Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-436
Chương 614: Hẹn người mẫu
Thái Trường Phúc thực ra vô cùng kính nể Tần Lâm, có thể khám bệnh qua màn hình một cách đơn giản như vậy để kê đơn thuốc thì đúng là cao thủ.
Nếu như ở ngay đây thì Tần Lâm có thể bắt tay ngay vào việc, nhẹ nhàng mà chữa khỏi bệnh này rồi.
Thái Trường Phúc cầm đơn thuốc đưa cho công chúa rồi nói.
"Công chúa, cháu không mang thai, yên tâm đi, Tần thần y đã chẩn đoán cho cháu rồi, cháu có một khối u lành tính ở vùng bụng, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi".
Công chúa lập tức kích động đến mức ngồi dậy.
"Thật không? Có thật sự là không mang thai không? Cảm ơn trời đất!"
Công chúa dù sao cũng chưa từng trải đời, không biết 'quy trình' để mang thai, cô bé thật sự lo mình mang thai nên buồn rầu trong thời gian dài.
Hôm nay nghe được lời giải thích chuyên nghiệp nên cô bé yên tâm hơn nhiều.
"Bác sĩ Tần, cảm ơn anh, em tên là Lisa, có cơ hội em sẽ đến Hoa Hạ để đích thân cảm ơn anh!"
Tần Lâm mỉm cười, cũng không quan tâm lắm.
Khám bệnh xong cũng tắt video, ông Charles kính nể Tần Lâm vô cùng.
Không hổ là Tần thần y, vấn đề phức tạp đến tay anh mà cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy.
Ở nước Dị Lan có rất nhiều người cảm thấy đây là sự trừng phạt của thần linh.
Còn Tần Lâm lại hóa giải nó một cách đơn giản, nếu như ở nước Dị Lan, nhất định sẽ được tôn làm thần linh.
Đông y ở nước ngoài, một là không được chấp nhận, hai là địa vị cực cao.
Như Thái Trường Phúc vậy, được gia tộc Charles vô cùng tôn trọng.
Ông Charles nói với Tần Lâm: "Chúng tôi phải bàn việc hợp tác thương mại với vị hôn phu tương lai của cậu Tần, nể mặt cậu Tần, chúng tôi sẽ nhường cho cô ấy phần lợi nhuận lớn nhất, cái này cậu Tần có thể yên tâm".
Tần Lâm gật đầu, anh khá yên tâm về cách làm việc của ông Charles.
Hơn nữa công ty của Liễu Thanh Thanh vốn là doanh nghiệp lớn nhất cả nước, cái này cũng được coi là cường cường liên hợp, không cần Tần Lâm phải lo lắng.
"Cậu Tần, vậy tôi xin phép ra về, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Hoa Hạ, có vấn đề gì thì xin cứ liên lạc với tôi".
"Ừm".
Gia tộc Charles rời đi, Tần Lâm cũng chuẩn bị đi về.
Vừa định đi về, đột nhiên nhận được một tin nhắn Zalo.
"Anh Tần, anh có thời gian không?"
Người gửi tin nhắn chính là cô siêu mẫu mà Tần Lâm đã cứu trên máy bay tên Thái Thái.
"Có thời gian, làm sao vậy?"
"Cổ tôi hơi đau, tôi đang muốn tìm anh, anh có ở y quán không?"
Nếu là người bệnh gặp vấn đề, Tần Lâm đương nhiên sẽ giúp đỡ.
Sau khi hẹn xong chỗ gặp, Tần Lâm liền bảo Thái Thái đến khách sạn này.
Mười mấy phút sau, một dáng người cao gầy thướt tha đi đến, người này chính là Thái Thái.
Thái Thái được coi là người mẫu nổi tiếng, đi trên đường có khá nhiều quay lại nhìn cô, hơn nữa Thái Thái thường lên nhiều tạp chí, làm người phát ngôn cho vô số hãng mỹ phẩm, độ nổi tiếng của bản thân cô khá cao, mặc dù không được nổi như Tô Văn Kỳ nhưng cũng được coi là siêu mẫu có tiếng rồi.
