Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-338
Chương 516: Đòi sính lễ
Tần Lâm cũng ngây người: "Chú Trần?"
"Không dám nhận không dám nhận, cậu Tần rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao thái độ của những người này đối với tôi lại thay đổi lớn đến như vậy?"
Lúc trước Trần Nham Thạch xem mặt mà bắt hình dong, cảm thấy con người Tần Lâm không được, bây giờ ông ta mới kịp phản ứng.
Sự thay đổi hai ngày nay của nhà họ Trần chắc chắn có liên quan đến Tần Lâm.
Tần Lâm cười nhạt, hiểu ý của Trần Nham Thạch.
"Chú Trần, trước đây cháu có khám bệnh cho ông cụ Hải, cũng coi là có quen biết".
Trần Nham Thạch bây giờ mới bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách một bác sĩ lại có quan hệ rộng như vậy, thì ra là có chữa bệnh cho ông cụ Hải rồi.
Vừa tỉnh ngộ, ông ta lại có chút thất vọng.
Thì ra chỉ là quan hệ chữa bệnh cứu người.
Quan hệ bệnh nhân với bác sĩ cũng tốt đấy những không được bền vững lắm.
Đa số bệnh nhân đều có lòng biết ơn với bác sĩ, nhưng loại quan hệ ơn nghĩa này có thể duy trì bao lâu chứ?
Một khi bệnh tình của ông cụ Hải có chuyển biến tốt, mối quan hệ này cũng chẳng có tác dụng nữa, nói cách khác ông cụ Hải cảm thấy giúp anh thế đủ rồi, đã trả hết được ân tình rồi thì không cần giúp anh thêm nữa.
Mối quan hệ này không thể gọi là xuất sắc được.
Dù gì bác sĩ cũng nhiều, đời người bác sĩ lấy nghề làm trọng, chữa bệnh cho vô số người.
Mấy người giàu có cảm kích thật nhưng bọn họ cũng không thể dốc sức biến anh trở thành người giàu có được?
Tâm trạng Trần Nham Thạch đang tốt, lại nhận được ơn huệ của Tần Lâm nên tình cảm của hai người có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trần Nham Thạch nói: "Tiểu Tần, nhìn cậu ăn mặc cũng được, chắc điều kiện gia đình cũng tốt chứ? Muốn lấy con gái tôi thì bắt buộc phải có sính lễ".
Không thể nói thẳng, chỉ có thể nói bóng gió, chuẩn bị dùng sính lễ để ép Tần Lâm.
Trần Diên chau mày.
"Bố, bố nói cái gì đây? Lúc nào cần sính lễ chứ?"
Gia đình Trần Diên vốn không có phong tục này, lúc Trần Linh gả đi cũng không cần sính lễ, sao đến lượt Trần Diên lại đòi sính lễ chứ?
Trần Nham Thạch lườm cô một cái rồi nói.
"Tất nhiên là phải có sính lễ chứ, em của con lúc gả đi cũng có sính lễ, chỉ là không nói cho con biết thôi".
Vẻ mặt Trần Diên vô cùng khó coi, cô chỉ nhờ Tần Lâm giả mạo một chút thôi, mặc dù giúp thì phải giúp cho trót những không được quá đáng quá như vậy chứ!
Tần Lâm lại không để ý: "Sính lễ à, cũng được thôi, muốn bao nhiêu?"
Trần Nham Thạch cười lạnh: "Cậu đừng đồng ý nhanh như vậy, con gái tôi là phó viện trưởng bệnh viện Trung Ương, tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn tốn không biết bao nhiêu tiền, bây giờ để nó đi với cậu, lấy một ít sính lễ không quá đáng chứ?"
Tần Lâm cười nhạt: "Không quá đáng".
Trần Nham Thạch tiếp tục: "Vậy thế này đi, tôi cũng không cần nhiều, lấy số đại cát đại lợi 666 đi?"
"Được".
Khóe miệng Trần Nham Thạch con lên: "Ý tôi không phải là sáu trăm sáu mươi sáu tệ, mà là sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ!"
