Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Tu la đến từ chốn địa ngục
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tưởng lão nhị ngồi xổm xuống, vuốt ve làn da mịn như nhung của thiếu nữ, nảy ra ý xấu: “Nếu như không làm lô đỉnh được, thì lột làn da này ra làm mặt trống cũng được đấy…” Chưa dứt lời, bàn tay đang vuốt ve trên người thiếu nữ của Tưởng lão nhị đột ngột sững lại.
Đôi mắt đục ngầu của gã đối diện với đôi mắt phượng đen nhánh tựa vực thẳm, thoáng lóe sáng mang theo cái lạnh thấu xương.
“Ả… ả ta chưa chết!” Có kẻ kinh hoảng kêu lên.
Một khắc sau, mọi người nghe thấy tiếng Tưởng lão nhị kêu lên thảm thiết: “A a a a…! Tay của tôi! Tay của tôi…!”
Bàn tay đang sờ soạng thiếu nữ của Tưởng lão nhị bỗng mềm oặt, từ khuỷu tay trở xuống mềm như không có xương vậy. Chắc hẳn… chắc hẳn toàn bộ xương của gã đều nát vụn cả rồi.
Mọi người trong phút chốc như chết sững nhìn người thiếu nữ áo quần xốc xếch chầm chậm đứng dậy.
Rõ ràng người ở trong lồng giam vừa nãy còn là một ả nô lệ yếu đuối run như cầy sấy, khóc lóc ỉ ôi, vậy mà giờ đây lại giống như Tu La độc ác giẫm lên lửa địa ngục trở về. Dòng máu nóng hổi trên trán cô tuôn rơi không ngừng, giống như đóa hoa anh túc đỏ như máu đương thì nở rộ.
Dường như căn phòng chìm trong bầu không khí âm u lạnh lẽo của rừng thẳm, tựa chiếc lưỡi hái của tử thần vung xuống khiến con người khiếp sợ theo bản năng.
“Rốt… rốt cuộc ngươi là ai?”
Dứt lời, một luồng ánh sáng sắc bén vút qua, vang lên tiếng “cạch”. Không ngờ có một kẻ bị vặn gãy cổ, gã trợn trừng mắt, tắt thở ngay tức thì.
“Ngươi… ngươi đừng qua đây…”
“Mau gọi hộ vệ của Thao Thiết Quán lại đây!”
Trong phòng kiểm nghiệm vật phẩm đấu giá rối tinh rối mù, có mấy kẻ hoảng loạn bỏ chạy, thậm chí quên mất bản thân là một bậc võ giả luyện khí, càng quên rằng vừa mới nãy nữ nô lệ kia còn co rúm trong lồng giam, mặc cho bọn chúng hành hạ.
Có điều, liệu ai chạy thoát được lưỡi hái của tử thần chứ?
Hiển nhiên là không có!
Bọn chúng chỉ cảm thấy một trận gió lạnh buốt thấu xương vút qua, còn chưa kịp phản ứng thì cần cổ lập tức đau đớn kịch liệt, mất hết tri giác chỉ trong chớp mắt.
Mười nhịp thở, chỉ trong mười nhịp thở ngắn ngủi, căn phòng đã la liệt xác người, im phăng phắc không một tiếng động.
Người thiếu nữ đi chân trần, giẫm lên một trong những cái xác, gương mặt lạnh lẽo cực độ, ánh mắt âm u. Cô khẽ thì thầm: “Thật là tai họa để lại ngàn năm. Không ngờ mình được sống lại lần nữa.”
...
Tại Thao Thiết Quán của thành Yên Kinh, nữ nô lệ đáng thương yếu ớt bị làm nhục đến chết; tới khi mở mắt ra đã được thay bằng sát thủ hàng đầu của thế kỉ 21 - Hột Khê.
Trong tích tắc xuyên không, Hột Khê đã nhận được toàn bộ ký ức chủ nhân cũ của cơ thể này. Cô ấy tên là Nạp Lan Hột Khê, không ngờ lại cùng tên với cô.
Tuy nhiên Nạp Lan Hột Khê không giống với Hột Khê xinh đẹp, tài giỏi của thế giới hiện đại. Cô ấy được sinh ra ở đất nước Kim Lăng tôn sùng sức mạnh và tu vi. Cha cô ấy là một thần y nức tiếng đương thời, nhưng bản thân cô ấy lại là đồ bỏ đi không có linh căn, không thể tu luyện đã đành, cô ấy cũng chẳng có tí thiên phú y học nào.
Sau khi sinh hạ con gái không bao lâu, mẹ của Nạp Lan Hột Khê qua đời. Lúc nhỏ cô ấy bị mẹ kế đày đến biệt viện đổ nát tự sinh tự diệt. Thấy cô ấy không quyền không thế, lại là một kẻ bỏ đi, đám người hầu kẻ hạ ác độc của biệt viện không chỉ ăn bớt ăn xén quần áo, đồ dùng, thức ăn của cô ấy mà thậm chí còn thường xuyên sỉ nhục, đánh đập, khiến cô ấy sống không bằng một nô lệ.
