Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1424-1427
Ô Thanh Sơn gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Người đã đi rồi, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết bước tiếp theo Tần Trì sẽ làm ra chuyện gì, đây là sự uy hiếp vô hình đối với bất kỳ ai.
Nhưng dù sao người cũng đã đi rồi, hơn nữa đã cầu xin Ô Thanh Sơn giúp đỡ, ông ấy đương nhiên không thể giương mắt đứng nhìn, thân là chủ của bang Thanh Long, có thể Tần Trì sẽ không chịu thua ông, nhưng dù gì cũng là người thân quen, Tần Trì chắc chắn sẽ nể mặt.
Nhưng mà lúc này chắc chắn phải khiến nhà họ Bạch trả giá.
Đây là điều đương nhiên, không phải nghi ngờ gì nữa.
Ô Thanh Sơn biết rõ, Tất Bạch Hoa và Bạch Triết càng rõ hơn.
Bởi vì ông không đấu lại được với người ta, người ta giết ông dễ như trở bàn tay, cao thủ bảng Rồng trong mắt Tần Trì chẳng là cái thá gì.
Ai có thể đấu lại được Tần Trì chứ?
Hơn nữa không phải bọn họ thua dưới tay Tần Trì mà là Tần Lâm, việc này càng mất mặt hơn, nhưng mất mặt còn tốt hơn là gia tộc bị diệt vong.
“Được rồi, chuyện đã đến nước này tôi đành phải ra mặt, ai bảo chúng ta là anh em mười mấy năm chứ”.
Ô Thanh Sơn lắc đầu, nhìn Tất Phương Hoa rồi cười.
“Chỉ cần có thể khiến Tần Trì nương tay tha thứ, nhà họ Bạch tôi nguyện hy sinh tất cả”.
Bạch Triết nghiến răng nói, xem ra không xuống nước không được.
Nhưng chỉ cần giúp nhà họ Bạch bình yên vô sự, cho dù hy sinh nhiều hơn nữa cũng chẳng là gì.
“Được, chỉ cần ông hiểu là được, chắc Tần Trì sẽ nể mặt tôi thôi, đến lúc đó phải xem nhà họ Bạch các người có thể giải quyết êm đẹp được hay không”.
Ô Thanh Sơn nói với Bạch Triết.
“Đa tạ Đông Long chủ”.
Bạch Triết cảm ơn rối rít, dù sao thì đây cũng là đại sự liên quan đến nhà họ Bạch, gia tộc Bạch Thị nhất định sẽ thận trọng.
“Vậy thì đa tạ ông Ô nhé, ha ha ha, lần này ông hãy cố gắng nói chuyện với Tần Trì, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không làm ông thất vọng”.
Tất Phương Hoa cười nói, ngay cả ông ta cũng thấy kinh hồn bạt vía, nhỡ đâu Tần Trì thực sự điên lên đòi đối phó với nhà họ Bạch, đến lúc đó ngay cả ông ta cũng chẳng lo nổi cho bản thân.
“Được”.
Ô Thanh Sơn gật đầu.
Lúc này Bạch Triết và Tất Phương Hoa nhìn nhau rồi rời khỏi căn tứ hợp viện.
Trong từ đường ở trang viên nhà họ Bạch.
Lúc này tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều đang đợi Bạch Triết trở về.
Ông ta là trụ cột thực sự của nhà họ Bạch, nếu như nói rằng Bạch Triển Đường là gia chủ, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ ở bên ngoài thì Bạch Triết chính là nhân vật linh hồn ảnh hưởng đến tương lai phát triển của nhà họ Bạch.
Giới hạn trên của Bạch Triết quyết định địa vị của nhà họ Bạch ở thủ đô, giới hạn trên của Bạch Triển Đường quyết định xem ông ta có thể giúp nhà họ Bạch có chỗ đứng thế nào ở thủ đô, khiến các gia tộc khác phục tùng ra sao.
Lúc này Bạch Triển Đường u ám mặt mày, Bạch Thiếu Đình bị người ta chặt đứt cánh tay, đây là nỗi nhục lớn của nhà họ Bạch, nhất định phải báo thù.
Vì thế Bạch Triết mới đi tìm Long chủ của bang Thanh Long để giúp bọn họ báo thù rửa hận.
Lúc này tất cả người nhà họ Bạch đều đang đợi Bạch Triết chiến thắng trở về.
“Lần này cháu nhất định phải băm tên khốn đó thành trăm mảnh”.
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nói.
“Ông nội phải bảo ông hai báo thù cho cháu đấy”.
“Yên tâm đi, không ai chạy thoát được đâu, đến lúc đó ông nhất định sẽ khiến tất cả mọi người đều phải phục tùng dưới chân nhà họ Bạch ta, nhà họ Tạ cũng không cần tồn tại nữa”.
Bạch Triển Đường lạnh lùng nói, mặc dù lão nhị không màng thế sự nữa nhưng vào thời khắc quan trọng cũng chỉ có cao thủ bảng Rồng như lão nhị mới có thể trở thành trụ cột thực sự bảo vệ cho nhà họ Bạch.
Bây giờ Bạch Triết đi mời bang Thanh Long chắc chắn sẽ không có sơ suất gì.
“Cháu yên tâm, ông hai nhất định sẽ không khiến cháu phải chịu tủi nhục vô ích đâu, hơn nữa bây giờ đã là chuyện của cả nhà họ Bạch rồi, cho dù là Tần Lâm hay nhà họ Tạ đều phải chịu tội”.
Bạch Phàm nói.
“Ông hai! Ông hai về rồi!”
“Ông hai!”
Lúc này ngoài cổng vang lên âm thanh ồn ào.
“Chú hai!”
Mắt Bạch Phàm sáng rực lên, cuối cùng Bạch Triết cũng đã về, bây giờ cả nhà đều đang ngóng trông ông ta.
“Thế nào rồi lão nhị?”
Bạch Triển Đường nhìn Bạch Triết, thấy sắc mặt của ông ta có chút khó coi, lẽ nào bang Thanh Long không chịu ra tay sao?
“Đúng đấy ông hai, ông nói gì đi chứ, rốt cuộc có chuyện gì rồi! Cháu sẽ không tha cho tên Tần Lâm, nhất định phải báo mối thù chặt tay!”
Bạch Thiếu Đình phẫn nộ nói, anh ta hận Tần Lâm đến tận xương tủy, cả con tiện nhân Tạ Hồng Mai nữa cũng không phải loại dễ đối phó.
“Bốp”.
Bạch Triết quay người tát Bạch Thiếu Đình một phát, anh ta bị tát đến mức ong đầu ù tai, ngã xuống đất, ánh mắt bàng hoàng, bộ dạng vô cùng ấm ức.