Trần Nham Thạch nói xong, Trần Diên đột nhiên biến sắc.
"Bố! Bố đòi hỏi nhiều quá rồi đấy! Hơn sáu trăm tệ đã là quá đáng lắm rồi!"
Theo phong tục nông thôn, sính lễ thường từ mấy chục nghìn đến một trăm mấy chục nghìn, nếu điều kiện gia đình tốt lắm mới đòi tới mấy trăm nghìn.
Nhưng cho dù như thế nào đi chẳng nữa cũng chẳng ai dám đòi tiền sính lễ hơn sáu triệu chứ, gia đình nào gánh cho nổi!
Trần Nham Thạch nói: "Cái gì mà đòi hỏi chứ? Nếu mà số tiền này mà cũng không có thì sao môn đăng hộ đối với nhà họ Trần chúng ta chứ, con xem chuyện cưới xin này thất bại là coi như tàn đời đấy!”
Trần Diên cạn lời, thật ra chuyện cưới xin này có thất bại hay không cũng chẳng sao cả, dù gì cũng không phải là thật, Tần Lâm đến đây chỉ để diễn thôi mà.
Nói xong câu đó, Trần Nham Thạch vội vàng nói.
"Vừa rồi cũng có mấy doanh nhân giàu có hỏi con gái nhà này đấy, bố nói có ba cô con gái, cô hai gả đi rồi, cô ba cẫn còn nhỏ đang đi học, chỉ có mỗi cô cả là chưa kết hôn, bọn họ có ý muốn liên hôn đấy, bố cũng phải suy nghĩ lại".
Trần Diên chau mày, chẳng trách bố muốn từ chối Tần Lâm, thì ra là có kế hoạch khác.
Trần Diên có chút lo lắng, cô tìm Tần Lâm đến là muốn tránh mấy chuyện này, nhưng không ngờ là lại có một đám thiếu gia nhà giàu kéo đến.
Trong lúc Trần Diên đang lo âu thì Tần Lâm cười nhạt.
"Hơn sáu triệu đúng không, không thành vấn đề".
Tần Lâm nói xong, Trần Diên liền biến sắc, vội vàng kéo anh lại, nháy mắt ra hiệu cho anh.
"Làm gì thế! Anh lấy đâu ra sáu triệu tệ!"
Trần Nham Thạch cũng có chút kinh ngạc, bác sĩ lấy đâu ra sáu triệu tệ chứ?
"Được, vậy bây giờ cậu đưa cho tôi đi, tôi muốn tiền mặt!
"Được".
Nói xong, Tần Lâm lập tức xoay người rời đi, trước cửa là một ngân hàng, ngân hàng Nông Thương Tỉnh Lỵ, Tần Lâm liền bước vào.
Vừa hay trong tay có một tấm thẻ của ngân hàng Nông Thương Tỉnh Lỵ.
Tấm thẻ này là Hầu Thiếu Long đưa cho anh, vừa rồi ở buổi tiệc có khám bệnh cho Hầu Thiếu Long, chủ tịch Hầu đưa cho ông tấm thẻ này, Tần Lâm cũng chẳng biết bên trong có bao nhiêu tiền, đi hỏi một chút.
Sau khi Tần Lâm đi, vẻ mặt Trần Diên vô cùng khó coi.
"Bố! Rốt cuộc bố nghĩ cái gì vậy? Tần Lâm giúp chúng ta nhiều như vậy, mà bố không thấy cảm kích chút nào sao? Lại còn làm khó anh ấy nữa?"
Trần Nham Thạch lườm cô một cái: "Cảm kích thì cảm kích thật, nhưng cậu ta là người ngoài, đừng nói cảm kích, con bảo bố dập đầu lạy cậu ta cũng được nữa là! Nhưng cậu ta muốn cưới được con gái bố thì không phải là chuyện đơn giản”.
Trong mắt Trần Nham Thạch, ba đứa con gái này chính là gà đẻ trứng vàng, chắc chắn phải được gả vào nhà giàu có, như vậy mới có thể đem lại nhiều lợi ích cho nhà họ Trần.
