Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285: Làn sương trắng hấp thụ linh lực
Vô Dục khoanh tay lại hỏi: “Nói ta nghe xem, rốt cuộc làn sương trắng kia là cái thứ kỳ quái gì, vì sao tên rác rưởi nhà Mộ Dung lại bảo là dù tu vi có cao cường cách mấy cũng chẳng làm được gì?”
Võ giả cấp thấp kia nào dám giấu giiếm điều gì nữa, liền vội vàng trả lời: “Tiền bối tha mạng, tôi nói ạ, tôi nhất định sẽ nói hết tất cả mọi chuyện ạ.”
“Tôi không rõ rốt cuộc là trong làn sương trắng có trận pháp gì, nhưng mà, bất luận là người có tu vi cao đến đâu mà đi vào sương trắng ấy thì linh lực đều sẽ nhanh chóng bị cuốn trôi đi mất hết ạ. Hơn nữa bất kỳ phương pháp khống chế linh lực nào cũng đều hoàn toàn vô dụng, dẫu cho có là võ giả Nguyên Anh kỳ thì cũng không tránh khỏi việc bị biến thành một người bình thường không có tu vi.”
“Linh lực nhanh chóng bị cuốn trôi mất?” Vô Dục sờ cằm, nhíu mày nói, “Các ngươi biết những người đi vào giờ ra sao rồi không?”
Võ giả nọ lắc đầu, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp đảm: “Mấy người chúng tôi đi vào trận, phát hiện con đường phía trước mênh mang, linh khí trong người bị mất đi nhiều vô số kể, trong lúc quá hoảng sợ nên đã nhảy ra ngoài. Tiểu nhân có hai người bạn đồng hành không tin vào mấy lời đồn ma quái nên vẫn tiếp tục đi vào, nhưng rồi... họ chỉ để lại cho tiểu nhân mảnh ngọc bài bản mệnh vỡ nát này.”
Ngọc bài bản mệnh mà vỡ nát thì đồng nghĩa với việc vị võ giả ấy đã ngã xuống rồi.
Võ giả nọ lau mồ hôi trên trán mình, run run nói tiếp: “Sau khi tiểu nhân ra khỏi làn sương trắng, linh lực trong cơ thể phải mất tròn hai ngày sau mới có thể hồi phục, trong khoảng thời gian ấy sức mạnh của tiểu nhân không bằng lấy một nửa những ngày thường, bên ngoài làn sương mù trắng xóa cũng có không ít võ giả đục nước béo cò, tiểu nhân thiếu chút nữa đã bỏ mạng dưới tay bọn chúng. Nếu không giao ra vài món bảo bối chắc giờ tiểu nhân đã xuống suối vàng từ lâu rồi.”
Vô Dục cũng không khỏi cau mày, đánh mắt qua nhìn Nam Cung Dục và Hột Khê.
Làn sương trắng có thể hút đi linh lực à? Quả là có chút hóc búa, chưa nói đến việc vườn thuốc bên trong làn sương trắng ấy liệu có ẩn chứa tầng tầng lớp lớp những mối hiểm họa, hay là có mai phục của những võ giả vào bên trong từ trước rồi hay không. Khó ở chỗ sau khi đi ra từ vườn thuốc ấy, linh lực trong người đã cạn kiệt, vậy thì có khác gì một con cá nằm trên thớt chờ kẻ khác đến xâu xé chứ, một chút năng lực để phản kháng còn chẳng có nữa là.
Vô Dục tức tối nhìn qua bọn võ giả Kim Đan kỳ khúm núm không dám hành động khinh suất kia rồi nói tiếp: “Thế nên các ngươi mới mai phục ở đây, mong có ai đó bước ra từ trong kia, rồi thừa nước đục thả câu chứ gì? Nhà Mộ Dung không phải đã độc quyền nơi này rồi hay sao? Bọn chúng cho phép bọn ngươi giở trò mượn gió bẻ măng ở nơi này à?”
Võ giả cấp thấp kia rét run, cúi đầu đáp: “Thứ mà nhà Mộ Dung muốn là những cây thần quý hiếm trong vườn thuốc kia, đặc biệt hình như bọn họ đang tìm kiếm một loại cỏ thần cấp bảy gọi là “Cỏ Hoan Tâm”, mỗi một người bước ra từ sương trắng đều bị bọn họ vơ vét cướp đoạt hết, sau đó những thứ mà nhà Mộ Dung không thèm đếm xỉa tới thì mới đến phiên chúng tôi phân chia với nhau ạ.”
Vô Dục không còn câu nào để hỏi nữa, mới vẫy tay ra hiệu cho võ giả kia cút xéo, sau đó hắn quay người nói với Nam Cung Dục: “Chủ nhân, vào trong làn sương trắng quá nguy hiểm, không bằng cứ để thuộc hạ và Thanh Long đi vào vườn thuốc, chủ nhân và Hề công tử đợi ở bên ngoài được không?”
“Không được!” Hột Khê lập tức phản đối, “Các ngươi cơ bản là không thể nhận biết được cỏ thần, cũng không nắm được cách nhổ và bảo quản cây thần như thế nào, ta nhất định phải là người vào vườn thuốc. Các ngươi đợi bên ngoài đi.”
Đùa hay sao, không gian của cô là nơi tốt nhất để nhổ trồng cỏ thần, nếu bên trong thật sự có cây thần quý giá, đương nhiên là đầu tiên phải thu nó vào trong không gian thì mới có thể đảm bảo rằng nó có thể sống sót, nếu cô mà không vào thì thiệt hại sẽ rất lớn đấy.
