Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 903-907
Giống như đột nhiên phát điên lên, mặt mày đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi rồi ngồi phắt dậy, tốc độ vô cùng nhanh, căn bản không hề giống phụ nữ mang thai chút nào.
“Tao giết mày!”
Tiểu phu nhân giống như đang nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy, lập tức túm lấy Chư Cát rồi bóp cổ, thật sự đã làm cho ông ta bị sốc.
“Tiểu phu nhân! Tiểu phu nhân bị sao thế!”
Từ trước đến giờ ông ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy, trước đây khi chữa cho bệnh nhân thì ông ta cũng lấy máu chó làm vài động tác đơn giản, sau đó dùng chu sa làm bùa quỷ, tiếp theo rắc gạo nếp rồi giả vờ xong việc.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một bệnh nhân kích động như thế!
Chư Cát hốt hoảng giãy giụa, mãi mà không thoát ra được, không biết tiểu phu nhân này lấy đâu ra sức lực lớn như thế, lại còn khỏe hơn cả đàn ông.
Chư Cát không còn cách nào khác, bèn đẩy mạnh tiểu phu nhân ra ngoài.
Hai bên cô của ông ta bị móng tay của tiểu phu nhân in hằn thành hai vệt máu.
Nhìn thấy Chư Cát dám ra tay với tiểu phu nhân, Tiểu Phùng lập tức nổi điên.
“Láo toét!”
“Người đâu!”
Tiểu Phùng vừa ra lệnh, mấy nhân viên bảo vệ lập tức lao đến, ấn Chư Cát xuống sàn.
“Thầy Chư Cát, tôi tôn trọng ông vì ông là đại sư, ông lại dám ra tay với vợ tôi, muốn chết à!”
Mặt Chư Cát đầy vẻ đau khổ: “Oan uổng quá, là tiểu phu nhân ra tay với tôi trước!”
Tần Lâm nhìn thấy bèn cười khẩy, anh đã biết trước sẽ có kết quả này.
Loại người như Chư Cát bình thường thì không sao, nếu như gặp chuyện thì tất cả biện pháp của ông ta đều vô dụng.
Ánh mắt Phùng Vân Phi đanh lại, lúc này mới nhìn ra Chư Cát là một tên lừa đảo, liền nói.
“Cậu Tần, vậy mời cậu ra tay cho!”
Tần Lâm gật đầu, sau đó bước đến chỗ thai phụ, lau đi vết máu chó trên bụng.
Đột nhiên, giống hệt như lúc nãy, tiểu phu nhân lập tức ngồi bật dậy lao về phía Tần Lâm, nhe năng nhe vuốt như muốn cào nát mặt anh.
Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, rồi lấy ba cây cao hương trong tay vẩy mạnh.
“Cút!”
Một làn khói xanh thổi qua, Tần Lâm phất tay áo để tản làn khói ra.
Không biết có phải nhìn nhầm không, nhưng làn khói mù mịt trông giống hệt như con cóc vàng, tất cả đều bị Tần Lâm đánh bay.
Chỉ nghe một tiếng ‘cút’, sau đó vẻ khó chịu trên mặt tiểu phu nhân đã mất đi, rồi nằm xụi lơ lại trên giường, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Khi mồ hôi lạnh toát ra, bụng của cô cũng dần nhỏ lại, trong khoảng mười phút, ga giường đều bị mồ hôi của tiểu phu nhân làm cho ướt đẫm, bụng cô cũng đã trở lại bình thường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai cha con nhà họ Phùng lập tức kinh ngạc.
“Cậu Tần thật đúng là thần thánh mà!”
Tuy vẫn chưa xác định được kết quả, nhưng cách làm vừa rồi của Tần Lâm đã khiến mọi người kinh ngạc, có thể nhìn ra được bệnh tình của tiểu phu nhân chắc không có vấn đề gì.
Tần Lâm liền nói: “Đến chợ đồ cổ mua thêm một con cóc vàng khác về rồi đặt ở vị trí cũ, lần này phải hết sức cẩn thận”.
“Sau đó đến chùa xin một ít ngọc Quan Âm, rồi đưa cho tất cả đàn ông trong nhà đeo vào, sau này nhà họ Phùng sẽ đông con nhiều phúc”.
Nghe Tần Lâm nói xong, Phùng Vân Phi lập tức trở nên vui mừng khôn xiết.
Sau đó nắm chặt tay Tần Lâm rồi nói với vẻ kích động.
“Tần đại sư, thực sự rất cảm ơn cậu, lúc trước là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không ngờ rằng Tần đại sư còn trẻ mà lại có bản lĩnh như thế!”
“Tần đại sư, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Phùng chúng tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu một cách thích đáng!”
Tần Lâm cười nhạt: “Không cần đâu, tôi cũng vì nể mặt Hồ Gia Hân nên mới giúp thôi”.
Phùng Vân Phi cười phá lên, tâm trạng vô cùng tốt.
“Cậu Tần, tôi và Lão Cung không phải là người quên cội nguồn, cậu đã giúp chúng tôi giải quyết phiền phức, ân tình này tôi xin ghi nhớ trong lòng, số điện thoại và thông tin của cậu đã được lưu vào nội bộ tập đoàn của chúng tôi rồi”.
“Miễn là nằm trong hoạt động của hai chúng tôi thì cậu không cần phải trả tiền cho bất kỳ cửa hàng nào cả, tất cả tiêu dùng đều được miễn phí!”
Mặc dù Tần Lâm không biết hai gia tộc bọn họ làm gì, nhưng từ nơi ở và chất lượng cuộc sống của bọn họ, có thể thấy được hai người này nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Bọn họ cũng rất có thành ý, nếu như cứ trực tiếp đưa tiền thì có vẻ hơi sáo rỗng, thứ hai là bọn họ lại không hề xem anh là người ngoài.
Điều này khiến cho Tần Lâm cảm thấy khá thoải mái.
“Được, cảm ơn ý tốt của hai người, sau này có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi”.
Đương nhiên Tần Lâm cũng không ngại, bao gồm cả những việc nhà chú Cung, Tần Lâm nói giải quyết thì nhất định sẽ hoàn thành.
Sau này sẽ không còn gì lo lắng nữa, nếu như có vấn đề gì thì anh sẽ giải quyết sau.
Về điểm này, cho dù có là y thuật hay phong thủy thì Tần Lâm cũng sẽ bảo đảm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phùng, Tần Lâm liền đi đến nhà dì Hai, lâu rồi anh cũng chưa ghé, nên đã mua thêm ít đồ.
“Tiểu Lâm đến rồi à”.
Nhìn thấy dì Hai chỉ có một mình, Tần Lâm có chút khó hiểu.
“Nguyệt Dao đâu ạ?”
“Em con mua nhà mới rồi, đang bận trang trí, mỗi ngày đều phải đi trung tâm thương mại, mệt muốn chết”.
Tần Lâm mỉm cười, trang trí đúng là khiến người ta mệt mỏi, nhưng lại là kiểu vừa khổ vừa vui, tuy rất mệt nhưng lại có cảm giác phấn khích.
Dì Hai đang định lấy một ít trái cây cho Tần Lâm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“A lô, Nguyệt Dao, có chuyện gì?”
“Hả? Đi cùng con à? Mẹ không đi đâu, mệt muốn chết đi được, à đúng rồi, anh con đến nhà chơi này, để cho nó đi cùng con đi!”
“Được được được, anh con có thể xách túi hộ đó, bây giờ mẹ sẽ bảo nó đến chỗ con”.
Nói xong vài câu, dì Hai lập tức cúp máy.
“Tiểu Lâm à, Nguyệt Dao muốn đi xem đồ đạc, cháu đi cùng nó nhé, dì đi không nổi nữa rồi, sức khỏe của người trẻ tuổi thật tốt!”
Tần Lâm cười gượng: “Vâng, chuyện này cứ giao cho cháu”.
Chuyện khác không được chứ vấn đề thể lực thì không sao.
Một lúc sau, Lâm Nguyệt Dao liền gửi định vị cho Tần Lâm, chẳng mấy chốc anh đã bắt xe đến đó.
Ngay khi đến trung tâm thương mại, nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao đang ở cửa hàng nội thất.
“Anh đến rồi, mau đến đây xem xem chiếc sofa này như thế nào!”
Lâm Nguyệt Dao thích một chiếc sofa bằng gỗ nguyên khối, khung gỗ vô cùng chắc chắn, bên ngoài bọc da đỏ có màu rượu vang, trông rất đẹp đẽ.
“Không tồi, chiếc sofa này đẹp đấy”.
Tần Lâm cũng rất thích.
Lâm Nguyệt Dao cười phá lên: “Đúng không, em thấy chiếc sofa này cũng không tồi...”
“Lâm Nguyệt Dao?”
Ngay khi cả hai đang mua sắm, đột nhiên có một giọng nói của phụ nữ vang lên, Lâm Nguyệt Dao liền quay đầu lại, nhất thời cau mày
“Cung Na Na?”
Một người phụ nữ trạc tuổi Lâm Nguyệt Dao bước tới, trên người dát toàn đồ hiệu, đi giày Gucci, tay cầm túi Hermes, trang sức sáng lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác cao quý.
“Lâm Nguyệt Dao, lâu rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp thì chúng ta chưa gặp lại nhau nhỉ? Bây giờ cô sống thế nào rồi?”
Cung Na Na tỏ vẻ đắc ý, lúc còn đi học cô và Lâm Nguyệt Dao không hợp tính nhau, thường xuyên đối đầu, người này coi thường người kia.
Chủ yếu là Cung Na Na đố kỵ với nhan sắc của Lâm Nguyệt Dao.
Lâm Nguyệt Dao có vẻ đẹp tự nhiên, xinh đẹp không góc chết, một mỹ nữ chân dài điển hình, từ nhỏ đã là hoa khôi của trường.
Còn Cung Na Na phải nhờ vào mỹ phẩm và quần áo mới miễn cưỡng được coi là ngang hàng với Lâm Nguyệt Dao.
Có một lần, đám con trai bàn luận trên Zalo, nói nếu Cung Na Na mà tẩy trang đi thì chẳng thể so được với Lâm Nguyệt Dao.
Sau đó có người chụp màn hình gửi lại cho Cung Na Na, Cung Na Na nhìn thấy những tin nhắn này, không cảm thấy giận những người kia mà chỉ thấy đố kỵ với Lâm Nguyệt Dao hơn mà thôi.
Hôm nay gặp lại Lâm Nguyệt Dao, Cung Na Na đột nhiên cảm thấy đắc ý.
Đúng vậy, mặc dù cô ta không đẹp bằng Lâm Nguyệt Dao nhưng cô ta giàu hơn, mấy năm nay cô ta đầu tư kiếm được khá nhiều tiền, mặc dù không gửi tiết kiệm được nhiều nhưng đều đầu tư tiếp để sinh lời nhiều hơn.
Bộ quần áo cô ta mặc toàn là hàng hiệu, đúng là vô cùng thời thượng, hơn nhiều so với bộ đồ khá bình thường của Lâm Nguyệt Dao.
Bộ đồ thể thao mà Lâm Nguyệt Dao mặc là hàng hiệu, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền, mỗi bộ tầm một nghìn là đắt.
Mà đôi giày của cô ta cũng phải bảy tám nghìn, đây mới là khoảng cách.
Bộ đồ trên người cô ta tầm mười nghìn tệ, Lâm Nguyệt Dao lấy cái gì để so sánh với cô ta chứ?
Lâm Nguyệt Dao biết con người của Cung Na Na nên cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, bèn nói.
"Cũng ổn".
Cung Na Na cười: "Tôi biết, cũng bình thường thôi, thời đại nào rồi mà con mang Nike nữa?"
Cung Na Na nhìn thấy đôi giày Nike của Lâm Nguyệt Dao thì bật cười.
Lâm Nguyệt Dao ngây người: "Nike thì làm sao?"
Đối với người bình thường, đôi giày Nike này cũng tốt lắm rồi, loại tốt một chút cũng phải trên một nghìn tệ, vậy mà Cung Na Na lại tỏ vẻ coi thường.
Cung Na Na đắc ý nói.
