Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1405-1412
Tần Lâm phải đối đầu với kẻ địch mạnh, thực lực của người này mạnh vô cùng, hơn nữa có vẻ như sư phụ bị ông ta đánh trọng thương, người này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại hận mình như vậy?
Tần Lâm không hề biết người này, nhưng ông ta dùng trăm phương ngàn kế để lừa anh đến đây, hơn nữa còn dùng sư phụ làm con tin, có vẻ như hôm nay không ổn rồi.
"Ông rốt cuộc là ai?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, tên này chắc chắn đến vì mình, sư phụ chắc cũng chỉ bị vạ lây thôi.
Ông già cười nói, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
"Tao là ai? Ha ha ha, mày đắc tội ai ở thủ đô chẳng nhẽ mày không biết? Trong cái thủ đô này người mày đắc tội nhiều nhất chắc là nhà họ Bạch rồi? Chẳng nhẽ mày quên rồi sao?
Bạch Phàm chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tần Lâm, giữa nhà họ Bạch bọn họ và Tần Lâm hai bên chỉ có một được sống.
"Tần Lâm, hy vọng mày vẫn khỏe".
Bạch Thiếu Đình khoanh tay trước ngực, đứng sau lưng Bạch Phàm, có vẻ như lần này là do nhà họ Bạch làm, hơn nữa tên này đến có chuẩn bị.
"Tần Lâm, hôm nay mày có mọc cánh cũng khó thoát, nhà họ Bạch tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày".
Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói, chậm rãi bước ra, sát khí ngùn ngụt.
"Tên nghiệt đồ như mày còn không mau quỳ xuống? Đây là nơi mày có thể làm bừa sao?"
"Thân làm đồ đệ nhà họ Diệp, nhìn thấy ông tổ nhà họ Diệp Diệp Hiên Viên phải chịu nhục nhã, tao thấy vô cùng xấu hổ. Tất cả đều do mày mà ra, Tần Lâm, mày mau quỳ xuống tạ tội, nếu không Diệp Long Xuyên tao không tha cho mày đâu".
Diệp Long Xuyên, thiên tài ưu tú nhất nhà họ Diệp, cũng là cao thủ mà Diệp Hiên Viên đích thân dốc lòng dạy bảo sau khi ông cụ quay về.
"Tính ra tao chắc phải gọi mày một tiếng sư huynh nhỉ, dù sao mày nhập môn sớm hơn tao một chút, nhưng tiền bối Hiên Viên vẫn thuộc hàng ông tổ trong nhà họ Diệp, vì cái thằng tiểu nhân gian xảo như mày nên bị hành hạ, hôm nay mày khó thoát khỏi cái chết".
Diệp Xuyên Long khinh thường Tần Lâm, tư thái cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn anh, ông ta chẳng coi Tần Lâm là cái thá gì, ông ta là thiên tài ưu tú nhất một đời của nhà họ Diệp, cho dù tên này có lợi hại hơn thì cũng mạnh được đến đâu chứ?
"Sư phụ, có vẻ như người sống không tốt lắm ở nhà họ Diệp nhỉ?"
Trong mắt Tần Lâm đầy vẻ phức tạp, anh nhìn về phía Diệp Hiên Viên, nếu như không vì gia đình của mình, chắc Diệp Hiên Viên đã chạy lâu rồi chứ chẳng thèm ở lại đây, nhưng hòa thượng chạy miếu vẫn còn, nhà họ Bạch nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diệp, mà ông cụ là người trọng tình trọng nghĩa, sư phụ từ nhỏ đã dạy anh, làm người phải lấy nước làm nhiệm vụ của mình.
Ánh mắt của sư phụ một lời khó nói hết, trong ánh mắt của Tần Lâm đầy vẻ tức giận, anh nhất định liều chết với tên này, cho dù có là ai, làm sư phụ bị thương, anh cũng nhất định không tha cho đối phương.
Tần Lâm cười điên cuồng mà nói, trong nụ cười đầy vẻ lạnh lùng.
"Nhà họ Diệp đúng là chân ngoài dài hơn chân trong, sư phụ tôi là người nhà họ Diệp, bây giờ mấy người lại giúp người khác đối phó với ông cụ? Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Ha ha ha ha".
Tình cảnh của sư phụ rõ ràng là do người nhà họ Bạch gây ra, nhưng bây giờ người nhà họ Diệp cũng gia nhập cùng hãm hại sư phụ, đúng cạn lời, khiến anh kinh tởm, khiến anh cảm thấy nhà họ Diệp kinh khủng và lạnh lẽo đến nhường nào.
Những người này chẳng phải loại tốt đẹp gì, người nhà họ Diệp chậm rãi đi ra, mấy chục người bao vây kín nửa sân trước đại điện, trông rất hoành tráng, nhưng chỉ khiến Tần Lâm khinh bỉ, anh chỉ muốn giết sạch bọn họ thôi.
"Nhiều lời vô nghĩa, Tần Lâm, hôm này tao phải giết mày, vì ông tổ Hiên Viên, để thanh lý môn hộ*! Còn không mau tới đây nhận cái chết".
*Thanh lý môn hộ: là loại trừ những phần tử xấu, phản trắc, không đáng tin cậy ra khỏi môn phái cho nội bộ được thuần nhất
Diệp Long Xuyên trầm giọng quát, bày sẵn tư thế, nhắm thẳng vào Tần Lâm.
“Chỉ dựa vào mình ông?”
Tần Lâm sững sờ, ông già này quả thực rất mạnh, nhưng đó chỉ là so với người bình thường mà thôi. Thực lực của ông ta thậm chí còn không bằng Bạch Phàm, thế mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt anh?
“Ông tổ Hiên Viên đã truyền dạy cho tao tất cả các chiêu thức võ công rồi, muốn đối phó với mày chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, dùng dao mổ trâu để giết gà mà thôi. Thưa mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch, hôm tay tôi sẽ đích thân bắt lấy thứ nghiệt súc này cho mọi người, mọi người yên lặng đứng xem là được rồi, nhà họ Diệp chúng tôi chắc chắn sẽ không để những kẻ hung ác như này lộng hành. Với nhà họ Diệp, hắn là đồ đệ do chính Diệp Hiên Viên dạy dỗ, thế nhưng nay lại hung ác ngang ngược như vậy, nhà họ Diệp chúng tôi phải có trách nhiệm diệt trừ hắn”.
Diệp Long Xuyên trầm giọng nói.
“Long Xuyên, cậu cần gì phải làm như vậy, vì sao cứ muốn làm khó sư huynh cậu?”
Sắc mặt Diệp Hiên Viên xám xịt, trong lòng vô cùng xót xa, bản thân ông vậy mà lại dạy dỗ ra một đứa con cháu nhà họ Diệp như này, đây chắc chắn là một vết nhơ lớn trong cuộc đời của ông ấy.
Bản thân đã sống một trăm năm, cũng chưa bao giờ phải muối mặt như này, tên Diệp Long Xuyên này thật sự đã làm mất hết mặt mũi của ông rồi.
Gà cùng một mẹ, chớ hoài đá nhau!
Nhưng rõ ràng Diệp Long Xuyên hoàn toàn không coi Tần Lâm là sư huynh của mình, và cũng không kính trọng Diệp Hiên Viên như trong tưởng tượng.
“Sư phụ? Ông còn chưa xứng làm sư phụ của tôi đâu, ông chẳng qua chỉ là lão tổ nhà họ Diệp mà thôi, ông đã sống khá lâu rồi, chỉ dạy con cháu một chút cũng là chuyện đương nhiên mà? Hiện giờ ông căn bản không phải đối thủ của tôi mà còn dám mặt dày tự xưng là sư phụ tôi? Ha ha ha, ông hài hước thật đấy, hài y hệt như thằng đồ đệ ngu xuẩn của ông vậy”.
Diệp Long Xuyên khinh thường nói, ông ta không có chút tôn trọng hay kinh sợ nào đối với Diệp Hiên Viên, lúc này cũng đã trở mặt hoàn toàn, không cần tỏ ra khách sáo với Diệp Hiên Viên nữa.
“Mấy năm nay ông lang thang ở bên ngoài, nhà họ Diệp chúng tôi thu nhận ông đã là ân huệ lớn nhất dành cho ông rồi, chỉ dạy cho tôi vài chiêu mà đã đòi làm sư phụ tôi? Đúng là si tâm vọng tưởng, Diệp Hiên Viên, tôi thấy ông già cả lú lẫn lắm rồi. Nhà họ Diệp có thân phận gì? Ông có thân phận gì? Hiện giờ chúng tôi và nhà họ Bạch môi hở răng lạnh, cho dù cắt tình dứt nghĩa thì cũng vẫn là gia tộc anh em, giờ ông lại vì một tên người ngoài mà không thèm quan tâm đến nhà họ Diệp chúng tôi, ông là cái thá gì chứ?”
Diệp Long Xuyên tức giận trợn trừng, hoàn toàn không tôn trọng Diệp Hiên Viên một chút nào.
“Cậu, cậu cậu...”
Diệp Hiên Viên tức đến mức mặt mũi tái nhợt, phun ra một ngụm máu, tên nghịch đồ này đúng là khiến lòng người ớn lạnh, ông lưu lạc bên ngoài nhiều năm, quay trở về nhà họ Diệp, vốn là định giúp đỡ con cháu nhà họ Diệp tu luyện thành tài, nhưng không ngờ, thiên tài mà ông ấy hài lòng nhất lại là một tên lòng lang dạ sói như vậy!
Trò học thành tài, bỏ đói sư phụ, không ngờ hiện giờ Diệp Long Xuyên lại nói ông dạy ông ta là điều hiển nhiên, còn nói không có lý do gì để gọi ông ấy là sư phụ và ông cũng không có tư cách ấy.
Đối với Diệp Hiên Viên, đây là một điều vô cùng đau lòng, ngoài trừ Tần Lâm, đây là đồ đệ ông ấy quan tâm nhất, ông ấy cũng hết lòng vì người thừa kế nhà họ Diệp và địa vị thân phận nhà họ Diệp.
Nhưng đến cuối cùng, bản thân ông lại bị nhà họ Diệp bán đi, điều này quả thật chua xót.
Ônh ấy coi nhà họ Diệp như cội nguồn của mình, nhưng nhà họ Diệp lại không có chút tình cảm gì với ông ấy, năm đó khi ông rời khỏi nhà họ Diệp, ngay cả gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp là Diệp Thành cũng mới chỉ là cậu nhóc ba bốn tuổi, nhưng hiện giờ, ông ấy chính là một ông già không có chút giá trị lợi dụng nào.
