Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1146-1151
Dương Chí gật đầu, cười nói.
"Đúng vậy, bố con một mình khiêu chiến người của Côn Luân, cậu ấy cũng là người duy nhất trong vòng năm trăm năm qua".
Tần Lâm càng ngạc nhiên hơn, không ngờ bố mình lại lợi hại đến vậy, người đầu tiên trong vòng năm trăm năm, danh tiếng như này đúng là không đơn giản mà.
Có thể thấy được, bố anh năm đó nổi danh khắp núi Côn Luân, không ai bì kịp.
Mà nhị sư bá Diệp Toàn Cơ này lại có thù với bố, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Dẫu sao mộc tú vu lâm phong tất tồi chi*, ai cũng hiểu đạo lý này, bố quá mạnh mẽ nên mới gây nhiều thù hận như vậy.
*Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn, hay còn được hiểu như một người xuất chúng thì ắt bị người khác sinh lời đàm tiếu, dị nghị.
Có điều Tần Lâm cũng giống vậy, anh không sợ hãi bất kỳ sự khiêu chiến nào, từ khi bước chân vào Côn Luân, anh đã hiểu rõ sự lựa chọn của chính mình.
Nhưng có một điều anh không ngờ được, không học được nghệ thì không có tư cách để xuống núi.
Có điều nghĩ lại thì đúng, khi thực lực của anh đạt đến một cảnh giới nhất định, anh sẽ không băn khoăn nhiều đến vậy, sự tịch mịch của nhưng cao thủ cổ xưa cũng vậy, khi anh đủ mạnh, anh khinh thường tất cả, mà đã khinh họ thì cũng chẳng muốn cạnh tranh với họ.
Chỉ cần không phải kẻ cực kỳ độc ác thì sẽ không ra tay tàn sát bất kỳ ai, bọn họ đều không phải đối thủ với anh, anh cũng không có ác ý với họ.
Hơn nữa thời gian dần trôi, sáu mươi năm, đời người có mấy cái sáu mươi? Ở tuổi này, có mấy chuyện mà mình còn chưa nhìn thấu chứ, vậy nên Tần Lâm cũng hiểu được mấy quy tắc mà Côn Luân định ra.
Có điều hai quy tắc này đều quá cứng nhắc, anh nhất định sẽ không đợi đến bảy mươi tám mươi tuổi mới rời đi, có vẻ như nếu anh muốn xuống núi thì phải đi con đường giống bố anh năm đó rồi.
Đây chắc là một bài kiểm tra nhỉ.
Tần Lâm thầm cảm thán, cũng không biết đệ tử núi Côn Luân mạnh thế nào, có điều cho dù là một tiểu sư muội cũng có thực lực của cao thủ lục mạch, những người này chắc cũng không phải loại làng nhàng.
Sư phụ ban nãy, nhị sư bá, còn có cả tam sư bá, thực lực của ba người này đều khiến anh cảm thấy bị chèn ép, cho dù là khí tức trên người thất sư thúc thì cũng rất mạnh, Tần Lâm không nắm chắc được phần thắng của mình, thậm chí hy vọng của anh cũng rất mong manh.
Trên núi Côn Luân ngọa hổ tàng long, nơi đây vốn là một nơi vô cùng kinh khủng, chỉ khi thực sự đến đây, bạn mới cảm nhận được bầu không khí võ học ở đây khủng khiếp thế nào.
Tần Lâm bây giờ cũng không còn là cậu thiếu niên không gì là không thể kia nữa, ở đây, anh nhất định phải học được cách khiêm tốn, hơn nữa một khi đắc tội nhị sư bá thì chắc là tiêu đời, anh phải cẩn thận, không được phép đi trêu chọc ông ta.
Ngay cả sư phụ và nhị sư bá đều mạnh như vậy thì sư tổ của anh sẽ lợi hại đến mức nào chứ?
Tần Lâm khó có thể tưởng tượng được.
Dương Chí nói.
"Con đường tu hành không có đường tắt, mỗi người đều phải dựa vào tích lũy qua nhiều năm tháng, chăm chỉ khổ luyện mới đạt được thành tựu. Bố con cũng vậy, có điều so với đa số mọi người thì cậu ấy lợi lại hơn, có thiên phú hơn, đây chính là thứ ông trời ban cho, là thứ người thường không có được".
"Tục ngữ có câu, cần cù bù thông minh, cho dù là ngành nào cũng vậy, dù là ở trong thế tục hay là ở trong môn phái võ thuật cổ truyền đều như vậy. Con nỗ lực hơn người khác thì thứ con đạt được sẽ là kỳ tích mà không ai với nổi, vậy nên Tần Lâm con nhất định phải làm được điều đó".
Tần Lâm cụp mắt gật đầu.
"Sư phụ dạy phải".
Dương Chí nghiêm túc nói.
"Có một chuyện này, con phải hiểu, con đường tu hành của phái võ cổ truyền chúng ta là tu tâm, tu thân dưỡng tính, ngoài ra còn là luyện khí!"
"Ta nghĩ bố con chắc chưa từng nói những điều này với con, cho dù là cậu ấy dạy con võ công cũng sẽ không nói vậy với con, vì có những thứ cậu ấy không có tư cách dạy con, bởi vì ngay cả cậu ấy cũng không đạt được đến điều ấy".
Lời sư phụ khiến ánh mắt Tần Lâm càng nghiêm túc hơn.
Tần Lâm thành khẩn nói.
"Mời sư phụ nói".
"Luyện võ thuật cổ truyền thì phải có bản lĩnh, nhưng chung quy vẫn là ngoại vật, mà sư phụ của chúng ta - sư tổ của con là người đầu tiên trên Côn Luân có thuật luyện khí lợi hại nhất. Người có kì kinh bát mạch, chia làm âm kiều mạch, dương kiều mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, đới mạch, xung mạch, nhâm mạch, đốc mạch! Khi con đả thông kinh mạch cuối cùng, con có thể đạt được luyện khí chân chính".
