Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-8
Chương 8
Trong lúc Diệp Thu Hàm đang thầm trách Trương Diệu Thân, nhân lúc khử trùng da cho bệnh nhân và đợi gây tê thì Trình Sở Tiêu đến. Nhìn thấy anh ta đi tới chỗ mình, Diệp Thu Hàm lập tức đứng thẳng người duỗi thẳng lưng.
"Bác sĩ Diệp, cô thử nói xem khi tuần hoàn ngoài kéo dài quá lâu thì bệnh nhân sẽ có nguy cơ gì?"
Ra là muốn kiểm tra mình! May mà cô đã chuẩn bị chu đáo! Diệp Thu Hàm như định liệu trước: "Thời gian tuần hoàn ngoài kéo dài quá lâu thì sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim của nạn nhân, các bộ phận khác thiếu hụt oxy và máu, cản trở việc đông máu, thận suy kiệt và còn giảm khả năng tuần hoàn."
Vì trong quá trình phẫu thuật tim cần phải ngừng đập, vì vậy phải dùng máy tuần hoàn ngoài để thay thế chức năng của tim phổi, đồng thời phải bơm chất lỏng ngừng nhịp tim để cho tim ngừng đập và dùng đá để duy trì nhiệt độ thấp. Đợi sau khi phẫu thuật xong sẽ bơm máu để tim đập trở lại. Vì thế, nếu tim ngừng đập quá lâu thì nguy cơ tổn thương của nạn nhân càng lớn, hệ số nguy hiểm cũng càng cao.
Trình Sở Tiêu rất hài lòng với thái độ làm việc của cô: "Xem như đã làm một bài kiểm tra, chính vì điều này cho nên bác sĩ mổ chính không chỉ phải bảo đảm chất lượng phẫu thuật, còn phải cố gắng rút ngắn thời gian phẫu thuật với trình độ cao nhất để bảo vệ bệnh nhân."
Diệp Thu Hàm gật đầu thể hiện mình đã hiểu. Lúc này thuốc gây mê đã bắt đầu ngấm, đứa bé đã mất đi ý thức, cuối cùng đã có thể bắt đầu cuộc phẫu thuật rồi.
Trình Sở Tiêu đứng trước bàn phẫu thuật, Diệp Thu Hàm đứng cạnh bên anh chuẩn bị sẵn sàng. Cô sớm đã quên mất việc Trương Diệu Thân không tới rồi. Cô chỉ nhìn Trình Sở Tiêu điêu luyện dùng dao rạch da và dùng cưa cưa xương sườn của bệnh nhân, sau đó do bác sĩ Mã Nguyệt Lượng bôi sáp lên xương.
Tay trái cô cầm thiết bị hút, tay phải cầm thiết bị kẹp nhìn chăm chú vào mỗi động tác của Trình Sở Tiêu. Sau khi Trình Sở Tiêu mở lồng ngực của đứa bé và ngăn huyết quản lớn lại, cô lập tức dùng thiết bị hút hút máu trong lồng ngực của bệnh nhân. Trình Sở Tiêu nối động tĩnh của mạch huyết quản với thiết bị tuần hoàn, đợi tim của đứa bé ngừng đập hoàn toàn rồi bắt đầu mở khoang tim bên phải kiểm tra, quả nhiên là giống với chẩn đoán lúc trước, là khiếm khuyết tâm nhĩ đơn thuần.
Diệp Thu Hàm dùng kẹp ghim vết mổ của đứa trẻ, không dám đụng vào gì, ngay cả tần số hô hấp đều hoãn tới giới hạn, vừa bận xem động tác chuyên nghiệp của Trình Sở Tiêu, thậm chí có thể nói khâu vị trí khuyết tật một cách hoàn mỹ.
Trình Sở Tiêu nhanh nhẹn vá xong vị trí khuyết và đóng vết mổ của tâm nhĩ, mở ngăn huyết quản và khôi phục nhịp tim đứa bé đồng thời tháo bỏ thiết bị tuần hoàn ngoài, lại tự mình khâu lồng ngực, vết thương mà lẽ ra là việc của Mã Nguyệt Lượng, cả quá trình có thể nói là hoàn mỹ.
