Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-602
Chương 780: Mao Đài!
Nhìn thấy sắc mặt đám người nước ngoài thay đổi, Tần Lâm liền cười nhạt: “Nếu không dám uống thì thôi, tôi không ép”.
Cách nói đơn giản của Tần Lâm lại nhất thời khiến cho tất cả mọi người nổi giận.
“Cái gì mà không dám uống! Anh dám uống thì chúng tôi không à!”
Tần Lâm cười nhạt: “Được, vậy các người uống đi”.
Nói xong, Tần Lâm cầm lấy chai rượu 1000ml lên rồi uống ừng ực.
Mấy người nước ngoài nhìn nhau trân trối, cũng không còn cách nào khác, ngay sau đó một tên râu quai nón đứng lên, lấy chai rượu tu ừng ực như Tần Lâm.
Thứ rượu trắng Muộn đảo lư* này khi vừa vào cuống họng đã khiến hắn suýt chút nữa phun ra ngoài.
*Muộn đảo lư: tên một loại rượu trắng (闷倒驴)
Hăng quá đi!
Cái này còn mạnh hơn nhiều so với whisky của bọn họ.
Sau vài ngụm thì tên ngoại quốc kia bắt đầu chảy nước mũi, trên mặt thấm đẫm nước mắt, hắn quỳ xuống ho khan một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại.
Nhìn thấy Tần Lâm vẫn đang uống như uống nước, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Các người uống đi!”
Hắn không uống hết chai rượu này, sau đó đổi sang một người khác để tiếp tục uống, cứ luân phiên ba bốn lần như vậy mới uống hết chai một lít rượu.
Còn một mình Tần Lâm uống cạn cả một chai lớn, sau đó anh đặt xuống rồi nhìn mọi người với vẻ giễu cợt.
“Sao thế, không nổi à? Chẳng phải người nước E các người máu lắm sao? Không phải là một quốc gia đầy tính chiến đấu ư?”
Lúc trước bọn họ sỉ nhục Tần Lâm như thế nào thì bây giờ anh trả lại tất.
Những lời bọn họ từng nói dường như đang tát vào mặt bọn họ từng cái một.
Lúc này Lý Lôi đang nằm trên mắt đất đột nhiên đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, sau khi gồng mình đứng dậy thì dường như anh ta đã khôi phục trạng thái được một chút.
“Nào, để tôi!”
Lý Lôi quả thực là một chiến sĩ, còn có thể uống được tiếp.
Lý Lôi thật sự bị sốc khi nhìn thấy hai chai rượu một lít kia.
Tên này kinh thật, chai này cũng to quá rồi đó?
Hơn nữa còn là rượu trắng 67 độ ư?
Nó còn lợi hại hơn Erguotou* nhiều sao? (Erguotou là một loại rượu của Trung Quốc)
Lý Lôi nhanh chóng cầm chai rượu lên tu ừng ực, cắn răng nuốt xuống.
Cuối cùng thì Lý Lôi vẫn lợi hại hơn cả.
Cộng thêm việc vừa mới tỉnh dậy, trạng thái cũng tốt hơn nên cũng có thể cắn răng uống hết một chai.
Sau khi uống xong, Lý Lôi lại một lần nữa bất tỉnh.
Sau đó ngã xuống sofa ngủ khò, những người khác cũng không nói nên lời.
Rượu Muộn đảo lư này cũng lợi hại quá rồi đó, lại làm cho Lý Lôi ngất xỉu thêm lần nữa.
“Được rồi, rượu này không ngon, chúng ta đổi đi!”
Người nước E được mọi người biết đến với các loại rượu mạnh nổi tiếng, nhưng lại bị một loại rượu mạnh của Hoa Hạ chinh phục, bọn họ thực sự cảm thấy sợ hãi với loại Muộn đảo lư này.
Tần Lâm cười đáp: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho các người uống loại rượu nổi tiếng nhất Hoa Hạ, Mao Đài thì sao?”
Hồ Gia Hân vỗ đùi: “Được, Mao Đài được đấy, để tôi mời, mọi người cứ thoải mái uống!”
Hồ Gia Hân là một doanh nhân lớn, đương nhiên cô ấy có thể chi trả nổi cho rượu Mao Đài, vậy nên cứ uống tùy thích.
Khi tên râu quai nón và những người khác nghe thấy Mao Đài liền thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên bọn họ đã từng uống loại rượu nổi tiếng như Mao Đài, nếu uống Mao Đài thì còn gì bằng, ít nhất nó vẫn nhẹ hơn Muộn đảo lư chứ nhỉ?
“Được, Mao Đài thì Mao Đài!”
