Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
Chương 509: Không được lơ là
Đám người Triệu Phong cũng tò mò: “Lấy vé ra đây!”
“Đúng thế, vé chị đâu?!”
Khuôn mặt Trần Diên hơi lúng túng: “Con, con không có vé”.
“Hừ, không có vé mà còn dám đến đây, vậy không phải muốn trốn vào thì là gì? Con nhìn công tác an ninh ở đây đi, con nghĩ mình trốn vào được chắc?”
Trần Nham Thạch tức đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được xảy ra vấn đề gì trong dịp quan trọng này, những không ngờ chỗ Trần Diên lại xảy ra chuyện.
Tần Lâm bước tới, nắm lấy tay Trần Diên nói.
“Chúng tôi không có vé nhưng được vào, còn các ông, dù có vé cũng chưa chắc đã được vào đâu”.
Nói xong, Tần Lâm kéo tay Trần Diên tiến vào hội trường, không xếp hàng mà đi thẳng vào lối VIP.
Sắc mặt Trần Nham Thạch thay đổi, vội vàng nhìn xung quanh, mặc dù không có nhân vật tai to mặt lớn ở đây, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người, tốt hơn hết là không để người khác phát hiện ra.
“Trần Diên! Con mau chóng quay lại cho bố! Đừng đến đó làm bố mất mặt!”
Thật ra Trần Diên cũng hơi do dự, không có vé thì sao bọn họ vào được chứ?
Nhưng Tần Lâm vô cùng chắc chắn kéo tay cô đi, Trần Diên cũng không nỡ từ chối.
Liền từng bước đi vào trong theo anh.
Trần Nham Thạch tức giận đùng đùng, vội vàng chạy tới kéo cánh tay của Trần Diên.
“Con đứng lại cho bố! Con muốn bố tức chết à, bố đã bảo con đừng đi vào rồi mà!”
Mấy viên cảnh sát vũ trang thấy mấy người bọn họ đẩy kéo nhau liền nhanh chóng đi đến, tách họ ra.
“Làm gì vậy!”
Sắc mặt Trần Nham Thạch lập tức trở nên hòa nhã.
“Chào các đồng chí, tôi không quen biết hai người này, nhưng tôi nghi ngờ họ không có vé muốn lẻn vào, các đồng chí hãy điều tra kĩ càng”.
Nói xong, Trần Nham Thạch liền vội vàng đi về chỗ.
Ông ta không dám thừa nhận quan hệ bố con với Trần Diên ở đây, nếu như đầu óc Trần Diên lên cơn gây loạn hoặc tên Tần Lâm đó làm ra chuyện gì xấu hổ thì nhà họ Trần bọn họ sẽ bị liên lụy.
Mấy cảnh sát vũ trang nhìn Tần Lâm và Trần Diên, rồi lịch sự nói.
“Mời anh chị vui lòng xuất trình vé”.
Nếu đã có người nghi ngờ, thì cũng nên điều tra một chút.
Tần Lâm nói: “Không cần vé, gọi quản lý Ba Long của các anh ra đây”.
Tên của người này là do ông cụ Hải nói cho anh, rằng có vấn đề gì cứ tìm Ba Long là được.
Mấy cảnh sát vũ trang nghe vậy thì rất bất ngờ, Tần Lâm vậy mà lại biết tên của quản lý Ba Long, họ không dám lơ là, lập tức lấy bộ đàm ra.
“Gọi cho quản lý, ở đây có một quý ông và một quý bà tìm anh”.
Quản lý Ba nghe vậy thì vội vàng nói.
“Đợi tôi, đừng lơ là!”
Đây có thể là hai vị khách quý mà chủ tich Hải đích thân căn dặn.
Vì nếu là những khách hàng bình thường sẽ không biết tên của quản lý Ba.
Ngay sau đó, một người đàn ông mập mạp chạy đến trước mặt Tần Lâm, kích động bắt tay.
“Là cậu Tần, cô Trần đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Để hai vị đợi lâu rồi, mời vào trong!”
Tần Lâm và Trần Diên gật đầu rồi đi vào lối VIP.
Trần Nham Thạch thấy bọn họ đi vào thật thì lập tức hoảng sợ, đi lên lần nữa nói.
“Đồng chí, các anh đã điều tra kĩ càng chưa? Hai người bọn họ không có vé, các anh không bị lừa đó chứ?”
Trần Nham Thạch sợ rằng bọn họ bị phát hiện sau khi lẻn trốn vào, làm liên lụy đến nhà họ Trần, vì thế mới dập tắt nguy cơ này.
Thà xấu hổ ở ngoài cửa còn hơn mất mặt ở bên trong kia.
