Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1465-1468
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, một người đàn ông vạm vỡ bước đi chậm rãi khiến ai cũng phải sợ hãi.
Người này không phải ai khác, mà chính là Triệu Vô Cực!
Anh ta là đệ tử của nhị sư bá, hơn nữa phía sau còn có sáu người, trong đó có hai người đã bị Tần Lâm đánh ngày hôm qua.
Ngay lúc này, ai nấy đều rất hiên ngang kiêu ngạo, có Triệu Vô Cực là hậu thuẫn vững chắc của bọn họ thì còn có gì phải sợ chứ?
Thực lực của Triệu Vô Cực không thể nào so với Nhiếp Vân Hải, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng cau mày, Triệu Vô Cực là đệ tử thứ ba của nhị sư thúc, thực lực gần như ngang ngửa với anh ta, thậm chí còn có thể đánh bại được Lâm Trung Nghĩa, không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của anh ta lập tức khiến Lâm Trung Nghĩa và những người khác cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn.
Nhưng lần này Triệu Vô Cực đang đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Lâm.
Triệu Vô Cực!
Anh ta cũng là một trong những đệ tử được coi trọng nhất của nhị sư thúc, Lâm Trung Nghĩa biết rằng lúc này mình nhất định phải ra mặt, tên này rõ ràng là muốn nhằm vào Tần Lâm, nếu thật sự để bọn họ khiêu chiến thì Tần Lâm chắc chắn sẽ bị đánh bại, sao anh có thể là đối thủ của Triệu Vô Cực được chứ?
Tần Lâm cũng biết rất rõ tên này tới đây là để ăn miếng trả miếng, hôm qua bị đánh thì hôm nay nhất định phải đòi lại cho bằng được, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc trước Triệu Vô Cực và anh cũng đã từng đối chọi gay gắt với nhau, không ai nhường ai, nếu không có Diệp Như Tuyết tách hai người ra thì có lẽ đã có một trận chiến rồi.
"Triệu Vô Cực, hôm nay cậu đến không phải là muốn tìm Tần sư đệ để gây sự đó chứ, cậu coi tôi không tồn tại hay sao?”
Lâm Trung Nghĩa lạnh lùng nói, dù sao Tần Lâm cũng là con trai của ngũ sư thúc, lại còn là sư đệ của anh ta, hôm qua mới đến nên Lâm Trung Nghĩa vẫn chưa biết rõ thực lực của anh, nhưng hôm nay đã không còn như vậy nữa, anh đã gia nhập sư môn rồi, đương nhiên Lâm Trung Nghĩa không thể nào để Tần Lâm dễ dàng bị người khác bắt nạt được.
"Lâm sư huynh ở đây, đương nhiên tôi không dám ngang ngược rồi, tôi vẫn rất coi trọng Lâm sư huynh, chuyện này ai cũng thấy. Mọi người nói xem có đúng không?”
Triệu Vô Cực mỉm cười, mọi người phía sau cũng hùa theo.
"Nhưng có một số người thì khác. Tần Lâm, hôm qua cậu vừa đến núi Côn Luân đã người của chúng tôi bị thương, chẳng lẽ chỉ có sư huynh đệ của cậu mới là sư huynh đệ, còn của tôi lại không sao? Lâm sư huynh, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ đâu. Khi đánh ai đó thì phải chấp nhận, thậm chí còn phải chịu trừng phạt, làm người thì phải biết điều một chút, nhưng tiếc rằng lại có một số người không như vậy”.
Triệu Vô Cực nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt sắc lẹm.
"Hôm nay tôi đến đây không phải để tìm Lâm sư huynh khiêu khích, mà sư đệ của tôi bị đánh, tất cả đều do Tần Lâm cố ý khiêu khích, hoàn toàn không thèm coi sư huynh đệ bọn tôi ra gì, cứ luôn ép người khác, vậy nên mới xảy ra chuyện như vậy. Cho nên tất cả mọi chuyện đều do cậu ta gây ra cả, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho sư đệ của mình, nếu không mọi người sẽ cho rằng đệ tử dưới trướng sư phụ tôi dễ bắt nạt”.
"Tôi nói điều này cậu đừng chê khó nghe nhé, Triệu Vô Cực, sư đệ của cậu không bằng người ta, chẳng lẽ cậu lại trách người khác ư? Đám người Nhiếp Vân Hải đã chủ động ra tay trước, bây giờ mọi người lại tiếp tục đến đây gây chuyện, ai mới là người coi người khác không ra gì đây? Các cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn đánh thì đánh, tôi thấy các cậu mới là người vô lý thì có, cậu thật sự muốn phân cao thấp với tôi trong trận chiến hôm nay sao?”