Vậy nên Thái Thái cũng đội mũ và đeo khẩu trang để phòng ngừa bị người khác nhận ra.
Sau khi vào trong phòng nhìn thấy Tần Lâm, Thái Thái vui vẻ vô cùng.
"Anh Tần, lâu rồi không gặp!"
Mặc dù Thái Thái khá cao nhưng dáng vẻ nhảy nhót lại rất đáng yêu.
Tần Lâm nói: "Sao vậy, chỗ nào không thoải mái? Tôi khám trước cho".
Thái Thái thè lưỡi, xoa cổ nói.
"Chỗ này không thoải mái".
Tần Lâm nhìn chỗ gáy mà Thái Thái chỉ, lập tức cạn lời.
"Xương cổ của cô không ổn thì liên quan gì đến khối u nang của cô?"
Thái Thái bĩu môi: "Tôi đâu bảo có liên quan mà..."
Tần Lâm cười gượng một tiếng, còn tưởng đây là di chứng mà lúc trước Tần Lâm chữa bệnh cho Thái Thái.
Dù sao khi ở trên máy bay chữa bệnh cũng có hơi không cẩn thận, cho dù Tần Lâm rất tin tưởng với y thuật của mình nhưng cấu tạo cơ thể con người rất phức tạp, có thể đột nhiên xảy ra vấn đề gì thì anh cũng không nắm chắc được.
Vậy nên mới lo Thái Thái có thể sẽ có di chứng, bây giờ có vẻ như không có chuyện gì.
Thái Thái chỉ vào cổ mình rồi nói.
"Anh Tần, cổ tôi đau lắm".
"Được rồi, tôi khám cho cô".
Tần Lâm bắt mạch trước, cổ bị đau, lưng đau, khớp gối đau,... đều thuộc về khoa ngoại Đông y, nhưng cho dù là khoa ngoại thì cũng cần phải bắt mạch để chẩn đoán bệnh.
Cổ bị đau rõ ràng không phải vì vết thương bên ngoài, vậy nên có thể là cơn đau đến từ bên trong.
Sau vài phút bắt mạch, Tần Lâm gật đầu.
"Không có vấn đề gì lớn, yên tâm đi, do chơi điện thoại nhiều quá, cộng thêm việc hay ăn đồ lạnh nên cơ thể có nhiều khí lạnh, vậy nên mới bị đau".
"Tôi xoa bóp cho cô một lúc, cô quay người ra đây đi".
Thái Thái ngồi trên ghế, quay lưng với Tần Lâm.
Tần Lâm vén mái tóc dài của cô ấy sang hai bên, hương thơm từ tóc khiến người khác thoải mái.
Chiếc cổ trắng nõn nà lộ ra trước mắt, Tần Lâm liền dùng tay xoa bóp.
Da Thái Thái vô cùng đẹp, vừa trắng vừa mềm, cô ấy như sinh ra là để làm nghề siêu mẫu này vậy.
Có điều Tần Lâm cũng không để ý nhiều, tay trái ấn vai của Thái Thái, tay phải xoa bóp cổ, ngón cái và ngón trỏ ấn mạnh hai huyệt vị trên xương cổ.
"Á!"
Thái Thái lập tức hừ một tiếng, ai đi mát xa thì đều biết, cảm giác mát xa vừa đau vừa thích.
Kỹ thuật của Tần Lâm rất tốt, có thể xoa bóp cho xương về đúng vị trí, đây vốn là nghề của Tần Lâm rồi, có thể dễ dàng khiến Thái Thái thấy vừa đau vừa thoải mái.
Sau hai tiếng rầm rì, Tần Lâm có hơi cạn lời.
"Cô gái ơi, cô không nhịn được chút à?"
Giọng của Thái Thái rất nhẹ nhàng, hừ như vậy có hơi không ổn lắm.
