Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-557
Chương 735: Khoe xe
Tần Lâm ra ruộng, giúp Vương Ái Dân hái dưa hấu, bởi vì do nhà trồng, số lượng cũng ít nên không thuê người.
Lúc hai chú cháu đang hái dưa hấu, đột nhiên bên cạnh có người nói.
“Ây dô, Lão Vương, đây là con rể anh hả?”
Vương Ái Dân ngẩng đầu, cười ha ha nói.
“Đúng vậy, con rể nhà tôi đấy”.
Vương Ái Dân giới thiệu, đó là người bạn trước đây của bọn họ ở thôn bên, bây giờ thôn bên cũng phá dỡ, họ cũng thuê đất trồng dưa hấu giống như nhà Vương Ái Dân.
Triệu Kiến Hữu cười nói.
“Lão Vương, con rể anh sao không lái xe đến đây, vẫn chưa có xe hả?”
Vương Ái Dân cười thật thà phúc hậu, cũng chẳng có ý muốn so đo với người khác.
“Chẳng phải tôi có máy cày sao, máy cày tiện hơn nhiều”.
Triệu Kiến Hữu lộ vẻ đắc ý, tràn đầy cảm giác hơn người.
“Máy cày mà được à, dưa hấu của chúng ta là loại ngon vỏ mỏng, máy cày rung lắc dễ làm vỡ, không phải sẽ hỏng hết sao?”
“Thấy con xe Prado của con trai tôi chưa, lái trên cánh đồng mà như lái trên đất bằng phẳng”.
Triệu Kiến Hữu chỉ vào con xe Prado phía sau ông ta.
Chiếc xe Prado khá hot, ở một số nơi cần chức năng việt dã như nông thôn, công trường đều sẽ mua nó.
Lái ở những con đường gồ ghề thực sự rất có lợi thế rất lớn, giống như đi trên đất bằng phẳng vậy.
Có điều con xe này cũng khá đắt, ít nhất cũng phải năm sáu trăm nghìn tệ, tốt hơn chút thì là hơn bảy trăm nghìn tệ, nhưng cho dù là xe sang cũng không thể nào bì được với con q7 của Tần Lâm.
Có điều xe q7 vẫn thiên về thương vụ hơn, nếu như so về chức năng việt dã, e rằng không bằng Prado.
Vương Ái Dân gật đầu: “Con xe này được đấy, dùng để kéo dưa hấu thì hơi tiếc nhỉ?”
Triệu Kiến Hữu nói: “Có gì đáng tiếc chứ, xe nhà mà, con rể anh vẫn chưa mua xe, cũng không còn nhỏ tuổi nữa mà sự nghiệp vẫn chưa phất lên, như thế thì không được, cậu trai trẻ cậu phải cố gắng nỗ lực đấy!”
Từ Quyên cau mày lại, thấy hơi khó nghe, hai ông bà tính tình vốn dĩ hòa vi quý, không thích so đo với người khác.
Nhưng nhắc đến con rể của bà thì không được.
“Lão Triệu à, anh khoa khoang quá rồi đấy, chỉ là một con xe Prado thôi mà, con trai anh nhiều tiền như thế, chẳng phải anh vẫn phải trồng dưa hấu đấy sao?”
Từ Quyên trợn mắt, bực dọc nói.
Triệu Kiến Hữu nghe thấy thế liền cười khẩy.
“Prado thì làm sao chứ, nhà các người cũng có đâu. Con trai tôi nhiều tiền đó là tiền của con trai tôi, tôi trồng dưa hấu là thú vui của tôi, có giỏi thì các người cũng mua con xe sang đến trồng dưa hấu đi, đúng là nực cười”.
Lời nói của Triệu Kiến Hữu khiến Từ Quyên giận sôi máu, muốn nói nhưng lại không thể phản bác lại được.
Vương Ái Dân nói: “Được rồi vợ, bỏ đi”.
Từ Quyên trợn mắt, tức giận đùng đùng.
Tần Lâm nghe thấy thế liền cười nhạt.
“Hình như chiếc máy cày này hơi cũ, để cháu đi mua con xe khác tiện hơn cho chú Vương”.
Vương Ái Dân nghe thấy thế vội nói.
“Không cần đâu Tiểu Tần, cháu đừng mua xe cho chú, chiếc máy cày này của chú vẫn dùng được!”
Triệu Kiến Hữu nghe thấy thế, mặt lập tức lộ vẻ chế giễu.
