Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1500-1505
"Nhiệm vụ của bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người, huống chi việc châm cứu cho tiểu sư thúc còn là vinh hạnh của tôi kia mà, he he he”.
Nụ cười của Tần Lâm khiến cho khuôn mặt xinh xắn của Lăng Dật Nhiên đỏ bừng, nụ cười của anh không phải là một nụ cười tốt đẹp gì.
"Coi chừng miệng mồm của anh đấy, cẩn thận ông nội cho đá anh ra khỏi đây bây giờ”.
Lăng Dật Nhiên hừ lạnh.
"Sư thúc tổ sẽ không như vậy đâu, khi sư thúc tổ còn trẻ chắc là đẹp trai, quyến rũ, ga lăng lắm nhỉ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được, sư thúc tổ và tôi mới gặp đã thân, trở thành bạn tâm giao rồi đó, ha ha ha”.
Tần Lâm bật cười.
"Đúng vậy, Tần Lâm, ta rất thích con, nếu được thì ta sẽ gả luôn cháu gái cho con? Cho dù ai có nói gì thì người trẻ tuổi vẫn có thể sống phá cách được mà, cháu gái ta cũng rất tài năng, mặc dù không giỏi bằng con nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con xấu hổ đâu”.
Câu nói của Lăng Nhật Thiên khiến sắc mặt Lăng Dật Nhiên sụp xuống ngay lập tức, cô dậm chân một cách quyết liệt.
"Ông nội! Ông đang nói nhảm gì vậy”.
"Xem ra sư thúc tổ chắc là người ở giữa nhỉ. Nhưng chuyện nam nữ thì nên để hai bên tự giải quyết thì hơn, con xin nhận tình cảm của người, nhưng tiểu sư thúc có vẻ không thích con cho lắm”.
Tần Lâm nhún vai nói.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Lăng Dật Nhiên ngẩn ra, vừa rồi còn đánh với Tần Lâm một trận thừa sống thiếu chết, vậy mà bây giờ hai người bọn họ lại như vậy, thay vào đó cô lại trở thành người ngoài cuộc.
Nhưng Lăng Dật Nhiên vẫn rất vui, dù sao Tần Lâm cũng đã chữa khỏi bệnh cho cô và ông nội rồi, phương pháp châm cứu siêu việt của anh khiến cả ông nội cũng phải sửng sốt, dù ông không nói ra nhưng ánh mắt của ông đã nói lên tất cả.
Chắc chắn là ông nội không nói gì vì sợ mất mặt, ông cũng là một người hành nghề y chữa bệnh, nhưng so với Tần Lâm thì lại không đáng để nhắc đến.
Người hành nghề y lại không thể tự chữa mà lại để người khác chữa cho mình, đây đúng là dễ nói mà không dễ nghe chút nào.
Qua ba lượt rượu, Tần Lâm và Lăng Nhật Thiên cũng khá hợp nhau, hai người nói chuyện vui vẻ, nhất là vì mối quan hệ với bố Tần Lâm, nên Lăng Nhật Thiên rất thích Tần Lâm.
"Ta biết cháu gái ta là người thế nào, nếu nó được gả cho con thì con phải chịu thiệt rồi, có điều cháu gái ta cũng là một cô gái hiền lành, Tần Lâm, ta ưng con lắm đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu như con có thể bắt được trái tim Dật Nhiên, ta sẽ rất vui".
Lăng Nhật Thiên vui vẻ nói, ông cụ uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn tỉnh táo như trước, nhắc đến cháu gái mình, ông cụ tràn đầy lòng tin.
Tần Lâm cười lớn, uống cạn ly rượu trong tay.
"Ha ha, sư thúc tổ, người thực sự làm khó con rồi, người ta phải đồng ý mới được chứ?"
Lăng Nhật Thiên chua xót nói.
"Được rồi, được rồi, dưa xanh hái không ngọt, ta cũng từng này tuổi đầu rồi, dẫu sau cháu gái ta thấy ưng là được, người khác thì không chắc. Ha ha".
Tần Lâm cười khổ nói.
"Ông già này, con đâu có ý đó".
Lăng Nhật Thiên nói.
"Được rồi, không nói cái này nữa, ta có bảo bối cho con nè".
Bảo bối?
Bảo bối gì vậy?
Tần Lâm sững sờ, trong mắt đầy vẻ đợi chờ, có vẻ như Lăng Dật Nhiên định trả ơn mình đây, ngay cả bảo bối cũng lấy ra, mà được ông cụ coi là bảo bối thì nhất định không đơn giản.
Lăng Nhật Thiên hùng hổ nói.
