Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-312
Chương 490: Diệp Vãn Nhi thể hiện
Nói xong, Tần Lâm lấy ra một bộ kim bạc mới, bày ra trước mặt Nhạc Thành Cương.
Bộ kim bạc này không hề giống với bộ kim bạc thông thường, kim bạc bình thường trông giống như lông bò, thanh mảnh sắc bén.
Còn nhẫn châm lại là một loại dao kim, kích thước và độ dày tương tự như kim bạc, nhưng đầu kim phẳng và sắc như dao, có thể cắt vào mô.
Chức năng chính của nó là cắt các mô mềm bị tổn thương và làm bong tróc các vị trí kết dính cơ và dây thần kinh.
Mặc dù cổ của Nhạc Thành Cương không phải căn nguyên bệnh nhưng lại có rất nhiều bó gân, nếu không cắt ra thì cơn đau sẽ tiếp tục kéo dài.
Nhìn thấy một hàng nhẫn châm này, Nhạc Thành Cương cũng cảm thấy bình thường.
Tần Lâm nói: “Vãn Nhi, em châm cứu đi”.
Tần Lâm muốn để Diệp Vãn Nhi thể hiện một lúc.
Diệp Vãn Nhi cũng không phụ lòng anh: “Được, cứ để em”.
Cô lấy một cây nhẫn châm lên, đâm vào cổ Nhạc Thành Cương.
Vừa đâm vào thì còn cảm thấy ổn, nhưng khi nhẫn châm thâm nhập sâu vào, đột nhiên vẻ mặt Nhạc Thành Cương trở nên vô cùng khó coi.
Đau quá!
Không, chính là nỗi đau thấu tận xương cốt!
Nhạc Thành Cương là một người đàn ông cao bảy thước, thế mà lại bị một cây kim bạc nhỏ này làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nhẫn châm đi vào mô dưới da và cắt đi bó gân, quá trình này tương đương với một cuộc tiểu phẫu, hơn nữa còn là loại không dùng thuốc tê, đương nhiên sẽ khá đau.
“Hơ... Aaa, aaa...”
Nhạc Thành Cương không ngừng la lên, âm thanh giống hệt như một đứa bé đang bị tiêm thuốc.
Đường đường là một người đàn ông cao to vạm vỡ lại bị một cô gái làm cho đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cảnh tượng này quả thật buồn cười.
Chẳng mấy chốc, Nhạc Thành Cương đã hoàn thành xong ca phẫu thuật, sau đó Tần Lâm dán lên một miếng cao dán và nói.
“Đã kết thúc quá trình trị liệu, anh có thể nghỉ ngơi mười phút để chờ xem kết quả”.
Sau khi Nhạc Thành Cương ngồi xuống, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Người ngoài ngành xem vô cùng náo nhiệt, các động tác của Tần Lâm khiến không ít các chuyên gia bên dưới kinh ngạc.
Đặc biệt còn thay đổi cách nhìn nhiều hơn về Diệp Vãn Nhi, một cô gái mà lại có thể sử dụng nhẫn châm một cách chính xác như vậy, đây chắc chắn là một tuyển thủ tài năng.
“Bệnh viện Trung Ương của chúng tôi muốn con bé này”.
“Bệnh viện Trung Ương các người mặt dày thế, muốn ai liền có người đó à?”
“Đúng vậy, bệnh viện Nhân Dân của chúng tôi còn chưa lên tiếng, chỗ chúng tôi đang thiếu các bác sĩ Đông y, nên cần thêm nhân lực mới”.
“Ha ha, bệnh viên Đông y của chúng tôi còn chưa nói gì mà, mấy người nghĩ xem cô ấy sẽ chọn về bệnh viện Đông y hay Tây y đây?”
“Nếu như cô ấy đến, tôi sẽ cho bắt đầu từ vị trí chủ nhiệm”.
“...”
Lúc trước thì giành Tần Lâm, bây giờ lại tranh nhau Diệp Vãn Nhi, mấy người lãnh đạo này thực sự rất quý trọng nhân tài, nếu không có cuộc thi so tài thần y này thì bọn họ chắc sẽ không thể thấy được một thần y trẻ tuổi xuất chúng như vậy.
