Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-540
Chương 718: Chủ tịch Tần?
Vương Nhị cũng hơi khó hiểu, sao lại có người biết số điện thoại của văn phòng cô mà yêu cầu chuyển vào chứ?
“Tôi là Tần Lâm”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Nhị khẽ giật mình, vội vàng đứng lên.
Mặc dù không đứng đối diện, nhưng Vương Nhị vẫn cực kì lễ phép.
Cô ấy có thể từ một nhân viên quèn sắp bị sa thải trở thành phó tổng giám đốc tập đoàn Hiên Viên như bây giờ, tất cả là nhờ Tần Lâm nâng đỡ.
Vương Nhị của ngày hôm nay đã không còn là cô gái nhút nhát, chỉ biết vâng vâng dạ dạ năm nào nữa, giờ cô đã là phó tổng giám đốc chân chính phụ trách một mảng.
“Chủ tịch Tần!”
Tần Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Ai bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc của chi nhánh mới ở tỉnh lỵ vậy?”
Vương Nhị nói: “Là do hội đồng quản trị bầu chọn”.
Tần Lâm nói: “Được rồi, nói cho bọn họ biết, tôi bỏ phiếu phản đối và sa thải tổng giám đốc mới này”.
Vương Nhị sững sờ giây lát, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Vâng thưa chủ tịch!”
Mặc dù sự việc quá đột ngột, nhưng chủ tịch Tần đã nói thế thì tất nhiên có lý do của anh.
Thực sự không biết vị tổng giám đốc Khưu mới nhận chức này đã làm chuyện gì ngu ngốc, đắc tội với chủ tịch Tần đây, đúng là đần độn.
Sau khi cúp máy, Vương Nhị lập tức triệu tập tất cả mọi người mở cuộc họp hội đồng quản trị, thông báo với mọi người, đồng thời báo lại chuyện này với Mạnh Văn Cương.
Sau khi cúp máy, cô gái lễ tân đứng bên cạnh Tần Lâm cũng đơ ra.
“Anh... Anh là ai?”
Người thanh niên này cũng quá khủng bố rồi đi, trực tiếp gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc Vương của tổng công ty, rồi ra lệnh cho cô ấy sa thải tổng giám đốc Khưu?
Người trợ lý này không hề nghi ngờ Tần Lâm đang giả vờ hay dọa nạt.
Bởi vì chính mắt cô ta nhìn thấy Tần Lâm gọi vào số điện thoại tổng công ty, đồng thời tận tai nghe thấy anh chuyển máy đến văn phòng phó tổng giám đốc Vương rồi ra lệnh.
Lúc trước từng nghe nói chủ tịch tổng công ty không phải là Mạnh Văn Cương mà là người khác, là một tỷ phú trẻ tuổi, còn từng có tin đồn với phó tổng giám đốc Vương...
Lẽ nào chính là người trước mặt này?
Tần Lâm liếc nhìn cô ta, cũng không hề giấu diếm.
“Tôi là chủ tịch của tổng công ty các cô”.
Nhân viên lễ tân kinh ngạc hít một hơi sâu, bỗng chốc cảm thấy da đầu tê dại, người này chính là sếp lớn sao, chức cao hơn mấy người tổng giám đốc Khưu biết bao nhiêu lần, đây là cải trang vi hành à?
“A! Chủ tịch, giờ... giờ chủ tịch muốn đến văn phòng tổng giám đốc Khưu ạ?”
Biết được Tần Lâm là chủ tịch, cô ta nào dám cản đường nữa chứ? Hẹn với chả hò cái gì, sếp lớn đến đây rồi, cả công ty nào dám không ra đón tiếp!
Tần Lâm gật đầu, theo nhân viên lễ tân đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khưu Đại Xuân đang ngồi xem tài liệu trong phòng, thấy có người đi vào mà không gõ cửa, liền cau mày.
“Các cô các cậu có chuyện gì? Ai cho cô cậu vào!”
Em gái lễ tân vội vàng giới thiệu: “Tổng giám đốc Khưu, đây là chủ tịch Tần của tổng công ty chúng ta”.
Khưu Đại Xuân nhíu mày: “Chủ tịch Tần? Sao tôi chưa từng nghe thấy cái tên này ở tổng công ty.... Cái gì! Chủ tịch Tần?”
Khưu Đại Xuân đột nhiên kịch động đứng dậy, tất nhiên ông ta từng nghe đến chủ tịch Tần rồi, nhưng là qua lời của phó tổng giám đốc Vương.