"Tiếc rằng, cha con không trở lại. Ta chờ cậu ấy hai mươi năm, suốt hai mươi năm! Thằng nhãi này khiến ta thất vọng quá".
"Có điều trời không phụ lòng người, cha con mặc dù không tới nhưng con lại tới, con là con trai của Tần Trì, cũng là nhân chứng chứng kiến hiệu quả của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng này, vậy nên hôm nay ta muốn tặng viên đan dược này cho con. Con không chỉ cứu ông cháu ta, mà còn là con trai Tần Trì, duyên phận giữa chúng ta rất sâu nặng. Tần Trì không đến nhưng con lại đến, vậy nên, viên đan dược này là dành cho con!"
Lăng Nhật Thiên trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn Tần Lâm.
"Thằng nhóc này, sao chẳng có gì giống thằng cha con vậy, thứ tốt thế này, nếu là cậu ấy, cậu ấy đã cuỗm lâu rồi. Đằng này ta tặng cho con con còn từ chối, cha mẹ ơi, thật không tưởng tượng nổi".
Lăng Nhật Thiên không cam lòng nói.
"Ta lại thích mấy đứa thẳng thắn, không lòng vòng, rốt cuộc con có muốn không đây?"
Lăng Nhật Thiên bắt đầu uy hiếp dụ dỗ Tần Lâm, nếu như anh mà bảo không muốn thì bao nhiêu năm nỗ lực của ông đổ sông đổ bể à?
Thế sao được?
Bây giờ Tần Trì không trở lại, Tần Lâm lại được đưa đến đây, anh là tất cả tâm huyết của Tần Trì, hơn nữa thiên phú của Tần Lâm vượt trội hơn nhiều so với Tần Trì năm xưa.
Lăng Nhật Thiên chỉ muốn nhét thẳng viên đan dược trong tay vào họng Tần Lâm rồi bắt anh nuốt.
Tần Lâm dở khóc dở cười, ông cụ này ác ghê, có điều anh có thể thấy được ông cũng rất sốt ruột, viên đan dược này hội tụ biết bao tâm huyết của ông, hơn nữa dường như nó được làm riêng cho bố anh, bây giờ nếu như anh không cần thì chắc ông sẽ tức chết mất.
Tình nghĩa giữa Lăng Nhật Thiên và bố không đơn giản, hơn nữa nếu như không vì mình là con trai Tần Trì thì cho dù hôm nay anh có cứu ông, chắc ông cũng không đưa viên đan dược quý giá đến vậy cho anh.
Trong ánh mắt của ông cụ chứa chan kỳ vọng nồng nhiệt, điều này khiến Tần Lâm vô cùng cảm động.
Tần Lâm nhận lấy viên đan dược, gật đầu nói.
"Người nói như vậy thành ra con không lấy không được. Sư thúc tổ, cảm ơn người".
Lăng Nhật Thiên kiên định nói, trong ánh mắt đầy sự thỏa mãn.
"Thế mới đúng chứ, con nên làm vậy nếu không nỗ lực nửa đời của ta sẽ đổ sông đổ bể mất? Bố con khi xưa không tin ta có thể điều chế ra viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng, nên con phải uống nó, nếu không ta thấy có lỗi với bố con lắm, ha ha ha. Ta phải bắt cậu ấy thừa nhận sự lợi hại của ta, bố con vẫn luôn muốn đè đầu cưỡi cổ ta đấy, không có cửa đâu".
Tần Lâm thở dài một tiếng, ông lão này như đứa con nít vậy, có điều anh hiểu rõ tâm nguyện của ông cụ, mục đích của ông cụ đã đạt được rồi, sự nỗ lực nửa đời người cũng có kết quả, đây mới là điều quan trọng.
Lăng Nhật Thiên nhìn chằm chằm Tần Lâm rồi nói.
"Mau, mau uống đi. Ta xem hiệu quả của nó thế nào".
Tần Lâm sững sờ.
Đậu má!
Tần Lâm nhìn Lăng Nhật Thiên, khóe miệng giật giật, ông già này ác vậy, cho con chuột bạch uống cái này xong nó biến thành yêu quái luôn?
Hơn nữa con yêu quái này trông có vẻ khác lạ, như yêu quái biến dị vậy, ngay cả Tần Lâm cũng cảm thấy sởn tóc gáy, ông già này ác quá đi.
Quả nhiên không giống người thường, có điều mình uống viên hoàn này xong liệu có bị biến dị không?
Nếu mà có gì dị thường, nhỡ may ông đây to lên thì làm thế nào?
