Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159: Biến thái, bụi trần lắng xuống
Người ta chỉ sợ đau sau khi bị đánh, hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
Nhóm mật thám thuộc hạ tra xét mấy ngày, đều không tìm được chứng cứ phạm tội còn lại. Đừng nói điều tra ra Tiêu Thiên Diệu có dính líu vào chuyện phát tán chứng cứ phạm tội, cho dù muốn đối phó với Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng cũng không có cách nào cả.
Nhìn thấy kinh thành loạn lạc, thế cục càng ngày càng căng thẳng, hoàng thượng không thể không lui một bước để ổn định triều đình.
Sau khi nghiêm trị đám người Cửu Môn Đề Đốc, quận vương An Nam và Trấn Viễn tướng quân, hoàng thượng hạ lệnh cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lí những võ tướng bị giam giữ lúc trước. Nêu thật sự phạm tội thì lập tức cách chức điều tra, nếu không có đủ chứng cứ thì lập tức thả ra.
Từ khi bị bắt đến lúc thả ra, trước sau chỉ khoảng hơn mười ngày mà thôi. Nhưng đối với những người nhà và võ tướng bị nhốt ở trong đại lao mà nói, mỗi một ngày đều là dày vò, bọn họ còn tưởng rằng lần này sẽ chết chắc rồi, nhưng không ngờ bọn họ lại được phóng thích vô tội.
Ra khỏi đại lao, những võ tướng đó biết được nguyên nhân hậu quả của sự tình, một đám đều vô cùng cảm kích Tiêu Thiên Diệu, càng thêm kiên định theo sát bước chân Tiêu Thiên Diệu.
Thời khắc quan trọng, Tiêu Vương không hề vứt bỏ bọn họ, chủ tử như vậy đáng giá dùng mạng đi theo.
Những võ tướng đó đều có thực chức ở trong quân, nếu như bọn họ không có tội, tất nhiên sẽ được quan phục nguyên chức. Mặc dù hoàng thượng cực kỳ không vui, nhưng lúc này hoàng thượng thật sự không muốn gây chuyện nữa. Vì để trấn an Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng đành phải ngầm đồng ý để bọn họ trở lại trong quân, theo đại quân cùng ra tiền tuyến.
Chiến sự tiền tuyến căng thẳng, cục diện trong kinh vừa mới bình định xong, hoàng thượng lập tức hạ chỉ cho Từ Đạt làm chủ soái, lĩnh 50 vạn đại quân đi tới biên cảnh trước, chống đỡ với đại quân Bắc Lịch.
Để kích động chúng tướng sĩ, hoàng thượng tự mình ra ngoài thành tiễn đưa Từ Đạt và đại quân, cầu chúc cho bọn họ đắc thắng về triều.
Sau khi đại quân xuất phát, hoàng thượng tạm thời yên tâm về mối hoạ ngoại xâm, có nhiều thời gian xử lý nội loạn hơn, dập tắt ảnh hưởng xấu từ những "chứng cứ phạm tội" lúc trước.
Dưới áp lực của hoàng thượng, hướng gió của dư luận kinh thành, từ công khai lên án đám người Cửu Môn Đề Đốc, chuyển sang đàm luận về chiến sự Đông Văn và Bắc Lịch, bất luận là đường cái hay là hẻm nhỏ, không có người nào dám tiếp tục đàm luận về những chuyện trước đó.
Chỉ là, bá tánh dễ kiểm soát, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không dễ đối phó. Trên tay Tiêu Thiên Diệu đang nắm giữ thứ có thể dao động quan trường Đông Văn, hoàng thượng không muốn thiên hạ đại loạn, không muốn lại bị Tiêu Thiên Diệu uy hiếp, nhất định phải lấy đồ về, chỉ là......
Làm thế nào để lấy được chúng?
Mỗi khi nghĩ đến, bản thân mình bị Tiêu Thiên Diệu uy hiếp, hoàng thượng cảm thấy ghê tởm giống như vừa ăn một con bọ, trong lòng càng thêm hận Thiên Tàng Các gây chuyện thị phi.
