Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Chương 12
Hôm đó Diệp Thu Hàm kích động nhưng vẫn không tìm được thời gian thích hợp để nói lời cảm tạ với Trình Sở Tiêu, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý định chờ thứ bảy gặp mặt thì nói sau.
Nhưng mà niềm vui sướng này không ngừng bành trướng, Diệp Thu Hàm nghĩ muốn cùng Trương Diệu Thân chia sẻ niềm vui này.
Buổi chiều nhân lúc kiểm tất cả các phòng bệnh, Diệp Thu Hàm chạy lên tầng 8.
"Anh đã nghe chuyện, nhưng mà không có cơ hội đi xuống lầu tìm em. Điều này thật sự là việc tốt không nghĩ tới. Thu Hàm, anh thật mừng thay em.” Trương Diệu Thân cũng đặc biệt vui mừng.
"Anh cũng có cơ hội quan sát, cố gắng lên."
Trương Diệu Thân cười: "Em cảm thấy ở khoa chúng ta anh có cơ hội nhận được sự ưu ái sao? Nhờ Vương Đằng Đạt, từ sau chuyện lần trước tất cả mọi người cho rằng anh cùng bác sĩ Trình có mâu thuẫn, đoán chừng lãnh đạo khoa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cho anh tiếp xúc với bác sĩ Trình. Không đề cập tới tới chuyện đó nữa. Để chúc mừng em, ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa thật no nhé!"
Diệp Thu Hàm vô cùng ngại ngùng từ chối Trương Diệu Thân. Ai nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy đâu, cho nên cô chỉ có thể dùng vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Trương Diệu Thân nói không thành tiếng.
Trương Diệu Thân hỏi: “Sao vậy? Thứ 7 còn có việc? Chủ nhiệm của chúng ta không phải nói tạm thời không sắp xếp em cuối tuần trực sao?"
"Em không trực ban. Khả năng ngày mai các đồ dùng và dụng cụ gia đình của bác sĩ Trình được đem đến phòng trọ, em đã sớm đồng ý với bác sĩ Trình giúp anh ta nhận rồi. Hơn nữa phòng ở còn muốn trang trí một chút."
*Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành
Trương Diệu Thân thật không dễ gì có được ngày nghỉ, lại không ngờ Diệp Thu Hàm từ chối như vậy, liền cảm thấy có chút thất vọng, vì thế nói: "Vậy em cứ làm đi, anh một mình ra ngoài hít thở chút không khí."
"Diệu Thân, thật sự xin lỗi ." Diệp Thu Hàm cảm thấy vô cùng áy náy .
"Em và anh lúc nào rồi còn nói lời xin lỗi. Bác sĩ Trình có chuyện gấp, chờ em sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đến lúc đó ra ngoài cũng không muộn."
Nghe Trương Diệu Thân nói như vậy, trong lòng Diệp Thu Hàm mới dễ chịu: "Được, chờ em hoàn thành việc này, tự tay em sẽ làm cho anh một bữa thật hoành tráng nhé."
"Vậy thì tốt quá! Đã lâu anh không được thưởng thức tay nghề của em. Cái này xem như là có lộc ăn." Trương Diệu Thân tâm tình cũng tốt lên, vui vẻ cùng Diệp Thu Hàm đi đến cầu thang rồi mới trở về.
Thứ bảy, hơn sáu giờ Diệp Thu Hàm mới đi qua phòng Trình Sở Tiêu, quét dọn cẩn thận một lần từ trong ra ngoài, Trình Sở Tiêu cùng lúc đó mở cửa cho người đưa hàng đến. Diệp Thu Hàm sau khi kiểm tra hàng xác nhận không có vấn đề lại chỉ huy họ đem những thứ đó tới vị trí của Trình Sở Tiêu. Diệp Thu Hàm ra vào bận rộn, Trình Sở Tiêu ngồi trên ghế sofa nhìn cô làm việc.
Đối với việc Trình Sở Tiêu không làm gì mà chỉ ngồi nhìn, Diệp Thu Hàm không hề có ý kiến. Trình Sở Tiêu ở trong mắt cô vốn dĩ tồn tại một tinh thần như vậy thì không nên dính đến chuyện thế tục, huống chi người ta lại cho mình cơ hội để đi theo học tập. Hiện tại cô ấy là cam tâm tình nguyện, chịu mệt nhọc vất vả, hơn nữa trong lòng rất vui mừng.
