Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-4
Chương 4
Diệp Thu Hàm đi đến phòng làm việc ở cuối hành làng, đây là khoa đặc biệt vì lấy lòng Trình Sở Tiêu mà chuẩn bị, lúc trước viện trưởng tìm người thiết kế mới đồng thời cũng áp dụng việc sửa lối vào để bảo vệ tài liệu, phỏng đoán nếu là Trình Sở Tiêu không đến vậy trong khoa tổn thất có thể lớn lắm.
Đứng ở trước phòng làm việc của Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm do dự một hồi, mặc dù cá nhân cô có thể ung dung tựa như đùa, nhưng thực sự một mình đối diện với vị đại thần này có lúc cũng không khỏi có chút nghiêm túc, hít thở sâu hai lần mới nâng lên tay gõ cửa.
Mới đầu cô cũng không dám dùng quá sức, sợ Trình Sở Tiêu cảm thấy mình không lễ phép, chẳng qua là gõ hai lần bên trong cũng không có trả lời nên cô không thể làm gì khác hơn là gõ mạnh một lần, lần này mới nghe có người nói: "Vào đi."
Diệp Thu Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trình Sở Tiêu đang ngồi ở phía bàn làm việc nói chuyện điện thoại, thấy mình đi vào liền chỉ chỉ bên ghế sofa tỏ ý cô qua bên kia đợi .
Diệp Thu Hàm gật đầu một cái đi tới chọn chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống.
Thật là thoải mái, sau khi ngồi xuống Diệp Thu Hàm ngắm nhìn bốn phía, cô phỏng đoán căn phòng làm việc này hẳn quả thật giống như mọi người truyền, là khoa trong dùng tờ chi phiếu trống, trong nhà mình kinh doanh cho nên cô coi như có chút kiến thức, đồ đạc trong phòng này nhìn bề ngoài đều là màu sắc giản dị rất không dễ thấy, thật ra thì tất cả đều là thứ tinh xảo, một sự thật khiêm tốn thì đó là xa hoa, cũng giống như chiếc sofa cô đang ngồi, mặc dù điều kiện gia đình mình cũng không tệ lắm nhưng hồi đó ba mẹ đều phải do dự một vài ngày mới hạ quyết tâm mua.
Nhìn đồ trang trí trưng bày xung quang xong Diệp Thu Hàm bắt đầu tận lực không dấu vết quan sát xem Trình Sở Tiêu mặt mũi ra sao, đối phương còn đang nói điện thoại nhưng một câu cô cũng nghe không hiểu, Trình Sở Tiêu nói khẳng định không phải tiếng Anh, nếu không cô ít nhiều hẳn có thể nghe hiểu một ít.
Dáng dấp thật là không tệ, Diệp Thu Hàm phát hiện đường nét gương mặt Trình Sở Tiêu thực sự rất sâu, nhìn nghiêng quả thật rất thu hút, màu da cũng tương đối trắng làm cho người ta có cảm giác rất sạch sẻ thoải mái.
Khoảng năm phút sau Trình Sở Tiêu cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống ,đứng lên liền đi sang phía khu nghỉ ngơi.
"Xin lỗi, để cho cô đợi lâu." Trình Sở Tiêu nói tuy là lời khách khí nhưng giọng rất hờ hững, giọng điệu cũng không có gì lên xuống .
Liếc nhìn Trình Sở Tiêu ngồi vào vị trí đối diện mình, Diệp Thu Hàm hấp tấp nói: "Không sao, không sao! Bác sĩ Trình, xin chào, tôi là Diệp Thu Hàm, Lý chủ nhiệm sợ anh ở khách sạn không thuận tiện lắm, cho nên bảo tôi tới giúp ngài thuê nhà, ngày mai tôi sẽ đi xem phòng ốc ngài có có yêu cầu gì cứ nói với tôi."
"Giáo sư Lý đã nói chuyện này với tôi rồi, bênh cạnh khách sạn quả thật có chút ồn ào, vậy thì phiền cô rồi, tôi chỉ muốn chổ ở an toàn, sạch sẽ, an tĩnh là được."
An tĩnh thì dễ còn thoải mái thì có chút khó, cái này thì giống như mời người khác ăn cơm, hỏi đối phương muốn ăn gì, đối phương trả lời “tùy thích” gây khó dễ, suy nghĩ của cá nhân mỗi người không giống nhau, cách hiểu đối với độ tiêu chuẩn thoải mái cũng không giống nhau, dựa theo khí chất của vị bác sĩ này thì phỏng đoán chất lượng cuộc sống cũng không thể xem thường được.