Sau khi xem xong phần chữa trị của Tần Lâm, Trần Diên vô cùng kinh ngạc, lúc ở trên tàu hỏa cô đã biết anh rất lợi hại rồi, nhưng không ngờ lại có bản lĩnh đến thế.
“Đến lượt tôi”.
Bệnh nhân của Trần Diên cũng là một người đàn ông cường tráng, sắc mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu.
“Bác sĩ, tôi bị bệnh say”.
Bệnh say?
Nói xong, mọi người dưới khán đài đều sững sốt.
Bệnh say là một đặc điểm rất hiếm gặp, biểu hiện của bệnh say rất rõ ràng, đó là chỉ cần ăn một bữa cơm cũng đủ khiến cho người ta say.
Bất kể là ăn gì, khi cơm trắng đi vào bụng cũng sẽ khiến người bệnh trở nên say bí tỉ, hơn nữa, kiểu say này không phải do rượu thật, xét nghiệm máu thì nồng độ cồn sẽ bằng không.
Tuy nhiên tình trạng cả người say xỉn, đồng thời còn bốc ra mùi rượu, bệnh này thường được gọi là bệnh say.
Mọi người đều cau mày, đây là một vấn đề rất khó giải quyết.
Trần Diên cũng sững ra, cô chưa từng thấy qua triệu chứng này, trong truyền thuyết vẫn luôn nhắc đến bệnh say, nhưng người mắc bệnh lại vô cùng hiếm hoi.
Có nhiều người uống say, sau đó quên mất bản thân đi uống rượu, rồi lại bảo là mình bị bệnh say.
Trần Diên cau mày: “Anh có chắc là bệnh say không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Được, để tôi xét nghiệm máu”.
Trần Diên nói xong liền định lấy máu của bệnh nhân, người bệnh chợt chau mày.
“Cô có ý gì đây, không tin tôi à?”
Sắc mặt Trần Diên có chút không vui: “Không phải là không tin, tôi chỉ muốn xác nhận triệu chứng”.
Trước tiên cần phải chắc chắn rằng nồng độ cồn của bệnh nhân này bằng không, nếu trong máu không có rượu mà vẫn trong tình trạng say như vậy thì có thể xác định được là do bệnh say.
Đương nhiên, Trần Diên đúng là có nghi ngờ người đàn ông này đang giả bệnh, có lẽ anh ta đã uống một chút rượu, sau đó quên mất, rồi nói rằng mình mắc bệnh say.
Người đàn ông say khướt tức giận.
“Cô có thái độ gì thế, tôi đến để khám bệnh, nhưng cô lại không tin tôi, có tin là tôi sẽ dỡ cả cái bàn thuốc của cô không?”
Nói xong, người đàn ông say mèm đứng lên, chuẩn bị ra tay.
Ngay khi Tần Lâm định đứng dậy thì Nhạc Thành Cương ở cạnh bên đã xông tới trước, sau đó giữ chặt người đàn ông đang say kia, trực tiếp giữ chặt tay anh ta rồi bẻ ngược ra sau lưng, đè xuống đất.
Nhạc Thành Cương di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, không hổ danh là người luyện võ, tuy rằng người đàn ông say mèm cũng rất cường tráng, nhưng hầu như không hề có khả năng chống cự.
Động tác của Nhạc Thành Cương hết sức thành thạo và nhanh nhẹn, vậy nên mọi người có thể thấy rằng cổ của anh ta hoàn toàn không có vấn đề gì nữa.
Lúc trước Diệp Vãn Nhi dùng nhẫn châm chữa cho anh ta, quả thực vừa đau vừa nhức, tuy nhiên, sau khi châm cứu bằng nhẫn châm xong, Nhạc Thành Cương đã thấy tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, cộng thêm đơn thuốc mà Tần Lâm đã bốc thì anh ta cũng cảm thấy bụng ấm hơn hẳn, cả người vô cùng sảng khoái.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều hiểu được Tần Lâm đã chữa trị xong, căn bệnh khó chữa của Nhạc Thành Cương cũng đã được chữa khỏi!
Đa số khán giả ở dưới đều biết Nhạc Thành Cương, vấn đề của anh ta không phải mới ngày một ngày hai, mà anh ta đều đã đến qua các bệnh viện lớn.
