Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
y-pham-phong-hoa-71
Chương 71: Nguyên dương quả ngũ phẩm
Vừa dứt lời cô lập tức khinh bỉ hành vi khúm núm nịnh bợ của3 mình vô cùng, cô đâu có làm gì sai, dựa vào cái gì mà bắt c2ô ăn nói khép nép nhận sai vậy chứ!
Sắc mặt Nam Cun5g Dục trở nên khá hơn đôi chút, hắn lạnh lẽo cười nói: “Về 4sau còn tái phạm, bản vương sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này0 đâu.”
Hột Khê bỗng sởn gai ốc bởi ánh nhìn sáng rực mang hàm ý sâu xa của hắn, cô còn chưa kịp phản bác thì Nam Cung Dục đã nói tiếp: “Đi thôi, chỗ này cách nơi chúng ta cần đến một đoạn đường, vừa đi vừa trò chuyện.”
Tu vi của Nam Cung Dục đã đạt đến trình độ có thể cưỡi gió đạp mây từ lâu, còn Hột Khê lại chỉ là người phàm, hơn nữa trong thành Yên Kinh có quy định, tu sĩ không được phép đánh nhau ở phạm vi lớn, cũng không được phép bay lượn trên không gây nhiễu loạn trật tự. Vì thế cả hai chỉ có thể thong dong cất bước, cùng sóng vai trên đường.
Nam Cung Dục cao lớn tuấn tú, phong thái lỗi lạc, Hột Khê thanh tú tao nhã, mặt mày sáng sủa, hình ảnh hai người họ cùng sóng vai trở thành một phong cảnh đẹp đẽ, như thể hấp thụ hết tinh hoa vạn vật của đất trời vào cơ thể được vậy.
Dòng người qua lại trên đường lướt ngang qua họ thường ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt đầy bất ngờ dán chặt vào hai người, thậm chí có đâm vào tường cũng không hay biết.
“Muốn giải phong ấn đan điền hỗn loạn của cô thì cần thiết phải có một vật chí dương. Trên thế gian những vật chí dương rất khó tìm, nhưng may mắn là hiện giờ sức mạnh phong ấn cô cũng đã dần dần suy yếu, cho nên chỉ cần tìm được vật mang dương hỏa cực thịnh là được rồi, công hiệu của Nguyên Dương Quả Ngũ phẩm thừa sức làm được.”
“Nguyên Dương Quả?”
Dù Hột Khê hoàn toàn mù tịt về thế giới này, nhưng cô vẫn biết rõ cây thần đạt đến Ngũ phẩm, giá trị không thể dùng tinh thạch đong đếm được. Nghĩ đến đó, cô sợ rằng đây tuyệt đối chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nam Cung Dục thấy vẻ mặt sốt ruột của cô thì bắt đầu nói gần nói xa: “Cô có biết nhà Âu Dương không?”
Sắc mặt Hột Khê cứng đờ, lắc đầu, lòng thầm nói: Ngay cả Minh Vương nổi tiếng lẫy lừng như ngươi mà ta còn chẳng biết, làm sao biết đến nhà Âu Dương nào.
Nam Cung Dục nghiêng đầu nhìn cô, thâm ý sâu xa nói: “Ở Kim Lăng, ba nhà Âu Dương, Nạp Lan và Mộ Dung được coi là ba thế gia lớn. Gia chủ của nhà Âu Dương là Âu Dương Chí Hùng chỉ huy mười vạn binh mã, được ban tặng phong hào Uy Vũ Đại tướng quân, ai ở thành Yên Kinh này mà chẳng hay biết.”
Hột Khê bị ánh mắt hắn nhìn đến khi lòng dấy lên nỗi sợ hãi, vội vàng nói: “Những chuyện này thì liên quan gì đến ta?”
Nam Cung Dục mỉm cười nói: “Tuy cây thần Ngũ phẩm không phải là thứ quá đắt đỏ, nhưng nhờ đặc tính đặc thù của Nguyên Dương Quả mà nó trở nên cực kỳ hiếm hoi. Có điều cũng vừa hay khéo, Âu Dương Chí Hùng có tận hai trái Nguyên Dương Quả trong tay.”
Đột nhiên ánh mắt Hột Khê bừng sáng, nhưng chỉ chốc lát sau cô lại nhíu mày hỏi: “Nếu Nguyên Dương Quả quý báu như thế, Âu Dương Chí Hùng lại là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, sao ông ta có thể dễ dàng bán Nguyên Dương Quả cho ta được?”
Huống chi, đồ quý giá đến vậy, có bán thì cũng không đời nào cô mua nổi đâu!
“Đương nhiên không phải để bán.” Nam Cung Dục lắc đầu, “Con trai độc nhất của Âu Dương Chí Hùng là Âu Dương Hạo Hiên, từng là một thiên tài xuất chúng. Năm hắn mới chỉ hai mươi sáu tuổi đã có tu vi Kim Đan kỳ. Thế nhưng, một năm trước trong lúc rèn luyện ở rừng rậm ma thú, hắn bị kẻ khác rắp tâm sát hại, không những tu vi mất sạch mà ngay cả kinh mạch khắp cơ thể cũng đứt. Âu Dương Chí Hùng đã mời toàn bộ thầy thuốc khắp nước Kim Lăng này, thậm chí cầu khẩn cả hiệp hội thầy thuốc nhưng vẫn không tìm được ai có thể chữa trị cho Âu Dương Hạo Hiên.”
“Âu Dương Hạo Hiên là đứa con trai duy nhất của nhà Âu Dương do vợ cả hạ sinh. Một khi hắn ngã xuống, rất có thể địa vị gia chủ của Âu Dương Chí Hùng sẽ rơi vào tay chi thứ. Vì thế mà hiện giờ, căn bệnh của Âu Dương Hạo Hiên không chỉ liên quan mật thiết đến sự sống chết của ông ta mà còn liên quan đến vận mệnh của nhà Âu Dương. Cô nói xem, Nguyên Dương Quả cỏn con quan trọng hay là vận mệnh của nhà Âu Dương quan trọng?”
Vừa dứt lời cô lập tức khinh bỉ hành vi khúm núm nịnh bợ của3 mình vô cùng, cô đâu có làm gì sai, dựa vào cái gì mà bắt c2ô ăn nói khép nép nhận sai vậy chứ!
Sắc mặt Nam Cun5g Dục trở nên khá hơn đôi chút, hắn lạnh lẽo cười nói: “Về 4sau còn tái phạm, bản vương sẽ không dễ dàng bỏ qua thế này0 đâu.”
Hột Khê bỗng sởn gai ốc bởi ánh nhìn sáng rực mang hàm ý sâu xa của hắn, cô còn chưa kịp phản bác thì Nam Cung Dục đã nói tiếp: “Đi thôi, chỗ này cách nơi chúng ta cần đến một đoạn đường, vừa đi vừa trò chuyện.”
Tu vi của Nam Cung Dục đã đạt đến trình độ có thể cưỡi gió đạp mây từ lâu, còn Hột Khê lại chỉ là người phàm, hơn nữa trong thành Yên Kinh có quy định, tu sĩ không được phép đánh nhau ở phạm vi lớn, cũng không được phép bay lượn trên không gây nhiễu loạn trật tự. Vì thế cả hai chỉ có thể thong dong cất bước, cùng sóng vai trên đường.
Nam Cung Dục cao lớn tuấn tú, phong thái lỗi lạc, Hột Khê thanh tú tao nhã, mặt mày sáng sủa, hình ảnh hai người họ cùng sóng vai trở thành một phong cảnh đẹp đẽ, như thể hấp thụ hết tinh hoa vạn vật của đất trời vào cơ thể được vậy.
Dòng người qua lại trên đường lướt ngang qua họ thường ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt đầy bất ngờ dán chặt vào hai người, thậm chí có đâm vào tường cũng không hay biết.