Đang do dự không biết có nên hỏi thêm thời gian cụ thể hay không, Trình Sở Tiêu lại nói: "Cô không cần cảm thấy khó, chỉ cần phạm vi xung quanh yên tĩnh là được.”
Diệp Thu Hàm có chút ngạc nhiên với sự nhạy bén này của Trình Sở Tiêu, không kiềm được cười nói: “Vậy thì cám ơn anh, cứ như vậy tôi có thể giảm bớt đi nhiều chuyện rồi.”
Trên mặt Trình Sở Tiêu vẫn là không có biểu cảm gì, Giọng điệu không có bất cứ thay đổi gì, vẫn kiểu lạnh lùng : "Cô là bác sĩ trị liệu ?"
"Tôi là bác sĩ thường trú, làm việc ở trong bệnh viện đã hơn ba năm, nửa năm sau là có thể trở thành chính thức."
Diệp Thu Hàm làm một bài giới thiệu bản thân giống như báo cáo công việc với Trình Sở Tiêu, sau đó cũng không biết nên làm thế nào để tiếp tục, hơn nửa nhìn dáng dấp Trình Sở Tiêu giống như là căn bản không có nghe cô đang nói cái gì, chờ mình vừa dứt lời liền cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.
Lần này Diệp Thu Hàm mới có cơ hội nhìn rõ dung mạo của vị bác sĩ này, đoán chừng Trình Sở Tiêu thật có thể là con lai, sống mũi cao thẳng tắp, đặc biệt là cặp mắt kia hốc mắt rất sâu, hai đường lông mày đậm cùng hốc mắt cách nhau rất gần, hơn nửa cặp mắt của anh ta có thể nói là đôi mắt đẹp nhất Diệp Thu Hàm từng nhìn thấy, nhìn qua đôi mắt này Diệp Thu Hàm mới hiểu chân lý sâu sắc mà các tác phẩm văn học hay miêu tả, nhất là khi Trình Sở Tiêu rủ mắt xuống trong nháy mắt để lộ lông mi thật dài càng làm cho cô hâm mộ không thôi.
Nếu như Trình Sở Tiêu là con lai thật thì dáng dấp cũng khác hơn rất nhiều, bởi vì mắt anh ta không những không phải là màu đen, da cũng không sần sùi giống như người ngoại quốc, ngược lại còn rất nhẵn bóng, hoàn toàn không nhìn ra là người ba mươi tuổi, người này dựa theo cách ăn mặc của Châu Âu mà nói vậy quả thật sẽ toát ra khí chất một hoàng tử anh tuấn.
Trong đầu Diệp Thu Hàm đang ảo tưởng hình dạng Trình Sở Tiêu sau khi thay áo quần, trong lúc vô tình ngẩng lên phát hiện đối phương cũng đang đang nhìn mình chằm chằm, cô bị dọa liền lập tức giải thích: "Thật xin lỗi bác sĩ Trình, tôi vì cảm thấy anh có chút giống con lai nên..."
"Bà ngoại tôi là người Đức, ông ngoại là người Trung quốc, bố tôi chính là người Mỹ gốc Hoa. Tôi cho là bác sĩ khoa tim mạch đều rất bận bịu, đặc biệt là bác sĩ trị liệu hẳn sẽ bận rộn hơn."
Đây chính là cảm thấy mình làm phiền?
Khó trách nhìn đồng hồ, mình còn ngốc ngếch không nhận ra ngươi ta có ý đuổi khách!
Nhưng mà vị bác sĩ Trình này thật đúng là được ông trời quá ưu ái rồi, những thiên tài bình thường nếu như đã có được bộ não tuyệt đối thông minh như vậy thì thường tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng con người này không giống như vẻ đẹp hoàn mỹ bình thường, có thể nói là phù hợp với tiêu chuẩn thế giới, còn nhớ thầy giáo trung học từng đề cập tới vẻ đẹp của con lai Âu Á thật đúng được thế gới công nhận, xác suất sinh ra trai xinh gái đẹp toàn 98 % trở lên, chuyện tốt như vậy có thể nói là anh ta cũng có một phần đi!