Tình cờ nghe thấy phó tổng giám đốc Vương nhắc đến một lần, hình như sếp lớn phía sau tổng công ty họ Tần, lẽ nào chính là chủ tịch Tần này?
Khưu Đại Xuân đột nhiên đứng dậy, vội tiến lên: “Chào chủ tịch Tần, tôi là Khưu Đại Xuân, là tổng giám đốc chi nhánh mới nhậm chức”.
“Hoan nghênh lãnh đạo đến thanh tra, nếu có gì chưa hài lòng, mong chủ tịch chỉ dạy”.
Tần Lâm hơi nhíu mày, thái độ của Khưu Đại Xuân này cũng khá được, không hề ra vẻ kiêu căng độc đoán.
Khưu Đại Xuân còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên reo lên, ông ta cầm điện thoại lên xem, đang định cúp máy thì đột nhiên nhíu mày do dự.
Bởi vì người gọi chính là Mạnh Văn Cương.
Tuy nhiên, Khưu Đại Xuân vẫn định cúp máy, dù sao thì chủ tịch Tần cũng đang ở đây, cho dù người gọi là chủ tịch Mạnh thì cũng không thể nhận, như vậy quá bất lịch sự.
Đang định cúp máy thì Tần Lâm nói.
“Ông cứ nghe đi”.
“Vâng, cảm ơn chủ tịch Tần!”
Khưu Đại Xuân nhận máy: “Alo, chủ tịch Mạnh à?.... Cái gì! Tôi...”, sắc mặt Khưu Đại Xuân trở nên rất khó coi, nhưng hai phút sau, ông ta ủ rũ cúp máy, vẻ mật vô cùng chán nản.
“Xin lỗi chủ tịch Tần, là lỗi của tôi, tôi sẽ tự kiểm điểm lại mình”.
Thấy dáng vẻ thành khẩn của Khưu Đại Xuân, Tần Lâm lại muốn cho ông ta một cơ hội, liền hỏi.
“Ông có quan hệ gì với tên Sở Dương Cương nhà họ Sở?”
Khưu Đại Xuân nghe vậy thì lập tức đoán ra, vội vàng nói.
“Chủ tịch Tần, tôi là cậu của Sở Dương Cương, có quan hệ họ hàng với nhà cậu ta, sao vậy ạ, thằng nhóc đó động chạm tới cậu Tần à?”
Tần Lâm nói: “Không đến mức động chạm, chỉ là tôi thấy anh ta quá mức kiêu căng hống hách, ra vẻ như anh ta có thể quyết định việc của tập đoàn Hiên Viên”.
Nghe Tần Lâm nói vậy, sắc mặt Khưu Đại Xuân tối sầm lại, khóe miệng co giật kịch liệt.
Lúc này ông ta đã hiểu rồi, thì ra là Sở Dương Cương ở bên ngoài dùng danh nghĩa của ông ta để hống hách, cuối cùng đụng phải cậu Tần!
Trong cơn thịnh nộ, cậu Tần đã trực tiếp sa thải Khưu Đại Xuân.
Khưu Đại Xuân oan uổng quá đi mất!
“Chủ tịch Tần yên tâm, trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, cậu ta đã quen tự cao tự đại, lấy danh nghĩa của tôi để cáo mượn oai hùm, đúng là muốn chết mà!”
Thấy vẻ mặt hối hận của Khưu Đại Xuân, Tần Lâm cũng hơi mềm lòng.
Thực sự ông ta chưa làm gì cả, tất cả đều là do Sở Dương Cương kéo xuống hố.
“Nếu đã không phải do ông dung túng, vậy thì bỏ qua đi, ông tạm thời vẫn giữ chức vụ này”.
“Vâng! Cảm ơn chủ tịch Tần, cảm ơn cậu!”, đây là tổng giám đốc chi nhánh do hội đồng quản trị tổng công ty giơ tay biểu quyết, hẳn là người có năng lực, nếu không làm sai chuyện gì, thì Tần Lâm vẫn tôn trọng quyết định của bọn họ.
“Ông tiếp tục đảm nhận chức vụ này, bên dưới tầng có đại diện nhà họ Trần tên Trần Diên, cân nhắc cho nhà bọn họ nhiều hợp đồng một chút. Nếu điều kiện cho phép, thì đem tất cả dự án của nhà họ Sở giao cho nhà họ Trần”.
“Vâng, chủ tịch yên tâm!”
Có thể giữ được chức vị đã là mong muốn lớn nhất của Khâu Đại Xuân rồi, chẳng khác gì được đại xá, lúc này tất nhiên không dám lơ là bất kỳ lời căn dặn nào của Tần Lâm, vội vàng chỉ đạo xuống dưới.