Cùng công nhân hoàn thành, kết quả Diệp Thu Hàm đứng vẫy tay qua lại trước quạt gió. Cô không nghĩ tới Trình Sở Tiêu mua nhiều dụng cụ gia đình như vậy. Hầu hết đồ anh bỏ đi đều còn dùng được, đoán chừng chủ nhà sẽ không vui vẻ, dù sao Trình Sở Tiêu mua đều là thứ tốt.
"Bác sĩ Trình, hay bây giờ chúng ta đi siêu thị, mua những thứ cần thiết về?"
Trình Sở Tiêu tay cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, sau đó nói: "Cô nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Thu Hàm lập tức ngồi đối diện Trình Sở Tiêu, điều hòa gió lạnh làm cho cô vô cùng thoải mái, thổi trong chốc lát cô mới có chút ngượng ngùng mở miệng: "Bác sĩ Trình, tôi muốn nói lời cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."
"Giúp cô?" Trình Sở Tiêu khó hiểu.
"Đúng vậy! Nếu không phải anh đưa tên tôi vào danh sách, làm sao khoa lý có thể cho tôi tham gia việc giảng dạy của anh.
Ngày hôm qua tại phòng làm việc anh không nhớ đã nói như thế nào với tôi sao? Thật sự cảm ơn!"
Diệp Thu Hàm chân thành nói cảm ơn, nhưng Trình Sở Tiêu không cho là đúng, ngữ điệu bình thản: "Cho cô tham gia giảng dạy quả thật là đề nghị của tôi, nhưng chủ nhiệm Lý đã nói rõ, nguyên nhân là vì khoa nội ngoại có ít nữ bác sỹ, vì vậy để tôn trọng nữ giới tôi đã cho cô tham gia. Sự sắp xếp này vô cùng hợp lý. Mặt khác, tôi không phải là lãnh đạo của cô, không có nghĩa là tôi phải chịu trách nhiệm trước những quyết định về những việc người ta tuyên bố, cho nên cô hoàn toàn không cần cảm ơn tôi."
Lời nói của Trình Sở Tiêu làm cho Diệp Thu Hàm rất thoải mái.
Cô lại tự mình đa tình rồi! Vị đại thần này thật sự là một chút thể diện cũng không cho người ta giữ lại, cũng may cô bình tĩnh, nếu không thì xấu hổ chết mất. Nhưng mặc kệ Trình Sở Tiêu nghĩ như thế nào thì cô vẫn nên cảm ơn. Vì vậy, ý nghĩ sẽ chăm sóc thật tốt cho Trình Sở Tiêu đối với cô cũng không phải là việc gì xấu.
Vô tình nhìn thấy nụ cười của Trình Sở Tiêu , Diệp Thu Hàm cũng không nói nữa. Chỉ còn chờ Trình Sở Tiêu nói thời điểm xuất phát, cô muốn mượn chiếc xe của bố để lát nữa đi siêu thị mua đồ thật nhiều cũng không cần lo.
Hai người ngồi đối diện nhau như vậy, Diệp Thu Hàm liếc mắt một cái nhìn Trình Sở Tiêu, thỉnh thoảng ra vẻ tự nhiên, còn cười một cái không để lộ sự sốt ruột.
"Đi thôi" . Trình Sở Tiêu rốt cuộc đã mở miệng.
Sau khi khóa cửa, Diệp Thu Hàm nhanh chóng cầm lấy túi theo phía sau rồi cùng vào thang máy.
Đến siêu thị Trình Sở Tiêu tự mình lấy một chiếc xe đẩy để bỏ đồ vào trong, chỉ là Diệp Thu Hàm chậm chạp mãi vẫn không tiêu hoá nổi hình ảnh ấy.
Trình Sở Tiêu trả lời ngắn gọn: "Tôi không nấu ăn."
"Cứ mua một chút đi. Nhà chúng ta gần nhau, tôi có thể giúp anh làm chút ít." Diệp Thu Hàm là muốn cảm ơn Trình Sở Tiêu mới nói như vậy, nhưng vừa nói xong cô liền hối hận. Đây không phải là tự mình nhận việc sao? Mình bận như thế sao còn có sức lực để ở trong nhà bếp hun khói nướng đồ ăn, nấu cơm đây? Chỉ có điều lời đã nói ra rồi, Trình Sở Tiêu chắc cũng không đồng ý đâu.
"Vậy mua một ít đi."
Lúc này Diệp Thu Hàm chỉ còn cách đẩy xe đến khu vực đồ tươi thôi.