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực, tên này cũng khá khó nhằn, Tần Lâm nhất định không phải đối thủ của anh ta, lúc này Lâm Trung Nghĩa cũng chỉ có thể ngăn cản anh ta mà thôi.
"Lâm sư huynh nói đúng lắm, tôi vẫn rất tôn trọng sư huynh, nhưng có người lại không hề đáng được tôn trọng, lại càng không đáng để anh bảo vệ, nếu là nam tử hán đại trượng phu thì ra đây đánh một trận xem nào, dù thắng hay thua thì đều do số mệnh. Đương nhiên, nếu như cậu vẫn muốn làm rùa rụt cổ thì tôi cũng không ép”.
"Đã nghĩ kĩ chưa, Tần Lâm? Muốn làm đàn ông hay rùa rụt cổ đây?”
Khóe miệng Triệu Vô Cực khẽ nhếch lên, anh ta cười nhạt, ngay cả sư huynh sư đệ đứng đằng sau lưng Lâm Trung Nghĩa cũng lòng đầy căm phẫn.
"Đây rõ ràng là chiêu khích tướng để chọc giận Tần sư đệ mà! Tên Triệu Vô Cực này đúng là không biết xấu hổ".
"Đúng vậy, Tần sư đệ mới vào núi Côn Luân, sao có thể là đối thủ của anh ta được? Trong tất cả các sư đệ của sư thúc, tên này nhất định nằm trong top hai mươi, nếu để anh ta đánh với Tần sư đệ thì đúng là không công bằng mà".
"Lâm sư huynh nhân từ quá, sư phụ cũng vậy, đến bây giờ vẫn không cho phép chúng ta chủ động gây chuyện, nhịn được thì phải nhịn".
"Cũng hết cách, dẫu sao sư phụ cũng là đại đệ tử của sư tổ, trách nhiệm đầy mình, phải duy trì bảo vệ toàn bộ quy củ của núi Côn Luân nên không tiện ra tay".
"Haizz, huynh cũng cảm thấy uất ức thay Tần sư đệ, tên Triệu Vô Cực này ghê tởm quá mà".
Mọi người đều cảm thấy buồn bực, tên này rõ ràng gây chuyện trước nhưng anh ta nói cũng có lý, dù sao thì người ta bị đánh, nên bây giờ người ta là người bị hại.
Sắc mặt Lâm sư huynh âm trầm, mặc dù anh ta muốn ép Triệu Vô Cực phải lùi lại, nhưng tên này không biết xấu hổ, bản thân anh ta cũng bất lực, Triệu Vô Cực không định đối đầu với Lâm Trung Nghĩa mà chọn chơi chiến thuật vu hồi*, muốn đấu với Tần Lâm một trận, báo thù cho sư huynh sư đệ của mình, làm rạng danh Côn Luân.
*Chiến thuật vu hồi: Đánh vu hồi, hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.
Chuyện ngày hôm qua chỉ là mồi lửa mà thôi, Triệu Vô Cực bây giờ ghét cay ghét đắng Tần Lâm, anh lại còn khinh nhờn nữ thần của anh ta, trêu đùa Như Tuyết, món nợ này anh ta nhất định phải bắt Tần Lâm thanh toán đủ.
Triệu Vô Cực tuyên bố hùng hồn, ánh mắt đầy vẻ ngoan độc.
"Sao vậy, lúc này không tỏ vẻ nữa à? Bây giờ biết mình là rác rưởi rồi sao? Biết mình không nên ra tay rồi à? Mới bước chân vào núi Côn Luân mà đã thể hiện đến vậy, ra tay với các sư huynh, khiến bao người tức giận! Lâm sư huynh, anh đừng có bao che nữa, cho dù là đệ tử của ai thì đều là sư huynh của cậu ta, bây giờ cậu ta khinh thường các sư huynh khác, chắc chẳng bao lâu nữa anh cũng bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ".
Mồm miệng dẻo quẹo!
Khích bác ly gián!
Tên Triệu Vô Cực này dùng một kế rất hay, hơn nữa còn ra sức dè bỉu Tần Lâm, chỉ như vậy mới có thể chọc giận Tần Lâm để anh chịu nghênh chiến.