Giao tất cả hạng mục trong tay nhà họ Sở cho nhà họ Trần.
Không bao lâu sau, Tần Lâm đã xuống dưới tầng.
Trần Diên ngồi đợi đã có chút lo lắng, thấy Tần Lâm xuống thì vội vàng quan tâm hỏi.
“Cậu không sao chứ, bị đuổi xuống à? Không sao, về tôi sẽ giải thích với chú Ba”.
Tần Lâm mỉm cười: “Đã giải quyết xong rồi, tất cả dự án đều thuộc về cô”.
Trần Diên hơi sững sờ, rồi bất lực lắc đầu: “Đừng đùa nữa, có lẽ về nhà tôi sẽ bị mắng đây, không có tâm trạng đùa đâu”.
Tần Lâm bất lực: “Ai đùa với cô, cô cứ đợi đi”.
Khi anh vừa dứt lời, một vài người mặc đồng phục, tay cầm tài liệu từ trong thang máy đi ra, đi thẳng đến bên cạnh Trần Diên.
“Xin hỏi cô là Trần Diên đúng không?”
“Vâng... Là tôi, sao vậy?”
“Chào cô Tần, tôi là tổng phụ trách dự án chi nhánh tỉnh lỵ của tập đoàn Hiên Viên. Chúng tôi có rất nhiều dự án sản phẩm y dược, mong cô xem thử xem có ý định hợp tác với dự án nào”.
Nói xong, người tổng phụ trách mở tập tài liệu ra, đặt xuống trước mặt Trần Diên, rồi đưa cho cô một cây bút”.
“Cô Trần, cô có hứng thú với dự án nào thì có thể trực tiếp đánh dấu bên dưới”.
Trần Diên ngây người, nhiều vậy sao!
“Các...các người đang đùa đúng không? Để tôi tự ý chọn nhiều dự án như vậy sao?”
Người phụ trách mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cô Trần có thể chọn tùy thích”.
Lúc này Trần Diên có một cảm giác, dường như trước mắt cô không phải danh sách dự án, mà là thực đơn gọi món lẩu trong nhà hàng.
“Vậy... Vậy tôi có thể chọn hết không?”, Trần Diên dò hỏi.
Người phụ trách cười nhạt: “Tất nhiên là được”.
Vương Nhị cũng hơi khó hiểu, sao lại có người biết số điện thoại của văn phòng cô mà yêu cầu chuyển vào chứ?
“Tôi là Tần Lâm”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Nhị khẽ giật mình, vội vàng đứng lên.
Mặc dù không đứng đối diện, nhưng Vương Nhị vẫn cực kì lễ phép.
Cô ấy có thể từ một nhân viên quèn sắp bị sa thải trở thành phó tổng giám đốc tập đoàn Hiên Viên như bây giờ, tất cả là nhờ Tần Lâm nâng đỡ.
Vương Nhị của ngày hôm nay đã không còn là cô gái nhút nhát, chỉ biết vâng vâng dạ dạ năm nào nữa, giờ cô đã là phó tổng giám đốc chân chính phụ trách một mảng.
“Chủ tịch Tần!”
Tần Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Ai bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc của chi nhánh mới ở tỉnh lỵ vậy?”
Vương Nhị nói: “Là do hội đồng quản trị bầu chọn”.
Tần Lâm nói: “Được rồi, nói cho bọn họ biết, tôi bỏ phiếu phản đối và sa thải tổng giám đốc mới này”.
Vương Nhị sững sờ giây lát, nhưng ngay lập tức gật đầu: “Vâng thưa chủ tịch!”
Mặc dù sự việc quá đột ngột, nhưng chủ tịch Tần đã nói thế thì tất nhiên có lý do của anh.
Thực sự không biết vị tổng giám đốc Khưu mới nhận chức này đã làm chuyện gì ngu ngốc, đắc tội với chủ tịch Tần đây, đúng là đần độn.
Sau khi cúp máy, Vương Nhị lập tức triệu tập tất cả mọi người mở cuộc họp hội đồng quản trị, thông báo với mọi người, đồng thời báo lại chuyện này với Mạnh Văn Cương.
Sau khi cúp máy, cô gái lễ tân đứng bên cạnh Tần Lâm cũng đơ ra.
“Anh... Anh là ai?”
Người thanh niên này cũng quá khủng bố rồi đi, trực tiếp gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc Vương của tổng công ty, rồi ra lệnh cho cô ấy sa thải tổng giám đốc Khưu?
Người trợ lý này không hề nghi ngờ Tần Lâm đang giả vờ hay dọa nạt.