“Chuyện gì vậy chứ?”
Bạch Phàm sững sờ, thậm chí còn không dám nói gì nữa, đối với nhà họ Bạch mà nói e rằng chuyện ngày hôm nay không thể nào giải quyết êm đẹp được.
Trừ Bạch Phàm và Bạch Triển Đường ra không ai dám nói chuyện với Bạch Triết, ông hai nhà họ Bạch một khi phẫn nộ sẽ rất đáng sợ, ai dám nói nhiều chứ?
Bạch Thiếu Đình sợ hãi run lẩy bẩy, vẻ mặt hoang mang, anh ta không biết mình đã làm sai chuyện gì mà ông hai lại hành động như thế, sao anh ta không sợ được chứ?
“Lão nhị, chuyện đã thế này rồi rốt cuộc kết quả ra sao, chú nói đi? Rốt cuộc phải làm sao? Nếu thể diện nhà họ Bạch chúng ta bị mất một cách dễ dàng như thế thì sau này không thể nào đứng vững ở thủ đô được”.
Bạch Triển Đường nói.
Bạch Triết nhìn anh trai Bạch Triển Đường, thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Bây giờ không còn là vấn đề thể diện của nhà họ Bạch nữa, người ta không đến tìm chúng ta là tốt lắm rồi”.
“Ý gì vậy chứ? Lẽ nào tên Tần Lâm đó còn muốn đối phó với nhà họ Bạch chúng ta sao? Đúng là nực cười, Bạch Triển Đường tôi tung hoành mấy chục năm số người dám nói ra câu nói này ở thủ đô chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
Bạch Triển Đường hừ lạnh một tiếng.
“Tên Tần Lâm rất khó đối phó, nhưng bố cậu ta còn khó đối phó hơn”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
“Bố nó là ai mà lại dạy ra thằng con mất nết như thế, nhà họ Bạch phải dạy dỗcho nó một bài học mới được”.
Bạch Triển Đường tiếp tục nói.
“Anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện ngày hôm nay nhà họ Bạch ta đã bị kẻ khác dòm ngó đến, bây giờ không phải là vấn đề của nhà họ Bạch mà là người ta có bằng lòng tha cho chúng ta hay không. Đối với bọn họ, chúng ta chỉ là loại hữu danh vô thực, họ muốn diệt trừ nhà họ Bạch là chuyện dễ như trở bàn tay, không chút chút áp lực nào cả”.
Bạch Triết nhất mạnh từng câu từng chữ khiến Bạch Triển Đường vô cùng sững sờ, có thể khiến Bạch Triết nói ra câu này, rốt cuộc kẻ địch là ai?
“Long chủ cũng không giúp được chuyện này, đến bang Thanh Long mà ông ta cũng không coi ra gì, em chỉ có thể nói rằng lần này thằng phế vật Bạch Thiếu Đình đã động phải nhân vật đáng gờm, rất có thể bây giờ người ta sẽ đến tìm nó để tính sổ”.
Bạch Triết cười khẩy nói.
“Hơn nữa chỉ cần bất cẩn một chút là có thể khiến nhà họ Bạch ta rơi vào đường cùng, muôn đời muôn kiếp không trở lại được, cho dù là bang Thanh Long cũng chỉ có thể ra mặt hòa giải, muốn thay đổi hoàn toàn cục diện là điều khó nói, ngay cả em cũng không có năng lực này”.
Nhân vật đáng gờm?
Mặt Bạch Triển Đường biến sắc, ngay cả Bạch Triết cũng đã nói thế rồi, ông ta không dám có bất kỳ sự hoài nghi nào, mấy năm qua chưa từng có nhân vật bí hiểm nào khiến lão nhị thấy khó xử như này.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là có thể người ta sẽ phản công, khiến bọn họ phải trả cái giá đắt.
“Nói như thế thì bây giờ chúng ta không những không thể giết chết được Tần Lâm mà còn rơi vào nguy hiểm sao?”
Bạch Phàm ngây người ra, mặc dù với thực lực của chú hai chưa chắc có thể thiên hạ vô địch nhưng ông ta đã kết hợp với cao thủ bảng Rôngg, đi cầu cứu sự viện trợ của bang Thanh Long mà vẫn không làm được gì, tin tức này khiến họ thấy tuyệt vọng.
“Tinh tinh!”
Lúc này điện thoại của Bạch Triết vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị là Long chủ Tất Phương Hoa, ông ta lập tức nghe máy.
“Bảo thằng cháu mất nết của ông đến cửa nhà họ Tạ dập đầu một trăm cái để tạ tội đi, thiếu một cái cũng không được”.
Sau khi tắt cuộc gọi của Long chủ Tất Phương Hoa, khóe môi Bạch Triết giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng đây là kết cục cuối cùng của bọn họ, cũng là kết cục tốt nhất.
Bạch Triết từng nói rồi, cho dù thế nào đi nữa thì nhà họ Bạch cũng sẽ chấp nhận, lúc này không còn sự lựa chọn nào khác.
“Thế lực phía sau Tần Lâm quá đáng sợ, chúng ta hoàn toàn không động vào được, chỉ có thể cam chịu mà thôi”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
Vẻ mặt Bạch Triển Đường cứng đờ lại, em hai đã nói như thế rồi vậy thì chắc chắc không thể cứu vãn được nữa.
Người nhà họ Bạch giương mắt nhìn nhau, xem ra lần này gia tộc đã gặp phiền phức thật rồi.
Bạch Triển Đường biết rõ ở cái đất Hoa Hạ này thực lực của Bạch Triết rất khủng khiếp, cộng thêm sức mạnh của bang Thanh Long và mối quan hệ rộng khắp thủ đô của nhà họ Bạch thì tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Nhưng cho dù là như thế cũng không thể nào đấu lại được Tần Lâm, điều này đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Người nhà họ Bạch đã động đến nhân vật đáng gờm.
Bạch Triết lăn lộn ở thủ đô đã từng ấy năm, có thể trở thành gia chủ của nhà họ Bạch đương nhiên không phải là loại tầm thường, lời nói cuối cùng của Bạch Triết chính là vận mệnh của nhà họ Bạch.
“Chú hai, cháu không can tâm!”
Vẻ mặt Bạch Phàm trở nên u ám, dù sao nhà họ Bạch cũng là gia tộc có thế lực lớn mạnh, nhận thua dễ dàng như thế ông ta thực sự không can tâm.
Bao nhiêu năm qua nhà họ Bạch luôn độc nhất vô nhị ở đất thủ đô.
