Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-307
Chương 485: Chơi bẩn
Khúc Đình nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, vội vàng đánh mắt với bác sĩ trung niên dưới sân khấu.
Bác sĩ đó là Dương Uy, bạn trai của Khúc Đình, chuyên gia của bệnh viện Trung Ương tỉnh.
Khá có quyền lực trong ngành, có điều quan hệ giữa hai người vẫn chưa được công khai, rất nhiều người không biết.
Dương Uy gật đầu, sau đó bước ra sau cánh gà.
MC nhìn thấy hai người bệnh đều đứng dậy, cầm hai chiếc mic lên.
"Có vẻ như hai bệnh nhân chuẩn bị tốt rồi, nếu đã vậy, chúng ta bắt đầu kiểm tra xem thành quả trị liệu".
MC nói xong, đánh mắt ý bảo hai người bệnh có thể nói.
Bệnh nhân của Khúc Đình sắc mặt hơi tái, trán toát đầy mồ hôi, cầm mic lên, nhưng vẫn mở miệng nói.
"Chào mọi người, bây giờ tôi cảm thấy ổn rồi, có thể nói chuyện, có điều toát hơi nhiều mồ hôi".
Giọng khá yếu, có điều có thể nghe thấy rõ, trên khán đài bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Đều là người trong ngành, ai chẳng biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Người bệnh chảy mồ hôi, vừa nhìn liền biết là lượng thuốc quá cao dẫn đến tác dụng phụ.
Có điều mọi người cũng không lên tiếng, vì thắng, dùng mấy mánh khỏe nhỏ này cũng chẳng mất gì, dù sao cũng không gây tổn hại lớn đến người bệnh, chỉ có điều hành vi này không được hay cho lắm.
Diệp Vãn Nhi thấy vậy, mặt lộ ra vẻ yên tâm, có vẻ như vòng này cô ấy thắng chắc rồi.
Người bệnh của cô ấy không phải chịu bất kỳ tác dụng phụ nào, hơn nữa khi nói chuyện còn rất rõ ràng, nếu xét về hiệu quả của cách chữa thì thắng chắc rồi.
Hơn nữa người bệnh của Khúc Đình còn chịu tác dụng phụ của thuốc, còn cô chỉ làm giác hơi nên không có tác dụng phụ, dù nói thế nào thì vẫn là cô ấy thắng.
Cô gái cầm mic lên, vừa định nói, há miệng ra, nhưng không có bất kỳ tiếng gì.
Cô gái lập tức sững sờ, cúi đầu nhìn mic, sắc mặt hơi hoang mang.
MC đột nhiên nói.
"Khúc Đình dành phần thắng!"
Nói xong, mấy nhân viên công tác vội đỡ hai cô gái đưa vào trong.
Diệp Vãn Nhi cảm thấy khá hoang mang, vội vàng cầm mic lên.
"Alo, alo, alo".
Diệp Vãn Nhi cầm lên thì lại có tiếng.
Mọi người ở bên dưới đều không hiểu, có vẻ như bệnh nhân của Diệp Vãn Nhi không có đỡ, chữa trị thất bại, chữa xong vẫn bị mất tiếng, vậy nên trọng tài mới phán quyết Diệp Vãn Nhi thua.
Diệp Vãn Nhi nhíu mày, có hơi bất lực: "Vừa nãy mic có vấn đề rồi".
Người bệnh vẫn luôn nói chuyện với cô ấy, rõ ràng đã khỏi bệnh rồi, lúc cầm mic lên lại không có tiếng, nhưng chỉ có mình Diệp Vãn Nhi thấy vậy, khán giả dưới sân khấu không nghe thấy.
Lúc nãy, nhất định có người đã chỉnh lại mic!
Diệp Vãn Nhi quay đầu trợn mắt nhìn Khúc Đình, mặt vô cùng tức giận.
Cạnh tranh công bằng mà lại giở trò tiểu nhân, đúng là độc ác, so tài y thuật mà có thể chơi bẩn như thế sao?
Khúc Đình lộ vẻ khinh thường, cười khẩy một tiếng, ngồi về chỗ, chẳng hề phản ứng lại.
Muốn đấu với tôi, cô còn non lắm.
Tần Lâm ở dưới khán đài nhíu mày, anh nhìn thấy rõ Diệp Vãn Nhi chữa bệnh rất chuẩn xác, người bệnh lại không thể phát ra bất kỳ tiếng gì, rõ ràng là có vấn đề, có vẻ như MC trọng tài này và Khúc Đình có vấn đề.
Có điều may mà ba trận cần hai trận thắng, chỉ thua một trận mà thôi, về sau vẫn còn cơ hội chuyển mình.
