Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-65
Chương 65
Diệp Thu Hàm hỏi xong câu hỏi này thì phát hiện Trình Sở Tiêu ngưng lại một lúc, biểu hiện này của anh ta khiến Diệp Thu Hàm cho rằng bản thân mình thực sự đã nắm chắc trọng tâm rồi.
Nhưng Trình Sở Tiêu nào đâu có suy nghĩ đến trong lời nói của mình lại có một lỗ hổng rành rành như thế, biểu hiện này của anh ta chỉ là làm ra vẻ khiến Diệp Thu Hàm hoàn toàn tin tưởng tất cả những chuyện mà mình nói đều là sự thật, do đó đợi mấy giây sau anh mới trả lời: “Là Tôn Đức Thành nói với anh.”
“Tôn Đức Thành?’
“Đúng thế, chính là cậu ta. Bởi vì chuyện chỉnh sửa thời gian của cuộc phẫu thuật lần đó cậu ta vẫn không thông báo đúng lúc, anh vốn dĩ định để cậu ta rút ra khỏi hạng mục dạy học, nhưng sau đó cậu ta chủ động tìm anh nói chuyện này. Anh trong lòng lúc đó chỉ muốn có thể vì em làm chút chuyện để em ít chịu tổn thương hơn nên đồng ý với lời cầu xin của anh ta để anh ta tiếp tục ở lại.”
Diệp Thu Hàm cắn môi không nói, cô bây giờ cũng rất lăn tăn chuyện này cho dù Trương Diệu Thân là người sai trước, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực khi bản thân mình ở cùng Trình Sở Tiêu là không nhỏ, bởi vì hình như tất cả mọi người hầu như đều đợi xem lúc nào Trình Sở Tiêu chia tay với mình.
Cô đã ý thức sâu sắc được Trình Sở Tiêu với tư cách là giáo viên hướng dẫn thì cho mình sự tự tin, nhưng với tư cách là người tình bên cạnh thì lại khiến cô cảm nhận được sự tự ti, chuyện này không thể giải quyết bằng cách tự cổ vũ động viên trái tim mình là được.
Lúc này khi mà Diệp Thu Hàm đang suy nghĩ thì Trình Sở Tiêu lại nắm chặt lấy tay cô, giọng nói ấm áp và nhỏ nhẹ : “Thu Hàm, anh thừa nhận là trước mặt mọi người luôn thể hiện thích em, nhưng anh từ trước đến giờ không có xúi giục bất kỳ ai cố ý đi phá hoại mối quan hệ giữa em và Trương Diệu Thân. Tình cảm mà anh dành cho em là chân thành, xin em đừng dễ dàng từ bỏ, được không”
Nhìn Trình Sở Tiêu thành khẩn như thế, Diệp Thu Hàm cuối cùng vẫn do dự, cô cũng thật sự không đành từ bỏ Trình Sở Tiêu, huống hồ những chuyện mà anh ta làm trước đây đều hoàn toàn là suy nghĩ cho mình.
Trong lòng lại cổ vũ tinh thần, cô nhìn Trình sở Tiêu cười nói: “Là em hiểu nhầm anh rồi, xin lỗi anh.”
Trình Sở Tiêu biết Diệp Thu Hàm lúc này đã từ bỏ ý định chia tay với mình, vui mừng ôm lấy và hôn cô : “Em nghĩ vậy là được rồi, phẫu thuật của Tương Phương Hoàng được định vào 10 ngày sau, tuần sau bố mẹ anh ta chắc có lẽ sẽ đến, em nên có sự chuẩn bị.”
“Em có thể làm được không?’ Đối với phẫu thuật của Tương Phương Hoành Diệp Thu Hàm thực sự không tự tin nhiều, suy cho cùng cái chức bác sỹ trưởng khoa nội trú này chính là do Trình Sở Tiêu đưa cho.
Trình Sở Tiêu sờ vào mái tóc có mấy sợi lộn xộn của Diệp Thu Hàm, nhỏ nhẹ nói: “Thu Hàm , em phải tin tưởng vào bản thân, tuy rằng anh đã giúp em trong chuyện ứng cử bác sĩ trưởng khoa nội trú nhưng đây là công việc chứ không phải trò đùa, nếu như em không có năng lực thì cho dù anh có đưa ra điều kiện hấp dẫn đến bao nhiêu thì lãnh đạo bệnh viện cũng sẽ không đồng ý để em có được chức vụ ấy. Hơn nữa nếu như em không có năng lực em nghĩ anh sẽ để em trong quá trình phẫu thuật tiến hành nhiều thao tác như vậy không, thành công của phẫu thuật nói lên tất cả mọi vấn đề, đó chính là em đích thực là một bác sĩ khoa tim ngoại xuất sắc và có tài năng thiên phú.”
