Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-386
Chương 564: Bậc thầy Đông y
Khoảng mười mấy phút sau, Tần đại sư diễn thuyết xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, cửa lại được mở ra, một nhân viên công tác đi vào.
Nhân lúc cửa mở ra, Lâm Nguyệt Dao vội vàng xông ra nói với cảnh sát vũ trang.
"Đồng chí, đồng chí, tôi có vé, tôi là vé hàng đầu, anh cho tôi vào được không!"
Cảnh sát vũ trang vốn định từ chối, nhưng đột nhiên nghe thấy vé hàng đầu?
"Vé của cô là màu đỏ hay màu trắng?"
Lâm Nguyệt Dao vội vàng lấy vé vào cổng ra đưa cho anh ta: "Vé của tôi màu đỏ, vé của chúng tôi đều màu đỏ, có điều vé bọn họ bị người ta xé rách rồi".
Vừa nhìn quả nhiên là màu đỏ, cảnh sát vũ trang lập tức khách khí hơn nhiều.
"Thưa cô, nếu như vé của cô màu đỏ thì mời cô về vị trí ngồi, nhất định phải cẩn thận".
Mọi người đều vui mừng, không ngờ vé vào cửa màu đỏ lại có tác dụng đến vậy, sớm biết nó lợi hại đến thế thì mình đã không vứt đi.
Sau khi mọi người đi ra, liền vội vàng xông lên hàng đầu, ngồi xuống vị trí trên cùng, mọi người đều vô cùng xúc động, vị trí này thật đã quá.
Xung quanh đều là các chuyên gia và lãnh đạo của các bệnh viện, kém nhất cũng phải là viện trưởng, vị trí này tuyệt quá, viện trưởng còn phải ngồi ở đằng sau.
Tiếc là khi bọn họ ngồi xuống, Tần đại sư đã đi xuống sân khấu rồi.
Lúc nãy diễn thuyết được một lúc, bọn họ đều ở sau hậu trường nghĩ cách làm thế nào để ra ngoài, chẳng nghe lọt câu nào, không biết đã bỏ qua biết bao tinh hoa.
Lâm Nguyệt Dao lại càng tiếc nuối hơn, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận với Tần đại sư, kết qua lại bỏ lỡ như vậy.
MC đi ra ngoài nói: "Tiếp theo mời bậc thầy Đông y Khổng Phàm Lâm lên sân khấu!"
Khổng Phàm Lâm vừa lên sân khấu, mọi người đã vỗ tay ào ào.
Bác sĩ Đông y vốn ít, có thể đạt đến trình độ bậc thầy Đông y lại càng ít hơn, hầu như chẳng có mấy ai, còn Khổng Phàm Lâm lại là bậc thầy Đông y trẻ nhất Hoa Hạ, đương nhiên nhận được sự kính nể của mọi người.
Sau khi Khổng Phàm Lâm lên sân khấu, ngồi xuống vị trí diễn thuyết, bắt đầu nói một cách đĩnh đạc.
"Đầu tiên tôi xin giới thiệu, tôi tên là Khổng Phàm Lâm, tôi cũng được coi là đệ tử của Tần đại sư, mặc dù chỉ mới được Tần đại sư chỉ bảo được nửa năm, nhưng những gì mà tôi học được trong nửa năm nay nhiều hơn nửa cuộc đời học tập lúc trước của tôi, đạt được lợi ích không nhỏ".
"Nhận được lời mời của mọi người, hôm nay đến đây bàn luận một chút về nghiên cứu học thuật, nếu như có gì sai sót, hi vọng mọi người sẽ bỏ qua..."
Giọng điệu của Khổng Phàm Lâm trầm bổng, nói năng có khí phách, cộng thêm ông ta vốn có tài, nên chẳng mấy chốc đã khiến mọi người tin phục.
Khiến mọi người không thể ngờ nhất là Khổng Phàm Lâm lại là đồ đệ của Tần đại sư! Được Tần đại sư chỉ dạy nửa năm!
Thật khiến người khác ngưỡng mộ!