Thậm chí nhà họ Diệp còn lo lắng sẽ bị ông già này làm liên lụy, dù sao thì nhà họ Diệp bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
“Đúng vậy, một ông già sắp xuống lỗ mà thôi, ông ta thật sự cho rằng mình là lão tổ tông, là người lớn nhất nhà họ Diệp chúng ta à? Ha ha, nực cười”.
“Chẳng thế thì sao, tôi thấy ông ta sống lâu quá nên đầu óc lú lẫn hết cả rồi, còn chả biết ông già lẩm cẩm này có phải người nhà họ Diệp không cơ”.
“Bây giờ loại người nào mà chẳng có? Chỉ dạy Diệp Long Xuyên vài chiêu đã cho rằng mình là sư phụ, là lão thái tổ cao cao tại thượng của nhà họ Diệp rồi”.
“Loại người này sống thuận lợi quá rồi, có lẽ nên làm ông ta vỡ mộng thôi, xí!”
Nghe những lời khinh thường và chế giễu của đám người nhà họ Diệp dành cho bản thân, những khuôn mặt thường ngày luôn cung kính với ông, hiện giờ đều biến thành dáng vẻ quỷ ăn thịt người, trái tim Diệp Hiên Viên đã hoàn toàn nguội lạnh, lòng đau như cắt.
Dù sao thì đám người này cũng đều là con cháu của ông ấy, nhưng đối với nhà họ Diệp, ông ấy lại chẳng đáng một đồng. Nhà họ Diệp bây giờ đang phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa, hơn nữa thực lực cũng đứng top đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, sao bọn họ có thể vì một ông già mà phá hủy mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Bạch chứ?
Quan trọng nhất là, nhà họ Bạch tuyệt đối không phải là đối tượng mà bọn họ có thể chọc vào, nếu bọn họ nhất quyết đối đầu với nhà họ Bạch thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường, nhà họ Diệp có thể sẽ công khai trở thành kẻ thù của nhà họ Bạch, đây cũng là điều mà bọn họ không mong muốn, thậm chí không dám để xảy ra.
Diệp Hiên Viên hoàn toàn không có chỗ đứng trong lòng bọn họ, cũng phải, một ông già không biết từ đâu chui ra, cho dù đó có thật sự là lão tổ tông của bọn họ, thì bọn họ vẫn cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói đến tình hình hiện tại.
Nhà họ Diệp đã bị nhà họ Bạch dồn đến cửa rồi, tất cả đều là do Tần Lâm gây ra.
Hơn nữa, ông già Diệp Hiên Viên này lại cứng đầu không chịu hợp tác với nhà họ Bạch, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì có lẽ bây giờ Diệp Hiên Viên vẫn sẽ im lặng.
Hiện trường bỗng chốc trở nên vô cùng lúng túng, sự lạnh lùng của đám người nhà họ Diệp đã đánh bay hoàn toàn chút tình cảm cuối cùng của Diệp Hiên Viên, trong mắt bọn chúng, ông ấy không đáng một đồng!
Xem ra tất cả những nhiệt tình, gần gũi, thân thiết với con cháu của ông, đều đã biến thành trò cười.
Diệp Hiên Viên cười khổ, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ông ấy đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị thế hệ trẻ chế giễu, trong lòng ông hiện giờ đang cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đối với nhà họ Diệp, ông ấy chỉnh là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mà nhà họ Bạch mới chính là đồng minh thật sự của bọn họ!
“Diệp Hiên Viên, ông nên nghỉ ngơi sớm đi, đã từng này tuổi rồi còn không biết xấu hổ. Hôm nay tôi sẽ thanh lý môn hộ, ông ngoan ngoãn đứng đó nhìn là được rồi, ông là lão tổ của nhà họ Diệp, chúng tôi kính trọng ông ba phần vì bối phận của ông, nhưng nếu ông già còn láo toét thì đừng trách chúng tôi ra tay tàn nhẫn”.
Diệp Long Xuyên vô cùng tự tin, hiện giờ ông ta đã là cao thủ ngũ mạch, căn bản không thèm đặt Tần Lâm vào mắt, ngay cả Diệp Hiên Viên cũng chỉ là cao thủ ngũ mạch mà thôi, trước đây ông ta đã đấu với ông ấy một trận, ông ấy đã già rồi, đồng thời còn nói ông ta trò giỏi hơn thầy, hiện giờ đã đến lúc ông ta kiểm chứng thực lực của bản thân rồi, tiêu diệt Tần Lâm sẽ có thể lấy lòng nhà họ Bạch, cũng có thể nâng cao danh tiếng của ông ta trong nhà họ Diệp.
Dù sao thì giết Diệp Hiên Viên cũng không thỏa đáng cho lắm, nhưng bản thân ông ta là người nhà họ Diệp, lại cũng được coi là đồ đệ trên danh nghĩa của Diệp Hiên Viên, giết Tần Lâm thì chắc chắn danh chính ngôn thuận!
“Xem ra, nhà họ Diệp quả nhiên có vô số nhân tài tiền đồ sáng lạng”.
Ông già nhà họ Bạch cười ha hả nói, Diệp Long Xuyên mỉm cười gật đầu lia lịa.
“Bạch tiền bối dạy phải, hôm nay không cần mọi người ra tay, cứ giao tên nghiệt đồ này cho tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn rõ, trong nhà họ Diệp chúng tôi, tên ngạo mạn này căn bản không có chút phản kháng nào”.
Diệp Long Xuyên thề thốt, cản bản không thèm để Tần Lâm vào mắt, lúc này, cuối cùng đã đến lúc bản thân ông ta thể hiện tài năng rồi.
“Vậy tôi sẽ chờ xem, ha ha ha”.
Ông
“Ha ha ha, được vậy thì tốt quá, vậy tôi phải chúc mừng ông trước rồi”.
Sắc mặt Bạch Phàm âm u, hai người cũng đã âm thầm đấu đá nhau nhiều năm, nếu lần này Diệp Long Xuyên đánh thắng Tần Lâm thì Bạch Phàm chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Mặc dù ông già là người họ Bạch, nhưng cũng rất vui khi thấy đám con cháu thế hệ trẻ ganh đua nhau, chỉ cần không động chạm đến lợi ích và danh tiếng gia tộc là được, thế thì ông ta sẽ không ra tay ngăn cản.
Lần này nếu không phải Bạch Phàm nhờ vả, thì ông ta đã sớm lui về ở ẩn rồi, tất nhiên sẽ không thể ra mặt lần nữa.
Thế lực của nhà họ Bạch ở thủ đô hiện tại gần như là không có đối thủ, không có mấy người có thể xúc phạm đến thể diện nhà họ Bạch.
Tần Lâm này chính là một trong số ít đó, tên này sẽ phải biến mất khỏi thế giới này.
“Đó là đương nhiên”.
Diệp Long Xuyên từng bước tiến lại gần Tần Lâm giữa hai người giống như trải qua muôn ngàn sông núi, bốn mắt nhìn nhau, ý trí chiến đấu dâng cao.
“Tần Lâm, con phải cẩn thận đó”.
Diệp Hiên Viên không dám chắc chắn về thực lực của Tần Lâm hiện tại, dù sao thì khi hai người tạm biệt, thực lực của Tần Lâm vẫn chưa mạnh lắm, mặc dù trong khoảng thời gian này thực lực của anh đã tăng vọt, nhưng muốn đánh thắng Diệp Long Xuyên có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
Với thực lực của Diệp Long Xuyên hiện tại, ngay cả ông ấy cũng đã không phải là đối thủ nữa, có thể biết được tên này đáng sợ cỡ nào.
Tần Lâm là đệ tử ông ấy tự hào nhất, trong trận chiến này, Diệp Hiên Viên lo lắng hơn ai hết.
“Sư phụ yên tâm, người phải chịu ấm ức, con sẽ đòi lại bọn chúng gấp đôi”.
Tần Lâm mỉm cười, đối mặt trực diện với Diệp Long Xuyên, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Bớt nói nhảm, ra tay đi, tao sợ chút nữa mày sẽ không có cơ hội nói chuyện đâu”.
Diệp Long Xuyên nói.
“Thế à? Ông đã đánh gía bản thân quá cao rồi, chút nữa đừng thua quá thảm hại, hèn mọn kêu gào đấy, người giúp sư môn thanh lý môn hộ nên là tôi mới đúng”.
Tần Lâm chậm rãi nói từng câu từng chữ.
“Ông căn bản không xứng làm đệ tử sư phụ. Nhà họ Diệp các người đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt”.
“Mày dám! Hôm nay tao không giết mày, thề không phải người!”
Diệp Long Xuyên gầm lên một tiếng rồi xông lên, ép đến chỗ Tần Lâm, nếu ông đã không biết tốt xấu như thế, vậy tôi chỉ có thể tiễn ông xuống địa ngục thôi.
Người nhà họ Bạch và người nhà họ Diệp đều đang đứng xem, vì thế Diệp Long Xuyên đang cảm thấy vô cùng hưng phấn, chỉ được thành công, không được phép thất bại!
Đến cả Bạch Phàm cũng phải thua Tần Lâm nên Diệp Long Xuyên không hề coi thường Tần Lâm, thực lực của người này rất có thể là nằm giữa ông ta và Bạch Phàm, muốn đánh bại Tần Lâm bắt buộc phải đánh nhanh thế mạnh mới được!
Đây là trận chiến trên sân nhà của ông ta, Diệp Long Xuyên vô cùng tự tin, một tên vô danh tiểu tốt như Tần Lâm mà cũng dám đến thủ đô hống hách? Nhất định phải để cho anh có đến mà không có về, chết không chỗ chôn!
Từng cú đấm vung ra, khí thế của Diệp Long Xuyên mạnh mẽ như hổ, trời đất rung chuyển, hai chân tung bay, tấn công mạnh mẽ, bá khí ngất trời.
“ Tên Diệp Long Xuyên này xem ra cũng có chút bản lĩnh, chú ba, ông ta thật sự đã vượt qua chú rồi ạ?”
Bạch Thiếu Đình chớp mắt, nhìn sang chú ba bên cạnh.
“Đợi mà xem”.
Bạch Phàm nở một nụ cười ẩn ý, tựa như có như không, lúc này trận chiến đã bắt đầu, bóng dáng của Tần Lâm và Diệp Long Xuyên giao vào nhau.
Ánh mắt Tần Lâm hừng hực như lửa lại lạnh lẽo như băng, trong lòng anh đã nổi lên sát ý với Diệp Long Xuyên. Gương mặt già nua của sư phụ tràn đầy lo lắng, sự căng thẳng trong đáy mắt hiện rõ mồn một, anh tuyệt đối không thể để sư phụ lo lắng được.
Hơn nữa, tên Diệp Long Xuyên này chẳng những không có ơn không báo mà còn vô lễ với người lớn, loại người không biết lý lẽ, không biết tôn sư trọng đạo này, sống cũng vô dụng!
