Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Để ngươi làm vợ lẽ thứ chín của ta
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Thao Thiết Quán không lừa chúng ta đâu, chả trách đây lại là vật đấu giá áp chót của buổi tối nay.”
“Chỉ cần có được cô ta, trở ngại bấy lâu ta gặp phải nhất định có thể bứt phá! Ta ra giá mười vạn nguyên tinh…”
“Hai mươi vạn nguyên tinh!”
“Năm mươi vạn nguyên tinh…”
Nhóm võ giả có mặt ở đây đều đắm chìm trong cơn chấn động mà lô đỉnh thuần âm mang lại, bắt đầu cuộc tranh giành điên cuồng. Tuy nhiên không ai phát hiện ra rằng, sau khi thiếu nữ nằm bên trong lồng sắt vàng nhíu mày đầy đau đớn liền chậm rãi mở mắt.
Cặp mắt phượng không mấy thu hút ánh nhìn đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt khắp bốn bề xung quanh như viên minh châu, cô lạnh lùng quét mắt nhìn đám người huyên náo phía dưới.
Đúng lúc này, trong đám người có kẻ gân cổ gào lên: “Ta ra giá mười triệu nguyên tinh, đêm nay cô ta nhất định phải thuộc về đại gia này.”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Một tên béo đứng ở hàng phía trước trong hội trường bán đấu giá loạng choạng đứng dậy, mang nụ cười đắc ý trên môi, tiến đến lồng giam.
Ánh sáng chói mắt trong hội trường chiếu lên người hắn, hắn cao cỡ một mét tám, mặt mày béo múp béo míp dữ tợn như không thấy mắt đâu, vòng eo còn to hơn cả vòng ngực của mấy bà bác. Lúc đi đứng, mỡ trên người hắn rung rinh, chỉ mới nhìn thôi cũng buồn nôn lắm rồi.
Những người ở đây làm gì có ai dám chê cười hắn, thậm chí sau khi hắn ra giá xong cũng không còn kẻ nào dám cạnh tranh với hắn nữa.
Tên hắn là Chu Trọng Bát, là đứa con trai hiếm muộn của người giàu nhất nước Kim Lăng - Chu Ích Thuân.
Mặc dù ở một nước tôn sùng sức mạnh như Kim Lăng, các thương gia giàu có thường bị mọi người khinh thường, nhưng nhà họ Chu thì lại khác.
Võ giả muốn tu luyện hay thăng cấp thì đều không thể thiếu nguyên tinh, mà nhà họ Chu lại khởi nghiệp từ việc đào nguyên tinh, nắm trong tay mấy mỏ khoáng sản. Hơn nữa nhà họ còn có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với Hoàng thất nên dù có kẻ lăm le muốn chiếm đoạt nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.
Chu Trọng Bát là tên ngốc nổi tiếng khắp thành Yên Kinh, thế nhưng người ta lại là kẻ có quyền có thế. Suy cho cùng, nhà họ Chu có thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu nguyên tinh!
“Chu thiếu gia, chúc mừng chúc mừng, có được lô đỉnh thể chất thuần âm thế này, ngày ngài thăng cấp sẽ không còn xa nữa!”
“Sau khi tu vi Chu thiếu gia có đột phá, nhất định phải nhớ mời chúng tôi uống rượu nhé!”
…
Những lời xu nịnh cùng hâm mộ của đám người xung quanh càng làm Chu Trọng Bát lâng lâng vui sướng. Hắn ưỡn cái bụng tròn xoe như quả dưa hấu của mình ra, nghênh ngang đi đến trước mặt người chủ trì buổi đấu giá.
“Vô Dục, mau giao dịch nô bài cho bản thiếu gia. Ta đem người về trước, lát nữa thuộc hạ của ta sẽ mang nguyên tinh đến sau!”
Đem người về trước rồi mới giao tiền vốn không hợp quy củ của buổi đấu giá. Nhưng xem ra người chủ trì tên là Vô Dục này lại không hề tỏ ra mất vui, trái lại còn sảng khoái đặt dịch nô bài vào tay Chu Trọng Bát.
Chỉ có điều không ai phát hiện ra, dưới đáy mắt người chủ trì chợt vụt qua nét cười sâu xa, “Chu thiếu gia, dịch nô bài nằm trên tay ngài thể hiện vật phẩm đấu giá đã thuộc về ngài. Hàng hóa đã bán ra, từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Thao Thiết Quán nữa.”
Chu Trọng Bát đâu thèm quan tâm hắn nói gì, cầm dịch nô bài phóng thẳng về phía lồng sắt giam cầm Hột Khê: “Tiểu nương tử, ta tới rồi đây… Chỉ cần cô có thể làm ta thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ, ta sẽ cho cô làm vợ lẽ thứ chín của ta!”
