Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-241
Chương 241: Chưởng quầy Thánh Đức Đường
Editor: Nguyetmai
Phụng Liên Ảnh cười nhạo chế giễu: "Chẳng qua chỉ là một con rồng con chẳng lợi hại hơn rắn bao nhiêu, đệ tử cấp thấp ở phái Lưu Ly chúng ta cũng có thể bắt làm thú cưng nữa là, thế mà lại dám giở thói ngang tàng hỗn xược trước mặt ta cơ đấy. Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Quả nhiên linh sủng của kẻ vô dụng, thì cũng chỉ là thứ vô dụng không hơn không kém! Nếu các ngươi đã một lòng trung thành bảo vệ hắn ta như vậy, thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện được chết cùng nhau!"
Nói xong, trường kiếm đột ngột bùng phát ánh sáng đỏ rực chói mắt, từng đốm lửa múa lượn quanh trường kiếm, như thể sắp thiêu rụi toàn bộ điện Tử Kim này.
Trên khuôn mặt Đản Đản hiện rõ vẻ sợ hãi và nỗi bi thương. Thế nhưng, ngay sau đó nó vẫn nghiến chặt răng, tiếp tục lao vút người lên giữa không trung, ra sức che chắn giữ an toàn cho Hột Khê.
Nó đã phải nếm trải cảm giác sống trong cô độc, khắc khoải chờ đợi hàng nghìn hàng vạn năm trời, đợi mãi đợi mãi mới gặp được người mẹ này. Mẹ của nó ấm áp nhường nào, tốt bụng nhường nào, nấu cho nó ăn biết bao nhiêu món ngon, còn ôm nó âu yếm… Nếu mất đi mẹ, có phải nó sẽ phải trở về với bóng đêm tưởng chừng như bất tận ấy, không bao giờ được thưởng thức đồ ăn ngon, không còn ánh sáng, cũng sẽ chẳng còn những cái ôm ấm áp của mẹ nữa hay không?
Không! Nó không muốn!
Chỉ cần có thể được ở bên cạnh mẹ, dẫu cho có phải trả bất cứ giá nào, nó cũng không hối hận!
Cơ thể Đản Đản mỗi lúc một lớn dần, linh lực khắp người bắt đầu dao động một cách mãnh liệt, hình thành nên một vòng xoáy linh lực mờ ảo.
Còn phi kiếm mang theo ngọn lửa nóng rực, cũng đang đâm thẳng về phía hai người họ, phát ra những âm thanh ù ù chói tai.
Trong đôi mắt của Đản Đản là sự quyết tâm quyên sinh, nó chuẩn bị phát động vòng xoáy linh lực mà chẳng màng tới bất cứ điều gì.
Đột nhiên, một tấm màn nước mát rượi không biết từ đâu bỗng xuất hiện ngay trước mặt họ, chặn đứng trường kiếm đang xé gió rít gào lao đến cùng với ngọn lửa nóng rẫy đúng tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Sắc mặt của Phụng Liên Ảnh trở nên vô cùng khó coi, ả gằn giọng: "Kẻ nào hả, cút ra đây ngay cho ta!"
Lời vừa dứt thì cánh cổng lớn điện Tử Kim cũng chầm chậm mở ra, một người đàn ông vận trường bào màu thiên thanh, tay cầm một lệnh bài bằng gỗ bước vào đại điện.
Người đàn ông có tướng mạo nho nhã hiền hậu, giọng điệu khi nói chuyện cũng mang đậm vẻ phong lưu tri thức: "Băng Liên tiên tử, thanh danh cô lừng lẫy như vậy, phái Lưu Ly cũng đường đường là một môn phái lớn, giờ đây lại đục nước béo cò tấn công một tiểu bối, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài ắt hẳn sẽ chẳng hay ho chút nào đâu nhỉ?"
Sau khi nhìn rõ kẻ vừa đến là ai, khuôn mặt Phụng Liên Ảnh bỗng lộ rõ vẻ khinh thường: "Ta cứ tưởng ai, hóa ra là chưởng quầy của Thánh Đức Đường à? Chẳng qua là một tên vô dụng chỉ biết lệ thuộc vào thuốc cưỡng chế tích tụ để lết lên được Kim Đan kỳ, thế mà còn cả gan nhúng mũi vào chuyện riêng của ta à, ngươi tưởng ngươi là cái thá gì?"