Chính ông ta đã xúc phạm đến sư phụ anh, khiến người vô cùng đau lòng, sư phụ vất vả dạy dỗ ông ta nhưng cuối cùng lại nuôi phải một kẻ vô ơn, điều này đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim sư phụ, hơn nữa tên này lại còn là con cháu của người, đây mới là điều khiến ông ấy đau lòng nhất.
Bản thân ông ấy đã bỏ ra toàn bộ tâm sức nhưng nhà họ Diệp lại vứt ông ra xa, không coi ông là người nhà họ Diệp.
Trong mắt Tần Lâm, sự tự giễu của Diệp Hiên Viên đau buồn biết bao. Một ông lão sống hơn trăn năm từ lâu đã không còn cảm thấy vui buồn, nhưng giờ lại bị đám người nhà họ Diệp làm cho tan nát cõi lòng.
Báo thù cho sư phụ, chứng minh bản thân!
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng, khí thế dũng mãnh, không chút sứt mẻ trước sự công kích của Diệp Long Xuyên, nắm đấm vung lên, căng vai khụy gối chống trả, vững chắc như núi Thái Sơn.
Bịch! Bịch! Bịch!
Diệp Long Xuyên cũng vô cùng hung tợn, hàng loạt cú đấm liên tiếp vung lên, nhưng Tần Lâm đều có thể ung dung, bình tĩnh, cẩn thận đỡ đòn, đây là một điều vô cùng khó khăn, trông thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, một giây lơ là cũng có thể dẫn đến bị thương nghiêm trọng.
Tần Lâm tiến lui có trật tự, Diệp Long Xuyên liên tiến tấn công với khí thế hủy diệt nhưng lại không thể động đến một cọng tóc của Tần Lâm.
Diệp Long Xuyên càng đánh càng nôn nóng, tên Tần Lâm này dường như luôn trốn tránh, căn bản không định đối đầu trước tiếp với ông ta.
Nhưng Tần Lâm lại không nghĩ như vậy, đây là sự tôn trọng cuối cùng của anh dành cho nhà họ Diệp, cũng là nể mặt Diệp Hiên Viên.
“Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu đây, tôi nhường ông mười chiêu đã là nể mặt nhà ông lắm rồi. Từ nay về sau, sư phụ của tôi và nhà họ Diệp các người không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Tên nhóc này, mày có bản lãnh thì tung ra, ai cần mày nhường chứ, hừ hừ!”
Diệp Long Xuyên càng thêm tức giận, mày nhường tao mười chiêu? Tao thấy mày muốn chết rồi!
Tần Lâm nhíu mày, bàn tay lật lại, một luồng sức mạnh như sấm sét đánh ra, không hề có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, chỉ có sức mạnh hủy diệt.
Cao thủ thất mạch toàn lực ra đòn, gần trong gang tấc, mặc dù Diệp Long Xuyên nhìn thấy rõ cảnh này, nhưng không có chút khả năng phản kháng.
Rầm...
Một cú đấm đánh trực diện vào hai lòng bàn tay Diệp Long Xuyên, Diệp long Xuyên cảm thấy hai cánh tay của mình giống như bị nổ tung, cơn đau đó khiến da đầu tê dại.
Trước đây ông ta chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, cơn đau đớn bỏng rát như thiêu đốt đâm thẳng vào tim gan.
Hơn nữa, lực chấn động khiến khuôn mặt Diệp Long Xuyên càng thêm biến dạng.
“Đáng ghét!”
Cơn tức giận của Diệp Long Xuyên tăng lên ngùn ngụt, không thể giải tỏa, ánh mắt vô cùng âm u, lúc này thực lực của Tần Lâm đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, khi cú đấm của anh giáng xuống, Diệp Long Xuyên đã cảm nhận được một áp lực cực lớn.
Nhưng hiện giờ, dưới bao nhiêu con mắt của người nhà họ Diệp và nhà họ Bạch, nếu ông ta thua một cách thảm hại như thế, thì sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Không thể lui!
Tuyệt đối không thể!
Diệp Long Xuyên gầm lên một tiếng, hai nắm đấm tung ra với uy lực đáng sợ, lực đánh mạnh mẽ như điên cuồng nghiền nát tất cả.
“Đi chết đi!”
Sức mạnh này được tạo nên từ tất cả sức lực của Diệp Long Xuyên, lúc này, ông ta đã đánh cược tất cả, nhất định phải giết chết Tần Lâm, nếu không bản thân ông ta đâu còn mặt mũi nào đối diện với nhà họ Diệp nữa chứ?
“Xem ra, Diệp Long Xuyên đã bắt đầu nôn nóng rồi”.
Bạch Phàm cười ha hả nói, trong trận quyết đấu giữa hai người, nắm đấm giao nhau, sức lực kinh người, đè nén không khí xung quanh, khiến mọi người có mặt ở đây cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đặc biệt là Diệp Hiên Viên, lúc này ông ấy vô cùng lo lắng cho Tần Lâm, thấy thực lực của anh tiến bộ vượt bậc, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng, thực lực mạnh mẽ không quan trọng, quan trọng là phải mãi mãi giữ một trái tim ham học hỏi.
Diệp Hiên Viên hiểu rất rõ tâm hồn lẫn cách đối nhân xử thế của Tần Lâm, anh có một tấm lòng rộng mở và hiếu kính với ông.
Diệp Hiên Viên bật khóc, cuối cùng bản thân ông ấy đã có thể yên tâm rồi, sự xuất hiện của anh đã cho ông ấy một sự cổ vũ cực kỳ to lớn, mặc dù người nhà họ Diệp vứt bỏ ông, nhưng đồ đệ Tần Lâm của ông chưa bao giờ từ bỏ ông.
Hơn nữa, Tần Lâm mới là đồ đệ ông tự hào nhất.
Lúc này, ánh mắt Tần Lâm vô cùng thâm trầm, bất động như núi, đón lấy sự tấn công mạnh mẽ cùng khí thế âm u đằng đằng sát khí của Diệp Long Xuyên.
Tần Lâm khí thế như núi, lấy bạo trị bạo!
Năm đấm cứng như sắt mạnh mẽ xông lên, khí thế mạnh mẽ không một thứ gì có thể ngăn cản.
Đối diện với nắm đấm của Tần Lâm, sắc mặt của Diệp Long Xuyên vô cùng khó coi, khi hai người giao nhau, ông ta đã cảm nhận được khí thế dời núi lấp biển, nghiền nát tất cả từ Tần Lâm.
“Không...”
Sắc mặt Diệp Long Xuyên đột nhiên thay đổi, sức mạnh này đã trực tiếp đánh ông ta ngã bay xuống đất, phun ra máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Diệp Long Xuyên bị Tần Lâm đánh cho không còn sức lực đánh trả, sức mạnh nắm đấm xuyên thẳng tầng mây.
Sắc mặt của Diệp Long Xuyên khó coi đến cực điểm, lúc này, vẻ mặt của đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng nghiêm nghị, sự thất bại của Diệp Long Xuyên không khác nào một cái tát giáng lên mặt bọn họ, thể diện nhà họ Diệp mất hết rồi.
Diệp Hiên Viên thở phào nhẹ nhõm, Tần Lâm cuối cùng vẫn không để ông thất vọng, anh đã đánh bại Diệp Long Xuyên, hơn nữa, Diệp Long Xuyên hoàn toàn không có sức đánh trả.
Đứa trẻ này đúng là càng ngày càng mạnh, ban đầu khi rời khỏi ông, thực lực của Tần Lâm còn kém xa bây giờ rất nhiều, có lẽ hiện tại ông ấy đã không còn là đối thủ của anh nữa.
Ánh mắt Tần Lâm rực lửa, tràn đầy kiêu ngạo và bá đạo.
Không ít người nhà họ Diệp phải run lên, Diệp Long Xuyên là trụ cột chân chính của nhà họ Diệp bọn họ, ngay cả gia chủ cũng phải nể mặt ông ta ba phần, nhưng giờ xem ra đã thua trong tay Tần Lâm, chuyện này sốc quá đi?
Diệp Hiên Viên biết Tần Lâm hiện giờ đã không còn là đứa trẻ thò lò mũi xanh luôn đi sau lưng ông nữa, trong số tất cả đồ đệ, anh luôn là đứa trẻ ông yêu thích nhất.
Lần này nhà họ Bạch đến vây khốn ông, mặc dù tất cả đều do Tần Lâm gây nên nhưng Diệp Hiên Viên không hề trách móc anh, trong chuyện này ông ấy không hề cảm thấy hổn hẹn với lòng hay với nhà họ Diệp, đây là đồ đệ của ông ấy, ông ấy tất nhiên không thể mặc kệ sống chết được.
Ngay cả khi đối mặt với sự vu khống của nhà họ Bạch, ông ấy cũng chưa từng có ý định đầu hàng, đến cuối cùng nhà họ Bạch dùng tính mạng người nhà họ Diệp để ép buộc khiến ông không còn lựa chọn nào khác, ông ấy không thể trơ mắt đứng nhìn người nhà họ Diệp bị giết được.
Dù tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết thì sẽ khiến ông ấy cảm thấy vô cùng hổn hẹn với nhà họ Diệp.
Nhưng giờ xem ra, có lẽ Diệp Hiên Viên đã sai rồi, người nhà họ Diệp là một đám chó điên mất trí, cùng một giuộc với đám người nhà họ Bạch.
Bây giờ người nhà họ Diệp càng trở nên hung tợn và độc ác hơn, hoàn toàn không tôn trọng người già một chút nào, nhà họ Diệp cũng đã sớm mất đi chỗ đứng từ lâu rồi.
Bây giờ Diệp Long Xuyên thua thảm hại, ánh mắt Tần Lâm như mũi tên khiến ông ta sợ hãi lui về phía sau, toàn thân run rẩy tuyệt vọng.
Bản thân ông ta cuối cùng vẫn thua Tần Lâm chỉ bằng một chiêu, chả trách ngay cả Bạch Phàm cũng thua anh, tên Tần Lâm này quả thật quá đáng sợ.
Không ngờ ông già kia lại dạy dỗ nên một đệ tử cao siêu như thế này, Diệp Long Xuyên cũng thấy vô cùng khó hiểu, vì sao bản thân ông ta đã học tất cả võ công của Diệp Hiên Viên những vẫn thua Tần Lâm?
Diệp Long Xuyên nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn ông già đó vẫn giữ lại một chút võ công không dạy ông ta, nếu không sao bản thân ông ta lại thua được chứ?
“Tên nhóc này ghê gớm thật đấy? Ngay cả Diệp Long Xuyên cũng không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Đúng thế, không ngờ chú tư nhà họ Diệp lại thua một tên nhóc ranh, đúng là quá bất ngờ”.