“Dô, muốn mua xe sao? Đừng có liều lĩnh, mua xe không phải chuyện nhỏ, tốt nhất nhà các người nên bàn bạc kỹ lưỡng, rồi lên web mua bán xe ô tô đã qua sử dụng xem các loại xe như Bảo Tuấn, Trường Thành, mấy thương hiệu nhỏ trong nước đấy cũng không tồi đâu”.
Rõ ràng Triệu Kiến Hữu đang chế giễu người khác, Từ Quyên nghe thấy càng bực mình.
Khoe mẽ cái gì chứ, chỉ là mua con xe Prado thôi mà.
Từ Quyên tức giận trợn mắt, muốn mắng ông ta một trận.
Mặc dù Vương Ái Dân không nói nhưng cũng thấy tức, đúng là giỏi khoe mẽ, chỉ một con xe rách thôi mà ông ta lại có cảm giác ưu việt lớn như thế.
Tần Lâm cười đáp: “Cháu đi mua xe, tầm một tiếng, chú nghỉ ngơi trước đi, tý nữa cháu về làm giúp chú”.
Nói xong Tầm Lâm rời đi.
Vương Đông Tuyết nói: “Anh Tần, hay là thôi đi…..”
Tần Lâm cười: “Yên tâm đi, anh về nhanh thôi, đúng lúc chú Vương cũng không có xe".
Tần Lâm rời khỏi ruộng dưa hấu, gọi xe đến cửa hàng 4s.
Đi một vòng rồi vào cửa hàng 4s Rolls-Royce.
Sau khi vào trong, một người nhân viên đứng trước cửa với bộ dạng mệt nhoài, trừng mắt nhìn Tần Lâm bĩu môi rồi uể oải nói.
“Anh xem xe sao?”
Mặc dù cũng đem lại cảm giác rất lễ phép nhưng cái giọng nói hời hợt, lờ đờ đó khiến người ta thấy không được thoải mái.
Lượng tiêu thụ ở những cửa hàng thế này rất thấp, bởi vì không phải ai cũng mua Rolls-Royce, cho dù là ông chủ cũng chưa chắc đã mua nổi.
Một tháng có thể bán được một chiếc xe đã là tốt lắm rồi, bọn họ bán hàng rất khó được trích phần trăm, vì thế mọi người đều nản chí.
Không giống như các thương hiệu như Mercedes-Benz, BMW, số lượng xe được bán mỗi tháng rất nhiều, phần trăm ăn tiền cũng cao nên làm việc cũng hào hứng hơn.
Tần Lâm gật đầu: “Tôi xem xe việt dã”.
Nhân viên bán hàng vẫn ỉu xìu, uể oải đứng dậy, giới thiệu cho Tần Lâm.
“Đây là xe Rolls-Royce Phantom, thương hiệu xe cao cấp ở cửa hàng của chúng tôi, muốn chụp ảnh thì mất năm trăm tệ, muốn có lễ bàn giao xe thì là một nghìn tệ”.
Tần Lâm sững sờ, có chút không hiểu.
“Ý gì chứ? Cái gì mà năm trăm tệ, một nghìn tệ?”
Nhân viên cười khẩy: “Chẳng phải anh là người kinh doanh trên Zalo đến đây để chụp ảnh sao, tôi biết chiêu này của bọn anh, không cần phải giả vờ, cứ theo giá niêm yết đi”.
Trước đây thực sự có một khoảng thời gian như thế, rất nhiều kẻ kinh doanh trên Zalo lừa đảo, muốn người khác nhập bọn, cố ý khoe khoang những tấm hình hoặc video bọn họ mua xe sang.
Như thế có thể cổ vũ và đánh lừa người khác tưởng rằng ngành của bọn họ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng trên thực tế bọn chúng đều là lừa đảo, tìm một cửa hàng 4s, chi mấy trăm tệ là có thể tìm một nhân viên bán hàng phối hợp cùng, chụp chung một tấm ảnh hay gì đó.
Đương nhiên rồi, thương hiệu xe khác nhau, địa vị cũng khác.
Các loại xe như Porsche, Maserati, chỉ cần tầm ba bốn trăm tệ là có thể chụp hình được.
Nhưng Rolls-Royce thì cao cấp hơn, thế nên đương nhiên sẽ đắt hơn, muốn chụp hình phải mất một nghìn tệ.
Tần Lâm còn trẻ tuổi như thế lại còn gọi taxi đến đây, không có phụ nữ hay thư ký đi cùng, vì thế nhân viên bán hàng cho rằng anh là người kinh doanh trên Zalo.