"Con yên tâm, nhất định không có vấn đề gì đâu, nào nào nào, ta xem con uống".
Lăng Nhật Thiên đợi chờ nhìn Tần Lâm, dù sao chuột bạch vẫn là chuột bạch, chỉ khi Tần Lâm uống viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng xong thì mới có thể kiểm chứng được sự nỗ lực của ông cụ không uổng phí.
Mẹ nó, nếu không vì mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, Tần Lâm thật sự nghĩ ông già này muốn hại anh.
Đậu má, còn bắt mình uống trước mặt ông ấy nữa, tạo nghiệt mà!
"Con yên tâm đi Tiểu Tần, đan dược này không kinh khủng như con tưởng tượng đâu, con không cần sợ, ta nhất định không lừa con đâu, đây là thành quả mà năm đó ta với cha con cùng hợp lực làm, cha con đã góp tất cả thảo dược quý giá, ta cố gắng tốn mười năm trời mới điều chế được thứ này, con cứ yên tâm mà uống đi".
Lăng Nhật Thiên càng nói vậy, Tần Lâm càng lo không biết ông cụ nói thật không.
"Viên đan dược này có tác dụng tẩy tinh phạt tủy, có thể đào thải tạp chất trong cơ thể ra ngoài, hơn nữa còn có thể nới rộng kinh mạch, quan trọng nhất là có thể kích phát tiềm năng vô hạn của cơ thể. Tiềm năng của con người là vô hạn, hơn nữa viên hoàn này có thể khiến tiềm lực của con đạt đến đỉnh cao trước nay con chưa từng chạm đến. Sự cải tạo cơ thể con kết hợp với cả thiên phú của con sẽ khiến cho con trở nên vượt trội".
Lăng Nhật Thiên lạnh lùng nói.
"Con đừng có mà không tin, con chuột bạch này là minh chứng rõ ràng nhất, con đã nhìn thấy con chuột bạch nào to lớn hung mãnh như này chưa? Nói thật nhé, cho dù là cháu gái ta, ta cũng không nỡ cho con bé dùng, bởi vì chỉ có một viên này nên ta mới một mực giữ lại cho Tần Trì, nhưng tên này mãi mà chẳng trở lại, mà con cũng giống như cậu ấy, ta muốn coi như là ta đã tặng cho cậu ấy rồi, mà có tặng cho cậu ấy, Tần Trì cũng sẽ đem viên đan dược này cho con, thế nên ta cho con luôn cho nhanh".
"Tẩy tinh phạt tủy, kích phát tiềm năng..."
Chẳng mấy chốc, viên đan dược đã đi vào cơ thể anh, Tần Lâm cảm giác được một nguồn năng lượng nóng bỏng không ngừng toát ra từ bụng anh.
Nhiệt lượng ngày càng lớn, thậm chí khiến Tần Lâm mồ hôi đầy đầu, nguồn nhiệt lượng này khiến anh cảm giác như mình sắp nổ tung vậy, đau khổ quá!
"Có vẻ như hiệu quả của thuốc được phết".
Lăng Nhật Thiên kích động nói, lúc này ông có thể thấy được Tần Lâm dường như vô cùng đau đớn, nhưng anh vẫn đang cố gắng.
Ông cụ ngồi cạnh Tần Lâm, ông có thể cảm nhận được nguồn nhiệt kinh khủng phát ra từ cơ thể anh, có thể thấy được bên trong cơ thể Tần Lâm bây giờ vô cùng nóng, nhưng đây là công hiệu của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng.
Năm xưa khi Lăng Nhật Thiên cho chuột bạch uống thử viên đan dược này, ông cụ cũng đã thấy cảnh này, ngay cả chú chuột bạch bé nhỏ còn vượt qua được nói chi là Tần Lâm!
"Nhóc con, con đừng có làm ta thất vọng đấy".
Lăng Nhật Thiên lầm bầm nói, nếu như Tần Lâm có thể thành công, thì điều đó là niềm vinh dự cả đời của ông, hơn nữa cũng được coi là đã thể hiện cho Tần Trì thấy thành quả của mình, quan trọng nhất là tâm huyết nửa đời của ông cụ đã được kiểm chứng.
Tần Lâm như một tác phẩm nghệ thuật mà ông cụ dồn hết tâm huyết để tạo ra, còn cuối cùng có thành không hay không thì phải xem may mắn của ông thế nào.
Lúc này Tần Lâm vô cùng khiếp sợ, tác dụng của thuốc thực sự quá mạnh, nhiệt lượng kinh khủng không ngừng lan khắp tứ chi bách hài của anh, tác dụng của thuốc trong tứ chi bách hài là sự thể hiện của viên hoàn này, anh hoàn toàn không ngờ viên đan dược này lại kinh khủng đến thế.
