Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Cháu có thể cứu được
“Nhịp tim chỉ còn 45, dấu hiệu sống của bệnh nhân đang yếu dần.”
“Nhịp thở giảm, tăng lượng oxy!”
“Chuẩn bị máy tạo nhịp tim!”
......
“Không xong rồi, chuẩn bị thông báo cho người nhà đi”.
Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải, một vài bác sĩ là chuyên gia cao cấp đang vây quanh bàn mổ, nhìn bệnh nhân đang thoi thóp hơi thở cuối cùng, trên vầng trán của mọi người đều lấm tấm mồ hôi.
Trên bàn mổ là lão gia Chúc Tam Đao, có địa vị số một ở đất Đông Hải, không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng được coi là dưới một người trên vạn người.
Nhân vật quyền thế như thế nếu như chết trên bàn mổ của bọn họ, vậy thì mấy chuyên gia này cũng đừng hòng được sống yên ổn.
“Phải làm sao đây, suy tim phải cấp tính, bệnh nhân hiện khó thở và sốc tim, chúng ta không thể nào cứu chữa được”.
“Cho dù làm phẫu thuật ngay bây giờ thì cũng không kịp, đã qua thời gian hoàng kim rồi, Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi”.
“Hay là bây giờ làm phẫu thuật đi!”
“Không được! Bây giờ không kịp để phẫu thuật, một khi phẫu thuật khiến bệnh nhân chết trên bàn mổ, vậy thì là lỗi của bệnh viện, mấy người các anh ai có thể gánh chịu được cơn thịnh nộ của nhà họ Chúc chứ?”
Các bác sĩ đều im lặng, họ đều là những bác sĩ có trình độ chuyên môn nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, nhưng bây giờ lại bất lực trước căn bệnh này.
Thứ nhất, suy tim phải cấp tính vốn là căn bệnh phức tạp và khó điều trị, thứ hai bệnh tình đột phát, không đưa đến kịp thời, thứ ba là Chúc lão gia tuổi đã cao, ở cái tuổi này cho dù chỉ là một cuộc phẫu thuật viêm ruột thừa cũng rất nguy hiểm, nói gì đến việc phẫu thuật tim.
Cố hết sức rồi.
Chỉ có thể nói như thế.
Cho dù là nhân vật cao quý như Chúc lão gia thì cũng chẳng thể nào chống lại được sinh lão bệnh tử.
Các bác sĩ đều thở dài, chuyện đã thế này rồi, chỉ có thể mong nhà họ Chúc sẽ không giận cá chém thớt sang bọn họ.
Mở cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ nói.
“Tổng giám đốc Chúc, chúng tôi đã có gắng hết sức rồi, Chúc lão gia không qua khỏi rồi”.
Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Chúc tên là Chúc Dũng, gần năm mươi tuổi, là đứa con trai thứ hai của Chúc lão gia, ông chủ của bất động sản Chúc Thị.
Chúc Dũng nghe thấy thế, lập tức nổi giận túm lấy cổ áo của bác sĩ.
“Anh nói cái gì! Trước khi vào phòng phẫu thuật bố tôi vẫn còn khỏe mạnh! Sao lại nói là không qua khỏi chứ?”
Bác sĩ Lưu bị dọa làm cho sợ hãi, hai chân run rẩy.
“Tổng giám đốc Chúc......Chúc lão gia mắc bệnh suy tim phải cấp tính, thực sự không thể cứa chữa được, lúc đưa đến đã quá muộn rồi, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được, mong anh kìm nén bi thương, chuẩn bị hậu sự”.
“Vớ vẩn!”
Chúc Dũng phẫn nộ, ông ấy không thể chấp nhận được sự thật này, lúc nãy vẫn còn ăn cơm cười nói vui vẻ với bố, chớp mắt cái còn chưa đến hai giờ đồng hồ mà bố đã nằm trên bàn mổ rồi?
Lúc này Chúc Dũng hơi kích động, quay đầu trừng mắt nhìn đám bác sĩ.
“Ai! Ai có thể cứu sống bố tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đưa bấy nhiêu!”