“Bảo sao tôi chụp CT mãi nhưng vẫn không ra bệnh, thì ra là do dạ dày, căn bệnh này cũng ‘quái ác’ thật chứ”.
“Đúng vậy, loại bệnh này chỉ có thể khám sức khỏe toàn diện mới có thể tìm ra được, nhưng Nhạc Thành Cương này cũng khá cố chấp, lúc nào cũng cảm thấy mình có sức khỏe tốt nên không cần làm kiểm tra sức khỏe”.
“Gặp phải những bệnh nhân như vậy, chúng tôi thực sự không thể làm gì được, phải để cho bác sĩ Đông y người ta bắt mạch thì mới có thể chẩn đoán được”.
“Hơn nữa, các phương pháp Đông y cũng rất tốt, hiệu quả lại nhanh, quả thật đã cho tôi một cái nhìn hoàn toàn khác về Đông y”.
“...”
Khán giả ở dưới không phải là ngưỡng mộ Đông y nữa, mà ngay cả các bác sĩ Tây y cũng bắt đầu khâm phục y thuật của Tần Lâm.
Căn bệnh khó chữa của Nhạc Thành Cương đã được Tần Lâm chữa khỏi trong vòng chưa đầy mười phút, thật sự quá lợi hại rồi.
Người đàn ông say bị đè xuống, ra sức vùng vẫy, miệng anh ta nói không rõ lời, như thể đang chửi mắng ai đó.
Sắc mặt Trần Diên có hơi tái, gặp phải tình huống này ở bệnh viện thì không sao, không ngờ lại gặp phải một bệnh nhân như vậy vào lúc này, thật cạn lời.
Tần Lâm bước tới, nắm tay người say rồi bắt đầu bắt mạch, vài phút sau liền nói.
“Đúng là bệnh say, Vãn Nhi, mang kim bạc qua đây”.
Tần Lâm yêu cầu Nhạc Thành Cương buông tay ra, sau đó nói với người say.
“Nào, nằm sấp xuống, để tôi chữa”.
“Vãn Nhi, chuẩn bị cho anh một cái chậu”.
Nói xong, Tần Lâm lấy ra một bộ kim bạc mới, bày ra trước mặt Nhạc Thành Cương.
Bộ kim bạc này không hề giống với bộ kim bạc thông thường, kim bạc bình thường trông giống như lông bò, thanh mảnh sắc bén.
Còn nhẫn châm lại là một loại dao kim, kích thước và độ dày tương tự như kim bạc, nhưng đầu kim phẳng và sắc như dao, có thể cắt vào mô.
Chức năng chính của nó là cắt các mô mềm bị tổn thương và làm bong tróc các vị trí kết dính cơ và dây thần kinh.
Mặc dù cổ của Nhạc Thành Cương không phải căn nguyên bệnh nhưng lại có rất nhiều bó gân, nếu không cắt ra thì cơn đau sẽ tiếp tục kéo dài.
Nhìn thấy một hàng nhẫn châm này, Nhạc Thành Cương cũng cảm thấy bình thường.
Tần Lâm nói: “Vãn Nhi, em châm cứu đi”.
Tần Lâm muốn để Diệp Vãn Nhi thể hiện một lúc.
Diệp Vãn Nhi cũng không phụ lòng anh: “Được, cứ để em”.
Cô lấy một cây nhẫn châm lên, đâm vào cổ Nhạc Thành Cương.
Vừa đâm vào thì còn cảm thấy ổn, nhưng khi nhẫn châm thâm nhập sâu vào, đột nhiên vẻ mặt Nhạc Thành Cương trở nên vô cùng khó coi.
Đau quá!
Không, chính là nỗi đau thấu tận xương cốt!
Nhạc Thành Cương là một người đàn ông cao bảy thước, thế mà lại bị một cây kim bạc nhỏ này làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nhẫn châm đi vào mô dưới da và cắt đi bó gân, quá trình này tương đương với một cuộc tiểu phẫu, hơn nữa còn là loại không dùng thuốc tê, đương nhiên sẽ khá đau.
“Hơ... Aaa, aaa...”
Nhạc Thành Cương không ngừng la lên, âm thanh giống hệt như một đứa bé đang bị tiêm thuốc.
