Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1469-1472
Ánh mặt trời chiếu lên đất, dãy núi như được khoác lên mình chiếc áo dát vàng, không trung trở nên mờ mịt.
Từng tầng tuyết trắng lấp lánh ánh sáng, sông băng Côn Luân lóe sáng dưới ráng chiều chiếu rọi.
Tần Lâm đối mặt với Triệu Vô Cực, bóng hai người được ráng chiều chiếu xuống, kéo dài ra, thấy rõ vẻ đối chọi gay gắt, ánh mắt họ sáng rực như đuốc, trận chiến này chắc chắn sẽ gây chấn động cả Côn Luân.
Tần Lâm vừa mới đến nhưng cực kỳ mạnh mẽ, cho dù phải đối đầu với một đối thủ khó nhằn như Triệu Vô Cực, anh cũng không hề lùi bước.
Hơn hai mươi người đang ngóng trông cuộc tỷ thí này, ai ai cũng tràn đầy hứng thú.
Lâm Trung Nghĩa vô cùng lo lắng, dù sao thân phận của Tần Lâm cũng đặc biệt, lúc này anh mà thất bại thì mọi người cũng coi như xong.
Dù sao thực lực của tên Triệu Vô Cực này ở đây, ngoại trừ Lâm Trung Nghĩa ra chắc không ai đủ khả năng làm đối thủ của anh ta, vậy nên mới bảo là trận chiến này rất khó nhằn.
Lâm Trung Nghĩa biết tính cách Tần Lâm, anh sẽ không cam tâm bị bỏ lại phía sau, lúc này anh nhất định không để yên cho Triệu Vô Cực.
Quan hệ của hai người không thể cứu vãn được nữa, vậy nên Lâm Trung Nghĩa chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng của mình lên người Tần Lâm, hy bọng anh không thua đậm quá.
Triệu Vô Cực từ từ bước tới, mắt đối mắt Tần Lâm, ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy ý chí chiến đấu, dường phải anh ta xóa xổ Tần Lâm bằng được vậy.
"Cậu nhất định phải trả một cái giá cực lớn vì sự ngông cuồng này".
Triệu Vô Cực cười híp mắt mà nói, khóe miệng đầy sát khí, bộc lộ rõ trong lời nói.
Ánh mắt của Triệu Vô Cực khiến Lâm Trung Nghĩa vô cùng phản cảm, tên này như kiểu muốn giết người phóng hỏa vậy, chỉ là trận đấu giữa hai đệ tử đồng môn thôi, nhưng anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải băm vằm Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy sự hận thù và sát ý nồng đậm.
Người như thế này một khi đi vào thế tục thì sẽ giết rất nhiều người.
"Vậy sao? Tôi muốn xem xem, đệ tử mà nhị sư bá đắc ý nhất rốt cuộc có lợi hại như trong truyền thuyết không. Có vẻ như nhiều người đều sợ lắm, sư phụ của anh chắc bị người ta ghét lắm, đối phó với tôi chắc là ý của sư phụ anh nhỉ?"
Tần Lâm nói nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy được, ánh mắt họ giao nhau, ánh lửa bắn ra tứ phía.
Triệu Vô Cực rõ ràng không kiên nhẫn nổi với Tần Lâm, ngay cả anh ta cũng chưa từng động vào tiểu sư muội, vậy nên Tần Lâm thật đáng chết!
"Cậu không xứng! Sư phụ tôi không vì chuyện vặt đấy mà nổi giận đâu, dám đấu với tôi thì cậu chỉ có đường chết thôi. Núi Côn Luân này không phải chỗ mà ai cũng có thể đứng vững. Hơn nữa cậu dám táy máy tay chân với tiểu sư muội, bây giờ tôi sẽ dạy cho cậu một bài học để cậu biết là thế nào để trở thành một người đàn ông thành thật".
"Tôi sẽ phế toàn bộ tay chân của cậu, sau đó vứt cậu ra khỏi núi Côn Luân".
"Tự cho là đúng! Hừ! Cậu đúng là tự dát vàng lên mặt mình, loại ngông cuồng tự phụ như cậu không được phép tồn tại trên núi Côn Luân. Mới vào Côn Luân mà không chịu quản thúc, cho dù cậu có là con trai của ai, tôi cũng sẽ không nương tay!"