Diệp Thu Hàm có chút lúng túng đứng dậy: “Thực sự rất bận rộn, vậy tôi đi ra ngoài trước, chờ tôi đi tìm nhà xong tôi dẫn ngài đi xem một chút."
Trình Sở Tiêu gật đầu một cái, sau đó cũng đứng lên xoay người trở lại bàn làm việc.
Diệp Thu Hàm mặt xám xịt bước ra cửa, vừa mở cửa thiếu chút nữa đụng vào người khác, thật đúng làm cô sợ hết hồn.
"Bác sĩ Diệp, cô cũng ở đây à ?"
Diệp Thu Hàm lúc này mới thấy rõ người bên ngoài là y tá Phùng Lệ, vì vậy cười một cái nói: "Tôi có chút việc muốn cùng bác sĩ Trình thương lượng, cô vào đi ."
Phùng lệ nhìn Diệp Thu Hàm cũng cười cười, sau đó chờ cô đi xa mới bước vào phòng làm việc của Trình Sở Tiêu .
Diệp Thu Hàm vừa đi vừa cảm thấy ánh mắt Phùng Lệ vừa rồi nhìn mình có chút không giống bình thường, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, còn có một đống chuyện lớn đang chờ cô đi làm.
Tan làm Diệp Thu Hàm đi lầu tám tìm Trương Diệu Thần, cô nghĩ nếu như ngày mai đã không thực hiện được kế hoạch thì tối nay nhất định cùng Trương Diệu Thân ăn một bữa cơm, nếu không ngày mốt mình lại phải trực, tìm thời gian gặp nhau có thể lại rất khó khăn.
"Anh không đi được, tối nay phải trực đến mười giờ, em đưa một phần cơm đến đây đi." Trương Diệu Thân gượng cười, trên mặt thần sắc cũng rất mệt mỏi.
Diệp Thu Hàm cau mày: "Anh không phải đã trực 24 tiếng rồi, làm sao tối nay còn phải trực đến mười giờ, chẳng lẽ muốn anh trực luôn 36 tiếng mới chịu!"
"Có thể tính là 36 tiếng à, nhưng mà dù gì trực xong cũng có thể nghỉ 2 ngày liên tiếp, vốn định ngày mai có thể cùng em đi dạo không ngờ lãnh đạo phía anh lại giao cho anh việc này. Mạng hai chúng ta thật khổ, rõ ràng ở một đơn vị hơn nữa một người lầu trên một người lầu dưới, kết quả đừng nói đến ngày ngày gặp mặt, đến thỉnh thoảng gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm cũng không làm được.”
Diệp Thu Hàm chỉ muốn an ủi Trương Diệu Thân vài câu thì có người mở cửa đi vào, đó chính là bác sĩ điều trị của Trương Diệu Thần – Vương Đằng Đạt .
"Ấy, tiểu Diệp tới rồi, tan làm rồi à, cô cùng tiểu Trương ngày ngày gặp mặt con chưa đủ yên tâm hay sao, có cần thiết phải chạy xuống đây nhìn một chút không chứ. Bác sĩ Trình tới bộ phận thứ nhất của khoa chúng ta rồi, cô nhất định học được không ít thứ rồi chứ gì?" Vương Đằng Đạt vừa mở cửa liền mở ra giọng đùa giỡn, chẳng qua giọng điệu có chút chua ngoa.
Đối với lời nói như thế này của Vương Đằng Đạt, Diệp Thu Hàm chỉ cười một tiếng không nói gì, trong đầu nghĩ không nói gì không phải bản thân không đủ tư cách theo bác sĩ Trình học tập mà vì người ta hôm nay mới vừa đến bộ phận thứ nhất thì có thể học được cái gì chứ! Trương Diệu Thân thì có chút tức giận, lấy đâu ra thời gian cùng Thu Hàm ngày gặp mặt cơ chứ, cái tên Vương Đằng Đạt này chính là thiếu dạy dỗ!
Vương Đằng Đạt tự nhiên cũng nhìn ra Trương Diệu Thân không vui, không kiềm được hừ một tiếng: "Tiểu Trương cậu đừng trách lão Đại này xen vào việc của người khác, khoa tim mạch không thể so với những khoa khác, xảy ra chuyện gì chính là tìm một đường sống cũng không ra đâu, cậu mặc dù có năng lực nhưng cũng không thể suốt ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương, nếu không sẽ làm lỡ tiền đồ của chính cậu đấy."