"Không phải đấy chứ, cô nghĩ Nike là hàng hiệu cao cấp sao? Đó chỉ là đồ cho học sinh thôi, bây giờ chúng ta đã đi làm có tiền rồi sao phải keo kiệt với bản thân như vậy chứ".
Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nhìn xuống đôi giày của Cung Na Na, là một đôi giày Gucci, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Cung Na Na không phải chê đôi giày Nike mà chỉ muốn mượn cớ khoe khoang bản thân mà thôi.
Làm cho Lâm Nguyệt Dao cảm thấy giá trị quan của cô ta là người có tiền, đây mới là thứ đồ thật sự cô ta khoe khoang thật sự.
Cô ta muốn cho người khác biết, ba từ xinh đẹp, giàu có, tài giỏi đã ăn sâu vào trong xương cốt của cô ta chứ không phải giả vờ.
Lâm Nguyệt Dao bất đắc dĩ lắc đầu, không cảm thấy mấy thứ đồ của cô ta đẹp, chẳng phải cứ đắt tiền là tốt, mà còn phải phù hợp nữa.
Con người của cô ta cũng bình thường thôi, cho dù có mặc quần cáo mấy chục nghìn thì vẫn không đẹp bằng Lâm Nguyệt Dao.
"Ha ha".
Lâm Nguyệt Dao chẳng biết nói gì với Cung Na Na nên đành cười trừ.
Cung Na Na hỏi: "Sao thế, xem đồ nội thất à? Mua nhà rồi sao?"
Lâm Nguyệt Dao gật đầu: "Đang tu sửa lại, định đi xem trước".
"Ồ mua nhà ở đâu thế?"
"Khu Đào Hoa, bất động sản Hà Thị".
Cung Na Na chau mày: "Cũng có mắt nhìn đấy, chắc kiếm được bao nhiêu tiền là dồn hết vào căn nhà đấy hả?"
Nhà của bất động sản Hà Thị đương nhiên không thể chê được, giá cả cũng đắt, cho nên Cung Na Na không thể chế giễu được chỉ nói Lâm Nguyệt Dao dồn hết tiền vào căn nhà đó thôi.
Cô ta cảm thấy nếu mua nhà của bất động sản Hà Thị thì Lâm Nguyệt Dao phải tiêu hết số tiền dành dụm bấy lâu nay.
Bọn họ là bạn học đại học, Lâm Nguyệt Dao ra trường cùng lắm là làm bác sĩ chủ nhiệm, mỗi tháng hai mươi nghìn.
Chút tiền này làm sao mua được một cái nhà, còn phải thiếu nhiều lắm.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, cũng không lên tiếng, Cung Na Na chỉ muốn thể hiện bản thân, cô ấy chẳng thèm để ý.
"Xem thêm đồ của hiệu Norway này đi? Đồ dùng của hãng này tốt lắm, tôi có quen ông chủ của bọn họ, nếu cô thích tôi có thể nói giúp cô để được giảm giá".
"Nhưng đồ dùng của bọn họ không rẻ, cho dù có giảm giá thì cô chưa chắc đã mua được".
Cung Na Na nói vậy khiến Lâm Nguyệt Dao chau mày, coi thường người ta quá đáng rồi đấy?
Đồ gia dụng thôi mà, có gì mà không mua được.
"Chiếc sofa này bao nhiêu tiền?"
Nhân viên vội tiến lên: "Thưa cô, chiếc sofa này là loại gỗ đẹp, nếu là loại dài ba mét thì giá là bảy mươi nghìn".
Hửm…
Lâm Nguyệt Dao ngây người, hay thật, một cái ghế sofa mà bảy mươi nghìn!
Nếu mua hết đồ đồ gia dụng thì chẳng phải mất bảy tám trăm nghìn tệ?
Hơn nữa đây mới chỉ là đồ nội thất thôi, còn cả đồ điện, trang trí,…đều phải cần tiền mà.
Lâm Nguyệt Dao định bụng sửa sang căn nhà với giá hai trăm nghìn tệ, nhưng chiếc ghế sofa này đã vượt qua dự toán của cô ấy rồi.
Thấy biểu hiện của Lâm Nguyệt Dao, Cung Na Na bật cười thành tiếng.
"Tôi đã nói rồi, sao cô có thể mua được chứ, cho dù tôi có bảo người ta giảm giá thì chỉ còn sáu mươi tám nghìn, cô cũng chẳng mua nổi, cô sang bên chợ Kim Nguyên bên kia mà mua, bên đấy nhiều đồ gia dụng rẻ lắm".
Lâm Nguyệt Dao cắn răng, thật sự rất muốn nói là tôi lấy chiếc sofa này, nhưng thấy giá cao quá lại không lỡ tiêu nhiều tiền như vậy.
Bảy mươi nghìn có thể mua đồ gia dụng cho cả căn nhà rồi, không cần thiết phải lãng phí tiền như vậy.
Lâm Nguyệt Dao vừa định nói không cần đâu thì Tần Lâm đột nhiên nói.
"Chiếc sofa này cũng được đấy, thích thì mua đi".
Lâm Nguyệt Dao chau mày, trong lòng nghĩ ông anh này đúng là phiền phức, đương nhiên là cô ấy thích rồi, nhưng mà không mua được! Đắt quá!
Nhưng trước mặt Cung Na Na lại ngại nói không mua được, chỉ có thể cười trừ.
"Ha ha, cứ xem tiếp đi".
Cung Na Na cười: "Đúng đấy, xem tiếp đi, không phải khó xử đâu, bảy mươi nghìn cũng phải bằng nửa năm tiền lương của cô, không tiêu pha gì cũng chưa chắc đã gom được nhiều tiền như vậy".
"Nhưng cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau mà, tôi mua cái túi hai ba mươi nghìn là bình thường, đây chỉ là sự khác biệt của thái độ cuộc sống, thật ra không phải hết tiền mà là không nỡ tiêu phải không?"
"Do không có cảm giác an toàn, không có sức mạnh, không giống tôi, tôi thấy thích là mua luôn, cảm giác này cô không hiểu được đâu".
Cung Na Na hãnh diện nói, giống như cô ta là tỉ phú vậy.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, nhưng không nói gì.
Cung Na Na khoe khoang quá mức, chỉ là mặc đồ hàng hiệu thôi mà, giống như đeo bám không tha cho cô ấy vậy.
"Bỏ đi, không cần đâu, tôi xem tiếp đã".
Lâm Nguyệt Dao nhắm mắt nói cho xong việc.
Tần Lâm lại kéo tay Lâm Nguyệt Dao lại, nói.
"Em thích thì mua đi, anh tặng em".
Lâm Nguyệt Dao ngây người, lập tức nháy mắt ra hiệu.
"Anh bị điên à, mấy chục nghìn đấy!"
Lâm Nguyệt Dao khẽ nói.
Tần Lâm cũng là bác sĩ, tự mở phòng khám thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ, một năm hai ba trăm nghìn tệ là tốt lắm rồi, một chiếc sofa bảy mươi nghìn bằng mấy tháng lương của Tần Lâm rồi!
Tần Lâm chẳng thèm để ý: "Mua đồ nội thất thì phải mua đồ tốt một chút, xem tiếp những đồ khác đi".
Lâm Nguyệt Dao trợn trừng mắt, ra hiệu cho Tần Lâm, hôm nay anh uống nhầm thuốc à.
Đồ nội thất của Norway là hãng đắt tiền, đồ nội thất, sofa ở đây là rẻ nhất rồi, nếu mà mua hết tủ quần áo, giường, tủ sách, bàn trà…thì ít nhất cũng phải một triệu, hơn nữa giá cả đồ trang trí phòng lại càng đắt.
Mặc dù mua trọn bộ thì đẹp nhưng mà đắt quá!
Lâm Nguyệt Dao không chi trả nổi, vội kéo tay Tần Lâm.
"Anh đừng làm loạn nữa! Mấy thứ đồ này đắt quá, em không mua nổi".
Cung Na Na lập tức thích thú
"Ôi? Cô có anh họ tỷ phú sao? Mau mua một cái cho tôi xem đi, hôm nay tôi muốn mở mang tầm mắt xem Lâm Nguyệt Dao có người anh họ tỷ phú này từ lúc nào đấy?"
Đương nhiên Cung Na Na không tin, Tần Lâm mặc một bộ đồ bình thường như thế này, vừa nhìn là biết thanh niên vừa tốt nghiệp ra trường đang đi kiếm tiền, hoàn toàn không giống với người giàu có, sao có thể mua được một bộ đồ nội thất một triệu chứ?
Cô ta cảm thấy Tần Lâm đang chém gió, chỉ muốn khoe khoang trước mặt cô ta mà thôi, cho nên mới nói xằng nói bậy như vậy.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao chó chút khó coi, giả vờ trước mặt Cung Na Na như vậy có vẻ không hay ho cho lắm.
"Được rồi, không mua nữa, tôi không mua nổi được chưa? Được rồi anh, chúng ta mau đi thôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Đừng như vậy, tôi muốn mở mang tầm mắt mà, không phải nói sẽ mua trọn bộ đồ nội thất sao? Bộ nội thất này tôi đã để ý từ trước rồi, nhưng nếu hai người muốn mua thì tôi không mua được rồi”.
Cung Na Na nói xong, nhân viên cũng cười.
"Đúng vậy, cô Cung Na Na đã đặt trước ở chỗ chúng tôi rồi, nhưng vẫn chưa thanh toán hết, nếu có người mua thì cô ấy sẽ không mua được”.
"Chúng tôi chỉ có một bộ sofa chất liệu này này thôi, chỉ còn một bộ duy nhất là hàng giới hạn".
Bây giờ Lâm Nguyệt Dao mới hiểu ra, thảo nào một mực bảo Lâm Nguyệt Dao mua, thì ra là lại muốn khoe khoang.
Để Lâm Nguyệt Dao xem trước, sau khi phát hiện ra không mua nổi sẽ bảo nhân viên đến nói cho bọn họ biết là Cung Na Na đã đặt trước, như vậy là vả mặt thành công rồi.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao trầm xuống, thực sự không muốn so sánh với cô ta, mà cũng không so được.
"Được rồi, cô mua đi, tôi không cần nữa".
"Chờ chút".
Tần Lâm kéo Lâm Nguyệt Dao lại một lần nữa: "Hàng giới hạn phải không, được, tôi rất thích, mua trọn bộ đi".
Nói xong, Tần Lâm rút ra một tấm thẻ.
"Quẹt thẻ đi".
Nhân viên ngây người, không ngờ Tần Lâm muốn quẹt thẻ thật, sao có thể chứ, mua trọn bộ phải mất hơn một triệu đó, nhìn bộ dạng của anh không giống như người có thể mua được?
Lâm Nguyệt Dao hoang mang.
"Anh không cần phải so đo với cô ta đâu!"
Cho dù Tần Lâm có một triệu thì cũng không cần phải phung phí chỉ vì muốn hơn thua với người ta!
Tần Lâm cười nhạt: "Hơn thua? Cô ta đâu có xứng? Anh thật sự thấy bộ nội thất này đẹp, không phải em cũng thích hay sao?"
Lâm Nguyệt Dao ngây người: "Thích thì thích thật nhưng mà đắt quá…"
Nhân viên nhận lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị đi quẹt thẻ.
Dù gì bán cho ai cũng là bán, mặc dù Cung Na Na đã đặt trước nhưng chưa thanh toán hết, ai biết cuối cùng cô ta có mua hay không chứ, cho nên bán luôn vẫn có lợi hơn.
Nhân viên cầm thẻ đi thẳng đến quầy thanh toán.
"Thưa anh, trọn bộ đồ nội thất của chúng tôi đã tính toán kỹ theo tiêu chuẩn giúp anh rồi, đến lúc đó có trục trặc gì sẽ bổ sung thêm, tổng cộng là một triệu hai trăm ba mươi nghìn".
Vừa nghe thấy con số hơn một triệu, đến Cung Na Na cũng bĩu môi, đúng là đắt quá.
Bộ đồ nội thất hơn một triệu, gia đình bình thường làm sao có thể gánh được chứ.
Một căn nhà phải mất bao nhiêu tiền đây?