Tần Lâm gọi phục vụ mang đến một thùng Mao Đài.
Nhìn thấy chỗ rượu Mao Đài này, Tần Lâm bỗng nhiên bật cười, trên mặt lộ ra vẻ bông đùa.
“Mao Đài là loại rượu trắng tương hương* đặc biệt của chúng tôi, các người có thể thử”.
*tương hương: hương nước sốt đậu tương trong rượu Mao đài.
Loại tương hương là một loại rất độc đáo, thực tế thì nhiều người mới bắt đầu uống không thích vị nước sốt này cho lắm, bởi vì mùi vị có hơi kì lạ.
Chỉ có những người biết thưởng thức rượu mới thích loại Mao Đài này, đối với Tần Lâm mà nói thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng đối với nhóm người nước ngoài này thì khác.
Tần Lâm ngay lập tức mở chai Mao Đài phi thiên ra rồi uống.
Hàn Mai Mai lúc này mới trợn trừng mắt ra, nhìn thấy Mao Đài liền hít sâu một hơi rồi nói.
“Để tôi!”
Hàn Mai Mai và Lý Lôi đúng là ‘chiến sĩ’, có thể nôn được ngủ được, vừa tỉnh dậy lại có thể uống được, đây nhất định là thần thánh trong việc uống rượu mà.
Nhưng khi đụng Tần Lâm thì bọn họ lại gặp trở ngại lớn.
Hàn Mai Mai cầm lấy chai Mao Đài đổ vào miệng, Mao Đài vừa vào liền cảm thấy giống với những loại rượu trắng khác, nhưng sau một vài ngụm thì một vị lạ nào đó khiến Hàn Mai Mai phải nhíu mày.
Lý do Mao Đài nổi tiếng ở Hoa Hạ là vì hương vị độc đáo của nó.
Hơn nữa, loại rượu độc đáo này cần phải được thưởng thức một cách từ từ, chứ không phải uống từng chai.
Nếu cứ uống liều như vậy thì sẽ cảm thấy khó chịu.
Uống hết nửa chai, Hàn Mai Mai đột nhiên cảm thấy bụng nóng ran, cô ta kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Lâm vẫn uống một cách vô cùng điềm tĩnh.
Tên này làm bằng gì thế? Làm thế nào dạ dày anh có thể chứa được nhiều rượu như vậy chứ?
Hàn Mai Mai vẫn không phục, sau đó cắn răng tiếp tục uống.
Đột nhiên, phụt!
Ngay khi ngụm cuối cùng được phun ra, mọi người liền nhìn thấy một mảng đỏ tươi.
Nôn ra máu rồi!
Hàn Mai Mai đã nôn ra máu!
Sắc mặt của vài người bạn đột nhiên thay đổi, thậm chí có chút tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng gọi cho 115.
Vài phút sau xe cấp cứu đến, mọi người tiến đến hỏi sơ qua một chút về vết thương của Hàn Mai Mai rồi nói.
“Xuất huyết dạ dày cấp tính, đưa vào phòng ICU trước!”
Sau khi xe cấp cứu đi khỏi, tất cả mọi người mới nhìn nhau trân trối, hay lắm, uống đến mức phải vào ICU luôn rồi!
Hồ Gia Hân ở bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn nói.
“Hay là hôm nay thôi đi, mọi người có hợp sức lại cũng không đọ nổi với Lão Tần đâu, đừng khiến chính mình phải vào viện nữa”.
Người sẽ có lúc như vậy, bạn càng không cho người ta uống thì trong lòng người ta càng cảm thấy khó chịu.
“Không được! Tất cả chúng tôi cộng lại cũng không uống lại anh ta ư? Cũng sỉ nhục chúng tôi quá rồi đó!”
“Gọi Lý Lôi dậy đi!”
Mấy người vội vàng gọi Lý Lôi dậy, lúc này bọn họ đã hiểu rằng căn bản không thể uống lại Tần Lâm, nhưng chỉ vì chút thể diện cuối cùng mà so đo cho trót.
Quyết đấu tranh đến cúng chứ không thể chịu thua.
Lý Lôi bàng hoàng bật dậy, nhìn thấy bọn họ đã chuyển sang Mao Đài, anh ta nhất thời hít sâu một hơi.
“Hàn Mai Mai đâu?”
“Nôn ra máu, bị 115 đưa đi rồi”.
Nghe xong, Lý Lôi liền cau mày, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
“Thật đúng là một tên người Hoa Hạ kiêu ngạo, anh nghĩ chúng tôi dễ bị ức hiếp lắm đúng không!”
