Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-550
Chương 728: Thiên nga bảy sắc
Ý của Cao Tùng rất rõ ràng, chiếc hộp này được coi là đồ cao cấp trong cửa hàng của bọn họ.
Chỉ có trang sức trị giá ít nhất năm mươi nghìn mới có thể được đựng trong chiếc hộp này, không có mức tối đa.
Nhìn bộ dạng của Tần Lâm có vẻ như không thể nào mua nổi trang sức trị giá năm mươi nghìn tệ.
Hơn nữa còn kêu người mang đến, đây chẳng phải là trò cười hay sao? Món đồ quý giá như vậy lại có thể không đích thân đi chọn ư? Vậy anh phải có tiền đến mức nào chứ?
Trần Khả Nhi có chút do dự, không hề muốn mở ra, mặc dù cô cảm thấy anh rể sẽ không tặng cho mình đồ giả, nhưng anh rể cũng không giống như người có tiền cho lắm.
Vương Ngọc, Cao Tùng và những người khác vẫn đang tìm cơ hội để xoi mói, đợi đến khi chiếc hộp trang sức được mở ra thì chắc chắn bọn họ sẽ xong đời.
Nhưng nhiều người đều nhìn như vậy, nếu cô không mở ra thì lại giống như đang chột dạ.
Tần Lâm mỉm cười: “Mở ra đi, vừa hay anh cũng muốn xem thử”.
Anh cũng muốn xem thử trang sức mà Hồ Gia Hân gửi đến trông như thế nào.
Trần Khả Nhi bất lực, bèn mở hộp trang sức ra.
Đột nhiên, hai mắt cô sáng lên.
Đẹp quá đi!
Trước đây từng nhắc đến, Trần Khả Nhi là con nhà có điều kiện, biết được nhiều thứ, cho dù có là trang sức trị giá hàng trăm nghìn thì cô cũng đã được thấy qua.
Nhưng dù vậy, khi nhìn thấy bộ đôi trang sức này, cô vẫn tỏ ra vô cùng vui mừng.
Thực sự quá đẹp.
“Cái gì vậy! Mau cho tôi xem thử!”
Vương Ngọc vội vàng tiến đến, sau đó mở hộp ra, tất cả mọi người đều đứng dậy, tò mò nhìn vào trong.
Hai món trang sức hiện ra trước mắt bọn họ.
Một sợi dây chuyền và một cái vòng tay, một bộ đôi hoàn hảo.
Sợi dây chuyền vàng hồng trông rất bắt mắt, dây xích mảnh, cộng thêm mặt dây bên dưới là điểm mấu chốt.
Đó là một con thiên nga nhỏ màu trắng bạc, được bao quanh bởi những viên kim cương nhỏ bảy màu, trông vô cùng tinh xảo, lộng lẫy và đặc biệt cao cấp.
Vòng tay cũng hệt như vậy, được đính các hột kim cương với nhiều màu khác nhau, khi phối với dây chuyền sẽ bổ sung cho nhau, càng làm cho bộ trang sức trở nên đẹp hơn.
Mấy cô gái bỗng kêu lên.
“Đây chẳng phải là phiên bản giới hạn mới nhất của năm nay sao! Thiên nga bảy sắc, còn có cả vòng tay bằng vân đá bảy sắc!”
Các sản phẩm cao cấp như thế này đều được quảng cáo trên trang chủ và trang web chính thức, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn.
Trang sức của châu báu Gia Hân được làm thủ công nên vô cùng tinh xảo, làm được kiểu dáng phức tạp như thế này là rất khó, sản xuất lại bất tiện, nên chỉ có số lượng giới hạn mà thôi.
Ngoài ra, nó cũng là một phần nào đó của phương pháp tiếp thị, có nghĩa là tiếp thị đói*.
*tiếp thị đói: một loại chiến thuật marketing gọi là hunger marketing
Những thứ cao cấp và độc đáo như vậy, nếu như làm cho tất cả các phú bà đều đeo được, thì há chẳng phải sẽ như ‘đồ chợ’ sao?
Vậy nên phải là phiên bản giới hạn để những người có địa vị có quan hệ cũng như có tiền mới mua được.
Những người mua được theo cách này sẽ cảm thấy mình hơn người khác, thì đó sẽ là một phương pháp tiếp thị thành công.
Sợi dây chuyền Thiên nga bảy sắc này đang là dòng hot của năm nay, nghe nói mỗi nước chỉ bán ra ba bộ như thế này, kiểu thiếp thị đói này đã khiến cho không ít các phú bà tranh nhau giành lấy, thậm chí còn có người đề nghị đem ra bán đấu giá.