Nếu như thêm đồ điện nữa thì có khi trang trí và mua đồ trong nhà còn đắt hơn cả căn nhà đấy mất.
Không phải gia đình bình thường nào cũng có thể chấp nhận mức giá này.
Lâm Nguyệt Dao hít sâu một hơi, nghe thấy giá tiền suýt nữa thì ngất, bộ đồ nội thất hơn một triệu, căn nhà cô mua mới có hơn một triệu đó!
"Anh đừng làm loạn nữa, chúng ta đi thôi".
Tần Lâm nói: "Ai làm loạn chứ, quẹt thẻ đi".
Tần Lâm đưa thẻ cho nhân viên.
Nhân viên nhận thẻ xong lập tức hớn hở.
"Vâng thưa anh, số điện thoại của anh là bao nhiêu để tôi giúp anh tích điểm!"
Thấy Tần Lâm mua thật, Cung Na Na chau mày, hừ lạnh.
"Giả vờ à, cẩn thận trong thẻ không có tiền đấy? Ha ha định làm cái thẻ giả để đi lừa đảo à".
Thật ra trong lòng Lâm Nguyệt Dao đang rất hồi hộp, anh họ nhiều tiền đến vậy sao?
Nhưng những lòi này đâu thể nói ra, Lâm Nguyệt Dao đành nói.
"Cô đừng có coi thường người khác? Chỉ mỗi cô mua được, chúng tôi lại không mua được chắc?"
Cung Na Na hừ lạnh: "Cho dù hai người có mua được, nhưng mà phung phí quá rồi đấy, một bộ đồ nội thất mất hơn một triệu, vung tay hơi kinh đấy, nếu tôi gọi điện thoại cho chồng tôi bảo một tiếng, thì ít nhất cũng phải giảm được mười phần trăm!"
Mười phần trăm nghe có vẻ ít nhưng mười phần trăm của một triệu thì cũng rẻ hơn được một trăm nghìn đấy.
Một trăm nghìn không phải là một con số nhỏ, cũng phải mua được bộ quần áo của Cung Na Na.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, không nói gì, hết cách, chồng người ta có quan hệ rộng, có thể giảm giá, bọn họ đâu có quan hệ rộng đâu chỉ có thể mua giá đã định sẵn.
Cung Na Na đột nhiên nói: "Sao thế, Lâm Nguyệt Dao, hay là tôi nói một câu giúp cô?"
Lâm Nguyệt Dao hừ một tiếng: "Không cần".
Cung Na Na cười lạnh: "Chỉ vì sĩ diện mà phải chịu khổ, tiêu uổng mất hơn mười nghìn, ha ha".
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhân viên chạy đến trước mặt Tần Lâm, cúi người một góc đúng chín mười độ, thái độ vô cùng cung kính.
"Xin lỗi anh, tôi vừa kiểm tra thẻ hội viên của anh, không cần phải giảm giá…thẻ hội viên của anh là thẻ Chí Tôn, ở trung tâm thương mại của chúng tôi sẽ được miễn phí toàn bộ!"
"Đây là thẻ ngân hàng của anh, mời anh nhận lấy".
Tần Lâm ngây người: "Được miễn phí toàn bộ? Trung tâm thương mại này là…"
"Ông chủ của chúng tôi họ Phùng, tên Phùng Vân Phi, chắc anh có quen chứ?" Nhân viên giải thích.
Người có thể cầm được chiếc thẻ này chắc chắn là người quen của ông chủ, nếu không sao có thể được quyền lợi như vậy.
Loại thẻ hội viên này đỉnh cao quá, chỉ cần số điện thoại là có thể mua sắm thoải mái trong phạm vi toàn quốc, chỉ cần là tài sản của Phùng Vân Phi thì đều được miễn phí toàn bộ.
Cho dù là mua bất cứ thứ gì, bất cứ thời điểm nào.
Quyền lợi của chiếc thẻ này quá nhiều, ngoài thành ý ra thì còn có một sự tin tưởng vô cùng lớn ở đây.
Phùng Vân Phi cũng biết nhân vật như Tần Lâm không thiếu tiền, ông ấy làm như vậy chỉ vì muốn cho Tần Lâm thấy được thành ý của ông ta.
Cung Na Na lập tức hoang mang, nghe thấy hai chữ miễn phí, cô ta vô cùng kinh ngạc.
"Miễn phí? Tôi không nghe nhầm chứ? Hơn một triệu mà các người miễn phí cho bọn họ?"
Nhân viên gật đầu: "Không sai đâu cô".
Cung Na Na tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao, tại sao anh ta có thể được miễn phí? Tôi cũng muốn miễn phí, cho tôi lấy một bộ đi!"
Nhân viên không biết nói gì hơn: "Cô nói đùa rồi, cô đâu phải hội viên Chí Tôn của chúng tôi, hơn nữa, bộ đồ nội thất này là hàng giới hạn, chỉ còn một bộ duy nhất thôi".
Lời của nhân viên khiến Cung Na Na không còn gì để nói.
"Cái gì mà hội viên Chí Tôn chứ, tôi thấy các người thông đồng với nhau diễn kịch trước mặt tôi đúng không? Làm gì có chuyện như thế chứ?"
"Miễn phí toàn bộ những thứ trong trung tâm thương mại? Ông chủ của các người dám làm ra loại thẻ đấy sao? Nhỡ anh ta đến trung tâm thương mại mua hết thì sao? Chuyển hết cả trung tâm thương mại của các người đi thì sao?"
"Ha ha, diễn kịch cũng không không biết đường diễn, các người thật nực cười, anh ta cho cô bao nhiêu tiền để diễn với anh ta? Ba trăm hay là năm trăm?"
Cung Na Na định thần lại, không thể tin được, Tần Lâm sao lại có loại thẻ như thế chứ.
Không thể có loại thẻ như vậy được, chẳng lẽ ông chủ của bọn họ bị điên, dám đưa cho người ta loại thẻ như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa một tấm thẻ không bao giờ hết cho người ta hay sao?
Nhưng thực tế là chỉ có loại người như Cung Na Na mới có ý nghĩ như vậy thôi, Phùng Vân Phi là một ông chủ lớn, tầm nhìn đương nhiên không giống với loại phụ nữ nông cạn như cô ta.
Ông ấy có thể đưa chiếc thẻ như vậy được nhiên là không sợ Tần Lâm tiêu sài phung phí, mấy thứ đồ như vậy chỉ là vấn đề danh nghĩa mà thôi.
Toàn là những người có tài sản hàng trăm triệu, đương nhiên chẳng quan tâm tới mấy thứ đồ như thế này, ai lại vì chút tiền này là tham mấy cái lợi nhỏ chứ.
Đây chính là tầm nhìn và chiến lược.
Tần Lâm có được quyền lợi như thế này cũng không có gì vui mừng, chỉ là có thêm thiện cảm với Phùng Vân Phi hơn thôi.
Với số tài sản của anh, mua bao nhiêu chẳng được, tiền đối với Tần Lâm chỉ là một con số mà thôi.
Nhưng suy nghĩ và tầm nhìn như vậy cả đời Cung Na Na cũng không thể hiểu được.
Nhân viên cười lạnh: "Thưa cô, cô nên chú ý lời nói của mình, chúng tôi không diễn kịch gì cả, anh này thật sự có thẻ Chí Tôn, mong cô đừng nghi ngờ công việc của tôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Thật sự có thẻ Chí Tôn? Cô có biết chồng tôi là giám đốc điều hành ở tập đoàn Phùng Thị không, sao tôi chưa nghe thấy thẻ Chí Tôn bao giờ? Chẳng lẽ người nhà của giám đốc điều hành như tôi lại không bằng một nhân viên như cô à?"
Nhân viên liếc mặt, có chút tức giận, coi thường nhân viên quá.
"Thưa cô, nếu cô có ý kiến gì về công việc của tôi, có thể khiếu nại với lãnh đạo, mong cô đừng la hét ở đây, ảnh hưởng đến những người khác".
Cung Na Na trợn mắt: "Con nhân viên quèn cô vừa nói cái gì? Cô dám nói tôi la hét? Cô đang bảo tôi không có học đúng không?”
Nhân viên im lặng không nói gì.
Cung Na Na tức giận đến nỗi toàn thân run bần bật: "Nhân viên quèn như cô mà dám mắng tôi, cô muốn chết à!"
Nói rồi Cung Na Na định tiến lên đánh nhau.
Chẳng lẽ cô ta không dám làm gì một nhân viên quèn sao?
Nhưng mà dù gì cũng là địa bàn của người ta, cho dù là nhân viên cũng không được bắt nạt người ta chứ.
Nhân viên vội hét lên: "Bảo vệ, mau đến đây!"
Bảo vệ ở đây có nghiệp vụ rất tốt, vừa nghe thấy có tiếng kêu liền lập tức xông vào, ấn Cung Na Na xuống đất.
Đầu Cung Na Na bị đập xuống đất, một luồng khí nóng nghẹn trong cổ họng, quần áo cũng bị kéo hỏng, túi cũng bị đè bẹp, tóc rối bời, thảm hại không để đâu cho hết.
"Các người! Các người dám đánh tôi! Tôi sẽ bảo chồng tôi đuổi việc các người!"
Bảo vệ cười lạnh, kiểu phụ nữ này bọn họ thấy nhiều rồi, chẳng có bản lĩnh gì chỉ dựa vào đàn ông xong đi làm loạn là giỏi?
"Mang ra ngoài trước đi!"
Mấy người bảo vệ mang Cung Na Na ra ngoài trung tâm thương mại, vứt cô ta ra ngoài.
Cung Na Na ngã nhào ra đất, mắt nổ đom đóm.
Mãi mới định thần lại được, Cung Na Na nghiến răng nghiến lợi, tức giận lôi điện thoại ra, gọi điện cho chồng.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo vợ à, không phải em đang đi mua sắm sao, sao lại gọi điện cho anh thế?"
"Chồng ơi! Em bị người ta đánh! Anh mau đến đây báo thù cho em đi!"
"Cái gì, ai to gán dám đánh bà xã của Cao Phi Tường chứ?"
"Ở trung tâm thương mại Phùng Thị đây này, anh đến nhanh đi!"
Cao Phi Tường ở đầu dây bên kia vô cùng tức giận, trung tâm thương mại Phùng Thị? Không phải là trung tâm thương mại của bọn họ sao?
Cao Phi Tường là giám đốc điều hành của tập đoàn Phùng Thị, vợ của anh ta bị đánh ở trung tâm thương mại dưới trướng công ty anh ta quản lý sao, đúng là láo quá!
"Vợ chờ anh chút, anh đến ngay đây!"
Nói xong, Cao Phi Tường lập tức ngắt máy, sau đó gọi điện cho người phụ trách trung tâm thương mại Phùng Thị.
"Lão Tôn! Cậu làm ăn kiểu gì thế, vợ tôi bị đánh ở trung tâm thương mại của các cậu đấy, các cậu còn không mau phái người đến xem thế nào đi!"
Quản lý Tôn ngây người, vội nói.
"Quản lý Cao, chắc chắn là chuyện hiểu nhầm, anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi giải quyết!"
Quản lý Tôn lập tức nhấc máy bàn ở văn phòng lên gọi điện.
"Đội trưởng Mã! Bảo vệ các anh làm trò gì vậy hả, vợ của quản lý Cao bị đánh ở trung tâm thương mại của chúng ta đấy, đang ở cửa kìa, mau đi xem đi!"
Đội trưởng Mã ngây người, nói.
"Quản lý Tôn, anh nói là vợ của quản lý Cao sao… hình như là chúng tôi đánh".
Rất ít khi xảy ra chuyện này ở trung tâm thương mại, cho nên vừa nói có người bị đánh thì chắc chắn chỉ có chuyện này.
Chắc chắn Cung Na Na ở cửa chính là người phụ nữ đanh đá vừa bị bọn họ vứt ra ngoài.
Quản lý Tôn ngây người, lập tức phẫn nộ.
"Hỗn láo! Rõ ràng anh biết là vợ của quản lý Cao mà vẫn dám ra tay? Anh có muốn làm tiếp không hả!"
Đội trưởng Mã cũng rất vô tội, nói.
"Quản lý Tôn, tôi thật sự không muốn làm nữa, vì người kia tôi cũng không thể động vào được!"