Người như Tần Lâm, không đủ tư cách.
Trần Diên ngồi trong vườn, trong lòng rất buồn, nhìn hướng mà Tần Lâm rời đi, thở dài một cái, anh đi đâu để kiếm hơn sáu triệu chứ!
...
Tần Lâm cầm thẻ, đi đến trước cây ATM, đưa thẻ ngân hàng vào, truy xuất số dư.
Tròn mười triệu.
Số tiền này đúng trong dự đoán của anh, Hầu Thiếu Long đúng là ông hoàng ngành thực phẩm, trong người phải có mấy tỷ, bỏ ra mười triệu cũng là phù hợp với thân phận của ông ấy.
Tần Lâm cầm tấm thẻ, đi thẳng vào quầy vip, đưa thẻ ra.
"Rút tiền".
Cô nhân viên đang nghe nhạc, nghịch điện thoại cười toét mồm, căn bản chẳng để ý gì đến Tần Lâm.
Tần Lâm chau mày, gõ nhẹ xuống bàn nhắc nhở.
"Xin chào?"
Cô nhân viên chau mày, vẻ mặt không mấy tình nguyện bỏ điện thoại xuống, dáng vẻ có chút không bình tĩnh.
"Có chuyện gì?"
Tần Lâm đưa thẻ ra: "Rút tiền".
Cô nhân viên còn không thèm nhìn, chỉ luôn sang quầy bên cạnh nói.
"Rút tiền thì ra cây ATM hoặc sang quầy khác, đến chỗ tôi làm gì?"
Tần Lâm nói: "Thẻ của tôi là thẻ vip".
Số dư hơn một triệu là được tính là thẻ vip rồi, hơn nữa số dư tài khoản của Tần Lâm cũng khá lớn nên chỉ có thể vào quầy vip để làm thủ tục.
Nhưng vẻ hời hợt của cô nhân viên đúng là khiến người ta khó chịu, Tần Lâm cũng chẳng nói chuyện nhã nhặn nữa.
Tần Lâm cũng ngây người: "Chú Trần?"
"Không dám nhận không dám nhận, cậu Tần rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao thái độ của những người này đối với tôi lại thay đổi lớn đến như vậy?"
Lúc trước Trần Nham Thạch xem mặt mà bắt hình dong, cảm thấy con người Tần Lâm không được, bây giờ ông ta mới kịp phản ứng.
Sự thay đổi hai ngày nay của nhà họ Trần chắc chắn có liên quan đến Tần Lâm.
Tần Lâm cười nhạt, hiểu ý của Trần Nham Thạch.
"Chú Trần, trước đây cháu có khám bệnh cho ông cụ Hải, cũng coi là có quen biết".
Trần Nham Thạch bây giờ mới bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách một bác sĩ lại có quan hệ rộng như vậy, thì ra là có chữa bệnh cho ông cụ Hải rồi.
Vừa tỉnh ngộ, ông ta lại có chút thất vọng.
Thì ra chỉ là quan hệ chữa bệnh cứu người.
Quan hệ bệnh nhân với bác sĩ cũng tốt đấy những không được bền vững lắm.
Đa số bệnh nhân đều có lòng biết ơn với bác sĩ, nhưng loại quan hệ ơn nghĩa này có thể duy trì bao lâu chứ?
Một khi bệnh tình của ông cụ Hải có chuyển biến tốt, mối quan hệ này cũng chẳng có tác dụng nữa, nói cách khác ông cụ Hải cảm thấy giúp anh thế đủ rồi, đã trả hết được ân tình rồi thì không cần giúp anh thêm nữa.
Mối quan hệ này không thể gọi là xuất sắc được.
Dù gì bác sĩ cũng nhiều, đời người bác sĩ lấy nghề làm trọng, chữa bệnh cho vô số người.
Mấy người giàu có cảm kích thật nhưng bọn họ cũng không thể dốc sức biến anh trở thành người giàu có được?