Nhưng bây giờ kinh mạch của Tần Lâm đã được mở rộng bởi hai thuật luyện khí, nên đã mạnh lắm rồi, vậy nên khi đối mặt với tác dụng mạnh mẽ của đan dược, Tần Lâm vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không với dược tính mạnh mẽ như thế chắc khiến Tần Lâm kêu trời kêu đất rồi.
May mà như vậy, Tần Lâm vẫn cảm thấy có một luồng nhiệt đập vào mặt, anh chẳng thể nói được gì nữa, đan điền sắp nổ tung rồi.
Nhưng Tần Lâm đâu còn tâm tình để để ý mấy thứ này, nếu như anh mà phân tâm thì tình cảnh của anh sẽ càng nguy hiểm hơn.
Bây giờ anh không ngừng sử dụng hai phương pháp luyện khí Tam Phong luyện khí thiên và khí công Côn Luân mới có thể dần khai thông được dược tính kinh khủng của thuốc.
Dược tính kinh khủng như này giống như máu loãng vậy, dường như nó đã dung hợp làm một với Tần Lâm, cứ tiếp tục như vậy cơ thể anh sẽ mạnh lên rất nhiều.
Sức mạnh của dược tính không ngừng tăng lên, không hề thuyên giảm, hơn nữa ánh mắt của Tần Lâm càng ngày càng hưng phấn, bây giờ anh tin rồi, viên đan dược này thật phi phàm.
Lăng Nhật Thiên quả nhiên không lừa anh!
Dược hiệu dâng trào không ngừng chảy trong cơ thể Tần Lâm, nguồn sức mạnh kinh khủng cứ thế sinh ra.
Trong lòng Tần Lâm vô cùng kích động, bởi vì nguồn sức mạnh này tràn đầy khí thế, không ngừng chảy trong cơ thể anh, càng ngày càng mạnh giống như nước sông vậy, mãi mãi không dứt.
Tần Lâm cảm giác được kinh mạch của mình càng ngày càng được nới rộng, hơn nữa sức mạnh càng ngày càng mạnh, cuối cùng tất cả năng lượng đều tràn vào trong đan điền, lần lượt lột xác, lần lượt đánh vào.
Loại cảm giác này giống như tẩy tinh phạt tủy, khiến cho cơ thể anh càng ngày càng mạnh, từng bước hoàn hoàn thành buổi lễ rửa tội.
Đây là điều Tần Lâm trước đây chưa từng nghĩ đến, viên hoàn này thực sự kì diệu, cảm giác này khiến anh không nói rõ được, nhưng nguồn năng lượng trong cơ thể anh càng ngày càng kinh khủng, khí linh được trữ trong đan điền càng ngày càng nhiều.
Tần Lâm bây giờ cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí một quyền đánh ra khẻo còn mạnh hơn ông trời.
Hơn nữa, cảm giác này mãi không ngừng được, viên hoàn này vẫn tiếp tục đánh vào kinh mạch cuối cùng của Tần Lâm, cũng chính là đốc mạch!
Trước đây Tần Lâm đã thử nhiều lần nhưng không thành công, đột phá của đốc mạch là khát vọng của Tần Lâm, mà một khi đả thông được đốc mạch, anh sẽ trở thành cao thủ bát mạch, lúc đó anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi hàng ngũ cao thủ tầm thường, cao thủ bát mạch chắc chắn không phải thứ mà người bình thường đạt đến.
Thiên phú rất quan trọng, cố gắng nỗ lực cũng rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được, nếu anh đột phá được bát mạch thì khi đối phó với Long Phù Đồ, anh cũng tự tin mình có thể đánh bại ông ấy.
Có điều bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm với anh, có thể đả thông được bát mạch hay không thì còn phải xem xem công hiệu của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng liệu có thể giúp anh bách chiến bách thắng không?
Mà người sốt ruột nhất bây giờ lại là Lăng Nhật Thiên, cho dù là Tần Lâm chắc cũng không sốt ruột đến vậy, nếu như Tần Lâm gặp phải chuyện gì chắc lương tâm cả đời của ông cụ sẽ bất an lắm, ông cũng không biết ăn nói thế nào với Tần Trì.
"Mẹ nó, đột phá cho ta!"
Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi không ngừng đột phá kinh mạch này, đến cuối cùng anh nhất định phải đả thông được bát mạch, cao thủ bát mạch mới có thể được xứng danh là đệ tử của Côn Luân!