"Trẫm không tin, không làm gì được ngươi." Hoàng thượng đập thật mạnh trên bàn một cái, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh băng......
Thành công phản kích, bức cho hoàng thượng nhượng bộ, mặc dù Tô Trà và Lưu Bạch rất mệt nhưng vẫn vui vẻ hơn nhiều. Tuy nhiên, vui vẻ hơn nhiều, nhưng hai người vẫn không thể không lo lắng, "Hoàng thượng ăn mệt lớn như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Lưu Bạch gật đầu, "Trên tay chúng ta có chứng cứ phạm tội, nhưng chúng là một con dao hai lưỡi, có thể giết địch nhưng cũng sẽ khiến mình bị thương." Nếu như để người biết được, trên tay bọn họ còn có chứng cứ phạm tội của rất nhiều đại thần, võ tướng, chỉ sợ những người đó sẽ bí quá hoá liều.
"Mấy thứ này, cần phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý thích đáng, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." Tô Trà xụ mặt, trong mắt hiện lên một sự lo lắng.
Tục ngữ nói rất đúng, Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi. Nếu thật sự ép đám người kia tới chân tường, đoán chừng sẽ gây ra chuyện điên cuồng.
Tiêu Thiên Diệu bình tĩnh lắng nghe, chờ sau khi Tô Trà và Lưu Bạch nói xong, lúc này mới mở miệng nói: "Đốt!"
"Hả?" Tô Trà sửng sốt, cho rằng mình bị ảo giác.
"Đốt đi. Tung tin ra ngoài, làm ngay đêm nay!" Thật ra, hắn không có ý định một lưới bắt hết triều thần Đông Văn.
Những người này đúng thật không phải là thứ tốt, nhưng ai có thể đảm bảo quan viên mới nhậm chức chính là thứ tốt?
So với việc bồi dưỡng một đám quỷ đói hút máu thịt bá tánh khác, không bằng để cho đám này ăn no ở lại.
"Đốt toàn bộ? Không lưu lại gì?" Lưu Bạch rất đau lòng.
Đó đều là bạc.
"Đốt toàn bộ." Tiêu Thiên Diệu không đau lòng chút nào.
Dùng trăm vạn lượng bạc, hòa nhau một ván, rất có giá trị!
Nắm trên tay chứng cứ phạm tội của chúng quan viên nhưng không thể dùng, đó chính là một củ khoai lang phỏng tay, nếu không nhanh chóng xử lý, không chừng sẽ mang tới phiền toái.
Buổi tối hôm đó, Tô Trà và Lưu Bạch lập tức đi bố trí, lặng lẽ sai người truyền tin tức ra ngoài, nói rằng Tiêu Vương muốn thiêu hủy toàn bộ tin tức đã mua từ Thiên Tàng Các.
Ban đêm cùng ngày, một thư phòng trên đường An Bình ở phía Đông kinh thành bốc cháy, không có người nào thương vong, nhưng toàn bộ sách bên trong đều cháy sạch.
Sau khi điều tra, thư phòng nay đã đổi chủ cách đây không lâu, chủ tiệm là một người bên ngoài. Nhưng sau vụ cháy, không có ai tới quan phủ báo án, cũng không có ai ra mặt nhận gian thư phòng này là của mình.
Vì thế, mọi người đều nhận ra, gian thư phòng này có lẽ chính là của Tiêu Vương, và thứ bị thiêu hủy không phải là sách, mà là những chứng cứ phạm tội liên quan tới quan viên Đông Văn.
Đương nhiên, cũng có người không tin, ví dụ như hoàng thượng. Hắn không cho rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ dễ dàng đốt hết những thứ có thể uy hiếp hắn và triều thần. Hoàng thượng phái người đi kiểm chứng, kết quả chứng minh Tiêu Thiên Diệu thật sự đốt hết toàn bộ chứng cứ phạm tội trên tay.