Sắc mặt của Triệu Vô Cực lạnh như băng, lúc này anh ta đã chuẩn bị xong để nghênh chiến rồi, mặc dù anh ta khinh thường Tần Lâm, nhưng anh ta hiểu rõ trong lòng, thực lự của Tần Lâm rất mạnh, anh ta phải dốc toàn lực mới được.
"Tôi sẽ tiếp anh đến cùng!"
Tần Lâm cũng hiểu rõ, nếu như không có chống lưng của nhị sư bá, Triệu Vô Cực sao có thể ngông cuồng đến vậy? Hơn nữa rõ ràng biết mình là con trai Tần Trì mà không hề nương tay, rõ ràng là có bàn tay của nhị sư bá nhúng vào ở đằng sau lưng nên mọi chuyện mới đi đến bước này.
Bóng hai người nháy mắt xông lên, đan xen vào nhau, ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Bốp! Binh! Bốp!
Quyền quyền đụng nhau, chiến đấu say sưa, không ai ngờ, Triệu Vô Cực luôn ngông cuồng tự đại lại có ngày đấu tới đấu lui với Tần Lâm, đúng là không thể ngờ nổi mà!
"Tần sư đệ lợi hại quá, ngay cả Triệu Vô Cực cũng không có cách nào xử lý được đệ ấy".
"Đúng vậy, hôm qua Tần sư đệ đánh với bọn Nhiếp Vân Hải chắc cũng dũng mãnh như vậy, hôm nay vừa gắp quả nhiên khiến người ta vừa gặp là thấy sợ hãi".
"Haizz, không biết lúc nào chúng ta mới đạt được thực lực như Tần sư đệ đây, năng lực của đệ ấy chắc cũng chẳng thua kém Lâm sư huynh mấy đâu".
"Chúng ta cùng cổ vũ cho Tần sư đệ đi, nhất định không thế để tên Triệu Vô Cực chiếm được cơ hội".
Đám sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa vô cùng hưng phấn, ý chí quyết chiến dạt dào, dù sao nhìn thấy Tần Lâm đấu với Triệu Vô Cực, hai người quyền quyền giao nhau, vô cùng mãnh liệt, khiến bọn họ cũng huyết chiến sôi trào.
Tần Lâm mặc dù vô danh, vừa mới tiến vào núi côn Luân, nhưng anh đã làm chuyện người khác mười năm cũng không dám làm, đệ tử của nhị sư bá đều vô cùng hung bạo, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, bây giờ sự xuất hiện của Tần Lâm đều khiến cho mọi người kích động, Tần sư đệ nhất định là ngoại lệ, là người không sợ cường quyền.
Tần Lâm giao chiến với Triệu Vô Cực liên tục hai mươi chiêu, sắc mặt của Triệu Vô Cực cũng trở nên âm trầm, bởi vì lúc trước anh ta giao chiến với Tần Lâm không tốn sức thế này, mới có một ngày trôi qua mà thực lực của tên này đã tăng lên rồi sao?
Không thể nào!
Nhất định không thể!
"Triệu sư huynh sẽ không thua Tần Lâm đấy chứ?”
"Bớt nói lại đi, mới đánh được mấy chiêu chứ, Triệu sư huynh còn chưa thể hiện thực lực của mình kia mà, Tần Lâm không bao giờ có thể là đối thủ của Triệu sư huynh được”.
"Tôi thấy cũng chưa chắc, bây giờ hai người đang đánh nhau như nước với lửa, tình hình cũng không mấy khả quan cho lắm”.
"Đừng lo, Triệu sư huynh không dễ thua như vậy đâu. He he he!"
Đám sư đệ của Triệu Vô Cực thì thầm, mặc dù bây giờ Triệu Vô Cực đang gặp bất lợi, nhưng dù sao anh ta cũng là cao thủ thất mạch, hơn nữa còn đang trên đà khai thông mạch thứ tám, thực lực cũng không hề tầm thường, bọn họ căn bản không thể bắt kịp được.
Mặc dù chỉ thua kém nhau một mạch, nhưng đó lại cách xa nghìn dặm, trong mắt bọn họ mà nói, Triệu Vô Cực là một chiến thần không thể nào đánh bại, ngoài những người thực sự có thiên phú dị bẩm ra thì Triệu Vô Cực chính là tấm gương của bọn họ.
Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, từng bước áp sát, nếu Triệu Vô Cực đã ra tay độc ác như vậy thì anh cũng không cần khách sáo với anh ta nữa.