"Bác sĩ Trình, anh có cái gì không ăn được không?"
"Tôi không kén ăn."
"Như vậy tôi sẽ chỉ làm những món ăn gia đình bình thường, anh đừng chê nhé."
"Tôi không kén ăn, hơn nữa đã sống ở Trung Quốc hơn 6 năm."
Trình Sở Tiêu nhấn mạnh việc mình có nhiều món ăn yêu thích.
Diệp Thu Hàm chọn ra trong hàng hóa những món ăn mình làm được, mua thêm một số đồ gia vị, cuối cùng hai người đã mua đầy xe và đi ra tính tiền.
Đẩy xe đi ra ngoài, Trình Sở Tiêu nhận xách hết đồ nặng trong tay, chỉ để cho Diệp Thu Hàm những thứ linh tinh nhẹ nhàng như giấy vệ sinh.
"Đưa tôi xách một ít đi, những thứ này rất bẩn". Diệp Thu Hàm chạy nhanh đuổi theo Trình Sở Tiêu, người này xách nhiều như vậy mà lại đi rất nhanh.
“Không cần, không nặng đâu”
Diệp Thu Hàm thấy Trình Sở Tiêu tay xách nhẹ nhàng, không khỏi trừng mắt nhìn. Xem ra đại thần cũng không phải yếu đuối, tương phản với hình dáng nam nhân.
Lái xe trở lại chỗ ở, Trình Sở Tiêu vẫn xách theo vài thứ lên lầu để vào nhà, sau lại đem cả gói to tới phòng bếp rồi để đó. Diệp Thu Hàm bắt đầu bận rộn với công việc, đem vật dụng hàng ngày để vào toilet, sau đó liền vùi đầu trong nhà bếp trổ tài.
Nếu Trình Sở Tiêu không kén món gì, vậy cô chuẩn bị làm bốn món mặn một món canh rau. Đây là món quan trọng đãi khách, huống chi đây là lần đầu tiên làm cho Trình Sở Tiêu ăn.
Thực đơn lúc mua ở siêu thị đã nghĩ xong: thịt nướng, tương giò heo, tôm hùm cùng gà Cung Bảo tái, thêm một bát lớn canh giải nhiệt. Việc này cũng đủ để bận đến chiều .
Diệp Thu Hàm trong phòng bếp ướp, nấu rồi quay tới quay lui, bởi vì có hai món ăn cần có thời gian hơn năm tiếng mới làm xong, tiếp theo cô lại vội vàng bưng đồ ăn lên.
"Bác sĩ Trình, anh đói bụng rồi phải không? Buổi trưa vẫn chưa ăn cơm, mau tới đây ngồi đi, cơm tôi đã làm xong rồi."
Trình Sở Tiêu nhìn thức ăn trên bàn nói: "Vất vả rồi, tôi đi rửa tay."
Diệp Thu Hàm ngồi chờ Trình Sở Tiêu trở lại cùng nhau ăn, cô cố ý làm nhiều một chút bởi vì mình cũng đói.
"Ăn đi." Trình Sở Tiêu rửa tay xong quay lại cầm chiếc khăn trong tay lau tay cho Diệp Thu Hàm, cô ngồi im không nhúc nhích.
Diệp Thu Hàm lập tức gắp thịt nướng cho Trình Sở Tiêu: "Anh nếm thử trước đi, đây là đôi đũa mới."
Gắp cho Trình Sở Tiêu xong cô vội vàng đứng dậy, vừa ăn vừa giới thiệu: "Bác sĩ Trình, anh ăn nhanh đi. Tôi không dám nói đến trình độ nấu ăn của tôi, sợ anh không ăn thịt béo tôi cũng làm chút thịt nạc. Nhưng mà làm thịt nướng vẫn có thể béo phì vì vậy ăn thịt ba chỉ là tốt nhất."
Trình Sở Tiêu gắp thịt ba chỉ trong bát bỏ vào miệng thưởng thức, chỉ cảm thấy thịt rất mềm, miệng đầy hương vị ngọt ngào, vào miệng tan nhanh, làm cho người ta lập tức nghĩ đến miếng thứ hai.
"Rất ngon." Trình Sở Tiêu thành thật.
Những lời này không thể nghi ngờ là để khích lệ Diệp Thu Hàm, cô khanh khách cười: "Vậy anh ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn. Giò heo này cũng ngon lắm."