Lời nói của Lý Lôi khá trơ trẽn, rõ ràng lúc trước là do bọn họ kêu gào nói người Hoa Hạ là Đông Á bệnh phu này kia, sau đó mới bắt đầu đòi người ta đọ tửu lượng.
Bây giờ lại vừa đánh trống vừa la làng, làm như Tần Lâm ức hiếp bọn họ không bằng.
Hồ Gia Hân đứng cạnh, vẻ mặt có chút khó xử, nhưng cũng không ngăn cản.
Những người này đều là đối tác làm ăn của cô, cũng không có quá nhiều giao tình, cô chỉ cảm thấy rằng để bọn họ uống đến mức nhập viện thì cũng không được thích hợp cho lắm.
Nhưng nếu bọn họ đã kiêu ngạo như vậy thì cô cũng hết cách, nếu uống qua được Lão Tần thì cứ việc.
Tần Lâm cầm lấy chai rượu, ngay lập tức một hơi uống cạn, không nói thêm một câu dư thừa nào, chỉ cần bọn họ uống theo là được.
Lý Lôi hít sâu một hơi, cũng cầm một chai rượu lên đổ vào miệng.
Rượu Mao đài tương hương này đúng là danh bất hư truyền, Lý Lôi cảm thấy não mình có chút lâng lâng, theo bản năng cứ thế rót rượu vào miệng.
“Khụ khụ...”
Lý Lôi vừa uống được một nửa đã ho sặc sụa, vị cay nồng từ trong khoang mũi sộc thẳng ra, giống hệt như bị sùi bọt mép vậy, tất cả đều có mùi vị của Mao Đài tương hương.
Hồ Gia Hân liền cười khẩy: “Lý Lôi à, không được thì đừng có uống nữa, tôi thật sự không nói đùa với anh, anh không thể nào đọ nổi tửu lượng với Lão Tần được đâu”.
Với cách khích tướng của Hồ Gia Hân, Lý Lôi đột nhiên nổi cơn điên, vừa ho vài tiếng liền lập tức đổ rượu vào miệng.
Nhìn thấy bộ dạng muốn nôn mửa của Lý Lôi, sau đó chịu đựng tiếp tục uống, Tần Lâm bèn cười nhạt.
“Gọi 115 đi, nói chiếc xe lúc nãy khoan hãy đi”.
- ----------------------
Nhìn thấy sắc mặt đám người nước ngoài thay đổi, Tần Lâm liền cười nhạt: “Nếu không dám uống thì thôi, tôi không ép”.
Cách nói đơn giản của Tần Lâm lại nhất thời khiến cho tất cả mọi người nổi giận.
“Cái gì mà không dám uống! Anh dám uống thì chúng tôi không à!”
Tần Lâm cười nhạt: “Được, vậy các người uống đi”.
Nói xong, Tần Lâm cầm lấy chai rượu 1000ml lên rồi uống ừng ực.
Mấy người nước ngoài nhìn nhau trân trối, cũng không còn cách nào khác, ngay sau đó một tên râu quai nón đứng lên, lấy chai rượu tu ừng ực như Tần Lâm.
Thứ rượu trắng Muộn đảo lư* này khi vừa vào cuống họng đã khiến hắn suýt chút nữa phun ra ngoài.
*Muộn đảo lư: tên một loại rượu trắng (闷倒驴)
Hăng quá đi!
Cái này còn mạnh hơn nhiều so với whisky của bọn họ.
Sau vài ngụm thì tên ngoại quốc kia bắt đầu chảy nước mũi, trên mặt thấm đẫm nước mắt, hắn quỳ xuống ho khan một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại.
Nhìn thấy Tần Lâm vẫn đang uống như uống nước, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Các người uống đi!”
Hắn không uống hết chai rượu này, sau đó đổi sang một người khác để tiếp tục uống, cứ luân phiên ba bốn lần như vậy mới uống hết chai một lít rượu.
Còn một mình Tần Lâm uống cạn cả một chai lớn, sau đó anh đặt xuống rồi nhìn mọi người với vẻ giễu cợt.
“Sao thế, không nổi à? Chẳng phải người nước E các người máu lắm sao? Không phải là một quốc gia đầy tính chiến đấu ư?”
Lúc trước bọn họ sỉ nhục Tần Lâm như thế nào thì bây giờ anh trả lại tất.
Những lời bọn họ từng nói dường như đang tát vào mặt bọn họ từng cái một.
Lúc này Lý Lôi đang nằm trên mắt đất đột nhiên đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, sau khi gồng mình đứng dậy thì dường như anh ta đã khôi phục trạng thái được một chút.