Tần Lâm cau mày lại nói.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải người kinh doanh trên Zalo, tôi đến mua xe”.
Nhân viên cười khẩy: “Mua xe? Vậy anh mua đi, con Phantom này hơn bảy triệu tệ, quẹt thẻ đi”.
Nhân viên bán hàng khoanh tay, ra vẻ giễu cợt, giống như ăn chắc Tần Lâm vậy.
Chẳng phải anh đến mua xe sao, vậy thì anh phải cầm tiền theo đúng không?
Tần Lâm cau mày: “Tôi nói rồi, tôi muốn xem xe việt dã”.
Mặc dù con xe Roll-Royce Phantom này cũng được, có điều đây là xe Sedan, Tần Lâm không cần.
Nhân viên cười khẩy: “Đừng có lý do lý trấu, sao nào, vẫn đòi tìm xe việt dã để chụp hình sao, tôi nói cho anh biết, cửa hàng chúng tôi toàn xe cao cấp, không phải bỏ ra tầm nghìn tệ là anh có thể tùy ý chọn, anh có chụp không thì bảo, không chụp thì đi đi, anh còn lải nhải nữa là tôi gọi bảo vệ đấy!”
Tần Lâm cạn lời, cũng không biết người phụ nữ này nghe không hiểu hay là não tàn.
“Bảo nhân viên khác có thể hiểu tiếng người đến đây”.
Nhân viên bán hàng trừng mắt: “Anh nói ai không hiểu tiếng người chứ! Tên nghèo xác xơ này, ra vẻ với tôi đúng không……”
Lúc hai người đang cãi nhau, một nhân viên nữ khác đến, mặc đồng phục, tóc búi đằng sau gáy, gọn gàng chỉnh tề trông rất chuyên nghiệp.
Cô ta đi guốc lọc cọc tiến lại gần, cười lịch thiệp nói.
“Thưa anh, xin hỏi có chuyện gì vậy? Tôi là quản lý ở đây, tôi họ Tôn”.
Quản lý Tôn cau mày nhìn nhân viên: “Tiểu Mai! Sao lại bất lịch sự như vậy chứ!”
- ----------------------
Tần Lâm ra ruộng, giúp Vương Ái Dân hái dưa hấu, bởi vì do nhà trồng, số lượng cũng ít nên không thuê người.
Lúc hai chú cháu đang hái dưa hấu, đột nhiên bên cạnh có người nói.
“Ây dô, Lão Vương, đây là con rể anh hả?”
Vương Ái Dân ngẩng đầu, cười ha ha nói.
“Đúng vậy, con rể nhà tôi đấy”.
Vương Ái Dân giới thiệu, đó là người bạn trước đây của bọn họ ở thôn bên, bây giờ thôn bên cũng phá dỡ, họ cũng thuê đất trồng dưa hấu giống như nhà Vương Ái Dân.
Triệu Kiến Hữu cười nói.
“Lão Vương, con rể anh sao không lái xe đến đây, vẫn chưa có xe hả?”
Vương Ái Dân cười thật thà phúc hậu, cũng chẳng có ý muốn so đo với người khác.
“Chẳng phải tôi có máy cày sao, máy cày tiện hơn nhiều”.
Triệu Kiến Hữu lộ vẻ đắc ý, tràn đầy cảm giác hơn người.
“Máy cày mà được à, dưa hấu của chúng ta là loại ngon vỏ mỏng, máy cày rung lắc dễ làm vỡ, không phải sẽ hỏng hết sao?”
“Thấy con xe Prado của con trai tôi chưa, lái trên cánh đồng mà như lái trên đất bằng phẳng”.
Triệu Kiến Hữu chỉ vào con xe Prado phía sau ông ta.
Chiếc xe Prado khá hot, ở một số nơi cần chức năng việt dã như nông thôn, công trường đều sẽ mua nó.
Lái ở những con đường gồ ghề thực sự rất có lợi thế rất lớn, giống như đi trên đất bằng phẳng vậy.
Có điều con xe này cũng khá đắt, ít nhất cũng phải năm sáu trăm nghìn tệ, tốt hơn chút thì là hơn bảy trăm nghìn tệ, nhưng cho dù là xe sang cũng không thể nào bì được với con q7 của Tần Lâm.
Có điều xe q7 vẫn thiên về thương vụ hơn, nếu như so về chức năng việt dã, e rằng không bằng Prado.