Giống như tán thành với việc làm của Tiêu Thiên Diệu, Thiên Tàng Các cũng ngầm nói rằng, Tiêu Thiên Diệu thật sự đã đốt hết những chứng cứ phạm tội đó, mọi người có thể an tâm.
Mặc dù Thiên Tàng Các xấu xa, nhưng bọn họ sẽ không cấp tin tức giả. Khi các triều thần nghe thấy tin tức này, rốt cuộc có thể an ổn ngủ ngon giấc, không cần cả ngày suy nghĩ phải làm thế nào để giết chết Tiêu Vương. Mọi thứ quay trở về giống như lúc trước, nhưng lại có sự khác biệt......
"Vì sao Thiên Tàng Các lại tán thành với Tiêu Vương?" Hoàng thượng thực sự không vui. Hắn thật vất vả bày bố, tính toán mượn những võ tướng đó để đối phó với Tiêu Thiên Diệu, nhưng bởi vì một câu của Thiên Tàng Các, tất cả đều trở thành bọt nước.
"Thiên Tàng Các luôn luôn kiêng kị Tiêu Vương, hành động này của bọn họ có lẽ là vì muốn đền bù sai lầm lúc trước, bán đứng Tiêu Vương." Thủ lĩnh mật thám nói ra suy đoán của mình.
Và suy đoán này tám chín phần mười chính là sự thật, chỉ là......
Lúc trước Thiên Tàng Các không sợ Tiêu Thiên Diệu, vì sao đột nhiên lại thỏa hiệp với hắn?
Thiên Tàng Các đã biết điều gì?
"Đi điều tra hai chân Tiêu Vương thế nào rồi." Thiên Tàng Các sẽ không sợ Tiêu Thiên Diệu bị phế hai chân, trừ phi......
Hai chân Tiêu Thiên Diệu đã được chữa khỏi!
Hoàng thượng đoán không sai, hai chân Tiêu Thiên Diệu đã được chữa khỏi!
Lâm Sơ Cửu không thể nào hiểu nổi, Tiêu Thiên Diệu hủy hoại thân thể mình như thế, thương thế của hắn sao có thể khôi phục tốt như vậy?
"Chuyện này không có khả năng!" Lúc này mới bao nhiêu ngày trôi qua?
Chưa đến mười ngày, người bình thường thậm chí còn chưa tới thời gian cắt chỉ, nhưng hai chân Tiêu Thiên Diệu lại lành rồi......
Điều này quả thực muốn nghịch thiên!
"Không có gì là không có khả năng." Tiêu Thiên Diệu lúc này đã có thể bỏ xe lăn, trực tiếp bước đi, chẳng qua vì muốn giấu tai mắt người khác, hắn vẫn ngồi ở trên xe lăn mà thôi.
"Điều này căn bản không hợp với lẽ thường." Cho dù sự thật ở trước mắt, Lâm Sơ Cửu vẫn không thể tiêu hoá ngay được.
Quá không khoa học!
Người bình thường sao có thể có năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy, Tiêu Thiên Diệu quả thực chính là một tên —— biến thái!
Tiêu Thiên Diệu cảm thấy rất hài lòng trước dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của Lâm Sơ Cửu. Nghĩ đến bộ dáng lúc trước Lâm Sơ Cửu thở hổn hển chỉ trích hắn huỷ hoại thân thể, Tiêu Thiên Diệu nghiêm trang nói: "Bổn vương...... vốn không nên phán đoán theo lẽ thường. Sau này, đừng tiếp tục chỉ vào mũi bổn vương mắng mỏ lung tung, tránh cho truyền ra ngoài khiến người —— chê cười."
"Ngươi......"
Chê cười muội ngươi!
Lâm Sơ Cửu đỏ mặt.
Nàng vừa tức giận, nhưng cũng vừa xấu hổ.
Nàng đúng là bắt chó đi cày, quản quá nhiều việc. Nếu sau này nàng còn xen vào chuyện của Tiêu Thiên Diệu, nàng sẽ viết ngược chữ "Lâm"......