“Anh tứ thua rồi sao, sao có thể chứ…”
Đám người nhà họ Diệp quay sang nhìn nhau, mặc dù không dám tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đám người họ Diệp vốn kiêu căng ngạo mạn giờ đây lại héo hon như quả cà tím phơi sương.
“Cứu, sư phụ cứu con!”
Thấy Tần Lâm đang bước từng bước đi đến, ánh mắt Diệp Long Xuyên tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn sang Diệp Hiên Viên cầu cứu.
Ánh mắt Diệp Hiên Viên tràn đầy phức tạp, Diệp Long Xuyên dù sao cũng là người nhà họ Diệp, ông ấy không thể trơ mắt nhìn ông ta bị Tần Lâm đánh chết được.
Chương 1411: Ngoài trừ việc gọi người khác đến, mày còn biết làm cái gì nữa?
"Bây giờ cuối cùng tao cũng biết tại sao chú ba lại cười rồi".
Bạch Thiếu Đình trầm giọng nói, bởi vì Bạch Phàm hiểu rõ Diệp Long Xuyên chắc chắn không phải đối thủ của Tần Lâm, ngay cả ông ta còn thua Tần Lâm chứ nói gì đến Diệp Long Xuyên. Lúc bắt đầu Diệp Long Xuyên còn dương dương tự đắc, bây giờ thì hay lắm, chẳng thua bét nhè?
Đây chẳng phải là vả mặt sao, bây giờ Tần Lâm suýt đánh chết ông ta.
Người nhà họ Diệp không dám đấu với Tần Lâm, bây giờ hy vọng duy nhất đều nằm trên người chú hai của Bạch Phàm, Bạch Triết.
"Có vẻ như, cái gọi là nhà họ Diệp cũng chỉ đến thế mà thôi".
Tần Lâm cười khẩy nói, người nhà họ Diệp đương nhiên chẳng dám nói gì, họ đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tần Lâm.
Diệp Hiên Viên cảm thấy được an ủi, lúc này ông như được siêu thoát mà bước tiếp, ông không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đợt này mạnh hơn đợt kia! Tần Lâm là người thừa kế thật sự của ông, trong mắt Diệp Hiên Viên, Tần Lâm là tác phẩm mà ông hài lòng nhất.
Đời người chỉ có một lần mà Tần Lâm là niềm an ủi lớn nhất của ông.
Tần Lâm cười mỉm nói.
"Sư phụ, may mà không mất mạng , lần này con làm người thất vọng rồi".
Lúc này, mắt Bạch Triết hơi híp lại, ánh mắt rơi xuống người Tần Lâm, miệng nở nụ cười.
Cao thủ!
Chỉ khi đối đầu thực sự mới có thể cảm nhận được thực lực của đôi bên, chỉ có cao thủ thật sự mới có thể khiến đôi bên cảm thấy hứng thú.
Tần Lâm rõ ràng là một đối thủ xứng tầm. Bạch Triết năm nay đã gần bảy mươi, đã sáu tám tuổi rồi, vậy mà lúc này lại vui như một cậu thanh niên, bởi vì đối thủ như Tần Lâm thực sự hiếm có khó tìm, hơn nữa còn là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Bạch. Trận chiến ngày hôm nay khiến ông ta vô cùng hứng thú, nhiều năm không ra tay, bây giờ khi có thể đối đầu với một cao thủ trẻ tuổi, ông ta lại cảm thấy kích động vô cùng.
Cảm giác kỳ phùng địch thủ đối địch khiến Bạch Triết cảm thấy cực kỳ kích thích, nhiều tuổi như vậy mà có thể có lại ý chí chiến đấu đến thế thì đúng là hiếm thấy.
Với Bạch Triết mà nói, người tập võ phải tồn tại và chiến đấu vì Võ Lâm, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh mới là kẻ thực sự làm chủ thế giới này.
Bạch Triết nói.
"Có vẻ như lần này cậu không khiến tôi thất vọng nhỉ, nếu như cậu chỉ là một tên rác rưởi không có thực lực thì tôi sẽ buồn lắm đấy, nhưng hôm nay cậu thực sự khiến tôi cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách ngay cả Bạch Phàm cũng thua cậu. Thằng nhóc, cậu có khí chất đấy, tôi càng ngày càng có hứng với cậu rồi".
"Nói trắng ra là ông muốn đấu với tôi chứ gì? Chẳng phải muốn thể hiện uy danh của nhà họ Bạch sao? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái quái gì? Còn khiến sư phụ tôi bị thương đến mức này, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu. Cho dù là ai làm sư phụ tôi bị thương, hôm nay nhất định đều phải trả giá".
Tần Lâm lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào Bạch Triết, khi phải đối mặt với thứ áp lực mà Bạch Triết đem lại cho anh, Tần Lâm không hề lùi bước mà đối diện thẳng, bầu không khí giữa hai người vô cùng lạnh lẽo, chiến ý ngút trời.
Một già một trẻ, hai người ai cũng không dừng lại.
Bạch Triết ung dung mà nói.
"Được lắm, cậu xứng làm đối thủ đáng khen ngợi của tôi, tôn kính sư phụ như vậy đúng là đáng quý. Tiếc rằng nhà họ Bạch chúng tôi liên tục bị cậu vả mặt, tôi là người lớn trong nhà nên nhất định phải bước ra để dạy bảo".
Tần Lâm cười khẩy.
"Đúng vậy, người nhà họ Bạch các người đúng là cần dạy bảo lại, nếu không mà cứ kiêu ngạo thế này thì có ngày diệt vong".
Bạch Thiếu Đình chỉ trỏ Tần Lâm, nghiến răng nghiến lợi mà nói, tên này thực sự quá ngông cuồng, khinh thường ngay cả ông hai của anh ta.
"Nói năng hàm hồ, tao thấy mày muốn chết thì phải".
Tần Lâm nghiêm túc nói, chẳng thèm để ý đến Bạch Thiếu Đình, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhất thời cứng họng.
"Thằng nhãi như mày có tư cách để ngạo mạn trước mặt tao à? Ngoài việc chỉ biết gọi người khác đến, mày còn biết làm gì nữa?"
"Thiếu Đình, lui ra!"
Bạch Phàm trầm giọng nói, bây giờ ở đây không có chỗ cho bọn họ cãi nhau, ông hai nhà họ Bạch đang ở đây thì sao đến lượt anh ta nói chuyện, đây chính là quy tắc.
Bị chú ba quở trách, mặt Bạch Thiếu Đình biến sắc.
Nhìn thấy ánh mắt của ông hai nhà họ Bạch - Bạch Triết, anh ta cũng hơi run lên, sắc mặt âm trầm, Bạch Thiếu Đình biết vừa nãy mình ăn nói hàm hồ nên không thể không lùi lại, trong ánh mắt của anh ta đầy sự hoảng loạn.
"Người nhà họ Bạch có vẻ chỉ là một đám chuột vô dụng, ông tuy là trưởng bối nhà họ Bạch cũng chẳng mạnh là bao".
Tần Lâm khinh thường nói. Lúc này Bạch Triết nổi giận, sắc mặt trầm xuống, cái tên mất não này, cái họa này là do Bạch Phàm tự xông vào, vì một người phụ nữ mà để đến bước đường này, loạn ngày càng to, vậy mà anh ta còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nếu không phải vì mặt mũi của nhà họ Bạch ông ta đã tiến lên cho anh ta hai cái tát rồi.
Cái loại không có não, chẳng trách bị người ta đá, bị Tần Lâm đánh, thực sự đáng!
Bạch Triết lạnh lùng nói, cứ như đã phán tội chết cho Tần Lâm.
"Miệng lưỡi lợi hại đâu được coi là anh hùng hảo hán, có điều thực lực của cậu chắc cũng xếp vào hàng cao thủ bảng Hổ nhỉ. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, có điều cậu không biết giấu mình, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học, cho dù là cậu hay Diệp Hiên Viên thì đều phải chết".
Tần Lâm chưa bao giờ là một người sợ phiền phức, đối mặt với sự áp bức của nhà họ Bạch, lần này anh nhất định sẽ liều với bọn họ đến cùng.
"Thế thì phải xem ông có thực lực không, nhà họ Bạch mấy người ngạo mạn quá, hôm nay mấy người có bao nhiêu thủ đoạn thì lấy ra hết đi, tôi sẽ chơi với mấy người đến cùng!"
Cho dù là ai nhưng đã làm sư phụ bị thương thì đều phải trả giá, oan có đầu nợ có chủ, lần này, Tần Lâm không thể bình tĩnh được nữa.
Sư phụ chịu nhục, anh phải bắt nhà họ Bạch nợ máu trả bằng máu!
Bạch Triết cười nói, ông ta chẳng sợ gì cả, trong mắt ông tên Tần Lâm này chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót thôi, chẳng cần gì phải sợ.
"Trẻ tuổi có triển vọng, không sợ trời cao đất dày. Có điều tôi là hạng chín bảng Hổ, không biết cậu có gánh nổi không"
Cho dù đánh bại Bạch Phàm thì cũng chẳng phải đối thủ của ông ta.
Tần Lâm khinh bỉ cười lớn.
"Hạng chín bảng Rồng? Sao nhà họ Bạch mấy người nhiều hạng chín bảng Rồng thế? Ha ha ha".
Bạch Phàm nhíu mày lạnh lùng nói.
"Mày thì hiểu cái gì? Chú hai tao là hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước, bây giờ chú đã sớm lui khỏi giang hồ, không quan tâm đến thời thế nữa. Bảng Rồng mười năm xếp hạng lại một lần, tao là hạng chín Bảng Rồng mười năm trước. Bây giờ thực lực của chú hai tao đã lên một tầm cao mới, đối phó với hạng tép riu như mày chỉ là chuyện vặt vãnh thôi".
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước!
Lòng Tần Lâm khẽ rung lên, xem ra người này thực sự phi phàm nhỉ, cao thủ bảng Rồng hai mươi năm trước không phải là thứ mà cao thủ bảng Rồng hai mươi năm sau có thể sánh bằng.
Hơn nữa sau hai mươi năm, thực lực của ông ta sao có thể đứng yên không đổi được? Ánh mắt của Tần Lâm nghiêm trọng hẳn.
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước, có thể tưởng tượng được đây là một người gây giông bão ở Hoa Hạ.
Còn Bạch Phàm vẫn kém một xíu, nhưng ông ta vẫn có thể xếp hạng chín bảng Rồng, điều này thể hiện khả năng chiến đấu của bảng Rồng mười năm trước rõ ràng không bằng khả năng chiến đấu của bảng Rồng năm xưa, đúng là khủng khiếp.
Tại sao lại hận mình như vậy?