Nhưng dù đã như thế, người trong nhà Nạp Lan vẫn không buông tha cho cô ấy.
Xem ảnh 1
Đôi mắt đục ngầu của gã đối diện với đôi mắt phượng đen nhánh tựa vực thẳm, thoáng lóe sáng mang theo cái lạnh thấu xương.
“Ả… ả ta chưa chết!” Có kẻ kinh hoảng kêu lên.
Một khắc sau, mọi người nghe thấy tiếng Tưởng lão nhị kêu lên thảm thiết: “A a a a…! Tay của tôi! Tay của tôi…!”
Bàn tay đang sờ soạng thiếu nữ của Tưởng lão nhị bỗng mềm oặt, từ khuỷu tay trở xuống mềm như không có xương vậy. Chắc hẳn… chắc hẳn toàn bộ xương của gã đều nát vụn cả rồi.
Mọi người trong phút chốc như chết sững nhìn người thiếu nữ áo quần xốc xếch chầm chậm đứng dậy.
Rõ ràng người ở trong lồng giam vừa nãy còn là một ả nô lệ yếu đuối run như cầy sấy, khóc lóc ỉ ôi, vậy mà giờ đây lại giống như Tu La độc ác giẫm lên lửa địa ngục trở về. Dòng máu nóng hổi trên trán cô tuôn rơi không ngừng, giống như đóa hoa anh túc đỏ như máu đương thì nở rộ.
Dường như căn phòng chìm trong bầu không khí âm u lạnh lẽo của rừng thẳm, tựa chiếc lưỡi hái của tử thần vung xuống khiến con người khiếp sợ theo bản năng.
“Rốt… rốt cuộc ngươi là ai?”
Dứt lời, một luồng ánh sáng sắc bén vút qua, vang lên tiếng “cạch”. Không ngờ có một kẻ bị vặn gãy cổ, gã trợn trừng mắt, tắt thở ngay tức thì.
“Ngươi… ngươi đừng qua đây…”
“Mau gọi hộ vệ của Thao Thiết Quán lại đây!”
Trong phòng kiểm nghiệm vật phẩm đấu giá rối tinh rối mù, có mấy kẻ hoảng loạn bỏ chạy, thậm chí quên mất bản thân là một bậc võ giả luyện khí, càng quên rằng vừa mới nãy nữ nô lệ kia còn co rúm trong lồng giam, mặc cho bọn chúng hành hạ.
Có điều, liệu ai chạy thoát được lưỡi hái của tử thần chứ?
Hiển nhiên là không có!
Bọn chúng chỉ cảm thấy một trận gió lạnh buốt thấu xương vút qua, còn chưa kịp phản ứng thì cần cổ lập tức đau đớn kịch liệt, mất hết tri giác chỉ trong chớp mắt.
Mười nhịp thở, chỉ trong mười nhịp thở ngắn ngủi, căn phòng đã la liệt xác người, im phăng phắc không một tiếng động.
Người thiếu nữ đi chân trần, giẫm lên một trong những cái xác, gương mặt lạnh lẽo cực độ, ánh mắt âm u. Cô khẽ thì thầm: “Thật là tai họa để lại ngàn năm. Không ngờ mình được sống lại lần nữa.”
...
Tại Thao Thiết Quán của thành Yên Kinh, nữ nô lệ đáng thương yếu ớt bị làm nhục đến chết; tới khi mở mắt ra đã được thay bằng sát thủ hàng đầu của thế kỉ 21 - Hột Khê.
Trong tích tắc xuyên không, Hột Khê đã nhận được toàn bộ ký ức chủ nhân cũ của cơ thể này. Cô ấy tên là Nạp Lan Hột Khê, không ngờ lại cùng tên với cô.
Tuy nhiên Nạp Lan Hột Khê không giống với Hột Khê xinh đẹp, tài giỏi của thế giới hiện đại. Cô ấy được sinh ra ở đất nước Kim Lăng tôn sùng sức mạnh và tu vi. Cha cô ấy là một thần y nức tiếng đương thời, nhưng bản thân cô ấy lại là đồ bỏ đi không có linh căn, không thể tu luyện đã đành, cô ấy cũng chẳng có tí thiên phú y học nào.
Sau khi sinh hạ con gái không bao lâu, mẹ của Nạp Lan Hột Khê qua đời. Lúc nhỏ cô ấy bị mẹ kế đày đến biệt viện đổ nát tự sinh tự diệt. Thấy cô ấy không quyền không thế, lại là một kẻ bỏ đi, đám người hầu kẻ hạ ác độc của biệt viện không chỉ ăn bớt ăn xén quần áo, đồ dùng, thức ăn của cô ấy mà thậm chí còn thường xuyên sỉ nhục, đánh đập, khiến cô ấy sống không bằng một nô lệ.
Nhưng dù đã như thế, người trong nhà Nạp Lan vẫn không buông tha cho cô ấy.