“Không can tâm? Dựa vào cháu? Một tên rác rưởi thuộc Bảng Rồng thấp kém sao?”
Bạch Triết cười khinh rồi nói.
Lúc này sắc mặt Bạch Phàm trở nên u ám, cuộn chặt nắm đấm, xương kêu rắc rắc.
“Đừng bất mãn, đây là câu nói mà bố Tần Lâm nói với chú, trong mắt ông ta kẻ mạnh trong bảng Rồng chỉ là rác rưởi mà thôi, ngay cả chú cũng phải khiếp sợ. Coi cao thủ bảng Rồng như rơm rác, cháu nghĩ xem người như vậy sẽ đáng sợ ra như thế nào chứ?”
Ánh mắt Bạch Triết lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Bạch Phàm, lúc này ông ta bất chợt rùng mình, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi.
Coi cao thủ bảng Rồng như rơm rác?
Nhân vật này phải đáng sợ như nào chứ!
“Đừng tự phụ quá, trong mắt người khác chúng ta là kẻ mạnh được xứng danh bảng Rồng, có một không ai ở Hoa Hạ. Nhưng trong mắt Tần Trì chúng ta chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, đó chính là sự khác biệt!”
Bạch Triết thở dài, lòng đau như cắt, chẳng phải ông ta không phẫn nộ, không buồn bực sao?
Nhưng bản thân lại ở thế yếu hơn Tần Trì, trong mắt người ta ông chỉ là rác rưởi mà thôi, yếu không thể địch lại mạnh chính là nguyên nhân thực tế nhất.
Người nhà họ Bạch im lặng, lúc này không còn đường lui nữa rồi.
Sự ngạo mạn ban đầu đã biến mất hoàn toàn, cuối cùng người nhà họ Bạch đã bị người khác trấn áp.
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Bạch Triển Đường nói, chuyện này chưa thể kết thúc được.
“Bây giờ chúng ta đã là cá nằm trên thớt rồi, cách duy nhất đó là bảo Bạch Thiếu Đình đến nhà họ Tạ dập đầu một trăm cái để tạ tội, thiếu một cái cũng không được!”
Bạch Triết nói, tất cả người nhà họ Bạch đều nháo nhào lên.
“Làm vậy sao được chứ? Nhà họ Bạch chúng ta là gia tộc đứng đầu thủ đô đấy”.
“Đúng thế, lẽ nào nhà họ Bạch thực sự phải đi dập đầu nhận tội sao? Chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”
“Đã bao giờ nhà họ Bạch ta làm ra chuyện nhục nhã như thế chứ?”
Người nhà họ Bạch đều nháo nhào lên tiếng, mặt ai nấy đều tái mét, thẹn quá hóa giận.
"Lão Tam, mau dẫn Thiếu Đình đi đi".
Bạch Triển Đường trầm giọng nói.
Lúc này người nhà họ Bạch đều ngây người, nhưng bọn họ không có sự lựa chọn khác, đặc biệt là người chủ gia đình như Bạch Triển Đường buộc phải làm tất cả mọi người hài lòng, hơn nữa vào thời khắc quan trọng chỉ có thể hy sinh bản thân vì tập thể.
Một mình Bạch Thiếu Đình sao có thể so sánh với vận mệnh của nhà họ Bạch được, cho nên Bạch Thiếu Đình buộc phải hy sinh, hơn nữa rõ ràng là bây giờ anh ta đã không thể gánh vác được trách nhiệm của nhà họ Bạch nữa, anh ta vốn là nhân tài trẻ xuất sắc nhất của nhà họ Bạch, nhưng chính anh ta lại hủy hoại bản thân, kết quả là người nhà họ Bạch cũng phải bó tay.
"Ông nội, đừng, đừng mà ông nội…"
Bạch Thiếu Đình rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa nói, bảo anh ta dập đầu một trăm cái trước mặt nhà họ Tạ đúng là làm khó người ta quá? Không chỉ mỗi nhà họ Bạch mà sau này anh ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên ở đất thủ đô này nữa.
Chuyện này sẽ truyền đi khắp cả thủ đô trong vòng chưa đầy một ngày, đúng là giết người không cần dao mà.
Bạch Thiếu Đình vô cùng mong ngóng ông hai trở về, tưởng rằng ông hai sẽ nhờ vả được bang Thanh Long, lấy lại thể diện cho nhà họ Bạch, sau đó giết chết Tần Lâm dễ như trở bàn tay!
Nhưng ai mà có ngờ, sau khi ông hai trở về, mọi chuyện lại thay đổi, nhà họ Bạch bọn họ lại lâm vào cảnh vô cùng nguy khốn.
Sau lưng Tần Lâm còn có thế lực kinh khủng hơn nhà bọn họ, trong lòng Bạch Thiếu Đình không kiềm được cơn giận, vô cùng căm hận! Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, thằng khốn Tần Lâm đúng là khắc tinh của anh ta mà.
Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, nhìn ánh mắt kiên định của ông nội và vẻ mặt lạnh lùng của ông hai, Bạch Thiếu Đình vô cùng ủ rũ, cánh tay thì đã tàn phế mà bây giờ lại phải đi dập đầu tạ tội trước mặt nhà họ Tạ, tư cách người thừa kế nhà họ Bạch của anh ta cũng bị tước đoạt rồi.
Vận mệnh như đang trêu đùa anh ta vậy, khiến anh ta chết tâm hoàn toàn, nhưng nếu không đi thì nhà họ Bạch và cả anh ta sẽ bơ vơ không biết đi đâu về đâu.
Nhìn đứa cháu mình yêu thương nhất bị đánh tàn phế một cánh tay mới thảm hại làm sao, Bạch Triển Đường cũng rất đau lòng, nhưng hiện thực vốn tàn khốc như vậy, chuyện cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường.
Bây giờ ngay cả chú ba yêu thương anh nhất nhà cũng chỉ nhìn anh với vẻ xót xa, bây giờ Bạch Thiếu Đình chỉ có lựa chọn cam chịu số phận.
Người nhà họ Bạch cũng chỉ nhìn nhau không nói gì, bọn họ có thể giữ nguyên thân phận địa vị của bản thân là tốt lắm rồi, bọn họ vốn chẳng có quyền phát biểu về sự sống còn của nhà họ Bạch chứ đừng nói đến việc nói giúp Bạch Thiếu Đình một câu, nước lên đến đâu thì nhảy tới đó, Bạch Thiếu Đình đẩy nhà họ Bạch vào bước đường này nên bây giờ anh ta đã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ rồi.
"Thiếu Đình, đi thôi, đây có lẽ là kiếp nạn đã định trước của cháu".