Lời sư phụ khiến tầm hiểu biết của Tần Lâm như sang một thế giới mới, lúc trước anh từng đọc quyển 'Tam Phong luyện khí thiên', chắc cũng giống như những gì sư phụ nói, có điều ông không không nói nhiều, vẫn nên nghe sư phụ nói hết thì hơn.
Dương Chí hỏi.
"Thực lực bây giờ của con chắc là giữa lục mạch và thất mạch nhỉ?"
Tần Lâm cười nói.
"Không giấu gì sư phụ, là thất mạch ạ".
"Không tồi, căn cơ rất tốt. Có điều đả thông kinh mạch thứ tám không đơn giản như con tưởng tượng đâu, có những người cả đời cũng không đạt được đến mạch thứ tám. Chớ dương dương tự đắc, phải tu luyện mới được".
"Sau khi con người đả thông kinh mạch thứ tám, tất cả kinh mạch và đan điền sẽ dung hợp, lúc này con có thể luyện khí được, mà sau khi luyện khí chính là cao thủ hậu thiên, hậu thiên lại phân làm tiền trung hậu kỳ, mỗi kì đều vô cùng quan trọng, luyện khí phân làm chín tầng, ba tầng đầu là hậu thiên tiền kỳ, cũng được gọi là hậu thiên sơ kỳ, ba kỳ tiếp theo là hậu thiên trung kỳ, ba kỳ cuối là hậu thiên hậu kỳ. Cao thủ hậu thiên hậu kỳ nếu như đạt đến đỉnh cao là có thể hấp thu được linh khí của đất trời, lấy làm của riêng, lúc này cũng được gọi là cao thủ tiên thiên".
Dương Chí nói, Tần Lâm cũng cảm nhận được, cho dù là sư phụ, hiện nay cũng không đạt được đến thực lực này, toàn bộ Côn Luân chắc chỉ có mình sư tổ có thể đạt được đến cảnh giới đó.
Tần Lâm như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới với thế giới này, một thế giới mới như mở ra với anh.
"Nếu như đạt đến cấp bậc cao thủ tiên thiên là có thể cải lão hoàn đồng, tuổi thọ ba trăm năm, bởi vì bọn họ đều có thể giao tiếp với trời đất, có thể hấp thu chuyển hóa linh khí, vậy nên thực lực mới mạnh mẽ như vậy, đến lúc đó mới thực sự là tẩy tủy phạt cốt, hoàn mỹ không tì vết, cơ thể sẽ đạt đến một trạng thái cân bằng cực kỳ, từ đó trì hoãn sự lão hóa".
Tần Lâm kinh ngạc nói.
"Vậy trên tiên thiên còn có cảnh giới nào cao hơn không ạ? Chẳng nhẽ đây chính là tu tiên trong truyền thuyết? Sư phụ, thế gian này có tiên nhân không? Con chưa bao giờ nghe nói có người sống đến ba trăm tuổi".
Có điều lòng anh dần thoải mái, thực lực càng mạnh càng có thể giao hòa được với linh khí đất trời, cơ thể càng ngày càng trẻ, đạt đến trạng thái cân bằng cực hạn, đến lúc đó cơ thể chắc còn khỏe mạnh hơn thanh niên nhiều, các chức năng trong cơ thể đều có thể đạt đến đỉnh cao, sống đến ba trăm tuổi cũng là điều có thể.
Đương nhiên
Dương Chí nghiêm túc nói.
"Nhưng hiện nay chắc không có ai có thể đạt đến cảnh giới này, sư tổ của con cũng không có khả năng này".
"Làm người không cần với quá cao, luyện khí cũng vậy, hơn nữa đừng nói đến tiên thiên, cho dù con muốn đạt đến cao thủ hậu thiên cũng là chuyện khó khăn lắm rồi, phần còn lại chỉ có thể dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của con, còn cả cơ duyên nữa, nếu như gặp may, biết đâu con lại có cơ hội khác thường, thực lực mạnh hơn cũng là chuyện bình thường".
“Nhưng bây giờ, con phải tu luyện, đây mới là điều quan trọng nhất".
“Sư phụ dạy chí phải".
Tần Lâm không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, ít nhất bây giờ điều anh muốn làm chính là tăng thực lực của mình, nếu không tất cả đều uổng công.
Muốn rời khỏi Côn Luân, không biết phải chờ đến khi nào, đây cũng là điều anh lo lắng, anh có thể chịu được nửa năm một năm, thậm chí là ba năm năm năm nhưng bệnh tình của Chúc Linh Linh và mẹ Tiêu Nghiên không thể chịu nổi lâu đến vậy.
Vậy nên chuyện đầu tiên mà Tần Lâm phải làm là không ngừng nâng cao năng lực bản thân mới có thể tự do tự tại làm mọi thứ.
Khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định thì chẳng cần quan tâm mấy thứ râu ria.
Đây cũng là lý do tại sao Côn Luân lại định ra quy tắc này, Tần Lâm cũng dần hiểu được rồi.
"Thực lực của con đã đạt đến thất mạch, cùng ở trình độ này chỉ có ba vị sư huynh, bây giờ bọn họ đang tôi luyện đốc mạch cuối cùng, đốc mạch cũng là điểm liên thông huyết mạch cuối cùng của kỳ kinh bát mạch, là luyện tâm, vậy nên cần hít thở thổ nạp. Bây giờ phải bắt đầu học luyện khí, chỉ khi khí trong cơ thể được tích lũy đến một trình độ nào đó mới có thể có thực lực đả thông được kinh mạch thứ tám. Con phải nhớ kỹ, muốn đột phá được đốc mạch thì cần luyện khí".
Dương Chí đặt kỳ vọng rất lớn vào Tần Lâm, một là vì thực lực của anh đã đạt đến cảnh giới cao thủ thất mạch, hai là vì anh là con trai của l ngũ, cho dù không làm được, ông vẫn sẽ coi trọng Tần Lâm hơn người thường một chút.