Thái Thái nghiến răng, mặt cũng vì xấu hổ mà ửng đỏ.
"Tôi...tôi sẽ cố".
Tần Lâm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa phòng riêng, hi vọng âm thanh này sẽ không bị truyền ra ngoài.
Sau mười phút mát xa, Thái Thái mất hết sức lực mà dựa vào ghế, thở dốc từng cơn, mặt ửng đỏ.
"Anh Tần, cổ tôi ổn hơn nhiều rồi, anh siêu thật đấy".
Mặc dù vừa mệt vừa đau nhưng không thể không nói, cơn đau trên cổ đã hoàn toàn biến mất.
Tần Lâm cười: "Vốn cũng không phải bệnh gì lớn, nhớ rằng sau này không được cúi đầu nghịch điện thoại nữa".
"Anh Tần, tôi phải đưa anh bao nhiêu tiền khám bệnh?"
Tần Lâm nói: "Không cần, chuyện nhỏ thôi mà".
Bệnh vặt này thực sự không cần phí khám bệnh.
Thái Thái cười hi hi: "Anh Tần, hay là tôi mời anh đi ăn cơm, anh giúp tôi hai lần, tôi còn chưa cảm ơn anh".
Tần Lâm chỉ lên đống đồ ăn còn thừa trên bàn.
"Tôi còn chưa ăn xong đây nè".
Thái Thái bĩu môi: "Nhưng mà người ta chưa ăn cơm mà...”
Thái Thái vốn là một mỹ nữ chân vừa dài vừa có khí chất, một khi làm nũng thì uy lực rất lớn.
Tần Lâm bất đắc dĩ: "Được rồi, cô muốn ăn cái gì?"
Thái Thái nói: "Tôi muốn ăn há cảo, bên cạnh có nhà hàng Há Cảo, chúng ta đi ăn thử đi?"
"Oke".
Hai người đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng, đi đến nhà hàng kia.
Mặt Thái Thái lộ vẻ gian xảo.
Thái Trường Phúc thực ra vô cùng kính nể Tần Lâm, có thể khám bệnh qua màn hình một cách đơn giản như vậy để kê đơn thuốc thì đúng là cao thủ.
Nếu như ở ngay đây thì Tần Lâm có thể bắt tay ngay vào việc, nhẹ nhàng mà chữa khỏi bệnh này rồi.
Thái Trường Phúc cầm đơn thuốc đưa cho công chúa rồi nói.
"Công chúa, cháu không mang thai, yên tâm đi, Tần thần y đã chẩn đoán cho cháu rồi, cháu có một khối u lành tính ở vùng bụng, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi".
Công chúa lập tức kích động đến mức ngồi dậy.
"Thật không? Có thật sự là không mang thai không? Cảm ơn trời đất!"
Công chúa dù sao cũng chưa từng trải đời, không biết 'quy trình' để mang thai, cô bé thật sự lo mình mang thai nên buồn rầu trong thời gian dài.
Hôm nay nghe được lời giải thích chuyên nghiệp nên cô bé yên tâm hơn nhiều.
"Bác sĩ Tần, cảm ơn anh, em tên là Lisa, có cơ hội em sẽ đến Hoa Hạ để đích thân cảm ơn anh!"
Tần Lâm mỉm cười, cũng không quan tâm lắm.
Khám bệnh xong cũng tắt video, ông Charles kính nể Tần Lâm vô cùng.
Không hổ là Tần thần y, vấn đề phức tạp đến tay anh mà cũng có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy.
Ở nước Dị Lan có rất nhiều người cảm thấy đây là sự trừng phạt của thần linh.
Còn Tần Lâm lại hóa giải nó một cách đơn giản, nếu như ở nước Dị Lan, nhất định sẽ được tôn làm thần linh.
Đông y ở nước ngoài, một là không được chấp nhận, hai là địa vị cực cao.
Như Thái Trường Phúc vậy, được gia tộc Charles vô cùng tôn trọng.