Trình Sở Tiêu lại nhìn Diệp Thu Hàm gắp một miếng giò heo cắn thật to, nhịn không được cũng ăn thử. Quả nhiên rất ngon miệng! Tôm phi tỏi cũng đặc biệt thơm ngon, hơn nữa gà Cung Bảo này là ăn cùng với cơm, anh liền ăn được hai chén.
Hai người không ai nói chuyện, sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn mới cảm thấy thoả mãn tựa vào ghế nghỉ ngơi.
"Còn có một món canh ở vùng của chúng tôi, vừa thơm vừa giải nhiệt, khẳng định anh chưa ăn qua."
Diệp Thu Hàm nói xong liền xuống nhà bếp mang ra hai bát canh, Trình Sở Tiêu vẫn như cũ ăn hết.
Diệp Thu Hàm tuy rằng thật mệt mỏi nhưng thấy Trình Sở Tiêu thích ăn đồ ăn của mình như vậy thì cũng đáng. Dọn dẹp xong chén bát, quét dọn phòng bếp sạch sẽ thì thấy cũng vừa đến bảy giờ, có thể thấy được hai người ăn rất nhanh chóng.
Ra khỏi phòng bếp Diệp Thu Hàm cảm thấy cổ và mặt mình dính đầy mỡ, trên người còn có mùi dầu liền chạy về nhà tắm rửa.
"Bác sĩ Trình, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây."
Trình Sở Tiêu đang ngồi ở trong phòng khách xem tin tức, nghe Diệp Thu Hàm nói như vậy liền chỉ ghế sofa bên cạnh: "Ngồi nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa tôi đưa cô về."
"Nhà của tôi đối diện với nhà anh còn gì!" Diệp Thu Hàm cho rằng Trình Sở Tiêu có chút khách khí quá.
"Tối nay ăn không ít, đúng lúc cần xuống lầu đi dạo một chút. Ngồi đi."
Là do ăn không ít, vậy mình liền nghỉ một lát. Vì thế Diệp Thu Hàm đi tới ghế ngồi xuống xem ti vi.
Trong lúc hai người ngồi xem, Trình Sở Tiêu đi ra nghe điện thoại, trở về nhìn thấy Diệp Thu Hàm tập trung tinh thần xem chăm chú, anh tò mò lướt mắt qua màn hình, trên tivi đang phát tin lãnh đạo thị sát tình hình.
“Cô có vẻ thích người này" Trình Sở Tiêu hứng thú. Người này chính là kiểu người không vì mình trời tru đất diệt, không từ thủ đoạn, lưu manh đúng chuẩn cấp quốc gia, đạo nhân, tà ác phải là số một không?
Diệp Thu Hàm quay đầu nhìn về phía Trình Sở Tiêu, vẻ mặt có chút nghi ngờ: "Thích ai, anh nói lại xem? Tôi không có". Tuy rằng sau thập niên 80, trên thế giới người này có thể tự xưng là vênh váo nhất, nhưng thật sự cô không thích quan điểm của ông ta.
"Thấy cô xem chăm chú như vậy, tôi còn tưởng cô thích người này"
“Nghiêm túc mà nói, bên cạnh Kim Tam béo này này chỉ có vài người, trên mặt bọn họ đã viết ra cái gì rồi”. Diệp Thu Hàm nói xong lại tiếp tục xem ti vi.
Trình Sở Tiêu nghe Diệp Thu Hàm trả lời xong, không khỏi bật cười, lại không nghĩ cô quan tâm đến chuyện này.
Diệp Thu Hàm một lúc không thấy Trình Sở Tiêu nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái bèn ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trình Sở Tiêu cười, đồng thời trong lòng cũng hiểu được vì sao Trình Sở Tiêu bình thường cũng không hay cười. Anh ta bình thường không dễ gì cười, nếu không cả bệnh viện sẽ bị quyến rũ khi nhìn thấy nụ cười của anh ta!
Nói như vậy là vì, khi Trình Sở Tiêu cười sẽ không biết được tính cách thật sự của anh ta ra sao. Đôi mắt đẹp đẽ hơi híp lại, khóe miệng khi cười hướng về phía trước. Nụ cười của anh ta vừa đầy mị lực quyến rũ của người trưởng thành, vừa mang theo nét hồn nhiên trong sáng của trẻ con. Nhìn thấy anh ta cười, nội tâm của Diệp Thu Hàm bỗng trở nên mềm yếu, hận không thể bước tới cắn một cái để giảm bớt sự yêu thích đang trào dâng!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Hôm đó Diệp Thu Hàm kích động nhưng vẫn không tìm được thời gian thích hợp để nói lời cảm tạ với Trình Sở Tiêu, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý định chờ thứ bảy gặp mặt thì nói sau.