Được Trình Sở Tiêu an ủi, tâm trạng Diệp Thu Hàm tốt lên nhiều, trong lòng hình như lại có chút hi vọng: “Vậy được, em sẽ cố thử xem sao.”
Trình Sở Tiêu cười ấm áp: “Đi thôi, anh đưa em đi ra ngoài hít thở không khí, rồi xem xem có muốn mua thứ gì không thì cùng mua luôn.”
Diệp Thu Hàm mấy ngày nay cũng không ra khỏi phòng, cảm giác rất ngột ngạt lại thêm vốn dĩ không có thời gian ra ngoài đi dạo, hai ngày nay vết thương trên đầu cũng không còn đau lắm, nghe Trình Sở Tiêu nói như vậy cũng rất vui vẻ, thay đồ rồi cùng anh ta đi ra ngoài.
Có điều Diệp Thu Hàm chẳng ngờ trình Sở Tiêu nói mua đồ là mua thật, từ trung tâm đến siêu thị anh tiêu tiền mà không cần suy nghĩ, phàm là anh cho cô mặc lên đẹp, dùng thoải mái thì toàn bộ đều mua, hơn nữa cách chọn đồ và phong cách còn tốt hơn cô rất nhiều. Mấy nhãn hiệu quần áo này cực kỳ đắt, cô bình thường nhiều nhất cũng chỉ bắt gặp thứ mà mình đặc biệt thích mới mua vài cái, nào đâu đành lòng mua loạn xạ như thế chứ!
Nhưng bất luận cô có ngăn cản Trình Sở Tiêu như thế nào thì anh ta đều dùng một câu trả lời cực kỳ tự nhiên : “Anh mua quần áo cho người phụ nữ của mình đó là chuyện đương nhiên, để em ăn mặc đẹp trong lòng anh không phải cũng vui vẻ sao.”
Diệp Thu Hàm không cười nữa, không ngờ Trình Sở Tiêu lớn lên ở Mỹ nhưng lại có tư tưởng truyền thống như vậy.
Mua đồ và ăn cơm xong thì đã hơn 10 giờ tối, Trình Sở Tiêu đưa Diệp Thu Hàm về lại rồi lại giúp cô đem đồ lên tận lầu rồi tính rời đi.
“Muộn như thế này chắc anh mệt rồi, hay là ở lại đây một đêm đi.” Diệp Thu Hàm thật sự không đành lòng để Trình Sở Tiêu cực nhọc thêm nữa.
Trình sở Tiêu cười than thở : “Đáng tiếc em bị thương, thời gian tối nay lãng phí rồi.”
Diệp Thu Hàm đỏ mặt : “ ai nói sẽ ở cùng với anh chứ, anh ngủ ở phòng khác.”
“Vậy không được, giữa người yêu với nhau phân phòng ngủ vậy là thể hiện xảy ra vấn đề.’
Diệp Thu Hàm cũng không bắt lí Trình Sở Tiêu nữa, mà đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai quay về nhà.
Lúc đi ngủ đương nhiên Trình Sở Tiêu sẽ nằm cạnh Diệp Thu Hàm, hai người không ai nói gì cứ thế yên tĩnh nằm cạnh nhau.
“Thu Hàm.” Trình Sở Tiêu phá vỡ bầu không khí đang tĩnh mịch, gọi Diệp Thu Hàm một tiếng.
“Vâng?”
“Sau này không được nói chia tay nữa, mọi chuyện cứ giao cho anh giải quyết, được không?”
Diệp Thu Hàm im lặng chưa lập tức trả lời Trình Sở tiêu, Trình Sở Tiêu cũng không truy hỏi giống như không vội vàng muốn biết câu trả lời vậy.
“Cho em thời gian.” Diệp Thu Hàm cuối cùng cũng trả lời rồi, nhưng lại không hề nói ra đáp án mà Trình Sở Tiêu muốn.
Trình Sở Tiêu nghe vậy thì nhè nhẹ hôn lên trán cô: “Được, em cứ từ từ suy nghĩ. Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Đêm ấy Diệp Thu Hàm ngủ ngon trong ngực của Trình Sở Tiêu.
Sau khi nghỉ ngơi một tuần Diệp thu Hàm và Trình Sở Tiêu lại cùng nhau đi làm, Trình Sở Tiêu lúc ngồi trong xe nhìn Diệp Thu Hàm mặc quần áo mình mua, đeo túi xách mình mua thì cười.
Đợi Diệp Thu Hàm ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái xe thì điều đầu tiên là tặng cô một nụ hôn: “Chào buổi sáng, hôm nay em rất đẹp.”
“Vậy thì phải cảm ơn con mắt chọn đồ của bác sĩ Trình rồi.” tâm trạng Diệp Thu Hàm cũng vui vẻ nên đùa lại.