Hơn nữa lần này kinh mạch đã được mở rộng, rõ ràng Tần Lâm cảm thấy sức mạnh trong cơ thể càng trở nên dồi dào và mạnh mẽ hơn.
Nắm đấm ở phía trước, Bát cực quyền phía sau, một cơn giận dữ bùng lên, cuối cùng Triệu Vô Cực cũng nếm được mùi vị của nắm đấm vào ngực anh ta, một ngụm máu tươi tràn lên, nhưng anh ta đã lập tức nuốt xuống.
Triệu Vô Cực sớm đã có chuẩn bị, anh ta muốn lấy lùi làm tiến, đợi chờ thời cơ!
Nhuyễn kiếm sắc bén được rút ra, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, bỗng có một luồng gió lạnh vụt qua, kiếm khí ép người.
Thanh nhuyễn kiếm hệt như một con rắn bạc, còn có cả tiếng rít, nó lập tức phóng sát vào mặt Tần Lâm, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng phải thay đổi sắc mặt.
Triệu Vô Cực này thật không biết xấu hổ, lại dám gian lận, hơn nữa ai lại có thể ứng phó nổi chiêu hồi mã thương này của anh ta cơ chứ?
“Cẩn thận!”
“Tần sư đệ cẩn thận!”
Mọi người đều tỏ ra kinh hãi, nhưng trong nháy mắt, thanh kiếm sắc bén đã cắt đứt quần áo của Tần Lâm, không những thế nó còn lưu lại một vết sẹo rỉ máu trên người anh.
Thanh nhuyễn kiếm này sắc bén đến nối có thể cắt được tóc, hơn nữa còn lưu lại trên vai Tần Lâm một vệt máu.
Mọi người hít sâu một hơi, thanh kiếm này tuyệt đối không bình thường chút nào.
Tần Lâm chợt cau mày, khóe miệng nhếch lên, anh không những không lùi mà còn tiến lên ép sát Triệu Vô Cực, mặc dù Triệu Vô Cực đang có ưu thế về vũ khí, nhưng khi thấy Tần Lâm tiến đến thì vẫn bất giác lùi về sau.
“Tên Triệu Vô Cực nay quá vô liêm sỉ rồi!”
Cơ thể Triệu Vô Cực bay ngược lên, sắc mặt sa sầm, máu phun ra, trông vô cùng nhếch nhác, trên mặt đầy vẻ tức giận và không cam tâm.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Từ trước đến nay Triệu Vô Cực luôn là vị sư huynh mà bọn họ kính trọng, trước giờ không ai có thể chiến đấu với anh ta một cách dữ dội như vậy.
Hơn nữa thực lực của Tần Lâm khiến ai cũng phải rùng mình, những đòn công kích như vũ bão dữ dội thật khiến người ta phải kiêng dè.
Triệu Vô Cực bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, tưởng như ngang tài ngang sức nhưng sau ba mươi chiêu đã bị Tần Lâm áp chế hoàn toàn, chỉ một ấn quyết đã khiến cho Triệu Vô Cực trở nên tuyệt vọng, mặt mày bàng hoàng.
Toàn thân Triệu Vô Cực như rã rời, cơ thể đau đớn khủng khiếp.
Trong mắt Lâm Trung Nghĩa hiện lên một tia vui mừng, Tần Lâm này quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, mọi người liền trở nên vui vẻ, lần này Tần sư đệ đã làm cho bọn họ nở mày nở mặt rồi.
Triệu Vô Cực và Nhiếp Vân Hải đều là những kẻ đáng ghét nhất dưới trướng của nhị sư thúc, bình thường còn hay bắt nạt bọn họ, nếu như không phải do sức mạnh không đủ thì bọn họ cũng đã có một trận quyết đấu với nhau rồi.
Hôm nay Tần sư đệ đã giúp bọn họ hoàn thành tất cả những điều họ muốn làm nhưng chưa bao giờ dám làm.
“Hay lắm Tần sư đệ!”
“Tần sư đệ đúng là tấm gương sáng của chúng ta, ha ha ha!”
“Ngầu lắm đó Tần sư đệ”.
Mọi người tràn đầy hưng phấn và kích động.
Lúc này, Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm vào Tần Lâm với vẻ cay đắng, anh ta đã thua hoàn toàn rồi.
Nhưng Tần Lâm lại không hề có ý định dừng lại, hơn nữa anh còn muốn thừa thắng xông lên, giáng cho Triệu Vô Cực một đòn chí mạng.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc này muốn giết tôi!”