Nhưng mà niềm vui sướng này không ngừng bành trướng, Diệp Thu Hàm nghĩ muốn cùng Trương Diệu Thân chia sẻ niềm vui này.
Buổi chiều nhân lúc kiểm tất cả các phòng bệnh, Diệp Thu Hàm chạy lên tầng 8.
"Anh đã nghe chuyện, nhưng mà không có cơ hội đi xuống lầu tìm em. Điều này thật sự là việc tốt không nghĩ tới. Thu Hàm, anh thật mừng thay em.” Trương Diệu Thân cũng đặc biệt vui mừng.
"Anh cũng có cơ hội quan sát, cố gắng lên."
Trương Diệu Thân cười: "Em cảm thấy ở khoa chúng ta anh có cơ hội nhận được sự ưu ái sao? Nhờ Vương Đằng Đạt, từ sau chuyện lần trước tất cả mọi người cho rằng anh cùng bác sĩ Trình có mâu thuẫn, đoán chừng lãnh đạo khoa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cho anh tiếp xúc với bác sĩ Trình. Không đề cập tới tới chuyện đó nữa. Để chúc mừng em, ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa thật no nhé!"
Diệp Thu Hàm vô cùng ngại ngùng từ chối Trương Diệu Thân. Ai nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy đâu, cho nên cô chỉ có thể dùng vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Trương Diệu Thân nói không thành tiếng.
Trương Diệu Thân hỏi: “Sao vậy? Thứ 7 còn có việc? Chủ nhiệm của chúng ta không phải nói tạm thời không sắp xếp em cuối tuần trực sao?"
"Em không trực ban. Khả năng ngày mai các đồ dùng và dụng cụ gia đình của bác sĩ Trình được đem đến phòng trọ, em đã sớm đồng ý với bác sĩ Trình giúp anh ta nhận rồi. Hơn nữa phòng ở còn muốn trang trí một chút."
*Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành
Trương Diệu Thân thật không dễ gì có được ngày nghỉ, lại không ngờ Diệp Thu Hàm từ chối như vậy, liền cảm thấy có chút thất vọng, vì thế nói: "Vậy em cứ làm đi, anh một mình ra ngoài hít thở chút không khí."
"Diệu Thân, thật sự xin lỗi ." Diệp Thu Hàm cảm thấy vô cùng áy náy .
"Em và anh lúc nào rồi còn nói lời xin lỗi. Bác sĩ Trình có chuyện gấp, chờ em sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đến lúc đó ra ngoài cũng không muộn."
Nghe Trương Diệu Thân nói như vậy, trong lòng Diệp Thu Hàm mới dễ chịu: "Được, chờ em hoàn thành việc này, tự tay em sẽ làm cho anh một bữa thật hoành tráng nhé."
"Vậy thì tốt quá! Đã lâu anh không được thưởng thức tay nghề của em. Cái này xem như là có lộc ăn." Trương Diệu Thân tâm tình cũng tốt lên, vui vẻ cùng Diệp Thu Hàm đi đến cầu thang rồi mới trở về.
Thứ bảy, hơn sáu giờ Diệp Thu Hàm mới đi qua phòng Trình Sở Tiêu, quét dọn cẩn thận một lần từ trong ra ngoài, Trình Sở Tiêu cùng lúc đó mở cửa cho người đưa hàng đến. Diệp Thu Hàm sau khi kiểm tra hàng xác nhận không có vấn đề lại chỉ huy họ đem những thứ đó tới vị trí của Trình Sở Tiêu. Diệp Thu Hàm ra vào bận rộn, Trình Sở Tiêu ngồi trên ghế sofa nhìn cô làm việc.
Đối với việc Trình Sở Tiêu không làm gì mà chỉ ngồi nhìn, Diệp Thu Hàm không hề có ý kiến. Trình Sở Tiêu ở trong mắt cô vốn dĩ tồn tại một tinh thần như vậy thì không nên dính đến chuyện thế tục, huống chi người ta lại cho mình cơ hội để đi theo học tập. Hiện tại cô ấy là cam tâm tình nguyện, chịu mệt nhọc vất vả, hơn nữa trong lòng rất vui mừng.