Vậy nên ông hy vọng Tần Lâm càng ngày càng giỏi, càng ngày càng mạnh, thậm chí mạnh hơn bố mình.
"Hôm nay con ở lại đã, tí nữa ta sẽ sắp xếp sư huynh giúp con, mạch của chúng ta có tổng cộng mười bảy cao thủ, mà trong số này ai cũng là sư huynh của con. Nhập môn phân trước sau, luôn phải nhớ kỹ đạo lý tôn sư trọng đạo, vậy nên con gặp thì phải gọi người ta là sư huynh".
"Cảm ơn sư phụ".
Tần Lâm gật đầu, những lời này của sư phụ Dương Chí đem lại nhiều lợi ích cho anh, muốn đột phá và mạnh hơn, muốn đả thông kinh mạch thứ tám thì cần có được nghị lực kiên định bền bỉ.
Dương Chí hỏi.
"Bố con có khỏe không?"
Tần Lâm nói.
"Bố con rất ổn, sư phụ không cần lo. Ông ấy vì quốc gia, hai mươi năm như một chưa từng để người ngoài coi thường, cũng chưa từng để mất mặt của Côn Luân".
"Được! Tốt lắm!"
"Tên Tần Trì này, từ nhỏ đến lớn có chí hướng xa, tất cả mọi người đều muốn trường sinh, chỉ có mình cậu ấy là chẳng quan tâm, không có gì ràng buộc được cậu ấy, nhưng cậu ấy vì dân vì đất nước, vì đại nghĩa như vậy khiến người ta không bì kịp. Mỗi người đều có mục tiêu, đều có ước mơ riêng, bố con là thiên tài hiếm có. Nếu như hai mươi năm nay cậu ấy luôn ở trên núi tu luyện thì chắc cũng là người duy nhất có năng lực bằng sư tổ con. Nhưng vì nước nhà, cậu ấy đã buông bỏ hết thảy, vì nhân dân, vác gánh nặng lên vai, người như vậy đúng là niềm kiêu ngạo của Côn Luân".
Dương Chí cảm khái mà nói, nhớ đến Tần Trì, ánh mặt của ông dịu dàng hơn nhiều. Tần Trì năm xưa vừa là học trò vừa là bạn của ông, bởi vì khi vừa bái sư nhập sơn môn, ông dạy Tần Trì rất nhiều thứ, cho đến khi ông không còn cái gì để dạy nữa, Tần Trì mới học nghệ với sư phụ. Vậy nên Dương Chí rất nhớ Tần Trì, tiếc rằng hai mươi năm rồi, bọn họ chưa gặp lại nhau.
Tần Trì không làm gì bôi xấu bọn họ, đệ tử đi ra khỏi Côn Luân đến nay đều là người có thể làm bá chủ một phương.
Dương Chí vô cùng vui, năm đó sư phụ ngăn cản Tần Trì xuống núi, vì không muốn một mầm mống tốt như vậy bị tiêu diệt. Tần Trì vốn có thể đạt đến tầm cao mới, nhưng ông ấy vẫn vì trách nhiệm và lý tưởng của mình mà rời khỏi núi Côn Luân.
Tất cả điều này, không thể không nói đều là số phận, hai mươi năm sau, Tần Trì mặc dù không trở lại nhưng ông ấy lại đưa con trai của mình đến, cũng là một hạt giống tốt đến học võ.
Chỉ mong những tâm nguyện mà năm đó bố anh chưa hoàn thành, bây giờ Tần Lâm sẽ không để ông thất vọng!
"Được rồi, con đi xuống đi, ta sẽ gọi sư huynh của con đến sắp xếp cho con".
Sau khi rời khỏi đại điện, không bao lâu sau, chắc chỉ bằng thời uống một chén trà, một anh thanh niên vóc dáng cao gầy, khoảng chừng ba mươi tuổi đi về phía anh.
Người này trông có vẻ chẳng có gì là xuất sắc, nhưng khí tức trên người anh ta lại rất tự nhiên, hơn nữa vô cùng hài hòa, ánh mắt sắt bén như dao khiến cho người ta cảm thấy ngang ngược.
Người này không đơn giản!
"Tần Lâm đúng không? Sư phụ đã nói với huynh rồi, đệ đi với huynh, huynh là nhị sư huynh của đệ Lâm Trung Nghĩa, từ nay về sau, đệ có chuyện gì có thể tìm huynh, khoảng thời gian này đệ cứ nghỉ ngơi ở Côn Luân. Trông đệ có vẻ có thực lực không tầm thường, hơn nữa nghe nói còn là con trai của ngũ sư thúc, có vẻ như cũng có chuẩn bị mới đến đây, xuất thân tốt, căn cơ tốt".
Lâm Trung Nghĩa vỗ vai Tần Lâm, cười nói, cái vỗ vai này đã khiến Tần Lâm ước lượng được thực lực của anh ta.
Tần Lâm gật đầu, bình tĩnh tỉnh bơ, Lâm Trung Nghĩa cũng rất kinh ngạc, tên này có bản lĩnh đấy.
Tần Lâm gật đầu.
"Nhị sư huynh thật lễ độ".
Hai người đi xuống bên dưới đại điện, bên dưới một khe núi khác, nơi này cách điện Côn Luân rất xa nhưng xung quanh cách mỗi trăm thước đều có sơn động, cũng là nơi các sư huynh sư đệ nghỉ ngơi, sau này chắc anh cũng thường xuyên ở lại đây.
"Côn Luân chúng ta có tổng cộng hơn trăm người, tám vị sư thúc, thực ra là chín vị, có điều bố đệ không ở lại Côn Luân nên chỉ có bát mạch, mỗi mạch đều là cao thủ, đừng coi thường bọn họ, hơn nữa mỗi vị sư thúc đều có phương pháp dạy dỗ, phương pháp tu luyện riêng, đệ không thể khinh thường ai, lời của sư phụ chính là lệnh, nhất định phải phục tùng, chỉ cần tu luyện thành công, Côn Luân sẽ không để đệ mai một, nếu như có thể nhận được sự chỉ dạy của sư tổ thì đúng phúc ba đời".