Triệu Vô Cực vô cùng hoảng sợ, cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta vội vàng bò về phía sau với vẻ mặt hốt hoảng.
"Giả vờ xong rồi muốn chạy ư? Trên đời làm sao có chuyện dễ dàng như vậy chứ?"
Tần Lâm cười khẩy.
Bỗng một cước trên không đá thẳng vào cột sống của Triệu Vô Cực, anh ta vừa bò vừa la hét, suýt chút nữa lăn khỏi vách đá, tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là Triệu Vô Cực, xém chút nữa hồn bay phách lạc.
Quá tàn nhẫn rồi!
Tần sư đệ này ra tay vô cùng tàn nhẫn, không chút nương tay, tên Triệu Vô Cực này coi như xui xẻo khi chọc phải Tần Lâm.
Triệu Vô Cực cũng đang thầm kêu khổ, không ngờ tên Tần Lâm này lại thực sự ra chiêu chí mạng với mình, anh ta vốn là người chiếm thế thượng phong, vậy mà bây giờ lại tự ép mình vào tình thế tuyệt vọng.
Ai sợ ai chứ?
Sau khi ăn hành hết lần này đến lần khác thì Triệu Vô Cực liền cảm thấy cực kỳ hối hận.
“Tôi thua rồi!”
Sắc mặt Triệu Vô Cực tái mét, anh ta đã bị thương nặng.
Nếu như không nhận thua, có khi anh ta sẽ thực sự bị Tần Lâm đá chết mất.
Hảo hán không chấp chuyện vặt, nếu bản thân đã không phải là đối thủ của Tần Lâm thì anh ta chỉ có thể giả vờ nhượng bộ mà thôi.
Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tình hình của anh ta còn tệ hơn những người khác, vậy nên anh ta bắt buộc phải xuống nước.
Xuống nước không đáng sợ, không có cơ hội để nhận lỗi mới càng đáng sợ hơn, còn sống là sẽ còn hy vọng.
Anh ta không thể chết, nếu anh ta rơi xuống từ vách đá thì chắc chắn sẽ nát thành từng mảnh.
"Anh không có cơ hội để nhận thua đâu”.
Từng tầng tuyết trắng lấp lánh ánh sáng, sông băng Côn Luân lóe sáng dưới ráng chiều chiếu rọi.
Tần Lâm đối mặt với Triệu Vô Cực, bóng hai người được ráng chiều chiếu xuống, kéo dài ra, thấy rõ vẻ đối chọi gay gắt, ánh mắt họ sáng rực như đuốc, trận chiến này chắc chắn sẽ gây chấn động cả Côn Luân.
Tần Lâm vừa mới đến nhưng cực kỳ mạnh mẽ, cho dù phải đối đầu với một đối thủ khó nhằn như Triệu Vô Cực, anh cũng không hề lùi bước.
Hơn hai mươi người đang ngóng trông cuộc tỷ thí này, ai ai cũng tràn đầy hứng thú.
Lâm Trung Nghĩa vô cùng lo lắng, dù sao thân phận của Tần Lâm cũng đặc biệt, lúc này anh mà thất bại thì mọi người cũng coi như xong.
Dù sao thực lực của tên Triệu Vô Cực này ở đây, ngoại trừ Lâm Trung Nghĩa ra chắc không ai đủ khả năng làm đối thủ của anh ta, vậy nên mới bảo là trận chiến này rất khó nhằn.
Lâm Trung Nghĩa biết tính cách Tần Lâm, anh sẽ không cam tâm bị bỏ lại phía sau, lúc này anh nhất định không để yên cho Triệu Vô Cực.
Quan hệ của hai người không thể cứu vãn được nữa, vậy nên Lâm Trung Nghĩa chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng của mình lên người Tần Lâm, hy bọng anh không thua đậm quá.
Triệu Vô Cực từ từ bước tới, mắt đối mắt Tần Lâm, ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy ý chí chiến đấu, dường phải anh ta xóa xổ Tần Lâm bằng được vậy.
"Cậu nhất định phải trả một cái giá cực lớn vì sự ngông cuồng này".
Triệu Vô Cực cười híp mắt mà nói, khóe miệng đầy sát khí, bộc lộ rõ trong lời nói.