Xem ảnh 1
“Chỉ cần có được cô ta, trở ngại bấy lâu ta gặp phải nhất định có thể bứt phá! Ta ra giá mười vạn nguyên tinh…”
“Hai mươi vạn nguyên tinh!”
“Năm mươi vạn nguyên tinh…”
Nhóm võ giả có mặt ở đây đều đắm chìm trong cơn chấn động mà lô đỉnh thuần âm mang lại, bắt đầu cuộc tranh giành điên cuồng. Tuy nhiên không ai phát hiện ra rằng, sau khi thiếu nữ nằm bên trong lồng sắt vàng nhíu mày đầy đau đớn liền chậm rãi mở mắt.
Cặp mắt phượng không mấy thu hút ánh nhìn đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt khắp bốn bề xung quanh như viên minh châu, cô lạnh lùng quét mắt nhìn đám người huyên náo phía dưới.
Đúng lúc này, trong đám người có kẻ gân cổ gào lên: “Ta ra giá mười triệu nguyên tinh, đêm nay cô ta nhất định phải thuộc về đại gia này.”
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Một tên béo đứng ở hàng phía trước trong hội trường bán đấu giá loạng choạng đứng dậy, mang nụ cười đắc ý trên môi, tiến đến lồng giam.
Ánh sáng chói mắt trong hội trường chiếu lên người hắn, hắn cao cỡ một mét tám, mặt mày béo múp béo míp dữ tợn như không thấy mắt đâu, vòng eo còn to hơn cả vòng ngực của mấy bà bác. Lúc đi đứng, mỡ trên người hắn rung rinh, chỉ mới nhìn thôi cũng buồn nôn lắm rồi.
Những người ở đây làm gì có ai dám chê cười hắn, thậm chí sau khi hắn ra giá xong cũng không còn kẻ nào dám cạnh tranh với hắn nữa.
Tên hắn là Chu Trọng Bát, là đứa con trai hiếm muộn của người giàu nhất nước Kim Lăng - Chu Ích Thuân.
Mặc dù ở một nước tôn sùng sức mạnh như Kim Lăng, các thương gia giàu có thường bị mọi người khinh thường, nhưng nhà họ Chu thì lại khác.
Võ giả muốn tu luyện hay thăng cấp thì đều không thể thiếu nguyên tinh, mà nhà họ Chu lại khởi nghiệp từ việc đào nguyên tinh, nắm trong tay mấy mỏ khoáng sản. Hơn nữa nhà họ còn có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với Hoàng thất nên dù có kẻ lăm le muốn chiếm đoạt nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.
Chu Trọng Bát là tên ngốc nổi tiếng khắp thành Yên Kinh, thế nhưng người ta lại là kẻ có quyền có thế. Suy cho cùng, nhà họ Chu có thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu nguyên tinh!
“Chu thiếu gia, chúc mừng chúc mừng, có được lô đỉnh thể chất thuần âm thế này, ngày ngài thăng cấp sẽ không còn xa nữa!”
“Sau khi tu vi Chu thiếu gia có đột phá, nhất định phải nhớ mời chúng tôi uống rượu nhé!”
…
Những lời xu nịnh cùng hâm mộ của đám người xung quanh càng làm Chu Trọng Bát lâng lâng vui sướng. Hắn ưỡn cái bụng tròn xoe như quả dưa hấu của mình ra, nghênh ngang đi đến trước mặt người chủ trì buổi đấu giá.
“Vô Dục, mau giao dịch nô bài cho bản thiếu gia. Ta đem người về trước, lát nữa thuộc hạ của ta sẽ mang nguyên tinh đến sau!”
Đem người về trước rồi mới giao tiền vốn không hợp quy củ của buổi đấu giá. Nhưng xem ra người chủ trì tên là Vô Dục này lại không hề tỏ ra mất vui, trái lại còn sảng khoái đặt dịch nô bài vào tay Chu Trọng Bát.
Chỉ có điều không ai phát hiện ra, dưới đáy mắt người chủ trì chợt vụt qua nét cười sâu xa, “Chu thiếu gia, dịch nô bài nằm trên tay ngài thể hiện vật phẩm đấu giá đã thuộc về ngài. Hàng hóa đã bán ra, từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Thao Thiết Quán nữa.”
Chu Trọng Bát đâu thèm quan tâm hắn nói gì, cầm dịch nô bài phóng thẳng về phía lồng sắt giam cầm Hột Khê: “Tiểu nương tử, ta tới rồi đây… Chỉ cần cô có thể làm ta thăng cấp lên Trúc Cơ kỳ, ta sẽ cho cô làm vợ lẽ thứ chín của ta!”