Trình Sở Tiêu tự tin gật đầu : “Không phải à, con mắt của anh đã nhìn là không sai, bất luận là chọn người hay là chọn quần áo.”
Diệp Thu Hàm lại đùa thêm một câu : “Vậy em coi như anh đang khen em vậy.”
“Vốn dĩ là đang khen em mà.” Trình Sở Tiêu nhìn thấy Diệp Thu Hàm vui vẻ cũng vui lây, đồng thời tâm trạng trong lòng cũng rất khác thường, bản thân anh lại có thể dễ dàng bị một người tác động đến thế, càng khiến anh có sự mới lạ, kiểu cảm giác này hoàn toàn không khiến anh cảm thấy không thoải mái mà ngược lại khiến anh rất vui vẻ.
Trong suốt dọc đường lái xe đến bệnh viện, Diệp Thu Hàm đều vì câu nói ấy của Trình Sở Tiêu mà phấn khởi.
Đến phòng là việc người đầu tiên chạy đến thăm cô là Tôn Địch.
“Thu Hàm, em đến rồi, hôm đó sau khi bác sĩ Trình đem em đi, chị từ khoa ngoại qua đây giúp em dọn dẹp, cứ nhìn dưới đất toàn là máu thì dọa chị sợ gần chết, sau đó đi thăm em thì đúng lúc em đang ngủ, bây giờ cảm giác thế nào rồi?”
“Không có chuyện gì lớn lắm cũng không còn đau nữa, cảm ơn chị quan tâm em như thế, chị Tôn.’
“Chuyện này thì có gì mà cảm ơn, chuyện nên làm mà. Thu Hàm, cái này chủ nhiệm kêu chị đưa cho em, lúc em nghỉ phép nghỉ ngơi sợ làm phiền em nên không đi đến nhà thăm em được, chỗ tiền nãy em cầm mua ít thức phẩm bồi bổ cơ thể.”
Diệp Thu Hàm nhìn Tôn Địch đưa cho mình một phong bì liền vội vàng nói: “Chị Tôn, số tiền này em làm sao có thể nhận được cơ chứ.”
“Có gì mà không thể nhận chứ, em lần này vì làm việc mà bị thương đương nhiên nên được bù đắp, ở đây còn có một phần là của tên hung hăng kia biểu thị chút tâm ý, em đừng lôi lôi kéo kéo nữa tiền chị đã đem đến đây rồi thì không thể đem về được,”
Đã nói đến nước này Diệp Thu Hàm chỉ đành nhận lấy tiền: “Vậy cảm ơn người đó, bữa sau em mời mọi người ăn cơm.”
Tôn địch cười: “Vết thương của em chưa lành ăn uống cái gì chứ, có bác sĩ Trình ở đây ai còn có thể đòi hỏi em đáp lễ? Em xem em ở nhà nghỉ ngơi một tuần lại trở nên đẹp hẳn ra,quần áo trên người cũng là đồ mới đúng không, có phải bác sĩ Trình mua cho?”
“Vâng.” Diệp Thu Hàm có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
Khuôn mặt Tôn Địch tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn Diệp Thu Hàm: “Bác sĩ Trình đối với em thật tốt, chiếc túi xách này lần trước chị đi dạo cũng có nhìn thấy rồi, nhỏ như thế mà những hơn 6 nghìn tệ, Thu Hàm lần này em chọn đúng người rồi!”
Câu nói của Tôn Địch trong lúc này khiến Diệp Thu Hàm nhớ đến một chuyện khác “Chị Tôn, em muốn hỏi chị một chuyện .”
“Chuyện gì, em nói đi.’
Diệp Thu Hàm nói xong câu ấy thì liền có chút hối hận, cô nên nói như thế nào mới được chứ, lẽ nào lại trực tiếp hỏi Tôn Địch là họ có phải vì biết Trình Sở Tiêu thích mình nên mới từng cố ý hợp sức lại chống đối Trương Diệu Thân ? hơn nữa bản thân cô và Trình sở Tiêu đã ở bên nhau, hỏi chuyện này cũng không hay lắm, nói không khéo lại khiến Tôn Địch không vui.
Nhưng nếu không tìm một người để nói ra, trong lòng cô luôn có vướng mắc.
“Thu Hàm, em ở trước mặt chị còn phải giấu giấu diếm diếm cái gì chứ? có chuyện gì cứ thế nói, còn có ai thân thiết hơn mối quan hệ giữa hai chị em chúng mình chứ?”