Tần đại sư chỉ diễn thuyết hai lần mà đã rất lợi hại rồi, nội dung bài diễn thuyết được được truyền khắp nơi, rất nhiều bệnh viện đều mở cuộc họp để nghiên cứu.
Chỉ diễn thuyết trong mười phút mà đáng để bọn họ nghiên cứu rất lâu.
Còn Khổng Phàm Lâm lại được Tần đại sư đích thân chỉ dạy nửa năm, vậy trình độ chắc đã lên một tầm cao mới rồi.
Khổng Phàm Lâm vốn là bậc thầy Đông y, bây giờ thì càng lợi hại hơn.
Khổng Phàm Lâm trên sân khấu thao thao bất tuyệt mà diễn thuyết, Lâm Nguyệt Dao bên dưới cảm thấy thấm được nhiều điều, tiếc là không thấy được khuôn mặt của Tần đại sư.
Khi Lâm Nguyệt Dao đang buồn bực, đột nhiên có mấy bạn học hét lên.
"Tần đại sư, tớ nhìn thấy Tần đại sư rồi!"
Đám Lâm Nguyệt Dao vội vàng hỏi: "Đâu? Tần đại sư đâu?"
Bạn họ kia nói: "Trên Zalo, là bạn bè trong khu vực gần trên Zalo, các cậu xem, đây có phải Tần đại sư không?"
Mấy bạn học cầm điện thoại lên tra, quả nhiên tìm thấy người trong khu vực gần này là đúng thật là Tần đại sư.
Avatar chỉ có đúng một chiếc áo blu trắng, tên đặt là Tần đại sư.
"Đây thật là Tần đại sư sao?"
Chuyện trên Zalo không dễ nói, Tần đại sư sẽ đặt tên Zalo của mình là Tần đại sư sao?
"Chắc là vậy, các cậu nghĩ xem, người ở gần đây, khoảng cách chỉ là năm trăm mét, phạm vi năm trăm mét chắc là cái trung tâm hội nghị này!"
"Đúng vậy, người có thể đi vào trong trung tâm hội nghị, nhất định phải là người cùng ngành, hơn nữa thấp nhất cũng phải là viện trưởng hoặc phó viện trưởng hoặc chuyên gia, ở đây có mấy Tần đại sư được chứ?
"Đúng vậy, ngoại trừ Tần đại sư ra, ai sẽ dùng nick này chứ, add đi, add đi rồi hỏi".
Có mấy bạn học liền gửi lời mời kết bạn, Lâm Nguyệt Dao cũng gửi.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều được đồng ý.
Trong đó có một bạn học nữ nhanh tay nhắn tin hỏi: "Tần đại sư phải không ạ? Xin hỏi anh có phải Tần đại sư không ạ?"
Một lúc sau, đối phương mới trả lời: "Đúng vậy".
Nhìn thấy đối phương trả lời như vậy, tất cả mọi người đều hứng khởi.
"Là Tần đại sư thật kìa, vừa nãy anh nói hay quá, tiếc là chúng tôi đứng sau hậu trường nên không nghe rõ, tiếc quá".
Một lúc sau, "Tần đại sư" mới trả lời: "Không sao, Tiểu Khổng nói cũng rất hay, mọi người nghiêm túc lắng nghe cũng sẽ tiếp thu được nhiều điều".
Mọi người lập tức tin tưởng, lời Tần đại sư này nói cũng thật quá, vừa khiêm tốn, vừa lễ độ, hơn nữa lời nói còn điềm tĩnh hào sảng.
Còn gọi Khổng Phàm Lâm là Tiểu Khổng! Rõ ràng là giọng điệu của Tần đại sư rồi, nếu là người khác, ai dám gọi Khổng Phàm Lâm là Tiểu Khổng chứ?
Mọi người lập tức vui vẻ, bắt đầu nói chuyện với Tần đại sư.
Lâm Nguyệt Dao cúi đầu, gửi tin nhắn cho Tần đại sư.
"Xin chào, tôi là Lâm Nguyệt Dao, anh còn nhớ tôi không?"