Trương Diệu Thân lần này càng tức hơn, vừa muốn phản bác lại bị Diệp Thu Hàm ngăn lại .
“Anh Vương, anh nói quá đúng rồi, Diệu Thân bình thường cũng thường nói với tôi sự giúp đỡ của anh đối với anh ấy là rất lớn, còn thường xuyên đốc thúc Diệu Thân học tập, tôi lên chính là muốn cùng cậu ấy nói vài câu, bây giờ phải đi rồi."
Trương Diệu Thân không chịu được: "Sao em phải đi, em lúc tan làm mới lên đây, anh cũng đang trong giờ nghỉ, đây là thời gian riêng tư của chúng ta, tại sao lại không được nói chuyện?"
Vương Đằng Đạt vốn là nghe xong lời của Diệp Thu Hàm đã lộ ra vẻ mặt vui vẻ, kết quả nhìn bộ dạng của Trương Diệu Thân Lúc này liền lập tức trừng mắt lên: "Làm sao, cậu còn không hài lòng? cậu đi ra ngoài tùy tiện tìm một người hỏi một chút, nhìn xem khoa tim mạch có ai có thời gian riêng tư, chẳng lẽ bệnh nhân bên kia tim ngừng đập cũng phải chờ Trương Diệu Thần cậu cơm nước xong mới đi cấp cứu sao!"
Diệp Thu Hàm nhanh chóng đẩy Trương Diệu Thân đi, rõ ràng không có chuyện gì lớn, chỉ là để cho Vương Đằng Đạt đâm chọc vài câu như chó đánh rắm, hà cớ gì Trương Diệu Thân hết lần này đến lần khác phải cùng hắn tranh đúng sai làm gì, tiếp tục như vậy sau này không phải càng không có cơ hội vào phòng giải phẫu học hỏi sao!
Tuy nói khoa tim mạch so với những khoa khác khổ cực rất nhiều, người thì chỉ một nhưng công việc lại như của hai người, nhưng có thể đi vào phòng giải phẫu đặc biệt là có cơ hội đi theo giáo sư làm đại phẫu có thể nói là cơ hội phải tranh giành mới có, hơn nữa trong khoa mọi người đều bận cũng không kém Trương Diệu Thân ngày hôm nay, ở đây thứ không thể thiếu đó chính là người tài giỏi, huống chi Trương Diệu Thân chẳng qua là một thạc sĩ nghiên cứu sinh thì càng không có ưu thế gì có thể nói.
May là lúc này trong phòng làm việc không có ai, Diệp Thu Hàm đành nghĩ vài lời nói tốt cho Vương Đằng Đạt thông cảm mới được, đầu tiên muốn Trương Diệu Thân xin lỗi Vương Đằng Đạt, kết quả lại có người đi vào.
"Mọi người ở đây làm gì vậy?"
Ba người nhìn người vừa bước vào đều lập tức đứng dậy, không đợi cho Trương Diệu Thân và Thu Hàm lên tiếng, Vương Đằng Đạt hấp tấp nói: "Viện trưởng, mới vừa rồi bởi vì chuyện công việc mà tôi nói tiểu Trương mấy câu, khuyên cậu ấy ở trong khoa nên chú ý một chút, đừng chỉ quan tâm chuyện yêu đương, vậy mà cậu ta liền có chút tư thù."
Vẫn là lời nói đó, nhưng mà qua cách diễn đạt của Vương Đằng liền biến đổi đi rất nhiều.
Trương Diệu Thân liếc nhìn Vương Đằng Đạt một cái, mím môi không lên tiếng, ở trước mặt Trần Thụ An vẫn tỏ ra rất kiềm chế .
Trần Thụ An cười: "Tôi cứ nghĩ là là đại sự gì. Tiểu Trương a, bác sĩ Vương nói như vậy là cũng muốn tốt cho cậu, dĩ nhiên chuyện hôn nhân đại sự của một người cũng là đại sự, đều không thể chậm trễ là đúng rồi, nhưng mà Tiểu Diệp vẫn còn có rất nhiều cơ hội cùng bác sĩ Trình học tập, cậu không nổ lực thì không chừng lại bị bỏ lại phía sau đó, đến lúc đó thì không dễ chịu đâu."
Diệp Thu Hàm không biết làm sao chỉ biết thở dài, rốt cuộc có phải là bởi vì Trình Sở Tiêu đi đến bộ phận thứ nhất làm cho Giáo sư Trần cũng quá kich động rồi không đây.