Tâm trạng Trần Nham Thạch đang tốt, lại nhận được ơn huệ của Tần Lâm nên tình cảm của hai người có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trần Nham Thạch nói: "Tiểu Tần, nhìn cậu ăn mặc cũng được, chắc điều kiện gia đình cũng tốt chứ? Muốn lấy con gái tôi thì bắt buộc phải có sính lễ".
Không thể nói thẳng, chỉ có thể nói bóng gió, chuẩn bị dùng sính lễ để ép Tần Lâm.
Trần Diên chau mày.
"Bố, bố nói cái gì đây? Lúc nào cần sính lễ chứ?"
Gia đình Trần Diên vốn không có phong tục này, lúc Trần Linh gả đi cũng không cần sính lễ, sao đến lượt Trần Diên lại đòi sính lễ chứ?
Trần Nham Thạch lườm cô một cái rồi nói.
"Tất nhiên là phải có sính lễ chứ, em của con lúc gả đi cũng có sính lễ, chỉ là không nói cho con biết thôi".
Vẻ mặt Trần Diên vô cùng khó coi, cô chỉ nhờ Tần Lâm giả mạo một chút thôi, mặc dù giúp thì phải giúp cho trót những không được quá đáng quá như vậy chứ!
Tần Lâm lại không để ý: "Sính lễ à, cũng được thôi, muốn bao nhiêu?"
Trần Nham Thạch cười lạnh: "Cậu đừng đồng ý nhanh như vậy, con gái tôi là phó viện trưởng bệnh viện Trung Ương, tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn tốn không biết bao nhiêu tiền, bây giờ để nó đi với cậu, lấy một ít sính lễ không quá đáng chứ?"
Tần Lâm cười nhạt: "Không quá đáng".
Trần Nham Thạch tiếp tục: "Vậy thế này đi, tôi cũng không cần nhiều, lấy số đại cát đại lợi 666 đi?"
"Được".
Khóe miệng Trần Nham Thạch con lên: "Ý tôi không phải là sáu trăm sáu mươi sáu tệ, mà là sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ!"
Trần Nham Thạch nói xong, Trần Diên đột nhiên biến sắc.
"Bố! Bố đòi hỏi nhiều quá rồi đấy! Hơn sáu trăm tệ đã là quá đáng lắm rồi!"
Theo phong tục nông thôn, sính lễ thường từ mấy chục nghìn đến một trăm mấy chục nghìn, nếu điều kiện gia đình tốt lắm mới đòi tới mấy trăm nghìn.
Nhưng cho dù như thế nào đi chẳng nữa cũng chẳng ai dám đòi tiền sính lễ hơn sáu triệu chứ, gia đình nào gánh cho nổi!
Trần Nham Thạch nói: "Cái gì mà đòi hỏi chứ? Nếu mà số tiền này mà cũng không có thì sao môn đăng hộ đối với nhà họ Trần chúng ta chứ, con xem chuyện cưới xin này thất bại là coi như tàn đời đấy!”
Trần Diên cạn lời, thật ra chuyện cưới xin này có thất bại hay không cũng chẳng sao cả, dù gì cũng không phải là thật, Tần Lâm đến đây chỉ để diễn thôi mà.
Nói xong câu đó, Trần Nham Thạch vội vàng nói.
"Vừa rồi cũng có mấy doanh nhân giàu có hỏi con gái nhà này đấy, bố nói có ba cô con gái, cô hai gả đi rồi, cô ba cẫn còn nhỏ đang đi học, chỉ có mỗi cô cả là chưa kết hôn, bọn họ có ý muốn liên hôn đấy, bố cũng phải suy nghĩ lại".
Trần Diên chau mày, chẳng trách bố muốn từ chối Tần Lâm, thì ra là có kế hoạch khác.
Trần Diên có chút lo lắng, cô tìm Tần Lâm đến là muốn tránh mấy chuyện này, nhưng không ngờ là lại có một đám thiếu gia nhà giàu kéo đến.
Trong lúc Trần Diên đang lo âu thì Tần Lâm cười nhạt.
"Hơn sáu triệu đúng không, không thành vấn đề".