Khúc Đình và Diệp Vãn Nhi lại ngồi về chỗ của mình, Khúc Đình không để ý mà nhìn xuống dưới sân khấu, Dương Uy nhếch lông mày, đánh mắt với cô ta, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Diệp Vãn Nhi muốn thắng chỉ có nằm mơ?
Vòng thứ nhất kết thúc, MC tuyến bố.
"Vòng thứ hai bắt đầu".
Sau đó, hai người bệnh khác lại được đưa lên sân khấu.
Lần này là hai ông lão lớn tuổi, trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, hai người khi lên trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại ôm bụng.
"Hai ông lão này bị đau bụng, đây là triệu chứng thông thường, không biết hai bác sĩ ai là người giỏi hơn? Xin mời bắt đầu".
Lời vừa dứt, hai người bắt đầu chẩn đoán.
Diệp Vãn Nhi cũng không suy nghĩ chuyện vừa nãy nữa, nghiêm túc khám bệnh.
Người bệnh bị đau bụng, có rất nhiều nguyên nhân, trong đó nguyên nhân lớn nhất là khí lạnh quá nhiều.
Loại khí lạnh này có thể là khí lạnh bên trong cơ thể, cũng có thể là khí lạnh bên trong thức ăn.
Qua việc bắt mạch, Diệp Vãn Nhi biết được nguyên nhân là do đồ ăn có quá nhiều khí lạnh dẫn đến đau dạ dày.
Bệnh nhỏ, dễ chữa, cho dù là Diệp Vãn Nhi cũng có đến mấy chục cách để chữa.
Có điều đang so tài nên cô quyết định chọn cách nhanh nhất.
Diệp Vãn Nhi đương nhiên không giống Khúc Đình, dùng mấy phương pháp có tác dụng phụ lớn để đẩy nhanh tốc độ khỏi bệnh.
Diệp Vãn Nhi đi ra sau sân khấu lấy một chậu nước nóng, cởi giầy và tất của ông lão ra, ngâm vào trong nước nóng, sau đó bốc mấy vị thuốc, bắt đầu nghiền.
Vừa nghiền vừa thêm nước, sau đó đặt lên một tấm giấy dai.
"Ông lão, ông vén áo lên được không, thuốc cao này cần dán lên lưng ông".
Ông lão vén áo lên, Diệp Vãn Nhi cầm lấy thuốc cao, dán lên lưng ông lão, đúng vị trí đối diện với rốn.
Sau đó, Diệp Vãn Nhi bắt đầu xoa lưng ông lão.
Thuốc cao đẩy nhanh tác dụng của việc ngâm chân, việc này giúp đẩy nhanh hiệu quả của cách chữa bệnh đau bụng.
Tần Lâm ở khán đài nhìn thấy vậy cũng gật đầu, lộ ra vẻ tán dương, Diệp Vãn Nhi rất có thiên phú trong việc học Đông y, cách thức chữa trị này rất đúng với ý của Tần Lâm.
Sau khi trải qua một loạt động tác như vậy, sắc mặt ông lão lập tức tốt hơn nhiều, sau lưng toát mồ hôi, bụng hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.
Mà ông lão khác sau khi dùng thuốc Tây, sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Hai người chữa bệnh xong, có vẻ như chẳng có trở ngại gì, nhưng tốc độ chữa của Diệp Vãn Nhi nhanh hơn một chút.
Trận này muốn phân thắng bại, thực ra không thể nhanh như vậy, cần phải để cho người bệnh ngồi nghỉ ngơi một lúc, bọn họ tiến hành trận đấu thứ ba trước.
Trong thời gian nghỉ ngơi, nếu người bệnh nào có biểu hiện không ổn, muốn đi nhà tiêu, thì coi như thua.
Trận thứ ba chuẩn bị bắt đầu, người bệnh đã lên sân khấu để chuẩn bị được khám bệnh.
Đột nhiên người bệnh của Khúc Đình nhíu mày, mặt mày tái nhợt.
"Không ổn rồi, tôi phải đi vệ sinh".
Sắc mặt Khúc Đình thay đổi: "Ông à, ông nhịn một chút, tôi cho ông năm trăm".
Ông lão nghe xong liền nghiến răng.
"Được".
Nhắm mắt cố gắng chịu đựng.
Khúc Đình nhìn ông lão đối diện, sau khi được Diệp Vãn Nhi chữa, vẻ mặt vô cùng hồng hào, có vẻ như chẳng xảy ra chuyện gì.
Khúc Đình nhíu mày, trong lòng thầm mắng, đúng là điên người mà, con nhãi này mà có y thuật cao siêu vậy sao?
Khúc Đình cũng là bác sĩ chủ nhiệm, có trình độ y khoa nhất định, cô ta mà thua Diệp Vãn Nhi, thì rõ ràng là do Diệp Vãn Nhi quá lợi hại, trẻ như vậy mà có y thuật cao đến thế sao? Rốt cuộc cô ấy học từ ai chứ?