Tôn Địch nói như vậy Diệp Thu Hàm cũng không do dự nữa : “Chị Tôn, vậy thì em nói, chị nghe xong đừng tức giận nhé! Cái ngày mà em bị thương Trương Diệu Thân đã nói với em ....., nói mấy anh chị vì biết Trình Sở Tiêu thích em nên đã từng cố ý dựa hơi anh ấy, còn ám chỉ anh ấy điều khiển mọi người làm như vậy, em biết em hỏi như thế này không được hay lắm, thực ra em cũng không nghĩ như thế nào hết, chỉ là muốn biết sự tình rốt cuộc là như thế nào.”
Tôn Địch nghe bị Diệp Thu Hàm làm cho ngạc nhiên, sau đó hỏi lại cô : “Em cho rằng bác sĩ Trình là người có thể làm ra những chuyện như thế ư?’
Diệp Thu Hàm lắc đầu không cần suy nghĩ, con người Trình sở Tiêu quá quang minh chính đại rồi.
“Vậy thì em còn lo lắng cái gì chứ. Thu Hàm, bác sĩ Trình có cảm tình với em chuyện này trong hai phòng khoa của khoa tim ngoại không phải là bí mật gì. Mắt của tụi chị cũng không có bị gì, bác sĩ Trình là một người lạnh lùng như băng nhưng cứ hễ chỉ gặp em là cười nói lại còn nâng đỡ em như thế thử hỏi có ai không nhìn ra nguyên nhân ở đâu chứ? Nếu nói trong khoa chúng mình không có tư lợi là nói dối, đừng nói người khác làm gì đến chị cũng rất vui vẻ nếu em có thể đến cùng Trình Sở Tiêu. Bởi vì nếu như hai người ở bên nhau rồi, vậy bất luận đối với bản thân chị hay đối với khoa chúng ta đều là chuyện tốt, nhưng dù trong lòng chị có nghĩ như vậy nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn đi phá hoại tình cảm giữa em và Trương Diệu Thân! Hơn nữa em và Tiểu Trương chia tay không phải vì cậu ta gian díu với Lưu Tâm Ái sao, cậu ta sao lại còn có mặt mũi đứng trước em nói những chuyện này, đúng là không đáng mặt đàn ông!” nói đến đây Tôn Địch đã có chút tức giận.
Diêp Thu Hàm nghĩ cũng đúng, những lời mà Tôn Địch nói thực ra rất có đạo lý, chuyện tình cảm giữa mình và Trương Diệu Thân tan vỡ là do một tay anh ta gây lên, nếu như anh ta không có âm mưu ý đồ lợi dụng cô thì hai người bọn họ cho dù có mâu thuẫn cũng không thể dễ dàng chia tay như vậy.
“Tôn Địch, chị đừng tức giận em cũng chỉ muốn tìm một người dốc bầu tâm sự, có thể có người an ủi em, tâm trạng em bây giờ rất mâu thuẫn,”
Tôn Địch trừng to mắt : “Nếu như nói trước đây em lo lắng bác sĩ Trình không thật lòng với em thì còn có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ ai chả biết bác sĩ Trình coi em như bảo bối chứ. Những thứ khác không dùng nói, cứ nói đến nhà họ Tương người thường có thể đụng vào được không? Đổi thành Tiểu Trương em chịu thiệt thòi như thế anh ta cũng chỉ có coi như em gặp xui xẻo, nhưng em xem bác sĩ Trình người ta nói thẳng liền khiến người nhà họ Tương chủ động đến xin lỗi, có bao nhiêu người đàn ông được như thế chứ!”
“Người nhà họ Tương đến? Không phải bố mẹ của Tương Phương Hoành mấy ngày nữa mới có thể quay về sao?’
“Người đến không phải là bố mẹ anh ta, mà là ông nội bà nội còn có chú bác cô dì một đoàn người, em không có mặt thì lỡ mất kịch hay rồi, ông bà nội Tương Phương Hoành vừa đến là bắt Tương Phương Hiên xin lỗi bác sĩ Trình rồi còn nói rất nhiều câu khách khí. Thì ra gia đình nhà họ Tương từ trên xuống dưới chỉ có mỗi một đứa cháu trai Tương Phương Hoành này, một đoàn người bọn họ xem Tương Phương Hiên như một con nha đầu vô pháp vô thiên, còn nói cô ta nhanh chóng quay về doanh trại nếu không có chuyện gì không để cô ta quay lại đây, chị xem ra trong Tương Gia Tương Phương Hiên đủ cũng khiến người ta ghét bỏ rồi.”
“Mắt của chị cũng rất tinh tường đó nhỉ.”
Ở cửa bỗng có tiếng nói xuất hiện khiến Diệp Thu Hàm và Tôn Địch đều bị dọa cho thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, thì nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện của hai người Tương Phương Hiên đang đứng cười hô hố trước cửa, hơn nữa cũng không biết cô ta đứng từ đó bao lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Diệp Thu Hàm hỏi xong câu hỏi này thì phát hiện Trình Sở Tiêu ngưng lại một lúc, biểu hiện này của anh ta khiến Diệp Thu Hàm cho rằng bản thân mình thực sự đã nắm chắc trọng tâm rồi.
