Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1445: Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó!
"Được! Đứng dậy đã rồi nói tiếp, Côn Luân chúng ta không có nhiều phép tắc như vậy, chỉ cần tôn sư trọng đạo là được”.
Dương Chí gật đầu, ông cảm thấy khá hài lòng với Tần Lâm, dù sao anh cũng là con trai của lão ngũ, hơn nữa lại còn một mình ở Côn Luân, vậy cũng chắc là được Tần Trì kỳ vọng rất nhiều.
“Vâng”.
Tần Lâm đứng lên, hơi cúi người rồi cung kính nói.
Thứ nhất, ông ấy là đại sư huynh của bố, đương nhiên thực lực cũng không tệ, bản thân chắc chắn sẽ không thể là đối thủ của ông, thứ hai, thân phận cũng tương đương, còn điều thứ ba là trong ba người này, anh vẫn cảm thấy đại sư bá hợp với ý mình nhất.
"Sau này phải làm khổ đại sư huynh rồi, phải dạy dỗ một đứa nhóc không biết tôn sư trọng đạo là gì, Côn Luân không phải là nơi vô pháp vô thiên, nếu như ở đây có bất kỳ mâu thuẫn nào với các sư tôn thì đừng trách tôi vô tình”.
Diệp Toàn Cơ nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Cố gắng theo đại sư mà học nhé, bố cậu năm đó cũng là nhờ theo đại sư huynh đấy, cũng gần được coi như là một phần sư phụ rồi”.
Tằng Quảng nhìn Tần Lâm rồi nói.
“Cảm ơn tam sư bá đã dạy dỗ”.
Tần Lâm cười rồi gật đầu.
Lúc này, Tằng Quảng và Ngộ Diên cũng đã rời khỏi đại điện, giờ chỉ còn lại Tần Lâm và Dương Chí.
"Sư phụ, từ nay về sau mong người chỉ bảo nhiều hơn, Tần Lâm nhất định sẽ khiêm tốn học tập”.
Tần Lâm nói với vẻ kính cẩn.
"Con rất có phong thái của bố mình, nhưng đừng gay gắt quá, nếu cương quá thì sẽ dễ gãy, đây là điều cấm kỵ nhất. Nhị sư bá của con không có ý xấu đâu, ông ấy chỉ có chút bất bình cũ với bố con mà thôi, bình thường ông ấy rất tốt bụng. Bố con hồi đó cũng quá gay gắt nên mới làm mất lòng nhiều người, ở Côn Luân vẫn còn rất nhiều người cảm thấy cậu ấy ngứa mắt, trừ ta ra thì chưa có ai mà chưa từng bị cậu ấy xử qua cả”.
Dương Chí mỉm cười.
Tần Lâm sửng ra một lúc, xem ra chắc là nhị sư bá cũng từng có mâu thuẫn với bố nên đâm ra mới thù hằn anh như vậy.
“Con xin ghi nhớ”.
Tần Lâm cúi nhẹ đầu.
"Bố con gửi con đến đây thì chắc là cậu ấy đã tính từ lâu rồi, muốn con ở đây học nghệ, ta có thể dạy tất cả cho con, không có giấu giếm gì hết, nhìn thấy con lại làm ta nhớ đến hình dáng lão ngũ khi xưa, nháy mắt đã hơn hai mươi năm, ha ha ha, thời gian đúng là không tha ai mà”.
Dương Chí cười nói, mặc dù đã sáu mươi tuổi, nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn, thân thể cũng rất cường tráng.
"Cám ơn sư phụ, nhưng con có một câu hỏi, tại sao trên đời có rất nhiều cao thủ nhưng vẫn không bao giờ thấy bọn họ xuất hiện vậy, chẳng lẽ người gia nhập vào các môn phái võ cổ truyền đều không có ham muốn hay dục vọng sao? Bọn họ có những khả năng đặc biệt, có thể phục vụ cho đất nước, mở ra một con đường riêng cho cuộc sống của họ, chẳng lẽ những người tu luyện đều không có tạp niệm ư?”
Tần Lâm có hơi không dám tin, dù gì ở trên đời thì cũng sẽ dính bụi trần, thật sự thì có bao nhiêu người có thể chịu đựng được gian khổ chứ?
"Xem ra có vẻ bố con đã không nói cho con biết mọi chuyện”.
Dương Chí trầm ngâm.
“Xin sư phụ khai sáng cho”.
Tần Lâm ngờ vực nhìn Dương Chí.
"Không phải bọn họ không có tạp niệm, nhưng một khi đã đi vào con đường võ đạo thì không phải là cứ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, con đường của kẻ mạnh bắt buộc phải chịu được cám dỗ và tịnh tâm mới được. Núi Côn Luân cũng có những quy định riêng của núi Côn Luân. Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, nếu muốn rời khỏi Côn Luân thì chỉ có hai cách, một là đợi cho đến sáu mươi tuổi, hai là phải thách đấu với mười vị sư huynh đệ, nếu như thắng hết thì sẽ được xuống núi”.
Dương Chí nghiêm túc nói.
"Vậy có nghĩa là, bố con..."
Tần Lâm hơi sửng sốt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, chẳng lẽ bố đã phải đánh hết để được xuống núi hay sao?