Bởi vì chính mắt cô ta nhìn thấy Tần Lâm gọi vào số điện thoại tổng công ty, đồng thời tận tai nghe thấy anh chuyển máy đến văn phòng phó tổng giám đốc Vương rồi ra lệnh.
Lúc trước từng nghe nói chủ tịch tổng công ty không phải là Mạnh Văn Cương mà là người khác, là một tỷ phú trẻ tuổi, còn từng có tin đồn với phó tổng giám đốc Vương...
Lẽ nào chính là người trước mặt này?
Tần Lâm liếc nhìn cô ta, cũng không hề giấu diếm.
“Tôi là chủ tịch của tổng công ty các cô”.
Nhân viên lễ tân kinh ngạc hít một hơi sâu, bỗng chốc cảm thấy da đầu tê dại, người này chính là sếp lớn sao, chức cao hơn mấy người tổng giám đốc Khưu biết bao nhiêu lần, đây là cải trang vi hành à?
“A! Chủ tịch, giờ... giờ chủ tịch muốn đến văn phòng tổng giám đốc Khưu ạ?”
Biết được Tần Lâm là chủ tịch, cô ta nào dám cản đường nữa chứ? Hẹn với chả hò cái gì, sếp lớn đến đây rồi, cả công ty nào dám không ra đón tiếp!
Tần Lâm gật đầu, theo nhân viên lễ tân đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Khưu Đại Xuân đang ngồi xem tài liệu trong phòng, thấy có người đi vào mà không gõ cửa, liền cau mày.
“Các cô các cậu có chuyện gì? Ai cho cô cậu vào!”
Em gái lễ tân vội vàng giới thiệu: “Tổng giám đốc Khưu, đây là chủ tịch Tần của tổng công ty chúng ta”.
Khưu Đại Xuân nhíu mày: “Chủ tịch Tần? Sao tôi chưa từng nghe thấy cái tên này ở tổng công ty.... Cái gì! Chủ tịch Tần?”
Khưu Đại Xuân đột nhiên kịch động đứng dậy, tất nhiên ông ta từng nghe đến chủ tịch Tần rồi, nhưng là qua lời của phó tổng giám đốc Vương.
Tình cờ nghe thấy phó tổng giám đốc Vương nhắc đến một lần, hình như sếp lớn phía sau tổng công ty họ Tần, lẽ nào chính là chủ tịch Tần này?
Khưu Đại Xuân đột nhiên đứng dậy, vội tiến lên: “Chào chủ tịch Tần, tôi là Khưu Đại Xuân, là tổng giám đốc chi nhánh mới nhậm chức”.
“Hoan nghênh lãnh đạo đến thanh tra, nếu có gì chưa hài lòng, mong chủ tịch chỉ dạy”.
Tần Lâm hơi nhíu mày, thái độ của Khưu Đại Xuân này cũng khá được, không hề ra vẻ kiêu căng độc đoán.
Khưu Đại Xuân còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên reo lên, ông ta cầm điện thoại lên xem, đang định cúp máy thì đột nhiên nhíu mày do dự.
Bởi vì người gọi chính là Mạnh Văn Cương.
Tuy nhiên, Khưu Đại Xuân vẫn định cúp máy, dù sao thì chủ tịch Tần cũng đang ở đây, cho dù người gọi là chủ tịch Mạnh thì cũng không thể nhận, như vậy quá bất lịch sự.
Đang định cúp máy thì Tần Lâm nói.
“Ông cứ nghe đi”.
“Vâng, cảm ơn chủ tịch Tần!”
Khưu Đại Xuân nhận máy: “Alo, chủ tịch Mạnh à?.... Cái gì! Tôi...”, sắc mặt Khưu Đại Xuân trở nên rất khó coi, nhưng hai phút sau, ông ta ủ rũ cúp máy, vẻ mật vô cùng chán nản.
“Xin lỗi chủ tịch Tần, là lỗi của tôi, tôi sẽ tự kiểm điểm lại mình”.
Thấy dáng vẻ thành khẩn của Khưu Đại Xuân, Tần Lâm lại muốn cho ông ta một cơ hội, liền hỏi.
“Ông có quan hệ gì với tên Sở Dương Cương nhà họ Sở?”
Khưu Đại Xuân nghe vậy thì lập tức đoán ra, vội vàng nói.
“Chủ tịch Tần, tôi là cậu của Sở Dương Cương, có quan hệ họ hàng với nhà cậu ta, sao vậy ạ, thằng nhóc đó động chạm tới cậu Tần à?”