Nam Cung Dục nghe xong lập tức nghiêm mặt nói: “Khê Nhi, nàng từ bỏ đi, ta đã nói sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta chứ đừng nói đến chuyện để nàng đơn thương độc mã bước vào một chốn nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không được!”
Võ giả cấp thấp kia nào dám giấu giiếm điều gì nữa, liền vội vàng trả lời: “Tiền bối tha mạng, tôi nói ạ, tôi nhất định sẽ nói hết tất cả mọi chuyện ạ.”
“Tôi không rõ rốt cuộc là trong làn sương trắng có trận pháp gì, nhưng mà, bất luận là người có tu vi cao đến đâu mà đi vào sương trắng ấy thì linh lực đều sẽ nhanh chóng bị cuốn trôi đi mất hết ạ. Hơn nữa bất kỳ phương pháp khống chế linh lực nào cũng đều hoàn toàn vô dụng, dẫu cho có là võ giả Nguyên Anh kỳ thì cũng không tránh khỏi việc bị biến thành một người bình thường không có tu vi.”
“Linh lực nhanh chóng bị cuốn trôi mất?” Vô Dục sờ cằm, nhíu mày nói, “Các ngươi biết những người đi vào giờ ra sao rồi không?”
Võ giả nọ lắc đầu, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp đảm: “Mấy người chúng tôi đi vào trận, phát hiện con đường phía trước mênh mang, linh khí trong người bị mất đi nhiều vô số kể, trong lúc quá hoảng sợ nên đã nhảy ra ngoài. Tiểu nhân có hai người bạn đồng hành không tin vào mấy lời đồn ma quái nên vẫn tiếp tục đi vào, nhưng rồi... họ chỉ để lại cho tiểu nhân mảnh ngọc bài bản mệnh vỡ nát này.”
Ngọc bài bản mệnh mà vỡ nát thì đồng nghĩa với việc vị võ giả ấy đã ngã xuống rồi.
Võ giả nọ lau mồ hôi trên trán mình, run run nói tiếp: “Sau khi tiểu nhân ra khỏi làn sương trắng, linh lực trong cơ thể phải mất tròn hai ngày sau mới có thể hồi phục, trong khoảng thời gian ấy sức mạnh của tiểu nhân không bằng lấy một nửa những ngày thường, bên ngoài làn sương mù trắng xóa cũng có không ít võ giả đục nước béo cò, tiểu nhân thiếu chút nữa đã bỏ mạng dưới tay bọn chúng. Nếu không giao ra vài món bảo bối chắc giờ tiểu nhân đã xuống suối vàng từ lâu rồi.”
Vô Dục cũng không khỏi cau mày, đánh mắt qua nhìn Nam Cung Dục và Hột Khê.
Làn sương trắng có thể hút đi linh lực à? Quả là có chút hóc búa, chưa nói đến việc vườn thuốc bên trong làn sương trắng ấy liệu có ẩn chứa tầng tầng lớp lớp những mối hiểm họa, hay là có mai phục của những võ giả vào bên trong từ trước rồi hay không. Khó ở chỗ sau khi đi ra từ vườn thuốc ấy, linh lực trong người đã cạn kiệt, vậy thì có khác gì một con cá nằm trên thớt chờ kẻ khác đến xâu xé chứ, một chút năng lực để phản kháng còn chẳng có nữa là.
Vô Dục tức tối nhìn qua bọn võ giả Kim Đan kỳ khúm núm không dám hành động khinh suất kia rồi nói tiếp: “Thế nên các ngươi mới mai phục ở đây, mong có ai đó bước ra từ trong kia, rồi thừa nước đục thả câu chứ gì? Nhà Mộ Dung không phải đã độc quyền nơi này rồi hay sao? Bọn chúng cho phép bọn ngươi giở trò mượn gió bẻ măng ở nơi này à?”
Võ giả cấp thấp kia rét run, cúi đầu đáp: “Thứ mà nhà Mộ Dung muốn là những cây thần quý hiếm trong vườn thuốc kia, đặc biệt hình như bọn họ đang tìm kiếm một loại cỏ thần cấp bảy gọi là “Cỏ Hoan Tâm”, mỗi một người bước ra từ sương trắng đều bị bọn họ vơ vét cướp đoạt hết, sau đó những thứ mà nhà Mộ Dung không thèm đếm xỉa tới thì mới đến phiên chúng tôi phân chia với nhau ạ.”
Vô Dục không còn câu nào để hỏi nữa, mới vẫy tay ra hiệu cho võ giả kia cút xéo, sau đó hắn quay người nói với Nam Cung Dục: “Chủ nhân, vào trong làn sương trắng quá nguy hiểm, không bằng cứ để thuộc hạ và Thanh Long đi vào vườn thuốc, chủ nhân và Hề công tử đợi ở bên ngoài được không?”
“Không được!” Hột Khê lập tức phản đối, “Các ngươi cơ bản là không thể nhận biết được cỏ thần, cũng không nắm được cách nhổ và bảo quản cây thần như thế nào, ta nhất định phải là người vào vườn thuốc. Các ngươi đợi bên ngoài đi.”
Đùa hay sao, không gian của cô là nơi tốt nhất để nhổ trồng cỏ thần, nếu bên trong thật sự có cây thần quý giá, đương nhiên là đầu tiên phải thu nó vào trong không gian thì mới có thể đảm bảo rằng nó có thể sống sót, nếu cô mà không vào thì thiệt hại sẽ rất lớn đấy.
Nam Cung Dục nghe xong lập tức nghiêm mặt nói: “Khê Nhi, nàng từ bỏ đi, ta đã nói sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta chứ đừng nói đến chuyện để nàng đơn thương độc mã bước vào một chốn nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không được!”