Giá của bộ trang sức này cũng khá đắt, tám trăm tám mươi nghìn!
Tám trăm tám mươi nghìn một bộ trang sức, cũng hiếm thấy quá rồi.
Phải biết rằng những viên kim cương vàng hồng kia thực ra không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là do ý tưởng thiết kế và thương hiệu.
Nhưng những thứ càng tiết kiệm chi phí thì càng được ưa chuộng.
Cao Tùng chau mày: “Cái gì? Thiên nga bảy sắc? Không thể nào!”
Cao Tùng nhanh chóng đứng dậy, lôi chiếc hộp đến trước mặt, khi nhìn thấy trong hộp đúng là Thiên nga bảy sắc, anh ta liền nhíu mày.
“Không thể nào, chúng tôi còn chưa mở bán bộ Thiên nga bảy sắc này, cho dù có là người nội bộ cũng không thể mua được, trừ khi là chính bà chủ của chúng tôi tặng mới được”.
Vương Ngọc vô cùng cay cú, ánh mắt ghen tị đến mức muốn rơi ra ngoài, nhưng khi nghe Cao Tùng nói như vậy, cô ta đột nhiên trở nên hưng phấn.
“Hở? Ý của anh là, cái này là giả sao?”
Cao Tùng cau mày, có hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Thực sự anh ta nhìn món đồ này rất giống thật, dù sao thì tay nghề và các chi tiết đều rất tinh xảo, hơn nữa những viên kim cương kia cũng là thật.
Nhưng... không thể nào!
Những người có thể được sếp đích thân tặng quà đều là những người giàu có và quyền quý, dù gì thì cũng phải đẳng cấp như Liễu Thanh Thanh, quan hệ còn phải tốt và có thân phận danh giá.
Tần Lâm trông như thế này... không thể nào!
Trên mặt Vương Ngọc lộ ra vẻ giễu cợt.
“Món đồ giả này làm cũng tốt quá rồi đó, giống y như thật vậy!”
“Anh Cao, làm sao anh nhìn ra được đồ giả thế?”
Vương Ngọc không phải đang thực sự hiếu kỳ, cô ta chỉ muốn hỏi Cao Tùng để xác nhận cho chắc chắn hơn mà thôi.
Nếu đã nói là giả thì phải đưa ra được bằng chứng, cũng không thể nào nói bừa là giả được chứ? Nói có sách mách có chứng.
Cao Tùng cầm sợi dây chuyền lên, kiểm tra tỉ mỉ mặt dây chuyền, sau đó nhìn sang chiếc vòng tay, khé miệng chợt nhếch lên.
“Tôi đã chắc chắn rồi, đây chính là đồ giả”.
“Món đồ này thật sự có rất nhiều người biết, tất cả mọi sản phẩm phiên bản giới hạn của châu báu Gia Hân đều có số sê-ri ở phía trên”.
“Hai ký tự đầu tiên phải là các chữ cái JX, đó là tên viết tắt của Gia Hân”.
“Sau nó sẽ có một hoặc hai chữ số kèm theo”.
“Nếu số lượng giới hạn nhỏ hơn mười thì sẽ là một chữ số, nhưng nếu số lượng giới hạn nhỏ hơn một trăm, sẽ là hai chữ số”.
“Tất cả đều được làm thủ công, đương nhiên không thể nào sai về mặt này được, là phiên bản giới hạn nhưng lại không có số sê-ri riêng biệt ở trên, vậy chắc chắn là đồ giả”.
Vẻ mặt Cao Tùng đắc ý như thể mình là người thắng cuộc, nếu như về mặt khác có chút vấn đề, thì có lẽ anh ta sẽ không nhìn ra được, dù gì sợi dây chuyền super fake làm thực sự quá giống, thậm chí anh ta còn nghi ngờ rằng nhân viên nào đó lợi dụng chức vụ để làm đơn riêng bên ngoài.
Nhưng nếu đã không có số sê – ri thì chắc chắn nó là đồ giả! Giả đến mức không thể nào giả hơn được nữa!
Vương Ngọc bật cười: “Ha ha, chắc anh chuẩn bị món đồ giả này từ lâu rồi nhỉ, vì để tiết kiệm tiền, anh cũng tốn không ít công sức rồi đấy”.
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, tiền không đủ mà, nên đành phải tốn chút công sức thôi”.
“Nếu hôm nay anh Cao không đến, chúng ta coi như đã bị che mắt rồi, mà không thể không nói điều này, anh cũng có thủ đoạn thật đấy nhỉ?”