Sau khi đứa bé được y tá và các bác sĩ chủ trị đưa ra ngoài, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng vỗ tay.
"Ngoài việc chuẩn bị trước khi phẫu thuật và xử lý sau khi phẫu thuật, toàn bộ thời gian là 4 phút 55 giây". Lý Văn Đông kích động vỗ tay tuyên bố.
Quả nhiên là chuyên gia cấp thế giới a! Cuộc phẫu thuật này đối với khoa ngoại tuy là đơn giản nhưng cái đơn giản này chỉ ra một loại bệnh tình của bênh nhân. Trong phạm trù phẫu thuật tim thì tuyệt đối không thể nói ra hai chữ đơn giản, mà Trình Sở Tiêu chỉ dùng chưa tới 5 phút đã kết thúc quả là không thể nghĩ tới! Fan số một của Trình Sở Tiêu trong góc phòng phẫu thuật lại không hề có kích động, khoanh tay trước ngực, anh đã không biết phải bày tỏ sự phấn khích như thế nào?
Diệp Thu Hàm tháo khẩu trang xuống, mở miệng sững sờ một lúc mới thử động vào cánh tay bị đau của mình. Đó là do trong quá trình phẫu thuật cơ thể quá căng thẳng mới tạo thành như vậy. Lúc cầm kẹp vết thương cô thật sự không hề nhúc nhích.
Thật sự là chưa tới 5 phút sao? Làm sao Trình Sở Tiêu làm phẫu thuật tim giống như còn đơn giản hơn phẫu thuật ruột thừa vậy? Chẳng nhẽ đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường sao? Đáng sợ thật, cả đời mình cũng khó để hướng tới bóng lưng này!
"Bác sĩ Diệp, ghi chép trước phẫu thuật và sau phẫu thuật đều do cô phụ trách". Sau khi cúi đầu lễ phép với sự tán dương nhiệt liệt của mọi người, Trình Sở Tiêu bắt đầu bố trí công việc cho Diệp Thu Hàm.
"Bác sĩ Trình, tôi có thể cùng viết ghi chép với bác sĩ Diệp được không?" Quốc Tuấn vẻ mặt hớn hở nhìn Trình Sở Tiêu, theo như anh thấy thì cuộc phẫu thuật xuất sắc này cần phải ghi lại việc quan trọng và cùng mọi người chiêm ngưỡng mới biểu hiện rõ được giá trị mà nó nên có.
Trình Sở Tiêu đồng ý: "Được, sau khi viết xong thì đưa cho tôi xem, nhớ kí tên của hai người vào để kiểm tra nữa."
Diệp Thu Hàm và Vu Quốc Tuấn cùng gật đầu, rồi cùng theo sau Trình Sở Tiêu đi ra ngoài chuẩn bị, sau đó cùng anh về phòng làm việc ghi chép lời căn dặn của bác sĩ. Những người khác vẫn còn ở lại thảo luận về những tình tiết của cuộc phẫu thuật lúc nãy.
Cả ba người ra khỏi phòng phẫu thuật và cùng chờ thang máy. Lúc thang máy mở ra thì ở trong thang máy lại chính là Trương Diệu Thân. Trương Diệu Thân nhìn thấy ba người ở ngoài cửa thang máy cũng ngơ ngác, vô thức cúi đầu, nhìn họ không nhịn được liền hỏi: "Không phải 8 giờ phẫu thuật sao, sao bây giờ vẫn chưa bắt đầu?"
Vu Quốc Tuấn xì cười: "Diệu Thân, cậu có phải ngốc không? Phẫu thuật đã kết thúc rồi. Nhưng không thể trách cậu được, chủ yếu là do bác sĩ Trình quá lợi hại, quá trình phẫu thuật chỉ dùng chưa tới 5 phút."
"Sao có thể chứ?" Trương Diệu Thân có chút không tin lời nói của Vu Quốc Tuấn, liền nhìn sang Diệp Thu Hàm.
Diệp Thu Hàm thì xị mặt không nói gì.
"Bác sĩ Trương, một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa mà lại đến muộn là một việc vô cùng nghiêm trọng. Cho dù lí do đến muộn của anh có đầy đủ cỡ nào thì anh đều phải viết biên bản nói rõ cho tôi. Còn trừng phạt thì sau này ba cuộc phẫu thuật mà tôi phụ trách anh sẽ không được vào quan sát". Trình Sở Tiêu bình tĩnh nói xong định bước vào thang máy.