Ánh mắt của Triệu Vô Cực khiến Lâm Trung Nghĩa vô cùng phản cảm, tên này như kiểu muốn giết người phóng hỏa vậy, chỉ là trận đấu giữa hai đệ tử đồng môn thôi, nhưng anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải băm vằm Tần Lâm, trong ánh mắt tràn đầy sự hận thù và sát ý nồng đậm.
Người như thế này một khi đi vào thế tục thì sẽ giết rất nhiều người.
"Vậy sao? Tôi muốn xem xem, đệ tử mà nhị sư bá đắc ý nhất rốt cuộc có lợi hại như trong truyền thuyết không. Có vẻ như nhiều người đều sợ lắm, sư phụ của anh chắc bị người ta ghét lắm, đối phó với tôi chắc là ý của sư phụ anh nhỉ?"
Tần Lâm nói nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy được, ánh mắt họ giao nhau, ánh lửa bắn ra tứ phía.
Triệu Vô Cực rõ ràng không kiên nhẫn nổi với Tần Lâm, ngay cả anh ta cũng chưa từng động vào tiểu sư muội, vậy nên Tần Lâm thật đáng chết!
"Cậu không xứng! Sư phụ tôi không vì chuyện vặt đấy mà nổi giận đâu, dám đấu với tôi thì cậu chỉ có đường chết thôi. Núi Côn Luân này không phải chỗ mà ai cũng có thể đứng vững. Hơn nữa cậu dám táy máy tay chân với tiểu sư muội, bây giờ tôi sẽ dạy cho cậu một bài học để cậu biết là thế nào để trở thành một người đàn ông thành thật".
"Tôi sẽ phế toàn bộ tay chân của cậu, sau đó vứt cậu ra khỏi núi Côn Luân".
"Tự cho là đúng! Hừ! Cậu đúng là tự dát vàng lên mặt mình, loại ngông cuồng tự phụ như cậu không được phép tồn tại trên núi Côn Luân. Mới vào Côn Luân mà không chịu quản thúc, cho dù cậu có là con trai của ai, tôi cũng sẽ không nương tay!"
Sắc mặt của Triệu Vô Cực lạnh như băng, lúc này anh ta đã chuẩn bị xong để nghênh chiến rồi, mặc dù anh ta khinh thường Tần Lâm, nhưng anh ta hiểu rõ trong lòng, thực lự của Tần Lâm rất mạnh, anh ta phải dốc toàn lực mới được.
"Tôi sẽ tiếp anh đến cùng!"
Tần Lâm cũng hiểu rõ, nếu như không có chống lưng của nhị sư bá, Triệu Vô Cực sao có thể ngông cuồng đến vậy? Hơn nữa rõ ràng biết mình là con trai Tần Trì mà không hề nương tay, rõ ràng là có bàn tay của nhị sư bá nhúng vào ở đằng sau lưng nên mọi chuyện mới đi đến bước này.
Bóng hai người nháy mắt xông lên, đan xen vào nhau, ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Bốp! Binh! Bốp!
Quyền quyền đụng nhau, chiến đấu say sưa, không ai ngờ, Triệu Vô Cực luôn ngông cuồng tự đại lại có ngày đấu tới đấu lui với Tần Lâm, đúng là không thể ngờ nổi mà!
"Tần sư đệ lợi hại quá, ngay cả Triệu Vô Cực cũng không có cách nào xử lý được đệ ấy".
"Đúng vậy, hôm qua Tần sư đệ đánh với bọn Nhiếp Vân Hải chắc cũng dũng mãnh như vậy, hôm nay vừa gắp quả nhiên khiến người ta vừa gặp là thấy sợ hãi".
"Haizz, không biết lúc nào chúng ta mới đạt được thực lực như Tần sư đệ đây, năng lực của đệ ấy chắc cũng chẳng thua kém Lâm sư huynh mấy đâu".
"Chúng ta cùng cổ vũ cho Tần sư đệ đi, nhất định không thế để tên Triệu Vô Cực chiếm được cơ hội".
Đám sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa vô cùng hưng phấn, ý chí quyết chiến dạt dào, dù sao nhìn thấy Tần Lâm đấu với Triệu Vô Cực, hai người quyền quyền giao nhau, vô cùng mãnh liệt, khiến bọn họ cũng huyết chiến sôi trào.