Bạch Phàm vỗ vai Bạch Thiếu Đình nói.
Bạch Thiếu Đình gật đầu một cách vô hồn, cùng chú Ba đi đến nhà họ Tạ.
Bây giờ nhà họ Tạ đã rối hết cả lên rồi, cuộc chiến với nhà họ Bạch ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của nhà bọn họ, bây giờ cả thủ đô đều giấu kín với nhà họ Tạ, không ai dám nói nhiều.
Chuyện làm ăn của nhà họ Tạ xuống dốc không phanh, quan hệ xã giao cũng ngày càng kém, không ai muốn tiếp xúc với bọn họ, có lẽ chẳng bao lâu nữa nhà họ Tạ bọn họ sẽ sụp đổ mất.
Người nhà họ Tạ vô cùng đau đầu, Tạ Trường Hà thấy Tần Lâm và Tạ Hồng Mai quay về cũng tỏ vẻ không vui, nhưng bọn họ không thể địch nổi sức mạnh của Tần Lâm, cho dù không vừa ý cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Ôi, cháu còn biết đường về nhà sao? Hồng Mai, ông thấy cháu đã quên hết cả nhà họ Tạ rồi".
Tạ Trường Hà mỉa mai, ánh mắt vô cùng âm u, người làm chủ nhà như ông ta nhìn gia tộc ngày càng sa sút đương nhiên sẽ có cảm giác đau khổ.
"Không xong rồi, không xong rồi, ông chủ, người nhà họ Bạch lại đến rồi!"
Người hầu vội vàng bẩm báo, vẻ mặt trắng bệch.
"Lại đến rồi?"
Tạ Trường Hà run lẩy bẩy, mặc dù nhà họ Bạch không ra tay trực tiếp với bọn họ nhưng chỉ gián tiếp thôi cũng đã đủ khiến nhà họ Tạ sụp đổ rồi, vậy mà bây giờ nhà họ Bạch lại còn kéo nhau đến đây một lần nữa.
"Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà!"
Bây giờ trong lòng Tạ Trường Hà vô cùng đau khổ, nhà họ Tạ phải sụp đổ đã là chuyện không thể đảo ngược được nữa rồi, nhưng bây giờ lại còn không có cả đường lui, nhà họ Bạch đến một lần nữa e là sẽ lại đẩy bọn họ vào bước đường cùng rồi.
Vẻ mặt người nhà họ Tạ đều trở nên vô cùng khó chịu, những chuyện này đều do Tạ Hồng Mai gây ra, tất cả đều tại Tạ Hồng Mai.
Nhưng bây giờ bên cạnh Tạ Hồng Mai có Tần Lâm nên không ai dám hé một câu.
Cho dù là chủ nhà họ Tạ cũng chỉ có thể cam chịu chấp nhận.
"Ông ba, Bạch thiếu gia bọn họ đến rồi".
Tạ Trường Hà cười khổ, từng tuổi này rồi mà ông ta còn phải luồn cúi, đây chẳng phải là tư thế của kẻ yếu sao, ở thủ đô nhà họ Tạ vốn chẳng thể chống lại nhà họ Bạch, bây giờ bọn họ vốn đã rối loạn, thực lực cũng chẳng còn bao nhiêu, bọn họ chỉ là một gia tộc sắp sụp đổ mà thôi.
Trong lòng Tạ Trường Hà chỉ mong nhà họ Tạ không đuổi cùng giết tận thôi, có như vậy thì bọn họ mới còn một con đường sống, nhà họ Tạ chắc sẽ không thể đứng trong thập đại gia tộc ở thủ đô, nhưng cũng đừng tiêu diệt hết, đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
Lúc Bạch Thiếu Đình và Bạch Phàm nhìn thấy Tần Lâm thì lập tức run rẩy, bọn họ biết tất cả đều là vì người thanh niên trước mặt này, nhưng nhà họ Bạch cũng phải bó tay, đối diện với Tần Lâm, bọn họ không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu, thậm chí còn không biết phải làm gì mới phải.
"Tôi xin hai người, Bạch thiếu gia, ông ba, chúng tôi không có liên quan gì đến Tần Lâm cả, chúng tôi đã đuổi Tạ Hồng Mai ra khỏi nhà họ Tạ rồi, hai người để cho nhà họ Tạ chúng tôi một con đường sống đi, tôi cầu xin hai người đấy".
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Khuôn mặt nhăn nheo của Tạ Trường Hà đầy đau khổ và tuyệt vọng.
"Uỵch…"
Bạch Thiếu Đình quỳ xuống trước mặt nhà họ Tạ, động tác vô cùng thành thục, người nhà họ Tạ đều ngây ngốc, chuyện quái quỷ gì vậy?
Nà ní?
Bạch Thiếu Đình quỳ trước mặt tất cả mọi người, nhìn Tần Lâm một cái, trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác.
"Tôi xin lỗi anh Tần, những chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, Bạch Thiếu Đình tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong anh có thể cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi không dám đối đầu với nhà họ Tạ nữa, chỉ cần anh nói một câu tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa".
"Tôi xin lỗi! Bịch…"
"Tôi xin lỗi! Bịch…"
Nói một câu tôi xin lỗi lại dập đầu bịch một cái, Bạch Thiếu Đình vô cùng kiên quyết, vô cùng nghiêm túc, nếu đã lựa chọn vì nhà họ Bạch thì phải làm cho đến cùng.
Chỉ là dập đầu thôi mà? Chỉ là mất mặt thôi mà? Tai họa mà Bạch Thiếu Đình rước về thì bây giờ anh ta phải tự giải quyết.
Hành động của Bạch Thiếu Đình giống như một tên ngốc vậy, nhưng anh ta làm vậy càng khiến nhà họ Tạ khó hiểu hơn, Bạch Thiếu Đình tự cao tự đại, thiếu gia nhà họ Bạch lại đến dập đầu trước mặt bọn họ sao? Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi?
Không dám tin được nhưng không dám tin cũng đã chính mắt nhìn thấy rồi, Bạch Thiếu Đình chắc chắn không phải đến để gây chuyện mà là đến để dập đầu tạ lỗi với bọn họ.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Đúng đó, thiếu gia nhà họ Bạch lại đến dập đầu trước mặt nhà họ Tạ chúng ta? Phải chăng là có âm mưu gì đó?"
"Cái này khó nói lắm, trước giờ nhà họ Bạch vô cùng cẩn thận, sao bọn họ có thể đến nhận lỗi với chúng ta chứ? Hơn nữa địa vị của nhà họ Tạ không thể sánh được với nhà họ Bạch, bọn họ làm vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Người đã đi rồi, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết bước tiếp theo Tần Trì sẽ làm ra chuyện gì, đây là sự uy hiếp vô hình đối với bất kỳ ai.