Trần Khả Nhi chau mày, cô không hề thích người khác chỉ trỏ vào quà của mình, liền nhanh chóng lấy lại chiếc hộp rồi nói.
“Thật hay giả thì liên quan gì đến các người, tôi thích là được”.
Vương Ngọc cười khẩy: “Trần Khả Nhi, không thể nói như vậy được chứ, nếu mua không nổi thì đừng mua, hoặc mua cái nào rẻ hơn ý, đeo đồ giả trên người thì bản chất sẽ khác đấy”.
“Cô...”, sắc mặt Trần Khả Nhi bỗng trầm xuống, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Lâm lại cảm thấy vô cùng buồn cười khi nghe bọn họ phân tích.
“Anh chắc chắn đây là giả sao?”
Cao Tùng cười nhạt: “Đương nhiên, tất cả các phiên bản giới hạn của công ty tôi đều được đánh số, không có ngoại lệ, trừ phi là trang sức do chính tay bà chủ tôi đeo thì mới không có số”.
Hồ Gia Hân là bà chủ, đương nhiên sẽ có mỗi một loại trang sức phiên bản giới hạn cho riêng mình.
Đó là trang sức của riêng cô ấy nên không cần phải đánh số, chẳng lẽ công ty của mình mà cũng cần phải đeo đồ giả sao?
Cao Tùng nhìn thấy bộ dạng tự tin của Tần Lâm, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Lẽ nào, anh muốn nói là bà chủ của chúng tôi tặng riêng đồ của mình cho anh à?”
Tần Lâm nghe xong liên cười nhạt: “Sao thế, không thể à?”
“Ha ha ha ha... Đương nhiên không thể! Anh nghĩ anh là ai chứ? Bộ Thiên nga bảy sắc này chính là do bà chủ chúng tôi đích thân thiết kế, làm sao mà sếp có thể tặng một trong những món đồ mà mình thích nhất cho anh được đây?”
Cao Tùng giống hệt như đang được nghe một trong những trò đùa hài hước nhất thế giới, mỗi một phiên bản giới hạn thì bà chủ đều tự mình giữ lấy một bộ, bình thường sẽ không đeo ra ngoài, cô ấy thích bộ Thiên nga bảy sắc này đến vậy, làm sao có thể tặng cho người khác được chứ?
Ý của Cao Tùng rất rõ ràng, chiếc hộp này được coi là đồ cao cấp trong cửa hàng của bọn họ.
Chỉ có trang sức trị giá ít nhất năm mươi nghìn mới có thể được đựng trong chiếc hộp này, không có mức tối đa.
Nhìn bộ dạng của Tần Lâm có vẻ như không thể nào mua nổi trang sức trị giá năm mươi nghìn tệ.
Hơn nữa còn kêu người mang đến, đây chẳng phải là trò cười hay sao? Món đồ quý giá như vậy lại có thể không đích thân đi chọn ư? Vậy anh phải có tiền đến mức nào chứ?
Trần Khả Nhi có chút do dự, không hề muốn mở ra, mặc dù cô cảm thấy anh rể sẽ không tặng cho mình đồ giả, nhưng anh rể cũng không giống như người có tiền cho lắm.
Vương Ngọc, Cao Tùng và những người khác vẫn đang tìm cơ hội để xoi mói, đợi đến khi chiếc hộp trang sức được mở ra thì chắc chắn bọn họ sẽ xong đời.
Nhưng nhiều người đều nhìn như vậy, nếu cô không mở ra thì lại giống như đang chột dạ.
Tần Lâm mỉm cười: “Mở ra đi, vừa hay anh cũng muốn xem thử”.
Anh cũng muốn xem thử trang sức mà Hồ Gia Hân gửi đến trông như thế nào.
Trần Khả Nhi bất lực, bèn mở hộp trang sức ra.
Đột nhiên, hai mắt cô sáng lên.
Đẹp quá đi!
Trước đây từng nhắc đến, Trần Khả Nhi là con nhà có điều kiện, biết được nhiều thứ, cho dù có là trang sức trị giá hàng trăm nghìn thì cô cũng đã được thấy qua.
Nhưng dù vậy, khi nhìn thấy bộ đôi trang sức này, cô vẫn tỏ ra vô cùng vui mừng.
Thực sự quá đẹp.
“Cái gì vậy! Mau cho tôi xem thử!”
Vương Ngọc vội vàng tiến đến, sau đó mở hộp ra, tất cả mọi người đều đứng dậy, tò mò nhìn vào trong.
Hai món trang sức hiện ra trước mắt bọn họ.