Về lý mà nói đáng nhẽ Tần đại sư phải nhớ kỹ cô chứ, lúc trước từng giúp Lâm Nguyệt Dao mấy lần mà, thậm chí khi phẫu thuật còn gọi Lâm Nguyệt Dao làm trợ lý.
Nhưng sau khi Lâm Nguyệt Dao gửi tin nhắn, Tần đại sư mãi vẫn không trả lời lại.
Lâm Nguyệt Dao khá thất vọng, chẳng nhẽ bởi vì chuyện gì đó mà Tần đại sư lại cảm thấy phản cảm với cô ấy?
Nếu không tại sao lúc trước lại để ý đến Lâm Nguyệt Dao đến vậy, kết quả đột nhiên cắt đứt liên lạc?
Một lúc sau, Tần đại sư đều không trả lời lại tin nhắn của mọi người, mọi người chỉ có thể thôi, dù sao người ta cũng bận rộn, cũng đâu có thời gian nói chuyện phiếm với bọn họ.
Một lúc sau, khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ, có người đột nhiên hét lên.
"Tô Đình Đình! Tô Đình Đình ở bên Tần đại sư kìa!"
Lâm Nguyệt Dao lập tức kinh ngạc, mọi người đều đang tập trung nhìn cái điện thoại kia.
Quả nhiên, trên vòng bạn bè có một tấm ảnh Tô Đình Đình đăng lên.
Đó là ảnh chụp chung với một người đàn ông, còn là ảnh giường chiếu.
Một người đàn ông đang nằm trong lòng Tô Đình Đình, hai người thân mật ôm lấy nhau, đắp chăn, hình như đang ở trong khách sạn.
Theo định vị thì là khách sạn Sheraton tỉnh lỵ.
Bức ảnh giường chiếu thân mật này được đăng lên vòng bạn bè, đúng là phá hủy tam quan mà.
Người đàn ông kia không lộ mặt, chỉ có thể thấy được gáy, vậy nên không nhận ra đây là ai.
Nhưng trạng thái mà Tô Đình Đình viết thì vô cùng rõ ràng.
"Vừa về từ liên minh thần y, người đàn ông này họ Tần".
Khoảng mười mấy phút sau, Tần đại sư diễn thuyết xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, cửa lại được mở ra, một nhân viên công tác đi vào.
Nhân lúc cửa mở ra, Lâm Nguyệt Dao vội vàng xông ra nói với cảnh sát vũ trang.
"Đồng chí, đồng chí, tôi có vé, tôi là vé hàng đầu, anh cho tôi vào được không!"
Cảnh sát vũ trang vốn định từ chối, nhưng đột nhiên nghe thấy vé hàng đầu?
"Vé của cô là màu đỏ hay màu trắng?"
Lâm Nguyệt Dao vội vàng lấy vé vào cổng ra đưa cho anh ta: "Vé của tôi màu đỏ, vé của chúng tôi đều màu đỏ, có điều vé bọn họ bị người ta xé rách rồi".
Vừa nhìn quả nhiên là màu đỏ, cảnh sát vũ trang lập tức khách khí hơn nhiều.
"Thưa cô, nếu như vé của cô màu đỏ thì mời cô về vị trí ngồi, nhất định phải cẩn thận".
Mọi người đều vui mừng, không ngờ vé vào cửa màu đỏ lại có tác dụng đến vậy, sớm biết nó lợi hại đến thế thì mình đã không vứt đi.
Sau khi mọi người đi ra, liền vội vàng xông lên hàng đầu, ngồi xuống vị trí trên cùng, mọi người đều vô cùng xúc động, vị trí này thật đã quá.
Xung quanh đều là các chuyên gia và lãnh đạo của các bệnh viện, kém nhất cũng phải là viện trưởng, vị trí này tuyệt quá, viện trưởng còn phải ngồi ở đằng sau.
Tiếc là khi bọn họ ngồi xuống, Tần đại sư đã đi xuống sân khấu rồi.
Lúc nãy diễn thuyết được một lúc, bọn họ đều ở sau hậu trường nghĩ cách làm thế nào để ra ngoài, chẳng nghe lọt câu nào, không biết đã bỏ qua biết bao tinh hoa.