Lâm Trung Nghĩa nói một tràng, Tần Lâm cũng vui vẻ nghe.
"Từ ngày mai, huynh sẽ tiếp đón đệ, đệ tu luyện với huynh đi, ha ha ha".
Lâm Trung Nghĩa lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, trông hoàn toàn không giống người tự cao tự đại, chẳng trách sư phụ lại sắp xếp anh ta tiếp đón Tần Lâm, nếu như mà để một tên kiêu căng đến thì đúng là vui rồi.
Nếu đã đến đây thì phải yên tâm mà ở đây, bây giờ anh cần bắt đầu lại khoảng thời gian tu luyện rồi.
Tần Lâm hỏi.
"Vậy sư đệ ở đâu?"
Lâm Trung Nghĩa nói.
"Ở đó, sư đệ tự đào một cái động riêng nhé".
Tôi tự đào một cái động?
Tần Lâm sững sờ, cười gượng, đây đúng là một chuyện không đơn giản, có vẻ như anh hết đường thoát rồi.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Người đến núi Côn Luân học nghệ đều phải trải qua bước đầu tiên này, cũng là để sư đệ rèn luyện, đừng có khinh thường việc đào động, có nhiều người mất đến năm ngày bảy ngày, có người mất chục ngày nửa tháng, nhưng nó có thể rèn luyện tính kiên nhẫn của đệ. Nếu như sư đệ muốn dùng công cụ thì chỗ sư huynh có đấy".
Tần Lâm phất tay.
"Không cần".
Mười ngày tám ngày? Thế thì lỡ hết thì giờ, anh dùng Thất Tinh Long Uyên chắc có thề đào được một cái động.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Vậy sư đệ dùng gì? Chẳng nhẽ đệ định dùng tay đào?"
Tần Lâm nhún vai, cười gượng.
"Sư đệ đâu ngu đến vậy".
Anh búng tay, thanh kiếm xuất hiện, Thất Tinh Long Uyên nháy mắt rơi xuống từ không trung, đáp thẳng vào tay anh, kiếm ong ong rung lên, mình kiếm lóe sáng, mang theo hàn khí, kiêu ngạo lạnh lùng, thanh cao thành thật, quả đúng là hữu danh kỳ thực!
"Kiếm tốt!"
Hai mắt của Lâm Trung Nghĩa phát sáng, thậm chí hơi kích động đến mức không kìm được, thanh kiếm này kinh khủng quá, đúng là khiến người ta kinh ngạc, anh ta chưa từng thấy được thanh bảo kiếm nào lợi hại đến vậy đây, thanh kiếm xuất hiện giữa không trung, khiến cho người ta cảm thấy khí lạnh đang ép dần tới.
Lâm Trung Nghĩa không ngờ Tần Lâm có bảo bối tốt như vậy, ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ, buột miệng nói nên lời, nhưng anh ta cũng chỉ có thể thầm than thở, bảo kiếm tuy tốt nhưng không phải ai cũng điều khiển được, hơn nữa thứ không thuộc về mình, cho dù có thích anh ta cũng sẽ không tranh giành.
"Thanh bảo kiếm này đúng là hiếm có khó tìm, hơn nữa còn tỏa ra khí phách cao ngạo lạnh lùng trong trẻo, ánh sáng trên lưỡi kiếm, khí thế khiếp người, đúng là một thanh kiếm tốt".
Lâm Trung Nghĩa mặt mày hâm mộ, đồng thời cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
"Đợi một chút, đệ định dùng thành bảo kiếm tuyệt đỉnh này để đào một cái hang à? Nhỡ may gãy thì thế nào? Thế thì tiếc lắm đấy".
"Nếu thật sự bị gãy thì nó không phải là một thanh kiếm tốt".
Tần Lâm cười nhạt nói, khiến cho Lâm Trung Nghĩa không khỏi đấm ngực giậm chân, một thanh kiếm tốt như vậy lại dùng để đào đá, đúng là phí của trời.
"Sư đệ bắt đầu đây, nhị sư huynh".
Tần Lâm cẩn thận đạp chân vào vách đá, liên tục đạp, giẫm lên một cái vách, cuối cùng lựa chọn một nơi cách mặt đất trăm thước, bắt đầu cầm kiếm đào.
Nếu như mất tám đến mười ngày thì mình ngủ ở đâu đây.
"Xoạt xoạt xoạt..."
"Xoạt xoạt xoạt..."
Tần Lâm tạo ra tiếng động không nhỏ, hơn nữa Lâm Trung Nghĩa vẫn luôn đứng bên nhìn, Thất Tinh Long Uyên của Tần Lâm quả nhiên là thanh kiếm tốt, đồng thời cũng không xảy ra chuyện gãy kiếm như anh ta tưởng tượng, ngược lại, mỗi khi thanh kiếm chém xuống như chém dưa vậy, chẳng mấy chốc đã đào được một hang động không không nhỏ, hơn nữa tốc độ chỉ có nhanh lên chứ không có chậm đi, phương pháp này thực sự khiến Lâm Trung Nghĩa vô cùng ngưỡng mộ.
"Lúc trước mình mà có một thanh kiếm tốt thế này thì cần gì khổ sở bảy ngày bảy đêm chứ".
Lâm Trung Nghĩa thở dài một tiếng, năm xưa khi đào động, anh ta suýt nữa mệt chết người, cảm giác ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí anh ta.
Nhưng tốc độ của Tần Lâm thực sự nhanh, dường như chưa đến một tiếng đã đào được hơn nửa, hơn nữa anh còn vô cùng ung dung.
Có điều trông thì đơn giản nhưng Tần Lâm tốn không biết bao nhiêu sức lực, điều này chẳng cần nghi ngờ.
Khoảng hai tiếng sau, Tần Lâm cuối cùng cũng đào được một cái động, so với hang động của mấy sư huynh ở xa thì to hơn nhiều.