Nhưng Trình Sở Tiêu nào đâu có suy nghĩ đến trong lời nói của mình lại có một lỗ hổng rành rành như thế, biểu hiện này của anh ta chỉ là làm ra vẻ khiến Diệp Thu Hàm hoàn toàn tin tưởng tất cả những chuyện mà mình nói đều là sự thật, do đó đợi mấy giây sau anh mới trả lời: “Là Tôn Đức Thành nói với anh.”
“Tôn Đức Thành?’
“Đúng thế, chính là cậu ta. Bởi vì chuyện chỉnh sửa thời gian của cuộc phẫu thuật lần đó cậu ta vẫn không thông báo đúng lúc, anh vốn dĩ định để cậu ta rút ra khỏi hạng mục dạy học, nhưng sau đó cậu ta chủ động tìm anh nói chuyện này. Anh trong lòng lúc đó chỉ muốn có thể vì em làm chút chuyện để em ít chịu tổn thương hơn nên đồng ý với lời cầu xin của anh ta để anh ta tiếp tục ở lại.”
Diệp Thu Hàm cắn môi không nói, cô bây giờ cũng rất lăn tăn chuyện này cho dù Trương Diệu Thân là người sai trước, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực khi bản thân mình ở cùng Trình Sở Tiêu là không nhỏ, bởi vì hình như tất cả mọi người hầu như đều đợi xem lúc nào Trình Sở Tiêu chia tay với mình.
Cô đã ý thức sâu sắc được Trình Sở Tiêu với tư cách là giáo viên hướng dẫn thì cho mình sự tự tin, nhưng với tư cách là người tình bên cạnh thì lại khiến cô cảm nhận được sự tự ti, chuyện này không thể giải quyết bằng cách tự cổ vũ động viên trái tim mình là được.
Lúc này khi mà Diệp Thu Hàm đang suy nghĩ thì Trình Sở Tiêu lại nắm chặt lấy tay cô, giọng nói ấm áp và nhỏ nhẹ : “Thu Hàm, anh thừa nhận là trước mặt mọi người luôn thể hiện thích em, nhưng anh từ trước đến giờ không có xúi giục bất kỳ ai cố ý đi phá hoại mối quan hệ giữa em và Trương Diệu Thân. Tình cảm mà anh dành cho em là chân thành, xin em đừng dễ dàng từ bỏ, được không”
Nhìn Trình Sở Tiêu thành khẩn như thế, Diệp Thu Hàm cuối cùng vẫn do dự, cô cũng thật sự không đành từ bỏ Trình Sở Tiêu, huống hồ những chuyện mà anh ta làm trước đây đều hoàn toàn là suy nghĩ cho mình.
Trong lòng lại cổ vũ tinh thần, cô nhìn Trình sở Tiêu cười nói: “Là em hiểu nhầm anh rồi, xin lỗi anh.”
Trình Sở Tiêu biết Diệp Thu Hàm lúc này đã từ bỏ ý định chia tay với mình, vui mừng ôm lấy và hôn cô : “Em nghĩ vậy là được rồi, phẫu thuật của Tương Phương Hoàng được định vào 10 ngày sau, tuần sau bố mẹ anh ta chắc có lẽ sẽ đến, em nên có sự chuẩn bị.”
“Em có thể làm được không?’ Đối với phẫu thuật của Tương Phương Hoành Diệp Thu Hàm thực sự không tự tin nhiều, suy cho cùng cái chức bác sỹ trưởng khoa nội trú này chính là do Trình Sở Tiêu đưa cho.
Trình Sở Tiêu sờ vào mái tóc có mấy sợi lộn xộn của Diệp Thu Hàm, nhỏ nhẹ nói: “Thu Hàm , em phải tin tưởng vào bản thân, tuy rằng anh đã giúp em trong chuyện ứng cử bác sĩ trưởng khoa nội trú nhưng đây là công việc chứ không phải trò đùa, nếu như em không có năng lực thì cho dù anh có đưa ra điều kiện hấp dẫn đến bao nhiêu thì lãnh đạo bệnh viện cũng sẽ không đồng ý để em có được chức vụ ấy. Hơn nữa nếu như em không có năng lực em nghĩ anh sẽ để em trong quá trình phẫu thuật tiến hành nhiều thao tác như vậy không, thành công của phẫu thuật nói lên tất cả mọi vấn đề, đó chính là em đích thực là một bác sĩ khoa tim ngoại xuất sắc và có tài năng thiên phú.”