“Nào, để tôi!”
Lý Lôi quả thực là một chiến sĩ, còn có thể uống được tiếp.
Lý Lôi thật sự bị sốc khi nhìn thấy hai chai rượu một lít kia.
Tên này kinh thật, chai này cũng to quá rồi đó?
Hơn nữa còn là rượu trắng 67 độ ư?
Nó còn lợi hại hơn Erguotou* nhiều sao? (Erguotou là một loại rượu của Trung Quốc)
Lý Lôi nhanh chóng cầm chai rượu lên tu ừng ực, cắn răng nuốt xuống.
Cuối cùng thì Lý Lôi vẫn lợi hại hơn cả.
Cộng thêm việc vừa mới tỉnh dậy, trạng thái cũng tốt hơn nên cũng có thể cắn răng uống hết một chai.
Sau khi uống xong, Lý Lôi lại một lần nữa bất tỉnh.
Sau đó ngã xuống sofa ngủ khò, những người khác cũng không nói nên lời.
Rượu Muộn đảo lư này cũng lợi hại quá rồi đó, lại làm cho Lý Lôi ngất xỉu thêm lần nữa.
“Được rồi, rượu này không ngon, chúng ta đổi đi!”
Người nước E được mọi người biết đến với các loại rượu mạnh nổi tiếng, nhưng lại bị một loại rượu mạnh của Hoa Hạ chinh phục, bọn họ thực sự cảm thấy sợ hãi với loại Muộn đảo lư này.
Tần Lâm cười đáp: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho các người uống loại rượu nổi tiếng nhất Hoa Hạ, Mao Đài thì sao?”
Hồ Gia Hân vỗ đùi: “Được, Mao Đài được đấy, để tôi mời, mọi người cứ thoải mái uống!”
Hồ Gia Hân là một doanh nhân lớn, đương nhiên cô ấy có thể chi trả nổi cho rượu Mao Đài, vậy nên cứ uống tùy thích.
Khi tên râu quai nón và những người khác nghe thấy Mao Đài liền thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên bọn họ đã từng uống loại rượu nổi tiếng như Mao Đài, nếu uống Mao Đài thì còn gì bằng, ít nhất nó vẫn nhẹ hơn Muộn đảo lư chứ nhỉ?
“Được, Mao Đài thì Mao Đài!”
Tần Lâm gọi phục vụ mang đến một thùng Mao Đài.
Nhìn thấy chỗ rượu Mao Đài này, Tần Lâm bỗng nhiên bật cười, trên mặt lộ ra vẻ bông đùa.
“Mao Đài là loại rượu trắng tương hương* đặc biệt của chúng tôi, các người có thể thử”.
*tương hương: hương nước sốt đậu tương trong rượu Mao đài.
Loại tương hương là một loại rất độc đáo, thực tế thì nhiều người mới bắt đầu uống không thích vị nước sốt này cho lắm, bởi vì mùi vị có hơi kì lạ.
Chỉ có những người biết thưởng thức rượu mới thích loại Mao Đài này, đối với Tần Lâm mà nói thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng đối với nhóm người nước ngoài này thì khác.
Tần Lâm ngay lập tức mở chai Mao Đài phi thiên ra rồi uống.
Hàn Mai Mai lúc này mới trợn trừng mắt ra, nhìn thấy Mao Đài liền hít sâu một hơi rồi nói.
“Để tôi!”
Hàn Mai Mai và Lý Lôi đúng là ‘chiến sĩ’, có thể nôn được ngủ được, vừa tỉnh dậy lại có thể uống được, đây nhất định là thần thánh trong việc uống rượu mà.
Nhưng khi đụng Tần Lâm thì bọn họ lại gặp trở ngại lớn.
Hàn Mai Mai cầm lấy chai Mao Đài đổ vào miệng, Mao Đài vừa vào liền cảm thấy giống với những loại rượu trắng khác, nhưng sau một vài ngụm thì một vị lạ nào đó khiến Hàn Mai Mai phải nhíu mày.
Lý do Mao Đài nổi tiếng ở Hoa Hạ là vì hương vị độc đáo của nó.
Hơn nữa, loại rượu độc đáo này cần phải được thưởng thức một cách từ từ, chứ không phải uống từng chai.
Nếu cứ uống liều như vậy thì sẽ cảm thấy khó chịu.
Uống hết nửa chai, Hàn Mai Mai đột nhiên cảm thấy bụng nóng ran, cô ta kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Lâm vẫn uống một cách vô cùng điềm tĩnh.
Tên này làm bằng gì thế? Làm thế nào dạ dày anh có thể chứa được nhiều rượu như vậy chứ?