Trương Diệu Thân liền cảm thấy không còn mặt mũi nào, chặn trước mặt Trình Sở Tiêu dương cổ nói: "Bác sĩ Trình, tôi có ý kiến với cách xử phạt của anh".
Trình Sở Tiêu sau khi dừng bước nhìn cửa thang máy đóng lại hướng về Trương Diệu Thân: " Nói đi!"
"Đến muộn là lỗi của tôi, nhưng tôi thấy sự việc nên được phân nhẹ nặng rõ ràng. Tôi không phải là người tham gia phẫu thuật mà chỉ là thành viên quan sát mà thôi. Nếu tôi là người tham gia phẫu thuật thì tôi sẽ không đến muộn một phút. Tôi thấy anh xử phạt tôi như vậy là chuyện bé xé ra to"
"Tôi đã biết cách nghĩ của anh, giờ tôi phải đi xem tình hình bệnh nhân sau phẫu thuật, mời anh tránh ra cho". Trình Sở Tiêu nói một cách lạnh nhạt, xong liền hướng nhìn lên số thay đổi trên thang máy. Bộ dạng lạnh nhạt đó ngay cả Vu Quốc Tuấn và Diệp Thu Hàm đứng bên cạnh cũng cảm thấy anh ta giống như nãy giờ không nghe thấy những lời mà Trương Diệu Thân nói.
Điều này khiến cho Trương Diệu Thân cho rằng Trình Sở Tiêu đang làm nhục mình, nếu như không có những người khác ở đây thì có lẽ anh sẽ nhẫn nhịn mà không tìm phiền phức xung đột với Trình Sở Tiêu. Người bạn thân của anh ở đây không nói làm gì, nhưng ngay cả bạn gái của anh cũng ở đây thì sao có thể bỏ qua cho người này.
Trong đầu Trương Diệu Thân liền nhanh chóng nghĩ cách để có thể trả lại nỗi nhục này.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Trong lúc Diệp Thu Hàm đang thầm trách Trương Diệu Thân, nhân lúc khử trùng da cho bệnh nhân và đợi gây tê thì Trình Sở Tiêu đến. Nhìn thấy anh ta đi tới chỗ mình, Diệp Thu Hàm lập tức đứng thẳng người duỗi thẳng lưng.
"Bác sĩ Diệp, cô thử nói xem khi tuần hoàn ngoài kéo dài quá lâu thì bệnh nhân sẽ có nguy cơ gì?"
Ra là muốn kiểm tra mình! May mà cô đã chuẩn bị chu đáo! Diệp Thu Hàm như định liệu trước: "Thời gian tuần hoàn ngoài kéo dài quá lâu thì sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim của nạn nhân, các bộ phận khác thiếu hụt oxy và máu, cản trở việc đông máu, thận suy kiệt và còn giảm khả năng tuần hoàn."
Vì trong quá trình phẫu thuật tim cần phải ngừng đập, vì vậy phải dùng máy tuần hoàn ngoài để thay thế chức năng của tim phổi, đồng thời phải bơm chất lỏng ngừng nhịp tim để cho tim ngừng đập và dùng đá để duy trì nhiệt độ thấp. Đợi sau khi phẫu thuật xong sẽ bơm máu để tim đập trở lại. Vì thế, nếu tim ngừng đập quá lâu thì nguy cơ tổn thương của nạn nhân càng lớn, hệ số nguy hiểm cũng càng cao.
Trình Sở Tiêu rất hài lòng với thái độ làm việc của cô: "Xem như đã làm một bài kiểm tra, chính vì điều này cho nên bác sĩ mổ chính không chỉ phải bảo đảm chất lượng phẫu thuật, còn phải cố gắng rút ngắn thời gian phẫu thuật với trình độ cao nhất để bảo vệ bệnh nhân."
Diệp Thu Hàm gật đầu thể hiện mình đã hiểu. Lúc này thuốc gây mê đã bắt đầu ngấm, đứa bé đã mất đi ý thức, cuối cùng đã có thể bắt đầu cuộc phẫu thuật rồi.