Nhưng dù sao người cũng đã đi rồi, hơn nữa đã cầu xin Ô Thanh Sơn giúp đỡ, ông ấy đương nhiên không thể giương mắt đứng nhìn, thân là chủ của bang Thanh Long, có thể Tần Trì sẽ không chịu thua ông, nhưng dù gì cũng là người thân quen, Tần Trì chắc chắn sẽ nể mặt.
Nhưng mà lúc này chắc chắn phải khiến nhà họ Bạch trả giá.
Đây là điều đương nhiên, không phải nghi ngờ gì nữa.
Ô Thanh Sơn biết rõ, Tất Bạch Hoa và Bạch Triết càng rõ hơn.
Bởi vì ông không đấu lại được với người ta, người ta giết ông dễ như trở bàn tay, cao thủ bảng Rồng trong mắt Tần Trì chẳng là cái thá gì.
Ai có thể đấu lại được Tần Trì chứ?
Hơn nữa không phải bọn họ thua dưới tay Tần Trì mà là Tần Lâm, việc này càng mất mặt hơn, nhưng mất mặt còn tốt hơn là gia tộc bị diệt vong.
“Được rồi, chuyện đã đến nước này tôi đành phải ra mặt, ai bảo chúng ta là anh em mười mấy năm chứ”.
Ô Thanh Sơn lắc đầu, nhìn Tất Phương Hoa rồi cười.
“Chỉ cần có thể khiến Tần Trì nương tay tha thứ, nhà họ Bạch tôi nguyện hy sinh tất cả”.
Bạch Triết nghiến răng nói, xem ra không xuống nước không được.
Nhưng chỉ cần giúp nhà họ Bạch bình yên vô sự, cho dù hy sinh nhiều hơn nữa cũng chẳng là gì.
“Được, chỉ cần ông hiểu là được, chắc Tần Trì sẽ nể mặt tôi thôi, đến lúc đó phải xem nhà họ Bạch các người có thể giải quyết êm đẹp được hay không”.
Ô Thanh Sơn nói với Bạch Triết.
“Đa tạ Đông Long chủ”.
Bạch Triết cảm ơn rối rít, dù sao thì đây cũng là đại sự liên quan đến nhà họ Bạch, gia tộc Bạch Thị nhất định sẽ thận trọng.
“Vậy thì đa tạ ông Ô nhé, ha ha ha, lần này ông hãy cố gắng nói chuyện với Tần Trì, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ không làm ông thất vọng”.
Tất Phương Hoa cười nói, ngay cả ông ta cũng thấy kinh hồn bạt vía, nhỡ đâu Tần Trì thực sự điên lên đòi đối phó với nhà họ Bạch, đến lúc đó ngay cả ông ta cũng chẳng lo nổi cho bản thân.
“Được”.
Ô Thanh Sơn gật đầu.
Lúc này Bạch Triết và Tất Phương Hoa nhìn nhau rồi rời khỏi căn tứ hợp viện.
Trong từ đường ở trang viên nhà họ Bạch.
Lúc này tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều đang đợi Bạch Triết trở về.
Ông ta là trụ cột thực sự của nhà họ Bạch, nếu như nói rằng Bạch Triển Đường là gia chủ, quản lý mọi chuyện lớn nhỏ ở bên ngoài thì Bạch Triết chính là nhân vật linh hồn ảnh hưởng đến tương lai phát triển của nhà họ Bạch.
Giới hạn trên của Bạch Triết quyết định địa vị của nhà họ Bạch ở thủ đô, giới hạn trên của Bạch Triển Đường quyết định xem ông ta có thể giúp nhà họ Bạch có chỗ đứng thế nào ở thủ đô, khiến các gia tộc khác phục tùng ra sao.
Lúc này Bạch Triển Đường u ám mặt mày, Bạch Thiếu Đình bị người ta chặt đứt cánh tay, đây là nỗi nhục lớn của nhà họ Bạch, nhất định phải báo thù.
Vì thế Bạch Triết mới đi tìm Long chủ của bang Thanh Long để giúp bọn họ báo thù rửa hận.
Lúc này tất cả người nhà họ Bạch đều đang đợi Bạch Triết chiến thắng trở về.
“Lần này cháu nhất định phải băm tên khốn đó thành trăm mảnh”.
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nói.
“Ông nội phải bảo ông hai báo thù cho cháu đấy”.
“Yên tâm đi, không ai chạy thoát được đâu, đến lúc đó ông nhất định sẽ khiến tất cả mọi người đều phải phục tùng dưới chân nhà họ Bạch ta, nhà họ Tạ cũng không cần tồn tại nữa”.
Bạch Triển Đường lạnh lùng nói, mặc dù lão nhị không màng thế sự nữa nhưng vào thời khắc quan trọng cũng chỉ có cao thủ bảng Rồng như lão nhị mới có thể trở thành trụ cột thực sự bảo vệ cho nhà họ Bạch.
Bây giờ Bạch Triết đi mời bang Thanh Long chắc chắn sẽ không có sơ suất gì.
“Cháu yên tâm, ông hai nhất định sẽ không khiến cháu phải chịu tủi nhục vô ích đâu, hơn nữa bây giờ đã là chuyện của cả nhà họ Bạch rồi, cho dù là Tần Lâm hay nhà họ Tạ đều phải chịu tội”.
Bạch Phàm nói.
“Ông hai! Ông hai về rồi!”
“Ông hai!”
Lúc này ngoài cổng vang lên âm thanh ồn ào.
“Chú hai!”
Mắt Bạch Phàm sáng rực lên, cuối cùng Bạch Triết cũng đã về, bây giờ cả nhà đều đang ngóng trông ông ta.
“Thế nào rồi lão nhị?”
Bạch Triển Đường nhìn Bạch Triết, thấy sắc mặt của ông ta có chút khó coi, lẽ nào bang Thanh Long không chịu ra tay sao?
“Đúng đấy ông hai, ông nói gì đi chứ, rốt cuộc có chuyện gì rồi! Cháu sẽ không tha cho tên Tần Lâm, nhất định phải báo mối thù chặt tay!”
Bạch Thiếu Đình phẫn nộ nói, anh ta hận Tần Lâm đến tận xương tủy, cả con tiện nhân Tạ Hồng Mai nữa cũng không phải loại dễ đối phó.
“Bốp”.
Bạch Triết quay người tát Bạch Thiếu Đình một phát, anh ta bị tát đến mức ong đầu ù tai, ngã xuống đất, ánh mắt bàng hoàng, bộ dạng vô cùng ấm ức.