~~~Hết chương 159~~~
Nhóm mật thám thuộc hạ tra xét mấy ngày, đều không tìm được chứng cứ phạm tội còn lại. Đừng nói điều tra ra Tiêu Thiên Diệu có dính líu vào chuyện phát tán chứng cứ phạm tội, cho dù muốn đối phó với Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng cũng không có cách nào cả.
Nhìn thấy kinh thành loạn lạc, thế cục càng ngày càng căng thẳng, hoàng thượng không thể không lui một bước để ổn định triều đình.
Sau khi nghiêm trị đám người Cửu Môn Đề Đốc, quận vương An Nam và Trấn Viễn tướng quân, hoàng thượng hạ lệnh cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lí những võ tướng bị giam giữ lúc trước. Nêu thật sự phạm tội thì lập tức cách chức điều tra, nếu không có đủ chứng cứ thì lập tức thả ra.
Từ khi bị bắt đến lúc thả ra, trước sau chỉ khoảng hơn mười ngày mà thôi. Nhưng đối với những người nhà và võ tướng bị nhốt ở trong đại lao mà nói, mỗi một ngày đều là dày vò, bọn họ còn tưởng rằng lần này sẽ chết chắc rồi, nhưng không ngờ bọn họ lại được phóng thích vô tội.
Ra khỏi đại lao, những võ tướng đó biết được nguyên nhân hậu quả của sự tình, một đám đều vô cùng cảm kích Tiêu Thiên Diệu, càng thêm kiên định theo sát bước chân Tiêu Thiên Diệu.
Thời khắc quan trọng, Tiêu Vương không hề vứt bỏ bọn họ, chủ tử như vậy đáng giá dùng mạng đi theo.
Những võ tướng đó đều có thực chức ở trong quân, nếu như bọn họ không có tội, tất nhiên sẽ được quan phục nguyên chức. Mặc dù hoàng thượng cực kỳ không vui, nhưng lúc này hoàng thượng thật sự không muốn gây chuyện nữa. Vì để trấn an Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng đành phải ngầm đồng ý để bọn họ trở lại trong quân, theo đại quân cùng ra tiền tuyến.
Chiến sự tiền tuyến căng thẳng, cục diện trong kinh vừa mới bình định xong, hoàng thượng lập tức hạ chỉ cho Từ Đạt làm chủ soái, lĩnh 50 vạn đại quân đi tới biên cảnh trước, chống đỡ với đại quân Bắc Lịch.
Để kích động chúng tướng sĩ, hoàng thượng tự mình ra ngoài thành tiễn đưa Từ Đạt và đại quân, cầu chúc cho bọn họ đắc thắng về triều.
Sau khi đại quân xuất phát, hoàng thượng tạm thời yên tâm về mối hoạ ngoại xâm, có nhiều thời gian xử lý nội loạn hơn, dập tắt ảnh hưởng xấu từ những "chứng cứ phạm tội" lúc trước.
Dưới áp lực của hoàng thượng, hướng gió của dư luận kinh thành, từ công khai lên án đám người Cửu Môn Đề Đốc, chuyển sang đàm luận về chiến sự Đông Văn và Bắc Lịch, bất luận là đường cái hay là hẻm nhỏ, không có người nào dám tiếp tục đàm luận về những chuyện trước đó.
Chỉ là, bá tánh dễ kiểm soát, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không dễ đối phó. Trên tay Tiêu Thiên Diệu đang nắm giữ thứ có thể dao động quan trường Đông Văn, hoàng thượng không muốn thiên hạ đại loạn, không muốn lại bị Tiêu Thiên Diệu uy hiếp, nhất định phải lấy đồ về, chỉ là......
Làm thế nào để lấy được chúng?
Mỗi khi nghĩ đến, bản thân mình bị Tiêu Thiên Diệu uy hiếp, hoàng thượng cảm thấy ghê tởm giống như vừa ăn một con bọ, trong lòng càng thêm hận Thiên Tàng Các gây chuyện thị phi.