Được Trình Sở Tiêu an ủi, tâm trạng Diệp Thu Hàm tốt lên nhiều, trong lòng hình như lại có chút hi vọng: “Vậy được, em sẽ cố thử xem sao.”
Trình Sở Tiêu cười ấm áp: “Đi thôi, anh đưa em đi ra ngoài hít thở không khí, rồi xem xem có muốn mua thứ gì không thì cùng mua luôn.”
Diệp Thu Hàm mấy ngày nay cũng không ra khỏi phòng, cảm giác rất ngột ngạt lại thêm vốn dĩ không có thời gian ra ngoài đi dạo, hai ngày nay vết thương trên đầu cũng không còn đau lắm, nghe Trình Sở Tiêu nói như vậy cũng rất vui vẻ, thay đồ rồi cùng anh ta đi ra ngoài.
Có điều Diệp Thu Hàm chẳng ngờ trình Sở Tiêu nói mua đồ là mua thật, từ trung tâm đến siêu thị anh tiêu tiền mà không cần suy nghĩ, phàm là anh cho cô mặc lên đẹp, dùng thoải mái thì toàn bộ đều mua, hơn nữa cách chọn đồ và phong cách còn tốt hơn cô rất nhiều. Mấy nhãn hiệu quần áo này cực kỳ đắt, cô bình thường nhiều nhất cũng chỉ bắt gặp thứ mà mình đặc biệt thích mới mua vài cái, nào đâu đành lòng mua loạn xạ như thế chứ!
Nhưng bất luận cô có ngăn cản Trình Sở Tiêu như thế nào thì anh ta đều dùng một câu trả lời cực kỳ tự nhiên : “Anh mua quần áo cho người phụ nữ của mình đó là chuyện đương nhiên, để em ăn mặc đẹp trong lòng anh không phải cũng vui vẻ sao.”
Diệp Thu Hàm không cười nữa, không ngờ Trình Sở Tiêu lớn lên ở Mỹ nhưng lại có tư tưởng truyền thống như vậy.
Mua đồ và ăn cơm xong thì đã hơn 10 giờ tối, Trình Sở Tiêu đưa Diệp Thu Hàm về lại rồi lại giúp cô đem đồ lên tận lầu rồi tính rời đi.
“Muộn như thế này chắc anh mệt rồi, hay là ở lại đây một đêm đi.” Diệp Thu Hàm thật sự không đành lòng để Trình Sở Tiêu cực nhọc thêm nữa.
Trình sở Tiêu cười than thở : “Đáng tiếc em bị thương, thời gian tối nay lãng phí rồi.”
Diệp Thu Hàm đỏ mặt : “ ai nói sẽ ở cùng với anh chứ, anh ngủ ở phòng khác.”
“Vậy không được, giữa người yêu với nhau phân phòng ngủ vậy là thể hiện xảy ra vấn đề.’
Diệp Thu Hàm cũng không bắt lí Trình Sở Tiêu nữa, mà đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai quay về nhà.
Lúc đi ngủ đương nhiên Trình Sở Tiêu sẽ nằm cạnh Diệp Thu Hàm, hai người không ai nói gì cứ thế yên tĩnh nằm cạnh nhau.
“Thu Hàm.” Trình Sở Tiêu phá vỡ bầu không khí đang tĩnh mịch, gọi Diệp Thu Hàm một tiếng.
“Vâng?”
“Sau này không được nói chia tay nữa, mọi chuyện cứ giao cho anh giải quyết, được không?”
Diệp Thu Hàm im lặng chưa lập tức trả lời Trình Sở tiêu, Trình Sở Tiêu cũng không truy hỏi giống như không vội vàng muốn biết câu trả lời vậy.
“Cho em thời gian.” Diệp Thu Hàm cuối cùng cũng trả lời rồi, nhưng lại không hề nói ra đáp án mà Trình Sở Tiêu muốn.
Trình Sở Tiêu nghe vậy thì nhè nhẹ hôn lên trán cô: “Được, em cứ từ từ suy nghĩ. Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Đêm ấy Diệp Thu Hàm ngủ ngon trong ngực của Trình Sở Tiêu.
Sau khi nghỉ ngơi một tuần Diệp thu Hàm và Trình Sở Tiêu lại cùng nhau đi làm, Trình Sở Tiêu lúc ngồi trong xe nhìn Diệp Thu Hàm mặc quần áo mình mua, đeo túi xách mình mua thì cười.
Đợi Diệp Thu Hàm ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái xe thì điều đầu tiên là tặng cô một nụ hôn: “Chào buổi sáng, hôm nay em rất đẹp.”
“Vậy thì phải cảm ơn con mắt chọn đồ của bác sĩ Trình rồi.” tâm trạng Diệp Thu Hàm cũng vui vẻ nên đùa lại.
