Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1322: Chuyện của cháu do cháu quyết định
Lời nói của Tạ Hồng Mai chắc như đinh đóng cột, có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với bất kỳ ai, lúc này, đám người nhà họ Tạ hoàn toàn không dám trở mặt với cô.
Dù sao thì Bạch thiếu gia người ta cũng đang ở đây, đó là đại thiếu gia thực thụ, là nhân vật số một số hai thủ đô, quan trọng hơn là hai người có quan hệ thân thiết nhiều năm, là thanh mai trúc mã, đến bây giờ đã mười năm. Đây mới là mục tiêu liên hôn với Bạch Thiếu Đình của nhà họ Tạ.
Thực lực của Bạch Thiếu Đình không phải là thứ Tần Lâm có thể so sánh được, cho dù là cao thủ bảng Hổ cũng không mạnh bằng anh ta. Nhà họ Bạch cũng được coi là gia tộc hàng đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, hơn nữa, Bạch Thiếu Đình còn là một nhân vật cực kỳ khủng bố, thế nên đám người nhà họ Tạ mới không dám hé răng. Dù về lý hay về tình thì Bạch Thiếu Đình chắc chắn vẫn là người đàn ông phù hợp với Tạ Hồng Mai nhất.
“Hỗn láo!”
Tạ Trường Hà trầm giọng nói, sắc mặt tối sầm lại.
“Tạ Hồng Mai, cháu đừng quên, hiện giờ cháu đang ở đâu, đây là nhà họ Tạ, ông là ông cháu mà cháu lại dám nói năng như vậy với người lớn à, lẽ nào cháu không có chút phép tắc tôn ti trật tự nào sao? Cháu có biết Bạch thiếu gia luôn đợi cháu không, cháu vừa vào cửa đã tỏ ra tức tối, cháu tưởng tất cả mọi người đều phải chiều theo cháu à? Bạch thiếu gia là khách quý của nhà chúng ta, lẽ nào cháu không còn nhớ năm đó vì sao mọi người lại đến đây à? Bạch thiếu gia luôn một lòng một dạ với cháu, người nhà họ Tạ chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, vì sao cháu không thể nói chuyện tử tế với Bạch thiếu gia được chứ?”
Tạ Trường Hà mặc dù tức giận, nhưng vẫn nói một cách đầy ẩn ý, dù sao hiện giờ Tạ Hồng Mai cũng là một miếng bánh thơm ngon. Dù Tần Lâm quả thật rất lợi hại, ngay cả cao thủ bảng Hổ cũng giúp đỡ anh, nhưng điều đó không có nghĩa là Tần Lâm sẽ có thể trở thành bệ đỡ giúp nhà họ Tạ phát triển.
Nhưng Bạch thiếu gia thì khác, người nhà họ Tạ đã theo dõi hết quá trình trưởng thành của anh ta, anh ta cũng là thanh mai trúc mã của Tạ Hồng Mai, đây là điều mà không ai có được, hơn nữa năm đó tình cảm giữa hai đứa cũng rất tốt, không quá khi nói cả hai dính với nhau như sam, nếu không phải vì nhiều lý do thì hiện giờ Bạch Thiếu Đình đã là con rể nhà bọn họ rồi.
Thậm chí, mười năm nay, nhà họ Tạ đã không thể theo kịp tiến độ phát triển của nhà họ Bạch, nhà họ Tạ có thể phất lên nhờ sự giúp sức của nhà họ Bạch.
Chính vì hai người chưa lấy nhau, mà nhà họ Tạ ngày càng lụi tàn qua các thế hệ, bọn họ đã sớm mất tư cách cạnh tranh trong thập đại gia tộc rồi, cho nên nhà họ Tạ mới lâm vào tình cảnh như ngày nay. Tạ Trường Hà vô cùng bất mãn với Tạ Hồng Mai, nếu năm đó cô gả vào nhà họ Bạch làm thiếu phu nhân thì kết cục đã khác rồi.
Bất kể vì lý do gì, hiện giờ Bạch thiếu gia đã quay trở lại rồi, bọn họ càng không thể bỏ qua cơ hội tốt này, Tần Lâm với Tưởng Vân Đài cái gì chứ, đều là cặn bã hết, chỉ có Bạch thiếu gia mới là con rể bọn họ vừa ý nhất, chắc chắn cũng là chân mệnh thiên tử của Tạ Hồng Mai.
