Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-235
Chương 235: Mạo hiểm phản phệ
Editor: Nguyetmai
Còn ánh mắt của Thanh Sa cũng dần dà từ ngẩn ngơ chuyển thành ngây dại, sau đó bất giác bước từng bước về phía Phụng Liên Ảnh.
Hột Khê ở bên cạnh trông Thanh Sa mơ mơ màng màng, mất hết khống chế, bỗng khẽ cau mày.
Nếu cô đoán không sai, Phụng Liên Ảnh dùng thuật mê hồn, hơn nữa nếu là linh thú cấp thấp, thủ pháp này sẽ hủy hoại ý thức của con thú, khiến linh thú trở thành một con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh an bài.
Có thể nói rằng, dùng phương pháp này thuần phục linh thú đã chẳng phải ký kết khế ước bình đẳng, mà là thuần túy xem linh thú như công cụ để khống chế.
Linh thú Thanh Sa mất đi ý thức, đã chầm chậm bước đến trước mặt Phụng Liên Ảnh, nhận lệnh của cô ta quỳ rạp dưới đất.
Trong mắt Phụng Liên Ảnh trong tích tắc thoáng vẻ vui mừng khôn xiết, một tay cô không ngừng rung chuông, tay còn lại vươn ra đặt trên đỉnh đầu Thanh Sa, dần dần phóng thích linh lực, bao lấy đầu của nó.
Chỉ trong phút chốc, ánh mắt Thanh Sa dần dần tập trung, song lại hóa thành ôn hòa thuần hậu không gì sánh bằng, tựa như thú nuôi quỳ mọp trước mặt Phụng Liên Ảnh.
Thuần phục thành công rồi!
Phụng Liên Ảnh cũng không thể khống chế vẻ mừng rỡ đắc ý, cô ta dừng rung chuông, bước lên trước một bước, uyển chuyển hành lễ với Tử Kim chân nhân, "Tử Kim chân nhân, may mà không hổ thẹn, tôi đã thuần phục được linh thú Thanh Sa rồi."
Vẻ mặt của Tử Kim chân nhân lại chẳng hề biến đổi, khóe miệng nhếch thành một nụ cười như có như không, "Ồ, ngươi chắc không?"
Phụng Liên Ảnh sững người, đang định hỏi ý của y là gì thì đột nhiên biến sắc.
Thanh Sa vốn ngoan ngoãn lại đột nhiên gầm lên giận dữ, cả người phát ra một mảng áp lực mạnh mẽ.
Loại linh áp này vượt xa võ giả Kim Đan kỳ, Phụng Liên Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng, bị linh áp trước mặt đánh vào, cộng thêm phản phệ lúc nãy khiến cô ta thổ huyết, chân tay yếu ớt ngã trên nền đất.
Cô ta ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn linh thú Thanh Sa đang gầm lên cuồng nộ với cô ta, lẩm bẩm: "Sao lại như thế? Phương pháp thuần phục thú của ta sao có thể thất bại?"
Ánh mắt Tử Kim chân nhân thoáng vẻ cười nhạo, "Quên nhắc nhở các ngươi, Thanh Sa của ta ghét nhất là đe nẹt, uy hiếp. Nếu muốn nó thừa nhận, phải khiến nó cam tâm tình nguyện, nếu không phải chịu mạo hiểm nhận phản phệ."
Phụng Liên Ảnh nghe vậy sắc mặt càng xám ngoét, trong lòng trào dâng nỗi phẫn nộ và không cam lòng khi việc sắp thành lại hỏng.
Chẳng qua nghĩ đến việc ngay cả cô ta cũng không thực hiện được việc này, tên ranh kia càng chẳng thể nào làm được thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần hắn không làm được, vậy thì kết quả sẽ hòa, cô ta vẫn còn cơ hội.
Truyền thừa của Tử Kim điện, cô ta nhất định phải nắm được.
Tử Kim chân nhân cảnh cáo hai người xong đoạn nhìn linh thú của mình lúc này đang lộ vẻ hung hãn, bất giác lắc lắc đầu, "Lúc này tâm trạng của Thanh Sa không được tốt, tức giận thì cũng cáu kỉnh hơn thường ngày, e rằng ngươi muốn thuần phục nó sẽ càng khó khăn gấp bội."
Hột Khê ôm đầu đứng bên cạnh, vừa nhìn linh thú to lớn đang gầm gừ, vừa suy nghĩ vấn đề làm sao để khiến nó khuất phục.
Cô không giống võ giả ở thế giới này, khái niệm về linh thú của cô vẫn chỉ giới hạn trong con Tiểu Kim Long thối tha và Đản Đản đáng yêu.
Đối với việc rốt cuộc nên thu phục linh thú kỳ dị thế nào, cô thực chẳng biết phải làm sao.
Có điều, trông con linh thú đầu chó thân gấu này, Hột Khê lại nghĩ đến dã thú ở kiếp trước.
Làm thế nào mới khiến dã thú vâng lời đây? Ít nhất là nghe lời trong thời gian ngắn?
Nghĩ đến đây, mắt Hột Khê lóe sáng, ung dung bước về phía Thanh Sa. Thanh Sa thấy có kẻ đến gần, bất ngờ chồm người dậy, gầm lên đầy giận dữ, há cái miệng đỏ lòm, tựa hồ chỉ một khắc sau sẽ nuốt chửng Hột Khê.