"Không đúng, không thể nói là không động vào mà phải nói là càng không thể động vào!"
Lời của đội trưởng Mã khiến quản lý Tôn chau mày: "Hửm? Người kia? Anh nói rõ xem có chuyện gì nào?"
Đội trưởng Mã kể hết chuyện lúc nãy một lượt, thân phận của Tần Lâm, quan trọng là thẻ Chí Tôn của Tần Lâm.
Quản lý Tôn lập tức kinh ngạc: "Thẻ Chí Tôn? Anh chắc đó là thẻ Chí Tôn chứ? Số điện thoại của anh ta là bao nhiêu, để tôi kiểm tra!"
Thẻ Chí Tôn không phải là trò đùa, nếu người đó thật sự có thẻ Chí Tôn thì thân phận của người đó phải thực sự cao quý, chắc chắn không phải loại người mà quản lý quèn như bọn họ có thể động vào.
Đội trưởng Mã lấy được số điện thoại của Tần Lâm ở chỗ nhân viên, rồi báo cáo lại.
Quản Lý Tôn kiểm tra sau đó hít một hơi sâu.
"Đúng thật là thẻ Chí Tôn!"
Thẻ Chí Tôn này khó nhằn quá, tất cả các đơn hàng ở những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị đều được miễn phí.
Sản nghiệp của tập đoàn Phùng Thị rất lớn, gần như trong ngành nào cũng có, thậm chí còn có liên quan đến cả bất động sản.
Cũng có nghĩa là, nếu sản phẩm của tập đoàn Phùng Thị ra mắt thì Tần Lâm đi mua nhà không cần phải trả tiền!
Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của chủ tịch tập đoàn bọn họ.
Phải có quan hệ như thế nào mới được tặng tấm thẻ Chí Tôn như vậy chứ?
Năm đó chỉ nghe nói có chính sách viết trong hợp đồng của công ty, ai cũng biết nhưng chẳng ai đi quan tâm.
Dù gì thứ đồ này chỉ là trò đùa, giả vờ vậy thôi, ai lại đi mở một tấm thẻ như thế bao giờ.
Nhưng không ngờ nó lại có thật, tấm thẻ duy nhất đó được tặng cho Tần Lâm.
Vị họ Tần này chắc chắn có ơn hoặc ân tình gì đó với Phùng Vân Phi rồi.
Quản lý Tôn suy nghĩ một chút, không được động vào chuyện này.
Anh Tần này chắc chắn không thể đắc tội, người ta có thẻ Chí Tôn của tập đoàn, có quan hệ không tầm thường với chủ tịch của bọn họ, nếu anh ta dám dính vào chuyện này, chắc sẽ bị đuổi việc mất.
Còn về bên quản lý Cao, anh ta cũng không muốn dây dưa, nhỡ xảy ra tai nạn gì anh ta cũng không thể đắc tội với quản lý Cao.
Quản lý Tôn quyết định giả vờ biến mất.
Tắt nguồn điện thoại, nói với thư ký: "Tôi đi ra ngoài đây, nếu có ai tìm thì bảo tôi nghỉ phép rồi".
Thư ký ngây người, vội gật đầu: "Vâng thưa quản lý Tôn".
Quản lý Tôn vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, sau khi lên xe liền lái xe đến khách sạn Ôn Tuyền ngâm nước nóng, trốn đến nơi vắng vẻ yên lặng.
Đội trưởng Mã chờ một lúc lâu mà không nhận được điện thoại, không nhịn được gọi đến văn phòng của quản lý Tôn.
Muốn hỏi xem rốt cuộc quản lý Tôn muốn làm gì, lúc trước vì không biết người kia là vợ của quản lý Cao nên anh ta mới đứng về phía Tần Lâm.
Nhưng với tình hình bây giờ anh ta thực sự không biết làm thế nào mới đúng, hai bên đều là hai nhân vật mà anh ta không thể đắc tội được.
Thư ký nghe máy, nói.
"Đội trưởng Mã phải không, quản lý Tôn nghỉ phép rồi".
"…"
Quản lý Tôn cạn lời, nghỉ phép? Nghỉ phép gì chứ, rõ ràng là muốn chạy trốn mà!
Đội trưởng Mã tức muốn ói máu, quản lý Tôn là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, không có lãnh đạo ở đây, anh ta cũng không biết làm sao.
Đội trưởng Tôn nghĩ một lúc, cũng tắt nguồn máy luôn, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
Đội trưởng Mã nghỉ phép về nhà, chỉ còn một đám bảo vệ như rồng mất đầu, chẳng ai biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng đám bảo vệ này đúng kiểu chưa trải sự đời, cũng không biết Cung Na Na có thân phận gì, dù gì người vứt Cung Na Na ra ngoài chính là bọn họ, đừng hòng bọn họ cho vào lại lần nữa.
Sau khi Cung Na Na gọi điện thoại xong, cứ đinh ninh chuyện này đã được giải quyết, lại đi vào trong trung tâm thương mại một lần nữa, chuẩn bị tìm Lâm Nguyệt Dao tính sổ.
Nhưng vừa bước chân vào cửa đã bị chặn lại.
"Làm gì đấy, các người làm gì đấy! Chẳng lẽ quản lý của các người chưa nói cho các người cái gì à?!"
Mấy người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau: "Không có? Có nói gì đâu, quản lý của chúng tôi làm gì có thời gian quan tâm tới cô?"
Cung Na Na tức muốn chết, gọi lại cho Cao Phi Tường một lần nữa.
"Chồng ơi! Anh làm cái gì vậy, đám bảo vệ này chẳng tôn trọng em chút nào cả!"
Trước đây Cung Na Na đến những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị, chỉ cần nhắc đến chồng cô ta là người khác đều phải kính trọng cô ta.
Nhưng lần này, đám bảo vệ não tàn này đến bây giờ vẫn không biết đến cô ta.
Cao Phi Tường cũng ngây người: "Em chờ chút, để anh gọi điện cho bọn họ".
Cao Phi Tường đang nghĩ, sao lão Tôn này lại làm việc thiếu chuyên nghiệp đến thế?
Trước đây tìm anh ta có công việc đều xử lý khá nhanh, có rất nhiều chuyện được giải quyết ngay tại chỗ luôn.
Cao Phi Tường cầm điện thoại lên gọi điện, điện thoại không gọi được.
Chau mày lại, gọi lại lẫn nữa vào số mày bàn.
Là thư ký nghe máy.
"Là quản lý Cao phải không? Quản lý Tôn của chúng tôi đã nghỉ phép, có chuyện gì tôi có thể giúp anh chuyển lời cho anh ấy".
Cao Phi Tường chau mày: "Nghỉ phép? Lão Tôn đang làm cái quái gì vậy! Lúc nào rồi mà còn nghỉ phép, cậu ta đang trốn tôi phải không?"
Thư ký đáp lại: "Quản lý Cao thật biết đùa, sao quản lý Tôn của chúng tôi lại trốn anh chứ, anh ấy nghỉ phép thật rồi, nếu không anh cứ gọi cho anh ấy thử xem".
"Tôi gọi được cho cậu ta thì gọi máy bàn làm gì? Thôi bỏ qua, nói với thư ký như cô cũng không hiểu!"
Cao Phi Tường ngắt điện thoại, anh ta thực sự không hiểu, lão Tôn bị làm sao vậy, chạy trốn sao?
Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao vẫn đang đi dạo, Lâm Nguyệt Dao có chút lo lắng.
"Anh, Cung Na Na sẽ không báo thù chúng ta đấy chứ? Hay là chúng ta đi thôi".
Lâm Nguyệt Dao hiểu rõ con người Cung Na Na, người phụ nữ này dù là chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ báo thù, vô cùng nhỏ nhen, hơn nữa lòng đố kỵ cũng kinh khủng, vừa rồi lúc mua đồ nội thất còn muốn so bì với Lâm Nguyệt Dao nhưng lại không làm được.
Trong lòng cô ta nhất định rất khó chịu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội để báo thù, Lâm Nguyệt Dao hiểu cô ta quá mà.
Tần Lâm cười: "Không sao, cô ta không to gan như vậy đâu, hơn nữa còn có bảo vệ ở đây cơ mà".
Xung quanh có rất nhiều bao vệ, Tần Lâm nói cũng có lý, Lâm Nguyệt Dao nhìn xung quanh, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Dù gì cũng không mất tiền, hai người chọn đồ nội thất xong rồi, chỉ còn đồ điện nữa thôi, mua sắm không cần nhìn giá đúng là rất thích.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao chọn xong đồ nội thất, hai người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên có một chiếc BMW đỗ giữa cửa, một người đàn ông mặc vest bước xuống.
Đây chính là Cao Phi Tường, chồng của Cung Na Na.
Cao Phi Tường vừa xuống xe, Cung Na Na vui mừng khôn xiết, khuôn mặt hớn hở.
"Chồng! Cuối cùng anh cũng đến rồi, em bị người ta bắt nạt sắp chết rồi đây này!" . Xin ủng hộ chúng tôi tại * TrumT ruyen.co m *
Cung Na Na lập tức nhào vào lòng Cao Phi Tường, bắt đầu nhõng nhẽo, rơm rớm nước mắt, thấy vậy Cao Phi Tường vô cùng thương xót, giống như vợ bị người ta đánh vậy.
"Là tên nào không có mắt dám bắt nạt vợ tôi? Muốn chết phải không!"
Cao Phi Tường nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ, giống như hận không thể giết người.
Cung Na Na chỉ vào Lâm Nguyệt Dao: "Chính là cô ta, chồng! Là cô ta bắt nạt em!"
Cao Phi Tường trừng mắt, đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Dao, định giáng một bạt tai vào mặt cô ấy!
Người khác có thể không biết Cao Phi Tường là ai, trong mắt người ngoài Cao Phi Tường là con quỷ cuồng chiều vợ, nếu có người dám động vào Cung Na Na, anh ta sẽ hận không thể băm thây người kia ra.
Hôm nay Cung Na Na bị bắt nạt trước mặt rất nhiều người, anh ta chắc chắn không chịu nổi.
Cái tát này mà trúng vào mặt Lâm Nguyệt Dao thì có thể làm hỏng luôn cả nhan sắc của cô ấy nữa.
Nhưng Cao Phi Tường vừa giơ tay lên thì Tần Lâm đã đạp một cái rồi.
Bịch!
Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh, lập tức khiến anh ta bắn ra ngoài như một viên đạn, nặng nề ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị vỡ nát vậy.
Cao Phi Tường nằm dưới đất một lúc lâu mới đứng dậy.
"Thằng chó, anh dám đánh tôi, con mẹ nó anh biết tôi là ai không?"
Cao Phi Tường đứng dậy, mặc dù bị Tần Lâm đạp cho một cái nhưng không hề sợ hãi, đây chính là địa bàn của anh ta!
Tần Lâm cười lạnh: "Anh là ai thì kệ anh, anh mà còn động chân động tay nữa là tôi đánh anh tàn phế đấy!"
Nghe thấy Tần Lâm nói vậy, Cao Phi Tường nghiến răng nghiến lợi, nhìn bảo vệ ở xung quanh rồi nói.
"Con mẹ nó các cậu đứng đấy nhìn à! Không biết tôi là ai sao, tôi là quản lý Cao ở tổng công ty! Quản lý Tôn của các người còn phải nghe lời tôi đấy! Còn không mau đến giúp tôi sao?!"
Đám bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, không ai ra tay cả, đội trưởng Mã không có ở đây, bọn họ biết ai là lãnh đạo chứ.
Bọn họ chỉ biết vừa rồi bọn họ mới động tay động chân với Cung Na Na xong, nếu bây giờ quay ngược lại giúp Cung Na Na thì chưa chắc bọn họ đã có kết quả tốt.
Cho nên bọn họ quyết định đứng im, giả ngu, hóng.
Cao Phi Tường hét cả ngày trời, đám bảo vệ vẫn đứng đó, anh ta lập tức ba máu sáu cơn quát mắng.
"Đám đần độn này, một lũ ăn hại! Các người bị điếc hả! Được, các người không ra tay phải không, tôi sẽ đi gọi người!"