"Vâng, viện trưởng, tôi biết rồi." Trương Diệu Thân chỉ có thể đáp lại như vậy
Trần Thụ An gật đầu nói tiếp: "Bên bộ phận thứ nhất cho người qua bảo bác sĩ Trình sẽ đi khám bệnh vào tuần tiếp theo, thuận tiện chỉ giáo cho mọi người một chút, cô và tiểu Tôn cùng tôi qua đó xem sao, nếu như thật sự học được y thuật giải phẫu gì đó thì coi như các cậu gặp may rồi."
"Chủ nhiệm, chủ nhiệm, tôi có thể cùng đi không?" Vương Đằng Đạt lập tức đem chuyện mới vừa rồi vứt qua một bên, mặt dày lấy lòng Trần Thụ An.
Trần Thu An suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Chẳng qua là kiểm tra bệnh thông thường, tôi muốn để cho người trẻ tuổi như bọn họ đi học được thêm kiến thức, nếu như cậu muốn đi thì cùng đi."
"Cảm ơn chủ nhiệm tôi còn muốn cùng ngài bàn bạc thuốc dùng của bệnh nhân một chút..."
Vương Đằng Đạt vừa nói vừa vui vẻ theo Trần Thụ An ra phòng làm việc, Diệp Thu Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà chủ nhiệm Trần giảng hòa nếu không cô thật không biết nên làm gì bây giờ.
“Anh sau này hay là bớt cùng bác sĩ Vương xảy ra xung đột đi?"
Trương Diệu Thân cũng rất không biết làm sao: "Nếu là hắn ta làm khó anh, anh cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng ngay cả em hắn cũng lôi vào để châm chọc anh thực sự không thể nhẫn."
Diệp Thu Hàm nghe không ngừng cười: "Em biết anh yêu em, nhưng mà em cũng không phải người dễ dàng ức hiếp, tuần tới bác sĩ Trình đi khám bệnh không biết chủ nhiệm có để em đi theo học không."
"Có cái gì tốt để học chứ, khoa tim mạch dựa vào nhiều năm thực hành cùng kinh nghiệm lấy đâu ra nhân tài, anh thấy bác sĩ Trình đó chẳng qua chỉ là thông minh hơn người khác một chút đồng thời trên thực tế có chút tiếng tăm, khoa chúng ta quá coi trọng cậu ta rồi." Trương Diệu Thân đối với việc hai khoa tranh giành việc bác sĩ Trình đến giao lưu có chút xem thường.
"Anh ta nổi tiếng như vậy chắc hẳn có cái hơn người, từ từ xem đi, em đi mua cơm cho anh trước sau đó liền trực tiếp về nhà."
Trương Diệu Thân ôm lấy Diệp Thu Hàm: "Em đừng qua lại nhiều lần, anh cùng em xuống căn tin ăn chút đồ là được rồi."
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đến lầu một đợi Thu hàm ra khỏi cổng bệnh viện xong Trương Diệu Thân mới đến phòng ăn. Diệp Thu Hàm muốn trước tiên đi nhà chú hai đưa tiền, kết quả là không những bị chú hai giữ lại ăn cơm ngay một đồng tiền trong phong thư cũng không nhận .
"Cháu một tháng liền kiếm được ít tiền như vậy, số tiền này cháu giữ lại mua chút thích đồ đi." Thím Hai trực tiếp đem phong thư bỏ lại trong túi xách của Diêp Thu Hàm .
Biết chú Hai thím Hai căn bản không quan tâm chút tiền này, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với mình tốt như vậy, cho nên Diệp Thu Hàm cười hì hì cũng không từ chối nữa .
"Thu hàm à, chú Hai mặc dù không thích ba cháu và hai đứa em họ của cháu làm kinh doanh, nhưng cách bọn họ đối nhân xử thế cháu vẫn nên tham khảo, ở đơn vị muốn có quan hệ tốt cùng những đồng nghiệp khác, học tập cũng không thể buông lỏng, nghề thầy thuốc này chính là chăm chỉ học tới già." Diệp Chi Lâm dặn dò cháu gái .
"Chú Hai, chú yên tâm đi, cha mẹ cháu cũng thường xuyên nói như vậy, cháu đều nhớ, chủ nhiệm cùng y tá trưởng cũng đối với cháu không tệ." Bởi vì nhà làm kinh doanh, cho nên Diệp Thu Hàm thành thục không ít cách người khác nói chuyện đối nhân xử thế.
