Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1509-1512
Tần Lâm thủ thế, cười híp mắt nói.
"Bớt nói nhảm, ra tay đi". Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.
"Thực lực của tam kiếm khách của Chấp pháp đường vô cùng mạnh, đệ phải cẩn thận đấy".
Tần Lâm tự tin nói.
"Lâm sư huynh yên tâm, đệ sẽ không để sư phụ mất mặt đâu".
Lâm Trung Nghĩa bất lực lắc đầu, chỉ mong Tần Lâm không thua thảm hại quá, thực lực của ba người này nằm trong top hai mươi các đệ tử ở Côn Luân, cho dù là Triệu Vô Cực hay Lâm Trung Nghĩa thì cũng không so được với họ.
Ba người này mà kết hợp với nhau thì đúng là thế trận hoàn mỹ.
Tôn Dương Kỳ, Vương Toàn Quý, Trương Quốc Phong nhìn nhau, mặt mày nghiêm túc, bọn họ biết thực lực của Triệu Vô Cực, hơn nữa lúc trước Triệu Vô Cực cũng đã nói cho họ biết Tần Lâm không đơn giản, mặc dù bọn họ mạnh hơn Triệu Vô Cực một chút nhưng cũng chưa đạt đến mức hoàn toàn coi khinh anh ta.
Để cẩn thận, ba người quyết định cùng nhau đối đầu với Tần Lâm, chỉ cần có thể đè đầu được anh là đủ rồi.
Tôn Dương Kỳ dẫn đầu tung đòn, trọng quyền đánh ra, vừa ra tay liền ra oai phủ đầu Tần Lâm, từng bước ép sát, quyền quyền đấm vào da thịt, dường như phải đè bằng được Tần Lâm xuống đất. Hai người kia cũng ngay lập tức tiến lên đón đầu, ba đánh một, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Tần Lâm vẫn ung dung không vội, mỉm cười bình tĩnh, thực lực của ba tên này hình như đã đạt đến đỉnh cao của thất mạch, nhưng điều đó cũng có nghĩa không ai trong số họ là cao thủ bát mạch. Mà với Tần Lâm mà nói, thế thì quá đơn giản, không có cao thủ bát mạch, anh cũng chẳng phải lo.
Tần Lâm lấy lui làm tiến,quyết chiến với ba người. Ba người họ đều đã chuẩn bị từ trước, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng thủ đoạn của Tần Lâm thực sự khiến họ khiếp sợ. Tốc độ của anh quá nhanh, bọn họ chẳng thể bắt được anh, hơn nữa cơ thể còn rất dẻo dai, có thể khiến anh phát huy đến trình độ cao nhất, khiến bọn họ không thể đuổi kịp.
Mặc dù Tần Lâm bị động nhưng vẫn có thể dắt mũi họ, cảm giác này quả thật khiến cho người ta bất lực.
Lâm Trung Nghĩa sững sờ, thực lực của Tần Lâm lại tăng lên rồi! Mạnh quá!
Lần này ba chọi một, bên nào thắng bên nào thua cũng khó nói đây.
Ánh mắt của Tần Lâm vô cùng nóng bỏng, ba người này không tính là mạnh, nếu như là trước khi đột phá bát mạnh có lẽ anh còn cần cẩn thận khi đối đầu với họ, thậm chí còn rơi xuống thế yếu, dẫu sao ba người này đã đạt đến đỉnh của thất mạch, lúc nào cũng có thể đột phá bát mạch. Đương nhiên, có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, cũng có thể là cả đời!
Tần Lâm chiến đấu kịch liệt hồi lâu với ba người, thong dong như đi chơi, đùa bỡn ba người trong tay, bọn họ chẳng làm gì được anh.
"Xông lên cho tôi, chọn đúng thời cơ để tung sát chiêu! Không được để cậu ta làm càn ở núi Côn Luân!”
Trương Quốc Phong trầm giọng quát, mắt sắc như dao, không hề kiêng dè mà lao về phía Tần Lâm.
Gã biết rõ thực lực của Tần Lâm không đơn giản nếu như không mau chóng giải quyết anh, rất có thể họ sẽ bị anh đánh bại.
Mà Tôn Dương Kỳ và Vương Toàn Quý lại không hề lui lại, bọn họ nổi giận gầm lên lao tới. Tôn Dương Kỳ mạnh mẽ kéo theo Vương Toàn Quý ở sát phía sau, họ nhất định phải cho Tần Lâm một kích trí mạng, nếu không vết thương của Trương Quốc Phong coi như lãng phí. Nhất định phải thừa dịp hỗn loạn để ra tay, không cho anh có bất kỳ cơ hội phản đòn nào.
Nhưng bọn họ hiển nhiên đã xem thường Tần Lâm, anh cười khẩy một tiếng, hai tên này còn muốn báo thù cho Trương Quốc Phong nhỉ, vậy các người cút cho tôi!
Tần Lâm tức giận tung quyền, lại sử dụng Cửu Tự Chân Ngôn.
"Binh Tự Quyết, Đại Kim Cang Luân Ấn!"