“Tao giết mày!”
Tiểu phu nhân giống như đang nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy, lập tức túm lấy Chư Cát rồi bóp cổ, thật sự đã làm cho ông ta bị sốc.
“Tiểu phu nhân! Tiểu phu nhân bị sao thế!”
Từ trước đến giờ ông ta chưa từng gặp qua chuyện như vậy, trước đây khi chữa cho bệnh nhân thì ông ta cũng lấy máu chó làm vài động tác đơn giản, sau đó dùng chu sa làm bùa quỷ, tiếp theo rắc gạo nếp rồi giả vờ xong việc.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một bệnh nhân kích động như thế!
Chư Cát hốt hoảng giãy giụa, mãi mà không thoát ra được, không biết tiểu phu nhân này lấy đâu ra sức lực lớn như thế, lại còn khỏe hơn cả đàn ông.
Chư Cát không còn cách nào khác, bèn đẩy mạnh tiểu phu nhân ra ngoài.
Hai bên cô của ông ta bị móng tay của tiểu phu nhân in hằn thành hai vệt máu.
Nhìn thấy Chư Cát dám ra tay với tiểu phu nhân, Tiểu Phùng lập tức nổi điên.
“Láo toét!”
“Người đâu!”
Tiểu Phùng vừa ra lệnh, mấy nhân viên bảo vệ lập tức lao đến, ấn Chư Cát xuống sàn.
“Thầy Chư Cát, tôi tôn trọng ông vì ông là đại sư, ông lại dám ra tay với vợ tôi, muốn chết à!”
Mặt Chư Cát đầy vẻ đau khổ: “Oan uổng quá, là tiểu phu nhân ra tay với tôi trước!”
Tần Lâm nhìn thấy bèn cười khẩy, anh đã biết trước sẽ có kết quả này.
Loại người như Chư Cát bình thường thì không sao, nếu như gặp chuyện thì tất cả biện pháp của ông ta đều vô dụng.
Ánh mắt Phùng Vân Phi đanh lại, lúc này mới nhìn ra Chư Cát là một tên lừa đảo, liền nói.
“Cậu Tần, vậy mời cậu ra tay cho!”
Tần Lâm gật đầu, sau đó bước đến chỗ thai phụ, lau đi vết máu chó trên bụng.
Đột nhiên, giống hệt như lúc nãy, tiểu phu nhân lập tức ngồi bật dậy lao về phía Tần Lâm, nhe năng nhe vuốt như muốn cào nát mặt anh.
Tần Lâm hừ lạnh một tiếng, rồi lấy ba cây cao hương trong tay vẩy mạnh.
“Cút!”
Một làn khói xanh thổi qua, Tần Lâm phất tay áo để tản làn khói ra.
Không biết có phải nhìn nhầm không, nhưng làn khói mù mịt trông giống hệt như con cóc vàng, tất cả đều bị Tần Lâm đánh bay.
Chỉ nghe một tiếng ‘cút’, sau đó vẻ khó chịu trên mặt tiểu phu nhân đã mất đi, rồi nằm xụi lơ lại trên giường, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Khi mồ hôi lạnh toát ra, bụng của cô cũng dần nhỏ lại, trong khoảng mười phút, ga giường đều bị mồ hôi của tiểu phu nhân làm cho ướt đẫm, bụng cô cũng đã trở lại bình thường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai cha con nhà họ Phùng lập tức kinh ngạc.
“Cậu Tần thật đúng là thần thánh mà!”
Tuy vẫn chưa xác định được kết quả, nhưng cách làm vừa rồi của Tần Lâm đã khiến mọi người kinh ngạc, có thể nhìn ra được bệnh tình của tiểu phu nhân chắc không có vấn đề gì.
Tần Lâm liền nói: “Đến chợ đồ cổ mua thêm một con cóc vàng khác về rồi đặt ở vị trí cũ, lần này phải hết sức cẩn thận”.
“Sau đó đến chùa xin một ít ngọc Quan Âm, rồi đưa cho tất cả đàn ông trong nhà đeo vào, sau này nhà họ Phùng sẽ đông con nhiều phúc”.
Nghe Tần Lâm nói xong, Phùng Vân Phi lập tức trở nên vui mừng khôn xiết.
Sau đó nắm chặt tay Tần Lâm rồi nói với vẻ kích động.
“Tần đại sư, thực sự rất cảm ơn cậu, lúc trước là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không ngờ rằng Tần đại sư còn trẻ mà lại có bản lĩnh như thế!”
“Tần đại sư, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Phùng chúng tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu một cách thích đáng!”
Tần Lâm cười nhạt: “Không cần đâu, tôi cũng vì nể mặt Hồ Gia Hân nên mới giúp thôi”.
Phùng Vân Phi cười phá lên, tâm trạng vô cùng tốt.
“Cậu Tần, tôi và Lão Cung không phải là người quên cội nguồn, cậu đã giúp chúng tôi giải quyết phiền phức, ân tình này tôi xin ghi nhớ trong lòng, số điện thoại và thông tin của cậu đã được lưu vào nội bộ tập đoàn của chúng tôi rồi”.
“Miễn là nằm trong hoạt động của hai chúng tôi thì cậu không cần phải trả tiền cho bất kỳ cửa hàng nào cả, tất cả tiêu dùng đều được miễn phí!”
Mặc dù Tần Lâm không biết hai gia tộc bọn họ làm gì, nhưng từ nơi ở và chất lượng cuộc sống của bọn họ, có thể thấy được hai người này nhất định không phải là nhân vật đơn giản.
Bọn họ cũng rất có thành ý, nếu như cứ trực tiếp đưa tiền thì có vẻ hơi sáo rỗng, thứ hai là bọn họ lại không hề xem anh là người ngoài.
Điều này khiến cho Tần Lâm cảm thấy khá thoải mái.
“Được, cảm ơn ý tốt của hai người, sau này có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi”.
Đương nhiên Tần Lâm cũng không ngại, bao gồm cả những việc nhà chú Cung, Tần Lâm nói giải quyết thì nhất định sẽ hoàn thành.
Sau này sẽ không còn gì lo lắng nữa, nếu như có vấn đề gì thì anh sẽ giải quyết sau.
Về điểm này, cho dù có là y thuật hay phong thủy thì Tần Lâm cũng sẽ bảo đảm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phùng, Tần Lâm liền đi đến nhà dì Hai, lâu rồi anh cũng chưa ghé, nên đã mua thêm ít đồ.
“Tiểu Lâm đến rồi à”.
Nhìn thấy dì Hai chỉ có một mình, Tần Lâm có chút khó hiểu.
“Nguyệt Dao đâu ạ?”
“Em con mua nhà mới rồi, đang bận trang trí, mỗi ngày đều phải đi trung tâm thương mại, mệt muốn chết”.
Tần Lâm mỉm cười, trang trí đúng là khiến người ta mệt mỏi, nhưng lại là kiểu vừa khổ vừa vui, tuy rất mệt nhưng lại có cảm giác phấn khích.
Dì Hai đang định lấy một ít trái cây cho Tần Lâm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“A lô, Nguyệt Dao, có chuyện gì?”
“Hả? Đi cùng con à? Mẹ không đi đâu, mệt muốn chết đi được, à đúng rồi, anh con đến nhà chơi này, để cho nó đi cùng con đi!”
“Được được được, anh con có thể xách túi hộ đó, bây giờ mẹ sẽ bảo nó đến chỗ con”.
Nói xong vài câu, dì Hai lập tức cúp máy.
“Tiểu Lâm à, Nguyệt Dao muốn đi xem đồ đạc, cháu đi cùng nó nhé, dì đi không nổi nữa rồi, sức khỏe của người trẻ tuổi thật tốt!”
Tần Lâm cười gượng: “Vâng, chuyện này cứ giao cho cháu”.
Chuyện khác không được chứ vấn đề thể lực thì không sao.
Một lúc sau, Lâm Nguyệt Dao liền gửi định vị cho Tần Lâm, chẳng mấy chốc anh đã bắt xe đến đó.
Ngay khi đến trung tâm thương mại, nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao đang ở cửa hàng nội thất.
“Anh đến rồi, mau đến đây xem xem chiếc sofa này như thế nào!”
Lâm Nguyệt Dao thích một chiếc sofa bằng gỗ nguyên khối, khung gỗ vô cùng chắc chắn, bên ngoài bọc da đỏ có màu rượu vang, trông rất đẹp đẽ.
“Không tồi, chiếc sofa này đẹp đấy”.
Tần Lâm cũng rất thích.
Lâm Nguyệt Dao cười phá lên: “Đúng không, em thấy chiếc sofa này cũng không tồi...”
“Lâm Nguyệt Dao?”
Ngay khi cả hai đang mua sắm, đột nhiên có một giọng nói của phụ nữ vang lên, Lâm Nguyệt Dao liền quay đầu lại, nhất thời cau mày
“Cung Na Na?”
Một người phụ nữ trạc tuổi Lâm Nguyệt Dao bước tới, trên người dát toàn đồ hiệu, đi giày Gucci, tay cầm túi Hermes, trang sức sáng lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác cao quý.
“Lâm Nguyệt Dao, lâu rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp thì chúng ta chưa gặp lại nhau nhỉ? Bây giờ cô sống thế nào rồi?”
Cung Na Na tỏ vẻ đắc ý, lúc còn đi học cô và Lâm Nguyệt Dao không hợp tính nhau, thường xuyên đối đầu, người này coi thường người kia.
Chủ yếu là Cung Na Na đố kỵ với nhan sắc của Lâm Nguyệt Dao.
Lâm Nguyệt Dao có vẻ đẹp tự nhiên, xinh đẹp không góc chết, một mỹ nữ chân dài điển hình, từ nhỏ đã là hoa khôi của trường.
Còn Cung Na Na phải nhờ vào mỹ phẩm và quần áo mới miễn cưỡng được coi là ngang hàng với Lâm Nguyệt Dao.
Có một lần, đám con trai bàn luận trên Zalo, nói nếu Cung Na Na mà tẩy trang đi thì chẳng thể so được với Lâm Nguyệt Dao.
Sau đó có người chụp màn hình gửi lại cho Cung Na Na, Cung Na Na nhìn thấy những tin nhắn này, không cảm thấy giận những người kia mà chỉ thấy đố kỵ với Lâm Nguyệt Dao hơn mà thôi.
Hôm nay gặp lại Lâm Nguyệt Dao, Cung Na Na đột nhiên cảm thấy đắc ý.
Đúng vậy, mặc dù cô ta không đẹp bằng Lâm Nguyệt Dao nhưng cô ta giàu hơn, mấy năm nay cô ta đầu tư kiếm được khá nhiều tiền, mặc dù không gửi tiết kiệm được nhiều nhưng đều đầu tư tiếp để sinh lời nhiều hơn.
Bộ quần áo cô ta mặc toàn là hàng hiệu, đúng là vô cùng thời thượng, hơn nhiều so với bộ đồ khá bình thường của Lâm Nguyệt Dao.
Bộ đồ thể thao mà Lâm Nguyệt Dao mặc là hàng hiệu, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền, mỗi bộ tầm một nghìn là đắt.
Mà đôi giày của cô ta cũng phải bảy tám nghìn, đây mới là khoảng cách.
Bộ đồ trên người cô ta tầm mười nghìn tệ, Lâm Nguyệt Dao lấy cái gì để so sánh với cô ta chứ?
Lâm Nguyệt Dao biết con người của Cung Na Na nên cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, bèn nói.
"Cũng ổn".
Cung Na Na cười: "Tôi biết, cũng bình thường thôi, thời đại nào rồi mà con mang Nike nữa?"
Cung Na Na nhìn thấy đôi giày Nike của Lâm Nguyệt Dao thì bật cười.
Lâm Nguyệt Dao ngây người: "Nike thì làm sao?"
Đối với người bình thường, đôi giày Nike này cũng tốt lắm rồi, loại tốt một chút cũng phải trên một nghìn tệ, vậy mà Cung Na Na lại tỏ vẻ coi thường.
Cung Na Na đắc ý nói.