Trình Sở Tiêu tự tin gật đầu : “Không phải à, con mắt của anh đã nhìn là không sai, bất luận là chọn người hay là chọn quần áo.”
Diệp Thu Hàm lại đùa thêm một câu : “Vậy em coi như anh đang khen em vậy.”
“Vốn dĩ là đang khen em mà.” Trình Sở Tiêu nhìn thấy Diệp Thu Hàm vui vẻ cũng vui lây, đồng thời tâm trạng trong lòng cũng rất khác thường, bản thân anh lại có thể dễ dàng bị một người tác động đến thế, càng khiến anh có sự mới lạ, kiểu cảm giác này hoàn toàn không khiến anh cảm thấy không thoải mái mà ngược lại khiến anh rất vui vẻ.
Trong suốt dọc đường lái xe đến bệnh viện, Diệp Thu Hàm đều vì câu nói ấy của Trình Sở Tiêu mà phấn khởi.
Đến phòng là việc người đầu tiên chạy đến thăm cô là Tôn Địch.
“Thu Hàm, em đến rồi, hôm đó sau khi bác sĩ Trình đem em đi, chị từ khoa ngoại qua đây giúp em dọn dẹp, cứ nhìn dưới đất toàn là máu thì dọa chị sợ gần chết, sau đó đi thăm em thì đúng lúc em đang ngủ, bây giờ cảm giác thế nào rồi?”
“Không có chuyện gì lớn lắm cũng không còn đau nữa, cảm ơn chị quan tâm em như thế, chị Tôn.’
“Chuyện này thì có gì mà cảm ơn, chuyện nên làm mà. Thu Hàm, cái này chủ nhiệm kêu chị đưa cho em, lúc em nghỉ phép nghỉ ngơi sợ làm phiền em nên không đi đến nhà thăm em được, chỗ tiền nãy em cầm mua ít thức phẩm bồi bổ cơ thể.”
Diệp Thu Hàm nhìn Tôn Địch đưa cho mình một phong bì liền vội vàng nói: “Chị Tôn, số tiền này em làm sao có thể nhận được cơ chứ.”
“Có gì mà không thể nhận chứ, em lần này vì làm việc mà bị thương đương nhiên nên được bù đắp, ở đây còn có một phần là của tên hung hăng kia biểu thị chút tâm ý, em đừng lôi lôi kéo kéo nữa tiền chị đã đem đến đây rồi thì không thể đem về được,”
Đã nói đến nước này Diệp Thu Hàm chỉ đành nhận lấy tiền: “Vậy cảm ơn người đó, bữa sau em mời mọi người ăn cơm.”
Tôn địch cười: “Vết thương của em chưa lành ăn uống cái gì chứ, có bác sĩ Trình ở đây ai còn có thể đòi hỏi em đáp lễ? Em xem em ở nhà nghỉ ngơi một tuần lại trở nên đẹp hẳn ra,quần áo trên người cũng là đồ mới đúng không, có phải bác sĩ Trình mua cho?”
“Vâng.” Diệp Thu Hàm có chút ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.
Khuôn mặt Tôn Địch tràn đầy sự ngưỡng mộ nhìn Diệp Thu Hàm: “Bác sĩ Trình đối với em thật tốt, chiếc túi xách này lần trước chị đi dạo cũng có nhìn thấy rồi, nhỏ như thế mà những hơn 6 nghìn tệ, Thu Hàm lần này em chọn đúng người rồi!”
Câu nói của Tôn Địch trong lúc này khiến Diệp Thu Hàm nhớ đến một chuyện khác “Chị Tôn, em muốn hỏi chị một chuyện .”
“Chuyện gì, em nói đi.’
Diệp Thu Hàm nói xong câu ấy thì liền có chút hối hận, cô nên nói như thế nào mới được chứ, lẽ nào lại trực tiếp hỏi Tôn Địch là họ có phải vì biết Trình Sở Tiêu thích mình nên mới từng cố ý hợp sức lại chống đối Trương Diệu Thân ? hơn nữa bản thân cô và Trình sở Tiêu đã ở bên nhau, hỏi chuyện này cũng không hay lắm, nói không khéo lại khiến Tôn Địch không vui.
Nhưng nếu không tìm một người để nói ra, trong lòng cô luôn có vướng mắc.
“Thu Hàm, em ở trước mặt chị còn phải giấu giấu diếm diếm cái gì chứ? có chuyện gì cứ thế nói, còn có ai thân thiết hơn mối quan hệ giữa hai chị em chúng mình chứ?”