Tần Lâm mặc dù vô danh, vừa mới tiến vào núi côn Luân, nhưng anh đã làm chuyện người khác mười năm cũng không dám làm, đệ tử của nhị sư bá đều vô cùng hung bạo, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, bây giờ sự xuất hiện của Tần Lâm đều khiến cho mọi người kích động, Tần sư đệ nhất định là ngoại lệ, là người không sợ cường quyền.
Tần Lâm giao chiến với Triệu Vô Cực liên tục hai mươi chiêu, sắc mặt của Triệu Vô Cực cũng trở nên âm trầm, bởi vì lúc trước anh ta giao chiến với Tần Lâm không tốn sức thế này, mới có một ngày trôi qua mà thực lực của tên này đã tăng lên rồi sao?
Không thể nào!
Nhất định không thể!
"Triệu sư huynh sẽ không thua Tần Lâm đấy chứ?”
"Bớt nói lại đi, mới đánh được mấy chiêu chứ, Triệu sư huynh còn chưa thể hiện thực lực của mình kia mà, Tần Lâm không bao giờ có thể là đối thủ của Triệu sư huynh được”.
"Tôi thấy cũng chưa chắc, bây giờ hai người đang đánh nhau như nước với lửa, tình hình cũng không mấy khả quan cho lắm”.
"Đừng lo, Triệu sư huynh không dễ thua như vậy đâu. He he he!"
Đám sư đệ của Triệu Vô Cực thì thầm, mặc dù bây giờ Triệu Vô Cực đang gặp bất lợi, nhưng dù sao anh ta cũng là cao thủ thất mạch, hơn nữa còn đang trên đà khai thông mạch thứ tám, thực lực cũng không hề tầm thường, bọn họ căn bản không thể bắt kịp được.
Mặc dù chỉ thua kém nhau một mạch, nhưng đó lại cách xa nghìn dặm, trong mắt bọn họ mà nói, Triệu Vô Cực là một chiến thần không thể nào đánh bại, ngoài những người thực sự có thiên phú dị bẩm ra thì Triệu Vô Cực chính là tấm gương của bọn họ.
Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, từng bước áp sát, nếu Triệu Vô Cực đã ra tay độc ác như vậy thì anh cũng không cần khách sáo với anh ta nữa.
Hơn nữa lần này kinh mạch đã được mở rộng, rõ ràng Tần Lâm cảm thấy sức mạnh trong cơ thể càng trở nên dồi dào và mạnh mẽ hơn.
Nắm đấm ở phía trước, Bát cực quyền phía sau, một cơn giận dữ bùng lên, cuối cùng Triệu Vô Cực cũng nếm được mùi vị của nắm đấm vào ngực anh ta, một ngụm máu tươi tràn lên, nhưng anh ta đã lập tức nuốt xuống.
Triệu Vô Cực sớm đã có chuẩn bị, anh ta muốn lấy lùi làm tiến, đợi chờ thời cơ!
Nhuyễn kiếm sắc bén được rút ra, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, bỗng có một luồng gió lạnh vụt qua, kiếm khí ép người.
Thanh nhuyễn kiếm hệt như một con rắn bạc, còn có cả tiếng rít, nó lập tức phóng sát vào mặt Tần Lâm, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng phải thay đổi sắc mặt.
Triệu Vô Cực này thật không biết xấu hổ, lại dám gian lận, hơn nữa ai lại có thể ứng phó nổi chiêu hồi mã thương này của anh ta cơ chứ?
“Cẩn thận!”
“Tần sư đệ cẩn thận!”
Mọi người đều tỏ ra kinh hãi, nhưng trong nháy mắt, thanh kiếm sắc bén đã cắt đứt quần áo của Tần Lâm, không những thế nó còn lưu lại một vết sẹo rỉ máu trên người anh.
Thanh nhuyễn kiếm này sắc bén đến nối có thể cắt được tóc, hơn nữa còn lưu lại trên vai Tần Lâm một vệt máu.
Mọi người hít sâu một hơi, thanh kiếm này tuyệt đối không bình thường chút nào.
Tần Lâm chợt cau mày, khóe miệng nhếch lên, anh không những không lùi mà còn tiến lên ép sát Triệu Vô Cực, mặc dù Triệu Vô Cực đang có ưu thế về vũ khí, nhưng khi thấy Tần Lâm tiến đến thì vẫn bất giác lùi về sau.
“Tên Triệu Vô Cực nay quá vô liêm sỉ rồi!”