Nhà họ Tạ cho rằng, Tạ Hồng Mai chắc chắn là do bản thân không được như ý nên mới tùy tiện tìm Tần Lâm để phá hoại bọn họ, cũng như phá hủy nửa đời còn lại của bản thân, nếu không, với điều kiện của Tạ Hồng Mai, thì cả Hoa Hạ này, người đàn ông có thể xứng với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Bạch Thiếu Đình chính là lựa chọn tốt nhất.
“Việc của cháu do cháu tự quyết định, không cần người khác chỉ tay năm ngón trước mặt cháu. Ban đầu mọi người muốn cháu đi lấy lòng hết người này đến người khác theo ý mọi người, cháu không chịu nên mới bị nhà họ Tạ cô lập, hiện giờ cháu không còn là đứa con mà mọi người có thể kiềm chế nữa, cháu về đây chỉ để nói với mọi người chuyện giữa cháu và Tần Lâm đã quyết rồi, không ai có thể thay đổi ý định của cháu được đâu”.
Tạ Hồng Mai lạnh lùng nói, những lời này là nói cho người nhà họ Tạ nghe, và dĩ nhiên, cũng là cho Bạch Thiếu Đình nghe, lần này anh ta đến đây chắc chắn phải tay không trở về rồi.
“Hồng Mai, lẽ nào em nỡ lòng vứt bỏ mười năm tình cảm của chúng ta à?”
Ánh mắt Bạch Thiếu Đình đầy tình ý phức tạp.
“Con hồ đồ à, Hồng Mai, người khác không biết, chẳng lẽ bố lại không biết tính tình của con sao? Con chính là cái kiểu một khi tức giận thì cứng đầu không chịu được, con chỉ vì Bạch thiếu gia mười năm nay không trở lại thôi mà, không phải sao? Lẽ nào con không thể thông cảm cho đàn ông một chút à? Chẳng lẽ con lại cố chấp, ích kỷ như vậy à?”
Tạ Giang Hoài tỏ vẻ tức giận nói.
“Chí đàn ông tốt ở bốn phương, chẳng lẽ con hy vọng người đàn ông của mình chỉ là một tên vô dụng ở lì trong nhà không làm nên việc gì à? Mười năm này, Bạch thiếu gia sớm đã không còn là đại thiếu gia năm xưa nữa, cậu ấy đã thoát khỏi hào quang gia tộc, cậu ấy hiện giờ đã mạnh mẽ như nào con có biết không?”
“Mà tất cả những thứ này đều là vì con, vì con đó, đứa con gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ con không nên suy nghĩ một chút cho nỗi lòng của Bạch thiếu gia sao? Phụ nữ nên ngoan ngoãn ở nhà chăm chồng dạy con, còn con thì sao? Mười năm nay suốt ngày ở bên ngoài, chống đối lời dạy của gia tộc, con muốn gia tộc chúng ta phải làm sao mới được đây?”
Tạ Giang Hoài nói với dáng vẻ vô cùng khổ tâm, không ngừng lắc đầu nói thay cho Bạch Thiếu Đình.
“Năm xưa bọn con tâm đầu ý hợp, là thanh mai trúc mã, khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ, con có tình cảm sâu đậm với Bạch thiếu gia, Bạch thiếu gia cũng luôn thương nhớ con, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao? Lẽ nào tình yêu của hai đứa không qua nổi thử thách mười năm à? Con có biết Bạch thiếu gia đã sống thế nào trong mười năm nay không? Lúc nào cũng nhớ đến con. Ba hôm nay cậu ấy ở nhà chúng ta cơm không muốn ăn, nước không thèm uống, chỉ đợi con, muốn là gặp con ngay khi con trở về. Một người đàn ông si tình như vậy, mà con nỡ lòng nào cắt đứt với cậu ấy? Người làm bố đây cũng không thể nhìn nổi”.
Tạ Giang Hoài nghiêm túc nói thay cho Bạch Thiếu Đình, lúc này không chỉ không nói giúp con gái mình, mà ngược lại còn trở thành người của Bạch Thiếu Đình, từng câu từng chữ đều là khen ngợi Bạch Thiếu Đình và chê trách con gái mình, khiến cho Tần Lâm cũng cảm thấy rất khó hiểu, trên đời này sao lại có người bố như vậy chứ?