Lâm Nguyệt Dao lại càng tiếc nuối hơn, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận với Tần đại sư, kết qua lại bỏ lỡ như vậy.
MC đi ra ngoài nói: "Tiếp theo mời bậc thầy Đông y Khổng Phàm Lâm lên sân khấu!"
Khổng Phàm Lâm vừa lên sân khấu, mọi người đã vỗ tay ào ào.
Bác sĩ Đông y vốn ít, có thể đạt đến trình độ bậc thầy Đông y lại càng ít hơn, hầu như chẳng có mấy ai, còn Khổng Phàm Lâm lại là bậc thầy Đông y trẻ nhất Hoa Hạ, đương nhiên nhận được sự kính nể của mọi người.
Sau khi Khổng Phàm Lâm lên sân khấu, ngồi xuống vị trí diễn thuyết, bắt đầu nói một cách đĩnh đạc.
"Đầu tiên tôi xin giới thiệu, tôi tên là Khổng Phàm Lâm, tôi cũng được coi là đệ tử của Tần đại sư, mặc dù chỉ mới được Tần đại sư chỉ bảo được nửa năm, nhưng những gì mà tôi học được trong nửa năm nay nhiều hơn nửa cuộc đời học tập lúc trước của tôi, đạt được lợi ích không nhỏ".
"Nhận được lời mời của mọi người, hôm nay đến đây bàn luận một chút về nghiên cứu học thuật, nếu như có gì sai sót, hi vọng mọi người sẽ bỏ qua..."
Giọng điệu của Khổng Phàm Lâm trầm bổng, nói năng có khí phách, cộng thêm ông ta vốn có tài, nên chẳng mấy chốc đã khiến mọi người tin phục.
Khiến mọi người không thể ngờ nhất là Khổng Phàm Lâm lại là đồ đệ của Tần đại sư! Được Tần đại sư chỉ dạy nửa năm!
Thật khiến người khác ngưỡng mộ!
Tần đại sư chỉ diễn thuyết hai lần mà đã rất lợi hại rồi, nội dung bài diễn thuyết được được truyền khắp nơi, rất nhiều bệnh viện đều mở cuộc họp để nghiên cứu.
Chỉ diễn thuyết trong mười phút mà đáng để bọn họ nghiên cứu rất lâu.
Còn Khổng Phàm Lâm lại được Tần đại sư đích thân chỉ dạy nửa năm, vậy trình độ chắc đã lên một tầm cao mới rồi.
Khổng Phàm Lâm vốn là bậc thầy Đông y, bây giờ thì càng lợi hại hơn.
Khổng Phàm Lâm trên sân khấu thao thao bất tuyệt mà diễn thuyết, Lâm Nguyệt Dao bên dưới cảm thấy thấm được nhiều điều, tiếc là không thấy được khuôn mặt của Tần đại sư.
Khi Lâm Nguyệt Dao đang buồn bực, đột nhiên có mấy bạn học hét lên.
"Tần đại sư, tớ nhìn thấy Tần đại sư rồi!"
Đám Lâm Nguyệt Dao vội vàng hỏi: "Đâu? Tần đại sư đâu?"
Bạn họ kia nói: "Trên Zalo, là bạn bè trong khu vực gần trên Zalo, các cậu xem, đây có phải Tần đại sư không?"
Mấy bạn học cầm điện thoại lên tra, quả nhiên tìm thấy người trong khu vực gần này là đúng thật là Tần đại sư.
Avatar chỉ có đúng một chiếc áo blu trắng, tên đặt là Tần đại sư.
"Đây thật là Tần đại sư sao?"
Chuyện trên Zalo không dễ nói, Tần đại sư sẽ đặt tên Zalo của mình là Tần đại sư sao?
"Chắc là vậy, các cậu nghĩ xem, người ở gần đây, khoảng cách chỉ là năm trăm mét, phạm vi năm trăm mét chắc là cái trung tâm hội nghị này!"