Tần Lâm không hề biết người này, nhưng ông ta dùng trăm phương ngàn kế để lừa anh đến đây, hơn nữa còn dùng sư phụ làm con tin, có vẻ như hôm nay không ổn rồi.
"Ông rốt cuộc là ai?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, tên này chắc chắn đến vì mình, sư phụ chắc cũng chỉ bị vạ lây thôi.
Ông già cười nói, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo.
"Tao là ai? Ha ha ha, mày đắc tội ai ở thủ đô chẳng nhẽ mày không biết? Trong cái thủ đô này người mày đắc tội nhiều nhất chắc là nhà họ Bạch rồi? Chẳng nhẽ mày quên rồi sao?
Bạch Phàm chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tần Lâm, giữa nhà họ Bạch bọn họ và Tần Lâm hai bên chỉ có một được sống.
"Tần Lâm, hy vọng mày vẫn khỏe".
Bạch Thiếu Đình khoanh tay trước ngực, đứng sau lưng Bạch Phàm, có vẻ như lần này là do nhà họ Bạch làm, hơn nữa tên này đến có chuẩn bị.
"Tần Lâm, hôm nay mày có mọc cánh cũng khó thoát, nhà họ Bạch tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày".
Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói, chậm rãi bước ra, sát khí ngùn ngụt.
"Tên nghiệt đồ như mày còn không mau quỳ xuống? Đây là nơi mày có thể làm bừa sao?"
"Thân làm đồ đệ nhà họ Diệp, nhìn thấy ông tổ nhà họ Diệp Diệp Hiên Viên phải chịu nhục nhã, tao thấy vô cùng xấu hổ. Tất cả đều do mày mà ra, Tần Lâm, mày mau quỳ xuống tạ tội, nếu không Diệp Long Xuyên tao không tha cho mày đâu".
Diệp Long Xuyên, thiên tài ưu tú nhất nhà họ Diệp, cũng là cao thủ mà Diệp Hiên Viên đích thân dốc lòng dạy bảo sau khi ông cụ quay về.
"Tính ra tao chắc phải gọi mày một tiếng sư huynh nhỉ, dù sao mày nhập môn sớm hơn tao một chút, nhưng tiền bối Hiên Viên vẫn thuộc hàng ông tổ trong nhà họ Diệp, vì cái thằng tiểu nhân gian xảo như mày nên bị hành hạ, hôm nay mày khó thoát khỏi cái chết".
Diệp Xuyên Long khinh thường Tần Lâm, tư thái cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn anh, ông ta chẳng coi Tần Lâm là cái thá gì, ông ta là thiên tài ưu tú nhất một đời của nhà họ Diệp, cho dù tên này có lợi hại hơn thì cũng mạnh được đến đâu chứ?
"Sư phụ, có vẻ như người sống không tốt lắm ở nhà họ Diệp nhỉ?"
Trong mắt Tần Lâm đầy vẻ phức tạp, anh nhìn về phía Diệp Hiên Viên, nếu như không vì gia đình của mình, chắc Diệp Hiên Viên đã chạy lâu rồi chứ chẳng thèm ở lại đây, nhưng hòa thượng chạy miếu vẫn còn, nhà họ Bạch nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diệp, mà ông cụ là người trọng tình trọng nghĩa, sư phụ từ nhỏ đã dạy anh, làm người phải lấy nước làm nhiệm vụ của mình.
Ánh mắt của sư phụ một lời khó nói hết, trong ánh mắt của Tần Lâm đầy vẻ tức giận, anh nhất định liều chết với tên này, cho dù có là ai, làm sư phụ bị thương, anh cũng nhất định không tha cho đối phương.
Tần Lâm cười điên cuồng mà nói, trong nụ cười đầy vẻ lạnh lùng.
"Nhà họ Diệp đúng là chân ngoài dài hơn chân trong, sư phụ tôi là người nhà họ Diệp, bây giờ mấy người lại giúp người khác đối phó với ông cụ? Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Ha ha ha ha".
Tình cảnh của sư phụ rõ ràng là do người nhà họ Bạch gây ra, nhưng bây giờ người nhà họ Diệp cũng gia nhập cùng hãm hại sư phụ, đúng cạn lời, khiến anh kinh tởm, khiến anh cảm thấy nhà họ Diệp kinh khủng và lạnh lẽo đến nhường nào.
Những người này chẳng phải loại tốt đẹp gì, người nhà họ Diệp chậm rãi đi ra, mấy chục người bao vây kín nửa sân trước đại điện, trông rất hoành tráng, nhưng chỉ khiến Tần Lâm khinh bỉ, anh chỉ muốn giết sạch bọn họ thôi.
"Nhiều lời vô nghĩa, Tần Lâm, hôm này tao phải giết mày, vì ông tổ Hiên Viên, để thanh lý môn hộ*! Còn không mau tới đây nhận cái chết".
*Thanh lý môn hộ: là loại trừ những phần tử xấu, phản trắc, không đáng tin cậy ra khỏi môn phái cho nội bộ được thuần nhất
Diệp Long Xuyên trầm giọng quát, bày sẵn tư thế, nhắm thẳng vào Tần Lâm.
“Chỉ dựa vào mình ông?”
Tần Lâm sững sờ, ông già này quả thực rất mạnh, nhưng đó chỉ là so với người bình thường mà thôi. Thực lực của ông ta thậm chí còn không bằng Bạch Phàm, thế mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt anh?
“Ông tổ Hiên Viên đã truyền dạy cho tao tất cả các chiêu thức võ công rồi, muốn đối phó với mày chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, dùng dao mổ trâu để giết gà mà thôi. Thưa mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch, hôm tay tôi sẽ đích thân bắt lấy thứ nghiệt súc này cho mọi người, mọi người yên lặng đứng xem là được rồi, nhà họ Diệp chúng tôi chắc chắn sẽ không để những kẻ hung ác như này lộng hành. Với nhà họ Diệp, hắn là đồ đệ do chính Diệp Hiên Viên dạy dỗ, thế nhưng nay lại hung ác ngang ngược như vậy, nhà họ Diệp chúng tôi phải có trách nhiệm diệt trừ hắn”.
Diệp Long Xuyên trầm giọng nói.
“Long Xuyên, cậu cần gì phải làm như vậy, vì sao cứ muốn làm khó sư huynh cậu?”
Sắc mặt Diệp Hiên Viên xám xịt, trong lòng vô cùng xót xa, bản thân ông vậy mà lại dạy dỗ ra một đứa con cháu nhà họ Diệp như này, đây chắc chắn là một vết nhơ lớn trong cuộc đời của ông ấy.
Bản thân đã sống một trăm năm, cũng chưa bao giờ phải muối mặt như này, tên Diệp Long Xuyên này thật sự đã làm mất hết mặt mũi của ông rồi.
Gà cùng một mẹ, chớ hoài đá nhau!
Nhưng rõ ràng Diệp Long Xuyên hoàn toàn không coi Tần Lâm là sư huynh của mình, và cũng không kính trọng Diệp Hiên Viên như trong tưởng tượng.
“Sư phụ? Ông còn chưa xứng làm sư phụ của tôi đâu, ông chẳng qua chỉ là lão tổ nhà họ Diệp mà thôi, ông đã sống khá lâu rồi, chỉ dạy con cháu một chút cũng là chuyện đương nhiên mà? Hiện giờ ông căn bản không phải đối thủ của tôi mà còn dám mặt dày tự xưng là sư phụ tôi? Ha ha ha, ông hài hước thật đấy, hài y hệt như thằng đồ đệ ngu xuẩn của ông vậy”.
Diệp Long Xuyên khinh thường nói, ông ta không có chút tôn trọng hay kinh sợ nào đối với Diệp Hiên Viên, lúc này cũng đã trở mặt hoàn toàn, không cần tỏ ra khách sáo với Diệp Hiên Viên nữa.
“Mấy năm nay ông lang thang ở bên ngoài, nhà họ Diệp chúng tôi thu nhận ông đã là ân huệ lớn nhất dành cho ông rồi, chỉ dạy cho tôi vài chiêu mà đã đòi làm sư phụ tôi? Đúng là si tâm vọng tưởng, Diệp Hiên Viên, tôi thấy ông già cả lú lẫn lắm rồi. Nhà họ Diệp có thân phận gì? Ông có thân phận gì? Hiện giờ chúng tôi và nhà họ Bạch môi hở răng lạnh, cho dù cắt tình dứt nghĩa thì cũng vẫn là gia tộc anh em, giờ ông lại vì một tên người ngoài mà không thèm quan tâm đến nhà họ Diệp chúng tôi, ông là cái thá gì chứ?”
Diệp Long Xuyên tức giận trợn trừng, hoàn toàn không tôn trọng Diệp Hiên Viên một chút nào.
“Cậu, cậu cậu...”
Diệp Hiên Viên tức đến mức mặt mũi tái nhợt, phun ra một ngụm máu, tên nghịch đồ này đúng là khiến lòng người ớn lạnh, ông lưu lạc bên ngoài nhiều năm, quay trở về nhà họ Diệp, vốn là định giúp đỡ con cháu nhà họ Diệp tu luyện thành tài, nhưng không ngờ, thiên tài mà ông ấy hài lòng nhất lại là một tên lòng lang dạ sói như vậy!
Trò học thành tài, bỏ đói sư phụ, không ngờ hiện giờ Diệp Long Xuyên lại nói ông dạy ông ta là điều hiển nhiên, còn nói không có lý do gì để gọi ông ấy là sư phụ và ông cũng không có tư cách ấy.
Đối với Diệp Hiên Viên, đây là một điều vô cùng đau lòng, ngoài trừ Tần Lâm, đây là đồ đệ ông ấy quan tâm nhất, ông ấy cũng hết lòng vì người thừa kế nhà họ Diệp và địa vị thân phận nhà họ Diệp.
Nhưng đến cuối cùng, bản thân ông lại bị nhà họ Diệp bán đi, điều này quả thật chua xót.
Ônh ấy coi nhà họ Diệp như cội nguồn của mình, nhưng nhà họ Diệp lại không có chút tình cảm gì với ông ấy, năm đó khi ông rời khỏi nhà họ Diệp, ngay cả gia chủ hiện tại của nhà họ Diệp là Diệp Thành cũng mới chỉ là cậu nhóc ba bốn tuổi, nhưng hiện giờ, ông ấy chính là một ông già không có chút giá trị lợi dụng nào.
Thậm chí nhà họ Diệp còn lo lắng sẽ bị ông già này làm liên lụy, dù sao thì nhà họ Diệp bây giờ đã khác xưa rất nhiều.
“Đúng vậy, một ông già sắp xuống lỗ mà thôi, ông ta thật sự cho rằng mình là lão tổ tông, là người lớn nhất nhà họ Diệp chúng ta à? Ha ha, nực cười”.