Dương Chí gật đầu, ông cảm thấy khá hài lòng với Tần Lâm, dù sao anh cũng là con trai của lão ngũ, hơn nữa lại còn một mình ở Côn Luân, vậy cũng chắc là được Tần Trì kỳ vọng rất nhiều.
“Vâng”.
Tần Lâm đứng lên, hơi cúi người rồi cung kính nói.
Thứ nhất, ông ấy là đại sư huynh của bố, đương nhiên thực lực cũng không tệ, bản thân chắc chắn sẽ không thể là đối thủ của ông, thứ hai, thân phận cũng tương đương, còn điều thứ ba là trong ba người này, anh vẫn cảm thấy đại sư bá hợp với ý mình nhất.
"Sau này phải làm khổ đại sư huynh rồi, phải dạy dỗ một đứa nhóc không biết tôn sư trọng đạo là gì, Côn Luân không phải là nơi vô pháp vô thiên, nếu như ở đây có bất kỳ mâu thuẫn nào với các sư tôn thì đừng trách tôi vô tình”.
Diệp Toàn Cơ nói xong liền đứng dậy rời đi.
"Cố gắng theo đại sư mà học nhé, bố cậu năm đó cũng là nhờ theo đại sư huynh đấy, cũng gần được coi như là một phần sư phụ rồi”.
Tằng Quảng nhìn Tần Lâm rồi nói.
“Cảm ơn tam sư bá đã dạy dỗ”.
Tần Lâm cười rồi gật đầu.
Lúc này, Tằng Quảng và Ngộ Diên cũng đã rời khỏi đại điện, giờ chỉ còn lại Tần Lâm và Dương Chí.
"Sư phụ, từ nay về sau mong người chỉ bảo nhiều hơn, Tần Lâm nhất định sẽ khiêm tốn học tập”.
Tần Lâm nói với vẻ kính cẩn.
"Con rất có phong thái của bố mình, nhưng đừng gay gắt quá, nếu cương quá thì sẽ dễ gãy, đây là điều cấm kỵ nhất. Nhị sư bá của con không có ý xấu đâu, ông ấy chỉ có chút bất bình cũ với bố con mà thôi, bình thường ông ấy rất tốt bụng. Bố con hồi đó cũng quá gay gắt nên mới làm mất lòng nhiều người, ở Côn Luân vẫn còn rất nhiều người cảm thấy cậu ấy ngứa mắt, trừ ta ra thì chưa có ai mà chưa từng bị cậu ấy xử qua cả”.
Dương Chí mỉm cười.
Tần Lâm sửng ra một lúc, xem ra chắc là nhị sư bá cũng từng có mâu thuẫn với bố nên đâm ra mới thù hằn anh như vậy.
“Con xin ghi nhớ”.
Tần Lâm cúi nhẹ đầu.
"Bố con gửi con đến đây thì chắc là cậu ấy đã tính từ lâu rồi, muốn con ở đây học nghệ, ta có thể dạy tất cả cho con, không có giấu giếm gì hết, nhìn thấy con lại làm ta nhớ đến hình dáng lão ngũ khi xưa, nháy mắt đã hơn hai mươi năm, ha ha ha, thời gian đúng là không tha ai mà”.
Dương Chí cười nói, mặc dù đã sáu mươi tuổi, nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn, thân thể cũng rất cường tráng.
"Cám ơn sư phụ, nhưng con có một câu hỏi, tại sao trên đời có rất nhiều cao thủ nhưng vẫn không bao giờ thấy bọn họ xuất hiện vậy, chẳng lẽ người gia nhập vào các môn phái võ cổ truyền đều không có ham muốn hay dục vọng sao? Bọn họ có những khả năng đặc biệt, có thể phục vụ cho đất nước, mở ra một con đường riêng cho cuộc sống của họ, chẳng lẽ những người tu luyện đều không có tạp niệm ư?”
Tần Lâm có hơi không dám tin, dù gì ở trên đời thì cũng sẽ dính bụi trần, thật sự thì có bao nhiêu người có thể chịu đựng được gian khổ chứ?
"Xem ra có vẻ bố con đã không nói cho con biết mọi chuyện”.
Dương Chí trầm ngâm.
“Xin sư phụ khai sáng cho”.
Tần Lâm ngờ vực nhìn Dương Chí.
"Không phải bọn họ không có tạp niệm, nhưng một khi đã đi vào con đường võ đạo thì không phải là cứ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, con đường của kẻ mạnh bắt buộc phải chịu được cám dỗ và tịnh tâm mới được. Núi Côn Luân cũng có những quy định riêng của núi Côn Luân. Lên núi thì dễ, xuống núi mới khó, nếu muốn rời khỏi Côn Luân thì chỉ có hai cách, một là đợi cho đến sáu mươi tuổi, hai là phải thách đấu với mười vị sư huynh đệ, nếu như thắng hết thì sẽ được xuống núi”.
Dương Chí nghiêm túc nói.
"Vậy có nghĩa là, bố con..."
Tần Lâm hơi sửng sốt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, chẳng lẽ bố đã phải đánh hết để được xuống núi hay sao?