"Cậu đúng là con rùa rụt cổ, có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi, Lâm sư huynh, bên của anh chẳng nhẽ thích làm con rùa rụt cổ sao? Ha ha ha, buồn cười quá, nếu đã vậy thì sau này có con rùa rụt cổ nào tôi sẽ đưa đến chỗ của anh nhé, anh thấy thế nào? Coi như là chút lòng thành của tôi".
Lời của Triệu Vô Cực càng ngày càng cay độc, lúc này nó đã chọc giận các sư huynh sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa, mặt họ ai ai cũng bừng bừng lửa giận, đây chẳng phải đang nói cạnh nói khóe sao? Mắng bọn họ là đám phế vật, là rùa rụt cổ.
Lúc này, anh nhất định không thể tiếp tục im lặng được nữa, đây không phải chuyện của mình anh mà là chuyện của tất cả mọi người đệ tử của đại sư bá, Triệu Vô Cực không chỉ mắng mình anh mà còn mắng tất cả mọi người bên phía bọn họ, lúc này anh không còn đường lui nữa, mà nhất định phải quyết chiến một trận!
Huống hồ, Triệu Vô Cực vốn đã coi anh là cái đinh trong mắt, hai bên đối đầu gay gắt, lúc trước khi anh ở sơn môn đấu cũng chưa đã, lần này thực lực của Tần Lâm đã có sự đột phá, anh cũng muốn tìm ai đó đấu một trận, tên Triệu Vô Cực này đến đúng lúc ghê!
Tần Lâm vừa hay không có đối thủ xứng tầm, anh cũng đâu thể vừa nhập môn đã khiêu chiến Lâm Trung Nghĩa được! Lâm Trung Nghĩa dù sao cũng là sư huynh đưa anh đi tu luyện, làm vậy thì không ổn, còn những người còn lại thì hoàn toàn không phải đối thủ của anh, nếu như lấy họ ra để luyện tập thì càng không ổn.
Nhỡ may đánh họ bị thương thì anh sẽ để lại tiếng xấu vạn năm không rửa trôi nơi núi Côn Luân này mất, đâu thể đánh sư huynh sư đệ của mình như thế được chứ.
Nhưng Triệu Vô Cực thì khác, tên này là một con chó điên, đánh bọn họ, Tần Lâm thấy phê lắm, hơn nữa hoàn toàn không cần lo về hậu quả, mấy người này đến tận cửa xin đánh, anh sao có thể để họ đắc ý được.
Đừng nói đến việc anh ta dùng kế khích tướng chọc giận Lâm Trung Nghĩa và các huynh đệ đang đứng ở đây, cho dù anh ta không dùng kế này, anh cũng không định bỏ qua cho anh ta, cơ hội luyện võ hiếm có khó tìm thế này, sao anh có thể bỏ qua được.
Lâm Trung Nghĩa nhíu mày, Tần Lâm muốn đánh một trận với Triệu Vô Cực sao?
Thực lực của anh rất mạnh, có thể tẩn bọn Nhiếp Vân Hải một trận, hôm qua vừa ra tay khiến cho không ít đồ đệ của núi Côn Luân ngưỡng mộ bái phục, nhưng hiếu kỳ vẫn là chính.
Nhưng hôm nay Tần Lâm lại nổi hứng, anh muốn đánh với Triệu Vô Cực, trận này mà đánh thì chắc chắn là bại!
Người khác không biết chứ Lâm Trung Nghĩa vẫn luôn nắm rõ thực lực của Triệu Vô Cực, đả thông bảy kinh mạch, hơn nữa thực lực vô cùng khinh khủng, thiên phú hơn hắn đám kia, Tần Lâm dù sao cũng chỉ vừa tiếp xúc với Khí công Côn Luân thôi, muốn đạt đến thực lực của Triệu Vô Cực trong thời gian ngắn là chuyện trên trời.
Mặc dù anh rất mạnh, thiên phú thuộc dạng hiếm có, nhưng dù sao người ta cũng tu luyện hơn mười năm ở núi Côn Luân rồi.
Ấn tượng của Lâm Trung Nghĩa về Tần Lâm không tệ, nhưng trận này mà đánh, Tần Lâm mà bị người ta đánh bại thì đây sẽ là chuyện vô cùng mất mặt với anh ta với ngũ sư thúc, thậm chí với cả sư phụ.