“Chẳng thế thì sao, tôi thấy ông ta sống lâu quá nên đầu óc lú lẫn hết cả rồi, còn chả biết ông già lẩm cẩm này có phải người nhà họ Diệp không cơ”.
“Bây giờ loại người nào mà chẳng có? Chỉ dạy Diệp Long Xuyên vài chiêu đã cho rằng mình là sư phụ, là lão thái tổ cao cao tại thượng của nhà họ Diệp rồi”.
“Loại người này sống thuận lợi quá rồi, có lẽ nên làm ông ta vỡ mộng thôi, xí!”
Nghe những lời khinh thường và chế giễu của đám người nhà họ Diệp dành cho bản thân, những khuôn mặt thường ngày luôn cung kính với ông, hiện giờ đều biến thành dáng vẻ quỷ ăn thịt người, trái tim Diệp Hiên Viên đã hoàn toàn nguội lạnh, lòng đau như cắt.
Dù sao thì đám người này cũng đều là con cháu của ông ấy, nhưng đối với nhà họ Diệp, ông ấy lại chẳng đáng một đồng. Nhà họ Diệp bây giờ đang phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa, hơn nữa thực lực cũng đứng top đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, sao bọn họ có thể vì một ông già mà phá hủy mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Bạch chứ?
Quan trọng nhất là, nhà họ Bạch tuyệt đối không phải là đối tượng mà bọn họ có thể chọc vào, nếu bọn họ nhất quyết đối đầu với nhà họ Bạch thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường, nhà họ Diệp có thể sẽ công khai trở thành kẻ thù của nhà họ Bạch, đây cũng là điều mà bọn họ không mong muốn, thậm chí không dám để xảy ra.
Diệp Hiên Viên hoàn toàn không có chỗ đứng trong lòng bọn họ, cũng phải, một ông già không biết từ đâu chui ra, cho dù đó có thật sự là lão tổ tông của bọn họ, thì bọn họ vẫn cảm thấy không thoải mái, chứ đừng nói đến tình hình hiện tại.
Nhà họ Diệp đã bị nhà họ Bạch dồn đến cửa rồi, tất cả đều là do Tần Lâm gây ra.
Hơn nữa, ông già Diệp Hiên Viên này lại cứng đầu không chịu hợp tác với nhà họ Bạch, nếu không dùng thủ đoạn đặc biệt thì có lẽ bây giờ Diệp Hiên Viên vẫn sẽ im lặng.
Hiện trường bỗng chốc trở nên vô cùng lúng túng, sự lạnh lùng của đám người nhà họ Diệp đã đánh bay hoàn toàn chút tình cảm cuối cùng của Diệp Hiên Viên, trong mắt bọn chúng, ông ấy không đáng một đồng!
Xem ra tất cả những nhiệt tình, gần gũi, thân thiết với con cháu của ông, đều đã biến thành trò cười.
Diệp Hiên Viên cười khổ, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ông ấy đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị thế hệ trẻ chế giễu, trong lòng ông hiện giờ đang cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đối với nhà họ Diệp, ông ấy chỉnh là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mà nhà họ Bạch mới chính là đồng minh thật sự của bọn họ!
“Diệp Hiên Viên, ông nên nghỉ ngơi sớm đi, đã từng này tuổi rồi còn không biết xấu hổ. Hôm nay tôi sẽ thanh lý môn hộ, ông ngoan ngoãn đứng đó nhìn là được rồi, ông là lão tổ của nhà họ Diệp, chúng tôi kính trọng ông ba phần vì bối phận của ông, nhưng nếu ông già còn láo toét thì đừng trách chúng tôi ra tay tàn nhẫn”.
Diệp Long Xuyên vô cùng tự tin, hiện giờ ông ta đã là cao thủ ngũ mạch, căn bản không thèm đặt Tần Lâm vào mắt, ngay cả Diệp Hiên Viên cũng chỉ là cao thủ ngũ mạch mà thôi, trước đây ông ta đã đấu với ông ấy một trận, ông ấy đã già rồi, đồng thời còn nói ông ta trò giỏi hơn thầy, hiện giờ đã đến lúc ông ta kiểm chứng thực lực của bản thân rồi, tiêu diệt Tần Lâm sẽ có thể lấy lòng nhà họ Bạch, cũng có thể nâng cao danh tiếng của ông ta trong nhà họ Diệp.
Dù sao thì giết Diệp Hiên Viên cũng không thỏa đáng cho lắm, nhưng bản thân ông ta là người nhà họ Diệp, lại cũng được coi là đồ đệ trên danh nghĩa của Diệp Hiên Viên, giết Tần Lâm thì chắc chắn danh chính ngôn thuận!
“Xem ra, nhà họ Diệp quả nhiên có vô số nhân tài tiền đồ sáng lạng”.
Ông già nhà họ Bạch cười ha hả nói, Diệp Long Xuyên mỉm cười gật đầu lia lịa.
“Bạch tiền bối dạy phải, hôm nay không cần mọi người ra tay, cứ giao tên nghiệt đồ này cho tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn rõ, trong nhà họ Diệp chúng tôi, tên ngạo mạn này căn bản không có chút phản kháng nào”.
Diệp Long Xuyên thề thốt, cản bản không thèm để Tần Lâm vào mắt, lúc này, cuối cùng đã đến lúc bản thân ông ta thể hiện tài năng rồi.
“Vậy tôi sẽ chờ xem, ha ha ha”.
Ông
“Ha ha ha, được vậy thì tốt quá, vậy tôi phải chúc mừng ông trước rồi”.
Sắc mặt Bạch Phàm âm u, hai người cũng đã âm thầm đấu đá nhau nhiều năm, nếu lần này Diệp Long Xuyên đánh thắng Tần Lâm thì Bạch Phàm chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Mặc dù ông già là người họ Bạch, nhưng cũng rất vui khi thấy đám con cháu thế hệ trẻ ganh đua nhau, chỉ cần không động chạm đến lợi ích và danh tiếng gia tộc là được, thế thì ông ta sẽ không ra tay ngăn cản.
Lần này nếu không phải Bạch Phàm nhờ vả, thì ông ta đã sớm lui về ở ẩn rồi, tất nhiên sẽ không thể ra mặt lần nữa.
Thế lực của nhà họ Bạch ở thủ đô hiện tại gần như là không có đối thủ, không có mấy người có thể xúc phạm đến thể diện nhà họ Bạch.
Tần Lâm này chính là một trong số ít đó, tên này sẽ phải biến mất khỏi thế giới này.
“Đó là đương nhiên”.
Diệp Long Xuyên từng bước tiến lại gần Tần Lâm giữa hai người giống như trải qua muôn ngàn sông núi, bốn mắt nhìn nhau, ý trí chiến đấu dâng cao.
“Tần Lâm, con phải cẩn thận đó”.
Diệp Hiên Viên không dám chắc chắn về thực lực của Tần Lâm hiện tại, dù sao thì khi hai người tạm biệt, thực lực của Tần Lâm vẫn chưa mạnh lắm, mặc dù trong khoảng thời gian này thực lực của anh đã tăng vọt, nhưng muốn đánh thắng Diệp Long Xuyên có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
Với thực lực của Diệp Long Xuyên hiện tại, ngay cả ông ấy cũng đã không phải là đối thủ nữa, có thể biết được tên này đáng sợ cỡ nào.
Tần Lâm là đệ tử ông ấy tự hào nhất, trong trận chiến này, Diệp Hiên Viên lo lắng hơn ai hết.
“Sư phụ yên tâm, người phải chịu ấm ức, con sẽ đòi lại bọn chúng gấp đôi”.
Tần Lâm mỉm cười, đối mặt trực diện với Diệp Long Xuyên, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Bớt nói nhảm, ra tay đi, tao sợ chút nữa mày sẽ không có cơ hội nói chuyện đâu”.
Diệp Long Xuyên nói.
“Thế à? Ông đã đánh gía bản thân quá cao rồi, chút nữa đừng thua quá thảm hại, hèn mọn kêu gào đấy, người giúp sư môn thanh lý môn hộ nên là tôi mới đúng”.
Tần Lâm chậm rãi nói từng câu từng chữ.
“Ông căn bản không xứng làm đệ tử sư phụ. Nhà họ Diệp các người đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt”.
“Mày dám! Hôm nay tao không giết mày, thề không phải người!”
Diệp Long Xuyên gầm lên một tiếng rồi xông lên, ép đến chỗ Tần Lâm, nếu ông đã không biết tốt xấu như thế, vậy tôi chỉ có thể tiễn ông xuống địa ngục thôi.
Người nhà họ Bạch và người nhà họ Diệp đều đang đứng xem, vì thế Diệp Long Xuyên đang cảm thấy vô cùng hưng phấn, chỉ được thành công, không được phép thất bại!
Đến cả Bạch Phàm cũng phải thua Tần Lâm nên Diệp Long Xuyên không hề coi thường Tần Lâm, thực lực của người này rất có thể là nằm giữa ông ta và Bạch Phàm, muốn đánh bại Tần Lâm bắt buộc phải đánh nhanh thế mạnh mới được!
Đây là trận chiến trên sân nhà của ông ta, Diệp Long Xuyên vô cùng tự tin, một tên vô danh tiểu tốt như Tần Lâm mà cũng dám đến thủ đô hống hách? Nhất định phải để cho anh có đến mà không có về, chết không chỗ chôn!
Từng cú đấm vung ra, khí thế của Diệp Long Xuyên mạnh mẽ như hổ, trời đất rung chuyển, hai chân tung bay, tấn công mạnh mẽ, bá khí ngất trời.
“ Tên Diệp Long Xuyên này xem ra cũng có chút bản lĩnh, chú ba, ông ta thật sự đã vượt qua chú rồi ạ?”
Bạch Thiếu Đình chớp mắt, nhìn sang chú ba bên cạnh.
“Đợi mà xem”.
Bạch Phàm nở một nụ cười ẩn ý, tựa như có như không, lúc này trận chiến đã bắt đầu, bóng dáng của Tần Lâm và Diệp Long Xuyên giao vào nhau.
Ánh mắt Tần Lâm hừng hực như lửa lại lạnh lẽo như băng, trong lòng anh đã nổi lên sát ý với Diệp Long Xuyên. Gương mặt già nua của sư phụ tràn đầy lo lắng, sự căng thẳng trong đáy mắt hiện rõ mồn một, anh tuyệt đối không thể để sư phụ lo lắng được.
Hơn nữa, tên Diệp Long Xuyên này chẳng những không có ơn không báo mà còn vô lễ với người lớn, loại người không biết lý lẽ, không biết tôn sư trọng đạo này, sống cũng vô dụng!
