Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-762
Chương 940: Buông vợ tôi ra
“Không sao, ông Cung sẽ không trách ông đâu, tinh hoa của nhân sâm tươi nồng đậm nhất, nếu bắt được nó lúc này thì giá trị sẽ càng cao”.
Tần Lâm nghiêm túc nói.
“Nếu vậy thì tôi sẽ không khuyên cậu nữa, cậu Tần, đây là số điện thoại của tôi, tôi sẽ chuẩn bị mười chiếc máy bay trực thăng đỗ dưới chân núi Trường Bạch tiếp ứng cho cậu, cậu chỉ cần gọi điện, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Phương Hồi nghiêm túc nói, vào rừm rậm núi Trường Bạch không phải là chuyện đùa, biết bao nhiêu thợ săn vào đó không bao giờ trở về nữa, trong rừng nguyên sinh tràn đầy bí ẩn và nguy hiểm rình dập.
“Cậu Tần, cậu nhất định phải cẩn thận, tôi sẽ cử vài người đi theo bảo vệ cậu”.
“Không cần đâu, ông đưa địa chỉ cho tôi là được, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho ông bất cứ lúc nào”.
Tần Lâm nói.
“Vậy được, cậu Tần, tôi đã đặt tiệc ở đây rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Ha ha ha”.
“Được!”
Tần Lâm gật đầu, sau khi ăn uống no say, Tần Lâm cũng hơi nghiêng ngả, về nhà ngủ một giấc say.
Sáng hôm sau, Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đã chỉnh đốn gọn gàng, thay quẩn áo mới, chuẩn bị đến nhà lão Lý bàn chuyện cưới xin.
“Mẹ, hai người đòi lại tiền thì mau trở về nhé, chúng ta không thể nợ tiền của anh Tần được.
Mộc Tâm Lan thấp giọng nói.
“Yên tâm, biết rồi”.
Dương Quế Hoa thiếu kiên nhẫn đáp lại, kéo con trai xách theo một làn trứng gà đến thẳng nhà họ Lý.
Mộc Tiểu Lộ cực kỳ kích động, hôm nay sẽ định ngày rồi, cậu ta và Liên Hoa đã yêu đương hai năm nay, cuối cùng đã tu thành chính quả rồi, nghĩ đến mà kích thích.
Sau khi đến nhà lão Lý, Dương Quế Hoa tươi cười nhìn thấy mẹ Lý Liên Hoa đang phơi quần áo trong sân.
“Bà Phân đang bận à, tôi đến tặng bà giỏ trứng gà, đều là trứng gà mẹ mới đẻ đấy”.
Dương Quế Hoa cười nói.
“Đến chơi là được rồi, còn cần quà cáp làm gì, nhưng Liên Hoa nhà tôi hôm nay không có nhà, nó đến nhà cậu ruột trên thành phố rồi”.
Vương Ngọc Phân cười nói.
“Thím Phân, Liên Hoa đang ở trong phòng mà? Cháu nhìn thấy cô ấy rồi, sao thím lại nói dối”.
Mộc Tiểu Lộ khẽ sững sờ, thấp giọng nói.
“Há, hôm qua quay về rồi à? Cháu xem thím cũng không biết luôn, ha ha ha”.
Vương Ngọc Phân lúng túng cười.
“Hôm nay tôi đến chính là muốn định ngày kết hôn cho hai nhà chúng ta, hai đứa nó cũng đã lớn như vậy rồi, cũng không nên trì hoãn mãi nữa, tôi nói có đúng không? Đúng lúc xung hỷ cho bố Tiểu Lộ, may mắn thì sang năm có thể ôm cháu nội rồi, ha ha ha”.
Dương Quế Hoa cười nói.
“Anh Tiểu Lộ, sao anh đến đây”.
Lý Liên Hoa đứng ở cửa hỏi, ánh mắt có phần hốt hoảng.
“Vì anh nhớ em mà? Đã nửa tháng không gặp rồi, em cũng không đến tìm anh”.
Mộc Tiểu Lộ gãi đầu, xấu hổ nói.