Editor: Nguyetmai
Còn ánh mắt của Thanh Sa cũng dần dà từ ngẩn ngơ chuyển thành ngây dại, sau đó bất giác bước từng bước về phía Phụng Liên Ảnh.
Hột Khê ở bên cạnh trông Thanh Sa mơ mơ màng màng, mất hết khống chế, bỗng khẽ cau mày.
Nếu cô đoán không sai, Phụng Liên Ảnh dùng thuật mê hồn, hơn nữa nếu là linh thú cấp thấp, thủ pháp này sẽ hủy hoại ý thức của con thú, khiến linh thú trở thành một con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh an bài.
Có thể nói rằng, dùng phương pháp này thuần phục linh thú đã chẳng phải ký kết khế ước bình đẳng, mà là thuần túy xem linh thú như công cụ để khống chế.
Linh thú Thanh Sa mất đi ý thức, đã chầm chậm bước đến trước mặt Phụng Liên Ảnh, nhận lệnh của cô ta quỳ rạp dưới đất.
Trong mắt Phụng Liên Ảnh trong tích tắc thoáng vẻ vui mừng khôn xiết, một tay cô không ngừng rung chuông, tay còn lại vươn ra đặt trên đỉnh đầu Thanh Sa, dần dần phóng thích linh lực, bao lấy đầu của nó.
Chỉ trong phút chốc, ánh mắt Thanh Sa dần dần tập trung, song lại hóa thành ôn hòa thuần hậu không gì sánh bằng, tựa như thú nuôi quỳ mọp trước mặt Phụng Liên Ảnh.
Thuần phục thành công rồi!
Phụng Liên Ảnh cũng không thể khống chế vẻ mừng rỡ đắc ý, cô ta dừng rung chuông, bước lên trước một bước, uyển chuyển hành lễ với Tử Kim chân nhân, "Tử Kim chân nhân, may mà không hổ thẹn, tôi đã thuần phục được linh thú Thanh Sa rồi."
Vẻ mặt của Tử Kim chân nhân lại chẳng hề biến đổi, khóe miệng nhếch thành một nụ cười như có như không, "Ồ, ngươi chắc không?"
Phụng Liên Ảnh sững người, đang định hỏi ý của y là gì thì đột nhiên biến sắc.
Thanh Sa vốn ngoan ngoãn lại đột nhiên gầm lên giận dữ, cả người phát ra một mảng áp lực mạnh mẽ.
Loại linh áp này vượt xa võ giả Kim Đan kỳ, Phụng Liên Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng, bị linh áp trước mặt đánh vào, cộng thêm phản phệ lúc nãy khiến cô ta thổ huyết, chân tay yếu ớt ngã trên nền đất.
Cô ta ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn linh thú Thanh Sa đang gầm lên cuồng nộ với cô ta, lẩm bẩm: "Sao lại như thế? Phương pháp thuần phục thú của ta sao có thể thất bại?"
Ánh mắt Tử Kim chân nhân thoáng vẻ cười nhạo, "Quên nhắc nhở các ngươi, Thanh Sa của ta ghét nhất là đe nẹt, uy hiếp. Nếu muốn nó thừa nhận, phải khiến nó cam tâm tình nguyện, nếu không phải chịu mạo hiểm nhận phản phệ."
Phụng Liên Ảnh nghe vậy sắc mặt càng xám ngoét, trong lòng trào dâng nỗi phẫn nộ và không cam lòng khi việc sắp thành lại hỏng.
Chẳng qua nghĩ đến việc ngay cả cô ta cũng không thực hiện được việc này, tên ranh kia càng chẳng thể nào làm được thì trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chỉ cần hắn không làm được, vậy thì kết quả sẽ hòa, cô ta vẫn còn cơ hội.
Truyền thừa của Tử Kim điện, cô ta nhất định phải nắm được.
Tử Kim chân nhân cảnh cáo hai người xong đoạn nhìn linh thú của mình lúc này đang lộ vẻ hung hãn, bất giác lắc lắc đầu, "Lúc này tâm trạng của Thanh Sa không được tốt, tức giận thì cũng cáu kỉnh hơn thường ngày, e rằng ngươi muốn thuần phục nó sẽ càng khó khăn gấp bội."
Hột Khê ôm đầu đứng bên cạnh, vừa nhìn linh thú to lớn đang gầm gừ, vừa suy nghĩ vấn đề làm sao để khiến nó khuất phục.
Cô không giống võ giả ở thế giới này, khái niệm về linh thú của cô vẫn chỉ giới hạn trong con Tiểu Kim Long thối tha và Đản Đản đáng yêu.
Đối với việc rốt cuộc nên thu phục linh thú kỳ dị thế nào, cô thực chẳng biết phải làm sao.
Có điều, trông con linh thú đầu chó thân gấu này, Hột Khê lại nghĩ đến dã thú ở kiếp trước.
Làm thế nào mới khiến dã thú vâng lời đây? Ít nhất là nghe lời trong thời gian ngắn?
Nghĩ đến đây, mắt Hột Khê lóe sáng, ung dung bước về phía Thanh Sa. Thanh Sa thấy có kẻ đến gần, bất ngờ chồm người dậy, gầm lên đầy giận dữ, há cái miệng đỏ lòm, tựa hồ chỉ một khắc sau sẽ nuốt chửng Hột Khê.