Song ấn xuất hiện, đánh trúng hai người họ, bọn chúng bay ra xa, máu tươi lộ rõ trên nền tuyết trắng, vết thương của bọn họ thậm chí còn nặng hơn Trương Quốc Phong!
"Trời má, ấn quyết kinh khủng quá! Công phu gì đây?"
"Đúng vậy, tôi chưa từng nghe thấy có cái ấn quyết kinh khủng thế này, bọn Tôn Dương Kỳ cũng không chịu nổi nữa kìa!" Không ít người không khỏi hít sâu một hơi lạnh, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, thủ đoạn của Tần Lâm khiến bọn họ ngạc nhiên, ngay cả tam kiếm khách của Chấp pháp đường cũng bị đánh tơi bời, toàn thân đầy vết thương, kinh khủng quá!
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Tần Lâm, bốn mươi năm mươi người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ ghét cay ghét đắng Tần Lâm
Tần Lâm quá mạnh, bọn họ không thể không cúi đầu trước anh, vậy nên bọn họ muốn bắt Tần Lâm cút khỏi Côn Luân, sự xuất hiện của anh khiến lòng họ khó yên.
"Các huynh đệ còn chờ cái gì nữa? Mau xông hết lên cho tôi! Chẳng nhẽ mọi người muốn bị cậu ta dẫm đạp dưới chân à? Chẳng nhẽ mọi người muốn bị một tên ngoại lai bắt nạt như vậy sao?"
"Ai có thể đánh thắng được Tần Lâm, Chấp pháp đường chúng tôi sẽ có thưởng!"
Tôn Dương Kỳ mặt mày tức giận nói, nhưng cả ba người bọn họ đều mất đi sức chiến đấu rồi, thương thế trên người họ chắc hai tháng sau cũng không lành được.
Tần Lâm lấy một địch ba, đánh cả ba bọn họ bị thương, đây là kết quả không ai lường trước được.
Tần Lâm cũng mặt mày âm trầm, mấy người đã muốn giết tôi, chẳng nhẽ tôi còn ngồi chờ chết?
Một đám khốn khiếp, bây giờ Tôn Dương Kỳ lại xúi giục mọi người đối phó với Tần Lâm, chuyện này đã không còn đường lui nữa, hơn nữa Chấp pháp đường là biểu tượng của chính nghĩa, quy tắc của núi Côn Luân.
Dưới sự xúi giục của ba người, mấy chục sư huynh sư đệ quyết định ra tay, từng bước ép sát, bao vây Tần Lâm.
Tần Lâm cười khẩy, lúc mới đầu, anh đâu ngờ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không ngờ dưới sự xúi giục của đám Tôn Dương Kỳ, đám người này lại dám tấn công anh.
"Ra tay đi, tôi muốn xem xem liệu mấy người có thể đánh bại được tôi không?"
Trong mắt Tần Lâm tràn ngập sát khí, vừa hay anh cũng muốn thử xem thực lực của mình đến đâu.
Anh đã đột phá bát mạch, khi đấu với Lăng Nhật Thiên, anh đương nhiên không thể nặng tay được, hơn nữa ba kiếm khách của Chấp pháp đường cũng chả là cái quái gì cả, cho nên lúc này Tần Lâm không hề nổi giận, ngược lại còn thấy vui, càng thấy hưng phấn muốn phân cao thấp bới bọn họ.
Chiến đấu mới là thứ anh thích nhất, cho dù cậy đông hiếp yếu anh cũng không sợ.
"Còn không mau ra tay, mấy người định đợi đến bao giờ nữa?"
Tôn Dương Kỳ tức giận hét lên, mọi người xông về phía Tần Lâm, lúc này trận chiến như cung đã lên dây.
"Dừng tay! Mấy người định làm gì vậy?"
Lâm Trung Nghĩa mặt mày buồn rầu, trầm giọng hét.
Nhưng không ai thèm nghe Lâm Trung Nghĩa nói, bởi vì mấy người này đã nhắm thẳng vào Tần Lâm rồi.
Thực lực của Tần Lâm đương nhiên rất mạnh, phải chiến đấu với nhiều người như vậy, anh cũng khá lo lắng.
Nhưng vậy thì càng hưng phấn, trận chiến như này đâu có nhiều.
Đây là cơ hội hiếm có khó tìm để luyện tập.
Có điều Lâm Trung Nghĩa lại cảm thấy vô cùng lo lắng, anh ta đã chuẩn bị xong hết, nếu Tần Lâm bị thương thì thôi, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng, anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đây dù sao đây cũng là trách nhiệm của sư huynh, nhưng bây giờ Tần Lâm không có ý định nhân nhượng, càng không định nhận thua, tam kiếm khách của Chấp pháp đường trong mắt Tần Lâm cũng chỉ là đá mài đao. Anh luôn có lòng tin mình có thể chiến đấu đến cùng.
Đây là lúc để Tần Lâm thể hiện sức mạnh của mình, nếu có thể thắng được trận chiến này, sau này địa vị của anh ở núi Côn Luân sẽ hoàn toàn vững chắc, đến lúc đó sẽ không có ai dám kiêu ngạo với anh như vậy nữa.