Chính ông ta đã xúc phạm đến sư phụ anh, khiến người vô cùng đau lòng, sư phụ vất vả dạy dỗ ông ta nhưng cuối cùng lại nuôi phải một kẻ vô ơn, điều này đã giáng một đòn nặng nề vào trái tim sư phụ, hơn nữa tên này lại còn là con cháu của người, đây mới là điều khiến ông ấy đau lòng nhất.
Bản thân ông ấy đã bỏ ra toàn bộ tâm sức nhưng nhà họ Diệp lại vứt ông ra xa, không coi ông là người nhà họ Diệp.
Trong mắt Tần Lâm, sự tự giễu của Diệp Hiên Viên đau buồn biết bao. Một ông lão sống hơn trăn năm từ lâu đã không còn cảm thấy vui buồn, nhưng giờ lại bị đám người nhà họ Diệp làm cho tan nát cõi lòng.
Báo thù cho sư phụ, chứng minh bản thân!
Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng, khí thế dũng mãnh, không chút sứt mẻ trước sự công kích của Diệp Long Xuyên, nắm đấm vung lên, căng vai khụy gối chống trả, vững chắc như núi Thái Sơn.
Bịch! Bịch! Bịch!
Diệp Long Xuyên cũng vô cùng hung tợn, hàng loạt cú đấm liên tiếp vung lên, nhưng Tần Lâm đều có thể ung dung, bình tĩnh, cẩn thận đỡ đòn, đây là một điều vô cùng khó khăn, trông thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, một giây lơ là cũng có thể dẫn đến bị thương nghiêm trọng.
Tần Lâm tiến lui có trật tự, Diệp Long Xuyên liên tiến tấn công với khí thế hủy diệt nhưng lại không thể động đến một cọng tóc của Tần Lâm.
Diệp Long Xuyên càng đánh càng nôn nóng, tên Tần Lâm này dường như luôn trốn tránh, căn bản không định đối đầu trước tiếp với ông ta.
Nhưng Tần Lâm lại không nghĩ như vậy, đây là sự tôn trọng cuối cùng của anh dành cho nhà họ Diệp, cũng là nể mặt Diệp Hiên Viên.
“Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu đây, tôi nhường ông mười chiêu đã là nể mặt nhà ông lắm rồi. Từ nay về sau, sư phụ của tôi và nhà họ Diệp các người không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Tần Lâm trầm giọng nói.
“Tên nhóc này, mày có bản lãnh thì tung ra, ai cần mày nhường chứ, hừ hừ!”
Diệp Long Xuyên càng thêm tức giận, mày nhường tao mười chiêu? Tao thấy mày muốn chết rồi!
Tần Lâm nhíu mày, bàn tay lật lại, một luồng sức mạnh như sấm sét đánh ra, không hề có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, chỉ có sức mạnh hủy diệt.
Cao thủ thất mạch toàn lực ra đòn, gần trong gang tấc, mặc dù Diệp Long Xuyên nhìn thấy rõ cảnh này, nhưng không có chút khả năng phản kháng.
Rầm...
Một cú đấm đánh trực diện vào hai lòng bàn tay Diệp Long Xuyên, Diệp long Xuyên cảm thấy hai cánh tay của mình giống như bị nổ tung, cơn đau đó khiến da đầu tê dại.
Trước đây ông ta chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, cơn đau đớn bỏng rát như thiêu đốt đâm thẳng vào tim gan.
Hơn nữa, lực chấn động khiến khuôn mặt Diệp Long Xuyên càng thêm biến dạng.
“Đáng ghét!”
Cơn tức giận của Diệp Long Xuyên tăng lên ngùn ngụt, không thể giải tỏa, ánh mắt vô cùng âm u, lúc này thực lực của Tần Lâm đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, khi cú đấm của anh giáng xuống, Diệp Long Xuyên đã cảm nhận được một áp lực cực lớn.
Nhưng hiện giờ, dưới bao nhiêu con mắt của người nhà họ Diệp và nhà họ Bạch, nếu ông ta thua một cách thảm hại như thế, thì sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Không thể lui!
Tuyệt đối không thể!
Diệp Long Xuyên gầm lên một tiếng, hai nắm đấm tung ra với uy lực đáng sợ, lực đánh mạnh mẽ như điên cuồng nghiền nát tất cả.
“Đi chết đi!”
Sức mạnh này được tạo nên từ tất cả sức lực của Diệp Long Xuyên, lúc này, ông ta đã đánh cược tất cả, nhất định phải giết chết Tần Lâm, nếu không bản thân ông ta đâu còn mặt mũi nào đối diện với nhà họ Diệp nữa chứ?
“Xem ra, Diệp Long Xuyên đã bắt đầu nôn nóng rồi”.
Bạch Phàm cười ha hả nói, trong trận quyết đấu giữa hai người, nắm đấm giao nhau, sức lực kinh người, đè nén không khí xung quanh, khiến mọi người có mặt ở đây cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Đặc biệt là Diệp Hiên Viên, lúc này ông ấy vô cùng lo lắng cho Tần Lâm, thấy thực lực của anh tiến bộ vượt bậc, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng, thực lực mạnh mẽ không quan trọng, quan trọng là phải mãi mãi giữ một trái tim ham học hỏi.
Diệp Hiên Viên hiểu rất rõ tâm hồn lẫn cách đối nhân xử thế của Tần Lâm, anh có một tấm lòng rộng mở và hiếu kính với ông.
Diệp Hiên Viên bật khóc, cuối cùng bản thân ông ấy đã có thể yên tâm rồi, sự xuất hiện của anh đã cho ông ấy một sự cổ vũ cực kỳ to lớn, mặc dù người nhà họ Diệp vứt bỏ ông, nhưng đồ đệ Tần Lâm của ông chưa bao giờ từ bỏ ông.
Hơn nữa, Tần Lâm mới là đồ đệ ông tự hào nhất.
Lúc này, ánh mắt Tần Lâm vô cùng thâm trầm, bất động như núi, đón lấy sự tấn công mạnh mẽ cùng khí thế âm u đằng đằng sát khí của Diệp Long Xuyên.
Tần Lâm khí thế như núi, lấy bạo trị bạo!
Năm đấm cứng như sắt mạnh mẽ xông lên, khí thế mạnh mẽ không một thứ gì có thể ngăn cản.
Đối diện với nắm đấm của Tần Lâm, sắc mặt của Diệp Long Xuyên vô cùng khó coi, khi hai người giao nhau, ông ta đã cảm nhận được khí thế dời núi lấp biển, nghiền nát tất cả từ Tần Lâm.
“Không...”
Sắc mặt Diệp Long Xuyên đột nhiên thay đổi, sức mạnh này đã trực tiếp đánh ông ta ngã bay xuống đất, phun ra máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Diệp Long Xuyên bị Tần Lâm đánh cho không còn sức lực đánh trả, sức mạnh nắm đấm xuyên thẳng tầng mây.
Sắc mặt của Diệp Long Xuyên khó coi đến cực điểm, lúc này, vẻ mặt của đám người nhà họ Diệp cũng vô cùng nghiêm nghị, sự thất bại của Diệp Long Xuyên không khác nào một cái tát giáng lên mặt bọn họ, thể diện nhà họ Diệp mất hết rồi.
Diệp Hiên Viên thở phào nhẹ nhõm, Tần Lâm cuối cùng vẫn không để ông thất vọng, anh đã đánh bại Diệp Long Xuyên, hơn nữa, Diệp Long Xuyên hoàn toàn không có sức đánh trả.
Đứa trẻ này đúng là càng ngày càng mạnh, ban đầu khi rời khỏi ông, thực lực của Tần Lâm còn kém xa bây giờ rất nhiều, có lẽ hiện tại ông ấy đã không còn là đối thủ của anh nữa.
Ánh mắt Tần Lâm rực lửa, tràn đầy kiêu ngạo và bá đạo.
Không ít người nhà họ Diệp phải run lên, Diệp Long Xuyên là trụ cột chân chính của nhà họ Diệp bọn họ, ngay cả gia chủ cũng phải nể mặt ông ta ba phần, nhưng giờ xem ra đã thua trong tay Tần Lâm, chuyện này sốc quá đi?
Diệp Hiên Viên biết Tần Lâm hiện giờ đã không còn là đứa trẻ thò lò mũi xanh luôn đi sau lưng ông nữa, trong số tất cả đồ đệ, anh luôn là đứa trẻ ông yêu thích nhất.
Lần này nhà họ Bạch đến vây khốn ông, mặc dù tất cả đều do Tần Lâm gây nên nhưng Diệp Hiên Viên không hề trách móc anh, trong chuyện này ông ấy không hề cảm thấy hổn hẹn với lòng hay với nhà họ Diệp, đây là đồ đệ của ông ấy, ông ấy tất nhiên không thể mặc kệ sống chết được.
Ngay cả khi đối mặt với sự vu khống của nhà họ Bạch, ông ấy cũng chưa từng có ý định đầu hàng, đến cuối cùng nhà họ Bạch dùng tính mạng người nhà họ Diệp để ép buộc khiến ông không còn lựa chọn nào khác, ông ấy không thể trơ mắt đứng nhìn người nhà họ Diệp bị giết được.
Dù tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết thì sẽ khiến ông ấy cảm thấy vô cùng hổn hẹn với nhà họ Diệp.
Nhưng giờ xem ra, có lẽ Diệp Hiên Viên đã sai rồi, người nhà họ Diệp là một đám chó điên mất trí, cùng một giuộc với đám người nhà họ Bạch.
Bây giờ người nhà họ Diệp càng trở nên hung tợn và độc ác hơn, hoàn toàn không tôn trọng người già một chút nào, nhà họ Diệp cũng đã sớm mất đi chỗ đứng từ lâu rồi.
Bây giờ Diệp Long Xuyên thua thảm hại, ánh mắt Tần Lâm như mũi tên khiến ông ta sợ hãi lui về phía sau, toàn thân run rẩy tuyệt vọng.
Bản thân ông ta cuối cùng vẫn thua Tần Lâm chỉ bằng một chiêu, chả trách ngay cả Bạch Phàm cũng thua anh, tên Tần Lâm này quả thật quá đáng sợ.
Không ngờ ông già kia lại dạy dỗ nên một đệ tử cao siêu như thế này, Diệp Long Xuyên cũng thấy vô cùng khó hiểu, vì sao bản thân ông ta đã học tất cả võ công của Diệp Hiên Viên những vẫn thua Tần Lâm?
Diệp Long Xuyên nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn ông già đó vẫn giữ lại một chút võ công không dạy ông ta, nếu không sao bản thân ông ta lại thua được chứ?
“Tên nhóc này ghê gớm thật đấy? Ngay cả Diệp Long Xuyên cũng không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Đúng thế, không ngờ chú tư nhà họ Diệp lại thua một tên nhóc ranh, đúng là quá bất ngờ”.