"Không phải đấy chứ, cô nghĩ Nike là hàng hiệu cao cấp sao? Đó chỉ là đồ cho học sinh thôi, bây giờ chúng ta đã đi làm có tiền rồi sao phải keo kiệt với bản thân như vậy chứ".
Lâm Nguyệt Dao cúi đầu nhìn xuống đôi giày của Cung Na Na, là một đôi giày Gucci, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Cung Na Na không phải chê đôi giày Nike mà chỉ muốn mượn cớ khoe khoang bản thân mà thôi.
Làm cho Lâm Nguyệt Dao cảm thấy giá trị quan của cô ta là người có tiền, đây mới là thứ đồ thật sự cô ta khoe khoang thật sự.
Cô ta muốn cho người khác biết, ba từ xinh đẹp, giàu có, tài giỏi đã ăn sâu vào trong xương cốt của cô ta chứ không phải giả vờ.
Lâm Nguyệt Dao bất đắc dĩ lắc đầu, không cảm thấy mấy thứ đồ của cô ta đẹp, chẳng phải cứ đắt tiền là tốt, mà còn phải phù hợp nữa.
Con người của cô ta cũng bình thường thôi, cho dù có mặc quần cáo mấy chục nghìn thì vẫn không đẹp bằng Lâm Nguyệt Dao.
"Ha ha".
Lâm Nguyệt Dao chẳng biết nói gì với Cung Na Na nên đành cười trừ.
Cung Na Na hỏi: "Sao thế, xem đồ nội thất à? Mua nhà rồi sao?"
Lâm Nguyệt Dao gật đầu: "Đang tu sửa lại, định đi xem trước".
"Ồ mua nhà ở đâu thế?"
"Khu Đào Hoa, bất động sản Hà Thị".
Cung Na Na chau mày: "Cũng có mắt nhìn đấy, chắc kiếm được bao nhiêu tiền là dồn hết vào căn nhà đấy hả?"
Nhà của bất động sản Hà Thị đương nhiên không thể chê được, giá cả cũng đắt, cho nên Cung Na Na không thể chế giễu được chỉ nói Lâm Nguyệt Dao dồn hết tiền vào căn nhà đó thôi.
Cô ta cảm thấy nếu mua nhà của bất động sản Hà Thị thì Lâm Nguyệt Dao phải tiêu hết số tiền dành dụm bấy lâu nay.
Bọn họ là bạn học đại học, Lâm Nguyệt Dao ra trường cùng lắm là làm bác sĩ chủ nhiệm, mỗi tháng hai mươi nghìn.
Chút tiền này làm sao mua được một cái nhà, còn phải thiếu nhiều lắm.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, cũng không lên tiếng, Cung Na Na chỉ muốn thể hiện bản thân, cô ấy chẳng thèm để ý.
"Xem thêm đồ của hiệu Norway này đi? Đồ dùng của hãng này tốt lắm, tôi có quen ông chủ của bọn họ, nếu cô thích tôi có thể nói giúp cô để được giảm giá".
"Nhưng đồ dùng của bọn họ không rẻ, cho dù có giảm giá thì cô chưa chắc đã mua được".
Cung Na Na nói vậy khiến Lâm Nguyệt Dao chau mày, coi thường người ta quá đáng rồi đấy?
Đồ gia dụng thôi mà, có gì mà không mua được.
"Chiếc sofa này bao nhiêu tiền?"
Nhân viên vội tiến lên: "Thưa cô, chiếc sofa này là loại gỗ đẹp, nếu là loại dài ba mét thì giá là bảy mươi nghìn".
Hửm…
Lâm Nguyệt Dao ngây người, hay thật, một cái ghế sofa mà bảy mươi nghìn!
Nếu mua hết đồ đồ gia dụng thì chẳng phải mất bảy tám trăm nghìn tệ?
Hơn nữa đây mới chỉ là đồ nội thất thôi, còn cả đồ điện, trang trí,…đều phải cần tiền mà.
Lâm Nguyệt Dao định bụng sửa sang căn nhà với giá hai trăm nghìn tệ, nhưng chiếc ghế sofa này đã vượt qua dự toán của cô ấy rồi.
Thấy biểu hiện của Lâm Nguyệt Dao, Cung Na Na bật cười thành tiếng.
"Tôi đã nói rồi, sao cô có thể mua được chứ, cho dù tôi có bảo người ta giảm giá thì chỉ còn sáu mươi tám nghìn, cô cũng chẳng mua nổi, cô sang bên chợ Kim Nguyên bên kia mà mua, bên đấy nhiều đồ gia dụng rẻ lắm".
Lâm Nguyệt Dao cắn răng, thật sự rất muốn nói là tôi lấy chiếc sofa này, nhưng thấy giá cao quá lại không lỡ tiêu nhiều tiền như vậy.
Bảy mươi nghìn có thể mua đồ gia dụng cho cả căn nhà rồi, không cần thiết phải lãng phí tiền như vậy.
Lâm Nguyệt Dao vừa định nói không cần đâu thì Tần Lâm đột nhiên nói.
"Chiếc sofa này cũng được đấy, thích thì mua đi".
Lâm Nguyệt Dao chau mày, trong lòng nghĩ ông anh này đúng là phiền phức, đương nhiên là cô ấy thích rồi, nhưng mà không mua được! Đắt quá!
Nhưng trước mặt Cung Na Na lại ngại nói không mua được, chỉ có thể cười trừ.
"Ha ha, cứ xem tiếp đi".
Cung Na Na cười: "Đúng đấy, xem tiếp đi, không phải khó xử đâu, bảy mươi nghìn cũng phải bằng nửa năm tiền lương của cô, không tiêu pha gì cũng chưa chắc đã gom được nhiều tiền như vậy".
"Nhưng cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau mà, tôi mua cái túi hai ba mươi nghìn là bình thường, đây chỉ là sự khác biệt của thái độ cuộc sống, thật ra không phải hết tiền mà là không nỡ tiêu phải không?"
"Do không có cảm giác an toàn, không có sức mạnh, không giống tôi, tôi thấy thích là mua luôn, cảm giác này cô không hiểu được đâu".
Cung Na Na hãnh diện nói, giống như cô ta là tỉ phú vậy.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, nhưng không nói gì.
Cung Na Na khoe khoang quá mức, chỉ là mặc đồ hàng hiệu thôi mà, giống như đeo bám không tha cho cô ấy vậy.
"Bỏ đi, không cần đâu, tôi xem tiếp đã".
Lâm Nguyệt Dao nhắm mắt nói cho xong việc.
Tần Lâm lại kéo tay Lâm Nguyệt Dao lại, nói.
"Em thích thì mua đi, anh tặng em".
Lâm Nguyệt Dao ngây người, lập tức nháy mắt ra hiệu.
"Anh bị điên à, mấy chục nghìn đấy!"
Lâm Nguyệt Dao khẽ nói.
Tần Lâm cũng là bác sĩ, tự mở phòng khám thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ, một năm hai ba trăm nghìn tệ là tốt lắm rồi, một chiếc sofa bảy mươi nghìn bằng mấy tháng lương của Tần Lâm rồi!
Tần Lâm chẳng thèm để ý: "Mua đồ nội thất thì phải mua đồ tốt một chút, xem tiếp những đồ khác đi".
Lâm Nguyệt Dao trợn trừng mắt, ra hiệu cho Tần Lâm, hôm nay anh uống nhầm thuốc à.
Đồ nội thất của Norway là hãng đắt tiền, đồ nội thất, sofa ở đây là rẻ nhất rồi, nếu mà mua hết tủ quần áo, giường, tủ sách, bàn trà…thì ít nhất cũng phải một triệu, hơn nữa giá cả đồ trang trí phòng lại càng đắt.
Mặc dù mua trọn bộ thì đẹp nhưng mà đắt quá!
Lâm Nguyệt Dao không chi trả nổi, vội kéo tay Tần Lâm.
"Anh đừng làm loạn nữa! Mấy thứ đồ này đắt quá, em không mua nổi".
Cung Na Na lập tức thích thú
"Ôi? Cô có anh họ tỷ phú sao? Mau mua một cái cho tôi xem đi, hôm nay tôi muốn mở mang tầm mắt xem Lâm Nguyệt Dao có người anh họ tỷ phú này từ lúc nào đấy?"
Đương nhiên Cung Na Na không tin, Tần Lâm mặc một bộ đồ bình thường như thế này, vừa nhìn là biết thanh niên vừa tốt nghiệp ra trường đang đi kiếm tiền, hoàn toàn không giống với người giàu có, sao có thể mua được một bộ đồ nội thất một triệu chứ?
Cô ta cảm thấy Tần Lâm đang chém gió, chỉ muốn khoe khoang trước mặt cô ta mà thôi, cho nên mới nói xằng nói bậy như vậy.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao chó chút khó coi, giả vờ trước mặt Cung Na Na như vậy có vẻ không hay ho cho lắm.
"Được rồi, không mua nữa, tôi không mua nổi được chưa? Được rồi anh, chúng ta mau đi thôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Đừng như vậy, tôi muốn mở mang tầm mắt mà, không phải nói sẽ mua trọn bộ đồ nội thất sao? Bộ nội thất này tôi đã để ý từ trước rồi, nhưng nếu hai người muốn mua thì tôi không mua được rồi”.
Cung Na Na nói xong, nhân viên cũng cười.
"Đúng vậy, cô Cung Na Na đã đặt trước ở chỗ chúng tôi rồi, nhưng vẫn chưa thanh toán hết, nếu có người mua thì cô ấy sẽ không mua được”.
"Chúng tôi chỉ có một bộ sofa chất liệu này này thôi, chỉ còn một bộ duy nhất là hàng giới hạn".
Bây giờ Lâm Nguyệt Dao mới hiểu ra, thảo nào một mực bảo Lâm Nguyệt Dao mua, thì ra là lại muốn khoe khoang.
Để Lâm Nguyệt Dao xem trước, sau khi phát hiện ra không mua nổi sẽ bảo nhân viên đến nói cho bọn họ biết là Cung Na Na đã đặt trước, như vậy là vả mặt thành công rồi.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao trầm xuống, thực sự không muốn so sánh với cô ta, mà cũng không so được.
"Được rồi, cô mua đi, tôi không cần nữa".
"Chờ chút".
Tần Lâm kéo Lâm Nguyệt Dao lại một lần nữa: "Hàng giới hạn phải không, được, tôi rất thích, mua trọn bộ đi".
Nói xong, Tần Lâm rút ra một tấm thẻ.
"Quẹt thẻ đi".
Nhân viên ngây người, không ngờ Tần Lâm muốn quẹt thẻ thật, sao có thể chứ, mua trọn bộ phải mất hơn một triệu đó, nhìn bộ dạng của anh không giống như người có thể mua được?
Lâm Nguyệt Dao hoang mang.
"Anh không cần phải so đo với cô ta đâu!"
Cho dù Tần Lâm có một triệu thì cũng không cần phải phung phí chỉ vì muốn hơn thua với người ta!
Tần Lâm cười nhạt: "Hơn thua? Cô ta đâu có xứng? Anh thật sự thấy bộ nội thất này đẹp, không phải em cũng thích hay sao?"
Lâm Nguyệt Dao ngây người: "Thích thì thích thật nhưng mà đắt quá…"
Nhân viên nhận lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị đi quẹt thẻ.
Dù gì bán cho ai cũng là bán, mặc dù Cung Na Na đã đặt trước nhưng chưa thanh toán hết, ai biết cuối cùng cô ta có mua hay không chứ, cho nên bán luôn vẫn có lợi hơn.
Nhân viên cầm thẻ đi thẳng đến quầy thanh toán.
"Thưa anh, trọn bộ đồ nội thất của chúng tôi đã tính toán kỹ theo tiêu chuẩn giúp anh rồi, đến lúc đó có trục trặc gì sẽ bổ sung thêm, tổng cộng là một triệu hai trăm ba mươi nghìn".
Vừa nghe thấy con số hơn một triệu, đến Cung Na Na cũng bĩu môi, đúng là đắt quá.
Bộ đồ nội thất hơn một triệu, gia đình bình thường làm sao có thể gánh được chứ.
Một căn nhà phải mất bao nhiêu tiền đây?
Nếu như thêm đồ điện nữa thì có khi trang trí và mua đồ trong nhà còn đắt hơn cả căn nhà đấy mất.
