Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 38: Làm quản lý thì giỏi lắm à?
Vương Mai chau mày: "Quản lý, nhân viên của quán mỗi tháng đều được nghỉ phép một lần, chỉ nghỉ một lần không trừ vào tiền chuyên cần".
Tôn Đồng cười khẩy một tiếng: "Đó là quy định trước đây, quy định bây giờ đã đổi rồi, phải xem thái độ làm việc của nhân viên tốt hay không mới có thể xin nghỉ phép, thái độ làm việc tháng trước của dì không tốt cho nên không có cơ hội nghỉ phép đâu, dì nghỉ làm một ngày, ngoài việc trừ lương ngày đó ra thì cũng không có tiền chuyên cần".
"Cậu..." Vương Mai tức giận, quy định này là do ông chủ đề ra, cho dù là quản lý cũng không thể nói đổi là đổi, hơn nữa thái độ làm việc tốt hay không cũng không đến lượt anh ta nói? Đây rõ ràng là muốn làm khó Vương Mai.
Vương Mai vẫn luôn làm việc chăm chỉ, cố gắng hết sức, trong nhà hàng không ai có thể so được với bà ấy, chỉ là nghỉ phép một ngày, vậy mà lại muốn trừ cả lương lẫn tiền chuyên cần, tại sao chứ!
Tôn Đồng thấy vẻ mặt tức giận của Vương Mai liền cười nhạt, thấp giọng nói.
"Dì Vương, tôi đã nói rồi, giới thiệu con gái của dì cho tôi, nhưng dì lại không đồng ý, bây giờ dì có cần suy nghĩ lại không?"
Vẻ mặt Vương Mai trầm xuống.
Diệp Vãn Nhi thường qua đây đón bà ấy, có một lần bị Tôn Đồng nhìn thấy, lọt vào mắt xanh của anh ta nên cứ quấn lấy Vương Mai đòi giới thiệu.
Nhưng Vương Mai biết rõ, tên Tôn Đồng này chẳng phải người tốt đẹp gì, đứng núi này trông núi nọ, thay bạn gái như thay áo, tất nhiên bà ấy không thể giới thiệu con gái cho loại người này rồi.
Sau khi từ chối vài lần, Tôn Đồng bắt đầu ỷ mình là quản lý gây khó dễ cho bà ấy.
Bây giờ càng quá đáng hơn là dám động chạm vào tiền lương của bà ấy.
Vương Mai nén giận nói: "Được, tôi không cần tiền chuyên cần nữa, gửi lương tháng này cho tôi đi".
Tôn Đồng nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Không có tiền chuyên cần, lương tháng này của dì còn hơn hai nghìn tệ, bây giờ ngân hàng cũng sắp đóng cửa rồi, đợi tháng sau tôi gửi lương luôn một thể".
"Cậu...cậu dựa vào cái gì!"
Trừ hết tiền chuyên cần thì thôi đi, còn giữ lương tháng của bà ấy, chuyện này thật sự quá đáng!
Tôn Đồng cười lạnh: "Dựa vào việc tôi là quản lý, nếu dì không đồng ý thì có thể bỏ việc mà, nhưng dì phải nghĩ cho kỹ, nếu dì bỏ việc thì lương tháng này cũng không có đâu".
"Cậu..."
Vương Mai toàn thân run rẩy, trong lòng ấm ức, nước mắt tuôn rơi.
Mấy người nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn thấy nhưng giả vờ như không thấy.
Bọn họ sẽ không vì Vương Mai mà đắc tội với quản lý, nếu không sau này bọn họ sẽ bị gây khó dễ.
"Mẹ, con đến đón mẹ đây".
Diệp Vãn Nhi đẩy cửa ra cười ha ha, chuẩn bị đón Vương Mai về nhà.
Vương Mai vội vàng lau nước mắt, giả vờ như không có việc gì xảy ra.
Mặc dù động tác rất nhanh nhưng vẫn bị Diệp Vãn Nhi nhìn thấy.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
Vương Mai gượng cười nói: "Mẹ không sao, bụi bay vào mắt, vị này là..."
Tần Lâm bước lên nắm lấy tay Vương Mai: "Dì Vương, cháu là Tiểu Lâm".
"Tiểu Lâm!", Vương Mai mừng rỡ! Trong mắt lộ ra vẻ vô cùng kích động, xoa xoa đầu Tần Lâm.
"Tiểu Lâm cháu chưa chết! Tốt quá rồi, tốt quá rồi, đúng là ông trời có mắt!"
Nhìn thấy Vương Mai già đi nhiều, trong lòng Tần Lâm có chút xót xa.
Nhìn thấy Diệp Vãn Nhi đến, Tôn Đồng vốn rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy cô ấy dẫn theo một người đàn ông, bọn họ giống như một đôi vậy, Tôn Đồng bỗng khó chịu.
"Bây giờ vẫn chưa đến lúc nghỉ làm đâu, muốn gặp mặt người thân thì cút ra ngoài, nếu không lương tháng sau cũng không còn đâu!"
Vương Mai chau mày, đột nhiên đứng dậy.
"Cậu dựa vào cái gì? Cậu chỉ là quản lý, muốn trừ lương là trừ lương chắc, ông chủ còn chưa nói gì, cậu có quyền gì!"
Tôn Đồng cười lạnh: "Ông chủ? Dì chỉ là phục vụ quèn, dì có tư cách gì gặp ông chủ? Một năm tôi còn chả được gặp mấy lần, dì tưởng dì là ai?"
Diệp Vãn Nhi chau mày: "Anh ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà phục vụ quèn. Làm quản lý thì giỏi lắm à?"