Núi Côn Luân là một nơi có luật lệ, bọn họ muốn mình trở thành luật lệ ở đây, nhưng Tần Lâm đã phá vỡ tất cả kế hoạch của bọn họ nên anh mới trở thành cái gai trong mắt.
Biểu hiện rõ nhất chính là viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng, sức mạnh hiện tại của Tần Lâm nhất định đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người. "Để tôi xem thử cậu trâu đến đâu”.
Tôn Dương Kỳ chế nhạo, tình huống của Tần Lâm bây giờ đã không mấy lạc quan, một mình anh làm sao có thể địch lại nhiều người như vậy chứ?
Lâm Trung Nghĩa vô cùng lo lắng, không ai ngờ lúc này Tần Lâm lại không những không rơi vào thế bị động, mà ngược lại càng ngày càng hung tợn hơn.
Từ sự nghiêm trọng ban đầu đã chuyển sang thận trọng, rồi lại bình tĩnh, Tần Lâm lao từ trái sang phải, sức chiến đấu kinh người, từng sư huynh đệ một lần lượt ngã xuống, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cán cân thắng lợi lúc này đang nghiêng dần về phía Tần Lâm.
Chiến đấu với người khác cũng là một cách giúp bản thân anh tiến bộ nhanh chóng.
Hơn bốn mươi người đã ngã xuống trong vòng chưa đầy hai mươi phút, những người còn lại thì tái mét trong sợ hãi.
Sắc mặt tất cả mọi người đều sa sầm, tràn đầy hoảng sợ, người run lẩy bẩy, bởi vì thực lực của Tần Lâm quá sức đáng sợ.
Sắc mặt của Tôn Dương Kỳ và những người khác càng thêm khó coi, mặc dù hiện tại thể lực của Tần Lâm đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng những kẻ nòng cốt đều bị anh đánh tan, hoàn toàn không thể kết hợp lại được nữa.
Ngược lại, Tần Lâm càng ngày càng dũng mãnh dốc hết sức lực.
Đương nhiên anh cũng phải trả giá đắt, vết thương trên người cũng không nhẹ, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ hao tổn không ít, nhưng một mình Tần Lâm đã đánh nhiều người như vậy, đương nhiên mấy kẻ còn lại cũng không dám tiếp tục xông lên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể tất cả bọn họ đều sẽ bị đánh ngã, không một ai có thể biết được Tần Lâm có thể trụ được bao lâu.
"Tôi không muốn lên đâu, tôi không muốn phải nằm trên giường ba tháng..."
"Tên này là quỷ sao? Chúng ta nhiều người như vậy mà vẫn không đánh bại được cậu ta à, má nó”.
Mọi người giương mắt nhìn nhau, trong lòng đều tỏ ra kháng cự, không một ai muốn trở thành đối thủ/kẻ bại trận dưới tay Tần Lâm.
Tinh thần chiến đấu của Tần Lâm lại không hề yếu đi, cho dù lúc này anh đã bị thương, nhưng chuyện này vẫn không thể hạn chế được anh.
“Chiến! Chiến! Chiến!”
Hai mắt Tần Lâm đỏ như máu, hừng hực khí thế chiến đấu. “Mau dừng tay!”
Một tiếng quát lớn vang lên bên tai Tần Lâm, anh chỉ thấy một bóng người nhanh nhẹn, đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, ông ta chưởng ra một phát, nhanh như điện xẹt, lập tức ép sát Tần Lâm!
“Bịch bịch bịch!”
Cả hai đấu với nhau hơn mười chiêu, một quyền một chưởng, ngang tài ngang sức, một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, dáng người nho nhã, đang đứng khoanh tay, lập tức sắc mặt mọi người liền trở nên vô cùng trang nghiêm.
“Cửu sư thúc!”
Nhiều người tỏ ra hết sức kinh ngạc, không ai nghĩ rằng trận chiến giữa hai bên đã làm kinh động đến các sư thúc sư bá, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt chính là cửu sư thúc của bọn họ, Đằng Thiên Sơn!
Người đàn ông trung niên kia lạnh lùng nhíu mày, Tần Lâm này thật sự là không tầm thường, cậu ta lại có thể đánh ngang với mình, tuy ông ta không dùng hết sức, nhưng Tần Lâm cũng đã bị thương nặng, vậy mà hai người đã chiến đấu qua lại hơn mười chiêu mà anh vẫn không biết mệt, thật không đơn giản chút nào!
"Cửu sư thúc, người đến đúng lúc lắm, tên này thật quá đáng, cậu ta không thèm xem ai ra gì, ngay cả ba vị sư huynh của Chấp pháp đường cũng bị cậu ta đánh, đúng là không coi luật lệ ra gì mà”.
"Đúng vậy sư phụ, người phải đòi lại công đạo cho chúng con”.
Nhiều người tỏ ra vô cùng kích động khi nhìn thấy cửu sư thúc Đằng Thiên Sơn xuất hiện.
"Cửu sư thúc, đệ tử bất tài, không bảo vệ được uy nghiêm của Chấp pháp đường, xin Cửu sư thúc trách phạt”. . ngôn tình ngược
Sắc mặt Tôn Dương Kỳ tái nhợt, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng, lần này cuối cùng hắn cũng đã nắm được ngọn cỏ cứu mạng rồi, bọn họ không có khả năng trừng phạt Tần Lâm, nhưng cửu sư thúc mà vẫn không được sao?