"Vậy thì tốt, nhưng mà chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ có chuyện, nếu là có người gây khó dễ cho cháu, chú Hai nhất định vì cháu ra mặt." Diệp Chi Lâm rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ cháu gái bị quá nhiều ấm ức .
" Ông bớt nói vài câu đi, Thu Hàm đứa nhỏ này đã đủ hiểu chuyện rồi, không dễ dàng tới một lần còn không để cho nó ăn cơm à." Thím Hai liếc nhìn Diệp Chi Lâm một cái, sau đó lại gắp cho Diệp Thu Hàm chút thức ăn, Diệp Thu Hàm thì chỉ cười không nói gì chỉ cắm đầu vào ăn.
Thứ hai đi làm, Diệp Thu Hàm cầm một số địa chỉ môi giới cùng số điện thoại tối qua tìm được trên mạng chuẩn bị đi xem, ra khỏi thang máy đi qua trạm y tá chỉ thấy mấy y tá đều ở đây nhỏ giọng thảo luận cái gì đó .
"Các cô làm sao đều đứng hết ở đây, không sợ bị Tôn tỷ nhìn thấy à?" Diệp Thu Hàm cười hỏi một câu.
Y tá Trần Văn kéo Diệp Thu Hàm qua một bên: "Y tá trưởng mới không rãnh quản chúng tôi, một cô Phùng Lệ đã đủ làm cô ấy bận rộn rồi." cô vừa nói xong mấy các y tá khác cũng cười theo, bởi vì Diêp Thu Hàm cũng thường xuyên mang sữa đến cho trạm y tá nên mọi người ở đây cũng không khách khí .
" Phùng Lệ làm sao?" Diệp Thu Hàm đối với cái cô công chúa nhỏ mới tới nửa năm này ấn tượng không ít.
"Thế nào? Người ta lòng đầy mưu kế, ngày hôm qua rõ ràng lại chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Trình nịnh bợ, kết quả là bị y tá trưởng bắt được, đáng đời số cô ta xui xẻo, không xem lại thân phận của mình, suốt ngày không lo làm tốt việc của mình, lại chạy đi quyến rũ bác sĩ Trình.
Hóa ra lại có chuyện như vậy, Diệp Thu Hàm nhớ lại chuyện hôm qua mình gặp Tiểu Phùng ở cửa phòng làm việc của Trình Sở Tiêu thì liền bừng tỉnh hiểu.
"Giải tán! Giải tán! Đều nhanh chóng đi làm việc đi!" Có người nhanh mắt phát hiện cửa phòng trạm y tá mở ra liền lập tức nhỏ giọng kêu lên.
Diệp Thu Hàm cũng nhìn sang, quả nhiên Tôn Địch sắc mặt âm trầm đi ra, đi theo phía sau cô là Phùng Lệ ánh mắt đỏ bừng lộ vẻ mới vừa khóc .
"Tất cả khoan đi đã, tôi có lời muốn nói!" Tôn Địch ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lại đều lui trở lại.
"Thu hàm, cô cũng đợi đã." Tôn địch cũng gọi Diệp Thu Hàm ở lại, nhưng mà giọng điệu cũng khác với mọi người còn lại.
Diệp Thu Hàm vốn muốn tránh, lúc này đành phải dừng bước lại, trong lòng buồn bực chuyện của Phùng Lệ có liên quan gì đến bản thân mình, tại sao phải bắt mình ở lại chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Diệp Thu Hàm đi đến phòng làm việc ở cuối hành làng, đây là khoa đặc biệt vì lấy lòng Trình Sở Tiêu mà chuẩn bị, lúc trước viện trưởng tìm người thiết kế mới đồng thời cũng áp dụng việc sửa lối vào để bảo vệ tài liệu, phỏng đoán nếu là Trình Sở Tiêu không đến vậy trong khoa tổn thất có thể lớn lắm.
Đứng ở trước phòng làm việc của Trình Sở Tiêu, Diệp Thu Hàm do dự một hồi, mặc dù cá nhân cô có thể ung dung tựa như đùa, nhưng thực sự một mình đối diện với vị đại thần này có lúc cũng không khỏi có chút nghiêm túc, hít thở sâu hai lần mới nâng lên tay gõ cửa.
