Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-200
Chương 200: Không thể nào không giúp
Editor: Nguyetmai
Rốt cuộc thì con bé này bị gì vậy chứ? Không ngờ lại cố chấp như vậy! Đến những cuốn bí kinh khiến những võ giả khác cũng phải phát rồ, vậy mà cô nhóc ấy lại chẳng hề ôm chút lòng tham nào với nó, đứa trẻ này quả thật không phải người bình thường!
Hột Khê cười rộ, ánh mắt thâm trầm nhìn đám võ giả đã thu lại linh khí, hững hờ nói: "Tôi thích bí cảnh và bí bảo gì đó, nhưng mà so chúng với cục cưng thì tôi lại quý trọng sinh mạng hơn. Ông thấy tôi có thể đánh lại đám người này không?"
Lão già đang muốn nói rằng, ở đây còn có vi sư ta cơ mà? Nhưng lại nghe thấy giọng nói Hột Khê tiếp tục vang lên: "Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự tay đoạt lấy, địa vị tôi muốn, tôi sẽ tự mình trèo lên, thứ thuộc về tôi thì cũng sẽ có một ngày nó quay về bên tôi, còn không phải của tôi, có tranh giành cũng vô dụng."
Nói xong, cô quay người không chút do dự trở về biệt viện của mình.
Lão già ăn mày ngồi yên tại chỗ, khẽ vuốt bộ râu của mình: "Tính cách con bé này bướng bỉnh, mạnh mẽ quá đi mất!"
"Ngươi không cho lão giúp, thì lão phải nghe lời ngươi à? He he, lão không thể nào không giúp ngươi được. Tới lúc ranh con ngươi phải nợ ta một ân huệ lớn như trời, lúc ấy có không muốn bái sư cũng không được đâu… he he."
...
Hột Khê vừa trở về biệt viện thì được Trần ma ma và Tiểu Li chào đón vô cùng nồng hậu.
Tiểu Li chạy đến ôm lấy tay cô, khuôn mặt nhỏ tràn ngập trìu mến nói: "Tiểu thư, sao tiểu thư đi lâu quá là lâu, muội nhớ tiểu thư nhiều lắm!"
"Đúng đấy, tiểu thư à!" Trần ma ma quan sát Hột Khê từ trên xuống dưới, thiếu điều chưa cởi đồ cô ra để kiểm tra thôi, "Đường đường là thiên kim đại tiểu thư, dù cho có cải nam trang, sao lại có thể cứ nhởn nhơ ở ngoài đường suốt như thế được chứ? Nhỡ đâu có kẻ nào đó mưu toan quấy rối, hủy hoại thanh danh của tiểu thư, thế thì phải làm sao đây?"
Hột Khê không biết vì sao lại nghĩ đến dáng vẻ cợt nhả trêu ngươi của Nam Cung Dục, còn nhớ tới đám thuộc hạ ở phủ Minh Vương luôn miệng "Vương phi" này rồi lại "Vương phi" nọ, lập tức khuôn mặt trở nên ưng ửng hồng.
Để chặn hết mấy lời càu nhàu của Trần ma ma và nhõng nhẽo của Tiểu Li, Hột Khê lại bắt mạch cho cả hai.
Sức khỏe của Tiểu Li hồi phục rất tốt, tuy chiếc đuôi bị mất kia không thể mọc lại trong khoảng thời gian ngắn, nhưng linh lực trong người vẫn rất mãnh liệt dồi dào, không phải lo lắng sẽ bị người ta phát hiện ra thân phận.
Hơn nữa nhìn sắc mặt hồng hào của cô bé, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ, líu ra ríu rít cả ngày, liền biết ngay cô bé sống trong biệt viện rất thoải mái, cả người đúng là sáng sủa hơn trước nhiều, đã không còn là một cô nhóc ốm yếu xanh xao nhút nhát luôn núp sau lưng ca ca nữa rồi.