“Bộ quần áo này của em đẹp quá Liên Hoa, em mua ở trên thành phố à? Trông em xinh đẹp y như người thành phố ấy”.
Mộc Tiểu Lộ hai mắt thẳng tắp nhìn Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa đỏ mặt, trong mắt có chút bối rối.
“Chuyện gì vậy? Liên Hoa, người này là ai?”
Một người đàn ông vừa cao vừa gầy từ trong nhà bước ra, anh ta mặt một chiếc áo sơmi trắng, trông vô cùng mạnh mẽ và đẹp trai, tư thế hiên ngang trông giống như người luyện võ, so với Mộc Tiểu Lộ hoàn toàn là một trời một vực.
Thấy người đàn ông kia đặt tay lên vai Lý Liên Hoa, Mộc Tiểu Lộ lập tức nổi giận.
“Anh là ai, buông vợ tôi ra”.
Sắc mặt của Mộc Tiểu Lộ cực kỳ khó coi, đối với cậu ta, đây là một nỗi xỉ nhục lớn, ánh mắt đầy tính công kích của người đàn ông này khiến cậu ta thấy vô cùng khó chịu. Dáng vẻ miệng hùm gan sứa của cậu ta khiến Lâm Hiểu Quốc chẳng thèm để bụng.
“Vợ cậu? Cậu có nhầm không vậy, Liên Hoa là vợ tôi, nhìn dáng vẻ của cậu chắc chưa mọc đủ lông đâu nhỉ, cậu mà xứng có vợ à? Cậu nghĩ Liên Hoa thích tôi hay thích cậu? Ha ha ha”.
Lâm Hiểu Quốc khinh thường nói.
Lý Liên Hoa ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt long lanh, không biết nên giải thích thế nào với Mộc Tiểu Lộ. Nửa tháng này cô đã đi theo Lâm Hiểu Quốc đi chơi khắp thành phố, thăm thú hết các tụ điểm giải trí, khu vui chơi, còn đến cả những nơi xa hoa náo nhiệt và hiện đại, cô không muốn quay về ngôi làng buồn tẻ này nữa.
Đã chiêm ngưỡng qua sao sáng biển lớn, nào có ai còn muốn về nơi xa xôi hẻo lánh chứ?
Lý Liên Hoa trước đây không có ước mơ, từ nhỏ đến lớn chỉ muốn sinh sống trong thôn nhỏ, cô ta không có sở thích, cũng không có mong đợi gì cao sang, chỉ muốn cùng Mộc Tiểu Lộ sống qua ngày tháng tốt đẹp.
Nhưng giờ đã khác, cô ta sau khi ra ngoài đã gặp được đủ loại ăn ngon mặc đẹp cùng thú vui đời người, trái tim cô ta đã hoàn toàn trở nên điên dại. Nếu cho cô ta một cơ hội chọn lại, cô ta vẫn sẽ không do dự mà chọn Lâm Hiểu Quốc, tất nhiên, lần nãy cũng thế.
Nhưng trong lòng Lý Liên Hoa vẫn rất không nỡ, dù sao cô ta và Mộc Tiểu Lộ cũng đã yêu nhau được hai năm. Trong hai năm này, trái tim cô ta vô cùng đơn giản, thuần khiết, nhưng Lâm Hiểu Quốc đã cho cô ta một cuộc sống mà cô ta hằng mơ ước.
Có cậu nói rất hay, từ nghèo sang giàu thì dễ, nhưng từ giàu sang nghèo rất khó, hiện giờ Lý Liên Hoa thậm chí còn không ăn nổi những món mẹ cô ta nấu nữa. Cô ta đã trở thành một cô gái ham vật chất rồi, nửa tháng này đã hoàn toàn nhuộm đen linh hồn thuần khiết kia. Cô ta đã không còn là Lý Liên Hoa trước kia nữa, cô ta cũng không muốn cùng Mộc Tiểu Lộ sống cuộc sống cơ cực.
Mặc dù nhà bọn họ đã đưa sính lễ, nhưng cô ta vẫn muốn từ hôn, cô ta muốn theo đuổi cuộc sống mơ ước của mình.