Ông Charles nói với Tần Lâm: "Chúng tôi phải bàn việc hợp tác thương mại với vị hôn phu tương lai của cậu Tần, nể mặt cậu Tần, chúng tôi sẽ nhường cho cô ấy phần lợi nhuận lớn nhất, cái này cậu Tần có thể yên tâm".
Tần Lâm gật đầu, anh khá yên tâm về cách làm việc của ông Charles.
Hơn nữa công ty của Liễu Thanh Thanh vốn là doanh nghiệp lớn nhất cả nước, cái này cũng được coi là cường cường liên hợp, không cần Tần Lâm phải lo lắng.
"Cậu Tần, vậy tôi xin phép ra về, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Hoa Hạ, có vấn đề gì thì xin cứ liên lạc với tôi".
"Ừm".
Gia tộc Charles rời đi, Tần Lâm cũng chuẩn bị đi về.
Vừa định đi về, đột nhiên nhận được một tin nhắn Zalo.
"Anh Tần, anh có thời gian không?"
Người gửi tin nhắn chính là cô siêu mẫu mà Tần Lâm đã cứu trên máy bay tên Thái Thái.
"Có thời gian, làm sao vậy?"
"Cổ tôi hơi đau, tôi đang muốn tìm anh, anh có ở y quán không?"
Nếu là người bệnh gặp vấn đề, Tần Lâm đương nhiên sẽ giúp đỡ.
Sau khi hẹn xong chỗ gặp, Tần Lâm liền bảo Thái Thái đến khách sạn này.
Mười mấy phút sau, một dáng người cao gầy thướt tha đi đến, người này chính là Thái Thái.
Thái Thái được coi là người mẫu nổi tiếng, đi trên đường có khá nhiều quay lại nhìn cô, hơn nữa Thái Thái thường lên nhiều tạp chí, làm người phát ngôn cho vô số hãng mỹ phẩm, độ nổi tiếng của bản thân cô khá cao, mặc dù không được nổi như Tô Văn Kỳ nhưng cũng được coi là siêu mẫu có tiếng rồi.
Vậy nên Thái Thái cũng đội mũ và đeo khẩu trang để phòng ngừa bị người khác nhận ra.
Sau khi vào trong phòng nhìn thấy Tần Lâm, Thái Thái vui vẻ vô cùng.
"Anh Tần, lâu rồi không gặp!"
Mặc dù Thái Thái khá cao nhưng dáng vẻ nhảy nhót lại rất đáng yêu.
Tần Lâm nói: "Sao vậy, chỗ nào không thoải mái? Tôi khám trước cho".
Thái Thái thè lưỡi, xoa cổ nói.
"Chỗ này không thoải mái".
Tần Lâm nhìn chỗ gáy mà Thái Thái chỉ, lập tức cạn lời.
"Xương cổ của cô không ổn thì liên quan gì đến khối u nang của cô?"
Thái Thái bĩu môi: "Tôi đâu bảo có liên quan mà..."
Tần Lâm cười gượng một tiếng, còn tưởng đây là di chứng mà lúc trước Tần Lâm chữa bệnh cho Thái Thái.
Dù sao khi ở trên máy bay chữa bệnh cũng có hơi không cẩn thận, cho dù Tần Lâm rất tin tưởng với y thuật của mình nhưng cấu tạo cơ thể con người rất phức tạp, có thể đột nhiên xảy ra vấn đề gì thì anh cũng không nắm chắc được.
Vậy nên mới lo Thái Thái có thể sẽ có di chứng, bây giờ có vẻ như không có chuyện gì.
Thái Thái chỉ vào cổ mình rồi nói.
"Anh Tần, cổ tôi đau lắm".
"Được rồi, tôi khám cho cô".
Tần Lâm bắt mạch trước, cổ bị đau, lưng đau, khớp gối đau,... đều thuộc về khoa ngoại Đông y, nhưng cho dù là khoa ngoại thì cũng cần phải bắt mạch để chẩn đoán bệnh.