Khúc Đình nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, vội vàng đánh mắt với bác sĩ trung niên dưới sân khấu.
Bác sĩ đó là Dương Uy, bạn trai của Khúc Đình, chuyên gia của bệnh viện Trung Ương tỉnh.
Khá có quyền lực trong ngành, có điều quan hệ giữa hai người vẫn chưa được công khai, rất nhiều người không biết.
Dương Uy gật đầu, sau đó bước ra sau cánh gà.
MC nhìn thấy hai người bệnh đều đứng dậy, cầm hai chiếc mic lên.
"Có vẻ như hai bệnh nhân chuẩn bị tốt rồi, nếu đã vậy, chúng ta bắt đầu kiểm tra xem thành quả trị liệu".
MC nói xong, đánh mắt ý bảo hai người bệnh có thể nói.
Bệnh nhân của Khúc Đình sắc mặt hơi tái, trán toát đầy mồ hôi, cầm mic lên, nhưng vẫn mở miệng nói.
"Chào mọi người, bây giờ tôi cảm thấy ổn rồi, có thể nói chuyện, có điều toát hơi nhiều mồ hôi".
Giọng khá yếu, có điều có thể nghe thấy rõ, trên khán đài bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Đều là người trong ngành, ai chẳng biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Người bệnh chảy mồ hôi, vừa nhìn liền biết là lượng thuốc quá cao dẫn đến tác dụng phụ.
Có điều mọi người cũng không lên tiếng, vì thắng, dùng mấy mánh khỏe nhỏ này cũng chẳng mất gì, dù sao cũng không gây tổn hại lớn đến người bệnh, chỉ có điều hành vi này không được hay cho lắm.
Diệp Vãn Nhi thấy vậy, mặt lộ ra vẻ yên tâm, có vẻ như vòng này cô ấy thắng chắc rồi.
Người bệnh của cô ấy không phải chịu bất kỳ tác dụng phụ nào, hơn nữa khi nói chuyện còn rất rõ ràng, nếu xét về hiệu quả của cách chữa thì thắng chắc rồi.
Hơn nữa người bệnh của Khúc Đình còn chịu tác dụng phụ của thuốc, còn cô chỉ làm giác hơi nên không có tác dụng phụ, dù nói thế nào thì vẫn là cô ấy thắng.
Cô gái cầm mic lên, vừa định nói, há miệng ra, nhưng không có bất kỳ tiếng gì.
Cô gái lập tức sững sờ, cúi đầu nhìn mic, sắc mặt hơi hoang mang.
MC đột nhiên nói.
"Khúc Đình dành phần thắng!"
Nói xong, mấy nhân viên công tác vội đỡ hai cô gái đưa vào trong.
Diệp Vãn Nhi cảm thấy khá hoang mang, vội vàng cầm mic lên.
"Alo, alo, alo".
Diệp Vãn Nhi cầm lên thì lại có tiếng.
Mọi người ở bên dưới đều không hiểu, có vẻ như bệnh nhân của Diệp Vãn Nhi không có đỡ, chữa trị thất bại, chữa xong vẫn bị mất tiếng, vậy nên trọng tài mới phán quyết Diệp Vãn Nhi thua.
Diệp Vãn Nhi nhíu mày, có hơi bất lực: "Vừa nãy mic có vấn đề rồi".
Người bệnh vẫn luôn nói chuyện với cô ấy, rõ ràng đã khỏi bệnh rồi, lúc cầm mic lên lại không có tiếng, nhưng chỉ có mình Diệp Vãn Nhi thấy vậy, khán giả dưới sân khấu không nghe thấy.
Lúc nãy, nhất định có người đã chỉnh lại mic!
Diệp Vãn Nhi quay đầu trợn mắt nhìn Khúc Đình, mặt vô cùng tức giận.
Cạnh tranh công bằng mà lại giở trò tiểu nhân, đúng là độc ác, so tài y thuật mà có thể chơi bẩn như thế sao?
Khúc Đình lộ vẻ khinh thường, cười khẩy một tiếng, ngồi về chỗ, chẳng hề phản ứng lại.
Muốn đấu với tôi, cô còn non lắm.
Tần Lâm ở dưới khán đài nhíu mày, anh nhìn thấy rõ Diệp Vãn Nhi chữa bệnh rất chuẩn xác, người bệnh lại không thể phát ra bất kỳ tiếng gì, rõ ràng là có vấn đề, có vẻ như MC trọng tài này và Khúc Đình có vấn đề.
Có điều may mà ba trận cần hai trận thắng, chỉ thua một trận mà thôi, về sau vẫn còn cơ hội chuyển mình.
Khúc Đình và Diệp Vãn Nhi lại ngồi về chỗ của mình, Khúc Đình không để ý mà nhìn xuống dưới sân khấu, Dương Uy nhếch lông mày, đánh mắt với cô ta, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Diệp Vãn Nhi muốn thắng chỉ có nằm mơ?