Không phải gia đình bình thường nào cũng có thể chấp nhận mức giá này.
Lâm Nguyệt Dao hít sâu một hơi, nghe thấy giá tiền suýt nữa thì ngất, bộ đồ nội thất hơn một triệu, căn nhà cô mua mới có hơn một triệu đó!
"Anh đừng làm loạn nữa, chúng ta đi thôi".
Tần Lâm nói: "Ai làm loạn chứ, quẹt thẻ đi".
Tần Lâm đưa thẻ cho nhân viên.
Nhân viên nhận thẻ xong lập tức hớn hở.
"Vâng thưa anh, số điện thoại của anh là bao nhiêu để tôi giúp anh tích điểm!"
Thấy Tần Lâm mua thật, Cung Na Na chau mày, hừ lạnh.
"Giả vờ à, cẩn thận trong thẻ không có tiền đấy? Ha ha định làm cái thẻ giả để đi lừa đảo à".
Thật ra trong lòng Lâm Nguyệt Dao đang rất hồi hộp, anh họ nhiều tiền đến vậy sao?
Nhưng những lòi này đâu thể nói ra, Lâm Nguyệt Dao đành nói.
"Cô đừng có coi thường người khác? Chỉ mỗi cô mua được, chúng tôi lại không mua được chắc?"
Cung Na Na hừ lạnh: "Cho dù hai người có mua được, nhưng mà phung phí quá rồi đấy, một bộ đồ nội thất mất hơn một triệu, vung tay hơi kinh đấy, nếu tôi gọi điện thoại cho chồng tôi bảo một tiếng, thì ít nhất cũng phải giảm được mười phần trăm!"
Mười phần trăm nghe có vẻ ít nhưng mười phần trăm của một triệu thì cũng rẻ hơn được một trăm nghìn đấy.
Một trăm nghìn không phải là một con số nhỏ, cũng phải mua được bộ quần áo của Cung Na Na.
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt, không nói gì, hết cách, chồng người ta có quan hệ rộng, có thể giảm giá, bọn họ đâu có quan hệ rộng đâu chỉ có thể mua giá đã định sẵn.
Cung Na Na đột nhiên nói: "Sao thế, Lâm Nguyệt Dao, hay là tôi nói một câu giúp cô?"
Lâm Nguyệt Dao hừ một tiếng: "Không cần".
Cung Na Na cười lạnh: "Chỉ vì sĩ diện mà phải chịu khổ, tiêu uổng mất hơn mười nghìn, ha ha".
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhân viên chạy đến trước mặt Tần Lâm, cúi người một góc đúng chín mười độ, thái độ vô cùng cung kính.
"Xin lỗi anh, tôi vừa kiểm tra thẻ hội viên của anh, không cần phải giảm giá…thẻ hội viên của anh là thẻ Chí Tôn, ở trung tâm thương mại của chúng tôi sẽ được miễn phí toàn bộ!"
"Đây là thẻ ngân hàng của anh, mời anh nhận lấy".
Tần Lâm ngây người: "Được miễn phí toàn bộ? Trung tâm thương mại này là…"
"Ông chủ của chúng tôi họ Phùng, tên Phùng Vân Phi, chắc anh có quen chứ?" Nhân viên giải thích.
Người có thể cầm được chiếc thẻ này chắc chắn là người quen của ông chủ, nếu không sao có thể được quyền lợi như vậy.
Loại thẻ hội viên này đỉnh cao quá, chỉ cần số điện thoại là có thể mua sắm thoải mái trong phạm vi toàn quốc, chỉ cần là tài sản của Phùng Vân Phi thì đều được miễn phí toàn bộ.
Cho dù là mua bất cứ thứ gì, bất cứ thời điểm nào.
Quyền lợi của chiếc thẻ này quá nhiều, ngoài thành ý ra thì còn có một sự tin tưởng vô cùng lớn ở đây.
Phùng Vân Phi cũng biết nhân vật như Tần Lâm không thiếu tiền, ông ấy làm như vậy chỉ vì muốn cho Tần Lâm thấy được thành ý của ông ta.
Cung Na Na lập tức hoang mang, nghe thấy hai chữ miễn phí, cô ta vô cùng kinh ngạc.
"Miễn phí? Tôi không nghe nhầm chứ? Hơn một triệu mà các người miễn phí cho bọn họ?"
Nhân viên gật đầu: "Không sai đâu cô".
Cung Na Na tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao, tại sao anh ta có thể được miễn phí? Tôi cũng muốn miễn phí, cho tôi lấy một bộ đi!"
Nhân viên không biết nói gì hơn: "Cô nói đùa rồi, cô đâu phải hội viên Chí Tôn của chúng tôi, hơn nữa, bộ đồ nội thất này là hàng giới hạn, chỉ còn một bộ duy nhất thôi".
Lời của nhân viên khiến Cung Na Na không còn gì để nói.
"Cái gì mà hội viên Chí Tôn chứ, tôi thấy các người thông đồng với nhau diễn kịch trước mặt tôi đúng không? Làm gì có chuyện như thế chứ?"
"Miễn phí toàn bộ những thứ trong trung tâm thương mại? Ông chủ của các người dám làm ra loại thẻ đấy sao? Nhỡ anh ta đến trung tâm thương mại mua hết thì sao? Chuyển hết cả trung tâm thương mại của các người đi thì sao?"
"Ha ha, diễn kịch cũng không không biết đường diễn, các người thật nực cười, anh ta cho cô bao nhiêu tiền để diễn với anh ta? Ba trăm hay là năm trăm?"
Cung Na Na định thần lại, không thể tin được, Tần Lâm sao lại có loại thẻ như thế chứ.
Không thể có loại thẻ như vậy được, chẳng lẽ ông chủ của bọn họ bị điên, dám đưa cho người ta loại thẻ như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa một tấm thẻ không bao giờ hết cho người ta hay sao?
Nhưng thực tế là chỉ có loại người như Cung Na Na mới có ý nghĩ như vậy thôi, Phùng Vân Phi là một ông chủ lớn, tầm nhìn đương nhiên không giống với loại phụ nữ nông cạn như cô ta.
Ông ấy có thể đưa chiếc thẻ như vậy được nhiên là không sợ Tần Lâm tiêu sài phung phí, mấy thứ đồ như vậy chỉ là vấn đề danh nghĩa mà thôi.
Toàn là những người có tài sản hàng trăm triệu, đương nhiên chẳng quan tâm tới mấy thứ đồ như thế này, ai lại vì chút tiền này là tham mấy cái lợi nhỏ chứ.
Đây chính là tầm nhìn và chiến lược.
Tần Lâm có được quyền lợi như thế này cũng không có gì vui mừng, chỉ là có thêm thiện cảm với Phùng Vân Phi hơn thôi.
Với số tài sản của anh, mua bao nhiêu chẳng được, tiền đối với Tần Lâm chỉ là một con số mà thôi.
Nhưng suy nghĩ và tầm nhìn như vậy cả đời Cung Na Na cũng không thể hiểu được.
Nhân viên cười lạnh: "Thưa cô, cô nên chú ý lời nói của mình, chúng tôi không diễn kịch gì cả, anh này thật sự có thẻ Chí Tôn, mong cô đừng nghi ngờ công việc của tôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Thật sự có thẻ Chí Tôn? Cô có biết chồng tôi là giám đốc điều hành ở tập đoàn Phùng Thị không, sao tôi chưa nghe thấy thẻ Chí Tôn bao giờ? Chẳng lẽ người nhà của giám đốc điều hành như tôi lại không bằng một nhân viên như cô à?"
Nhân viên liếc mặt, có chút tức giận, coi thường nhân viên quá.
"Thưa cô, nếu cô có ý kiến gì về công việc của tôi, có thể khiếu nại với lãnh đạo, mong cô đừng la hét ở đây, ảnh hưởng đến những người khác".
Cung Na Na trợn mắt: "Con nhân viên quèn cô vừa nói cái gì? Cô dám nói tôi la hét? Cô đang bảo tôi không có học đúng không?”
Nhân viên im lặng không nói gì.
Cung Na Na tức giận đến nỗi toàn thân run bần bật: "Nhân viên quèn như cô mà dám mắng tôi, cô muốn chết à!"
Nói rồi Cung Na Na định tiến lên đánh nhau.
Chẳng lẽ cô ta không dám làm gì một nhân viên quèn sao?
Nhưng mà dù gì cũng là địa bàn của người ta, cho dù là nhân viên cũng không được bắt nạt người ta chứ.
Nhân viên vội hét lên: "Bảo vệ, mau đến đây!"
Bảo vệ ở đây có nghiệp vụ rất tốt, vừa nghe thấy có tiếng kêu liền lập tức xông vào, ấn Cung Na Na xuống đất.
Đầu Cung Na Na bị đập xuống đất, một luồng khí nóng nghẹn trong cổ họng, quần áo cũng bị kéo hỏng, túi cũng bị đè bẹp, tóc rối bời, thảm hại không để đâu cho hết.
"Các người! Các người dám đánh tôi! Tôi sẽ bảo chồng tôi đuổi việc các người!"
Bảo vệ cười lạnh, kiểu phụ nữ này bọn họ thấy nhiều rồi, chẳng có bản lĩnh gì chỉ dựa vào đàn ông xong đi làm loạn là giỏi?
"Mang ra ngoài trước đi!"
Mấy người bảo vệ mang Cung Na Na ra ngoài trung tâm thương mại, vứt cô ta ra ngoài.
Cung Na Na ngã nhào ra đất, mắt nổ đom đóm.
Mãi mới định thần lại được, Cung Na Na nghiến răng nghiến lợi, tức giận lôi điện thoại ra, gọi điện cho chồng.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo vợ à, không phải em đang đi mua sắm sao, sao lại gọi điện cho anh thế?"
"Chồng ơi! Em bị người ta đánh! Anh mau đến đây báo thù cho em đi!"
"Cái gì, ai to gán dám đánh bà xã của Cao Phi Tường chứ?"
"Ở trung tâm thương mại Phùng Thị đây này, anh đến nhanh đi!"
Cao Phi Tường ở đầu dây bên kia vô cùng tức giận, trung tâm thương mại Phùng Thị? Không phải là trung tâm thương mại của bọn họ sao?
Cao Phi Tường là giám đốc điều hành của tập đoàn Phùng Thị, vợ của anh ta bị đánh ở trung tâm thương mại dưới trướng công ty anh ta quản lý sao, đúng là láo quá!
"Vợ chờ anh chút, anh đến ngay đây!"
Nói xong, Cao Phi Tường lập tức ngắt máy, sau đó gọi điện cho người phụ trách trung tâm thương mại Phùng Thị.
"Lão Tôn! Cậu làm ăn kiểu gì thế, vợ tôi bị đánh ở trung tâm thương mại của các cậu đấy, các cậu còn không mau phái người đến xem thế nào đi!"
Quản lý Tôn ngây người, vội nói.
"Quản lý Cao, chắc chắn là chuyện hiểu nhầm, anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi giải quyết!"
Quản lý Tôn lập tức nhấc máy bàn ở văn phòng lên gọi điện.
"Đội trưởng Mã! Bảo vệ các anh làm trò gì vậy hả, vợ của quản lý Cao bị đánh ở trung tâm thương mại của chúng ta đấy, đang ở cửa kìa, mau đi xem đi!"
Đội trưởng Mã ngây người, nói.
"Quản lý Tôn, anh nói là vợ của quản lý Cao sao… hình như là chúng tôi đánh".
Rất ít khi xảy ra chuyện này ở trung tâm thương mại, cho nên vừa nói có người bị đánh thì chắc chắn chỉ có chuyện này.
Chắc chắn Cung Na Na ở cửa chính là người phụ nữ đanh đá vừa bị bọn họ vứt ra ngoài.
Quản lý Tôn ngây người, lập tức phẫn nộ.
"Hỗn láo! Rõ ràng anh biết là vợ của quản lý Cao mà vẫn dám ra tay? Anh có muốn làm tiếp không hả!"
Đội trưởng Mã cũng rất vô tội, nói.
"Quản lý Tôn, tôi thật sự không muốn làm nữa, vì người kia tôi cũng không thể động vào được!"