Trình Sở Tiêu đứng trước bàn phẫu thuật, Diệp Thu Hàm đứng cạnh bên anh chuẩn bị sẵn sàng. Cô sớm đã quên mất việc Trương Diệu Thân không tới rồi. Cô chỉ nhìn Trình Sở Tiêu điêu luyện dùng dao rạch da và dùng cưa cưa xương sườn của bệnh nhân, sau đó do bác sĩ Mã Nguyệt Lượng bôi sáp lên xương.
Tay trái cô cầm thiết bị hút, tay phải cầm thiết bị kẹp nhìn chăm chú vào mỗi động tác của Trình Sở Tiêu. Sau khi Trình Sở Tiêu mở lồng ngực của đứa bé và ngăn huyết quản lớn lại, cô lập tức dùng thiết bị hút hút máu trong lồng ngực của bệnh nhân. Trình Sở Tiêu nối động tĩnh của mạch huyết quản với thiết bị tuần hoàn, đợi tim của đứa bé ngừng đập hoàn toàn rồi bắt đầu mở khoang tim bên phải kiểm tra, quả nhiên là giống với chẩn đoán lúc trước, là khiếm khuyết tâm nhĩ đơn thuần.
Diệp Thu Hàm dùng kẹp ghim vết mổ của đứa trẻ, không dám đụng vào gì, ngay cả tần số hô hấp đều hoãn tới giới hạn, vừa bận xem động tác chuyên nghiệp của Trình Sở Tiêu, thậm chí có thể nói khâu vị trí khuyết tật một cách hoàn mỹ.
Trình Sở Tiêu nhanh nhẹn vá xong vị trí khuyết và đóng vết mổ của tâm nhĩ, mở ngăn huyết quản và khôi phục nhịp tim đứa bé đồng thời tháo bỏ thiết bị tuần hoàn ngoài, lại tự mình khâu lồng ngực, vết thương mà lẽ ra là việc của Mã Nguyệt Lượng, cả quá trình có thể nói là hoàn mỹ.
Sau khi đứa bé được y tá và các bác sĩ chủ trị đưa ra ngoài, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng vỗ tay.
"Ngoài việc chuẩn bị trước khi phẫu thuật và xử lý sau khi phẫu thuật, toàn bộ thời gian là 4 phút 55 giây". Lý Văn Đông kích động vỗ tay tuyên bố.
Quả nhiên là chuyên gia cấp thế giới a! Cuộc phẫu thuật này đối với khoa ngoại tuy là đơn giản nhưng cái đơn giản này chỉ ra một loại bệnh tình của bênh nhân. Trong phạm trù phẫu thuật tim thì tuyệt đối không thể nói ra hai chữ đơn giản, mà Trình Sở Tiêu chỉ dùng chưa tới 5 phút đã kết thúc quả là không thể nghĩ tới! Fan số một của Trình Sở Tiêu trong góc phòng phẫu thuật lại không hề có kích động, khoanh tay trước ngực, anh đã không biết phải bày tỏ sự phấn khích như thế nào?
Diệp Thu Hàm tháo khẩu trang xuống, mở miệng sững sờ một lúc mới thử động vào cánh tay bị đau của mình. Đó là do trong quá trình phẫu thuật cơ thể quá căng thẳng mới tạo thành như vậy. Lúc cầm kẹp vết thương cô thật sự không hề nhúc nhích.
Thật sự là chưa tới 5 phút sao? Làm sao Trình Sở Tiêu làm phẫu thuật tim giống như còn đơn giản hơn phẫu thuật ruột thừa vậy? Chẳng nhẽ đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người bình thường sao? Đáng sợ thật, cả đời mình cũng khó để hướng tới bóng lưng này!
"Bác sĩ Diệp, ghi chép trước phẫu thuật và sau phẫu thuật đều do cô phụ trách". Sau khi cúi đầu lễ phép với sự tán dương nhiệt liệt của mọi người, Trình Sở Tiêu bắt đầu bố trí công việc cho Diệp Thu Hàm.