"Trẫm không tin, không làm gì được ngươi." Hoàng thượng đập thật mạnh trên bàn một cái, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh băng......
Thành công phản kích, bức cho hoàng thượng nhượng bộ, mặc dù Tô Trà và Lưu Bạch rất mệt nhưng vẫn vui vẻ hơn nhiều. Tuy nhiên, vui vẻ hơn nhiều, nhưng hai người vẫn không thể không lo lắng, "Hoàng thượng ăn mệt lớn như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Lưu Bạch gật đầu, "Trên tay chúng ta có chứng cứ phạm tội, nhưng chúng là một con dao hai lưỡi, có thể giết địch nhưng cũng sẽ khiến mình bị thương." Nếu như để người biết được, trên tay bọn họ còn có chứng cứ phạm tội của rất nhiều đại thần, võ tướng, chỉ sợ những người đó sẽ bí quá hoá liều.
"Mấy thứ này, cần phải nhanh chóng nghĩ cách xử lý thích đáng, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." Tô Trà xụ mặt, trong mắt hiện lên một sự lo lắng.
Tục ngữ nói rất đúng, Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi. Nếu thật sự ép đám người kia tới chân tường, đoán chừng sẽ gây ra chuyện điên cuồng.
Tiêu Thiên Diệu bình tĩnh lắng nghe, chờ sau khi Tô Trà và Lưu Bạch nói xong, lúc này mới mở miệng nói: "Đốt!"
"Hả?" Tô Trà sửng sốt, cho rằng mình bị ảo giác.
"Đốt đi. Tung tin ra ngoài, làm ngay đêm nay!" Thật ra, hắn không có ý định một lưới bắt hết triều thần Đông Văn.
Những người này đúng thật không phải là thứ tốt, nhưng ai có thể đảm bảo quan viên mới nhậm chức chính là thứ tốt?
So với việc bồi dưỡng một đám quỷ đói hút máu thịt bá tánh khác, không bằng để cho đám này ăn no ở lại.
"Đốt toàn bộ? Không lưu lại gì?" Lưu Bạch rất đau lòng.
Đó đều là bạc.
"Đốt toàn bộ." Tiêu Thiên Diệu không đau lòng chút nào.
Dùng trăm vạn lượng bạc, hòa nhau một ván, rất có giá trị!
Nắm trên tay chứng cứ phạm tội của chúng quan viên nhưng không thể dùng, đó chính là một củ khoai lang phỏng tay, nếu không nhanh chóng xử lý, không chừng sẽ mang tới phiền toái.
Buổi tối hôm đó, Tô Trà và Lưu Bạch lập tức đi bố trí, lặng lẽ sai người truyền tin tức ra ngoài, nói rằng Tiêu Vương muốn thiêu hủy toàn bộ tin tức đã mua từ Thiên Tàng Các.
Ban đêm cùng ngày, một thư phòng trên đường An Bình ở phía Đông kinh thành bốc cháy, không có người nào thương vong, nhưng toàn bộ sách bên trong đều cháy sạch.
Sau khi điều tra, thư phòng nay đã đổi chủ cách đây không lâu, chủ tiệm là một người bên ngoài. Nhưng sau vụ cháy, không có ai tới quan phủ báo án, cũng không có ai ra mặt nhận gian thư phòng này là của mình.
Vì thế, mọi người đều nhận ra, gian thư phòng này có lẽ chính là của Tiêu Vương, và thứ bị thiêu hủy không phải là sách, mà là những chứng cứ phạm tội liên quan tới quan viên Đông Văn.
Đương nhiên, cũng có người không tin, ví dụ như hoàng thượng. Hắn không cho rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ dễ dàng đốt hết những thứ có thể uy hiếp hắn và triều thần. Hoàng thượng phái người đi kiểm chứng, kết quả chứng minh Tiêu Thiên Diệu thật sự đốt hết toàn bộ chứng cứ phạm tội trên tay.