Một sợi dây chuyền và một cái vòng tay, một bộ đôi hoàn hảo.
Sợi dây chuyền vàng hồng trông rất bắt mắt, dây xích mảnh, cộng thêm mặt dây bên dưới là điểm mấu chốt.
Đó là một con thiên nga nhỏ màu trắng bạc, được bao quanh bởi những viên kim cương nhỏ bảy màu, trông vô cùng tinh xảo, lộng lẫy và đặc biệt cao cấp.
Vòng tay cũng hệt như vậy, được đính các hột kim cương với nhiều màu khác nhau, khi phối với dây chuyền sẽ bổ sung cho nhau, càng làm cho bộ trang sức trở nên đẹp hơn.
Mấy cô gái bỗng kêu lên.
“Đây chẳng phải là phiên bản giới hạn mới nhất của năm nay sao! Thiên nga bảy sắc, còn có cả vòng tay bằng vân đá bảy sắc!”
Các sản phẩm cao cấp như thế này đều được quảng cáo trên trang chủ và trang web chính thức, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn.
Trang sức của châu báu Gia Hân được làm thủ công nên vô cùng tinh xảo, làm được kiểu dáng phức tạp như thế này là rất khó, sản xuất lại bất tiện, nên chỉ có số lượng giới hạn mà thôi.
Ngoài ra, nó cũng là một phần nào đó của phương pháp tiếp thị, có nghĩa là tiếp thị đói*.
*tiếp thị đói: một loại chiến thuật marketing gọi là hunger marketing
Những thứ cao cấp và độc đáo như vậy, nếu như làm cho tất cả các phú bà đều đeo được, thì há chẳng phải sẽ như ‘đồ chợ’ sao?
Vậy nên phải là phiên bản giới hạn để những người có địa vị có quan hệ cũng như có tiền mới mua được.
Những người mua được theo cách này sẽ cảm thấy mình hơn người khác, thì đó sẽ là một phương pháp tiếp thị thành công.
Sợi dây chuyền Thiên nga bảy sắc này đang là dòng hot của năm nay, nghe nói mỗi nước chỉ bán ra ba bộ như thế này, kiểu thiếp thị đói này đã khiến cho không ít các phú bà tranh nhau giành lấy, thậm chí còn có người đề nghị đem ra bán đấu giá.
Giá của bộ trang sức này cũng khá đắt, tám trăm tám mươi nghìn!
Tám trăm tám mươi nghìn một bộ trang sức, cũng hiếm thấy quá rồi.
Phải biết rằng những viên kim cương vàng hồng kia thực ra không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là do ý tưởng thiết kế và thương hiệu.
Nhưng những thứ càng tiết kiệm chi phí thì càng được ưa chuộng.
Cao Tùng chau mày: “Cái gì? Thiên nga bảy sắc? Không thể nào!”
Cao Tùng nhanh chóng đứng dậy, lôi chiếc hộp đến trước mặt, khi nhìn thấy trong hộp đúng là Thiên nga bảy sắc, anh ta liền nhíu mày.
“Không thể nào, chúng tôi còn chưa mở bán bộ Thiên nga bảy sắc này, cho dù có là người nội bộ cũng không thể mua được, trừ khi là chính bà chủ của chúng tôi tặng mới được”.
Vương Ngọc vô cùng cay cú, ánh mắt ghen tị đến mức muốn rơi ra ngoài, nhưng khi nghe Cao Tùng nói như vậy, cô ta đột nhiên trở nên hưng phấn.
“Hở? Ý của anh là, cái này là giả sao?”
Cao Tùng cau mày, có hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Thực sự anh ta nhìn món đồ này rất giống thật, dù sao thì tay nghề và các chi tiết đều rất tinh xảo, hơn nữa những viên kim cương kia cũng là thật.
Nhưng... không thể nào!
Những người có thể được sếp đích thân tặng quà đều là những người giàu có và quyền quý, dù gì thì cũng phải đẳng cấp như Liễu Thanh Thanh, quan hệ còn phải tốt và có thân phận danh giá.
Tần Lâm trông như thế này... không thể nào!
Trên mặt Vương Ngọc lộ ra vẻ giễu cợt.
“Món đồ giả này làm cũng tốt quá rồi đó, giống y như thật vậy!”
“Anh Cao, làm sao anh nhìn ra được đồ giả thế?”
Vương Ngọc không phải đang thực sự hiếu kỳ, cô ta chỉ muốn hỏi Cao Tùng để xác nhận cho chắc chắn hơn mà thôi.