"Đúng vậy, người có thể đi vào trong trung tâm hội nghị, nhất định phải là người cùng ngành, hơn nữa thấp nhất cũng phải là viện trưởng hoặc phó viện trưởng hoặc chuyên gia, ở đây có mấy Tần đại sư được chứ?
"Đúng vậy, ngoại trừ Tần đại sư ra, ai sẽ dùng nick này chứ, add đi, add đi rồi hỏi".
Có mấy bạn học liền gửi lời mời kết bạn, Lâm Nguyệt Dao cũng gửi.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều được đồng ý.
Trong đó có một bạn học nữ nhanh tay nhắn tin hỏi: "Tần đại sư phải không ạ? Xin hỏi anh có phải Tần đại sư không ạ?"
Một lúc sau, đối phương mới trả lời: "Đúng vậy".
Nhìn thấy đối phương trả lời như vậy, tất cả mọi người đều hứng khởi.
"Là Tần đại sư thật kìa, vừa nãy anh nói hay quá, tiếc là chúng tôi đứng sau hậu trường nên không nghe rõ, tiếc quá".
Một lúc sau, "Tần đại sư" mới trả lời: "Không sao, Tiểu Khổng nói cũng rất hay, mọi người nghiêm túc lắng nghe cũng sẽ tiếp thu được nhiều điều".
Mọi người lập tức tin tưởng, lời Tần đại sư này nói cũng thật quá, vừa khiêm tốn, vừa lễ độ, hơn nữa lời nói còn điềm tĩnh hào sảng.
Còn gọi Khổng Phàm Lâm là Tiểu Khổng! Rõ ràng là giọng điệu của Tần đại sư rồi, nếu là người khác, ai dám gọi Khổng Phàm Lâm là Tiểu Khổng chứ?
Mọi người lập tức vui vẻ, bắt đầu nói chuyện với Tần đại sư.
Lâm Nguyệt Dao cúi đầu, gửi tin nhắn cho Tần đại sư.
"Xin chào, tôi là Lâm Nguyệt Dao, anh còn nhớ tôi không?"
Về lý mà nói đáng nhẽ Tần đại sư phải nhớ kỹ cô chứ, lúc trước từng giúp Lâm Nguyệt Dao mấy lần mà, thậm chí khi phẫu thuật còn gọi Lâm Nguyệt Dao làm trợ lý.
Nhưng sau khi Lâm Nguyệt Dao gửi tin nhắn, Tần đại sư mãi vẫn không trả lời lại.
Lâm Nguyệt Dao khá thất vọng, chẳng nhẽ bởi vì chuyện gì đó mà Tần đại sư lại cảm thấy phản cảm với cô ấy?
Nếu không tại sao lúc trước lại để ý đến Lâm Nguyệt Dao đến vậy, kết quả đột nhiên cắt đứt liên lạc?
Một lúc sau, Tần đại sư đều không trả lời lại tin nhắn của mọi người, mọi người chỉ có thể thôi, dù sao người ta cũng bận rộn, cũng đâu có thời gian nói chuyện phiếm với bọn họ.
Một lúc sau, khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ, có người đột nhiên hét lên.
"Tô Đình Đình! Tô Đình Đình ở bên Tần đại sư kìa!"
Lâm Nguyệt Dao lập tức kinh ngạc, mọi người đều đang tập trung nhìn cái điện thoại kia.
Quả nhiên, trên vòng bạn bè có một tấm ảnh Tô Đình Đình đăng lên.
Đó là ảnh chụp chung với một người đàn ông, còn là ảnh giường chiếu.
Một người đàn ông đang nằm trong lòng Tô Đình Đình, hai người thân mật ôm lấy nhau, đắp chăn, hình như đang ở trong khách sạn.
Theo định vị thì là khách sạn Sheraton tỉnh lỵ.
Bức ảnh giường chiếu thân mật này được đăng lên vòng bạn bè, đúng là phá hủy tam quan mà.
Người đàn ông kia không lộ mặt, chỉ có thể thấy được gáy, vậy nên không nhận ra đây là ai.
Nhưng trạng thái mà Tô Đình Đình viết thì vô cùng rõ ràng.
"Vừa về từ liên minh thần y, người đàn ông này họ Tần".