Giống như tán thành với việc làm của Tiêu Thiên Diệu, Thiên Tàng Các cũng ngầm nói rằng, Tiêu Thiên Diệu thật sự đã đốt hết những chứng cứ phạm tội đó, mọi người có thể an tâm.
Mặc dù Thiên Tàng Các xấu xa, nhưng bọn họ sẽ không cấp tin tức giả. Khi các triều thần nghe thấy tin tức này, rốt cuộc có thể an ổn ngủ ngon giấc, không cần cả ngày suy nghĩ phải làm thế nào để giết chết Tiêu Vương. Mọi thứ quay trở về giống như lúc trước, nhưng lại có sự khác biệt......
"Vì sao Thiên Tàng Các lại tán thành với Tiêu Vương?" Hoàng thượng thực sự không vui. Hắn thật vất vả bày bố, tính toán mượn những võ tướng đó để đối phó với Tiêu Thiên Diệu, nhưng bởi vì một câu của Thiên Tàng Các, tất cả đều trở thành bọt nước.
"Thiên Tàng Các luôn luôn kiêng kị Tiêu Vương, hành động này của bọn họ có lẽ là vì muốn đền bù sai lầm lúc trước, bán đứng Tiêu Vương." Thủ lĩnh mật thám nói ra suy đoán của mình.
Và suy đoán này tám chín phần mười chính là sự thật, chỉ là......
Lúc trước Thiên Tàng Các không sợ Tiêu Thiên Diệu, vì sao đột nhiên lại thỏa hiệp với hắn?
Thiên Tàng Các đã biết điều gì?
"Đi điều tra hai chân Tiêu Vương thế nào rồi." Thiên Tàng Các sẽ không sợ Tiêu Thiên Diệu bị phế hai chân, trừ phi......
Hai chân Tiêu Thiên Diệu đã được chữa khỏi!
Hoàng thượng đoán không sai, hai chân Tiêu Thiên Diệu đã được chữa khỏi!
Lâm Sơ Cửu không thể nào hiểu nổi, Tiêu Thiên Diệu hủy hoại thân thể mình như thế, thương thế của hắn sao có thể khôi phục tốt như vậy?
"Chuyện này không có khả năng!" Lúc này mới bao nhiêu ngày trôi qua?
Chưa đến mười ngày, người bình thường thậm chí còn chưa tới thời gian cắt chỉ, nhưng hai chân Tiêu Thiên Diệu lại lành rồi......
Điều này quả thực muốn nghịch thiên!
"Không có gì là không có khả năng." Tiêu Thiên Diệu lúc này đã có thể bỏ xe lăn, trực tiếp bước đi, chẳng qua vì muốn giấu tai mắt người khác, hắn vẫn ngồi ở trên xe lăn mà thôi.
"Điều này căn bản không hợp với lẽ thường." Cho dù sự thật ở trước mắt, Lâm Sơ Cửu vẫn không thể tiêu hoá ngay được.
Quá không khoa học!
Người bình thường sao có thể có năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy, Tiêu Thiên Diệu quả thực chính là một tên —— biến thái!
Tiêu Thiên Diệu cảm thấy rất hài lòng trước dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của Lâm Sơ Cửu. Nghĩ đến bộ dáng lúc trước Lâm Sơ Cửu thở hổn hển chỉ trích hắn huỷ hoại thân thể, Tiêu Thiên Diệu nghiêm trang nói: "Bổn vương...... vốn không nên phán đoán theo lẽ thường. Sau này, đừng tiếp tục chỉ vào mũi bổn vương mắng mỏ lung tung, tránh cho truyền ra ngoài khiến người —— chê cười."
"Ngươi......"
Chê cười muội ngươi!
Lâm Sơ Cửu đỏ mặt.
Nàng vừa tức giận, nhưng cũng vừa xấu hổ.
Nàng đúng là bắt chó đi cày, quản quá nhiều việc. Nếu sau này nàng còn xen vào chuyện của Tiêu Thiên Diệu, nàng sẽ viết ngược chữ "Lâm"......
~~~Hết chương 159~~~