"Cửu sư thúc, ý của con không phải vậy, xin người hãy phân xét kỹ lưỡng, Tần Lâm cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, nhiều người đánh cậu ấy như vậy, lẽ nào người lại bắt cậu ấy khoanh tay chờ chết hay sao?”
Lâm Trung Nghĩa nói.
"Vậy ý cậu là ta không biết phân biệt trắng đen hay sao?”
Đằng Thiên Sơn cười nói.
"Con... con không có ý đó, cửu sư thúc”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Trung Nghĩa mặt mày chán nản, bây giờ anh ta có nói gì cũng vô dụng. Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Tần Lâm thực sự đã đánh người, giờ có trăm cái miệng thì cũng không bào chữa nổi.
Trương Quốc Phong nổi giận nói, lòng đầy căm phẫn "Đúng, Lâm Trung Nghĩa, anh là sư huynh của cậu ta, anh đương nhiên sẽ bào chữa cho cậu ta rồi, nhưng anh không thấy cậu ta đánh chúng tôi đến mức này sao? Đã bắt nạt chúng tôi đến mức này mà anh còn bao che cho cậu ta à?"
Vương Toàn Quý bị thương vô cùng nghiêm trọng, khàn giọng nói.
"Chẳng nhẽ cậu ta đánh chúng tôi nặng tay vậy mà anh còn cảm thấy cậu ta là người bị hại? Còn có thiên lý không, Lâm Trung Nghĩa, tôi nghĩ anh nghĩ mình là ông trời, coi khinh cả cửu sư thúc, bên của đại sư huynh quả nhiên không tầm thường, đúng là đệ nhất cao nhân, hừ hừ".
"Nếu như không phải do cậu ta vô cớ biến mất, không tham gia tu luyện, mới vào Côn Luân mà đã không thèm coi ai ra gì, đả thương các sư huynh sư đệ, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, ai tin được cậu ta đến đây bái sư học nghệ chứ? Con nghĩ cậu ta chính là gián điệp của mấy môn phái khác đến. Người như vậy không thể giữ lại được, cửu sư thúc!"
Tôn Dương Kỳ nghiêm túc nói, mặt đầy vẻ không cam lòng, bây giờ Tần Lâm là cái gai trong mắt họ, hơn nữa còn đánh bọn họ thành ra như vậy, đi đâu nói phải nói trái đây?
May mà cửu sư thúc kịp thời chạy tới, chủ trì công đạo giúp họ, nếu không hôm nay hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
"Các người ngậm máu phun người!"
Lâm Trung Nghĩa bất lực, mặt đầy khổ sở.
Đằng Thiên Sơn nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Cậu còn gì để nói không? Tần Lâm, cậu thân là đệ tử của đại sư huynh, con trai của ngũ sư huynh mà lại không biết điều, làm xằng làm bậy ở núi Côn Luân, mất hết mặt mũi của cha cậu, bây giờ còn đả thương nhiều sư huynh, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Bây giờ cậu chỉ còn duy nhất một con đường, đó là khoanh tay chịu trói, về chịu tội với tôi".
"Nếu như tôi không đi, ông ép được tôi chắc?"
Ánh mắt Tần Lâm như lửa đốt, hung hãn nhìn Đằng Thiên Sơn, giờ khắc này, mọi người không ngờ được Tần Lâm không coi cửu sư thúc ra gì.
Đằng Thiên Sơn giận dữ nhưng vẫn mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng đến phát sợ.
"Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? Cậu có tin tôi có thể đánh cậu què cụt ngay tại đây rồi đuổi ra khỏi Côn Luân không?"
Đằng Thiên Sơn xông về phía Tần Lâm, sát khí lộ ra, hung hăng hơn nhiều so với đám Tôn Dương Kỳ.
Đối mặt với kẻ địch mạnh, mắt Tần Lâm lóe sáng.
"Dừng tay..."
Một giọng nói yêu kiều vang lên, không ngờ trong tình hình nguy cấp, một bóng dáng xinh đẹp lại chặn lại thế tấn công của ông ta, mặt ông ta biến sắc, nhanh chóng thu tay.
"Là tiểu sư thúc!"
"Đúng không? Ba người không đánh lại tôi sau đó còn xúi giục các sư huynh sư đệ ra tay với tôi, các người con là con người không?"
Lăng Dật Nhiên chau mày, cười khẩy.
"Các người đến Côn Luân học nghệ cũng tám mười năm rồi mà ngay mà một tiểu sư đệ mới nhập môn cũng không đánh lại, giờ còn kể khổ với tôi? Mấy người còn mặt mũi không? Mấy người ỷ đông hiếp yếu, bây giờ bị đánh còn ra vẻ tủi thân? Mấy người khiến tôi quá thất vọng? Sau này môn phái so tài, chẳng nhẽ núi Côn Luân lại phái mấy tên vô dụng như mấy người đi à? Thế thì thà tặng luôn chức quán quân cho người ta cho nhanh".