“Liên Hoa, em nói đi, rốt cuộc anh ta là ai? Sao anh ta lại ôm em, em nói đi”.
Mộc Tiểu Lộ nôn nóng, mặc dù cậu ta không muốn tin người đàn ông này có quan hệ với Lý Liên Hoa, nhưng chuyện đã bày ra trước mắt, Lý Liên Hoa cúi đầu không nói lời nào, dường như đã nói lên tất cả.
Trong lòng Mộc Tiểu Lộ tràn đầy đau khổ, nửa tháng trước bọn họ vẫn rất hạnh phúc, cùng nhau vẽ về cuộc sống tương lai, nuôi ba con trâu, năm con dê, sau đó cùng nhau làm ruộng, hái thuốc, cùng nhau tạo ra cuộc sống tốt đẹp, nhưng cảnh trước mắt khiến trái tim Mộc Tiểu Lộ không ngừng run rẩy.
“Mộc Tiểu Lộ, cậu đừng ở đây tự mình đa tình nữa, cậu nghĩ Liên Hoa thích cậu à? Cậu nghĩ mình xứng với Liên Hoa à? Cậu nghĩ mình có năng lực cho Liên Hoa một cuộc sống tốt đẹp à? Nói cho cậu biết, tôi chính là bạn trai mới của Liên Hoa, chuyện của hai người đã kết thúc từ nửa tháng trước rồi, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga à, đừng mơ tưởng nữa, ha ha ha”.
Ánh mắt của Lâm Hiểu Quốc cực kỳ lạnh lùng, tên ngu xuẩn trước mắt này cơ bản không xứng với Liên Hoa, cậu ta là cái thá gì mà dám tranh phụ nữ với anh ta?
“Không! Đây không phải sự thật, không phải sự thật, Liên Hoa, em nói cho anh biết, đây không phải sự thật! Em vẫn còn yêu anh đúng không, em vẫn còn thích anh đúng không, người đàn ông này rốt cuộc là ai, anh ta đã uy hiếp em như thế nào, đã làm gì em, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta”.
Mộc Tiểu Lộ tràn đầy đau khổ nói.
“Không sao, ông Cung sẽ không trách ông đâu, tinh hoa của nhân sâm tươi nồng đậm nhất, nếu bắt được nó lúc này thì giá trị sẽ càng cao”.
Tần Lâm nghiêm túc nói.
“Nếu vậy thì tôi sẽ không khuyên cậu nữa, cậu Tần, đây là số điện thoại của tôi, tôi sẽ chuẩn bị mười chiếc máy bay trực thăng đỗ dưới chân núi Trường Bạch tiếp ứng cho cậu, cậu chỉ cần gọi điện, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Phương Hồi nghiêm túc nói, vào rừm rậm núi Trường Bạch không phải là chuyện đùa, biết bao nhiêu thợ săn vào đó không bao giờ trở về nữa, trong rừng nguyên sinh tràn đầy bí ẩn và nguy hiểm rình dập.
“Cậu Tần, cậu nhất định phải cẩn thận, tôi sẽ cử vài người đi theo bảo vệ cậu”.
“Không cần đâu, ông đưa địa chỉ cho tôi là được, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho ông bất cứ lúc nào”.
Tần Lâm nói.
“Vậy được, cậu Tần, tôi đã đặt tiệc ở đây rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Ha ha ha”.
“Được!”
Tần Lâm gật đầu, sau khi ăn uống no say, Tần Lâm cũng hơi nghiêng ngả, về nhà ngủ một giấc say.
Sáng hôm sau, Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đã chỉnh đốn gọn gàng, thay quẩn áo mới, chuẩn bị đến nhà lão Lý bàn chuyện cưới xin.
“Mẹ, hai người đòi lại tiền thì mau trở về nhé, chúng ta không thể nợ tiền của anh Tần được.
Mộc Tâm Lan thấp giọng nói.
“Yên tâm, biết rồi”.
Dương Quế Hoa thiếu kiên nhẫn đáp lại, kéo con trai xách theo một làn trứng gà đến thẳng nhà họ Lý.