Tôn Địch nói như vậy Diệp Thu Hàm cũng không do dự nữa : “Chị Tôn, vậy thì em nói, chị nghe xong đừng tức giận nhé! Cái ngày mà em bị thương Trương Diệu Thân đã nói với em ....., nói mấy anh chị vì biết Trình Sở Tiêu thích em nên đã từng cố ý dựa hơi anh ấy, còn ám chỉ anh ấy điều khiển mọi người làm như vậy, em biết em hỏi như thế này không được hay lắm, thực ra em cũng không nghĩ như thế nào hết, chỉ là muốn biết sự tình rốt cuộc là như thế nào.”
Tôn Địch nghe bị Diệp Thu Hàm làm cho ngạc nhiên, sau đó hỏi lại cô : “Em cho rằng bác sĩ Trình là người có thể làm ra những chuyện như thế ư?’
Diệp Thu Hàm lắc đầu không cần suy nghĩ, con người Trình sở Tiêu quá quang minh chính đại rồi.
“Vậy thì em còn lo lắng cái gì chứ. Thu Hàm, bác sĩ Trình có cảm tình với em chuyện này trong hai phòng khoa của khoa tim ngoại không phải là bí mật gì. Mắt của tụi chị cũng không có bị gì, bác sĩ Trình là một người lạnh lùng như băng nhưng cứ hễ chỉ gặp em là cười nói lại còn nâng đỡ em như thế thử hỏi có ai không nhìn ra nguyên nhân ở đâu chứ? Nếu nói trong khoa chúng mình không có tư lợi là nói dối, đừng nói người khác làm gì đến chị cũng rất vui vẻ nếu em có thể đến cùng Trình Sở Tiêu. Bởi vì nếu như hai người ở bên nhau rồi, vậy bất luận đối với bản thân chị hay đối với khoa chúng ta đều là chuyện tốt, nhưng dù trong lòng chị có nghĩ như vậy nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn đi phá hoại tình cảm giữa em và Trương Diệu Thân! Hơn nữa em và Tiểu Trương chia tay không phải vì cậu ta gian díu với Lưu Tâm Ái sao, cậu ta sao lại còn có mặt mũi đứng trước em nói những chuyện này, đúng là không đáng mặt đàn ông!” nói đến đây Tôn Địch đã có chút tức giận.
Diêp Thu Hàm nghĩ cũng đúng, những lời mà Tôn Địch nói thực ra rất có đạo lý, chuyện tình cảm giữa mình và Trương Diệu Thân tan vỡ là do một tay anh ta gây lên, nếu như anh ta không có âm mưu ý đồ lợi dụng cô thì hai người bọn họ cho dù có mâu thuẫn cũng không thể dễ dàng chia tay như vậy.
“Tôn Địch, chị đừng tức giận em cũng chỉ muốn tìm một người dốc bầu tâm sự, có thể có người an ủi em, tâm trạng em bây giờ rất mâu thuẫn,”
Tôn Địch trừng to mắt : “Nếu như nói trước đây em lo lắng bác sĩ Trình không thật lòng với em thì còn có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ ai chả biết bác sĩ Trình coi em như bảo bối chứ. Những thứ khác không dùng nói, cứ nói đến nhà họ Tương người thường có thể đụng vào được không? Đổi thành Tiểu Trương em chịu thiệt thòi như thế anh ta cũng chỉ có coi như em gặp xui xẻo, nhưng em xem bác sĩ Trình người ta nói thẳng liền khiến người nhà họ Tương chủ động đến xin lỗi, có bao nhiêu người đàn ông được như thế chứ!”
“Người nhà họ Tương đến? Không phải bố mẹ của Tương Phương Hoành mấy ngày nữa mới có thể quay về sao?’
“Người đến không phải là bố mẹ anh ta, mà là ông nội bà nội còn có chú bác cô dì một đoàn người, em không có mặt thì lỡ mất kịch hay rồi, ông bà nội Tương Phương Hoành vừa đến là bắt Tương Phương Hiên xin lỗi bác sĩ Trình rồi còn nói rất nhiều câu khách khí. Thì ra gia đình nhà họ Tương từ trên xuống dưới chỉ có mỗi một đứa cháu trai Tương Phương Hoành này, một đoàn người bọn họ xem Tương Phương Hiên như một con nha đầu vô pháp vô thiên, còn nói cô ta nhanh chóng quay về doanh trại nếu không có chuyện gì không để cô ta quay lại đây, chị xem ra trong Tương Gia Tương Phương Hiên đủ cũng khiến người ta ghét bỏ rồi.”
“Mắt của chị cũng rất tinh tường đó nhỉ.”
Ở cửa bỗng có tiếng nói xuất hiện khiến Diệp Thu Hàm và Tôn Địch đều bị dọa cho thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, thì nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện của hai người Tương Phương Hiên đang đứng cười hô hố trước cửa, hơn nữa cũng không biết cô ta đứng từ đó bao lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com