Những người ngoài này đều là những thương nhân bình thường, hiện giờ trong đó toàn là ông chủ lớn thật sự, nếu lỡ như làm xấu mặt trước mặt họ thì lợi bất cập hại.
Vì vậy tốt hơn là dập tắt nguy cơ này từ bên ngoài.
Quản lý Ba nhíu mày nói.
“Ông nói linh tinh gì vậy? Lừa đảo cái gì? Ông là ai?”
Ánh mắt quản lý Ba hơi không vui, cái tên ngu xuẩn này ở đâu ra vậy, dám nói khách quý của chủ tịch Hải là lừa đảo?
Sắc mặt Trần Nham Thạch thay đổi nói: “Đồng chí, chúng tôi là nhà họ Trần, doanh nghiệp buôn bán than, đây là vé của chúng tôi”.
Trần Nham Thạch nhanh chóng lấy năm tấm vé ra đưa vé ra như để nói với những người này rằng, bọn họ có vé chứ không phải là đến đây gây rối.
Quản lý Ba cầm lấy tấm vé nhìn qua rồi bảo cảnh sát quét mã.
Sau đó nói: “Vé của các ông bị hủy rồi”.
“Hãy lập tức rời khỏi đây”.
Vừa dứt lời, cả nhà Trần Nham Thạch liền như chết lặng.
“Cái gì? Bị hủy rồi? Đồng chí, anh không nhầm đấy chứ, chỗ vé này là do chính một đồng chí các anh đích thân đưa đến nhà chúng tôi, tổng cộng có sáu vé, nhưng giờ chỗ này chỉ có năm vé...”.
Quản lý Ba lạnh lùng hừ một tiếng: “Chính là các ông, vé của các ông bị hủy hết rồi, hãy rời khỏi đây ngay lập tức”.
Trần Nham Thạch trợn to mắt không dám tin.
“Không thể nào! Tôi không tin, hôm qua mới gửi vé, sao giờ lại bị hủy chứ! Quản lý của các anh đâu, tôi muốn gặp lãnh đạo của các anh!”
Quản lý Ba lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi chính là lãnh đạo, người đâu!”
Quản lý Ba lạnh lùng ra lệnh, mấy cảnh sát vũ trang cầm súng đi đến.
Nóng súng đen thui nhắm vào mấy người Trần Nham Thạch, đạn đã lên nòng, chỉ cần bọn họ động đậy sẽ lập tức nổ súng.
Trần Nham Thạch sợ đến mức hai chân run cầm cấp, suýt thì quỳ trên mặt đất, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Sao có thể, chuyện này sao có thể chứ?
Rõ ràng chính nhân viên bọn họ đến đưa vé sao lại bị hủy?
Trần Linh đột nhiên nói: “Bố, bố có nhớ lời nói của tên họ Tần ngày hôm qua không, rằng sẽ hủy toàn bộ vé của chúng ta?”
Trần Nham Thạch cũng nghĩ đến, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
“Lẽ nào, tên nhóc đó có khả năng lớn như vậy?”
Bọn họ vẫn không thể tin, một người phải đi mượn xe Passat có thể có khả năng kinh khủng như vậy?
Họ không ngờ rằng, chiếc xe Tần Lâm mượn chỉ là món quà nho nhỏ mà tổng giám đốc Điền nể mặt anh tặng cho một người bạn, giống như bạn bè đến thăm nhà nhau mua túi hoa quả đến tặng vậy.
Mấy người Trần Nham Thạch bị đuổi đi, mới rời đi không xa, mấy người đàn ông vai hùm lưng gấu đi đến.
Đứng phía trước là một người đàn ông trung niên, xông lên với vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Ông Lưu, các ông định làm gì!”
Sắc mặt ông Lưu tối sầm.
“Ông Trần, con mẹ nó, ông chơi tôi đúng không, bán một chiếc vé bị hủy giá một triệu cho tôi à?”
Sắc mặt Trần Nham Thạch vô cùng khó coi, chính ông ta đã bán vé cho ông Lưu, lúc đó không ngờ vé sẽ bị hủy, vì thế mới lấy của ông ta một triệu.
Nhà họ Lưu cũng tương tự như nhà Trần Nham Thạch, đều là doanh nghiệp bán than, công việc kinh doanh không tốt lắm, vì thế muốn đến tiệc rượu này thử xem.
Nhưng không ngờ, vừa vào đã bị người ta tóm lại, nói rằng vé bị hủy trước mặt nhiều người như vậy, bị cảnh sát vũ trang đuổi ra ngoài, thể diện ông Lưu đã bị mất hết, công sức chuẩn bị bấy lâu đều trở nên vô ích.