Mộc Tiểu Lộ cực kỳ kích động, hôm nay sẽ định ngày rồi, cậu ta và Liên Hoa đã yêu đương hai năm nay, cuối cùng đã tu thành chính quả rồi, nghĩ đến mà kích thích.
Sau khi đến nhà lão Lý, Dương Quế Hoa tươi cười nhìn thấy mẹ Lý Liên Hoa đang phơi quần áo trong sân.
“Bà Phân đang bận à, tôi đến tặng bà giỏ trứng gà, đều là trứng gà mẹ mới đẻ đấy”.
Dương Quế Hoa cười nói.
“Đến chơi là được rồi, còn cần quà cáp làm gì, nhưng Liên Hoa nhà tôi hôm nay không có nhà, nó đến nhà cậu ruột trên thành phố rồi”.
Vương Ngọc Phân cười nói.
“Thím Phân, Liên Hoa đang ở trong phòng mà? Cháu nhìn thấy cô ấy rồi, sao thím lại nói dối”.
Mộc Tiểu Lộ khẽ sững sờ, thấp giọng nói.
“Há, hôm qua quay về rồi à? Cháu xem thím cũng không biết luôn, ha ha ha”.
Vương Ngọc Phân lúng túng cười.
“Hôm nay tôi đến chính là muốn định ngày kết hôn cho hai nhà chúng ta, hai đứa nó cũng đã lớn như vậy rồi, cũng không nên trì hoãn mãi nữa, tôi nói có đúng không? Đúng lúc xung hỷ cho bố Tiểu Lộ, may mắn thì sang năm có thể ôm cháu nội rồi, ha ha ha”.
Dương Quế Hoa cười nói.
“Anh Tiểu Lộ, sao anh đến đây”.
Lý Liên Hoa đứng ở cửa hỏi, ánh mắt có phần hốt hoảng.
“Vì anh nhớ em mà? Đã nửa tháng không gặp rồi, em cũng không đến tìm anh”.
Mộc Tiểu Lộ gãi đầu, xấu hổ nói.
“Bộ quần áo này của em đẹp quá Liên Hoa, em mua ở trên thành phố à? Trông em xinh đẹp y như người thành phố ấy”.
Mộc Tiểu Lộ hai mắt thẳng tắp nhìn Lý Liên Hoa.
Lý Liên Hoa đỏ mặt, trong mắt có chút bối rối.
“Chuyện gì vậy? Liên Hoa, người này là ai?”
Một người đàn ông vừa cao vừa gầy từ trong nhà bước ra, anh ta mặt một chiếc áo sơmi trắng, trông vô cùng mạnh mẽ và đẹp trai, tư thế hiên ngang trông giống như người luyện võ, so với Mộc Tiểu Lộ hoàn toàn là một trời một vực.
Thấy người đàn ông kia đặt tay lên vai Lý Liên Hoa, Mộc Tiểu Lộ lập tức nổi giận.
“Anh là ai, buông vợ tôi ra”.
Sắc mặt của Mộc Tiểu Lộ cực kỳ khó coi, đối với cậu ta, đây là một nỗi xỉ nhục lớn, ánh mắt đầy tính công kích của người đàn ông này khiến cậu ta thấy vô cùng khó chịu. Dáng vẻ miệng hùm gan sứa của cậu ta khiến Lâm Hiểu Quốc chẳng thèm để bụng.
“Vợ cậu? Cậu có nhầm không vậy, Liên Hoa là vợ tôi, nhìn dáng vẻ của cậu chắc chưa mọc đủ lông đâu nhỉ, cậu mà xứng có vợ à? Cậu nghĩ Liên Hoa thích tôi hay thích cậu? Ha ha ha”.
Lâm Hiểu Quốc khinh thường nói.
Lý Liên Hoa ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt long lanh, không biết nên giải thích thế nào với Mộc Tiểu Lộ. Nửa tháng này cô đã đi theo Lâm Hiểu Quốc đi chơi khắp thành phố, thăm thú hết các tụ điểm giải trí, khu vui chơi, còn đến cả những nơi xa hoa náo nhiệt và hiện đại, cô không muốn quay về ngôi làng buồn tẻ này nữa.