"Bớt nói nhảm, ra tay đi". Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.
"Thực lực của tam kiếm khách của Chấp pháp đường vô cùng mạnh, đệ phải cẩn thận đấy".
Tần Lâm tự tin nói.
"Lâm sư huynh yên tâm, đệ sẽ không để sư phụ mất mặt đâu".
Lâm Trung Nghĩa bất lực lắc đầu, chỉ mong Tần Lâm không thua thảm hại quá, thực lực của ba người này nằm trong top hai mươi các đệ tử ở Côn Luân, cho dù là Triệu Vô Cực hay Lâm Trung Nghĩa thì cũng không so được với họ.
Ba người này mà kết hợp với nhau thì đúng là thế trận hoàn mỹ.
Tôn Dương Kỳ, Vương Toàn Quý, Trương Quốc Phong nhìn nhau, mặt mày nghiêm túc, bọn họ biết thực lực của Triệu Vô Cực, hơn nữa lúc trước Triệu Vô Cực cũng đã nói cho họ biết Tần Lâm không đơn giản, mặc dù bọn họ mạnh hơn Triệu Vô Cực một chút nhưng cũng chưa đạt đến mức hoàn toàn coi khinh anh ta.
Để cẩn thận, ba người quyết định cùng nhau đối đầu với Tần Lâm, chỉ cần có thể đè đầu được anh là đủ rồi.
Tôn Dương Kỳ dẫn đầu tung đòn, trọng quyền đánh ra, vừa ra tay liền ra oai phủ đầu Tần Lâm, từng bước ép sát, quyền quyền đấm vào da thịt, dường như phải đè bằng được Tần Lâm xuống đất. Hai người kia cũng ngay lập tức tiến lên đón đầu, ba đánh một, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Tần Lâm vẫn ung dung không vội, mỉm cười bình tĩnh, thực lực của ba tên này hình như đã đạt đến đỉnh cao của thất mạch, nhưng điều đó cũng có nghĩa không ai trong số họ là cao thủ bát mạch. Mà với Tần Lâm mà nói, thế thì quá đơn giản, không có cao thủ bát mạch, anh cũng chẳng phải lo.
Tần Lâm lấy lui làm tiến,quyết chiến với ba người. Ba người họ đều đã chuẩn bị từ trước, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng thủ đoạn của Tần Lâm thực sự khiến họ khiếp sợ. Tốc độ của anh quá nhanh, bọn họ chẳng thể bắt được anh, hơn nữa cơ thể còn rất dẻo dai, có thể khiến anh phát huy đến trình độ cao nhất, khiến bọn họ không thể đuổi kịp.
Mặc dù Tần Lâm bị động nhưng vẫn có thể dắt mũi họ, cảm giác này quả thật khiến cho người ta bất lực.
Lâm Trung Nghĩa sững sờ, thực lực của Tần Lâm lại tăng lên rồi! Mạnh quá!
Lần này ba chọi một, bên nào thắng bên nào thua cũng khó nói đây.
Ánh mắt của Tần Lâm vô cùng nóng bỏng, ba người này không tính là mạnh, nếu như là trước khi đột phá bát mạnh có lẽ anh còn cần cẩn thận khi đối đầu với họ, thậm chí còn rơi xuống thế yếu, dẫu sao ba người này đã đạt đến đỉnh của thất mạch, lúc nào cũng có thể đột phá bát mạch. Đương nhiên, có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, cũng có thể là cả đời!
Tần Lâm chiến đấu kịch liệt hồi lâu với ba người, thong dong như đi chơi, đùa bỡn ba người trong tay, bọn họ chẳng làm gì được anh.
"Xông lên cho tôi, chọn đúng thời cơ để tung sát chiêu! Không được để cậu ta làm càn ở núi Côn Luân!”
Trương Quốc Phong trầm giọng quát, mắt sắc như dao, không hề kiêng dè mà lao về phía Tần Lâm.
Gã biết rõ thực lực của Tần Lâm không đơn giản nếu như không mau chóng giải quyết anh, rất có thể họ sẽ bị anh đánh bại.
Mà Tôn Dương Kỳ và Vương Toàn Quý lại không hề lui lại, bọn họ nổi giận gầm lên lao tới. Tôn Dương Kỳ mạnh mẽ kéo theo Vương Toàn Quý ở sát phía sau, họ nhất định phải cho Tần Lâm một kích trí mạng, nếu không vết thương của Trương Quốc Phong coi như lãng phí. Nhất định phải thừa dịp hỗn loạn để ra tay, không cho anh có bất kỳ cơ hội phản đòn nào.
Nhưng bọn họ hiển nhiên đã xem thường Tần Lâm, anh cười khẩy một tiếng, hai tên này còn muốn báo thù cho Trương Quốc Phong nhỉ, vậy các người cút cho tôi!
Tần Lâm tức giận tung quyền, lại sử dụng Cửu Tự Chân Ngôn.
"Binh Tự Quyết, Đại Kim Cang Luân Ấn!"
Song ấn xuất hiện, đánh trúng hai người họ, bọn chúng bay ra xa, máu tươi lộ rõ trên nền tuyết trắng, vết thương của bọn họ thậm chí còn nặng hơn Trương Quốc Phong!