Hàn Mai Mai vẫn không phục, sau đó cắn răng tiếp tục uống.
Đột nhiên, phụt!
Ngay khi ngụm cuối cùng được phun ra, mọi người liền nhìn thấy một mảng đỏ tươi.
Nôn ra máu rồi!
Hàn Mai Mai đã nôn ra máu!
Sắc mặt của vài người bạn đột nhiên thay đổi, thậm chí có chút tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng gọi cho 115.
Vài phút sau xe cấp cứu đến, mọi người tiến đến hỏi sơ qua một chút về vết thương của Hàn Mai Mai rồi nói.
“Xuất huyết dạ dày cấp tính, đưa vào phòng ICU trước!”
Sau khi xe cấp cứu đi khỏi, tất cả mọi người mới nhìn nhau trân trối, hay lắm, uống đến mức phải vào ICU luôn rồi!
Hồ Gia Hân ở bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn nói.
“Hay là hôm nay thôi đi, mọi người có hợp sức lại cũng không đọ nổi với Lão Tần đâu, đừng khiến chính mình phải vào viện nữa”.
Người sẽ có lúc như vậy, bạn càng không cho người ta uống thì trong lòng người ta càng cảm thấy khó chịu.
“Không được! Tất cả chúng tôi cộng lại cũng không uống lại anh ta ư? Cũng sỉ nhục chúng tôi quá rồi đó!”
“Gọi Lý Lôi dậy đi!”
Mấy người vội vàng gọi Lý Lôi dậy, lúc này bọn họ đã hiểu rằng căn bản không thể uống lại Tần Lâm, nhưng chỉ vì chút thể diện cuối cùng mà so đo cho trót.
Quyết đấu tranh đến cúng chứ không thể chịu thua.
Lý Lôi bàng hoàng bật dậy, nhìn thấy bọn họ đã chuyển sang Mao Đài, anh ta nhất thời hít sâu một hơi.
“Hàn Mai Mai đâu?”
“Nôn ra máu, bị 115 đưa đi rồi”.
Nghe xong, Lý Lôi liền cau mày, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
“Thật đúng là một tên người Hoa Hạ kiêu ngạo, anh nghĩ chúng tôi dễ bị ức hiếp lắm đúng không!”
Lời nói của Lý Lôi khá trơ trẽn, rõ ràng lúc trước là do bọn họ kêu gào nói người Hoa Hạ là Đông Á bệnh phu này kia, sau đó mới bắt đầu đòi người ta đọ tửu lượng.
Bây giờ lại vừa đánh trống vừa la làng, làm như Tần Lâm ức hiếp bọn họ không bằng.
Hồ Gia Hân đứng cạnh, vẻ mặt có chút khó xử, nhưng cũng không ngăn cản.
Những người này đều là đối tác làm ăn của cô, cũng không có quá nhiều giao tình, cô chỉ cảm thấy rằng để bọn họ uống đến mức nhập viện thì cũng không được thích hợp cho lắm.
Nhưng nếu bọn họ đã kiêu ngạo như vậy thì cô cũng hết cách, nếu uống qua được Lão Tần thì cứ việc.
Tần Lâm cầm lấy chai rượu, ngay lập tức một hơi uống cạn, không nói thêm một câu dư thừa nào, chỉ cần bọn họ uống theo là được.
Lý Lôi hít sâu một hơi, cũng cầm một chai rượu lên đổ vào miệng.
Rượu Mao đài tương hương này đúng là danh bất hư truyền, Lý Lôi cảm thấy não mình có chút lâng lâng, theo bản năng cứ thế rót rượu vào miệng.
“Khụ khụ...”
Lý Lôi vừa uống được một nửa đã ho sặc sụa, vị cay nồng từ trong khoang mũi sộc thẳng ra, giống hệt như bị sùi bọt mép vậy, tất cả đều có mùi vị của Mao Đài tương hương.
Hồ Gia Hân liền cười khẩy: “Lý Lôi à, không được thì đừng có uống nữa, tôi thật sự không nói đùa với anh, anh không thể nào đọ nổi tửu lượng với Lão Tần được đâu”.
Với cách khích tướng của Hồ Gia Hân, Lý Lôi đột nhiên nổi cơn điên, vừa ho vài tiếng liền lập tức đổ rượu vào miệng.
Nhìn thấy bộ dạng muốn nôn mửa của Lý Lôi, sau đó chịu đựng tiếp tục uống, Tần Lâm bèn cười nhạt.
“Gọi 115 đi, nói chiếc xe lúc nãy khoan hãy đi”.
- ----------------------