã khỏi rồi thì tôi cũng không cần ở lại đây nữa”.
“Tần đại sư nhìn thấu mọi chuyện, biết phân biệt đúng sai, quả không hổ danh với hai từ ‘đại sư’”.
Phương Hồi nghiêm nghị nói.
“Nếu như chưa thấy sự thật thì vẫn còn tin tưởng mà thôi”.
Tần Lâm xua tay, cười nói.
“Ơn tình hôm nay, tôi không có gì để báo đáp, Tần đại sư, từ giờ Hoa Phủ Bắc Quốc của tôi sẽ thuộc về Tần đại sư, đây là chìa khóa, lát nữa tôi sẽ cho người đi sắp xếp”.
Phương Hồi đặt một tấm thẻ vàng vào tay Tần Lâm một cách trịnh trọng.
“Không thể như vậy được, tôi đã được ông chiếu cố ở núi Trường Bạch nên mới bình an vô sự trở về đây, nếu ông làm vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất áy náy”.
Tần Lâm lắc đầu từ chối.
“Tần đại sư, lời nói của cậu thật khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, đã giải quyết chướng ngại của công ty tôi, trong lòng tôi vẫn luôn kính phục cậu. Đây là tấm lòng thành của tôi, hiếm khi có dịp nên mong Tần đại sư đừng từ chối, nếu như cậu không nhận, tức là cậu đang xem thường tôi rồi”.
Phương Hồi nói một cách kiên định.
“Vậy được thôi...”
Tần Lâm cười khổ, sau khi anh nhận tấm thẻ vàng trên tay Phương Hồi, lúc này ông ấy mới nở nụ cười.
“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ở đây lâu nữa, tôi về Đông Hải trước đây”.
“Được, vậy tôi cũng không giữ Tần đại sư nữa, để tôi cho máy bay riêng đưa cậu về”.
“Bao nhiêu năm rồi tôi mới quay lại đây”.
Một cụ già chống gậy, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng dưới máy bay nhìn một lượt rồi nói.
“Nhân viên phía trước hãy nhanh chóng sơ tán, những người không liên quan mau thu dọn đường băng, không được ở trong khu vực hạ cánh khẩn cấp! Không được ở trong khu vực hạ cánh khẩn cấp!”
Một tiếng kêu chói tai vang lên, khiến cho ông cụ đinh tai nhức óc, mấy cọng tóc trên đầu ông cụ cũng bị thổi cho rối tung cả lên.
“Ông cụ, xin cẩn thận”.
Hai người đàn ông trung niên phía sau căng thẳng nói.
“Đó chẳng phải là máy bay riêng của chủ tịch Phương tập đoàn Lâm Thị sao? Tôi nhận ra chiếc máy bay đó, lúc trước tôi đã được thấy qua”.
Chúc Diệu chỉ vào chiếc máy bay lớn đang hạ cánh trên bầu trời và nói.
“Vậy sao? Thật sự là máy bay riêng của ông Phương à? Chúng ta có nên nhanh chóng đi chào hỏi một tiếng không?”
Trên mặt Chúc Nhị Bạch lộ ra vẻ kích động.
“Nói cũng phải, bố, chúng ta mau đi thôi”.
Chúc Phi gật đầu lia lịa, cả ba người nhanh chóng tiến về phía chiếc máy bay đang hạ cánh, đột nhiên có người trên máy bay nhảy xuống, Chúc Nhị Bạch đã nhìn thấy từ xa.
“Người đó có phải ông Phương không?”
Chúc Nhị Bạch nói.
“Nhìn cũng khá giống đấy bố, chúng ta mau đến đi!”
Chúc Phi và Chúc Diệu nhanh chóng dìu Chúc Nhị Bạch đi về phía máy bay, nhưng chưa kịp đến nơi thì máy bay đã cất cánh trở lại.
“Thằng nhóc, đợi đã. Ông Phương đâu?”
Chúc Phi tiến tới quát vào mặt người thanh niên phía trước.
“Các người là ai?”
Tần Lâm nhíu mày.
“Chúng tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi cậu ông Phương đâu? Cậu cứ trả lời là được”.
Chúc Phi trầm giọng nói, ra vẻ kênh kiệu.
“Sao tôi biết được, cứ chạy theo máy bay hỏi đi”.
Tần Lâm đảo mắt nói, mấy lão già này bao nhiêu tuổi rồi chứ, sắp ngủm củ tỏi hết rồi mà còn tự cho mình là nhất sao?
“Cậu cậu... thằng nhóc vô lễ này, cậu từ chiếc máy bay đó xuống đúng không?”
Chúc Phi tức giận quát.
“Tôi là người thêm dầu”.
Tần Lâm nhìn một lượt ba người rồi quay lưng rời đi.
“Bây giờ người trẻ tuổi đi đổ dầu cũng ra vẻ như thế sao, đúng là mỗi nơi mỗi khác, xem ra thành phố Đông Hải cũng không phải chỗ tốt gì cho cam”.
Vẻ mặt Chúc Diệu sầm xuống, nhìn thấy bóng lưng Tần Lâm rời đi, ông ta bèn cười khẩy.
Ngay khi Tần Lâm vừa xuống máy bay, lập tức đã nhận được điện thoại của Chúc Linh Linh.
“Anh Tiểu Lâm, anh đang ở đâu thế, tối nay anh có rảnh không? Nhà em tổ chức một bữa tiệc gia đình, nên cần có người tham dự, em muốn anh đi cùng em, có được không?”
Chúc Linh Linh nói.
“Được thôi, lúc trước anh ra ngoài có tí việc, bây giờ mới quay lại Đông Hải, vậy tối anh đi cùng em nhé”.
Tần Lâm nói.
“Em đã bao trọn gói một tầng ở khách sạn lớn Long Nguyên, tất cả người nhà họ Chúc của em đều đến”.
Chúc Linh Linh nói.
“Được, anh biết rồi, hẹn gặp em tối nay”.
Sau khi Tần Lâm cúp điện thoại, đầu tiên anh trở về trang viên Thanh Mai, bởi vì anh phải cất sâm vương để chuẩn bị cho ngày mai tiện dùng.
Nghỉ ngơi cả buổi chiều, đến tối Tần Lâm lại đi đến khách sạn lớn Long Nguyên, lúc này Chúc Linh Linh đang ở cửa đợi anh.
“Anh Tiểu Lâm! Cuối cùng anh cũng đến rồi, đi thôi, chúng ta mau vào trong”.
Chúc Linh Linh nói một cách vui vẻ.
“Không phải tôi nói cậu đâu Tần Lâm, cậu cả ngày rảnh rỗi nhưng kiếm lại kiếm không được, cũng không biết cậu đi đâu lừa người nữa, Linh Linh thì bận tối mặt tối mày để giúp đỡ gia đình, vô cùng cực khổ, cậu không biết phải nên gánh vác bớt gánh nặng cho nó sao? Linh Linh thật lòng với cậu, sau cậu lại không biết giành lấy cơ chứ? Y quán kia của cậu như thế nào? Có phải sắp đóng cửa rồi không”.
Lúc này Vương Vân đang đứng cạnh Tần Lâm và Chúc Linh Linh, nói với vẻ phẫn uất.