Cùng công nhân hoàn thành, kết quả Diệp Thu Hàm đứng vẫy tay qua lại trước quạt gió. Cô không nghĩ tới Trình Sở Tiêu mua nhiều dụng cụ gia đình như vậy. Hầu hết đồ anh bỏ đi đều còn dùng được, đoán chừng chủ nhà sẽ không vui vẻ, dù sao Trình Sở Tiêu mua đều là thứ tốt.
"Bác sĩ Trình, hay bây giờ chúng ta đi siêu thị, mua những thứ cần thiết về?"
Trình Sở Tiêu tay cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, sau đó nói: "Cô nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Thu Hàm lập tức ngồi đối diện Trình Sở Tiêu, điều hòa gió lạnh làm cho cô vô cùng thoải mái, thổi trong chốc lát cô mới có chút ngượng ngùng mở miệng: "Bác sĩ Trình, tôi muốn nói lời cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."
"Giúp cô?" Trình Sở Tiêu khó hiểu.
"Đúng vậy! Nếu không phải anh đưa tên tôi vào danh sách, làm sao khoa lý có thể cho tôi tham gia việc giảng dạy của anh.
Ngày hôm qua tại phòng làm việc anh không nhớ đã nói như thế nào với tôi sao? Thật sự cảm ơn!"
Diệp Thu Hàm chân thành nói cảm ơn, nhưng Trình Sở Tiêu không cho là đúng, ngữ điệu bình thản: "Cho cô tham gia giảng dạy quả thật là đề nghị của tôi, nhưng chủ nhiệm Lý đã nói rõ, nguyên nhân là vì khoa nội ngoại có ít nữ bác sỹ, vì vậy để tôn trọng nữ giới tôi đã cho cô tham gia. Sự sắp xếp này vô cùng hợp lý. Mặt khác, tôi không phải là lãnh đạo của cô, không có nghĩa là tôi phải chịu trách nhiệm trước những quyết định về những việc người ta tuyên bố, cho nên cô hoàn toàn không cần cảm ơn tôi."
Lời nói của Trình Sở Tiêu làm cho Diệp Thu Hàm rất thoải mái.
Cô lại tự mình đa tình rồi! Vị đại thần này thật sự là một chút thể diện cũng không cho người ta giữ lại, cũng may cô bình tĩnh, nếu không thì xấu hổ chết mất. Nhưng mặc kệ Trình Sở Tiêu nghĩ như thế nào thì cô vẫn nên cảm ơn. Vì vậy, ý nghĩ sẽ chăm sóc thật tốt cho Trình Sở Tiêu đối với cô cũng không phải là việc gì xấu.
Vô tình nhìn thấy nụ cười của Trình Sở Tiêu , Diệp Thu Hàm cũng không nói nữa. Chỉ còn chờ Trình Sở Tiêu nói thời điểm xuất phát, cô muốn mượn chiếc xe của bố để lát nữa đi siêu thị mua đồ thật nhiều cũng không cần lo.
Hai người ngồi đối diện nhau như vậy, Diệp Thu Hàm liếc mắt một cái nhìn Trình Sở Tiêu, thỉnh thoảng ra vẻ tự nhiên, còn cười một cái không để lộ sự sốt ruột.
"Đi thôi" . Trình Sở Tiêu rốt cuộc đã mở miệng.
Sau khi khóa cửa, Diệp Thu Hàm nhanh chóng cầm lấy túi theo phía sau rồi cùng vào thang máy.
Đến siêu thị Trình Sở Tiêu tự mình lấy một chiếc xe đẩy để bỏ đồ vào trong, chỉ là Diệp Thu Hàm chậm chạp mãi vẫn không tiêu hoá nổi hình ảnh ấy.
Trình Sở Tiêu trả lời ngắn gọn: "Tôi không nấu ăn."
"Cứ mua một chút đi. Nhà chúng ta gần nhau, tôi có thể giúp anh làm chút ít." Diệp Thu Hàm là muốn cảm ơn Trình Sở Tiêu mới nói như vậy, nhưng vừa nói xong cô liền hối hận. Đây không phải là tự mình nhận việc sao? Mình bận như thế sao còn có sức lực để ở trong nhà bếp hun khói nướng đồ ăn, nấu cơm đây? Chỉ có điều lời đã nói ra rồi, Trình Sở Tiêu chắc cũng không đồng ý đâu.
"Vậy mua một ít đi."
Lúc này Diệp Thu Hàm chỉ còn cách đẩy xe đến khu vực đồ tươi thôi.