Tình trạng sức khỏe của Trần ma ma thì phức tạp hơn một chút, dù sao bệnh của bà cũng đã là bệnh cũ lâu năm, cộng thêm mấy năm qua không thể tu luyện, kinh mạch khắp cơ thể đã bị suy thoái, vậy nên muốn phục hồi thì cần phải trải qua quãng thời gian rất dài. Nhưng mà hôm nay, trong đan điền của bà cũng đã bắt đầu kết tụ linh khí, từ từ rồi cũng sẽ đạt đến trình độ Luyện Khí kỳ cấp ba nhanh thôi.
Trần ma ma xúc động lau nước mắt, thổn thức, "Tiểu thư, y thuật của tiểu thư quá sức kỳ diệu, lão nô cả đời này cũng không thể nghĩ đến được, rằng sẽ có một ngày có thể tu luyện trở lại như thế này! Nhất định là phu nhân linh thiêng ở trên trời cao phù hộ cho tiểu thư đây mà… Sau này, nếu tiểu thư lại có được một tấm chồng tốt, thì dù cho tấm thân này của lão nô có phải bị vùi chôn dưới lòng đất, cũng có thể nở mày nở mặt kể chuyện lại cho phu nhân nghe rồi."
Hột Khê nghe bà thao thao bất tuyệt mà khóc không ra nước mắt, Trần ma ma liệu có biết rằng người tu luyện thì thân thể cũng được trẻ hóa không, có biết bản thân đã cách cái lòng đất kia và phu nhân xa đến đâu rồi hay không.
Thế nhưng, tuy là cằn nhằn, tuy là buồn phiền, thế nhưng sự quan tâm và dựa dẫm này lại là thứ mà khi ở kiếp trước Hột Khê chưa từng có được, và đấy cũng là điều khiến cô có chút dung túng và quyến luyến nó.
Sau khi bảo Trần ma ma và Tiểu Li ra ngoài, Hột Khê lại gọi Hề Giáp đến, sau đó lấy một viên đan dược đưa cho hắn.
Editor: Nguyetmai
Rốt cuộc thì con bé này bị gì vậy chứ? Không ngờ lại cố chấp như vậy! Đến những cuốn bí kinh khiến những võ giả khác cũng phải phát rồ, vậy mà cô nhóc ấy lại chẳng hề ôm chút lòng tham nào với nó, đứa trẻ này quả thật không phải người bình thường!
Hột Khê cười rộ, ánh mắt thâm trầm nhìn đám võ giả đã thu lại linh khí, hững hờ nói: "Tôi thích bí cảnh và bí bảo gì đó, nhưng mà so chúng với cục cưng thì tôi lại quý trọng sinh mạng hơn. Ông thấy tôi có thể đánh lại đám người này không?"
Lão già đang muốn nói rằng, ở đây còn có vi sư ta cơ mà? Nhưng lại nghe thấy giọng nói Hột Khê tiếp tục vang lên: "Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự tay đoạt lấy, địa vị tôi muốn, tôi sẽ tự mình trèo lên, thứ thuộc về tôi thì cũng sẽ có một ngày nó quay về bên tôi, còn không phải của tôi, có tranh giành cũng vô dụng."
Nói xong, cô quay người không chút do dự trở về biệt viện của mình.
Lão già ăn mày ngồi yên tại chỗ, khẽ vuốt bộ râu của mình: "Tính cách con bé này bướng bỉnh, mạnh mẽ quá đi mất!"
"Ngươi không cho lão giúp, thì lão phải nghe lời ngươi à? He he, lão không thể nào không giúp ngươi được. Tới lúc ranh con ngươi phải nợ ta một ân huệ lớn như trời, lúc ấy có không muốn bái sư cũng không được đâu… he he."
...
Hột Khê vừa trở về biệt viện thì được Trần ma ma và Tiểu Li chào đón vô cùng nồng hậu.