“Chuyện gì vậy chứ?”
Bạch Phàm sững sờ, thậm chí còn không dám nói gì nữa, đối với nhà họ Bạch mà nói e rằng chuyện ngày hôm nay không thể nào giải quyết êm đẹp được.
Trừ Bạch Phàm và Bạch Triển Đường ra không ai dám nói chuyện với Bạch Triết, ông hai nhà họ Bạch một khi phẫn nộ sẽ rất đáng sợ, ai dám nói nhiều chứ?
Bạch Thiếu Đình sợ hãi run lẩy bẩy, vẻ mặt hoang mang, anh ta không biết mình đã làm sai chuyện gì mà ông hai lại hành động như thế, sao anh ta không sợ được chứ?
“Lão nhị, chuyện đã thế này rồi rốt cuộc kết quả ra sao, chú nói đi? Rốt cuộc phải làm sao? Nếu thể diện nhà họ Bạch chúng ta bị mất một cách dễ dàng như thế thì sau này không thể nào đứng vững ở thủ đô được”.
Bạch Triển Đường nói.
Bạch Triết nhìn anh trai Bạch Triển Đường, thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Bây giờ không còn là vấn đề thể diện của nhà họ Bạch nữa, người ta không đến tìm chúng ta là tốt lắm rồi”.
“Ý gì vậy chứ? Lẽ nào tên Tần Lâm đó còn muốn đối phó với nhà họ Bạch chúng ta sao? Đúng là nực cười, Bạch Triển Đường tôi tung hoành mấy chục năm số người dám nói ra câu nói này ở thủ đô chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
Bạch Triển Đường hừ lạnh một tiếng.
“Tên Tần Lâm rất khó đối phó, nhưng bố cậu ta còn khó đối phó hơn”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
“Bố nó là ai mà lại dạy ra thằng con mất nết như thế, nhà họ Bạch phải dạy dỗcho nó một bài học mới được”.
Bạch Triển Đường tiếp tục nói.
“Anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện ngày hôm nay nhà họ Bạch ta đã bị kẻ khác dòm ngó đến, bây giờ không phải là vấn đề của nhà họ Bạch mà là người ta có bằng lòng tha cho chúng ta hay không. Đối với bọn họ, chúng ta chỉ là loại hữu danh vô thực, họ muốn diệt trừ nhà họ Bạch là chuyện dễ như trở bàn tay, không chút chút áp lực nào cả”.
Bạch Triết nhất mạnh từng câu từng chữ khiến Bạch Triển Đường vô cùng sững sờ, có thể khiến Bạch Triết nói ra câu này, rốt cuộc kẻ địch là ai?
“Long chủ cũng không giúp được chuyện này, đến bang Thanh Long mà ông ta cũng không coi ra gì, em chỉ có thể nói rằng lần này thằng phế vật Bạch Thiếu Đình đã động phải nhân vật đáng gờm, rất có thể bây giờ người ta sẽ đến tìm nó để tính sổ”.
Bạch Triết cười khẩy nói.
“Hơn nữa chỉ cần bất cẩn một chút là có thể khiến nhà họ Bạch ta rơi vào đường cùng, muôn đời muôn kiếp không trở lại được, cho dù là bang Thanh Long cũng chỉ có thể ra mặt hòa giải, muốn thay đổi hoàn toàn cục diện là điều khó nói, ngay cả em cũng không có năng lực này”.
Nhân vật đáng gờm?
Mặt Bạch Triển Đường biến sắc, ngay cả Bạch Triết cũng đã nói thế rồi, ông ta không dám có bất kỳ sự hoài nghi nào, mấy năm qua chưa từng có nhân vật bí hiểm nào khiến lão nhị thấy khó xử như này.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là có thể người ta sẽ phản công, khiến bọn họ phải trả cái giá đắt.
“Nói như thế thì bây giờ chúng ta không những không thể giết chết được Tần Lâm mà còn rơi vào nguy hiểm sao?”
Bạch Phàm ngây người ra, mặc dù với thực lực của chú hai chưa chắc có thể thiên hạ vô địch nhưng ông ta đã kết hợp với cao thủ bảng Rôngg, đi cầu cứu sự viện trợ của bang Thanh Long mà vẫn không làm được gì, tin tức này khiến họ thấy tuyệt vọng.
“Tinh tinh!”
Lúc này điện thoại của Bạch Triết vang lên, vừa nhìn thấy màn hình hiển thị là Long chủ Tất Phương Hoa, ông ta lập tức nghe máy.
“Bảo thằng cháu mất nết của ông đến cửa nhà họ Tạ dập đầu một trăm cái để tạ tội đi, thiếu một cái cũng không được”.
Sau khi tắt cuộc gọi của Long chủ Tất Phương Hoa, khóe môi Bạch Triết giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng đây là kết cục cuối cùng của bọn họ, cũng là kết cục tốt nhất.
Bạch Triết từng nói rồi, cho dù thế nào đi nữa thì nhà họ Bạch cũng sẽ chấp nhận, lúc này không còn sự lựa chọn nào khác.
“Thế lực phía sau Tần Lâm quá đáng sợ, chúng ta hoàn toàn không động vào được, chỉ có thể cam chịu mà thôi”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
Vẻ mặt Bạch Triển Đường cứng đờ lại, em hai đã nói như thế rồi vậy thì chắc chắc không thể cứu vãn được nữa.
Người nhà họ Bạch giương mắt nhìn nhau, xem ra lần này gia tộc đã gặp phiền phức thật rồi.
Bạch Triển Đường biết rõ ở cái đất Hoa Hạ này thực lực của Bạch Triết rất khủng khiếp, cộng thêm sức mạnh của bang Thanh Long và mối quan hệ rộng khắp thủ đô của nhà họ Bạch thì tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Nhưng cho dù là như thế cũng không thể nào đấu lại được Tần Lâm, điều này đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Người nhà họ Bạch đã động đến nhân vật đáng gờm.
Bạch Triết lăn lộn ở thủ đô đã từng ấy năm, có thể trở thành gia chủ của nhà họ Bạch đương nhiên không phải là loại tầm thường, lời nói cuối cùng của Bạch Triết chính là vận mệnh của nhà họ Bạch.
“Chú hai, cháu không can tâm!”
Vẻ mặt Bạch Phàm trở nên u ám, dù sao nhà họ Bạch cũng là gia tộc có thế lực lớn mạnh, nhận thua dễ dàng như thế ông ta thực sự không can tâm.
Bao nhiêu năm qua nhà họ Bạch luôn độc nhất vô nhị ở đất thủ đô.