Bác sĩ Lưu cau mày, mặc dù tổng giám đốc Chúc không phải người thường, nhưng ông ta cũng hơi tức giận.
“Tổng giám đốc Chúc! Anh không cần phải hét lên, Lưu Bất Phàm tôi là bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất bệnh viện Nhân Dân, thậm chí là nhất Đông Hải, bệnh tôi không chữa được thì tìm người khác cũng vô ích thôi”.
Bác sĩ Lưu thực sự có thành tích rất xuất sắc ở mảng phẫu thuật tim, ông ta là bác sĩ giỏi nhất thành phố thậm chí là toàn tỉnh, ông ta nói như thế không hề khoa trương chút nào.
Hành vi vừa rồi của Chúc Dũng khiến ông ta hơi tức giận, ai cũng không thể cứu chữa được bệnh nhân ‘chắc chắn sẽ chết’ của Lưu Bất Phàm.
Chúc Dũng trừng mắt: “Lẽ nào không ai có thể cứu được sao?”
Ông ấy vừa dứt lời thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cuối hành lang.
“Cháu có thể”.
Mặc dù giọng nói không to, nhưng rất rõ ràng, thuận theo hướng phát ra âm thanh có một người thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc bộ quần áo thường ngày giản dị, đeo một chiếc túi vải đi đến.
Người thanh niên trông rất khôi ngô tuấn tú, mái tóc hơi rối xù, ánh mắt sáng ngời, mặc dù không biểu cảm nhưng lại đem đến cảm giác cao thâm khó đoán.
Chúc Dũng sững sờ, người thanh nhiên này trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra đó là ai.
“Cậu nói cái gì!”
Tần Lâm tiến đến trước mặt Chúc Dũng: “Cháu nói rằng cháu có thể chữa”.
Chúc Dũng mắt rực sáng: “Cậu chắc chứ?”
Không đợi Tần Lâm trả lời, Lưu Bất Phàm liền nói.
“Cậu thanh niên ở đâu ra mà dám làm càn nói bậy ở bệnh viện của chúng tôi vậy! Đây là nơi cậu có thể vào sao?”
Nhìn trang phục của Tần Lâm cùng với lời mà anh vừa nói, rõ ràng trông rất giống tên lang băm.
Trẻ như thế đã đành lại còn dám ăn nói ngông cuồng, lúc nãy Lưu Bất Phàm vừa nói không ai có thể chữa trị được bệnh của Chúc lão gia, anh lại bảo là có thể chữa được, đây không phải là vả vào mặt ông ta?
Tần Lâm không để ý đến Lưu Bất phàm mà nhìn Chúc Dũng rồi nói.
“Chú Chúc, thời gian không còn nhiều, bây giờ cháu vào vẫn còn có một tia hy vọng sống sót”.
Chú Chúc?
Chúc Dũng có chút khó hiểu, người thanh niên này rõ ràng là quen ông, nhưng sao ông lại không nhớ ra đó là ai.
Thời gian không đợi người, nếu đã đến nước này rồi, còn nước còn tát, để anh thử cũng không sao cả.
“Được! Cậu vào đi!”
Lưu Bất Phàm nhíu mày: “Tổng giám đốc Chúc! Cái này không thể đùa được, cậu ta chỉ là một đứa trẻ ranh, có thể có y thuật lợi hại gì được chứ? Không ai có thể chữa được bệnh mà Lưu Bất Phàm tôi không chữa được, nếu như xảy ra vấn đề gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm!”
Chúc Dũng hừ lạnh một tiếng: “Người cũng sắp chết rồi, còn có kết quả nào tệ hơn nữa sao? Tránh ra!”
Lưu Bất Phàm nghiến răng, cuối cùng vẫn tránh đường, nhưng vẻ mặt vô cùng u ám.
Tần Lâm nhìn ông ta rồi lạnh lùng nói.
“Tự cao tự đại là điều tối kỵ của người làm nghề y, không có bản lĩnh gì mà tự coi mình là đệ nhất thiên hạ, đúng là lang băm!”
Nói xong, Tần Lâm bước vào phòng phẫu thuật.
Lưu Bất Phàm đờ người ra một hồi lâu không phản ứng lại được.