Cổ bị đau rõ ràng không phải vì vết thương bên ngoài, vậy nên có thể là cơn đau đến từ bên trong.
Sau vài phút bắt mạch, Tần Lâm gật đầu.
"Không có vấn đề gì lớn, yên tâm đi, do chơi điện thoại nhiều quá, cộng thêm việc hay ăn đồ lạnh nên cơ thể có nhiều khí lạnh, vậy nên mới bị đau".
"Tôi xoa bóp cho cô một lúc, cô quay người ra đây đi".
Thái Thái ngồi trên ghế, quay lưng với Tần Lâm.
Tần Lâm vén mái tóc dài của cô ấy sang hai bên, hương thơm từ tóc khiến người khác thoải mái.
Chiếc cổ trắng nõn nà lộ ra trước mắt, Tần Lâm liền dùng tay xoa bóp.
Da Thái Thái vô cùng đẹp, vừa trắng vừa mềm, cô ấy như sinh ra là để làm nghề siêu mẫu này vậy.
Có điều Tần Lâm cũng không để ý nhiều, tay trái ấn vai của Thái Thái, tay phải xoa bóp cổ, ngón cái và ngón trỏ ấn mạnh hai huyệt vị trên xương cổ.
"Á!"
Thái Thái lập tức hừ một tiếng, ai đi mát xa thì đều biết, cảm giác mát xa vừa đau vừa thích.
Kỹ thuật của Tần Lâm rất tốt, có thể xoa bóp cho xương về đúng vị trí, đây vốn là nghề của Tần Lâm rồi, có thể dễ dàng khiến Thái Thái thấy vừa đau vừa thoải mái.
Sau hai tiếng rầm rì, Tần Lâm có hơi cạn lời.
"Cô gái ơi, cô không nhịn được chút à?"
Giọng của Thái Thái rất nhẹ nhàng, hừ như vậy có hơi không ổn lắm.
Thái Thái nghiến răng, mặt cũng vì xấu hổ mà ửng đỏ.
"Tôi...tôi sẽ cố".
Tần Lâm cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa phòng riêng, hi vọng âm thanh này sẽ không bị truyền ra ngoài.
Sau mười phút mát xa, Thái Thái mất hết sức lực mà dựa vào ghế, thở dốc từng cơn, mặt ửng đỏ.
"Anh Tần, cổ tôi ổn hơn nhiều rồi, anh siêu thật đấy".
Mặc dù vừa mệt vừa đau nhưng không thể không nói, cơn đau trên cổ đã hoàn toàn biến mất.
Tần Lâm cười: "Vốn cũng không phải bệnh gì lớn, nhớ rằng sau này không được cúi đầu nghịch điện thoại nữa".
"Anh Tần, tôi phải đưa anh bao nhiêu tiền khám bệnh?"
Tần Lâm nói: "Không cần, chuyện nhỏ thôi mà".
Bệnh vặt này thực sự không cần phí khám bệnh.
Thái Thái cười hi hi: "Anh Tần, hay là tôi mời anh đi ăn cơm, anh giúp tôi hai lần, tôi còn chưa cảm ơn anh".
Tần Lâm chỉ lên đống đồ ăn còn thừa trên bàn.
"Tôi còn chưa ăn xong đây nè".
Thái Thái bĩu môi: "Nhưng mà người ta chưa ăn cơm mà...”
Thái Thái vốn là một mỹ nữ chân vừa dài vừa có khí chất, một khi làm nũng thì uy lực rất lớn.
Tần Lâm bất đắc dĩ: "Được rồi, cô muốn ăn cái gì?"
Thái Thái nói: "Tôi muốn ăn há cảo, bên cạnh có nhà hàng Há Cảo, chúng ta đi ăn thử đi?"
"Oke".
Hai người đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng, đi đến nhà hàng kia.
Mặt Thái Thái lộ vẻ gian xảo.