Tần Lâm vừa nhập môn đã đắc tội không ít người nên vô cùng nổi bật.
Thiên phú càng mạnh thì càng khiến người đố kị. Có người hâm mô, cũng sẽ có nhiều người khinh thường, chỉ muốn nhìn thấy cảnh Tần Lâm đại bại, sư phụ giao phó Tần Lâm cho anh ta, rõ ràng vì thấy được mặt chững chạc của anh ta, Lâm Trung Nghĩa không muốn Tần Lâm rơi vào vòng xoáy dư luận.
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.
"Nói hay lắm, Tần sư đệ, bọn huynh ủng hộ đệ! Cố gắng lên!"
"Đúng, chúng ta không phải loại hèn nhát, thích chiến thì chiến, nhất định không lui!"
"Tần sư đệ, bọn huynh tự hào vì đệ!"
Mặc dù Lâm Trung Nghĩa muốn khuyên can Tần Lâm, nhịn một chút gió yên sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, nhưng các sư đệ đứng sau lưng lại bị Triệu Vô Cực chọc tức đến mức mặt mày tái xanh, bọn họ rất muốn đấu một trận với Triệu Vô Cực, nhưng vì thực lực không đủ, nếu không thì bọn họ nhất định cũng sẽ không ngồi yên mà xem đâu.
Bây giờ Tần Lâm dám khiêu chiến, cho dù thắng hay thua, bọn họ vẫn sẽ ủng hộ Tần sư đệ.
Lâm Trung Nghĩa thầm cười gượng trong lòng, sao anh ta lại không muốn Tần Lâm tẩn cho tên này một trận chứ, Nhiếp Vân Hải chẳng phải loại tốt lành gì, tên Triệu Vô Cực này còn hơn thế, không coi ai ra gì, mặc dù ra vẻ hòa bình với Lâm Trung Nghĩa, nhưng mắt ngẩng lên trời, chẳng coi anh ta ra gì, ở trên núi Côn Luân này Triệu Vô Cực thuộc hàng kiêu ngạo, ngông cuồng, không ai dám đánh lại anh ta.
Lúc trước từng có người khiêu chiến Triệu Vô Cực, bị anh ta đánh gãy tay, vô cùng thảm thương, anh ta ra tay hết sức tàn nhẫn, quả là là kẻ độc ác nhất cái núi Côn Luân này.
Hơn nữa nhị sư thúc lại vô cùng bao che cho đám đệ tử dưới trướng, đây chính là nguyên nhân tại sao bọn họ lại ngông cuồng đến thế.
Triệu Vô Cực đắc tội nhiều người, khiến họ phải nhịn nhục, nhưng chẳng mấy ai đủ mạnh để đối đầu với loại người như anh ta cả.
Cho dù là Lâm Trung Nghĩa cũng chưa nắm chắc phần thắng, cho dù có thắng thì cũng thương tích đầy mình, không ai muốn nhìn thấy kết quả này, anh ta là đệ tử đứng đầu của núi Côn Luân, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích.
Nhưng Tần Lâm thì khác, lần đầu rời nhà tranh, chẳng sợ chết, bây giờ đối đầu với Triệu Vô Cực thì hai người chẳng ai sợ ai, trận chiến này gần ngay trước mắt rồi.
"Tên này không sợ chết đến vậy à? Ha ha ha, Triệu sư huynh của chúng ta mà ra tay thì cậu chỉ có bò dưới đất mà tìm răng thôi".
"Đúng vậy, lần này xem xem ai phải lặn lộn dưới đất kêu cha gọi mẹ".
"Triệu sư huynh cố lên! Tên này hôm qua kiêu ngạo như nào, hôm nay nhất định phải cho cậu ta biết tay, Nhiếp sư huynh bị cậu ta đánh thảm như vậy mà".
"Đúng vậy, bây giờ bọn đệ còn đau lắm đây".
Đám sư đệ đứng sau lưng Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta vô cùng kiêu ngạo, tỏ vẻ huênh hoang, khiến người ta nhìn thấy ghét, có điều lúc này Tần Lâm chẳng sợ hãi, đứng lên trước mặt họ, tay chống eo, khí thế hùng hồn
Lâm Trung Nghĩa hỏi lại.
"Haizz, chẳng nhẽ đệ thực sự muốn đấu với cậu ta một trận sao?"
Tần Lâm không quan tâm, anh cười nói.
Người này không phải ai khác, mà chính là Triệu Vô Cực!