Mới đầu cô cũng không dám dùng quá sức, sợ Trình Sở Tiêu cảm thấy mình không lễ phép, chẳng qua là gõ hai lần bên trong cũng không có trả lời nên cô không thể làm gì khác hơn là gõ mạnh một lần, lần này mới nghe có người nói: "Vào đi."
Diệp Thu Hàm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trình Sở Tiêu đang ngồi ở phía bàn làm việc nói chuyện điện thoại, thấy mình đi vào liền chỉ chỉ bên ghế sofa tỏ ý cô qua bên kia đợi .
Diệp Thu Hàm gật đầu một cái đi tới chọn chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống.
Thật là thoải mái, sau khi ngồi xuống Diệp Thu Hàm ngắm nhìn bốn phía, cô phỏng đoán căn phòng làm việc này hẳn quả thật giống như mọi người truyền, là khoa trong dùng tờ chi phiếu trống, trong nhà mình kinh doanh cho nên cô coi như có chút kiến thức, đồ đạc trong phòng này nhìn bề ngoài đều là màu sắc giản dị rất không dễ thấy, thật ra thì tất cả đều là thứ tinh xảo, một sự thật khiêm tốn thì đó là xa hoa, cũng giống như chiếc sofa cô đang ngồi, mặc dù điều kiện gia đình mình cũng không tệ lắm nhưng hồi đó ba mẹ đều phải do dự một vài ngày mới hạ quyết tâm mua.
Nhìn đồ trang trí trưng bày xung quang xong Diệp Thu Hàm bắt đầu tận lực không dấu vết quan sát xem Trình Sở Tiêu mặt mũi ra sao, đối phương còn đang nói điện thoại nhưng một câu cô cũng nghe không hiểu, Trình Sở Tiêu nói khẳng định không phải tiếng Anh, nếu không cô ít nhiều hẳn có thể nghe hiểu một ít.
Dáng dấp thật là không tệ, Diệp Thu Hàm phát hiện đường nét gương mặt Trình Sở Tiêu thực sự rất sâu, nhìn nghiêng quả thật rất thu hút, màu da cũng tương đối trắng làm cho người ta có cảm giác rất sạch sẻ thoải mái.
Khoảng năm phút sau Trình Sở Tiêu cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống ,đứng lên liền đi sang phía khu nghỉ ngơi.
"Xin lỗi, để cho cô đợi lâu." Trình Sở Tiêu nói tuy là lời khách khí nhưng giọng rất hờ hững, giọng điệu cũng không có gì lên xuống .
Liếc nhìn Trình Sở Tiêu ngồi vào vị trí đối diện mình, Diệp Thu Hàm hấp tấp nói: "Không sao, không sao! Bác sĩ Trình, xin chào, tôi là Diệp Thu Hàm, Lý chủ nhiệm sợ anh ở khách sạn không thuận tiện lắm, cho nên bảo tôi tới giúp ngài thuê nhà, ngày mai tôi sẽ đi xem phòng ốc ngài có có yêu cầu gì cứ nói với tôi."
"Giáo sư Lý đã nói chuyện này với tôi rồi, bênh cạnh khách sạn quả thật có chút ồn ào, vậy thì phiền cô rồi, tôi chỉ muốn chổ ở an toàn, sạch sẽ, an tĩnh là được."
An tĩnh thì dễ còn thoải mái thì có chút khó, cái này thì giống như mời người khác ăn cơm, hỏi đối phương muốn ăn gì, đối phương trả lời “tùy thích” gây khó dễ, suy nghĩ của cá nhân mỗi người không giống nhau, cách hiểu đối với độ tiêu chuẩn thoải mái cũng không giống nhau, dựa theo khí chất của vị bác sĩ này thì phỏng đoán chất lượng cuộc sống cũng không thể xem thường được.
Đang do dự không biết có nên hỏi thêm thời gian cụ thể hay không, Trình Sở Tiêu lại nói: "Cô không cần cảm thấy khó, chỉ cần phạm vi xung quanh yên tĩnh là được.”
Diệp Thu Hàm có chút ngạc nhiên với sự nhạy bén này của Trình Sở Tiêu, không kiềm được cười nói: “Vậy thì cám ơn anh, cứ như vậy tôi có thể giảm bớt đi nhiều chuyện rồi.”