"Trời má, ấn quyết kinh khủng quá! Công phu gì đây?"
"Đúng vậy, tôi chưa từng nghe thấy có cái ấn quyết kinh khủng thế này, bọn Tôn Dương Kỳ cũng không chịu nổi nữa kìa!" Không ít người không khỏi hít sâu một hơi lạnh, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, thủ đoạn của Tần Lâm khiến bọn họ ngạc nhiên, ngay cả tam kiếm khách của Chấp pháp đường cũng bị đánh tơi bời, toàn thân đầy vết thương, kinh khủng quá!
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Tần Lâm, bốn mươi năm mươi người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ ghét cay ghét đắng Tần Lâm
Tần Lâm quá mạnh, bọn họ không thể không cúi đầu trước anh, vậy nên bọn họ muốn bắt Tần Lâm cút khỏi Côn Luân, sự xuất hiện của anh khiến lòng họ khó yên.
"Các huynh đệ còn chờ cái gì nữa? Mau xông hết lên cho tôi! Chẳng nhẽ mọi người muốn bị cậu ta dẫm đạp dưới chân à? Chẳng nhẽ mọi người muốn bị một tên ngoại lai bắt nạt như vậy sao?"
"Ai có thể đánh thắng được Tần Lâm, Chấp pháp đường chúng tôi sẽ có thưởng!"
Tôn Dương Kỳ mặt mày tức giận nói, nhưng cả ba người bọn họ đều mất đi sức chiến đấu rồi, thương thế trên người họ chắc hai tháng sau cũng không lành được.
Tần Lâm lấy một địch ba, đánh cả ba bọn họ bị thương, đây là kết quả không ai lường trước được.
Tần Lâm cũng mặt mày âm trầm, mấy người đã muốn giết tôi, chẳng nhẽ tôi còn ngồi chờ chết?
Một đám khốn khiếp, bây giờ Tôn Dương Kỳ lại xúi giục mọi người đối phó với Tần Lâm, chuyện này đã không còn đường lui nữa, hơn nữa Chấp pháp đường là biểu tượng của chính nghĩa, quy tắc của núi Côn Luân.
Dưới sự xúi giục của ba người, mấy chục sư huynh sư đệ quyết định ra tay, từng bước ép sát, bao vây Tần Lâm.
Tần Lâm cười khẩy, lúc mới đầu, anh đâu ngờ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không ngờ dưới sự xúi giục của đám Tôn Dương Kỳ, đám người này lại dám tấn công anh.
"Ra tay đi, tôi muốn xem xem liệu mấy người có thể đánh bại được tôi không?"
Trong mắt Tần Lâm tràn ngập sát khí, vừa hay anh cũng muốn thử xem thực lực của mình đến đâu.
Anh đã đột phá bát mạch, khi đấu với Lăng Nhật Thiên, anh đương nhiên không thể nặng tay được, hơn nữa ba kiếm khách của Chấp pháp đường cũng chả là cái quái gì cả, cho nên lúc này Tần Lâm không hề nổi giận, ngược lại còn thấy vui, càng thấy hưng phấn muốn phân cao thấp bới bọn họ.
Chiến đấu mới là thứ anh thích nhất, cho dù cậy đông hiếp yếu anh cũng không sợ.
"Còn không mau ra tay, mấy người định đợi đến bao giờ nữa?"
Tôn Dương Kỳ tức giận hét lên, mọi người xông về phía Tần Lâm, lúc này trận chiến như cung đã lên dây.
"Dừng tay! Mấy người định làm gì vậy?"
Lâm Trung Nghĩa mặt mày buồn rầu, trầm giọng hét.
Nhưng không ai thèm nghe Lâm Trung Nghĩa nói, bởi vì mấy người này đã nhắm thẳng vào Tần Lâm rồi.
Thực lực của Tần Lâm đương nhiên rất mạnh, phải chiến đấu với nhiều người như vậy, anh cũng khá lo lắng.
Nhưng vậy thì càng hưng phấn, trận chiến như này đâu có nhiều.
Đây là cơ hội hiếm có khó tìm để luyện tập.
Có điều Lâm Trung Nghĩa lại cảm thấy vô cùng lo lắng, anh ta đã chuẩn bị xong hết, nếu Tần Lâm bị thương thì thôi, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng, anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đây dù sao đây cũng là trách nhiệm của sư huynh, nhưng bây giờ Tần Lâm không có ý định nhân nhượng, càng không định nhận thua, tam kiếm khách của Chấp pháp đường trong mắt Tần Lâm cũng chỉ là đá mài đao. Anh luôn có lòng tin mình có thể chiến đấu đến cùng.
Đây là lúc để Tần Lâm thể hiện sức mạnh của mình, nếu có thể thắng được trận chiến này, sau này địa vị của anh ở núi Côn Luân sẽ hoàn toàn vững chắc, đến lúc đó sẽ không có ai dám kiêu ngạo với anh như vậy nữa.
Núi Côn Luân là một nơi có luật lệ, bọn họ muốn mình trở thành luật lệ ở đây, nhưng Tần Lâm đã phá vỡ tất cả kế hoạch của bọn họ nên anh mới trở thành cái gai trong mắt.