Lâm Trung
"Đúng vậy, bố con một mình khiêu chiến người của Côn Luân, cậu ấy cũng là người duy nhất trong vòng năm trăm năm qua".
Tần Lâm càng ngạc nhiên hơn, không ngờ bố mình lại lợi hại đến vậy, người đầu tiên trong vòng năm trăm năm, danh tiếng như này đúng là không đơn giản mà.
Có thể thấy được, bố anh năm đó nổi danh khắp núi Côn Luân, không ai bì kịp.
Mà nhị sư bá Diệp Toàn Cơ này lại có thù với bố, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Dẫu sao mộc tú vu lâm phong tất tồi chi*, ai cũng hiểu đạo lý này, bố quá mạnh mẽ nên mới gây nhiều thù hận như vậy.
*Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập, chim bay vượt đàn, chịu súng săn, hay còn được hiểu như một người xuất chúng thì ắt bị người khác sinh lời đàm tiếu, dị nghị.
Có điều Tần Lâm cũng giống vậy, anh không sợ hãi bất kỳ sự khiêu chiến nào, từ khi bước chân vào Côn Luân, anh đã hiểu rõ sự lựa chọn của chính mình.
Nhưng có một điều anh không ngờ được, không học được nghệ thì không có tư cách để xuống núi.
Có điều nghĩ lại thì đúng, khi thực lực của anh đạt đến một cảnh giới nhất định, anh sẽ không băn khoăn nhiều đến vậy, sự tịch mịch của nhưng cao thủ cổ xưa cũng vậy, khi anh đủ mạnh, anh khinh thường tất cả, mà đã khinh họ thì cũng chẳng muốn cạnh tranh với họ.
Chỉ cần không phải kẻ cực kỳ độc ác thì sẽ không ra tay tàn sát bất kỳ ai, bọn họ đều không phải đối thủ với anh, anh cũng không có ác ý với họ.
Hơn nữa thời gian dần trôi, sáu mươi năm, đời người có mấy cái sáu mươi? Ở tuổi này, có mấy chuyện mà mình còn chưa nhìn thấu chứ, vậy nên Tần Lâm cũng hiểu được mấy quy tắc mà Côn Luân định ra.
Có điều hai quy tắc này đều quá cứng nhắc, anh nhất định sẽ không đợi đến bảy mươi tám mươi tuổi mới rời đi, có vẻ như nếu anh muốn xuống núi thì phải đi con đường giống bố anh năm đó rồi.
Đây chắc là một bài kiểm tra nhỉ.
Tần Lâm thầm cảm thán, cũng không biết đệ tử núi Côn Luân mạnh thế nào, có điều cho dù là một tiểu sư muội cũng có thực lực của cao thủ lục mạch, những người này chắc cũng không phải loại làng nhàng.
Sư phụ ban nãy, nhị sư bá, còn có cả tam sư bá, thực lực của ba người này đều khiến anh cảm thấy bị chèn ép, cho dù là khí tức trên người thất sư thúc thì cũng rất mạnh, Tần Lâm không nắm chắc được phần thắng của mình, thậm chí hy vọng của anh cũng rất mong manh.
Trên núi Côn Luân ngọa hổ tàng long, nơi đây vốn là một nơi vô cùng kinh khủng, chỉ khi thực sự đến đây, bạn mới cảm nhận được bầu không khí võ học ở đây khủng khiếp thế nào.
Tần Lâm bây giờ cũng không còn là cậu thiếu niên không gì là không thể kia nữa, ở đây, anh nhất định phải học được cách khiêm tốn, hơn nữa một khi đắc tội nhị sư bá thì chắc là tiêu đời, anh phải cẩn thận, không được phép đi trêu chọc ông ta.
Ngay cả sư phụ và nhị sư bá đều mạnh như vậy thì sư tổ của anh sẽ lợi hại đến mức nào chứ?
Tần Lâm khó có thể tưởng tượng được.
Dương Chí nói.
"Con đường tu hành không có đường tắt, mỗi người đều phải dựa vào tích lũy qua nhiều năm tháng, chăm chỉ khổ luyện mới đạt được thành tựu. Bố con cũng vậy, có điều so với đa số mọi người thì cậu ấy lợi lại hơn, có thiên phú hơn, đây chính là thứ ông trời ban cho, là thứ người thường không có được".
"Tục ngữ có câu, cần cù bù thông minh, cho dù là ngành nào cũng vậy, dù là ở trong thế tục hay là ở trong môn phái võ thuật cổ truyền đều như vậy. Con nỗ lực hơn người khác thì thứ con đạt được sẽ là kỳ tích mà không ai với nổi, vậy nên Tần Lâm con nhất định phải làm được điều đó".
Tần Lâm cụp mắt gật đầu.
"Sư phụ dạy phải".
Dương Chí nghiêm túc nói.
"Có một chuyện này, con phải hiểu, con đường tu hành của phái võ cổ truyền chúng ta là tu tâm, tu thân dưỡng tính, ngoài ra còn là luyện khí!"
"Ta nghĩ bố con chắc chưa từng nói những điều này với con, cho dù là cậu ấy dạy con võ công cũng sẽ không nói vậy với con, vì có những thứ cậu ấy không có tư cách dạy con, bởi vì ngay cả cậu ấy cũng không đạt được đến điều ấy".
Lời sư phụ khiến ánh mắt Tần Lâm càng nghiêm túc hơn.
Tần Lâm thành khẩn nói.
"Mời sư phụ nói".
"Luyện võ thuật cổ truyền thì phải có bản lĩnh, nhưng chung quy vẫn là ngoại vật, mà sư phụ của chúng ta - sư tổ của con là người đầu tiên trên Côn Luân có thuật luyện khí lợi hại nhất. Người có kì kinh bát mạch, chia làm âm kiều mạch, dương kiều mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, đới mạch, xung mạch, nhâm mạch, đốc mạch! Khi con đả thông kinh mạch cuối cùng, con có thể đạt được luyện khí chân chính".