“Anh tứ thua rồi sao, sao có thể chứ…”
Đám người nhà họ Diệp quay sang nhìn nhau, mặc dù không dám tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, đám người họ Diệp vốn kiêu căng ngạo mạn giờ đây lại héo hon như quả cà tím phơi sương.
“Cứu, sư phụ cứu con!”
Thấy Tần Lâm đang bước từng bước đi đến, ánh mắt Diệp Long Xuyên tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn sang Diệp Hiên Viên cầu cứu.
Ánh mắt Diệp Hiên Viên tràn đầy phức tạp, Diệp Long Xuyên dù sao cũng là người nhà họ Diệp, ông ấy không thể trơ mắt nhìn ông ta bị Tần Lâm đánh chết được.
Chương 1411: Ngoài trừ việc gọi người khác đến, mày còn biết làm cái gì nữa?
"Bây giờ cuối cùng tao cũng biết tại sao chú ba lại cười rồi".
Bạch Thiếu Đình trầm giọng nói, bởi vì Bạch Phàm hiểu rõ Diệp Long Xuyên chắc chắn không phải đối thủ của Tần Lâm, ngay cả ông ta còn thua Tần Lâm chứ nói gì đến Diệp Long Xuyên. Lúc bắt đầu Diệp Long Xuyên còn dương dương tự đắc, bây giờ thì hay lắm, chẳng thua bét nhè?
Đây chẳng phải là vả mặt sao, bây giờ Tần Lâm suýt đánh chết ông ta.
Người nhà họ Diệp không dám đấu với Tần Lâm, bây giờ hy vọng duy nhất đều nằm trên người chú hai của Bạch Phàm, Bạch Triết.
"Có vẻ như, cái gọi là nhà họ Diệp cũng chỉ đến thế mà thôi".
Tần Lâm cười khẩy nói, người nhà họ Diệp đương nhiên chẳng dám nói gì, họ đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tần Lâm.
Diệp Hiên Viên cảm thấy được an ủi, lúc này ông như được siêu thoát mà bước tiếp, ông không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đợt này mạnh hơn đợt kia! Tần Lâm là người thừa kế thật sự của ông, trong mắt Diệp Hiên Viên, Tần Lâm là tác phẩm mà ông hài lòng nhất.
Đời người chỉ có một lần mà Tần Lâm là niềm an ủi lớn nhất của ông.
Tần Lâm cười mỉm nói.
"Sư phụ, may mà không mất mạng , lần này con làm người thất vọng rồi".
Lúc này, mắt Bạch Triết hơi híp lại, ánh mắt rơi xuống người Tần Lâm, miệng nở nụ cười.
Cao thủ!
Chỉ khi đối đầu thực sự mới có thể cảm nhận được thực lực của đôi bên, chỉ có cao thủ thật sự mới có thể khiến đôi bên cảm thấy hứng thú.
Tần Lâm rõ ràng là một đối thủ xứng tầm. Bạch Triết năm nay đã gần bảy mươi, đã sáu tám tuổi rồi, vậy mà lúc này lại vui như một cậu thanh niên, bởi vì đối thủ như Tần Lâm thực sự hiếm có khó tìm, hơn nữa còn là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Bạch. Trận chiến ngày hôm nay khiến ông ta vô cùng hứng thú, nhiều năm không ra tay, bây giờ khi có thể đối đầu với một cao thủ trẻ tuổi, ông ta lại cảm thấy kích động vô cùng.
Cảm giác kỳ phùng địch thủ đối địch khiến Bạch Triết cảm thấy cực kỳ kích thích, nhiều tuổi như vậy mà có thể có lại ý chí chiến đấu đến thế thì đúng là hiếm thấy.
Với Bạch Triết mà nói, người tập võ phải tồn tại và chiến đấu vì Võ Lâm, cá lớn nuốt cá bé, người mạnh mới là kẻ thực sự làm chủ thế giới này.
Bạch Triết nói.
"Có vẻ như lần này cậu không khiến tôi thất vọng nhỉ, nếu như cậu chỉ là một tên rác rưởi không có thực lực thì tôi sẽ buồn lắm đấy, nhưng hôm nay cậu thực sự khiến tôi cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách ngay cả Bạch Phàm cũng thua cậu. Thằng nhóc, cậu có khí chất đấy, tôi càng ngày càng có hứng với cậu rồi".
"Nói trắng ra là ông muốn đấu với tôi chứ gì? Chẳng phải muốn thể hiện uy danh của nhà họ Bạch sao? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái quái gì? Còn khiến sư phụ tôi bị thương đến mức này, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu. Cho dù là ai làm sư phụ tôi bị thương, hôm nay nhất định đều phải trả giá".
Tần Lâm lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào Bạch Triết, khi phải đối mặt với thứ áp lực mà Bạch Triết đem lại cho anh, Tần Lâm không hề lùi bước mà đối diện thẳng, bầu không khí giữa hai người vô cùng lạnh lẽo, chiến ý ngút trời.
Một già một trẻ, hai người ai cũng không dừng lại.
Bạch Triết ung dung mà nói.
"Được lắm, cậu xứng làm đối thủ đáng khen ngợi của tôi, tôn kính sư phụ như vậy đúng là đáng quý. Tiếc rằng nhà họ Bạch chúng tôi liên tục bị cậu vả mặt, tôi là người lớn trong nhà nên nhất định phải bước ra để dạy bảo".
Tần Lâm cười khẩy.
"Đúng vậy, người nhà họ Bạch các người đúng là cần dạy bảo lại, nếu không mà cứ kiêu ngạo thế này thì có ngày diệt vong".
Bạch Thiếu Đình chỉ trỏ Tần Lâm, nghiến răng nghiến lợi mà nói, tên này thực sự quá ngông cuồng, khinh thường ngay cả ông hai của anh ta.
"Nói năng hàm hồ, tao thấy mày muốn chết thì phải".
Tần Lâm nghiêm túc nói, chẳng thèm để ý đến Bạch Thiếu Đình, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhất thời cứng họng.
"Thằng nhãi như mày có tư cách để ngạo mạn trước mặt tao à? Ngoài việc chỉ biết gọi người khác đến, mày còn biết làm gì nữa?"
"Thiếu Đình, lui ra!"
Bạch Phàm trầm giọng nói, bây giờ ở đây không có chỗ cho bọn họ cãi nhau, ông hai nhà họ Bạch đang ở đây thì sao đến lượt anh ta nói chuyện, đây chính là quy tắc.
Bị chú ba quở trách, mặt Bạch Thiếu Đình biến sắc.
Nhìn thấy ánh mắt của ông hai nhà họ Bạch - Bạch Triết, anh ta cũng hơi run lên, sắc mặt âm trầm, Bạch Thiếu Đình biết vừa nãy mình ăn nói hàm hồ nên không thể không lùi lại, trong ánh mắt của anh ta đầy sự hoảng loạn.
"Người nhà họ Bạch có vẻ chỉ là một đám chuột vô dụng, ông tuy là trưởng bối nhà họ Bạch cũng chẳng mạnh là bao".
Tần Lâm khinh thường nói. Lúc này Bạch Triết nổi giận, sắc mặt trầm xuống, cái tên mất não này, cái họa này là do Bạch Phàm tự xông vào, vì một người phụ nữ mà để đến bước đường này, loạn ngày càng to, vậy mà anh ta còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nếu không phải vì mặt mũi của nhà họ Bạch ông ta đã tiến lên cho anh ta hai cái tát rồi.
Cái loại không có não, chẳng trách bị người ta đá, bị Tần Lâm đánh, thực sự đáng!
Bạch Triết lạnh lùng nói, cứ như đã phán tội chết cho Tần Lâm.
"Miệng lưỡi lợi hại đâu được coi là anh hùng hảo hán, có điều thực lực của cậu chắc cũng xếp vào hàng cao thủ bảng Hổ nhỉ. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, có điều cậu không biết giấu mình, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học, cho dù là cậu hay Diệp Hiên Viên thì đều phải chết".
Tần Lâm chưa bao giờ là một người sợ phiền phức, đối mặt với sự áp bức của nhà họ Bạch, lần này anh nhất định sẽ liều với bọn họ đến cùng.
"Thế thì phải xem ông có thực lực không, nhà họ Bạch mấy người ngạo mạn quá, hôm nay mấy người có bao nhiêu thủ đoạn thì lấy ra hết đi, tôi sẽ chơi với mấy người đến cùng!"
Cho dù là ai nhưng đã làm sư phụ bị thương thì đều phải trả giá, oan có đầu nợ có chủ, lần này, Tần Lâm không thể bình tĩnh được nữa.
Sư phụ chịu nhục, anh phải bắt nhà họ Bạch nợ máu trả bằng máu!
Bạch Triết cười nói, ông ta chẳng sợ gì cả, trong mắt ông tên Tần Lâm này chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót thôi, chẳng cần gì phải sợ.
"Trẻ tuổi có triển vọng, không sợ trời cao đất dày. Có điều tôi là hạng chín bảng Hổ, không biết cậu có gánh nổi không"
Cho dù đánh bại Bạch Phàm thì cũng chẳng phải đối thủ của ông ta.
Tần Lâm khinh bỉ cười lớn.
"Hạng chín bảng Rồng? Sao nhà họ Bạch mấy người nhiều hạng chín bảng Rồng thế? Ha ha ha".
Bạch Phàm nhíu mày lạnh lùng nói.
"Mày thì hiểu cái gì? Chú hai tao là hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước, bây giờ chú đã sớm lui khỏi giang hồ, không quan tâm đến thời thế nữa. Bảng Rồng mười năm xếp hạng lại một lần, tao là hạng chín Bảng Rồng mười năm trước. Bây giờ thực lực của chú hai tao đã lên một tầm cao mới, đối phó với hạng tép riu như mày chỉ là chuyện vặt vãnh thôi".
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước!
Lòng Tần Lâm khẽ rung lên, xem ra người này thực sự phi phàm nhỉ, cao thủ bảng Rồng hai mươi năm trước không phải là thứ mà cao thủ bảng Rồng hai mươi năm sau có thể sánh bằng.
Hơn nữa sau hai mươi năm, thực lực của ông ta sao có thể đứng yên không đổi được? Ánh mắt của Tần Lâm nghiêm trọng hẳn.
Hạng chín bảng Rồng hai mươi năm trước, có thể tưởng tượng được đây là một người gây giông bão ở Hoa Hạ.
Còn Bạch Phàm vẫn kém một xíu, nhưng ông ta vẫn có thể xếp hạng chín bảng Rồng, điều này thể hiện khả năng chiến đấu của bảng Rồng mười năm trước rõ ràng không bằng khả năng chiến đấu của bảng Rồng năm xưa, đúng là khủng khiếp.
Last edited: