Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-250
Chương 250: Cốc Lưu Phong
Editor: Nguyetmai
Những tiếng ầm ầm vang dội, kiếm Băng Tinh chọc thẳng vào màn ánh sáng đỏ thẫm, không ngừng kết tụ thành băng tuyết, rất nhanh sau lại biến thành hơi nước bốc lên không trung. Cùng với lực tác động của lưỡi kiếm Băng Tinh, tấm màn ánh sáng đỏ cũng mỏng dần, tựa như lửa và băng giao thoa va chạm rồi tan biến mất dạng.
Ngay sau đó, Phụng Liên Ảnh đột nhiên nhảy bật ra phía sau, đáp xuống một nơi khá xa, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn tấm màn đỏ lặng lẽ biến mất.
Chưa đợi Hột Khê kịp phản ứng, đã nghe Chu Ngạn An vừa bất ngờ lại vui mừng reo lên: "Thiếu chủ, cuối cùng thiếu chủ cũng đã đến rồi!"
Chu Ngạn An vừa dứt lời, chẳng mấy chốc một bóng người mặc y phục màu đỏ rực rỡ đã xuất hiện ở phía trước Hột Khê.
Từ góc nhìn của Hột Khê, cô chỉ nhìn thấy thân hình mảnh mai cùng với gương mặt nghiêng đeo chiếc mặt nạ trắng toát. Trên chiếc mặt nạ trắng là hoa văn quỷ đằng quỷ dị, khiến hắn nhìn trông có vẻ rất hung dữ. Nhưng đôi mắt anh đào không bị mặt nạ che khuất đẹp miên man lấp lánh, cho người ta một cảm giác đẹp đến độ hồn xiêu phách lạc.
Khi Phụng Liên Ảnh nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng của người vừa tới, không kìm nén được sự kinh ngạc mà hô lên: "Cốc Lưu Phong…"
Cái tên Cốc Lưu Phong này Hột Khê chưa từng nghe qua, nhưng cô biết, Thánh Đức Đường ở chốn thành Yên Kinh không chỉ đơn giản là một tiệm thuốc bé nhỏ, trên thực tế nơi ấy là một tổ chức tình báo rất hùng mạnh, tuyệt đối không thể xem thường người ở phía sau chống lưng cho tổ chức kia.
Còn người được Chu chưởng quầy gọi là thiếu chủ, xem ra chính là chủ nhân của Thánh Đức Đường.
Cốc Lưu Phong chậm rãi lên tiếng: "Băng Liên tiên tử, lâu rồi không gặp, hy vọng cô vẫn khoẻ!"
Khuôn mặt Phụng Liên Ảnh lại méo mó hung dữ!
Cô không tài nào hiểu được, muốn giết một đứa ranh con Trúc Cơ kỳ, đáng lý phải dễ như trở bàn tay mới phải, vì sao cứ bị kẻ khác năm lần bảy lượt xuất hiện ngăn cản? Ranh con kia thật sự may mắn đến thế hay sao?
Phụng Liên Ảnh cắn chặt răng: "Cốc Lưu Phong, không lẽ tới ngươi cũng muốn nhúng mũi vào chuyện riêng của ta hay sao? Nhưng dù cho ngươi có ý định muốn lo chuyện bao đồng, thì cũng nên cân nhắc xem thực lực của mình có thể đối đầu với phái Lưu Ly hay không!"
Vì Cốc Lưu Phong đeo mặt nạ, nên chẳng thể nhìn ra biểu cảm của hắn ra sao, nhưng giọng nói thì đem lại cho người khác một cảm giác biếng nhác lẫn vẻ thờ ơ với tất thảy mọi thứ: "Tiên tử nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Cốc mỗ ghét nhất là lo chuyện bao đồng. Song đồng thời, người của Cốc Lưu Phong, tuyệt đối không tới phiên kẻ khác dạy dỗ! Không biết chưởng quầy của ta đã đắc tội gì với tiên tử, đến nỗi tiên tử phải xuất chiêu hiểm độc như vậy với hắn nhỉ?"
Ánh mắt Phụng Liên Ảnh quét qua người Chu Ngạn An rồi quay sang Cốc Lưu Phong, sự lạnh lẽo bao trùm lấy đôi mắt, ả lập tức lên tiếng đáp: "Người kết thù với bản tiên tử hoàn toàn không phải là Chu chưởng quầy, mà là nhãi ranh Trúc Cơ kỳ chết tiệt kia. Chỉ cần ngươi đem người của ngươi đi, đồng thời bắt hắn phải thề rằng sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện của ngày hôm nay, ta sẽ thả bọn ngươi đi, thấy sao hả?"
Phụng Liên Ảnh vừa dứt lời, khuôn mặt Chu Ngạn An lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.
Hắn thật sự lo lắng cho Hột Khê, không kiềm lòng được mà nhìn chằm chằm vào Cốc Lưu Phong, rất lâu sau mới lấy đủ dũng khí cất lời: "Thiếu chủ, Hề công tử đây chính là người có công ơn cứu mạng thuộc hạ, thuộc hạ… thuộc hạ không thể ngoảnh đầu làm ngơ được đâu ạ!"
Dường như Cốc Lưu Phong không hề nghe thấy lời của Chu Ngạn An, chỉ thấy hắn nheo mắt, nhìn về phía Phụng Liên Ảnh hung hãn vênh váo, than thở: "Băng Liên tiên tử hình như hiểu nhầm ý của ta rồi thì phải, ai nói Cốc mỗ muốn cô bỏ qua cho Chu chưởng quầy đâu nào?"
Phụng Liên Ảnh nghe xong bèn nở nụ cười đắc ý: "Nếu Cốc thiếu chủ đây đã biết cân nhắc lợi hại thiệt hơn như vậy rồi, thì quả là tốt biết nhường nào. Chu Ngạn An đã có lời xúc phạm bản tiên tử, ta vốn muốn giáo huấn hắn một trận. Giờ bản tiên tử đồng ý với ngươi chừa cho hắn một đường sống."
Editor: Nguyetmai
Những tiếng ầm ầm vang dội, kiếm Băng Tinh chọc thẳng vào màn ánh sáng đỏ thẫm, không ngừng kết tụ thành băng tuyết, rất nhanh sau lại biến thành hơi nước bốc lên không trung. Cùng với lực tác động của lưỡi kiếm Băng Tinh, tấm màn ánh sáng đỏ cũng mỏng dần, tựa như lửa và băng giao thoa va chạm rồi tan biến mất dạng.
Ngay sau đó, Phụng Liên Ảnh đột nhiên nhảy bật ra phía sau, đáp xuống một nơi khá xa, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn tấm màn đỏ lặng lẽ biến mất.
Chưa đợi Hột Khê kịp phản ứng, đã nghe Chu Ngạn An vừa bất ngờ lại vui mừng reo lên: "Thiếu chủ, cuối cùng thiếu chủ cũng đã đến rồi!"
Chu Ngạn An vừa dứt lời, chẳng mấy chốc một bóng người mặc y phục màu đỏ rực rỡ đã xuất hiện ở phía trước Hột Khê.
Từ góc nhìn của Hột Khê, cô chỉ nhìn thấy thân hình mảnh mai cùng với gương mặt nghiêng đeo chiếc mặt nạ trắng toát. Trên chiếc mặt nạ trắng là hoa văn quỷ đằng quỷ dị, khiến hắn nhìn trông có vẻ rất hung dữ. Nhưng đôi mắt anh đào không bị mặt nạ che khuất đẹp miên man lấp lánh, cho người ta một cảm giác đẹp đến độ hồn xiêu phách lạc.
Khi Phụng Liên Ảnh nhìn thấy chiếc mặt nạ trắng của người vừa tới, không kìm nén được sự kinh ngạc mà hô lên: "Cốc Lưu Phong…"
Cái tên Cốc Lưu Phong này Hột Khê chưa từng nghe qua, nhưng cô biết, Thánh Đức Đường ở chốn thành Yên Kinh không chỉ đơn giản là một tiệm thuốc bé nhỏ, trên thực tế nơi ấy là một tổ chức tình báo rất hùng mạnh, tuyệt đối không thể xem thường người ở phía sau chống lưng cho tổ chức kia.
Còn người được Chu chưởng quầy gọi là thiếu chủ, xem ra chính là chủ nhân của Thánh Đức Đường.
Cốc Lưu Phong chậm rãi lên tiếng: "Băng Liên tiên tử, lâu rồi không gặp, hy vọng cô vẫn khoẻ!"
Khuôn mặt Phụng Liên Ảnh lại méo mó hung dữ!
Cô không tài nào hiểu được, muốn giết một đứa ranh con Trúc Cơ kỳ, đáng lý phải dễ như trở bàn tay mới phải, vì sao cứ bị kẻ khác năm lần bảy lượt xuất hiện ngăn cản? Ranh con kia thật sự may mắn đến thế hay sao?
Phụng Liên Ảnh cắn chặt răng: "Cốc Lưu Phong, không lẽ tới ngươi cũng muốn nhúng mũi vào chuyện riêng của ta hay sao? Nhưng dù cho ngươi có ý định muốn lo chuyện bao đồng, thì cũng nên cân nhắc xem thực lực của mình có thể đối đầu với phái Lưu Ly hay không!"
Vì Cốc Lưu Phong đeo mặt nạ, nên chẳng thể nhìn ra biểu cảm của hắn ra sao, nhưng giọng nói thì đem lại cho người khác một cảm giác biếng nhác lẫn vẻ thờ ơ với tất thảy mọi thứ: "Tiên tử nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Cốc mỗ ghét nhất là lo chuyện bao đồng. Song đồng thời, người của Cốc Lưu Phong, tuyệt đối không tới phiên kẻ khác dạy dỗ! Không biết chưởng quầy của ta đã đắc tội gì với tiên tử, đến nỗi tiên tử phải xuất chiêu hiểm độc như vậy với hắn nhỉ?"
Ánh mắt Phụng Liên Ảnh quét qua người Chu Ngạn An rồi quay sang Cốc Lưu Phong, sự lạnh lẽo bao trùm lấy đôi mắt, ả lập tức lên tiếng đáp: "Người kết thù với bản tiên tử hoàn toàn không phải là Chu chưởng quầy, mà là nhãi ranh Trúc Cơ kỳ chết tiệt kia. Chỉ cần ngươi đem người của ngươi đi, đồng thời bắt hắn phải thề rằng sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện của ngày hôm nay, ta sẽ thả bọn ngươi đi, thấy sao hả?"
Phụng Liên Ảnh vừa dứt lời, khuôn mặt Chu Ngạn An lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.
Hắn thật sự lo lắng cho Hột Khê, không kiềm lòng được mà nhìn chằm chằm vào Cốc Lưu Phong, rất lâu sau mới lấy đủ dũng khí cất lời: "Thiếu chủ, Hề công tử đây chính là người có công ơn cứu mạng thuộc hạ, thuộc hạ… thuộc hạ không thể ngoảnh đầu làm ngơ được đâu ạ!"
Dường như Cốc Lưu Phong không hề nghe thấy lời của Chu Ngạn An, chỉ thấy hắn nheo mắt, nhìn về phía Phụng Liên Ảnh hung hãn vênh váo, than thở: "Băng Liên tiên tử hình như hiểu nhầm ý của ta rồi thì phải, ai nói Cốc mỗ muốn cô bỏ qua cho Chu chưởng quầy đâu nào?"
Phụng Liên Ảnh nghe xong bèn nở nụ cười đắc ý: "Nếu Cốc thiếu chủ đây đã biết cân nhắc lợi hại thiệt hơn như vậy rồi, thì quả là tốt biết nhường nào. Chu Ngạn An đã có lời xúc phạm bản tiên tử, ta vốn muốn giáo huấn hắn một trận. Giờ bản tiên tử đồng ý với ngươi chừa cho hắn một đường sống."