Lời sư phụ khiến tầm hiểu biết của Tần Lâm như sang một thế giới mới, lúc trước anh từng đọc quyển 'Tam Phong luyện khí thiên', chắc cũng giống như những gì sư phụ nói, có điều ông không không nói nhiều, vẫn nên nghe sư phụ nói hết thì hơn.
Dương Chí hỏi.
"Thực lực bây giờ của con chắc là giữa lục mạch và thất mạch nhỉ?"
Tần Lâm cười nói.
"Không giấu gì sư phụ, là thất mạch ạ".
"Không tồi, căn cơ rất tốt. Có điều đả thông kinh mạch thứ tám không đơn giản như con tưởng tượng đâu, có những người cả đời cũng không đạt được đến mạch thứ tám. Chớ dương dương tự đắc, phải tu luyện mới được".
"Sau khi con người đả thông kinh mạch thứ tám, tất cả kinh mạch và đan điền sẽ dung hợp, lúc này con có thể luyện khí được, mà sau khi luyện khí chính là cao thủ hậu thiên, hậu thiên lại phân làm tiền trung hậu kỳ, mỗi kì đều vô cùng quan trọng, luyện khí phân làm chín tầng, ba tầng đầu là hậu thiên tiền kỳ, cũng được gọi là hậu thiên sơ kỳ, ba kỳ tiếp theo là hậu thiên trung kỳ, ba kỳ cuối là hậu thiên hậu kỳ. Cao thủ hậu thiên hậu kỳ nếu như đạt đến đỉnh cao là có thể hấp thu được linh khí của đất trời, lấy làm của riêng, lúc này cũng được gọi là cao thủ tiên thiên".
Dương Chí nói, Tần Lâm cũng cảm nhận được, cho dù là sư phụ, hiện nay cũng không đạt được đến thực lực này, toàn bộ Côn Luân chắc chỉ có mình sư tổ có thể đạt được đến cảnh giới đó.
Tần Lâm như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới với thế giới này, một thế giới mới như mở ra với anh.
"Nếu như đạt đến cấp bậc cao thủ tiên thiên là có thể cải lão hoàn đồng, tuổi thọ ba trăm năm, bởi vì bọn họ đều có thể giao tiếp với trời đất, có thể hấp thu chuyển hóa linh khí, vậy nên thực lực mới mạnh mẽ như vậy, đến lúc đó mới thực sự là tẩy tủy phạt cốt, hoàn mỹ không tì vết, cơ thể sẽ đạt đến một trạng thái cân bằng cực kỳ, từ đó trì hoãn sự lão hóa".
Tần Lâm kinh ngạc nói.
"Vậy trên tiên thiên còn có cảnh giới nào cao hơn không ạ? Chẳng nhẽ đây chính là tu tiên trong truyền thuyết? Sư phụ, thế gian này có tiên nhân không? Con chưa bao giờ nghe nói có người sống đến ba trăm tuổi".
Có điều lòng anh dần thoải mái, thực lực càng mạnh càng có thể giao hòa được với linh khí đất trời, cơ thể càng ngày càng trẻ, đạt đến trạng thái cân bằng cực hạn, đến lúc đó cơ thể chắc còn khỏe mạnh hơn thanh niên nhiều, các chức năng trong cơ thể đều có thể đạt đến đỉnh cao, sống đến ba trăm tuổi cũng là điều có thể.
Đương nhiên
Dương Chí nghiêm túc nói.
"Nhưng hiện nay chắc không có ai có thể đạt đến cảnh giới này, sư tổ của con cũng không có khả năng này".
"Làm người không cần với quá cao, luyện khí cũng vậy, hơn nữa đừng nói đến tiên thiên, cho dù con muốn đạt đến cao thủ hậu thiên cũng là chuyện khó khăn lắm rồi, phần còn lại chỉ có thể dựa vào thiên phú và sự nỗ lực của con, còn cả cơ duyên nữa, nếu như gặp may, biết đâu con lại có cơ hội khác thường, thực lực mạnh hơn cũng là chuyện bình thường".
“Nhưng bây giờ, con phải tu luyện, đây mới là điều quan trọng nhất".
“Sư phụ dạy chí phải".
Tần Lâm không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, ít nhất bây giờ điều anh muốn làm chính là tăng thực lực của mình, nếu không tất cả đều uổng công.
Muốn rời khỏi Côn Luân, không biết phải chờ đến khi nào, đây cũng là điều anh lo lắng, anh có thể chịu được nửa năm một năm, thậm chí là ba năm năm năm nhưng bệnh tình của Chúc Linh Linh và mẹ Tiêu Nghiên không thể chịu nổi lâu đến vậy.
Vậy nên chuyện đầu tiên mà Tần Lâm phải làm là không ngừng nâng cao năng lực bản thân mới có thể tự do tự tại làm mọi thứ.
Khi thực lực đạt đến một cảnh giới nhất định thì chẳng cần quan tâm mấy thứ râu ria.
Đây cũng là lý do tại sao Côn Luân lại định ra quy tắc này, Tần Lâm cũng dần hiểu được rồi.
"Thực lực của con đã đạt đến thất mạch, cùng ở trình độ này chỉ có ba vị sư huynh, bây giờ bọn họ đang tôi luyện đốc mạch cuối cùng, đốc mạch cũng là điểm liên thông huyết mạch cuối cùng của kỳ kinh bát mạch, là luyện tâm, vậy nên cần hít thở thổ nạp. Bây giờ phải bắt đầu học luyện khí, chỉ khi khí trong cơ thể được tích lũy đến một trình độ nào đó mới có thể có thực lực đả thông được kinh mạch thứ tám. Con phải nhớ kỹ, muốn đột phá được đốc mạch thì cần luyện khí".
Dương Chí đặt kỳ vọng rất lớn vào Tần Lâm, một là vì thực lực của anh đã đạt đến cảnh giới cao thủ thất mạch, hai là vì anh là con trai của l ngũ, cho dù không làm được, ông vẫn sẽ coi trọng Tần Lâm hơn người thường một chút.