Nếu đã nói là giả thì phải đưa ra được bằng chứng, cũng không thể nào nói bừa là giả được chứ? Nói có sách mách có chứng.
Cao Tùng cầm sợi dây chuyền lên, kiểm tra tỉ mỉ mặt dây chuyền, sau đó nhìn sang chiếc vòng tay, khé miệng chợt nhếch lên.
“Tôi đã chắc chắn rồi, đây chính là đồ giả”.
“Món đồ này thật sự có rất nhiều người biết, tất cả mọi sản phẩm phiên bản giới hạn của châu báu Gia Hân đều có số sê-ri ở phía trên”.
“Hai ký tự đầu tiên phải là các chữ cái JX, đó là tên viết tắt của Gia Hân”.
“Sau nó sẽ có một hoặc hai chữ số kèm theo”.
“Nếu số lượng giới hạn nhỏ hơn mười thì sẽ là một chữ số, nhưng nếu số lượng giới hạn nhỏ hơn một trăm, sẽ là hai chữ số”.
“Tất cả đều được làm thủ công, đương nhiên không thể nào sai về mặt này được, là phiên bản giới hạn nhưng lại không có số sê-ri riêng biệt ở trên, vậy chắc chắn là đồ giả”.
Vẻ mặt Cao Tùng đắc ý như thể mình là người thắng cuộc, nếu như về mặt khác có chút vấn đề, thì có lẽ anh ta sẽ không nhìn ra được, dù gì sợi dây chuyền super fake làm thực sự quá giống, thậm chí anh ta còn nghi ngờ rằng nhân viên nào đó lợi dụng chức vụ để làm đơn riêng bên ngoài.
Nhưng nếu đã không có số sê – ri thì chắc chắn nó là đồ giả! Giả đến mức không thể nào giả hơn được nữa!
Vương Ngọc bật cười: “Ha ha, chắc anh chuẩn bị món đồ giả này từ lâu rồi nhỉ, vì để tiết kiệm tiền, anh cũng tốn không ít công sức rồi đấy”.
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, tiền không đủ mà, nên đành phải tốn chút công sức thôi”.
“Nếu hôm nay anh Cao không đến, chúng ta coi như đã bị che mắt rồi, mà không thể không nói điều này, anh cũng có thủ đoạn thật đấy nhỉ?”
Trần Khả Nhi chau mày, cô không hề thích người khác chỉ trỏ vào quà của mình, liền nhanh chóng lấy lại chiếc hộp rồi nói.
“Thật hay giả thì liên quan gì đến các người, tôi thích là được”.
Vương Ngọc cười khẩy: “Trần Khả Nhi, không thể nói như vậy được chứ, nếu mua không nổi thì đừng mua, hoặc mua cái nào rẻ hơn ý, đeo đồ giả trên người thì bản chất sẽ khác đấy”.
“Cô...”, sắc mặt Trần Khả Nhi bỗng trầm xuống, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Lâm lại cảm thấy vô cùng buồn cười khi nghe bọn họ phân tích.
“Anh chắc chắn đây là giả sao?”
Cao Tùng cười nhạt: “Đương nhiên, tất cả các phiên bản giới hạn của công ty tôi đều được đánh số, không có ngoại lệ, trừ phi là trang sức do chính tay bà chủ tôi đeo thì mới không có số”.
Hồ Gia Hân là bà chủ, đương nhiên sẽ có mỗi một loại trang sức phiên bản giới hạn cho riêng mình.
Đó là trang sức của riêng cô ấy nên không cần phải đánh số, chẳng lẽ công ty của mình mà cũng cần phải đeo đồ giả sao?
Cao Tùng nhìn thấy bộ dạng tự tin của Tần Lâm, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Lẽ nào, anh muốn nói là bà chủ của chúng tôi tặng riêng đồ của mình cho anh à?”
Tần Lâm nghe xong liên cười nhạt: “Sao thế, không thể à?”
“Ha ha ha ha... Đương nhiên không thể! Anh nghĩ anh là ai chứ? Bộ Thiên nga bảy sắc này chính là do bà chủ chúng tôi đích thân thiết kế, làm sao mà sếp có thể tặng một trong những món đồ mà mình thích nhất cho anh được đây?”
Cao Tùng giống hệt như đang được nghe một trong những trò đùa hài hước nhất thế giới, mỗi một phiên bản giới hạn thì bà chủ đều tự mình giữ lấy một bộ, bình thường sẽ không đeo ra ngoài, cô ấy thích bộ Thiên nga bảy sắc này đến vậy, làm sao có thể tặng cho người khác được chứ?