Nụ cười của Tần Lâm khiến cho khuôn mặt xinh xắn của Lăng Dật Nhiên đỏ bừng, nụ cười của anh không phải là một nụ cười tốt đẹp gì.
"Coi chừng miệng mồm của anh đấy, cẩn thận ông nội cho đá anh ra khỏi đây bây giờ”.
Lăng Dật Nhiên hừ lạnh.
"Sư thúc tổ sẽ không như vậy đâu, khi sư thúc tổ còn trẻ chắc là đẹp trai, quyến rũ, ga lăng lắm nhỉ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được, sư thúc tổ và tôi mới gặp đã thân, trở thành bạn tâm giao rồi đó, ha ha ha”.
Tần Lâm bật cười.
"Đúng vậy, Tần Lâm, ta rất thích con, nếu được thì ta sẽ gả luôn cháu gái cho con? Cho dù ai có nói gì thì người trẻ tuổi vẫn có thể sống phá cách được mà, cháu gái ta cũng rất tài năng, mặc dù không giỏi bằng con nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con xấu hổ đâu”.
Câu nói của Lăng Nhật Thiên khiến sắc mặt Lăng Dật Nhiên sụp xuống ngay lập tức, cô dậm chân một cách quyết liệt.
"Ông nội! Ông đang nói nhảm gì vậy”.
"Xem ra sư thúc tổ chắc là người ở giữa nhỉ. Nhưng chuyện nam nữ thì nên để hai bên tự giải quyết thì hơn, con xin nhận tình cảm của người, nhưng tiểu sư thúc có vẻ không thích con cho lắm”.
Tần Lâm nhún vai nói.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Lăng Dật Nhiên ngẩn ra, vừa rồi còn đánh với Tần Lâm một trận thừa sống thiếu chết, vậy mà bây giờ hai người bọn họ lại như vậy, thay vào đó cô lại trở thành người ngoài cuộc.
Nhưng Lăng Dật Nhiên vẫn rất vui, dù sao Tần Lâm cũng đã chữa khỏi bệnh cho cô và ông nội rồi, phương pháp châm cứu siêu việt của anh khiến cả ông nội cũng phải sửng sốt, dù ông không nói ra nhưng ánh mắt của ông đã nói lên tất cả.
Chắc chắn là ông nội không nói gì vì sợ mất mặt, ông cũng là một người hành nghề y chữa bệnh, nhưng so với Tần Lâm thì lại không đáng để nhắc đến.
Người hành nghề y lại không thể tự chữa mà lại để người khác chữa cho mình, đây đúng là dễ nói mà không dễ nghe chút nào.
Qua ba lượt rượu, Tần Lâm và Lăng Nhật Thiên cũng khá hợp nhau, hai người nói chuyện vui vẻ, nhất là vì mối quan hệ với bố Tần Lâm, nên Lăng Nhật Thiên rất thích Tần Lâm.
"Ta biết cháu gái ta là người thế nào, nếu nó được gả cho con thì con phải chịu thiệt rồi, có điều cháu gái ta cũng là một cô gái hiền lành, Tần Lâm, ta ưng con lắm đấy, phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu như con có thể bắt được trái tim Dật Nhiên, ta sẽ rất vui".
Lăng Nhật Thiên vui vẻ nói, ông cụ uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn tỉnh táo như trước, nhắc đến cháu gái mình, ông cụ tràn đầy lòng tin.
Tần Lâm cười lớn, uống cạn ly rượu trong tay.
"Ha ha, sư thúc tổ, người thực sự làm khó con rồi, người ta phải đồng ý mới được chứ?"
Lăng Nhật Thiên chua xót nói.
"Được rồi, được rồi, dưa xanh hái không ngọt, ta cũng từng này tuổi đầu rồi, dẫu sau cháu gái ta thấy ưng là được, người khác thì không chắc. Ha ha".
Tần Lâm cười khổ nói.
"Ông già này, con đâu có ý đó".
Lăng Nhật Thiên nói.
"Được rồi, không nói cái này nữa, ta có bảo bối cho con nè".
Bảo bối?
Bảo bối gì vậy?
Tần Lâm sững sờ, trong mắt đầy vẻ đợi chờ, có vẻ như Lăng Dật Nhiên định trả ơn mình đây, ngay cả bảo bối cũng lấy ra, mà được ông cụ coi là bảo bối thì nhất định không đơn giản.
Lăng Nhật Thiên hùng hổ nói.
"Tiếc rằng, cha con không trở lại. Ta chờ cậu ấy hai mươi năm, suốt hai mươi năm! Thằng nhãi này khiến ta thất vọng quá".