"Bác sĩ Trình, tôi có thể cùng viết ghi chép với bác sĩ Diệp được không?" Quốc Tuấn vẻ mặt hớn hở nhìn Trình Sở Tiêu, theo như anh thấy thì cuộc phẫu thuật xuất sắc này cần phải ghi lại việc quan trọng và cùng mọi người chiêm ngưỡng mới biểu hiện rõ được giá trị mà nó nên có.
Trình Sở Tiêu đồng ý: "Được, sau khi viết xong thì đưa cho tôi xem, nhớ kí tên của hai người vào để kiểm tra nữa."
Diệp Thu Hàm và Vu Quốc Tuấn cùng gật đầu, rồi cùng theo sau Trình Sở Tiêu đi ra ngoài chuẩn bị, sau đó cùng anh về phòng làm việc ghi chép lời căn dặn của bác sĩ. Những người khác vẫn còn ở lại thảo luận về những tình tiết của cuộc phẫu thuật lúc nãy.
Cả ba người ra khỏi phòng phẫu thuật và cùng chờ thang máy. Lúc thang máy mở ra thì ở trong thang máy lại chính là Trương Diệu Thân. Trương Diệu Thân nhìn thấy ba người ở ngoài cửa thang máy cũng ngơ ngác, vô thức cúi đầu, nhìn họ không nhịn được liền hỏi: "Không phải 8 giờ phẫu thuật sao, sao bây giờ vẫn chưa bắt đầu?"
Vu Quốc Tuấn xì cười: "Diệu Thân, cậu có phải ngốc không? Phẫu thuật đã kết thúc rồi. Nhưng không thể trách cậu được, chủ yếu là do bác sĩ Trình quá lợi hại, quá trình phẫu thuật chỉ dùng chưa tới 5 phút."
"Sao có thể chứ?" Trương Diệu Thân có chút không tin lời nói của Vu Quốc Tuấn, liền nhìn sang Diệp Thu Hàm.
Diệp Thu Hàm thì xị mặt không nói gì.
"Bác sĩ Trương, một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa mà lại đến muộn là một việc vô cùng nghiêm trọng. Cho dù lí do đến muộn của anh có đầy đủ cỡ nào thì anh đều phải viết biên bản nói rõ cho tôi. Còn trừng phạt thì sau này ba cuộc phẫu thuật mà tôi phụ trách anh sẽ không được vào quan sát". Trình Sở Tiêu bình tĩnh nói xong định bước vào thang máy.
Trương Diệu Thân liền cảm thấy không còn mặt mũi nào, chặn trước mặt Trình Sở Tiêu dương cổ nói: "Bác sĩ Trình, tôi có ý kiến với cách xử phạt của anh".
Trình Sở Tiêu sau khi dừng bước nhìn cửa thang máy đóng lại hướng về Trương Diệu Thân: " Nói đi!"
"Đến muộn là lỗi của tôi, nhưng tôi thấy sự việc nên được phân nhẹ nặng rõ ràng. Tôi không phải là người tham gia phẫu thuật mà chỉ là thành viên quan sát mà thôi. Nếu tôi là người tham gia phẫu thuật thì tôi sẽ không đến muộn một phút. Tôi thấy anh xử phạt tôi như vậy là chuyện bé xé ra to"
"Tôi đã biết cách nghĩ của anh, giờ tôi phải đi xem tình hình bệnh nhân sau phẫu thuật, mời anh tránh ra cho". Trình Sở Tiêu nói một cách lạnh nhạt, xong liền hướng nhìn lên số thay đổi trên thang máy. Bộ dạng lạnh nhạt đó ngay cả Vu Quốc Tuấn và Diệp Thu Hàm đứng bên cạnh cũng cảm thấy anh ta giống như nãy giờ không nghe thấy những lời mà Trương Diệu Thân nói.
Điều này khiến cho Trương Diệu Thân cho rằng Trình Sở Tiêu đang làm nhục mình, nếu như không có những người khác ở đây thì có lẽ anh sẽ nhẫn nhịn mà không tìm phiền phức xung đột với Trình Sở Tiêu. Người bạn thân của anh ở đây không nói làm gì, nhưng ngay cả bạn gái của anh cũng ở đây thì sao có thể bỏ qua cho người này.
Trong đầu Trương Diệu Thân liền nhanh chóng nghĩ cách để có thể trả lại nỗi nhục này.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com