“Muốn giải phong ấn đan điền hỗn loạn của cô thì cần thiết phải có một vật chí dương. Trên thế gian những vật chí dương rất khó tìm, nhưng may mắn là hiện giờ sức mạnh phong ấn cô cũng đã dần dần suy yếu, cho nên chỉ cần tìm được vật mang dương hỏa cực thịnh là được rồi, công hiệu của Nguyên Dương Quả Ngũ phẩm thừa sức làm được.”
“Nguyên Dương Quả?”
Dù Hột Khê hoàn toàn mù tịt về thế giới này, nhưng cô vẫn biết rõ cây thần đạt đến Ngũ phẩm, giá trị không thể dùng tinh thạch đong đếm được. Nghĩ đến đó, cô sợ rằng đây tuyệt đối chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nam Cung Dục thấy vẻ mặt sốt ruột của cô thì bắt đầu nói gần nói xa: “Cô có biết nhà Âu Dương không?”
Sắc mặt Hột Khê cứng đờ, lắc đầu, lòng thầm nói: Ngay cả Minh Vương nổi tiếng lẫy lừng như ngươi mà ta còn chẳng biết, làm sao biết đến nhà Âu Dương nào.
Nam Cung Dục nghiêng đầu nhìn cô, thâm ý sâu xa nói: “Ở Kim Lăng, ba nhà Âu Dương, Nạp Lan và Mộ Dung được coi là ba thế gia lớn. Gia chủ của nhà Âu Dương là Âu Dương Chí Hùng chỉ huy mười vạn binh mã, được ban tặng phong hào Uy Vũ Đại tướng quân, ai ở thành Yên Kinh này mà chẳng hay biết.”
Hột Khê bị ánh mắt hắn nhìn đến khi lòng dấy lên nỗi sợ hãi, vội vàng nói: “Những chuyện này thì liên quan gì đến ta?”
Nam Cung Dục mỉm cười nói: “Tuy cây thần Ngũ phẩm không phải là thứ quá đắt đỏ, nhưng nhờ đặc tính đặc thù của Nguyên Dương Quả mà nó trở nên cực kỳ hiếm hoi. Có điều cũng vừa hay khéo, Âu Dương Chí Hùng có tận hai trái Nguyên Dương Quả trong tay.”
Đột nhiên ánh mắt Hột Khê bừng sáng, nhưng chỉ chốc lát sau cô lại nhíu mày hỏi: “Nếu Nguyên Dương Quả quý báu như thế, Âu Dương Chí Hùng lại là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, sao ông ta có thể dễ dàng bán Nguyên Dương Quả cho ta được?”
Huống chi, đồ quý giá đến vậy, có bán thì cũng không đời nào cô mua nổi đâu!
“Đương nhiên không phải để bán.” Nam Cung Dục lắc đầu, “Con trai độc nhất của Âu Dương Chí Hùng là Âu Dương Hạo Hiên, từng là một thiên tài xuất chúng. Năm hắn mới chỉ hai mươi sáu tuổi đã có tu vi Kim Đan kỳ. Thế nhưng, một năm trước trong lúc rèn luyện ở rừng rậm ma thú, hắn bị kẻ khác rắp tâm sát hại, không những tu vi mất sạch mà ngay cả kinh mạch khắp cơ thể cũng đứt. Âu Dương Chí Hùng đã mời toàn bộ thầy thuốc khắp nước Kim Lăng này, thậm chí cầu khẩn cả hiệp hội thầy thuốc nhưng vẫn không tìm được ai có thể chữa trị cho Âu Dương Hạo Hiên.”
“Âu Dương Hạo Hiên là đứa con trai duy nhất của nhà Âu Dương do vợ cả hạ sinh. Một khi hắn ngã xuống, rất có thể địa vị gia chủ của Âu Dương Chí Hùng sẽ rơi vào tay chi thứ. Vì thế mà hiện giờ, căn bệnh của Âu Dương Hạo Hiên không chỉ liên quan mật thiết đến sự sống chết của ông ta mà còn liên quan đến vận mệnh của nhà Âu Dương. Cô nói xem, Nguyên Dương Quả cỏn con quan trọng hay là vận mệnh của nhà Âu Dương quan trọng?”