"Có điều trời không phụ lòng người, cha con mặc dù không tới nhưng con lại tới, con là con trai của Tần Trì, cũng là nhân chứng chứng kiến hiệu quả của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng này, vậy nên hôm nay ta muốn tặng viên đan dược này cho con. Con không chỉ cứu ông cháu ta, mà còn là con trai Tần Trì, duyên phận giữa chúng ta rất sâu nặng. Tần Trì không đến nhưng con lại đến, vậy nên, viên đan dược này là dành cho con!"
Lăng Nhật Thiên trợn trừng hai mắt, tức giận nhìn Tần Lâm.
"Thằng nhóc này, sao chẳng có gì giống thằng cha con vậy, thứ tốt thế này, nếu là cậu ấy, cậu ấy đã cuỗm lâu rồi. Đằng này ta tặng cho con con còn từ chối, cha mẹ ơi, thật không tưởng tượng nổi".
Lăng Nhật Thiên không cam lòng nói.
"Ta lại thích mấy đứa thẳng thắn, không lòng vòng, rốt cuộc con có muốn không đây?"
Lăng Nhật Thiên bắt đầu uy hiếp dụ dỗ Tần Lâm, nếu như anh mà bảo không muốn thì bao nhiêu năm nỗ lực của ông đổ sông đổ bể à?
Thế sao được?
Bây giờ Tần Trì không trở lại, Tần Lâm lại được đưa đến đây, anh là tất cả tâm huyết của Tần Trì, hơn nữa thiên phú của Tần Lâm vượt trội hơn nhiều so với Tần Trì năm xưa.
Lăng Nhật Thiên chỉ muốn nhét thẳng viên đan dược trong tay vào họng Tần Lâm rồi bắt anh nuốt.
Tần Lâm dở khóc dở cười, ông cụ này ác ghê, có điều anh có thể thấy được ông cũng rất sốt ruột, viên đan dược này hội tụ biết bao tâm huyết của ông, hơn nữa dường như nó được làm riêng cho bố anh, bây giờ nếu như anh không cần thì chắc ông sẽ tức chết mất.
Tình nghĩa giữa Lăng Nhật Thiên và bố không đơn giản, hơn nữa nếu như không vì mình là con trai Tần Trì thì cho dù hôm nay anh có cứu ông, chắc ông cũng không đưa viên đan dược quý giá đến vậy cho anh.
Trong ánh mắt của ông cụ chứa chan kỳ vọng nồng nhiệt, điều này khiến Tần Lâm vô cùng cảm động.
Tần Lâm nhận lấy viên đan dược, gật đầu nói.
"Người nói như vậy thành ra con không lấy không được. Sư thúc tổ, cảm ơn người".
Lăng Nhật Thiên kiên định nói, trong ánh mắt đầy sự thỏa mãn.
"Thế mới đúng chứ, con nên làm vậy nếu không nỗ lực nửa đời của ta sẽ đổ sông đổ bể mất? Bố con khi xưa không tin ta có thể điều chế ra viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng, nên con phải uống nó, nếu không ta thấy có lỗi với bố con lắm, ha ha ha. Ta phải bắt cậu ấy thừa nhận sự lợi hại của ta, bố con vẫn luôn muốn đè đầu cưỡi cổ ta đấy, không có cửa đâu".
Tần Lâm thở dài một tiếng, ông lão này như đứa con nít vậy, có điều anh hiểu rõ tâm nguyện của ông cụ, mục đích của ông cụ đã đạt được rồi, sự nỗ lực nửa đời người cũng có kết quả, đây mới là điều quan trọng.
Lăng Nhật Thiên nhìn chằm chằm Tần Lâm rồi nói.
"Mau, mau uống đi. Ta xem hiệu quả của nó thế nào".
Tần Lâm sững sờ.
Đậu má!
Tần Lâm nhìn Lăng Nhật Thiên, khóe miệng giật giật, ông già này ác vậy, cho con chuột bạch uống cái này xong nó biến thành yêu quái luôn?
Hơn nữa con yêu quái này trông có vẻ khác lạ, như yêu quái biến dị vậy, ngay cả Tần Lâm cũng cảm thấy sởn tóc gáy, ông già này ác quá đi.
Quả nhiên không giống người thường, có điều mình uống viên hoàn này xong liệu có bị biến dị không?
Nếu mà có gì dị thường, nhỡ may ông đây to lên thì làm thế nào?
"Con yên tâm, nhất định không có vấn đề gì đâu, nào nào nào, ta xem con uống".