“Bố nói những lời này không thấy xấu hổ à? Nếu nhà họ Tạ có một người đàn ông có thể đứng ra gánh vác gia tộc thì sao con phải một thân một mình xông pha trên chiến trường chứ? Nếu các người có thể giữ yên ổn cho nhà họ Tạ thì sao con còn phải phơi mặt ra ngoài? Các người kém cỏi, con cháu đông đúc nhưng không có một ai đủ tài giỏi, thế nên con mới phải đứng ra gánh vác nhà họ Tạ, hiện giờ các người lại hỏi con vì sao lại xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, Tạ Giang Hoài, bố không biết xấu hổ à?”
Tạ Hồng Mai nhấn mạnh từng câu từng chữ, khiến Tạ Giang Hoài tức đỏ bừng bừng, ông ta không những không thu được kết quả gì, mà ngược lại còn khiến bản thân mất mặt.
“Con... con nói vậy là có ý gì? Bố là bố con, sao con lại nói năng với bố như vậy”.
Tạ Giang Hoài rõ ràng đã thẹn quá hóa giận.
“Nói hàng trăm hàng nghìn lần, thì là bản thân ông vô dụng, đổ trách nhiệm bản thân lên người con gái mình, hiện giờ ông lại tới đây trách móc? Ha ha ha, nhà họ Tạ các người đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
“E là ở đây vẫn chưa đến lượt anh nói!”
Bạch Thiếu Dình lạnh lùng nhìn Tần Lâm, bốn mắt nhìn nhau không ai chịu nhường ai, cảm giác đấu chọi gay gắt này khiến Tạ Hồng Mai cảm thấy rất hỗn loạn.
Cô ấy không muốn như vậy, càng không muốn Tần Lâm chịu bất kỳ tổn hại hay chỉ trích nào, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của cô, là cô chưa nói rõ ràng với Tần Lâm, cô cũng không ngờ Bạch Thiếu Đình lại quay trở lại vào lúc này.
Chuyện vốn không công bằng với bọn họ, càng không công bằng với Tần Lâm, hiện giờ bản thân cô đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Tạ Hồng Mai căn bản không có cách nào đối mặt.
Nhưng cô biết rõ ràng, lựa chọn của bản thân không sai, cho dù là nhà họ Tạ hay là Bạch Thiếu Đình thì cô cũng không quan tâm.
“Không đến lượt tôi nói thì hình như càng không đến lượt anh lên tiếng, anh là cái thá gì chứ?”
Tần Lâm chế nhạo.
Dù sao thì Bạch thiếu gia người ta cũng đang ở đây, đó là đại thiếu gia thực thụ, là nhân vật số một số hai thủ đô, quan trọng hơn là hai người có quan hệ thân thiết nhiều năm, là thanh mai trúc mã, đến bây giờ đã mười năm. Đây mới là mục tiêu liên hôn với Bạch Thiếu Đình của nhà họ Tạ.
Thực lực của Bạch Thiếu Đình không phải là thứ Tần Lâm có thể so sánh được, cho dù là cao thủ bảng Hổ cũng không mạnh bằng anh ta. Nhà họ Bạch cũng được coi là gia tộc hàng đầu trong thập đại gia tộc thủ đô, hơn nữa, Bạch Thiếu Đình còn là một nhân vật cực kỳ khủng bố, thế nên đám người nhà họ Tạ mới không dám hé răng. Dù về lý hay về tình thì Bạch Thiếu Đình chắc chắn vẫn là người đàn ông phù hợp với Tạ Hồng Mai nhất.
“Hỗn láo!”
Tạ Trường Hà trầm giọng nói, sắc mặt tối sầm lại.
“Tạ Hồng Mai, cháu đừng quên, hiện giờ cháu đang ở đâu, đây là nhà họ Tạ, ông là ông cháu mà cháu lại dám nói năng như vậy với người lớn à, lẽ nào cháu không có chút phép tắc tôn ti trật tự nào sao? Cháu có biết Bạch thiếu gia luôn đợi cháu không, cháu vừa vào cửa đã tỏ ra tức tối, cháu tưởng tất cả mọi người đều phải chiều theo cháu à? Bạch thiếu gia là khách quý của nhà chúng ta, lẽ nào cháu không còn nhớ năm đó vì sao mọi người lại đến đây à? Bạch thiếu gia luôn một lòng một dạ với cháu, người nhà họ Tạ chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, vì sao cháu không thể nói chuyện tử tế với Bạch thiếu gia được chứ?”