Vậy nên ông hy vọng Tần Lâm càng ngày càng giỏi, càng ngày càng mạnh, thậm chí mạnh hơn bố mình.
"Hôm nay con ở lại đã, tí nữa ta sẽ sắp xếp sư huynh giúp con, mạch của chúng ta có tổng cộng mười bảy cao thủ, mà trong số này ai cũng là sư huynh của con. Nhập môn phân trước sau, luôn phải nhớ kỹ đạo lý tôn sư trọng đạo, vậy nên con gặp thì phải gọi người ta là sư huynh".
"Cảm ơn sư phụ".
Tần Lâm gật đầu, những lời này của sư phụ Dương Chí đem lại nhiều lợi ích cho anh, muốn đột phá và mạnh hơn, muốn đả thông kinh mạch thứ tám thì cần có được nghị lực kiên định bền bỉ.
Dương Chí hỏi.
"Bố con có khỏe không?"
Tần Lâm nói.
"Bố con rất ổn, sư phụ không cần lo. Ông ấy vì quốc gia, hai mươi năm như một chưa từng để người ngoài coi thường, cũng chưa từng để mất mặt của Côn Luân".
"Được! Tốt lắm!"
"Tên Tần Trì này, từ nhỏ đến lớn có chí hướng xa, tất cả mọi người đều muốn trường sinh, chỉ có mình cậu ấy là chẳng quan tâm, không có gì ràng buộc được cậu ấy, nhưng cậu ấy vì dân vì đất nước, vì đại nghĩa như vậy khiến người ta không bì kịp. Mỗi người đều có mục tiêu, đều có ước mơ riêng, bố con là thiên tài hiếm có. Nếu như hai mươi năm nay cậu ấy luôn ở trên núi tu luyện thì chắc cũng là người duy nhất có năng lực bằng sư tổ con. Nhưng vì nước nhà, cậu ấy đã buông bỏ hết thảy, vì nhân dân, vác gánh nặng lên vai, người như vậy đúng là niềm kiêu ngạo của Côn Luân".
Dương Chí cảm khái mà nói, nhớ đến Tần Trì, ánh mặt của ông dịu dàng hơn nhiều. Tần Trì năm xưa vừa là học trò vừa là bạn của ông, bởi vì khi vừa bái sư nhập sơn môn, ông dạy Tần Trì rất nhiều thứ, cho đến khi ông không còn cái gì để dạy nữa, Tần Trì mới học nghệ với sư phụ. Vậy nên Dương Chí rất nhớ Tần Trì, tiếc rằng hai mươi năm rồi, bọn họ chưa gặp lại nhau.
Tần Trì không làm gì bôi xấu bọn họ, đệ tử đi ra khỏi Côn Luân đến nay đều là người có thể làm bá chủ một phương.
Dương Chí vô cùng vui, năm đó sư phụ ngăn cản Tần Trì xuống núi, vì không muốn một mầm mống tốt như vậy bị tiêu diệt. Tần Trì vốn có thể đạt đến tầm cao mới, nhưng ông ấy vẫn vì trách nhiệm và lý tưởng của mình mà rời khỏi núi Côn Luân.
Tất cả điều này, không thể không nói đều là số phận, hai mươi năm sau, Tần Trì mặc dù không trở lại nhưng ông ấy lại đưa con trai của mình đến, cũng là một hạt giống tốt đến học võ.
Chỉ mong những tâm nguyện mà năm đó bố anh chưa hoàn thành, bây giờ Tần Lâm sẽ không để ông thất vọng!
"Được rồi, con đi xuống đi, ta sẽ gọi sư huynh của con đến sắp xếp cho con".
Sau khi rời khỏi đại điện, không bao lâu sau, chắc chỉ bằng thời uống một chén trà, một anh thanh niên vóc dáng cao gầy, khoảng chừng ba mươi tuổi đi về phía anh.
Người này trông có vẻ chẳng có gì là xuất sắc, nhưng khí tức trên người anh ta lại rất tự nhiên, hơn nữa vô cùng hài hòa, ánh mắt sắt bén như dao khiến cho người ta cảm thấy ngang ngược.
Người này không đơn giản!
"Tần Lâm đúng không? Sư phụ đã nói với huynh rồi, đệ đi với huynh, huynh là nhị sư huynh của đệ Lâm Trung Nghĩa, từ nay về sau, đệ có chuyện gì có thể tìm huynh, khoảng thời gian này đệ cứ nghỉ ngơi ở Côn Luân. Trông đệ có vẻ có thực lực không tầm thường, hơn nữa nghe nói còn là con trai của ngũ sư thúc, có vẻ như cũng có chuẩn bị mới đến đây, xuất thân tốt, căn cơ tốt".
Lâm Trung Nghĩa vỗ vai Tần Lâm, cười nói, cái vỗ vai này đã khiến Tần Lâm ước lượng được thực lực của anh ta.
Tần Lâm gật đầu, bình tĩnh tỉnh bơ, Lâm Trung Nghĩa cũng rất kinh ngạc, tên này có bản lĩnh đấy.
Tần Lâm gật đầu.
"Nhị sư huynh thật lễ độ".
Hai người đi xuống bên dưới đại điện, bên dưới một khe núi khác, nơi này cách điện Côn Luân rất xa nhưng xung quanh cách mỗi trăm thước đều có sơn động, cũng là nơi các sư huynh sư đệ nghỉ ngơi, sau này chắc anh cũng thường xuyên ở lại đây.
"Côn Luân chúng ta có tổng cộng hơn trăm người, tám vị sư thúc, thực ra là chín vị, có điều bố đệ không ở lại Côn Luân nên chỉ có bát mạch, mỗi mạch đều là cao thủ, đừng coi thường bọn họ, hơn nữa mỗi vị sư thúc đều có phương pháp dạy dỗ, phương pháp tu luyện riêng, đệ không thể khinh thường ai, lời của sư phụ chính là lệnh, nhất định phải phục tùng, chỉ cần tu luyện thành công, Côn Luân sẽ không để đệ mai một, nếu như có thể nhận được sự chỉ dạy của sư tổ thì đúng phúc ba đời".
Lâm Trung Nghĩa nói một tràng, Tần Lâm cũng vui vẻ nghe.
"Từ ngày mai, huynh sẽ tiếp đón đệ, đệ tu luyện với huynh đi, ha ha ha".
Lâm Trung Nghĩa lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, trông hoàn toàn không giống người tự cao tự đại, chẳng trách sư phụ lại sắp xếp anh ta tiếp đón Tần Lâm, nếu như mà để một tên kiêu căng đến thì đúng là vui rồi.
Nếu đã đến đây thì phải yên tâm mà ở đây, bây giờ anh cần bắt đầu lại khoảng thời gian tu luyện rồi.
Tần Lâm hỏi.
"Vậy sư đệ ở đâu?"
Lâm Trung Nghĩa nói.
"Ở đó, sư đệ tự đào một cái động riêng nhé".
Tôi tự đào một cái động?
Tần Lâm sững sờ, cười gượng, đây đúng là một chuyện không đơn giản, có vẻ như anh hết đường thoát rồi.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Người đến núi Côn Luân học nghệ đều phải trải qua bước đầu tiên này, cũng là để sư đệ rèn luyện, đừng có khinh thường việc đào động, có nhiều người mất đến năm ngày bảy ngày, có người mất chục ngày nửa tháng, nhưng nó có thể rèn luyện tính kiên nhẫn của đệ. Nếu như sư đệ muốn dùng công cụ thì chỗ sư huynh có đấy".
Tần Lâm phất tay.
"Không cần".
Mười ngày tám ngày? Thế thì lỡ hết thì giờ, anh dùng Thất Tinh Long Uyên chắc có thề đào được một cái động.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Vậy sư đệ dùng gì? Chẳng nhẽ đệ định dùng tay đào?"
Tần Lâm nhún vai, cười gượng.
"Sư đệ đâu ngu đến vậy".
Anh búng tay, thanh kiếm xuất hiện, Thất Tinh Long Uyên nháy mắt rơi xuống từ không trung, đáp thẳng vào tay anh, kiếm ong ong rung lên, mình kiếm lóe sáng, mang theo hàn khí, kiêu ngạo lạnh lùng, thanh cao thành thật, quả đúng là hữu danh kỳ thực!
"Kiếm tốt!"
Hai mắt của Lâm Trung Nghĩa phát sáng, thậm chí hơi kích động đến mức không kìm được, thanh kiếm này kinh khủng quá, đúng là khiến người ta kinh ngạc, anh ta chưa từng thấy được thanh bảo kiếm nào lợi hại đến vậy đây, thanh kiếm xuất hiện giữa không trung, khiến cho người ta cảm thấy khí lạnh đang ép dần tới.
Lâm Trung Nghĩa không ngờ Tần Lâm có bảo bối tốt như vậy, ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ, buột miệng nói nên lời, nhưng anh ta cũng chỉ có thể thầm than thở, bảo kiếm tuy tốt nhưng không phải ai cũng điều khiển được, hơn nữa thứ không thuộc về mình, cho dù có thích anh ta cũng sẽ không tranh giành.
"Thanh bảo kiếm này đúng là hiếm có khó tìm, hơn nữa còn tỏa ra khí phách cao ngạo lạnh lùng trong trẻo, ánh sáng trên lưỡi kiếm, khí thế khiếp người, đúng là một thanh kiếm tốt".
Lâm Trung Nghĩa mặt mày hâm mộ, đồng thời cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
"Đợi một chút, đệ định dùng thành bảo kiếm tuyệt đỉnh này để đào một cái hang à? Nhỡ may gãy thì thế nào? Thế thì tiếc lắm đấy".
"Nếu thật sự bị gãy thì nó không phải là một thanh kiếm tốt".
Tần Lâm cười nhạt nói, khiến cho Lâm Trung Nghĩa không khỏi đấm ngực giậm chân, một thanh kiếm tốt như vậy lại dùng để đào đá, đúng là phí của trời.
"Sư đệ bắt đầu đây, nhị sư huynh".
Tần Lâm cẩn thận đạp chân vào vách đá, liên tục đạp, giẫm lên một cái vách, cuối cùng lựa chọn một nơi cách mặt đất trăm thước, bắt đầu cầm kiếm đào.
Nếu như mất tám đến mười ngày thì mình ngủ ở đâu đây.
"Xoạt xoạt xoạt..."
"Xoạt xoạt xoạt..."
Tần Lâm tạo ra tiếng động không nhỏ, hơn nữa Lâm Trung Nghĩa vẫn luôn đứng bên nhìn, Thất Tinh Long Uyên của Tần Lâm quả nhiên là thanh kiếm tốt, đồng thời cũng không xảy ra chuyện gãy kiếm như anh ta tưởng tượng, ngược lại, mỗi khi thanh kiếm chém xuống như chém dưa vậy, chẳng mấy chốc đã đào được một hang động không không nhỏ, hơn nữa tốc độ chỉ có nhanh lên chứ không có chậm đi, phương pháp này thực sự khiến Lâm Trung Nghĩa vô cùng ngưỡng mộ.
"Lúc trước mình mà có một thanh kiếm tốt thế này thì cần gì khổ sở bảy ngày bảy đêm chứ".
Lâm Trung Nghĩa thở dài một tiếng, năm xưa khi đào động, anh ta suýt nữa mệt chết người, cảm giác ấy vẫn còn hằn sâu trong tâm trí anh ta.
Nhưng tốc độ của Tần Lâm thực sự nhanh, dường như chưa đến một tiếng đã đào được hơn nửa, hơn nữa anh còn vô cùng ung dung.
Có điều trông thì đơn giản nhưng Tần Lâm tốn không biết bao nhiêu sức lực, điều này chẳng cần nghi ngờ.
Khoảng hai tiếng sau, Tần Lâm cuối cùng cũng đào được một cái động, so với hang động của mấy sư huynh ở xa thì to hơn nhiều.
Lâm Trung