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Chu Ngạn An, thầy thuốc Nhị phẩm mà Hột Khê đã gặp khi cứu mạng ca ca của Tiểu Li bên ngoài Thánh Đức Đường ngày ấy, và cũng chính là chưởng quầy của Thánh Đức Đường.
Chu Ngạn An bước nhanh đến chắn trước người Hột Khê, cánh cổng lớn của điện Tử Kim chậm rãi đóng lại sau lưng hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Làm người thấy chuyện bất bình chẳng tha, huống hồ, vị Hề công tử này cũng là người quen của tại hạ, sao tại hạ có thể khoanh tay đứng nhìn cậu ấy chết trong tay tiên tử được chứ."
Phụng Liên Ảnh không khỏi cười lạnh, từng câu từng chữ thốt ra đều mang sắc thái xem thường: "Nếu lời này mà do chủ nhân Cốc Lưu Phong nhà ngươi nói, thì có lẽ ta đây sẽ còn nể nang vài phần, còn dựa vào ngươi… thì làm gì có tư cách để nói chuyện ngang hàng với ta."
Lời vừa dứt, trường kiếm trong tay Phụng Liên Ảnh vung mạnh, hung hãn chém về phía Chu Ngạn An.
Tiếng "ầm" lớn vang lên, một màn sương mù lại trỗi dậy cản phá đòn công kích ác liệt của Phụng Liên Ảnh. Song lần này, tấm màn nước lại rung lắc cực kỳ dữ dội, giống như vẫn chưa cản phá hết được đòn tấn công, có thể sẽ tan thành bọt nước vậy.
Phụng Liên Ảnh thu hồi trường kiếm, nhìn lệnh bài gỗ đang tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt trong tay Chu Ngạn An, ả lại cười khinh khi: "Ngươi tưởng dựa vào cái lệnh bài nát đó là có thể cản được đòn tấn công của ta ư? Đừng có nằm mơ!"
Editor: Nguyetmai
Phụng Liên Ảnh cười nhạo chế giễu: "Chẳng qua chỉ là một con rồng con chẳng lợi hại hơn rắn bao nhiêu, đệ tử cấp thấp ở phái Lưu Ly chúng ta cũng có thể bắt làm thú cưng nữa là, thế mà lại dám giở thói ngang tàng hỗn xược trước mặt ta cơ đấy. Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Quả nhiên linh sủng của kẻ vô dụng, thì cũng chỉ là thứ vô dụng không hơn không kém! Nếu các ngươi đã một lòng trung thành bảo vệ hắn ta như vậy, thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện được chết cùng nhau!"
Nói xong, trường kiếm đột ngột bùng phát ánh sáng đỏ rực chói mắt, từng đốm lửa múa lượn quanh trường kiếm, như thể sắp thiêu rụi toàn bộ điện Tử Kim này.
Trên khuôn mặt Đản Đản hiện rõ vẻ sợ hãi và nỗi bi thương. Thế nhưng, ngay sau đó nó vẫn nghiến chặt răng, tiếp tục lao vút người lên giữa không trung, ra sức che chắn giữ an toàn cho Hột Khê.
Nó đã phải nếm trải cảm giác sống trong cô độc, khắc khoải chờ đợi hàng nghìn hàng vạn năm trời, đợi mãi đợi mãi mới gặp được người mẹ này. Mẹ của nó ấm áp nhường nào, tốt bụng nhường nào, nấu cho nó ăn biết bao nhiêu món ngon, còn ôm nó âu yếm… Nếu mất đi mẹ, có phải nó sẽ phải trở về với bóng đêm tưởng chừng như bất tận ấy, không bao giờ được thưởng thức đồ ăn ngon, không còn ánh sáng, cũng sẽ chẳng còn những cái ôm ấm áp của mẹ nữa hay không?
Không! Nó không muốn!
Chỉ cần có thể được ở bên cạnh mẹ, dẫu cho có phải trả bất cứ giá nào, nó cũng không hối hận!