Đường đường là một người đàn ông cao to vạm vỡ lại bị một cô gái làm cho đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cảnh tượng này quả thật buồn cười.
Chẳng mấy chốc, Nhạc Thành Cương đã hoàn thành xong ca phẫu thuật, sau đó Tần Lâm dán lên một miếng cao dán và nói.
“Đã kết thúc quá trình trị liệu, anh có thể nghỉ ngơi mười phút để chờ xem kết quả”.
Sau khi Nhạc Thành Cương ngồi xuống, mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Người ngoài ngành xem vô cùng náo nhiệt, các động tác của Tần Lâm khiến không ít các chuyên gia bên dưới kinh ngạc.
Đặc biệt còn thay đổi cách nhìn nhiều hơn về Diệp Vãn Nhi, một cô gái mà lại có thể sử dụng nhẫn châm một cách chính xác như vậy, đây chắc chắn là một tuyển thủ tài năng.
“Bệnh viện Trung Ương của chúng tôi muốn con bé này”.
“Bệnh viện Trung Ương các người mặt dày thế, muốn ai liền có người đó à?”
“Đúng vậy, bệnh viện Nhân Dân của chúng tôi còn chưa lên tiếng, chỗ chúng tôi đang thiếu các bác sĩ Đông y, nên cần thêm nhân lực mới”.
“Ha ha, bệnh viên Đông y của chúng tôi còn chưa nói gì mà, mấy người nghĩ xem cô ấy sẽ chọn về bệnh viện Đông y hay Tây y đây?”
“Nếu như cô ấy đến, tôi sẽ cho bắt đầu từ vị trí chủ nhiệm”.
“...”
Lúc trước thì giành Tần Lâm, bây giờ lại tranh nhau Diệp Vãn Nhi, mấy người lãnh đạo này thực sự rất quý trọng nhân tài, nếu không có cuộc thi so tài thần y này thì bọn họ chắc sẽ không thể thấy được một thần y trẻ tuổi xuất chúng như vậy.
Sau khi xem xong phần chữa trị của Tần Lâm, Trần Diên vô cùng kinh ngạc, lúc ở trên tàu hỏa cô đã biết anh rất lợi hại rồi, nhưng không ngờ lại có bản lĩnh đến thế.
“Đến lượt tôi”.
Bệnh nhân của Trần Diên cũng là một người đàn ông cường tráng, sắc mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu.
“Bác sĩ, tôi bị bệnh say”.
Bệnh say?
Nói xong, mọi người dưới khán đài đều sững sốt.
Bệnh say là một đặc điểm rất hiếm gặp, biểu hiện của bệnh say rất rõ ràng, đó là chỉ cần ăn một bữa cơm cũng đủ khiến cho người ta say.
Bất kể là ăn gì, khi cơm trắng đi vào bụng cũng sẽ khiến người bệnh trở nên say bí tỉ, hơn nữa, kiểu say này không phải do rượu thật, xét nghiệm máu thì nồng độ cồn sẽ bằng không.
Tuy nhiên tình trạng cả người say xỉn, đồng thời còn bốc ra mùi rượu, bệnh này thường được gọi là bệnh say.
Mọi người đều cau mày, đây là một vấn đề rất khó giải quyết.
Trần Diên cũng sững ra, cô chưa từng thấy qua triệu chứng này, trong truyền thuyết vẫn luôn nhắc đến bệnh say, nhưng người mắc bệnh lại vô cùng hiếm hoi.
Có nhiều người uống say, sau đó quên mất bản thân đi uống rượu, rồi lại bảo là mình bị bệnh say.
Trần Diên cau mày: “Anh có chắc là bệnh say không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Được, để tôi xét nghiệm máu”.
Trần Diên nói xong liền định lấy máu của bệnh nhân, người bệnh chợt chau mày.
“Cô có ý gì đây, không tin tôi à?”
Sắc mặt Trần Diên có chút không vui: “Không phải là không tin, tôi chỉ muốn xác nhận triệu chứng”.
Trước tiên cần phải chắc chắn rằng nồng độ cồn của bệnh nhân này bằng không, nếu trong máu không có rượu mà vẫn trong tình trạng say như vậy thì có thể xác định được là do bệnh say.