Vương Ái Dân gật đầu: “Con xe này được đấy, dùng để kéo dưa hấu thì hơi tiếc nhỉ?”
Triệu Kiến Hữu nói: “Có gì đáng tiếc chứ, xe nhà mà, con rể anh vẫn chưa mua xe, cũng không còn nhỏ tuổi nữa mà sự nghiệp vẫn chưa phất lên, như thế thì không được, cậu trai trẻ cậu phải cố gắng nỗ lực đấy!”
Từ Quyên cau mày lại, thấy hơi khó nghe, hai ông bà tính tình vốn dĩ hòa vi quý, không thích so đo với người khác.
Nhưng nhắc đến con rể của bà thì không được.
“Lão Triệu à, anh khoa khoang quá rồi đấy, chỉ là một con xe Prado thôi mà, con trai anh nhiều tiền như thế, chẳng phải anh vẫn phải trồng dưa hấu đấy sao?”
Từ Quyên trợn mắt, bực dọc nói.
Triệu Kiến Hữu nghe thấy thế liền cười khẩy.
“Prado thì làm sao chứ, nhà các người cũng có đâu. Con trai tôi nhiều tiền đó là tiền của con trai tôi, tôi trồng dưa hấu là thú vui của tôi, có giỏi thì các người cũng mua con xe sang đến trồng dưa hấu đi, đúng là nực cười”.
Lời nói của Triệu Kiến Hữu khiến Từ Quyên giận sôi máu, muốn nói nhưng lại không thể phản bác lại được.
Vương Ái Dân nói: “Được rồi vợ, bỏ đi”.
Từ Quyên trợn mắt, tức giận đùng đùng.
Tần Lâm nghe thấy thế liền cười nhạt.
“Hình như chiếc máy cày này hơi cũ, để cháu đi mua con xe khác tiện hơn cho chú Vương”.
Vương Ái Dân nghe thấy thế vội nói.
“Không cần đâu Tiểu Tần, cháu đừng mua xe cho chú, chiếc máy cày này của chú vẫn dùng được!”
Triệu Kiến Hữu nghe thấy thế, mặt lập tức lộ vẻ chế giễu.
“Dô, muốn mua xe sao? Đừng có liều lĩnh, mua xe không phải chuyện nhỏ, tốt nhất nhà các người nên bàn bạc kỹ lưỡng, rồi lên web mua bán xe ô tô đã qua sử dụng xem các loại xe như Bảo Tuấn, Trường Thành, mấy thương hiệu nhỏ trong nước đấy cũng không tồi đâu”.
Rõ ràng Triệu Kiến Hữu đang chế giễu người khác, Từ Quyên nghe thấy càng bực mình.
Khoe mẽ cái gì chứ, chỉ là mua con xe Prado thôi mà.
Từ Quyên tức giận trợn mắt, muốn mắng ông ta một trận.
Mặc dù Vương Ái Dân không nói nhưng cũng thấy tức, đúng là giỏi khoe mẽ, chỉ một con xe rách thôi mà ông ta lại có cảm giác ưu việt lớn như thế.
Tần Lâm cười đáp: “Cháu đi mua xe, tầm một tiếng, chú nghỉ ngơi trước đi, tý nữa cháu về làm giúp chú”.
Nói xong Tầm Lâm rời đi.
Vương Đông Tuyết nói: “Anh Tần, hay là thôi đi…..”
Tần Lâm cười: “Yên tâm đi, anh về nhanh thôi, đúng lúc chú Vương cũng không có xe".
Tần Lâm rời khỏi ruộng dưa hấu, gọi xe đến cửa hàng 4s.
Đi một vòng rồi vào cửa hàng 4s Rolls-Royce.
Sau khi vào trong, một người nhân viên đứng trước cửa với bộ dạng mệt nhoài, trừng mắt nhìn Tần Lâm bĩu môi rồi uể oải nói.
“Anh xem xe sao?”
Mặc dù cũng đem lại cảm giác rất lễ phép nhưng cái giọng nói hời hợt, lờ đờ đó khiến người ta thấy không được thoải mái.
Lượng tiêu thụ ở những cửa hàng thế này rất thấp, bởi vì không phải ai cũng mua Rolls-Royce, cho dù là ông chủ cũng chưa chắc đã mua nổi.
Một tháng có thể bán được một chiếc xe đã là tốt lắm rồi, bọn họ bán hàng rất khó được trích phần trăm, vì thế mọi người đều nản chí.