Anh ta là đệ tử của nhị sư bá, hơn nữa phía sau còn có sáu người, trong đó có hai người đã bị Tần Lâm đánh ngày hôm qua.
Ngay lúc này, ai nấy đều rất hiên ngang kiêu ngạo, có Triệu Vô Cực là hậu thuẫn vững chắc của bọn họ thì còn có gì phải sợ chứ?
Thực lực của Triệu Vô Cực không thể nào so với Nhiếp Vân Hải, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng cau mày, Triệu Vô Cực là đệ tử thứ ba của nhị sư thúc, thực lực gần như ngang ngửa với anh ta, thậm chí còn có thể đánh bại được Lâm Trung Nghĩa, không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của anh ta lập tức khiến Lâm Trung Nghĩa và những người khác cảm thấy sự việc nghiêm trọng hơn.
Nhưng lần này Triệu Vô Cực đang đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Lâm.
Triệu Vô Cực!
Anh ta cũng là một trong những đệ tử được coi trọng nhất của nhị sư thúc, Lâm Trung Nghĩa biết rằng lúc này mình nhất định phải ra mặt, tên này rõ ràng là muốn nhằm vào Tần Lâm, nếu thật sự để bọn họ khiêu chiến thì Tần Lâm chắc chắn sẽ bị đánh bại, sao anh có thể là đối thủ của Triệu Vô Cực được chứ?
Tần Lâm cũng biết rất rõ tên này tới đây là để ăn miếng trả miếng, hôm qua bị đánh thì hôm nay nhất định phải đòi lại cho bằng được, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc trước Triệu Vô Cực và anh cũng đã từng đối chọi gay gắt với nhau, không ai nhường ai, nếu không có Diệp Như Tuyết tách hai người ra thì có lẽ đã có một trận chiến rồi.
"Triệu Vô Cực, hôm nay cậu đến không phải là muốn tìm Tần sư đệ để gây sự đó chứ, cậu coi tôi không tồn tại hay sao?”
Lâm Trung Nghĩa lạnh lùng nói, dù sao Tần Lâm cũng là con trai của ngũ sư thúc, lại còn là sư đệ của anh ta, hôm qua mới đến nên Lâm Trung Nghĩa vẫn chưa biết rõ thực lực của anh, nhưng hôm nay đã không còn như vậy nữa, anh đã gia nhập sư môn rồi, đương nhiên Lâm Trung Nghĩa không thể nào để Tần Lâm dễ dàng bị người khác bắt nạt được.
"Lâm sư huynh ở đây, đương nhiên tôi không dám ngang ngược rồi, tôi vẫn rất coi trọng Lâm sư huynh, chuyện này ai cũng thấy. Mọi người nói xem có đúng không?”
Triệu Vô Cực mỉm cười, mọi người phía sau cũng hùa theo.
"Nhưng có một số người thì khác. Tần Lâm, hôm qua cậu vừa đến núi Côn Luân đã người của chúng tôi bị thương, chẳng lẽ chỉ có sư huynh đệ của cậu mới là sư huynh đệ, còn của tôi lại không sao? Lâm sư huynh, có một số việc không đơn giản như anh nghĩ đâu. Khi đánh ai đó thì phải chấp nhận, thậm chí còn phải chịu trừng phạt, làm người thì phải biết điều một chút, nhưng tiếc rằng lại có một số người không như vậy”.
Triệu Vô Cực nhìn Tần Lâm bằng ánh mắt sắc lẹm.
"Hôm nay tôi đến đây không phải để tìm Lâm sư huynh khiêu khích, mà sư đệ của tôi bị đánh, tất cả đều do Tần Lâm cố ý khiêu khích, hoàn toàn không thèm coi sư huynh đệ bọn tôi ra gì, cứ luôn ép người khác, vậy nên mới xảy ra chuyện như vậy. Cho nên tất cả mọi chuyện đều do cậu ta gây ra cả, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho sư đệ của mình, nếu không mọi người sẽ cho rằng đệ tử dưới trướng sư phụ tôi dễ bắt nạt”.
"Tôi nói điều này cậu đừng chê khó nghe nhé, Triệu Vô Cực, sư đệ của cậu không bằng người ta, chẳng lẽ cậu lại trách người khác ư? Đám người Nhiếp Vân Hải đã chủ động ra tay trước, bây giờ mọi người lại tiếp tục đến đây gây chuyện, ai mới là người coi người khác không ra gì đây? Các cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn đánh thì đánh, tôi thấy các cậu mới là người vô lý thì có, cậu thật sự muốn phân cao thấp với tôi trong trận chiến hôm nay sao?”