Tiểu Li chạy đến ôm lấy tay cô, khuôn mặt nhỏ tràn ngập trìu mến nói: "Tiểu thư, sao tiểu thư đi lâu quá là lâu, muội nhớ tiểu thư nhiều lắm!"
"Đúng đấy, tiểu thư à!" Trần ma ma quan sát Hột Khê từ trên xuống dưới, thiếu điều chưa cởi đồ cô ra để kiểm tra thôi, "Đường đường là thiên kim đại tiểu thư, dù cho có cải nam trang, sao lại có thể cứ nhởn nhơ ở ngoài đường suốt như thế được chứ? Nhỡ đâu có kẻ nào đó mưu toan quấy rối, hủy hoại thanh danh của tiểu thư, thế thì phải làm sao đây?"
Hột Khê không biết vì sao lại nghĩ đến dáng vẻ cợt nhả trêu ngươi của Nam Cung Dục, còn nhớ tới đám thuộc hạ ở phủ Minh Vương luôn miệng "Vương phi" này rồi lại "Vương phi" nọ, lập tức khuôn mặt trở nên ưng ửng hồng.
Để chặn hết mấy lời càu nhàu của Trần ma ma và nhõng nhẽo của Tiểu Li, Hột Khê lại bắt mạch cho cả hai.
Sức khỏe của Tiểu Li hồi phục rất tốt, tuy chiếc đuôi bị mất kia không thể mọc lại trong khoảng thời gian ngắn, nhưng linh lực trong người vẫn rất mãnh liệt dồi dào, không phải lo lắng sẽ bị người ta phát hiện ra thân phận.
Hơn nữa nhìn sắc mặt hồng hào của cô bé, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ, líu ra ríu rít cả ngày, liền biết ngay cô bé sống trong biệt viện rất thoải mái, cả người đúng là sáng sủa hơn trước nhiều, đã không còn là một cô nhóc ốm yếu xanh xao nhút nhát luôn núp sau lưng ca ca nữa rồi.
Tình trạng sức khỏe của Trần ma ma thì phức tạp hơn một chút, dù sao bệnh của bà cũng đã là bệnh cũ lâu năm, cộng thêm mấy năm qua không thể tu luyện, kinh mạch khắp cơ thể đã bị suy thoái, vậy nên muốn phục hồi thì cần phải trải qua quãng thời gian rất dài. Nhưng mà hôm nay, trong đan điền của bà cũng đã bắt đầu kết tụ linh khí, từ từ rồi cũng sẽ đạt đến trình độ Luyện Khí kỳ cấp ba nhanh thôi.
Trần ma ma xúc động lau nước mắt, thổn thức, "Tiểu thư, y thuật của tiểu thư quá sức kỳ diệu, lão nô cả đời này cũng không thể nghĩ đến được, rằng sẽ có một ngày có thể tu luyện trở lại như thế này! Nhất định là phu nhân linh thiêng ở trên trời cao phù hộ cho tiểu thư đây mà… Sau này, nếu tiểu thư lại có được một tấm chồng tốt, thì dù cho tấm thân này của lão nô có phải bị vùi chôn dưới lòng đất, cũng có thể nở mày nở mặt kể chuyện lại cho phu nhân nghe rồi."
Hột Khê nghe bà thao thao bất tuyệt mà khóc không ra nước mắt, Trần ma ma liệu có biết rằng người tu luyện thì thân thể cũng được trẻ hóa không, có biết bản thân đã cách cái lòng đất kia và phu nhân xa đến đâu rồi hay không.
Thế nhưng, tuy là cằn nhằn, tuy là buồn phiền, thế nhưng sự quan tâm và dựa dẫm này lại là thứ mà khi ở kiếp trước Hột Khê chưa từng có được, và đấy cũng là điều khiến cô có chút dung túng và quyến luyến nó.
Sau khi bảo Trần ma ma và Tiểu Li ra ngoài, Hột Khê lại gọi Hề Giáp đến, sau đó lấy một viên đan dược đưa cho hắn.