“Cậu ta nói cái gì? Cậu ta bảo tôi là lang băm? Một thằng ranh con miệng còn hôi mùi sữa mà dám nói tôi là lang băm? Nhãi ranh!”
Trước mặt nhiều người như thế này lại có kẻ dám nghi ngờ y thuật của Lưu Bất Phàm ông, đúng là muốn chết mà!
“Không được, không thể để cậu ta làm bậy được, vào đi!”
Mấy bác sĩ nhanh chóng đi theo vào phòng phẫu thuật, họ sợ rằng Tần Lâm sẽ gây ra chuyện gì.
Vừa vào phòng phẫu thuật, chỉ nhìn thấy Tần Lâm đứng bên cạnh Chúc lão gia, chắp hai ngón tay phải lại dùng lực chọc.
Hai ngón tay ấn vào phần ngực phải của ông cụ.
Bấm huyệt?
Bệnh viện nhân dân Đông Hải là bệnh viện kết hợp Tây y và Đông y, tại đó có vài chuyên gia xuất thân là bác sĩ Đông y, nhìn thấy chiêu này của Tần Lâm, bọn họ đều kinh ngạc.
Lẽ nào đây thực sự là bấm huyệt?
Bấm huyệt chữa bệnh, vô cùng cao thâm, cho dù là thầy thuốc Đông y hành tẩu mười mấy năm trên giang hồ cũng không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng vào thời khắc quan trọng, bấm huyệt có thể cứu mạng, đây là một trong những cách chữa bệnh lợi hại nhất của Đông y.
Tần Lâm ấn một phát, Chúc lão gia đột nhiên hừ một tiếng.
“Cậu làm gì vậy! Cậu mau cút ra ngoài cho tôi, đây không phải là nơi cậu có thể làm càn được!”, Lưu Bất Phàm phẫn nộ!
Lưu Bất Phàm vừa quát xong, y tá đứng bên cạnh bỗng nhiên hét lên.
“Có hơi thở rồi! Chúc lão gia thở rồi!”
“Nhịp thở giảm, tăng lượng oxy!”
“Chuẩn bị máy tạo nhịp tim!”
......
“Không xong rồi, chuẩn bị thông báo cho người nhà đi”.
Lúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân số một thành phố Đông Hải, một vài bác sĩ là chuyên gia cao cấp đang vây quanh bàn mổ, nhìn bệnh nhân đang thoi thóp hơi thở cuối cùng, trên vầng trán của mọi người đều lấm tấm mồ hôi.
Trên bàn mổ là lão gia Chúc Tam Đao, có địa vị số một ở đất Đông Hải, không dám nói là một tay che trời, nhưng cũng được coi là dưới một người trên vạn người.
Nhân vật quyền thế như thế nếu như chết trên bàn mổ của bọn họ, vậy thì mấy chuyên gia này cũng đừng hòng được sống yên ổn.
“Phải làm sao đây, suy tim phải cấp tính, bệnh nhân hiện khó thở và sốc tim, chúng ta không thể nào cứu chữa được”.
“Cho dù làm phẫu thuật ngay bây giờ thì cũng không kịp, đã qua thời gian hoàng kim rồi, Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi”.
“Hay là bây giờ làm phẫu thuật đi!”
“Không được! Bây giờ không kịp để phẫu thuật, một khi phẫu thuật khiến bệnh nhân chết trên bàn mổ, vậy thì là lỗi của bệnh viện, mấy người các anh ai có thể gánh chịu được cơn thịnh nộ của nhà họ Chúc chứ?”
Các bác sĩ đều im lặng, họ đều là những bác sĩ có trình độ chuyên môn nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, nhưng bây giờ lại bất lực trước căn bệnh này.
Thứ nhất, suy tim phải cấp tính vốn là căn bệnh phức tạp và khó điều trị, thứ hai bệnh tình đột phát, không đưa đến kịp thời, thứ ba là Chúc lão gia tuổi đã cao, ở cái tuổi này cho dù chỉ là một cuộc phẫu thuật viêm ruột thừa cũng rất nguy hiểm, nói gì đến việc phẫu thuật tim.