Vòng thứ nhất kết thúc, MC tuyến bố.
"Vòng thứ hai bắt đầu".
Sau đó, hai người bệnh khác lại được đưa lên sân khấu.
Lần này là hai ông lão lớn tuổi, trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, hai người khi lên trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại ôm bụng.
"Hai ông lão này bị đau bụng, đây là triệu chứng thông thường, không biết hai bác sĩ ai là người giỏi hơn? Xin mời bắt đầu".
Lời vừa dứt, hai người bắt đầu chẩn đoán.
Diệp Vãn Nhi cũng không suy nghĩ chuyện vừa nãy nữa, nghiêm túc khám bệnh.
Người bệnh bị đau bụng, có rất nhiều nguyên nhân, trong đó nguyên nhân lớn nhất là khí lạnh quá nhiều.
Loại khí lạnh này có thể là khí lạnh bên trong cơ thể, cũng có thể là khí lạnh bên trong thức ăn.
Qua việc bắt mạch, Diệp Vãn Nhi biết được nguyên nhân là do đồ ăn có quá nhiều khí lạnh dẫn đến đau dạ dày.
Bệnh nhỏ, dễ chữa, cho dù là Diệp Vãn Nhi cũng có đến mấy chục cách để chữa.
Có điều đang so tài nên cô quyết định chọn cách nhanh nhất.
Diệp Vãn Nhi đương nhiên không giống Khúc Đình, dùng mấy phương pháp có tác dụng phụ lớn để đẩy nhanh tốc độ khỏi bệnh.
Diệp Vãn Nhi đi ra sau sân khấu lấy một chậu nước nóng, cởi giầy và tất của ông lão ra, ngâm vào trong nước nóng, sau đó bốc mấy vị thuốc, bắt đầu nghiền.
Vừa nghiền vừa thêm nước, sau đó đặt lên một tấm giấy dai.
"Ông lão, ông vén áo lên được không, thuốc cao này cần dán lên lưng ông".
Ông lão vén áo lên, Diệp Vãn Nhi cầm lấy thuốc cao, dán lên lưng ông lão, đúng vị trí đối diện với rốn.
Sau đó, Diệp Vãn Nhi bắt đầu xoa lưng ông lão.
Thuốc cao đẩy nhanh tác dụng của việc ngâm chân, việc này giúp đẩy nhanh hiệu quả của cách chữa bệnh đau bụng.
Tần Lâm ở khán đài nhìn thấy vậy cũng gật đầu, lộ ra vẻ tán dương, Diệp Vãn Nhi rất có thiên phú trong việc học Đông y, cách thức chữa trị này rất đúng với ý của Tần Lâm.
Sau khi trải qua một loạt động tác như vậy, sắc mặt ông lão lập tức tốt hơn nhiều, sau lưng toát mồ hôi, bụng hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.
Mà ông lão khác sau khi dùng thuốc Tây, sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Hai người chữa bệnh xong, có vẻ như chẳng có trở ngại gì, nhưng tốc độ chữa của Diệp Vãn Nhi nhanh hơn một chút.
Trận này muốn phân thắng bại, thực ra không thể nhanh như vậy, cần phải để cho người bệnh ngồi nghỉ ngơi một lúc, bọn họ tiến hành trận đấu thứ ba trước.
Trong thời gian nghỉ ngơi, nếu người bệnh nào có biểu hiện không ổn, muốn đi nhà tiêu, thì coi như thua.
Trận thứ ba chuẩn bị bắt đầu, người bệnh đã lên sân khấu để chuẩn bị được khám bệnh.
Đột nhiên người bệnh của Khúc Đình nhíu mày, mặt mày tái nhợt.
"Không ổn rồi, tôi phải đi vệ sinh".
Sắc mặt Khúc Đình thay đổi: "Ông à, ông nhịn một chút, tôi cho ông năm trăm".
Ông lão nghe xong liền nghiến răng.
"Được".
Nhắm mắt cố gắng chịu đựng.
Khúc Đình nhìn ông lão đối diện, sau khi được Diệp Vãn Nhi chữa, vẻ mặt vô cùng hồng hào, có vẻ như chẳng xảy ra chuyện gì.
Khúc Đình nhíu mày, trong lòng thầm mắng, đúng là điên người mà, con nhãi này mà có y thuật cao siêu vậy sao?
Khúc Đình cũng là bác sĩ chủ nhiệm, có trình độ y khoa nhất định, cô ta mà thua Diệp Vãn Nhi, thì rõ ràng là do Diệp Vãn Nhi quá lợi hại, trẻ như vậy mà có y thuật cao đến thế sao? Rốt cuộc cô ấy học từ ai chứ?