Tạ Trường Hà mặc dù tức giận, nhưng vẫn nói một cách đầy ẩn ý, dù sao hiện giờ Tạ Hồng Mai cũng là một miếng bánh thơm ngon. Dù Tần Lâm quả thật rất lợi hại, ngay cả cao thủ bảng Hổ cũng giúp đỡ anh, nhưng điều đó không có nghĩa là Tần Lâm sẽ có thể trở thành bệ đỡ giúp nhà họ Tạ phát triển.
Nhưng Bạch thiếu gia thì khác, người nhà họ Tạ đã theo dõi hết quá trình trưởng thành của anh ta, anh ta cũng là thanh mai trúc mã của Tạ Hồng Mai, đây là điều mà không ai có được, hơn nữa năm đó tình cảm giữa hai đứa cũng rất tốt, không quá khi nói cả hai dính với nhau như sam, nếu không phải vì nhiều lý do thì hiện giờ Bạch Thiếu Đình đã là con rể nhà bọn họ rồi.
Thậm chí, mười năm nay, nhà họ Tạ đã không thể theo kịp tiến độ phát triển của nhà họ Bạch, nhà họ Tạ có thể phất lên nhờ sự giúp sức của nhà họ Bạch.
Chính vì hai người chưa lấy nhau, mà nhà họ Tạ ngày càng lụi tàn qua các thế hệ, bọn họ đã sớm mất tư cách cạnh tranh trong thập đại gia tộc rồi, cho nên nhà họ Tạ mới lâm vào tình cảnh như ngày nay. Tạ Trường Hà vô cùng bất mãn với Tạ Hồng Mai, nếu năm đó cô gả vào nhà họ Bạch làm thiếu phu nhân thì kết cục đã khác rồi.
Bất kể vì lý do gì, hiện giờ Bạch thiếu gia đã quay trở lại rồi, bọn họ càng không thể bỏ qua cơ hội tốt này, Tần Lâm với Tưởng Vân Đài cái gì chứ, đều là cặn bã hết, chỉ có Bạch thiếu gia mới là con rể bọn họ vừa ý nhất, chắc chắn cũng là chân mệnh thiên tử của Tạ Hồng Mai.
Nhà họ Tạ cho rằng, Tạ Hồng Mai chắc chắn là do bản thân không được như ý nên mới tùy tiện tìm Tần Lâm để phá hoại bọn họ, cũng như phá hủy nửa đời còn lại của bản thân, nếu không, với điều kiện của Tạ Hồng Mai, thì cả Hoa Hạ này, người đàn ông có thể xứng với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Bạch Thiếu Đình chính là lựa chọn tốt nhất.
“Việc của cháu do cháu tự quyết định, không cần người khác chỉ tay năm ngón trước mặt cháu. Ban đầu mọi người muốn cháu đi lấy lòng hết người này đến người khác theo ý mọi người, cháu không chịu nên mới bị nhà họ Tạ cô lập, hiện giờ cháu không còn là đứa con mà mọi người có thể kiềm chế nữa, cháu về đây chỉ để nói với mọi người chuyện giữa cháu và Tần Lâm đã quyết rồi, không ai có thể thay đổi ý định của cháu được đâu”.
Tạ Hồng Mai lạnh lùng nói, những lời này là nói cho người nhà họ Tạ nghe, và dĩ nhiên, cũng là cho Bạch Thiếu Đình nghe, lần này anh ta đến đây chắc chắn phải tay không trở về rồi.
“Hồng Mai, lẽ nào em nỡ lòng vứt bỏ mười năm tình cảm của chúng ta à?”
Ánh mắt Bạch Thiếu Đình đầy tình ý phức tạp.
“Con hồ đồ à, Hồng Mai, người khác không biết, chẳng lẽ bố lại không biết tính tình của con sao? Con chính là cái kiểu một khi tức giận thì cứng đầu không chịu được, con chỉ vì Bạch thiếu gia mười năm nay không trở lại thôi mà, không phải sao? Lẽ nào con không thể thông cảm cho đàn ông một chút à? Chẳng lẽ con lại cố chấp, ích kỷ như vậy à?”
Tạ Giang Hoài tỏ vẻ tức giận nói.
“Chí đàn ông tốt ở bốn phương, chẳng lẽ con hy vọng người đàn ông của mình chỉ là một tên vô dụng ở lì trong nhà không làm nên việc gì à? Mười năm này, Bạch thiếu gia sớm đã không còn là đại thiếu gia năm xưa nữa, cậu ấy đã thoát khỏi hào quang gia tộc, cậu ấy hiện giờ đã mạnh mẽ như nào con có biết không?”