Cố hết sức rồi.
Chỉ có thể nói như thế.
Cho dù là nhân vật cao quý như Chúc lão gia thì cũng chẳng thể nào chống lại được sinh lão bệnh tử.
Các bác sĩ đều thở dài, chuyện đã thế này rồi, chỉ có thể mong nhà họ Chúc sẽ không giận cá chém thớt sang bọn họ.
Mở cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ nói.
“Tổng giám đốc Chúc, chúng tôi đã có gắng hết sức rồi, Chúc lão gia không qua khỏi rồi”.
Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Chúc tên là Chúc Dũng, gần năm mươi tuổi, là đứa con trai thứ hai của Chúc lão gia, ông chủ của bất động sản Chúc Thị.
Chúc Dũng nghe thấy thế, lập tức nổi giận túm lấy cổ áo của bác sĩ.
“Anh nói cái gì! Trước khi vào phòng phẫu thuật bố tôi vẫn còn khỏe mạnh! Sao lại nói là không qua khỏi chứ?”
Bác sĩ Lưu bị dọa làm cho sợ hãi, hai chân run rẩy.
“Tổng giám đốc Chúc......Chúc lão gia mắc bệnh suy tim phải cấp tính, thực sự không thể cứa chữa được, lúc đưa đến đã quá muộn rồi, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được, mong anh kìm nén bi thương, chuẩn bị hậu sự”.
“Vớ vẩn!”
Chúc Dũng phẫn nộ, ông ấy không thể chấp nhận được sự thật này, lúc nãy vẫn còn ăn cơm cười nói vui vẻ với bố, chớp mắt cái còn chưa đến hai giờ đồng hồ mà bố đã nằm trên bàn mổ rồi?
Lúc này Chúc Dũng hơi kích động, quay đầu trừng mắt nhìn đám bác sĩ.
“Ai! Ai có thể cứu sống bố tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đưa bấy nhiêu!”
Bác sĩ Lưu cau mày, mặc dù tổng giám đốc Chúc không phải người thường, nhưng ông ta cũng hơi tức giận.
“Tổng giám đốc Chúc! Anh không cần phải hét lên, Lưu Bất Phàm tôi là bác sĩ phẫu thuật tim giỏi nhất bệnh viện Nhân Dân, thậm chí là nhất Đông Hải, bệnh tôi không chữa được thì tìm người khác cũng vô ích thôi”.
Bác sĩ Lưu thực sự có thành tích rất xuất sắc ở mảng phẫu thuật tim, ông ta là bác sĩ giỏi nhất thành phố thậm chí là toàn tỉnh, ông ta nói như thế không hề khoa trương chút nào.
Hành vi vừa rồi của Chúc Dũng khiến ông ta hơi tức giận, ai cũng không thể cứu chữa được bệnh nhân ‘chắc chắn sẽ chết’ của Lưu Bất Phàm.
Chúc Dũng trừng mắt: “Lẽ nào không ai có thể cứu được sao?”
Ông ấy vừa dứt lời thì có một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cuối hành lang.
“Cháu có thể”.
Mặc dù giọng nói không to, nhưng rất rõ ràng, thuận theo hướng phát ra âm thanh có một người thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc bộ quần áo thường ngày giản dị, đeo một chiếc túi vải đi đến.
Người thanh niên trông rất khôi ngô tuấn tú, mái tóc hơi rối xù, ánh mắt sáng ngời, mặc dù không biểu cảm nhưng lại đem đến cảm giác cao thâm khó đoán.
Chúc Dũng sững sờ, người thanh nhiên này trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra đó là ai.
“Cậu nói cái gì!”
Tần Lâm tiến đến trước mặt Chúc Dũng: “Cháu nói rằng cháu có thể chữa”.
Chúc Dũng mắt rực sáng: “Cậu chắc chứ?”
Không đợi Tần Lâm trả lời, Lưu Bất Phàm liền nói.
“Cậu thanh niên ở đâu ra mà dám làm càn nói bậy ở bệnh viện của chúng tôi vậy! Đây là nơi cậu có thể vào sao?”