Biểu hiện rõ nhất chính là viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng, sức mạnh hiện tại của Tần Lâm nhất định đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người. "Để tôi xem thử cậu trâu đến đâu”.
Tôn Dương Kỳ chế nhạo, tình huống của Tần Lâm bây giờ đã không mấy lạc quan, một mình anh làm sao có thể địch lại nhiều người như vậy chứ?
Lâm Trung Nghĩa vô cùng lo lắng, không ai ngờ lúc này Tần Lâm lại không những không rơi vào thế bị động, mà ngược lại càng ngày càng hung tợn hơn.
Từ sự nghiêm trọng ban đầu đã chuyển sang thận trọng, rồi lại bình tĩnh, Tần Lâm lao từ trái sang phải, sức chiến đấu kinh người, từng sư huynh đệ một lần lượt ngã xuống, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cán cân thắng lợi lúc này đang nghiêng dần về phía Tần Lâm.
Chiến đấu với người khác cũng là một cách giúp bản thân anh tiến bộ nhanh chóng.
Hơn bốn mươi người đã ngã xuống trong vòng chưa đầy hai mươi phút, những người còn lại thì tái mét trong sợ hãi.
Sắc mặt tất cả mọi người đều sa sầm, tràn đầy hoảng sợ, người run lẩy bẩy, bởi vì thực lực của Tần Lâm quá sức đáng sợ.
Sắc mặt của Tôn Dương Kỳ và những người khác càng thêm khó coi, mặc dù hiện tại thể lực của Tần Lâm đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng những kẻ nòng cốt đều bị anh đánh tan, hoàn toàn không thể kết hợp lại được nữa.
Ngược lại, Tần Lâm càng ngày càng dũng mãnh dốc hết sức lực.
Đương nhiên anh cũng phải trả giá đắt, vết thương trên người cũng không nhẹ, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy thì sẽ hao tổn không ít, nhưng một mình Tần Lâm đã đánh nhiều người như vậy, đương nhiên mấy kẻ còn lại cũng không dám tiếp tục xông lên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể tất cả bọn họ đều sẽ bị đánh ngã, không một ai có thể biết được Tần Lâm có thể trụ được bao lâu.
"Tôi không muốn lên đâu, tôi không muốn phải nằm trên giường ba tháng..."
"Tên này là quỷ sao? Chúng ta nhiều người như vậy mà vẫn không đánh bại được cậu ta à, má nó”.
Mọi người giương mắt nhìn nhau, trong lòng đều tỏ ra kháng cự, không một ai muốn trở thành đối thủ/kẻ bại trận dưới tay Tần Lâm.
Tinh thần chiến đấu của Tần Lâm lại không hề yếu đi, cho dù lúc này anh đã bị thương, nhưng chuyện này vẫn không thể hạn chế được anh.
“Chiến! Chiến! Chiến!”
Hai mắt Tần Lâm đỏ như máu, hừng hực khí thế chiến đấu. “Mau dừng tay!”
Một tiếng quát lớn vang lên bên tai Tần Lâm, anh chỉ thấy một bóng người nhanh nhẹn, đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, ông ta chưởng ra một phát, nhanh như điện xẹt, lập tức ép sát Tần Lâm!
“Bịch bịch bịch!”
Cả hai đấu với nhau hơn mười chiêu, một quyền một chưởng, ngang tài ngang sức, một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, dáng người nho nhã, đang đứng khoanh tay, lập tức sắc mặt mọi người liền trở nên vô cùng trang nghiêm.
“Cửu sư thúc!”
Nhiều người tỏ ra hết sức kinh ngạc, không ai nghĩ rằng trận chiến giữa hai bên đã làm kinh động đến các sư thúc sư bá, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt chính là cửu sư thúc của bọn họ, Đằng Thiên Sơn!
Người đàn ông trung niên kia lạnh lùng nhíu mày, Tần Lâm này thật sự là không tầm thường, cậu ta lại có thể đánh ngang với mình, tuy ông ta không dùng hết sức, nhưng Tần Lâm cũng đã bị thương nặng, vậy mà hai người đã chiến đấu qua lại hơn mười chiêu mà anh vẫn không biết mệt, thật không đơn giản chút nào!
"Cửu sư thúc, người đến đúng lúc lắm, tên này thật quá đáng, cậu ta không thèm xem ai ra gì, ngay cả ba vị sư huynh của Chấp pháp đường cũng bị cậu ta đánh, đúng là không coi luật lệ ra gì mà”.
"Đúng vậy sư phụ, người phải đòi lại công đạo cho chúng con”.
Nhiều người tỏ ra vô cùng kích động khi nhìn thấy cửu sư thúc Đằng Thiên Sơn xuất hiện.
"Cửu sư thúc, đệ tử bất tài, không bảo vệ được uy nghiêm của Chấp pháp đường, xin Cửu sư thúc trách phạt”. . ngôn tình ngược
Sắc mặt Tôn Dương Kỳ tái nhợt, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng, lần này cuối cùng hắn cũng đã nắm được ngọn cỏ cứu mạng rồi, bọn họ không có khả năng trừng phạt Tần Lâm, nhưng cửu sư thúc mà vẫn không được sao?