Cơ thể Triệu Vô Cực bay ngược lên, sắc mặt sa sầm, máu phun ra, trông vô cùng nhếch nhác, trên mặt đầy vẻ tức giận và không cam tâm.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Từ trước đến nay Triệu Vô Cực luôn là vị sư huynh mà bọn họ kính trọng, trước giờ không ai có thể chiến đấu với anh ta một cách dữ dội như vậy.
Hơn nữa thực lực của Tần Lâm khiến ai cũng phải rùng mình, những đòn công kích như vũ bão dữ dội thật khiến người ta phải kiêng dè.
Triệu Vô Cực bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, tưởng như ngang tài ngang sức nhưng sau ba mươi chiêu đã bị Tần Lâm áp chế hoàn toàn, chỉ một ấn quyết đã khiến cho Triệu Vô Cực trở nên tuyệt vọng, mặt mày bàng hoàng.
Toàn thân Triệu Vô Cực như rã rời, cơ thể đau đớn khủng khiếp.
Trong mắt Lâm Trung Nghĩa hiện lên một tia vui mừng, Tần Lâm này quả nhiên không làm bọn họ thất vọng, mọi người liền trở nên vui vẻ, lần này Tần sư đệ đã làm cho bọn họ nở mày nở mặt rồi.
Triệu Vô Cực và Nhiếp Vân Hải đều là những kẻ đáng ghét nhất dưới trướng của nhị sư thúc, bình thường còn hay bắt nạt bọn họ, nếu như không phải do sức mạnh không đủ thì bọn họ cũng đã có một trận quyết đấu với nhau rồi.
Hôm nay Tần sư đệ đã giúp bọn họ hoàn thành tất cả những điều họ muốn làm nhưng chưa bao giờ dám làm.
“Hay lắm Tần sư đệ!”
“Tần sư đệ đúng là tấm gương sáng của chúng ta, ha ha ha!”
“Ngầu lắm đó Tần sư đệ”.
Mọi người tràn đầy hưng phấn và kích động.
Lúc này, Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm vào Tần Lâm với vẻ cay đắng, anh ta đã thua hoàn toàn rồi.
Nhưng Tần Lâm lại không hề có ý định dừng lại, hơn nữa anh còn muốn thừa thắng xông lên, giáng cho Triệu Vô Cực một đòn chí mạng.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc này muốn giết tôi!”
Triệu Vô Cực vô cùng hoảng sợ, cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta vội vàng bò về phía sau với vẻ mặt hốt hoảng.
"Giả vờ xong rồi muốn chạy ư? Trên đời làm sao có chuyện dễ dàng như vậy chứ?"
Tần Lâm cười khẩy.
Bỗng một cước trên không đá thẳng vào cột sống của Triệu Vô Cực, anh ta vừa bò vừa la hét, suýt chút nữa lăn khỏi vách đá, tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là Triệu Vô Cực, xém chút nữa hồn bay phách lạc.
Quá tàn nhẫn rồi!
Tần sư đệ này ra tay vô cùng tàn nhẫn, không chút nương tay, tên Triệu Vô Cực này coi như xui xẻo khi chọc phải Tần Lâm.
Triệu Vô Cực cũng đang thầm kêu khổ, không ngờ tên Tần Lâm này lại thực sự ra chiêu chí mạng với mình, anh ta vốn là người chiếm thế thượng phong, vậy mà bây giờ lại tự ép mình vào tình thế tuyệt vọng.
Ai sợ ai chứ?
Sau khi ăn hành hết lần này đến lần khác thì Triệu Vô Cực liền cảm thấy cực kỳ hối hận.
“Tôi thua rồi!”
Sắc mặt Triệu Vô Cực tái mét, anh ta đã bị thương nặng.
Nếu như không nhận thua, có khi anh ta sẽ thực sự bị Tần Lâm đá chết mất.
Hảo hán không chấp chuyện vặt, nếu bản thân đã không phải là đối thủ của Tần Lâm thì anh ta chỉ có thể giả vờ nhượng bộ mà thôi.
Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ tình hình của anh ta còn tệ hơn những người khác, vậy nên anh ta bắt buộc phải xuống nước.
Xuống nước không đáng sợ, không có cơ hội để nhận lỗi mới càng đáng sợ hơn, còn sống là sẽ còn hy vọng.
Anh ta không thể chết, nếu anh ta rơi xuống từ vách đá thì chắc chắn sẽ nát thành từng mảnh.
"Anh không có cơ hội để nhận thua đâu”.