Đã chiêm ngưỡng qua sao sáng biển lớn, nào có ai còn muốn về nơi xa xôi hẻo lánh chứ?
Lý Liên Hoa trước đây không có ước mơ, từ nhỏ đến lớn chỉ muốn sinh sống trong thôn nhỏ, cô ta không có sở thích, cũng không có mong đợi gì cao sang, chỉ muốn cùng Mộc Tiểu Lộ sống qua ngày tháng tốt đẹp.
Nhưng giờ đã khác, cô ta sau khi ra ngoài đã gặp được đủ loại ăn ngon mặc đẹp cùng thú vui đời người, trái tim cô ta đã hoàn toàn trở nên điên dại. Nếu cho cô ta một cơ hội chọn lại, cô ta vẫn sẽ không do dự mà chọn Lâm Hiểu Quốc, tất nhiên, lần nãy cũng thế.
Nhưng trong lòng Lý Liên Hoa vẫn rất không nỡ, dù sao cô ta và Mộc Tiểu Lộ cũng đã yêu nhau được hai năm. Trong hai năm này, trái tim cô ta vô cùng đơn giản, thuần khiết, nhưng Lâm Hiểu Quốc đã cho cô ta một cuộc sống mà cô ta hằng mơ ước.
Có cậu nói rất hay, từ nghèo sang giàu thì dễ, nhưng từ giàu sang nghèo rất khó, hiện giờ Lý Liên Hoa thậm chí còn không ăn nổi những món mẹ cô ta nấu nữa. Cô ta đã trở thành một cô gái ham vật chất rồi, nửa tháng này đã hoàn toàn nhuộm đen linh hồn thuần khiết kia. Cô ta đã không còn là Lý Liên Hoa trước kia nữa, cô ta cũng không muốn cùng Mộc Tiểu Lộ sống cuộc sống cơ cực.
Mặc dù nhà bọn họ đã đưa sính lễ, nhưng cô ta vẫn muốn từ hôn, cô ta muốn theo đuổi cuộc sống mơ ước của mình.
“Liên Hoa, em nói đi, rốt cuộc anh ta là ai? Sao anh ta lại ôm em, em nói đi”.
Mộc Tiểu Lộ nôn nóng, mặc dù cậu ta không muốn tin người đàn ông này có quan hệ với Lý Liên Hoa, nhưng chuyện đã bày ra trước mắt, Lý Liên Hoa cúi đầu không nói lời nào, dường như đã nói lên tất cả.
Trong lòng Mộc Tiểu Lộ tràn đầy đau khổ, nửa tháng trước bọn họ vẫn rất hạnh phúc, cùng nhau vẽ về cuộc sống tương lai, nuôi ba con trâu, năm con dê, sau đó cùng nhau làm ruộng, hái thuốc, cùng nhau tạo ra cuộc sống tốt đẹp, nhưng cảnh trước mắt khiến trái tim Mộc Tiểu Lộ không ngừng run rẩy.
“Mộc Tiểu Lộ, cậu đừng ở đây tự mình đa tình nữa, cậu nghĩ Liên Hoa thích cậu à? Cậu nghĩ mình xứng với Liên Hoa à? Cậu nghĩ mình có năng lực cho Liên Hoa một cuộc sống tốt đẹp à? Nói cho cậu biết, tôi chính là bạn trai mới của Liên Hoa, chuyện của hai người đã kết thúc từ nửa tháng trước rồi, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga à, đừng mơ tưởng nữa, ha ha ha”.
Ánh mắt của Lâm Hiểu Quốc cực kỳ lạnh lùng, tên ngu xuẩn trước mắt này cơ bản không xứng với Liên Hoa, cậu ta là cái thá gì mà dám tranh phụ nữ với anh ta?
“Không! Đây không phải sự thật, không phải sự thật, Liên Hoa, em nói cho anh biết, đây không phải sự thật! Em vẫn còn yêu anh đúng không, em vẫn còn thích anh đúng không, người đàn ông này rốt cuộc là ai, anh ta đã uy hiếp em như thế nào, đã làm gì em, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta”.
Mộc Tiểu Lộ tràn đầy đau khổ nói.