Không giống như các thương hiệu như Mercedes-Benz, BMW, số lượng xe được bán mỗi tháng rất nhiều, phần trăm ăn tiền cũng cao nên làm việc cũng hào hứng hơn.
Tần Lâm gật đầu: “Tôi xem xe việt dã”.
Nhân viên bán hàng vẫn ỉu xìu, uể oải đứng dậy, giới thiệu cho Tần Lâm.
“Đây là xe Rolls-Royce Phantom, thương hiệu xe cao cấp ở cửa hàng của chúng tôi, muốn chụp ảnh thì mất năm trăm tệ, muốn có lễ bàn giao xe thì là một nghìn tệ”.
Tần Lâm sững sờ, có chút không hiểu.
“Ý gì chứ? Cái gì mà năm trăm tệ, một nghìn tệ?”
Nhân viên cười khẩy: “Chẳng phải anh là người kinh doanh trên Zalo đến đây để chụp ảnh sao, tôi biết chiêu này của bọn anh, không cần phải giả vờ, cứ theo giá niêm yết đi”.
Trước đây thực sự có một khoảng thời gian như thế, rất nhiều kẻ kinh doanh trên Zalo lừa đảo, muốn người khác nhập bọn, cố ý khoe khoang những tấm hình hoặc video bọn họ mua xe sang.
Như thế có thể cổ vũ và đánh lừa người khác tưởng rằng ngành của bọn họ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng trên thực tế bọn chúng đều là lừa đảo, tìm một cửa hàng 4s, chi mấy trăm tệ là có thể tìm một nhân viên bán hàng phối hợp cùng, chụp chung một tấm ảnh hay gì đó.
Đương nhiên rồi, thương hiệu xe khác nhau, địa vị cũng khác.
Các loại xe như Porsche, Maserati, chỉ cần tầm ba bốn trăm tệ là có thể chụp hình được.
Nhưng Rolls-Royce thì cao cấp hơn, thế nên đương nhiên sẽ đắt hơn, muốn chụp hình phải mất một nghìn tệ.
Tần Lâm còn trẻ tuổi như thế lại còn gọi taxi đến đây, không có phụ nữ hay thư ký đi cùng, vì thế nhân viên bán hàng cho rằng anh là người kinh doanh trên Zalo.
Tần Lâm cau mày lại nói.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải người kinh doanh trên Zalo, tôi đến mua xe”.
Nhân viên cười khẩy: “Mua xe? Vậy anh mua đi, con Phantom này hơn bảy triệu tệ, quẹt thẻ đi”.
Nhân viên bán hàng khoanh tay, ra vẻ giễu cợt, giống như ăn chắc Tần Lâm vậy.
Chẳng phải anh đến mua xe sao, vậy thì anh phải cầm tiền theo đúng không?
Tần Lâm cau mày: “Tôi nói rồi, tôi muốn xem xe việt dã”.
Mặc dù con xe Roll-Royce Phantom này cũng được, có điều đây là xe Sedan, Tần Lâm không cần.
Nhân viên cười khẩy: “Đừng có lý do lý trấu, sao nào, vẫn đòi tìm xe việt dã để chụp hình sao, tôi nói cho anh biết, cửa hàng chúng tôi toàn xe cao cấp, không phải bỏ ra tầm nghìn tệ là anh có thể tùy ý chọn, anh có chụp không thì bảo, không chụp thì đi đi, anh còn lải nhải nữa là tôi gọi bảo vệ đấy!”
Tần Lâm cạn lời, cũng không biết người phụ nữ này nghe không hiểu hay là não tàn.
“Bảo nhân viên khác có thể hiểu tiếng người đến đây”.
Nhân viên bán hàng trừng mắt: “Anh nói ai không hiểu tiếng người chứ! Tên nghèo xác xơ này, ra vẻ với tôi đúng không……”
Lúc hai người đang cãi nhau, một nhân viên nữ khác đến, mặc đồng phục, tóc búi đằng sau gáy, gọn gàng chỉnh tề trông rất chuyên nghiệp.
Cô ta đi guốc lọc cọc tiến lại gần, cười lịch thiệp nói.
“Thưa anh, xin hỏi có chuyện gì vậy? Tôi là quản lý ở đây, tôi họ Tôn”.
Quản lý Tôn cau mày nhìn nhân viên: “Tiểu Mai! Sao lại bất lịch sự như vậy chứ!”
- ----------------------