"Cửu sư thúc, ý của con không phải vậy, xin người hãy phân xét kỹ lưỡng, Tần Lâm cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, nhiều người đánh cậu ấy như vậy, lẽ nào người lại bắt cậu ấy khoanh tay chờ chết hay sao?”
Lâm Trung Nghĩa nói.
"Vậy ý cậu là ta không biết phân biệt trắng đen hay sao?”
Đằng Thiên Sơn cười nói.
"Con... con không có ý đó, cửu sư thúc”.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Trung Nghĩa mặt mày chán nản, bây giờ anh ta có nói gì cũng vô dụng. Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Tần Lâm thực sự đã đánh người, giờ có trăm cái miệng thì cũng không bào chữa nổi.
Trương Quốc Phong nổi giận nói, lòng đầy căm phẫn "Đúng, Lâm Trung Nghĩa, anh là sư huynh của cậu ta, anh đương nhiên sẽ bào chữa cho cậu ta rồi, nhưng anh không thấy cậu ta đánh chúng tôi đến mức này sao? Đã bắt nạt chúng tôi đến mức này mà anh còn bao che cho cậu ta à?"
Vương Toàn Quý bị thương vô cùng nghiêm trọng, khàn giọng nói.
"Chẳng nhẽ cậu ta đánh chúng tôi nặng tay vậy mà anh còn cảm thấy cậu ta là người bị hại? Còn có thiên lý không, Lâm Trung Nghĩa, tôi nghĩ anh nghĩ mình là ông trời, coi khinh cả cửu sư thúc, bên của đại sư huynh quả nhiên không tầm thường, đúng là đệ nhất cao nhân, hừ hừ".
"Nếu như không phải do cậu ta vô cớ biến mất, không tham gia tu luyện, mới vào Côn Luân mà đã không thèm coi ai ra gì, đả thương các sư huynh sư đệ, hơn nữa còn xuất quỷ nhập thần, ai tin được cậu ta đến đây bái sư học nghệ chứ? Con nghĩ cậu ta chính là gián điệp của mấy môn phái khác đến. Người như vậy không thể giữ lại được, cửu sư thúc!"
Tôn Dương Kỳ nghiêm túc nói, mặt đầy vẻ không cam lòng, bây giờ Tần Lâm là cái gai trong mắt họ, hơn nữa còn đánh bọn họ thành ra như vậy, đi đâu nói phải nói trái đây?
May mà cửu sư thúc kịp thời chạy tới, chủ trì công đạo giúp họ, nếu không hôm nay hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
"Các người ngậm máu phun người!"
Lâm Trung Nghĩa bất lực, mặt đầy khổ sở.
Đằng Thiên Sơn nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Cậu còn gì để nói không? Tần Lâm, cậu thân là đệ tử của đại sư huynh, con trai của ngũ sư huynh mà lại không biết điều, làm xằng làm bậy ở núi Côn Luân, mất hết mặt mũi của cha cậu, bây giờ còn đả thương nhiều sư huynh, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Bây giờ cậu chỉ còn duy nhất một con đường, đó là khoanh tay chịu trói, về chịu tội với tôi".
"Nếu như tôi không đi, ông ép được tôi chắc?"
Ánh mắt Tần Lâm như lửa đốt, hung hãn nhìn Đằng Thiên Sơn, giờ khắc này, mọi người không ngờ được Tần Lâm không coi cửu sư thúc ra gì.
Đằng Thiên Sơn giận dữ nhưng vẫn mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng đến phát sợ.
"Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? Cậu có tin tôi có thể đánh cậu què cụt ngay tại đây rồi đuổi ra khỏi Côn Luân không?"
Đằng Thiên Sơn xông về phía Tần Lâm, sát khí lộ ra, hung hăng hơn nhiều so với đám Tôn Dương Kỳ.
Đối mặt với kẻ địch mạnh, mắt Tần Lâm lóe sáng.
"Dừng tay..."
Một giọng nói yêu kiều vang lên, không ngờ trong tình hình nguy cấp, một bóng dáng xinh đẹp lại chặn lại thế tấn công của ông ta, mặt ông ta biến sắc, nhanh chóng thu tay.
"Là tiểu sư thúc!"
"Đúng không? Ba người không đánh lại tôi sau đó còn xúi giục các sư huynh sư đệ ra tay với tôi, các người con là con người không?"
Lăng Dật Nhiên chau mày, cười khẩy.
"Các người đến Côn Luân học nghệ cũng tám mười năm rồi mà ngay mà một tiểu sư đệ mới nhập môn cũng không đánh lại, giờ còn kể khổ với tôi? Mấy người còn mặt mũi không? Mấy người ỷ đông hiếp yếu, bây giờ bị đánh còn ra vẻ tủi thân? Mấy người khiến tôi quá thất vọng? Sau này môn phái so tài, chẳng nhẽ núi Côn Luân lại phái mấy tên vô dụng như mấy người đi à? Thế thì thà tặng luôn chức quán quân cho người ta cho nhanh".