"Bác sĩ Trình, anh có cái gì không ăn được không?"
"Tôi không kén ăn."
"Như vậy tôi sẽ chỉ làm những món ăn gia đình bình thường, anh đừng chê nhé."
"Tôi không kén ăn, hơn nữa đã sống ở Trung Quốc hơn 6 năm."
Trình Sở Tiêu nhấn mạnh việc mình có nhiều món ăn yêu thích.
Diệp Thu Hàm chọn ra trong hàng hóa những món ăn mình làm được, mua thêm một số đồ gia vị, cuối cùng hai người đã mua đầy xe và đi ra tính tiền.
Đẩy xe đi ra ngoài, Trình Sở Tiêu nhận xách hết đồ nặng trong tay, chỉ để cho Diệp Thu Hàm những thứ linh tinh nhẹ nhàng như giấy vệ sinh.
"Đưa tôi xách một ít đi, những thứ này rất bẩn". Diệp Thu Hàm chạy nhanh đuổi theo Trình Sở Tiêu, người này xách nhiều như vậy mà lại đi rất nhanh.
“Không cần, không nặng đâu”
Diệp Thu Hàm thấy Trình Sở Tiêu tay xách nhẹ nhàng, không khỏi trừng mắt nhìn. Xem ra đại thần cũng không phải yếu đuối, tương phản với hình dáng nam nhân.
Lái xe trở lại chỗ ở, Trình Sở Tiêu vẫn xách theo vài thứ lên lầu để vào nhà, sau lại đem cả gói to tới phòng bếp rồi để đó. Diệp Thu Hàm bắt đầu bận rộn với công việc, đem vật dụng hàng ngày để vào toilet, sau đó liền vùi đầu trong nhà bếp trổ tài.
Nếu Trình Sở Tiêu không kén món gì, vậy cô chuẩn bị làm bốn món mặn một món canh rau. Đây là món quan trọng đãi khách, huống chi đây là lần đầu tiên làm cho Trình Sở Tiêu ăn.
Thực đơn lúc mua ở siêu thị đã nghĩ xong: thịt nướng, tương giò heo, tôm hùm cùng gà Cung Bảo tái, thêm một bát lớn canh giải nhiệt. Việc này cũng đủ để bận đến chiều .
Diệp Thu Hàm trong phòng bếp ướp, nấu rồi quay tới quay lui, bởi vì có hai món ăn cần có thời gian hơn năm tiếng mới làm xong, tiếp theo cô lại vội vàng bưng đồ ăn lên.
"Bác sĩ Trình, anh đói bụng rồi phải không? Buổi trưa vẫn chưa ăn cơm, mau tới đây ngồi đi, cơm tôi đã làm xong rồi."
Trình Sở Tiêu nhìn thức ăn trên bàn nói: "Vất vả rồi, tôi đi rửa tay."
Diệp Thu Hàm ngồi chờ Trình Sở Tiêu trở lại cùng nhau ăn, cô cố ý làm nhiều một chút bởi vì mình cũng đói.
"Ăn đi." Trình Sở Tiêu rửa tay xong quay lại cầm chiếc khăn trong tay lau tay cho Diệp Thu Hàm, cô ngồi im không nhúc nhích.
Diệp Thu Hàm lập tức gắp thịt nướng cho Trình Sở Tiêu: "Anh nếm thử trước đi, đây là đôi đũa mới."
Gắp cho Trình Sở Tiêu xong cô vội vàng đứng dậy, vừa ăn vừa giới thiệu: "Bác sĩ Trình, anh ăn nhanh đi. Tôi không dám nói đến trình độ nấu ăn của tôi, sợ anh không ăn thịt béo tôi cũng làm chút thịt nạc. Nhưng mà làm thịt nướng vẫn có thể béo phì vì vậy ăn thịt ba chỉ là tốt nhất."
Trình Sở Tiêu gắp thịt ba chỉ trong bát bỏ vào miệng thưởng thức, chỉ cảm thấy thịt rất mềm, miệng đầy hương vị ngọt ngào, vào miệng tan nhanh, làm cho người ta lập tức nghĩ đến miếng thứ hai.
"Rất ngon." Trình Sở Tiêu thành thật.
Những lời này không thể nghi ngờ là để khích lệ Diệp Thu Hàm, cô khanh khách cười: "Vậy anh ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn. Giò heo này cũng ngon lắm."