“Mà tất cả những thứ này đều là vì con, vì con đó, đứa con gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ con không nên suy nghĩ một chút cho nỗi lòng của Bạch thiếu gia sao? Phụ nữ nên ngoan ngoãn ở nhà chăm chồng dạy con, còn con thì sao? Mười năm nay suốt ngày ở bên ngoài, chống đối lời dạy của gia tộc, con muốn gia tộc chúng ta phải làm sao mới được đây?”
Tạ Giang Hoài nói với dáng vẻ vô cùng khổ tâm, không ngừng lắc đầu nói thay cho Bạch Thiếu Đình.
“Năm xưa bọn con tâm đầu ý hợp, là thanh mai trúc mã, khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ, con có tình cảm sâu đậm với Bạch thiếu gia, Bạch thiếu gia cũng luôn thương nhớ con, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ sao? Lẽ nào tình yêu của hai đứa không qua nổi thử thách mười năm à? Con có biết Bạch thiếu gia đã sống thế nào trong mười năm nay không? Lúc nào cũng nhớ đến con. Ba hôm nay cậu ấy ở nhà chúng ta cơm không muốn ăn, nước không thèm uống, chỉ đợi con, muốn là gặp con ngay khi con trở về. Một người đàn ông si tình như vậy, mà con nỡ lòng nào cắt đứt với cậu ấy? Người làm bố đây cũng không thể nhìn nổi”.
Tạ Giang Hoài nghiêm túc nói thay cho Bạch Thiếu Đình, lúc này không chỉ không nói giúp con gái mình, mà ngược lại còn trở thành người của Bạch Thiếu Đình, từng câu từng chữ đều là khen ngợi Bạch Thiếu Đình và chê trách con gái mình, khiến cho Tần Lâm cũng cảm thấy rất khó hiểu, trên đời này sao lại có người bố như vậy chứ?
“Bố nói những lời này không thấy xấu hổ à? Nếu nhà họ Tạ có một người đàn ông có thể đứng ra gánh vác gia tộc thì sao con phải một thân một mình xông pha trên chiến trường chứ? Nếu các người có thể giữ yên ổn cho nhà họ Tạ thì sao con còn phải phơi mặt ra ngoài? Các người kém cỏi, con cháu đông đúc nhưng không có một ai đủ tài giỏi, thế nên con mới phải đứng ra gánh vác nhà họ Tạ, hiện giờ các người lại hỏi con vì sao lại xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, Tạ Giang Hoài, bố không biết xấu hổ à?”
Tạ Hồng Mai nhấn mạnh từng câu từng chữ, khiến Tạ Giang Hoài tức đỏ bừng bừng, ông ta không những không thu được kết quả gì, mà ngược lại còn khiến bản thân mất mặt.
“Con... con nói vậy là có ý gì? Bố là bố con, sao con lại nói năng với bố như vậy”.
Tạ Giang Hoài rõ ràng đã thẹn quá hóa giận.
“Nói hàng trăm hàng nghìn lần, thì là bản thân ông vô dụng, đổ trách nhiệm bản thân lên người con gái mình, hiện giờ ông lại tới đây trách móc? Ha ha ha, nhà họ Tạ các người đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
“E là ở đây vẫn chưa đến lượt anh nói!”
Bạch Thiếu Dình lạnh lùng nhìn Tần Lâm, bốn mắt nhìn nhau không ai chịu nhường ai, cảm giác đấu chọi gay gắt này khiến Tạ Hồng Mai cảm thấy rất hỗn loạn.
Cô ấy không muốn như vậy, càng không muốn Tần Lâm chịu bất kỳ tổn hại hay chỉ trích nào, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của cô, là cô chưa nói rõ ràng với Tần Lâm, cô cũng không ngờ Bạch Thiếu Đình lại quay trở lại vào lúc này.
Chuyện vốn không công bằng với bọn họ, càng không công bằng với Tần Lâm, hiện giờ bản thân cô đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Tạ Hồng Mai căn bản không có cách nào đối mặt.
Nhưng cô biết rõ ràng, lựa chọn của bản thân không sai, cho dù là nhà họ Tạ hay là Bạch Thiếu Đình thì cô cũng không quan tâm.
“Không đến lượt tôi nói thì hình như càng không đến lượt anh lên tiếng, anh là cái thá gì chứ?”
Tần Lâm chế nhạo.