Nhìn trang phục của Tần Lâm cùng với lời mà anh vừa nói, rõ ràng trông rất giống tên lang băm.
Trẻ như thế đã đành lại còn dám ăn nói ngông cuồng, lúc nãy Lưu Bất Phàm vừa nói không ai có thể chữa trị được bệnh của Chúc lão gia, anh lại bảo là có thể chữa được, đây không phải là vả vào mặt ông ta?
Tần Lâm không để ý đến Lưu Bất phàm mà nhìn Chúc Dũng rồi nói.
“Chú Chúc, thời gian không còn nhiều, bây giờ cháu vào vẫn còn có một tia hy vọng sống sót”.
Chú Chúc?
Chúc Dũng có chút khó hiểu, người thanh niên này rõ ràng là quen ông, nhưng sao ông lại không nhớ ra đó là ai.
Thời gian không đợi người, nếu đã đến nước này rồi, còn nước còn tát, để anh thử cũng không sao cả.
“Được! Cậu vào đi!”
Lưu Bất Phàm nhíu mày: “Tổng giám đốc Chúc! Cái này không thể đùa được, cậu ta chỉ là một đứa trẻ ranh, có thể có y thuật lợi hại gì được chứ? Không ai có thể chữa được bệnh mà Lưu Bất Phàm tôi không chữa được, nếu như xảy ra vấn đề gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm!”
Chúc Dũng hừ lạnh một tiếng: “Người cũng sắp chết rồi, còn có kết quả nào tệ hơn nữa sao? Tránh ra!”
Lưu Bất Phàm nghiến răng, cuối cùng vẫn tránh đường, nhưng vẻ mặt vô cùng u ám.
Tần Lâm nhìn ông ta rồi lạnh lùng nói.
“Tự cao tự đại là điều tối kỵ của người làm nghề y, không có bản lĩnh gì mà tự coi mình là đệ nhất thiên hạ, đúng là lang băm!”
Nói xong, Tần Lâm bước vào phòng phẫu thuật.
Lưu Bất Phàm đờ người ra một hồi lâu không phản ứng lại được.
“Cậu ta nói cái gì? Cậu ta bảo tôi là lang băm? Một thằng ranh con miệng còn hôi mùi sữa mà dám nói tôi là lang băm? Nhãi ranh!”
Trước mặt nhiều người như thế này lại có kẻ dám nghi ngờ y thuật của Lưu Bất Phàm ông, đúng là muốn chết mà!
“Không được, không thể để cậu ta làm bậy được, vào đi!”
Mấy bác sĩ nhanh chóng đi theo vào phòng phẫu thuật, họ sợ rằng Tần Lâm sẽ gây ra chuyện gì.
Vừa vào phòng phẫu thuật, chỉ nhìn thấy Tần Lâm đứng bên cạnh Chúc lão gia, chắp hai ngón tay phải lại dùng lực chọc.
Hai ngón tay ấn vào phần ngực phải của ông cụ.
Bấm huyệt?
Bệnh viện nhân dân Đông Hải là bệnh viện kết hợp Tây y và Đông y, tại đó có vài chuyên gia xuất thân là bác sĩ Đông y, nhìn thấy chiêu này của Tần Lâm, bọn họ đều kinh ngạc.
Lẽ nào đây thực sự là bấm huyệt?
Bấm huyệt chữa bệnh, vô cùng cao thâm, cho dù là thầy thuốc Đông y hành tẩu mười mấy năm trên giang hồ cũng không dám tùy tiện ra tay.
Nhưng vào thời khắc quan trọng, bấm huyệt có thể cứu mạng, đây là một trong những cách chữa bệnh lợi hại nhất của Đông y.
Tần Lâm ấn một phát, Chúc lão gia đột nhiên hừ một tiếng.
“Cậu làm gì vậy! Cậu mau cút ra ngoài cho tôi, đây không phải là nơi cậu có thể làm càn được!”, Lưu Bất Phàm phẫn nộ!
Lưu Bất Phàm vừa quát xong, y tá đứng bên cạnh bỗng nhiên hét lên.
“Có hơi thở rồi! Chúc lão gia thở rồi!”