Trình Sở Tiêu lại nhìn Diệp Thu Hàm gắp một miếng giò heo cắn thật to, nhịn không được cũng ăn thử. Quả nhiên rất ngon miệng! Tôm phi tỏi cũng đặc biệt thơm ngon, hơn nữa gà Cung Bảo này là ăn cùng với cơm, anh liền ăn được hai chén.
Hai người không ai nói chuyện, sau khi ăn hết đồ ăn trên bàn mới cảm thấy thoả mãn tựa vào ghế nghỉ ngơi.
"Còn có một món canh ở vùng của chúng tôi, vừa thơm vừa giải nhiệt, khẳng định anh chưa ăn qua."
Diệp Thu Hàm nói xong liền xuống nhà bếp mang ra hai bát canh, Trình Sở Tiêu vẫn như cũ ăn hết.
Diệp Thu Hàm tuy rằng thật mệt mỏi nhưng thấy Trình Sở Tiêu thích ăn đồ ăn của mình như vậy thì cũng đáng. Dọn dẹp xong chén bát, quét dọn phòng bếp sạch sẽ thì thấy cũng vừa đến bảy giờ, có thể thấy được hai người ăn rất nhanh chóng.
Ra khỏi phòng bếp Diệp Thu Hàm cảm thấy cổ và mặt mình dính đầy mỡ, trên người còn có mùi dầu liền chạy về nhà tắm rửa.
"Bác sĩ Trình, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây."
Trình Sở Tiêu đang ngồi ở trong phòng khách xem tin tức, nghe Diệp Thu Hàm nói như vậy liền chỉ ghế sofa bên cạnh: "Ngồi nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa tôi đưa cô về."
"Nhà của tôi đối diện với nhà anh còn gì!" Diệp Thu Hàm cho rằng Trình Sở Tiêu có chút khách khí quá.
"Tối nay ăn không ít, đúng lúc cần xuống lầu đi dạo một chút. Ngồi đi."
Là do ăn không ít, vậy mình liền nghỉ một lát. Vì thế Diệp Thu Hàm đi tới ghế ngồi xuống xem ti vi.
Trong lúc hai người ngồi xem, Trình Sở Tiêu đi ra nghe điện thoại, trở về nhìn thấy Diệp Thu Hàm tập trung tinh thần xem chăm chú, anh tò mò lướt mắt qua màn hình, trên tivi đang phát tin lãnh đạo thị sát tình hình.
“Cô có vẻ thích người này" Trình Sở Tiêu hứng thú. Người này chính là kiểu người không vì mình trời tru đất diệt, không từ thủ đoạn, lưu manh đúng chuẩn cấp quốc gia, đạo nhân, tà ác phải là số một không?
Diệp Thu Hàm quay đầu nhìn về phía Trình Sở Tiêu, vẻ mặt có chút nghi ngờ: "Thích ai, anh nói lại xem? Tôi không có". Tuy rằng sau thập niên 80, trên thế giới người này có thể tự xưng là vênh váo nhất, nhưng thật sự cô không thích quan điểm của ông ta.
"Thấy cô xem chăm chú như vậy, tôi còn tưởng cô thích người này"
“Nghiêm túc mà nói, bên cạnh Kim Tam béo này này chỉ có vài người, trên mặt bọn họ đã viết ra cái gì rồi”. Diệp Thu Hàm nói xong lại tiếp tục xem ti vi.
Trình Sở Tiêu nghe Diệp Thu Hàm trả lời xong, không khỏi bật cười, lại không nghĩ cô quan tâm đến chuyện này.
Diệp Thu Hàm một lúc không thấy Trình Sở Tiêu nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái bèn ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Trình Sở Tiêu cười, đồng thời trong lòng cũng hiểu được vì sao Trình Sở Tiêu bình thường cũng không hay cười. Anh ta bình thường không dễ gì cười, nếu không cả bệnh viện sẽ bị quyến rũ khi nhìn thấy nụ cười của anh ta!
Nói như vậy là vì, khi Trình Sở Tiêu cười sẽ không biết được tính cách thật sự của anh ta ra sao. Đôi mắt đẹp đẽ hơi híp lại, khóe miệng khi cười hướng về phía trước. Nụ cười của anh ta vừa đầy mị lực quyến rũ của người trưởng thành, vừa mang theo nét hồn nhiên trong sáng của trẻ con. Nhìn thấy anh ta cười, nội tâm của Diệp Thu Hàm bỗng trở nên mềm yếu, hận không thể bước tới cắn một cái để giảm bớt sự yêu thích đang trào dâng!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com