Đương nhiên, Trần Diên đúng là có nghi ngờ người đàn ông này đang giả bệnh, có lẽ anh ta đã uống một chút rượu, sau đó quên mất, rồi nói rằng mình mắc bệnh say.
Người đàn ông say khướt tức giận.
“Cô có thái độ gì thế, tôi đến để khám bệnh, nhưng cô lại không tin tôi, có tin là tôi sẽ dỡ cả cái bàn thuốc của cô không?”
Nói xong, người đàn ông say mèm đứng lên, chuẩn bị ra tay.
Ngay khi Tần Lâm định đứng dậy thì Nhạc Thành Cương ở cạnh bên đã xông tới trước, sau đó giữ chặt người đàn ông đang say kia, trực tiếp giữ chặt tay anh ta rồi bẻ ngược ra sau lưng, đè xuống đất.
Nhạc Thành Cương di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, không hổ danh là người luyện võ, tuy rằng người đàn ông say mèm cũng rất cường tráng, nhưng hầu như không hề có khả năng chống cự.
Động tác của Nhạc Thành Cương hết sức thành thạo và nhanh nhẹn, vậy nên mọi người có thể thấy rằng cổ của anh ta hoàn toàn không có vấn đề gì nữa.
Lúc trước Diệp Vãn Nhi dùng nhẫn châm chữa cho anh ta, quả thực vừa đau vừa nhức, tuy nhiên, sau khi châm cứu bằng nhẫn châm xong, Nhạc Thành Cương đã thấy tốt hơn rất nhiều, hơn nữa, cộng thêm đơn thuốc mà Tần Lâm đã bốc thì anh ta cũng cảm thấy bụng ấm hơn hẳn, cả người vô cùng sảng khoái.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều hiểu được Tần Lâm đã chữa trị xong, căn bệnh khó chữa của Nhạc Thành Cương cũng đã được chữa khỏi!
Đa số khán giả ở dưới đều biết Nhạc Thành Cương, vấn đề của anh ta không phải mới ngày một ngày hai, mà anh ta đều đã đến qua các bệnh viện lớn.
“Bảo sao tôi chụp CT mãi nhưng vẫn không ra bệnh, thì ra là do dạ dày, căn bệnh này cũng ‘quái ác’ thật chứ”.
“Đúng vậy, loại bệnh này chỉ có thể khám sức khỏe toàn diện mới có thể tìm ra được, nhưng Nhạc Thành Cương này cũng khá cố chấp, lúc nào cũng cảm thấy mình có sức khỏe tốt nên không cần làm kiểm tra sức khỏe”.
“Gặp phải những bệnh nhân như vậy, chúng tôi thực sự không thể làm gì được, phải để cho bác sĩ Đông y người ta bắt mạch thì mới có thể chẩn đoán được”.
“Hơn nữa, các phương pháp Đông y cũng rất tốt, hiệu quả lại nhanh, quả thật đã cho tôi một cái nhìn hoàn toàn khác về Đông y”.
“...”
Khán giả ở dưới không phải là ngưỡng mộ Đông y nữa, mà ngay cả các bác sĩ Tây y cũng bắt đầu khâm phục y thuật của Tần Lâm.
Căn bệnh khó chữa của Nhạc Thành Cương đã được Tần Lâm chữa khỏi trong vòng chưa đầy mười phút, thật sự quá lợi hại rồi.
Người đàn ông say bị đè xuống, ra sức vùng vẫy, miệng anh ta nói không rõ lời, như thể đang chửi mắng ai đó.
Sắc mặt Trần Diên có hơi tái, gặp phải tình huống này ở bệnh viện thì không sao, không ngờ lại gặp phải một bệnh nhân như vậy vào lúc này, thật cạn lời.
Tần Lâm bước tới, nắm tay người say rồi bắt đầu bắt mạch, vài phút sau liền nói.
“Đúng là bệnh say, Vãn Nhi, mang kim bạc qua đây”.
Tần Lâm yêu cầu Nhạc Thành Cương buông tay ra, sau đó nói với người say.
“Nào, nằm sấp xuống, để tôi chữa”.
“Vãn Nhi, chuẩn bị cho anh một cái chậu”.