Tần Lâm nói xong, Trần Diên liền biến sắc, vội vàng kéo anh lại, nháy mắt ra hiệu cho anh.
"Làm gì thế! Anh lấy đâu ra sáu triệu tệ!"
Trần Nham Thạch cũng có chút kinh ngạc, bác sĩ lấy đâu ra sáu triệu tệ chứ?
"Được, vậy bây giờ cậu đưa cho tôi đi, tôi muốn tiền mặt!
"Được".
Nói xong, Tần Lâm lập tức xoay người rời đi, trước cửa là một ngân hàng, ngân hàng Nông Thương Tỉnh Lỵ, Tần Lâm liền bước vào.
Vừa hay trong tay có một tấm thẻ của ngân hàng Nông Thương Tỉnh Lỵ.
Tấm thẻ này là Hầu Thiếu Long đưa cho anh, vừa rồi ở buổi tiệc có khám bệnh cho Hầu Thiếu Long, chủ tịch Hầu đưa cho ông tấm thẻ này, Tần Lâm cũng chẳng biết bên trong có bao nhiêu tiền, đi hỏi một chút.
Sau khi Tần Lâm đi, vẻ mặt Trần Diên vô cùng khó coi.
"Bố! Rốt cuộc bố nghĩ cái gì vậy? Tần Lâm giúp chúng ta nhiều như vậy, mà bố không thấy cảm kích chút nào sao? Lại còn làm khó anh ấy nữa?"
Trần Nham Thạch lườm cô một cái: "Cảm kích thì cảm kích thật, nhưng cậu ta là người ngoài, đừng nói cảm kích, con bảo bố dập đầu lạy cậu ta cũng được nữa là! Nhưng cậu ta muốn cưới được con gái bố thì không phải là chuyện đơn giản”.
Trong mắt Trần Nham Thạch, ba đứa con gái này chính là gà đẻ trứng vàng, chắc chắn phải được gả vào nhà giàu có, như vậy mới có thể đem lại nhiều lợi ích cho nhà họ Trần.
Người như Tần Lâm, không đủ tư cách.
Trần Diên ngồi trong vườn, trong lòng rất buồn, nhìn hướng mà Tần Lâm rời đi, thở dài một cái, anh đi đâu để kiếm hơn sáu triệu chứ!
...
Tần Lâm cầm thẻ, đi đến trước cây ATM, đưa thẻ ngân hàng vào, truy xuất số dư.
Tròn mười triệu.
Số tiền này đúng trong dự đoán của anh, Hầu Thiếu Long đúng là ông hoàng ngành thực phẩm, trong người phải có mấy tỷ, bỏ ra mười triệu cũng là phù hợp với thân phận của ông ấy.
Tần Lâm cầm tấm thẻ, đi thẳng vào quầy vip, đưa thẻ ra.
"Rút tiền".
Cô nhân viên đang nghe nhạc, nghịch điện thoại cười toét mồm, căn bản chẳng để ý gì đến Tần Lâm.
Tần Lâm chau mày, gõ nhẹ xuống bàn nhắc nhở.
"Xin chào?"
Cô nhân viên chau mày, vẻ mặt không mấy tình nguyện bỏ điện thoại xuống, dáng vẻ có chút không bình tĩnh.
"Có chuyện gì?"
Tần Lâm đưa thẻ ra: "Rút tiền".
Cô nhân viên còn không thèm nhìn, chỉ luôn sang quầy bên cạnh nói.
"Rút tiền thì ra cây ATM hoặc sang quầy khác, đến chỗ tôi làm gì?"
Tần Lâm nói: "Thẻ của tôi là thẻ vip".
Số dư hơn một triệu là được tính là thẻ vip rồi, hơn nữa số dư tài khoản của Tần Lâm cũng khá lớn nên chỉ có thể vào quầy vip để làm thủ tục.
Nhưng vẻ hời hợt của cô nhân viên đúng là khiến người ta khó chịu, Tần Lâm cũng chẳng nói chuyện nhã nhặn nữa.