Lăng Nhật Thiên đợi chờ nhìn Tần Lâm, dù sao chuột bạch vẫn là chuột bạch, chỉ khi Tần Lâm uống viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng xong thì mới có thể kiểm chứng được sự nỗ lực của ông cụ không uổng phí.
Mẹ nó, nếu không vì mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết, Tần Lâm thật sự nghĩ ông già này muốn hại anh.
Đậu má, còn bắt mình uống trước mặt ông ấy nữa, tạo nghiệt mà!
"Con yên tâm đi Tiểu Tần, đan dược này không kinh khủng như con tưởng tượng đâu, con không cần sợ, ta nhất định không lừa con đâu, đây là thành quả mà năm đó ta với cha con cùng hợp lực làm, cha con đã góp tất cả thảo dược quý giá, ta cố gắng tốn mười năm trời mới điều chế được thứ này, con cứ yên tâm mà uống đi".
Lăng Nhật Thiên càng nói vậy, Tần Lâm càng lo không biết ông cụ nói thật không.
"Viên đan dược này có tác dụng tẩy tinh phạt tủy, có thể đào thải tạp chất trong cơ thể ra ngoài, hơn nữa còn có thể nới rộng kinh mạch, quan trọng nhất là có thể kích phát tiềm năng vô hạn của cơ thể. Tiềm năng của con người là vô hạn, hơn nữa viên hoàn này có thể khiến tiềm lực của con đạt đến đỉnh cao trước nay con chưa từng chạm đến. Sự cải tạo cơ thể con kết hợp với cả thiên phú của con sẽ khiến cho con trở nên vượt trội".
Lăng Nhật Thiên lạnh lùng nói.
"Con đừng có mà không tin, con chuột bạch này là minh chứng rõ ràng nhất, con đã nhìn thấy con chuột bạch nào to lớn hung mãnh như này chưa? Nói thật nhé, cho dù là cháu gái ta, ta cũng không nỡ cho con bé dùng, bởi vì chỉ có một viên này nên ta mới một mực giữ lại cho Tần Trì, nhưng tên này mãi mà chẳng trở lại, mà con cũng giống như cậu ấy, ta muốn coi như là ta đã tặng cho cậu ấy rồi, mà có tặng cho cậu ấy, Tần Trì cũng sẽ đem viên đan dược này cho con, thế nên ta cho con luôn cho nhanh".
"Tẩy tinh phạt tủy, kích phát tiềm năng..."
Chẳng mấy chốc, viên đan dược đã đi vào cơ thể anh, Tần Lâm cảm giác được một nguồn năng lượng nóng bỏng không ngừng toát ra từ bụng anh.
Nhiệt lượng ngày càng lớn, thậm chí khiến Tần Lâm mồ hôi đầy đầu, nguồn nhiệt lượng này khiến anh cảm giác như mình sắp nổ tung vậy, đau khổ quá!
"Có vẻ như hiệu quả của thuốc được phết".
Lăng Nhật Thiên kích động nói, lúc này ông có thể thấy được Tần Lâm dường như vô cùng đau đớn, nhưng anh vẫn đang cố gắng.
Ông cụ ngồi cạnh Tần Lâm, ông có thể cảm nhận được nguồn nhiệt kinh khủng phát ra từ cơ thể anh, có thể thấy được bên trong cơ thể Tần Lâm bây giờ vô cùng nóng, nhưng đây là công hiệu của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng.
Năm xưa khi Lăng Nhật Thiên cho chuột bạch uống thử viên đan dược này, ông cụ cũng đã thấy cảnh này, ngay cả chú chuột bạch bé nhỏ còn vượt qua được nói chi là Tần Lâm!
"Nhóc con, con đừng có làm ta thất vọng đấy".
Lăng Nhật Thiên lầm bầm nói, nếu như Tần Lâm có thể thành công, thì điều đó là niềm vinh dự cả đời của ông, hơn nữa cũng được coi là đã thể hiện cho Tần Trì thấy thành quả của mình, quan trọng nhất là tâm huyết nửa đời của ông cụ đã được kiểm chứng.
Tần Lâm như một tác phẩm nghệ thuật mà ông cụ dồn hết tâm huyết để tạo ra, còn cuối cùng có thành không hay không thì phải xem may mắn của ông thế nào.
Lúc này Tần Lâm vô cùng khiếp sợ, tác dụng của thuốc thực sự quá mạnh, nhiệt lượng kinh khủng không ngừng lan khắp tứ chi bách hài của anh, tác dụng của thuốc trong tứ chi bách hài là sự thể hiện của viên hoàn này, anh hoàn toàn không ngờ viên đan dược này lại kinh khủng đến thế.