Đám người Triệu Phong cũng tò mò: “Lấy vé ra đây!”
“Đúng thế, vé chị đâu?!”
Khuôn mặt Trần Diên hơi lúng túng: “Con, con không có vé”.
“Hừ, không có vé mà còn dám đến đây, vậy không phải muốn trốn vào thì là gì? Con nhìn công tác an ninh ở đây đi, con nghĩ mình trốn vào được chắc?”
Trần Nham Thạch tức đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được xảy ra vấn đề gì trong dịp quan trọng này, những không ngờ chỗ Trần Diên lại xảy ra chuyện.
Tần Lâm bước tới, nắm lấy tay Trần Diên nói.
“Chúng tôi không có vé nhưng được vào, còn các ông, dù có vé cũng chưa chắc đã được vào đâu”.
Nói xong, Tần Lâm kéo tay Trần Diên tiến vào hội trường, không xếp hàng mà đi thẳng vào lối VIP.
Sắc mặt Trần Nham Thạch thay đổi, vội vàng nhìn xung quanh, mặc dù không có nhân vật tai to mặt lớn ở đây, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người, tốt hơn hết là không để người khác phát hiện ra.
“Trần Diên! Con mau chóng quay lại cho bố! Đừng đến đó làm bố mất mặt!”
Thật ra Trần Diên cũng hơi do dự, không có vé thì sao bọn họ vào được chứ?
Nhưng Tần Lâm vô cùng chắc chắn kéo tay cô đi, Trần Diên cũng không nỡ từ chối.
Liền từng bước đi vào trong theo anh.
Trần Nham Thạch tức giận đùng đùng, vội vàng chạy tới kéo cánh tay của Trần Diên.
“Con đứng lại cho bố! Con muốn bố tức chết à, bố đã bảo con đừng đi vào rồi mà!”
Mấy viên cảnh sát vũ trang thấy mấy người bọn họ đẩy kéo nhau liền nhanh chóng đi đến, tách họ ra.
“Làm gì vậy!”
Sắc mặt Trần Nham Thạch lập tức trở nên hòa nhã.
“Chào các đồng chí, tôi không quen biết hai người này, nhưng tôi nghi ngờ họ không có vé muốn lẻn vào, các đồng chí hãy điều tra kĩ càng”.
Nói xong, Trần Nham Thạch liền vội vàng đi về chỗ.
Ông ta không dám thừa nhận quan hệ bố con với Trần Diên ở đây, nếu như đầu óc Trần Diên lên cơn gây loạn hoặc tên Tần Lâm đó làm ra chuyện gì xấu hổ thì nhà họ Trần bọn họ sẽ bị liên lụy.
Mấy cảnh sát vũ trang nhìn Tần Lâm và Trần Diên, rồi lịch sự nói.
“Mời anh chị vui lòng xuất trình vé”.
Nếu đã có người nghi ngờ, thì cũng nên điều tra một chút.
Tần Lâm nói: “Không cần vé, gọi quản lý Ba Long của các anh ra đây”.
Tên của người này là do ông cụ Hải nói cho anh, rằng có vấn đề gì cứ tìm Ba Long là được.
Mấy cảnh sát vũ trang nghe vậy thì rất bất ngờ, Tần Lâm vậy mà lại biết tên của quản lý Ba Long, họ không dám lơ là, lập tức lấy bộ đàm ra.
“Gọi cho quản lý, ở đây có một quý ông và một quý bà tìm anh”.
Quản lý Ba nghe vậy thì vội vàng nói.
“Đợi tôi, đừng lơ là!”
Đây có thể là hai vị khách quý mà chủ tich Hải đích thân căn dặn.
Vì nếu là những khách hàng bình thường sẽ không biết tên của quản lý Ba.
Ngay sau đó, một người đàn ông mập mạp chạy đến trước mặt Tần Lâm, kích động bắt tay.
“Là cậu Tần, cô Trần đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Để hai vị đợi lâu rồi, mời vào trong!”
Tần Lâm và Trần Diên gật đầu rồi đi vào lối VIP.
Trần Nham Thạch thấy bọn họ đi vào thật thì lập tức hoảng sợ, đi lên lần nữa nói.
“Đồng chí, các anh đã điều tra kĩ càng chưa? Hai người bọn họ không có vé, các anh không bị lừa đó chứ?”
Trần Nham Thạch sợ rằng bọn họ bị phát hiện sau khi lẻn trốn vào, làm liên lụy đến nhà họ Trần, vì thế mới dập tắt nguy cơ này.
Thà xấu hổ ở ngoài cửa còn hơn mất mặt ở bên trong kia.