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói, sau đó nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực, tên này cũng khá khó nhằn, Tần Lâm nhất định không phải đối thủ của anh ta, lúc này Lâm Trung Nghĩa cũng chỉ có thể ngăn cản anh ta mà thôi.
"Lâm sư huynh nói đúng lắm, tôi vẫn rất tôn trọng sư huynh, nhưng có người lại không hề đáng được tôn trọng, lại càng không đáng để anh bảo vệ, nếu là nam tử hán đại trượng phu thì ra đây đánh một trận xem nào, dù thắng hay thua thì đều do số mệnh. Đương nhiên, nếu như cậu vẫn muốn làm rùa rụt cổ thì tôi cũng không ép”.
"Đã nghĩ kĩ chưa, Tần Lâm? Muốn làm đàn ông hay rùa rụt cổ đây?”
Khóe miệng Triệu Vô Cực khẽ nhếch lên, anh ta cười nhạt, ngay cả sư huynh sư đệ đứng đằng sau lưng Lâm Trung Nghĩa cũng lòng đầy căm phẫn.
"Đây rõ ràng là chiêu khích tướng để chọc giận Tần sư đệ mà! Tên Triệu Vô Cực này đúng là không biết xấu hổ".
"Đúng vậy, Tần sư đệ mới vào núi Côn Luân, sao có thể là đối thủ của anh ta được? Trong tất cả các sư đệ của sư thúc, tên này nhất định nằm trong top hai mươi, nếu để anh ta đánh với Tần sư đệ thì đúng là không công bằng mà".
"Lâm sư huynh nhân từ quá, sư phụ cũng vậy, đến bây giờ vẫn không cho phép chúng ta chủ động gây chuyện, nhịn được thì phải nhịn".
"Cũng hết cách, dẫu sao sư phụ cũng là đại đệ tử của sư tổ, trách nhiệm đầy mình, phải duy trì bảo vệ toàn bộ quy củ của núi Côn Luân nên không tiện ra tay".
"Haizz, huynh cũng cảm thấy uất ức thay Tần sư đệ, tên Triệu Vô Cực này ghê tởm quá mà".
Mọi người đều cảm thấy buồn bực, tên này rõ ràng gây chuyện trước nhưng anh ta nói cũng có lý, dù sao thì người ta bị đánh, nên bây giờ người ta là người bị hại.
Sắc mặt Lâm sư huynh âm trầm, mặc dù anh ta muốn ép Triệu Vô Cực phải lùi lại, nhưng tên này không biết xấu hổ, bản thân anh ta cũng bất lực, Triệu Vô Cực không định đối đầu với Lâm Trung Nghĩa mà chọn chơi chiến thuật vu hồi*, muốn đấu với Tần Lâm một trận, báo thù cho sư huynh sư đệ của mình, làm rạng danh Côn Luân.
*Chiến thuật vu hồi: Đánh vu hồi, hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.
Chuyện ngày hôm qua chỉ là mồi lửa mà thôi, Triệu Vô Cực bây giờ ghét cay ghét đắng Tần Lâm, anh lại còn khinh nhờn nữ thần của anh ta, trêu đùa Như Tuyết, món nợ này anh ta nhất định phải bắt Tần Lâm thanh toán đủ.
Triệu Vô Cực tuyên bố hùng hồn, ánh mắt đầy vẻ ngoan độc.
"Sao vậy, lúc này không tỏ vẻ nữa à? Bây giờ biết mình là rác rưởi rồi sao? Biết mình không nên ra tay rồi à? Mới bước chân vào núi Côn Luân mà đã thể hiện đến vậy, ra tay với các sư huynh, khiến bao người tức giận! Lâm sư huynh, anh đừng có bao che nữa, cho dù là đệ tử của ai thì đều là sư huynh của cậu ta, bây giờ cậu ta khinh thường các sư huynh khác, chắc chẳng bao lâu nữa anh cũng bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ".
Mồm miệng dẻo quẹo!
Khích bác ly gián!
Tên Triệu Vô Cực này dùng một kế rất hay, hơn nữa còn ra sức dè bỉu Tần Lâm, chỉ như vậy mới có thể chọc giận Tần Lâm để anh chịu nghênh chiến.