Tần Lâm nói: “Không đến mức động chạm, chỉ là tôi thấy anh ta quá mức kiêu căng hống hách, ra vẻ như anh ta có thể quyết định việc của tập đoàn Hiên Viên”.
Nghe Tần Lâm nói vậy, sắc mặt Khưu Đại Xuân tối sầm lại, khóe miệng co giật kịch liệt.
Lúc này ông ta đã hiểu rồi, thì ra là Sở Dương Cương ở bên ngoài dùng danh nghĩa của ông ta để hống hách, cuối cùng đụng phải cậu Tần!
Trong cơn thịnh nộ, cậu Tần đã trực tiếp sa thải Khưu Đại Xuân.
Khưu Đại Xuân oan uổng quá đi mất!
“Chủ tịch Tần yên tâm, trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, cậu ta đã quen tự cao tự đại, lấy danh nghĩa của tôi để cáo mượn oai hùm, đúng là muốn chết mà!”
Thấy vẻ mặt hối hận của Khưu Đại Xuân, Tần Lâm cũng hơi mềm lòng.
Thực sự ông ta chưa làm gì cả, tất cả đều là do Sở Dương Cương kéo xuống hố.
“Nếu đã không phải do ông dung túng, vậy thì bỏ qua đi, ông tạm thời vẫn giữ chức vụ này”.
“Vâng! Cảm ơn chủ tịch Tần, cảm ơn cậu!”, đây là tổng giám đốc chi nhánh do hội đồng quản trị tổng công ty giơ tay biểu quyết, hẳn là người có năng lực, nếu không làm sai chuyện gì, thì Tần Lâm vẫn tôn trọng quyết định của bọn họ.
“Ông tiếp tục đảm nhận chức vụ này, bên dưới tầng có đại diện nhà họ Trần tên Trần Diên, cân nhắc cho nhà bọn họ nhiều hợp đồng một chút. Nếu điều kiện cho phép, thì đem tất cả dự án của nhà họ Sở giao cho nhà họ Trần”.
“Vâng, chủ tịch yên tâm!”
Có thể giữ được chức vị đã là mong muốn lớn nhất của Khâu Đại Xuân rồi, chẳng khác gì được đại xá, lúc này tất nhiên không dám lơ là bất kỳ lời căn dặn nào của Tần Lâm, vội vàng chỉ đạo xuống dưới.
Giao tất cả hạng mục trong tay nhà họ Sở cho nhà họ Trần.
Không bao lâu sau, Tần Lâm đã xuống dưới tầng.
Trần Diên ngồi đợi đã có chút lo lắng, thấy Tần Lâm xuống thì vội vàng quan tâm hỏi.
“Cậu không sao chứ, bị đuổi xuống à? Không sao, về tôi sẽ giải thích với chú Ba”.
Tần Lâm mỉm cười: “Đã giải quyết xong rồi, tất cả dự án đều thuộc về cô”.
Trần Diên hơi sững sờ, rồi bất lực lắc đầu: “Đừng đùa nữa, có lẽ về nhà tôi sẽ bị mắng đây, không có tâm trạng đùa đâu”.
Tần Lâm bất lực: “Ai đùa với cô, cô cứ đợi đi”.
Khi anh vừa dứt lời, một vài người mặc đồng phục, tay cầm tài liệu từ trong thang máy đi ra, đi thẳng đến bên cạnh Trần Diên.
“Xin hỏi cô là Trần Diên đúng không?”
“Vâng... Là tôi, sao vậy?”
“Chào cô Tần, tôi là tổng phụ trách dự án chi nhánh tỉnh lỵ của tập đoàn Hiên Viên. Chúng tôi có rất nhiều dự án sản phẩm y dược, mong cô xem thử xem có ý định hợp tác với dự án nào”.
Nói xong, người tổng phụ trách mở tập tài liệu ra, đặt xuống trước mặt Trần Diên, rồi đưa cho cô một cây bút”.
“Cô Trần, cô có hứng thú với dự án nào thì có thể trực tiếp đánh dấu bên dưới”.
Trần Diên ngây người, nhiều vậy sao!
“Các...các người đang đùa đúng không? Để tôi tự ý chọn nhiều dự án như vậy sao?”
Người phụ trách mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cô Trần có thể chọn tùy thích”.
Lúc này Trần Diên có một cảm giác, dường như trước mắt cô không phải danh sách dự án, mà là thực đơn gọi món lẩu trong nhà hàng.
“Vậy... Vậy tôi có thể chọn hết không?”, Trần Diên dò hỏi.
Người phụ trách cười nhạt: “Tất nhiên là được”.