"Không đúng, không thể nói là không động vào mà phải nói là càng không thể động vào!"
Lời của đội trưởng Mã khiến quản lý Tôn chau mày: "Hửm? Người kia? Anh nói rõ xem có chuyện gì nào?"
Đội trưởng Mã kể hết chuyện lúc nãy một lượt, thân phận của Tần Lâm, quan trọng là thẻ Chí Tôn của Tần Lâm.
Quản lý Tôn lập tức kinh ngạc: "Thẻ Chí Tôn? Anh chắc đó là thẻ Chí Tôn chứ? Số điện thoại của anh ta là bao nhiêu, để tôi kiểm tra!"
Thẻ Chí Tôn không phải là trò đùa, nếu người đó thật sự có thẻ Chí Tôn thì thân phận của người đó phải thực sự cao quý, chắc chắn không phải loại người mà quản lý quèn như bọn họ có thể động vào.
Đội trưởng Mã lấy được số điện thoại của Tần Lâm ở chỗ nhân viên, rồi báo cáo lại.
Quản Lý Tôn kiểm tra sau đó hít một hơi sâu.
"Đúng thật là thẻ Chí Tôn!"
Thẻ Chí Tôn này khó nhằn quá, tất cả các đơn hàng ở những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị đều được miễn phí.
Sản nghiệp của tập đoàn Phùng Thị rất lớn, gần như trong ngành nào cũng có, thậm chí còn có liên quan đến cả bất động sản.
Cũng có nghĩa là, nếu sản phẩm của tập đoàn Phùng Thị ra mắt thì Tần Lâm đi mua nhà không cần phải trả tiền!
Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của chủ tịch tập đoàn bọn họ.
Phải có quan hệ như thế nào mới được tặng tấm thẻ Chí Tôn như vậy chứ?
Năm đó chỉ nghe nói có chính sách viết trong hợp đồng của công ty, ai cũng biết nhưng chẳng ai đi quan tâm.
Dù gì thứ đồ này chỉ là trò đùa, giả vờ vậy thôi, ai lại đi mở một tấm thẻ như thế bao giờ.
Nhưng không ngờ nó lại có thật, tấm thẻ duy nhất đó được tặng cho Tần Lâm.
Vị họ Tần này chắc chắn có ơn hoặc ân tình gì đó với Phùng Vân Phi rồi.
Quản lý Tôn suy nghĩ một chút, không được động vào chuyện này.
Anh Tần này chắc chắn không thể đắc tội, người ta có thẻ Chí Tôn của tập đoàn, có quan hệ không tầm thường với chủ tịch của bọn họ, nếu anh ta dám dính vào chuyện này, chắc sẽ bị đuổi việc mất.
Còn về bên quản lý Cao, anh ta cũng không muốn dây dưa, nhỡ xảy ra tai nạn gì anh ta cũng không thể đắc tội với quản lý Cao.
Quản lý Tôn quyết định giả vờ biến mất.
Tắt nguồn điện thoại, nói với thư ký: "Tôi đi ra ngoài đây, nếu có ai tìm thì bảo tôi nghỉ phép rồi".
Thư ký ngây người, vội gật đầu: "Vâng thưa quản lý Tôn".
Quản lý Tôn vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, sau khi lên xe liền lái xe đến khách sạn Ôn Tuyền ngâm nước nóng, trốn đến nơi vắng vẻ yên lặng.
Đội trưởng Mã chờ một lúc lâu mà không nhận được điện thoại, không nhịn được gọi đến văn phòng của quản lý Tôn.
Muốn hỏi xem rốt cuộc quản lý Tôn muốn làm gì, lúc trước vì không biết người kia là vợ của quản lý Cao nên anh ta mới đứng về phía Tần Lâm.
Nhưng với tình hình bây giờ anh ta thực sự không biết làm thế nào mới đúng, hai bên đều là hai nhân vật mà anh ta không thể đắc tội được.
Thư ký nghe máy, nói.
"Đội trưởng Mã phải không, quản lý Tôn nghỉ phép rồi".
"…"
Quản lý Tôn cạn lời, nghỉ phép? Nghỉ phép gì chứ, rõ ràng là muốn chạy trốn mà!
Đội trưởng Mã tức muốn ói máu, quản lý Tôn là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, không có lãnh đạo ở đây, anh ta cũng không biết làm sao.
Đội trưởng Tôn nghĩ một lúc, cũng tắt nguồn máy luôn, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
Đội trưởng Mã nghỉ phép về nhà, chỉ còn một đám bảo vệ như rồng mất đầu, chẳng ai biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng đám bảo vệ này đúng kiểu chưa trải sự đời, cũng không biết Cung Na Na có thân phận gì, dù gì người vứt Cung Na Na ra ngoài chính là bọn họ, đừng hòng bọn họ cho vào lại lần nữa.
Sau khi Cung Na Na gọi điện thoại xong, cứ đinh ninh chuyện này đã được giải quyết, lại đi vào trong trung tâm thương mại một lần nữa, chuẩn bị tìm Lâm Nguyệt Dao tính sổ.
Nhưng vừa bước chân vào cửa đã bị chặn lại.
"Làm gì đấy, các người làm gì đấy! Chẳng lẽ quản lý của các người chưa nói cho các người cái gì à?!"
Mấy người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau: "Không có? Có nói gì đâu, quản lý của chúng tôi làm gì có thời gian quan tâm tới cô?"
Cung Na Na tức muốn chết, gọi lại cho Cao Phi Tường một lần nữa.
"Chồng ơi! Anh làm cái gì vậy, đám bảo vệ này chẳng tôn trọng em chút nào cả!"
Trước đây Cung Na Na đến những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị, chỉ cần nhắc đến chồng cô ta là người khác đều phải kính trọng cô ta.
Nhưng lần này, đám bảo vệ não tàn này đến bây giờ vẫn không biết đến cô ta.
Cao Phi Tường cũng ngây người: "Em chờ chút, để anh gọi điện cho bọn họ".
Cao Phi Tường đang nghĩ, sao lão Tôn này lại làm việc thiếu chuyên nghiệp đến thế?
Trước đây tìm anh ta có công việc đều xử lý khá nhanh, có rất nhiều chuyện được giải quyết ngay tại chỗ luôn.
Cao Phi Tường cầm điện thoại lên gọi điện, điện thoại không gọi được.
Chau mày lại, gọi lại lẫn nữa vào số mày bàn.
Là thư ký nghe máy.
"Là quản lý Cao phải không? Quản lý Tôn của chúng tôi đã nghỉ phép, có chuyện gì tôi có thể giúp anh chuyển lời cho anh ấy".
Cao Phi Tường chau mày: "Nghỉ phép? Lão Tôn đang làm cái quái gì vậy! Lúc nào rồi mà còn nghỉ phép, cậu ta đang trốn tôi phải không?"
Thư ký đáp lại: "Quản lý Cao thật biết đùa, sao quản lý Tôn của chúng tôi lại trốn anh chứ, anh ấy nghỉ phép thật rồi, nếu không anh cứ gọi cho anh ấy thử xem".
"Tôi gọi được cho cậu ta thì gọi máy bàn làm gì? Thôi bỏ qua, nói với thư ký như cô cũng không hiểu!"
Cao Phi Tường ngắt điện thoại, anh ta thực sự không hiểu, lão Tôn bị làm sao vậy, chạy trốn sao?
Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao vẫn đang đi dạo, Lâm Nguyệt Dao có chút lo lắng.
"Anh, Cung Na Na sẽ không báo thù chúng ta đấy chứ? Hay là chúng ta đi thôi".
Lâm Nguyệt Dao hiểu rõ con người Cung Na Na, người phụ nữ này dù là chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ báo thù, vô cùng nhỏ nhen, hơn nữa lòng đố kỵ cũng kinh khủng, vừa rồi lúc mua đồ nội thất còn muốn so bì với Lâm Nguyệt Dao nhưng lại không làm được.
Trong lòng cô ta nhất định rất khó chịu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội để báo thù, Lâm Nguyệt Dao hiểu cô ta quá mà.
Tần Lâm cười: "Không sao, cô ta không to gan như vậy đâu, hơn nữa còn có bảo vệ ở đây cơ mà".
Xung quanh có rất nhiều bao vệ, Tần Lâm nói cũng có lý, Lâm Nguyệt Dao nhìn xung quanh, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Dù gì cũng không mất tiền, hai người chọn đồ nội thất xong rồi, chỉ còn đồ điện nữa thôi, mua sắm không cần nhìn giá đúng là rất thích.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao chọn xong đồ nội thất, hai người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên có một chiếc BMW đỗ giữa cửa, một người đàn ông mặc vest bước xuống.
Đây chính là Cao Phi Tường, chồng của Cung Na Na.
Cao Phi Tường vừa xuống xe, Cung Na Na vui mừng khôn xiết, khuôn mặt hớn hở.
"Chồng! Cuối cùng anh cũng đến rồi, em bị người ta bắt nạt sắp chết rồi đây này!" . Xin ủng hộ chúng tôi tại * TrumT ruyen.co m *
Cung Na Na lập tức nhào vào lòng Cao Phi Tường, bắt đầu nhõng nhẽo, rơm rớm nước mắt, thấy vậy Cao Phi Tường vô cùng thương xót, giống như vợ bị người ta đánh vậy.
"Là tên nào không có mắt dám bắt nạt vợ tôi? Muốn chết phải không!"
Cao Phi Tường nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ, giống như hận không thể giết người.
Cung Na Na chỉ vào Lâm Nguyệt Dao: "Chính là cô ta, chồng! Là cô ta bắt nạt em!"
Cao Phi Tường trừng mắt, đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Dao, định giáng một bạt tai vào mặt cô ấy!
Người khác có thể không biết Cao Phi Tường là ai, trong mắt người ngoài Cao Phi Tường là con quỷ cuồng chiều vợ, nếu có người dám động vào Cung Na Na, anh ta sẽ hận không thể băm thây người kia ra.
Hôm nay Cung Na Na bị bắt nạt trước mặt rất nhiều người, anh ta chắc chắn không chịu nổi.
Cái tát này mà trúng vào mặt Lâm Nguyệt Dao thì có thể làm hỏng luôn cả nhan sắc của cô ấy nữa.
Nhưng Cao Phi Tường vừa giơ tay lên thì Tần Lâm đã đạp một cái rồi.
Bịch!
Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh, lập tức khiến anh ta bắn ra ngoài như một viên đạn, nặng nề ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị vỡ nát vậy.
Cao Phi Tường nằm dưới đất một lúc lâu mới đứng dậy.
"Thằng chó, anh dám đánh tôi, con mẹ nó anh biết tôi là ai không?"
Cao Phi Tường đứng dậy, mặc dù bị Tần Lâm đạp cho một cái nhưng không hề sợ hãi, đây chính là địa bàn của anh ta!
Tần Lâm cười lạnh: "Anh là ai thì kệ anh, anh mà còn động chân động tay nữa là tôi đánh anh tàn phế đấy!"
Nghe thấy Tần Lâm nói vậy, Cao Phi Tường nghiến răng nghiến lợi, nhìn bảo vệ ở xung quanh rồi nói.
"Con mẹ nó các cậu đứng đấy nhìn à! Không biết tôi là ai sao, tôi là quản lý Cao ở tổng công ty! Quản lý Tôn của các người còn phải nghe lời tôi đấy! Còn không mau đến giúp tôi sao?!"
Đám bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, không ai ra tay cả, đội trưởng Mã không có ở đây, bọn họ biết ai là lãnh đạo chứ.
Bọn họ chỉ biết vừa rồi bọn họ mới động tay động chân với Cung Na Na xong, nếu bây giờ quay ngược lại giúp Cung Na Na thì chưa chắc bọn họ đã có kết quả tốt.
Cho nên bọn họ quyết định đứng im, giả ngu, hóng.
Cao Phi Tường hét cả ngày trời, đám bảo vệ vẫn đứng đó, anh ta lập tức ba máu sáu cơn quát mắng.
"Đám đần độn này, một lũ ăn hại! Các người bị điếc hả! Được, các người không ra tay phải không, tôi sẽ đi gọi người!"