"Cậu đúng là con rùa rụt cổ, có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi, Lâm sư huynh, bên của anh chẳng nhẽ thích làm con rùa rụt cổ sao? Ha ha ha, buồn cười quá, nếu đã vậy thì sau này có con rùa rụt cổ nào tôi sẽ đưa đến chỗ của anh nhé, anh thấy thế nào? Coi như là chút lòng thành của tôi".
Lời của Triệu Vô Cực càng ngày càng cay độc, lúc này nó đã chọc giận các sư huynh sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa, mặt họ ai ai cũng bừng bừng lửa giận, đây chẳng phải đang nói cạnh nói khóe sao? Mắng bọn họ là đám phế vật, là rùa rụt cổ.
Lúc này, anh nhất định không thể tiếp tục im lặng được nữa, đây không phải chuyện của mình anh mà là chuyện của tất cả mọi người đệ tử của đại sư bá, Triệu Vô Cực không chỉ mắng mình anh mà còn mắng tất cả mọi người bên phía bọn họ, lúc này anh không còn đường lui nữa, mà nhất định phải quyết chiến một trận!
Huống hồ, Triệu Vô Cực vốn đã coi anh là cái đinh trong mắt, hai bên đối đầu gay gắt, lúc trước khi anh ở sơn môn đấu cũng chưa đã, lần này thực lực của Tần Lâm đã có sự đột phá, anh cũng muốn tìm ai đó đấu một trận, tên Triệu Vô Cực này đến đúng lúc ghê!
Tần Lâm vừa hay không có đối thủ xứng tầm, anh cũng đâu thể vừa nhập môn đã khiêu chiến Lâm Trung Nghĩa được! Lâm Trung Nghĩa dù sao cũng là sư huynh đưa anh đi tu luyện, làm vậy thì không ổn, còn những người còn lại thì hoàn toàn không phải đối thủ của anh, nếu như lấy họ ra để luyện tập thì càng không ổn.
Nhỡ may đánh họ bị thương thì anh sẽ để lại tiếng xấu vạn năm không rửa trôi nơi núi Côn Luân này mất, đâu thể đánh sư huynh sư đệ của mình như thế được chứ.
Nhưng Triệu Vô Cực thì khác, tên này là một con chó điên, đánh bọn họ, Tần Lâm thấy phê lắm, hơn nữa hoàn toàn không cần lo về hậu quả, mấy người này đến tận cửa xin đánh, anh sao có thể để họ đắc ý được.
Đừng nói đến việc anh ta dùng kế khích tướng chọc giận Lâm Trung Nghĩa và các huynh đệ đang đứng ở đây, cho dù anh ta không dùng kế này, anh cũng không định bỏ qua cho anh ta, cơ hội luyện võ hiếm có khó tìm thế này, sao anh có thể bỏ qua được.
Lâm Trung Nghĩa nhíu mày, Tần Lâm muốn đánh một trận với Triệu Vô Cực sao?
Thực lực của anh rất mạnh, có thể tẩn bọn Nhiếp Vân Hải một trận, hôm qua vừa ra tay khiến cho không ít đồ đệ của núi Côn Luân ngưỡng mộ bái phục, nhưng hiếu kỳ vẫn là chính.
Nhưng hôm nay Tần Lâm lại nổi hứng, anh muốn đánh với Triệu Vô Cực, trận này mà đánh thì chắc chắn là bại!
Người khác không biết chứ Lâm Trung Nghĩa vẫn luôn nắm rõ thực lực của Triệu Vô Cực, đả thông bảy kinh mạch, hơn nữa thực lực vô cùng khinh khủng, thiên phú hơn hắn đám kia, Tần Lâm dù sao cũng chỉ vừa tiếp xúc với Khí công Côn Luân thôi, muốn đạt đến thực lực của Triệu Vô Cực trong thời gian ngắn là chuyện trên trời.
Mặc dù anh rất mạnh, thiên phú thuộc dạng hiếm có, nhưng dù sao người ta cũng tu luyện hơn mười năm ở núi Côn Luân rồi.
Ấn tượng của Lâm Trung Nghĩa về Tần Lâm không tệ, nhưng trận này mà đánh, Tần Lâm mà bị người ta đánh bại thì đây sẽ là chuyện vô cùng mất mặt với anh ta với ngũ sư thúc, thậm chí với cả sư phụ.
Tần Lâm vừa nhập môn đã đắc tội không ít người nên vô cùng nổi bật.