Cơ thể Đản Đản mỗi lúc một lớn dần, linh lực khắp người bắt đầu dao động một cách mãnh liệt, hình thành nên một vòng xoáy linh lực mờ ảo.
Còn phi kiếm mang theo ngọn lửa nóng rực, cũng đang đâm thẳng về phía hai người họ, phát ra những âm thanh ù ù chói tai.
Trong đôi mắt của Đản Đản là sự quyết tâm quyên sinh, nó chuẩn bị phát động vòng xoáy linh lực mà chẳng màng tới bất cứ điều gì.
Đột nhiên, một tấm màn nước mát rượi không biết từ đâu bỗng xuất hiện ngay trước mặt họ, chặn đứng trường kiếm đang xé gió rít gào lao đến cùng với ngọn lửa nóng rẫy đúng tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Sắc mặt của Phụng Liên Ảnh trở nên vô cùng khó coi, ả gằn giọng: "Kẻ nào hả, cút ra đây ngay cho ta!"
Lời vừa dứt thì cánh cổng lớn điện Tử Kim cũng chầm chậm mở ra, một người đàn ông vận trường bào màu thiên thanh, tay cầm một lệnh bài bằng gỗ bước vào đại điện.
Người đàn ông có tướng mạo nho nhã hiền hậu, giọng điệu khi nói chuyện cũng mang đậm vẻ phong lưu tri thức: "Băng Liên tiên tử, thanh danh cô lừng lẫy như vậy, phái Lưu Ly cũng đường đường là một môn phái lớn, giờ đây lại đục nước béo cò tấn công một tiểu bối, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài ắt hẳn sẽ chẳng hay ho chút nào đâu nhỉ?"
Sau khi nhìn rõ kẻ vừa đến là ai, khuôn mặt Phụng Liên Ảnh bỗng lộ rõ vẻ khinh thường: "Ta cứ tưởng ai, hóa ra là chưởng quầy của Thánh Đức Đường à? Chẳng qua là một tên vô dụng chỉ biết lệ thuộc vào thuốc cưỡng chế tích tụ để lết lên được Kim Đan kỳ, thế mà còn cả gan nhúng mũi vào chuyện riêng của ta à, ngươi tưởng ngươi là cái thá gì?"
Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Chu Ngạn An, thầy thuốc Nhị phẩm mà Hột Khê đã gặp khi cứu mạng ca ca của Tiểu Li bên ngoài Thánh Đức Đường ngày ấy, và cũng chính là chưởng quầy của Thánh Đức Đường.
Chu Ngạn An bước nhanh đến chắn trước người Hột Khê, cánh cổng lớn của điện Tử Kim chậm rãi đóng lại sau lưng hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Làm người thấy chuyện bất bình chẳng tha, huống hồ, vị Hề công tử này cũng là người quen của tại hạ, sao tại hạ có thể khoanh tay đứng nhìn cậu ấy chết trong tay tiên tử được chứ."
Phụng Liên Ảnh không khỏi cười lạnh, từng câu từng chữ thốt ra đều mang sắc thái xem thường: "Nếu lời này mà do chủ nhân Cốc Lưu Phong nhà ngươi nói, thì có lẽ ta đây sẽ còn nể nang vài phần, còn dựa vào ngươi… thì làm gì có tư cách để nói chuyện ngang hàng với ta."
Lời vừa dứt, trường kiếm trong tay Phụng Liên Ảnh vung mạnh, hung hãn chém về phía Chu Ngạn An.
Tiếng "ầm" lớn vang lên, một màn sương mù lại trỗi dậy cản phá đòn công kích ác liệt của Phụng Liên Ảnh. Song lần này, tấm màn nước lại rung lắc cực kỳ dữ dội, giống như vẫn chưa cản phá hết được đòn tấn công, có thể sẽ tan thành bọt nước vậy.
Phụng Liên Ảnh thu hồi trường kiếm, nhìn lệnh bài gỗ đang tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt trong tay Chu Ngạn An, ả lại cười khinh khi: "Ngươi tưởng dựa vào cái lệnh bài nát đó là có thể cản được đòn tấn công của ta ư? Đừng có nằm mơ!"