“Không can tâm? Dựa vào cháu? Một tên rác rưởi thuộc Bảng Rồng thấp kém sao?”
Bạch Triết cười khinh rồi nói.
Lúc này sắc mặt Bạch Phàm trở nên u ám, cuộn chặt nắm đấm, xương kêu rắc rắc.
“Đừng bất mãn, đây là câu nói mà bố Tần Lâm nói với chú, trong mắt ông ta kẻ mạnh trong bảng Rồng chỉ là rác rưởi mà thôi, ngay cả chú cũng phải khiếp sợ. Coi cao thủ bảng Rồng như rơm rác, cháu nghĩ xem người như vậy sẽ đáng sợ ra như thế nào chứ?”
Ánh mắt Bạch Triết lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Bạch Phàm, lúc này ông ta bất chợt rùng mình, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi.
Coi cao thủ bảng Rồng như rơm rác?
Nhân vật này phải đáng sợ như nào chứ!
“Đừng tự phụ quá, trong mắt người khác chúng ta là kẻ mạnh được xứng danh bảng Rồng, có một không ai ở Hoa Hạ. Nhưng trong mắt Tần Trì chúng ta chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, đó chính là sự khác biệt!”
Bạch Triết thở dài, lòng đau như cắt, chẳng phải ông ta không phẫn nộ, không buồn bực sao?
Nhưng bản thân lại ở thế yếu hơn Tần Trì, trong mắt người ta ông chỉ là rác rưởi mà thôi, yếu không thể địch lại mạnh chính là nguyên nhân thực tế nhất.
Người nhà họ Bạch im lặng, lúc này không còn đường lui nữa rồi.
Sự ngạo mạn ban đầu đã biến mất hoàn toàn, cuối cùng người nhà họ Bạch đã bị người khác trấn áp.
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Bạch Triển Đường nói, chuyện này chưa thể kết thúc được.
“Bây giờ chúng ta đã là cá nằm trên thớt rồi, cách duy nhất đó là bảo Bạch Thiếu Đình đến nhà họ Tạ dập đầu một trăm cái để tạ tội, thiếu một cái cũng không được!”
Bạch Triết nói, tất cả người nhà họ Bạch đều nháo nhào lên.
“Làm vậy sao được chứ? Nhà họ Bạch chúng ta là gia tộc đứng đầu thủ đô đấy”.
“Đúng thế, lẽ nào nhà họ Bạch thực sự phải đi dập đầu nhận tội sao? Chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”
“Đã bao giờ nhà họ Bạch ta làm ra chuyện nhục nhã như thế chứ?”
Người nhà họ Bạch đều nháo nhào lên tiếng, mặt ai nấy đều tái mét, thẹn quá hóa giận.
"Lão Tam, mau dẫn Thiếu Đình đi đi".
Bạch Triển Đường trầm giọng nói.
Lúc này người nhà họ Bạch đều ngây người, nhưng bọn họ không có sự lựa chọn khác, đặc biệt là người chủ gia đình như Bạch Triển Đường buộc phải làm tất cả mọi người hài lòng, hơn nữa vào thời khắc quan trọng chỉ có thể hy sinh bản thân vì tập thể.
Một mình Bạch Thiếu Đình sao có thể so sánh với vận mệnh của nhà họ Bạch được, cho nên Bạch Thiếu Đình buộc phải hy sinh, hơn nữa rõ ràng là bây giờ anh ta đã không thể gánh vác được trách nhiệm của nhà họ Bạch nữa, anh ta vốn là nhân tài trẻ xuất sắc nhất của nhà họ Bạch, nhưng chính anh ta lại hủy hoại bản thân, kết quả là người nhà họ Bạch cũng phải bó tay.
"Ông nội, đừng, đừng mà ông nội…"
Bạch Thiếu Đình rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa nói, bảo anh ta dập đầu một trăm cái trước mặt nhà họ Tạ đúng là làm khó người ta quá? Không chỉ mỗi nhà họ Bạch mà sau này anh ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên ở đất thủ đô này nữa.
Chuyện này sẽ truyền đi khắp cả thủ đô trong vòng chưa đầy một ngày, đúng là giết người không cần dao mà.
Bạch Thiếu Đình vô cùng mong ngóng ông hai trở về, tưởng rằng ông hai sẽ nhờ vả được bang Thanh Long, lấy lại thể diện cho nhà họ Bạch, sau đó giết chết Tần Lâm dễ như trở bàn tay!
Nhưng ai mà có ngờ, sau khi ông hai trở về, mọi chuyện lại thay đổi, nhà họ Bạch bọn họ lại lâm vào cảnh vô cùng nguy khốn.
Sau lưng Tần Lâm còn có thế lực kinh khủng hơn nhà bọn họ, trong lòng Bạch Thiếu Đình không kiềm được cơn giận, vô cùng căm hận! Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, thằng khốn Tần Lâm đúng là khắc tinh của anh ta mà.
Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, nhìn ánh mắt kiên định của ông nội và vẻ mặt lạnh lùng của ông hai, Bạch Thiếu Đình vô cùng ủ rũ, cánh tay thì đã tàn phế mà bây giờ lại phải đi dập đầu tạ tội trước mặt nhà họ Tạ, tư cách người thừa kế nhà họ Bạch của anh ta cũng bị tước đoạt rồi.
Vận mệnh như đang trêu đùa anh ta vậy, khiến anh ta chết tâm hoàn toàn, nhưng nếu không đi thì nhà họ Bạch và cả anh ta sẽ bơ vơ không biết đi đâu về đâu.
Nhìn đứa cháu mình yêu thương nhất bị đánh tàn phế một cánh tay mới thảm hại làm sao, Bạch Triển Đường cũng rất đau lòng, nhưng hiện thực vốn tàn khốc như vậy, chuyện cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường.
Bây giờ ngay cả chú ba yêu thương anh nhất nhà cũng chỉ nhìn anh với vẻ xót xa, bây giờ Bạch Thiếu Đình chỉ có lựa chọn cam chịu số phận.
Người nhà họ Bạch cũng chỉ nhìn nhau không nói gì, bọn họ có thể giữ nguyên thân phận địa vị của bản thân là tốt lắm rồi, bọn họ vốn chẳng có quyền phát biểu về sự sống còn của nhà họ Bạch chứ đừng nói đến việc nói giúp Bạch Thiếu Đình một câu, nước lên đến đâu thì nhảy tới đó, Bạch Thiếu Đình đẩy nhà họ Bạch vào bước đường này nên bây giờ anh ta đã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ rồi.
"Thiếu Đình, đi thôi, đây có lẽ là kiếp nạn đã định trước của cháu".