Thiên phú càng mạnh thì càng khiến người đố kị. Có người hâm mô, cũng sẽ có nhiều người khinh thường, chỉ muốn nhìn thấy cảnh Tần Lâm đại bại, sư phụ giao phó Tần Lâm cho anh ta, rõ ràng vì thấy được mặt chững chạc của anh ta, Lâm Trung Nghĩa không muốn Tần Lâm rơi vào vòng xoáy dư luận.
Lâm Trung Nghĩa trầm giọng nói.
"Nói hay lắm, Tần sư đệ, bọn huynh ủng hộ đệ! Cố gắng lên!"
"Đúng, chúng ta không phải loại hèn nhát, thích chiến thì chiến, nhất định không lui!"
"Tần sư đệ, bọn huynh tự hào vì đệ!"
Mặc dù Lâm Trung Nghĩa muốn khuyên can Tần Lâm, nhịn một chút gió yên sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, nhưng các sư đệ đứng sau lưng lại bị Triệu Vô Cực chọc tức đến mức mặt mày tái xanh, bọn họ rất muốn đấu một trận với Triệu Vô Cực, nhưng vì thực lực không đủ, nếu không thì bọn họ nhất định cũng sẽ không ngồi yên mà xem đâu.
Bây giờ Tần Lâm dám khiêu chiến, cho dù thắng hay thua, bọn họ vẫn sẽ ủng hộ Tần sư đệ.
Lâm Trung Nghĩa thầm cười gượng trong lòng, sao anh ta lại không muốn Tần Lâm tẩn cho tên này một trận chứ, Nhiếp Vân Hải chẳng phải loại tốt lành gì, tên Triệu Vô Cực này còn hơn thế, không coi ai ra gì, mặc dù ra vẻ hòa bình với Lâm Trung Nghĩa, nhưng mắt ngẩng lên trời, chẳng coi anh ta ra gì, ở trên núi Côn Luân này Triệu Vô Cực thuộc hàng kiêu ngạo, ngông cuồng, không ai dám đánh lại anh ta.
Lúc trước từng có người khiêu chiến Triệu Vô Cực, bị anh ta đánh gãy tay, vô cùng thảm thương, anh ta ra tay hết sức tàn nhẫn, quả là là kẻ độc ác nhất cái núi Côn Luân này.
Hơn nữa nhị sư thúc lại vô cùng bao che cho đám đệ tử dưới trướng, đây chính là nguyên nhân tại sao bọn họ lại ngông cuồng đến thế.
Triệu Vô Cực đắc tội nhiều người, khiến họ phải nhịn nhục, nhưng chẳng mấy ai đủ mạnh để đối đầu với loại người như anh ta cả.
Cho dù là Lâm Trung Nghĩa cũng chưa nắm chắc phần thắng, cho dù có thắng thì cũng thương tích đầy mình, không ai muốn nhìn thấy kết quả này, anh ta là đệ tử đứng đầu của núi Côn Luân, nhất định sẽ bị người ta chỉ trích.
Nhưng Tần Lâm thì khác, lần đầu rời nhà tranh, chẳng sợ chết, bây giờ đối đầu với Triệu Vô Cực thì hai người chẳng ai sợ ai, trận chiến này gần ngay trước mắt rồi.
"Tên này không sợ chết đến vậy à? Ha ha ha, Triệu sư huynh của chúng ta mà ra tay thì cậu chỉ có bò dưới đất mà tìm răng thôi".
"Đúng vậy, lần này xem xem ai phải lặn lộn dưới đất kêu cha gọi mẹ".
"Triệu sư huynh cố lên! Tên này hôm qua kiêu ngạo như nào, hôm nay nhất định phải cho cậu ta biết tay, Nhiếp sư huynh bị cậu ta đánh thảm như vậy mà".
"Đúng vậy, bây giờ bọn đệ còn đau lắm đây".
Đám sư đệ đứng sau lưng Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta vô cùng kiêu ngạo, tỏ vẻ huênh hoang, khiến người ta nhìn thấy ghét, có điều lúc này Tần Lâm chẳng sợ hãi, đứng lên trước mặt họ, tay chống eo, khí thế hùng hồn
Lâm Trung Nghĩa hỏi lại.
"Haizz, chẳng nhẽ đệ thực sự muốn đấu với cậu ta một trận sao?"
Tần Lâm không quan tâm, anh cười nói.