Vương Mai chau mày: "Quản lý, nhân viên của quán mỗi tháng đều được nghỉ phép một lần, chỉ nghỉ một lần không trừ vào tiền chuyên cần".
Tôn Đồng cười khẩy một tiếng: "Đó là quy định trước đây, quy định bây giờ đã đổi rồi, phải xem thái độ làm việc của nhân viên tốt hay không mới có thể xin nghỉ phép, thái độ làm việc tháng trước của dì không tốt cho nên không có cơ hội nghỉ phép đâu, dì nghỉ làm một ngày, ngoài việc trừ lương ngày đó ra thì cũng không có tiền chuyên cần".
"Cậu..." Vương Mai tức giận, quy định này là do ông chủ đề ra, cho dù là quản lý cũng không thể nói đổi là đổi, hơn nữa thái độ làm việc tốt hay không cũng không đến lượt anh ta nói? Đây rõ ràng là muốn làm khó Vương Mai.
Vương Mai vẫn luôn làm việc chăm chỉ, cố gắng hết sức, trong nhà hàng không ai có thể so được với bà ấy, chỉ là nghỉ phép một ngày, vậy mà lại muốn trừ cả lương lẫn tiền chuyên cần, tại sao chứ!
Tôn Đồng thấy vẻ mặt tức giận của Vương Mai liền cười nhạt, thấp giọng nói.
"Dì Vương, tôi đã nói rồi, giới thiệu con gái của dì cho tôi, nhưng dì lại không đồng ý, bây giờ dì có cần suy nghĩ lại không?"
Vẻ mặt Vương Mai trầm xuống.
Diệp Vãn Nhi thường qua đây đón bà ấy, có một lần bị Tôn Đồng nhìn thấy, lọt vào mắt xanh của anh ta nên cứ quấn lấy Vương Mai đòi giới thiệu.
Nhưng Vương Mai biết rõ, tên Tôn Đồng này chẳng phải người tốt đẹp gì, đứng núi này trông núi nọ, thay bạn gái như thay áo, tất nhiên bà ấy không thể giới thiệu con gái cho loại người này rồi.
Sau khi từ chối vài lần, Tôn Đồng bắt đầu ỷ mình là quản lý gây khó dễ cho bà ấy.
Bây giờ càng quá đáng hơn là dám động chạm vào tiền lương của bà ấy.
Vương Mai nén giận nói: "Được, tôi không cần tiền chuyên cần nữa, gửi lương tháng này cho tôi đi".
Tôn Đồng nhìn đồng hồ một cái rồi nói: "Không có tiền chuyên cần, lương tháng này của dì còn hơn hai nghìn tệ, bây giờ ngân hàng cũng sắp đóng cửa rồi, đợi tháng sau tôi gửi lương luôn một thể".
"Cậu...cậu dựa vào cái gì!"
Trừ hết tiền chuyên cần thì thôi đi, còn giữ lương tháng của bà ấy, chuyện này thật sự quá đáng!
Tôn Đồng cười lạnh: "Dựa vào việc tôi là quản lý, nếu dì không đồng ý thì có thể bỏ việc mà, nhưng dì phải nghĩ cho kỹ, nếu dì bỏ việc thì lương tháng này cũng không có đâu".
"Cậu..."
Vương Mai toàn thân run rẩy, trong lòng ấm ức, nước mắt tuôn rơi.
Mấy người nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh nhìn thấy nhưng giả vờ như không thấy.
Bọn họ sẽ không vì Vương Mai mà đắc tội với quản lý, nếu không sau này bọn họ sẽ bị gây khó dễ.
"Mẹ, con đến đón mẹ đây".
Diệp Vãn Nhi đẩy cửa ra cười ha ha, chuẩn bị đón Vương Mai về nhà.
Vương Mai vội vàng lau nước mắt, giả vờ như không có việc gì xảy ra.
Mặc dù động tác rất nhanh nhưng vẫn bị Diệp Vãn Nhi nhìn thấy.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
Vương Mai gượng cười nói: "Mẹ không sao, bụi bay vào mắt, vị này là..."
Tần Lâm bước lên nắm lấy tay Vương Mai: "Dì Vương, cháu là Tiểu Lâm".
"Tiểu Lâm!", Vương Mai mừng rỡ! Trong mắt lộ ra vẻ vô cùng kích động, xoa xoa đầu Tần Lâm.
"Tiểu Lâm cháu chưa chết! Tốt quá rồi, tốt quá rồi, đúng là ông trời có mắt!"
Nhìn thấy Vương Mai già đi nhiều, trong lòng Tần Lâm có chút xót xa.
Nhìn thấy Diệp Vãn Nhi đến, Tôn Đồng vốn rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy cô ấy dẫn theo một người đàn ông, bọn họ giống như một đôi vậy, Tôn Đồng bỗng khó chịu.
"Bây giờ vẫn chưa đến lúc nghỉ làm đâu, muốn gặp mặt người thân thì cút ra ngoài, nếu không lương tháng sau cũng không còn đâu!"
Vương Mai chau mày, đột nhiên đứng dậy.
"Cậu dựa vào cái gì? Cậu chỉ là quản lý, muốn trừ lương là trừ lương chắc, ông chủ còn chưa nói gì, cậu có quyền gì!"
Tôn Đồng cười lạnh: "Ông chủ? Dì chỉ là phục vụ quèn, dì có tư cách gì gặp ông chủ? Một năm tôi còn chả được gặp mấy lần, dì tưởng dì là ai?"
Diệp Vãn Nhi chau mày: "Anh ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà phục vụ quèn. Làm quản lý thì giỏi lắm à?"