Bạch Phàm vỗ vai Bạch Thiếu Đình nói.
Bạch Thiếu Đình gật đầu một cách vô hồn, cùng chú Ba đi đến nhà họ Tạ.
Bây giờ nhà họ Tạ đã rối hết cả lên rồi, cuộc chiến với nhà họ Bạch ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của nhà bọn họ, bây giờ cả thủ đô đều giấu kín với nhà họ Tạ, không ai dám nói nhiều.
Chuyện làm ăn của nhà họ Tạ xuống dốc không phanh, quan hệ xã giao cũng ngày càng kém, không ai muốn tiếp xúc với bọn họ, có lẽ chẳng bao lâu nữa nhà họ Tạ bọn họ sẽ sụp đổ mất.
Người nhà họ Tạ vô cùng đau đầu, Tạ Trường Hà thấy Tần Lâm và Tạ Hồng Mai quay về cũng tỏ vẻ không vui, nhưng bọn họ không thể địch nổi sức mạnh của Tần Lâm, cho dù không vừa ý cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Ôi, cháu còn biết đường về nhà sao? Hồng Mai, ông thấy cháu đã quên hết cả nhà họ Tạ rồi".
Tạ Trường Hà mỉa mai, ánh mắt vô cùng âm u, người làm chủ nhà như ông ta nhìn gia tộc ngày càng sa sút đương nhiên sẽ có cảm giác đau khổ.
"Không xong rồi, không xong rồi, ông chủ, người nhà họ Bạch lại đến rồi!"
Người hầu vội vàng bẩm báo, vẻ mặt trắng bệch.
"Lại đến rồi?"
Tạ Trường Hà run lẩy bẩy, mặc dù nhà họ Bạch không ra tay trực tiếp với bọn họ nhưng chỉ gián tiếp thôi cũng đã đủ khiến nhà họ Tạ sụp đổ rồi, vậy mà bây giờ nhà họ Bạch lại còn kéo nhau đến đây một lần nữa.
"Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà!"
Bây giờ trong lòng Tạ Trường Hà vô cùng đau khổ, nhà họ Tạ phải sụp đổ đã là chuyện không thể đảo ngược được nữa rồi, nhưng bây giờ lại còn không có cả đường lui, nhà họ Bạch đến một lần nữa e là sẽ lại đẩy bọn họ vào bước đường cùng rồi.
Vẻ mặt người nhà họ Tạ đều trở nên vô cùng khó chịu, những chuyện này đều do Tạ Hồng Mai gây ra, tất cả đều tại Tạ Hồng Mai.
Nhưng bây giờ bên cạnh Tạ Hồng Mai có Tần Lâm nên không ai dám hé một câu.
Cho dù là chủ nhà họ Tạ cũng chỉ có thể cam chịu chấp nhận.
"Ông ba, Bạch thiếu gia bọn họ đến rồi".
Tạ Trường Hà cười khổ, từng tuổi này rồi mà ông ta còn phải luồn cúi, đây chẳng phải là tư thế của kẻ yếu sao, ở thủ đô nhà họ Tạ vốn chẳng thể chống lại nhà họ Bạch, bây giờ bọn họ vốn đã rối loạn, thực lực cũng chẳng còn bao nhiêu, bọn họ chỉ là một gia tộc sắp sụp đổ mà thôi.
Trong lòng Tạ Trường Hà chỉ mong nhà họ Tạ không đuổi cùng giết tận thôi, có như vậy thì bọn họ mới còn một con đường sống, nhà họ Tạ chắc sẽ không thể đứng trong thập đại gia tộc ở thủ đô, nhưng cũng đừng tiêu diệt hết, đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
Lúc Bạch Thiếu Đình và Bạch Phàm nhìn thấy Tần Lâm thì lập tức run rẩy, bọn họ biết tất cả đều là vì người thanh niên trước mặt này, nhưng nhà họ Bạch cũng phải bó tay, đối diện với Tần Lâm, bọn họ không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu, thậm chí còn không biết phải làm gì mới phải.
"Tôi xin hai người, Bạch thiếu gia, ông ba, chúng tôi không có liên quan gì đến Tần Lâm cả, chúng tôi đã đuổi Tạ Hồng Mai ra khỏi nhà họ Tạ rồi, hai người để cho nhà họ Tạ chúng tôi một con đường sống đi, tôi cầu xin hai người đấy".
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Khuôn mặt nhăn nheo của Tạ Trường Hà đầy đau khổ và tuyệt vọng.
"Uỵch…"
Bạch Thiếu Đình quỳ xuống trước mặt nhà họ Tạ, động tác vô cùng thành thục, người nhà họ Tạ đều ngây ngốc, chuyện quái quỷ gì vậy?
Nà ní?
Bạch Thiếu Đình quỳ trước mặt tất cả mọi người, nhìn Tần Lâm một cái, trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác.
"Tôi xin lỗi anh Tần, những chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, Bạch Thiếu Đình tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong anh có thể cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi không dám đối đầu với nhà họ Tạ nữa, chỉ cần anh nói một câu tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa".
"Tôi xin lỗi! Bịch…"
"Tôi xin lỗi! Bịch…"
Nói một câu tôi xin lỗi lại dập đầu bịch một cái, Bạch Thiếu Đình vô cùng kiên quyết, vô cùng nghiêm túc, nếu đã lựa chọn vì nhà họ Bạch thì phải làm cho đến cùng.
Chỉ là dập đầu thôi mà? Chỉ là mất mặt thôi mà? Tai họa mà Bạch Thiếu Đình rước về thì bây giờ anh ta phải tự giải quyết.
Hành động của Bạch Thiếu Đình giống như một tên ngốc vậy, nhưng anh ta làm vậy càng khiến nhà họ Tạ khó hiểu hơn, Bạch Thiếu Đình tự cao tự đại, thiếu gia nhà họ Bạch lại đến dập đầu trước mặt bọn họ sao? Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi?
Không dám tin được nhưng không dám tin cũng đã chính mắt nhìn thấy rồi, Bạch Thiếu Đình chắc chắn không phải đến để gây chuyện mà là đến để dập đầu tạ lỗi với bọn họ.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Đúng đó, thiếu gia nhà họ Bạch lại đến dập đầu trước mặt nhà họ Tạ chúng ta? Phải chăng là có âm mưu gì đó?"
"Cái này khó nói lắm, trước giờ nhà họ Bạch vô cùng cẩn thận, sao bọn họ có thể đến nhận lỗi với chúng ta chứ? Hơn nữa địa vị của nhà họ Tạ không thể sánh được với nhà họ Bạch, bọn họ làm vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?