Nhưng bây giờ kinh mạch của Tần Lâm đã được mở rộng bởi hai thuật luyện khí, nên đã mạnh lắm rồi, vậy nên khi đối mặt với tác dụng mạnh mẽ của đan dược, Tần Lâm vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không với dược tính mạnh mẽ như thế chắc khiến Tần Lâm kêu trời kêu đất rồi.
May mà như vậy, Tần Lâm vẫn cảm thấy có một luồng nhiệt đập vào mặt, anh chẳng thể nói được gì nữa, đan điền sắp nổ tung rồi.
Nhưng Tần Lâm đâu còn tâm tình để để ý mấy thứ này, nếu như anh mà phân tâm thì tình cảnh của anh sẽ càng nguy hiểm hơn.
Bây giờ anh không ngừng sử dụng hai phương pháp luyện khí Tam Phong luyện khí thiên và khí công Côn Luân mới có thể dần khai thông được dược tính kinh khủng của thuốc.
Dược tính kinh khủng như này giống như máu loãng vậy, dường như nó đã dung hợp làm một với Tần Lâm, cứ tiếp tục như vậy cơ thể anh sẽ mạnh lên rất nhiều.
Sức mạnh của dược tính không ngừng tăng lên, không hề thuyên giảm, hơn nữa ánh mắt của Tần Lâm càng ngày càng hưng phấn, bây giờ anh tin rồi, viên đan dược này thật phi phàm.
Lăng Nhật Thiên quả nhiên không lừa anh!
Dược hiệu dâng trào không ngừng chảy trong cơ thể Tần Lâm, nguồn sức mạnh kinh khủng cứ thế sinh ra.
Trong lòng Tần Lâm vô cùng kích động, bởi vì nguồn sức mạnh này tràn đầy khí thế, không ngừng chảy trong cơ thể anh, càng ngày càng mạnh giống như nước sông vậy, mãi mãi không dứt.
Tần Lâm cảm giác được kinh mạch của mình càng ngày càng được nới rộng, hơn nữa sức mạnh càng ngày càng mạnh, cuối cùng tất cả năng lượng đều tràn vào trong đan điền, lần lượt lột xác, lần lượt đánh vào.
Loại cảm giác này giống như tẩy tinh phạt tủy, khiến cho cơ thể anh càng ngày càng mạnh, từng bước hoàn hoàn thành buổi lễ rửa tội.
Đây là điều Tần Lâm trước đây chưa từng nghĩ đến, viên hoàn này thực sự kì diệu, cảm giác này khiến anh không nói rõ được, nhưng nguồn năng lượng trong cơ thể anh càng ngày càng kinh khủng, khí linh được trữ trong đan điền càng ngày càng nhiều.
Tần Lâm bây giờ cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí một quyền đánh ra khẻo còn mạnh hơn ông trời.
Hơn nữa, cảm giác này mãi không ngừng được, viên hoàn này vẫn tiếp tục đánh vào kinh mạch cuối cùng của Tần Lâm, cũng chính là đốc mạch!
Trước đây Tần Lâm đã thử nhiều lần nhưng không thành công, đột phá của đốc mạch là khát vọng của Tần Lâm, mà một khi đả thông được đốc mạch, anh sẽ trở thành cao thủ bát mạch, lúc đó anh sẽ hoàn toàn thoát khỏi hàng ngũ cao thủ tầm thường, cao thủ bát mạch chắc chắn không phải thứ mà người bình thường đạt đến.
Thiên phú rất quan trọng, cố gắng nỗ lực cũng rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được, nếu anh đột phá được bát mạch thì khi đối phó với Long Phù Đồ, anh cũng tự tin mình có thể đánh bại ông ấy.
Có điều bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm với anh, có thể đả thông được bát mạch hay không thì còn phải xem xem công hiệu của viên hoàn đại lực mã nghĩ bách chiến bách thắng liệu có thể giúp anh bách chiến bách thắng không?
Mà người sốt ruột nhất bây giờ lại là Lăng Nhật Thiên, cho dù là Tần Lâm chắc cũng không sốt ruột đến vậy, nếu như Tần Lâm gặp phải chuyện gì chắc lương tâm cả đời của ông cụ sẽ bất an lắm, ông cũng không biết ăn nói thế nào với Tần Trì.
"Mẹ nó, đột phá cho ta!"
Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi không ngừng đột phá kinh mạch này, đến cuối cùng anh nhất định phải đả thông được bát mạch, cao thủ bát mạch mới có thể được xứng danh là đệ tử của Côn Luân!