Những người ngoài này đều là những thương nhân bình thường, hiện giờ trong đó toàn là ông chủ lớn thật sự, nếu lỡ như làm xấu mặt trước mặt họ thì lợi bất cập hại.
Vì vậy tốt hơn là dập tắt nguy cơ này từ bên ngoài.
Quản lý Ba nhíu mày nói.
“Ông nói linh tinh gì vậy? Lừa đảo cái gì? Ông là ai?”
Ánh mắt quản lý Ba hơi không vui, cái tên ngu xuẩn này ở đâu ra vậy, dám nói khách quý của chủ tịch Hải là lừa đảo?
Sắc mặt Trần Nham Thạch thay đổi nói: “Đồng chí, chúng tôi là nhà họ Trần, doanh nghiệp buôn bán than, đây là vé của chúng tôi”.
Trần Nham Thạch nhanh chóng lấy năm tấm vé ra đưa vé ra như để nói với những người này rằng, bọn họ có vé chứ không phải là đến đây gây rối.
Quản lý Ba cầm lấy tấm vé nhìn qua rồi bảo cảnh sát quét mã.
Sau đó nói: “Vé của các ông bị hủy rồi”.
“Hãy lập tức rời khỏi đây”.
Vừa dứt lời, cả nhà Trần Nham Thạch liền như chết lặng.
“Cái gì? Bị hủy rồi? Đồng chí, anh không nhầm đấy chứ, chỗ vé này là do chính một đồng chí các anh đích thân đưa đến nhà chúng tôi, tổng cộng có sáu vé, nhưng giờ chỗ này chỉ có năm vé...”.
Quản lý Ba lạnh lùng hừ một tiếng: “Chính là các ông, vé của các ông bị hủy hết rồi, hãy rời khỏi đây ngay lập tức”.
Trần Nham Thạch trợn to mắt không dám tin.
“Không thể nào! Tôi không tin, hôm qua mới gửi vé, sao giờ lại bị hủy chứ! Quản lý của các anh đâu, tôi muốn gặp lãnh đạo của các anh!”
Quản lý Ba lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi chính là lãnh đạo, người đâu!”
Quản lý Ba lạnh lùng ra lệnh, mấy cảnh sát vũ trang cầm súng đi đến.
Nóng súng đen thui nhắm vào mấy người Trần Nham Thạch, đạn đã lên nòng, chỉ cần bọn họ động đậy sẽ lập tức nổ súng.
Trần Nham Thạch sợ đến mức hai chân run cầm cấp, suýt thì quỳ trên mặt đất, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Sao có thể, chuyện này sao có thể chứ?
Rõ ràng chính nhân viên bọn họ đến đưa vé sao lại bị hủy?
Trần Linh đột nhiên nói: “Bố, bố có nhớ lời nói của tên họ Tần ngày hôm qua không, rằng sẽ hủy toàn bộ vé của chúng ta?”
Trần Nham Thạch cũng nghĩ đến, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
“Lẽ nào, tên nhóc đó có khả năng lớn như vậy?”
Bọn họ vẫn không thể tin, một người phải đi mượn xe Passat có thể có khả năng kinh khủng như vậy?
Họ không ngờ rằng, chiếc xe Tần Lâm mượn chỉ là món quà nho nhỏ mà tổng giám đốc Điền nể mặt anh tặng cho một người bạn, giống như bạn bè đến thăm nhà nhau mua túi hoa quả đến tặng vậy.
Mấy người Trần Nham Thạch bị đuổi đi, mới rời đi không xa, mấy người đàn ông vai hùm lưng gấu đi đến.
Đứng phía trước là một người đàn ông trung niên, xông lên với vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Ông Lưu, các ông định làm gì!”
Sắc mặt ông Lưu tối sầm.
“Ông Trần, con mẹ nó, ông chơi tôi đúng không, bán một chiếc vé bị hủy giá một triệu cho tôi à?”
Sắc mặt Trần Nham Thạch vô cùng khó coi, chính ông ta đã bán vé cho ông Lưu, lúc đó không ngờ vé sẽ bị hủy, vì thế mới lấy của ông ta một triệu.
Nhà họ Lưu cũng tương tự như nhà Trần Nham Thạch, đều là doanh nghiệp bán than, công việc kinh doanh không tốt lắm, vì thế muốn đến tiệc rượu này thử xem.
Nhưng không ngờ, vừa vào đã bị người ta tóm lại, nói rằng vé bị hủy trước mặt nhiều người như vậy, bị cảnh sát vũ trang đuổi ra ngoài, thể diện ông Lưu đã bị mất hết, công sức chuẩn bị bấy lâu đều trở nên vô ích.