Trên mặt Trình Sở Tiêu vẫn là không có biểu cảm gì, Giọng điệu không có bất cứ thay đổi gì, vẫn kiểu lạnh lùng : "Cô là bác sĩ trị liệu ?"
"Tôi là bác sĩ thường trú, làm việc ở trong bệnh viện đã hơn ba năm, nửa năm sau là có thể trở thành chính thức."
Diệp Thu Hàm làm một bài giới thiệu bản thân giống như báo cáo công việc với Trình Sở Tiêu, sau đó cũng không biết nên làm thế nào để tiếp tục, hơn nửa nhìn dáng dấp Trình Sở Tiêu giống như là căn bản không có nghe cô đang nói cái gì, chờ mình vừa dứt lời liền cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.
Lần này Diệp Thu Hàm mới có cơ hội nhìn rõ dung mạo của vị bác sĩ này, đoán chừng Trình Sở Tiêu thật có thể là con lai, sống mũi cao thẳng tắp, đặc biệt là cặp mắt kia hốc mắt rất sâu, hai đường lông mày đậm cùng hốc mắt cách nhau rất gần, hơn nửa cặp mắt của anh ta có thể nói là đôi mắt đẹp nhất Diệp Thu Hàm từng nhìn thấy, nhìn qua đôi mắt này Diệp Thu Hàm mới hiểu chân lý sâu sắc mà các tác phẩm văn học hay miêu tả, nhất là khi Trình Sở Tiêu rủ mắt xuống trong nháy mắt để lộ lông mi thật dài càng làm cho cô hâm mộ không thôi.
Nếu như Trình Sở Tiêu là con lai thật thì dáng dấp cũng khác hơn rất nhiều, bởi vì mắt anh ta không những không phải là màu đen, da cũng không sần sùi giống như người ngoại quốc, ngược lại còn rất nhẵn bóng, hoàn toàn không nhìn ra là người ba mươi tuổi, người này dựa theo cách ăn mặc của Châu Âu mà nói vậy quả thật sẽ toát ra khí chất một hoàng tử anh tuấn.
Trong đầu Diệp Thu Hàm đang ảo tưởng hình dạng Trình Sở Tiêu sau khi thay áo quần, trong lúc vô tình ngẩng lên phát hiện đối phương cũng đang đang nhìn mình chằm chằm, cô bị dọa liền lập tức giải thích: "Thật xin lỗi bác sĩ Trình, tôi vì cảm thấy anh có chút giống con lai nên..."
"Bà ngoại tôi là người Đức, ông ngoại là người Trung quốc, bố tôi chính là người Mỹ gốc Hoa. Tôi cho là bác sĩ khoa tim mạch đều rất bận bịu, đặc biệt là bác sĩ trị liệu hẳn sẽ bận rộn hơn."
Đây chính là cảm thấy mình làm phiền?
Khó trách nhìn đồng hồ, mình còn ngốc ngếch không nhận ra ngươi ta có ý đuổi khách!
Nhưng mà vị bác sĩ Trình này thật đúng là được ông trời quá ưu ái rồi, những thiên tài bình thường nếu như đã có được bộ não tuyệt đối thông minh như vậy thì thường tướng mạo cũng rất bình thường, nhưng con người này không giống như vẻ đẹp hoàn mỹ bình thường, có thể nói là phù hợp với tiêu chuẩn thế giới, còn nhớ thầy giáo trung học từng đề cập tới vẻ đẹp của con lai Âu Á thật đúng được thế gới công nhận, xác suất sinh ra trai xinh gái đẹp toàn 98 % trở lên, chuyện tốt như vậy có thể nói là anh ta cũng có một phần đi!
Diệp Thu Hàm có chút lúng túng đứng dậy: “Thực sự rất bận rộn, vậy tôi đi ra ngoài trước, chờ tôi đi tìm nhà xong tôi dẫn ngài đi xem một chút."
Trình Sở Tiêu gật đầu một cái, sau đó cũng đứng lên xoay người trở lại bàn làm việc.
Diệp Thu Hàm mặt xám xịt bước ra cửa, vừa mở cửa thiếu chút nữa đụng vào người khác, thật đúng làm cô sợ hết hồn.
"Bác sĩ Diệp, cô cũng ở đây à ?"
Diệp Thu Hàm lúc này mới thấy rõ người bên ngoài là y tá Phùng Lệ, vì vậy cười một cái nói: "Tôi có chút việc muốn cùng bác sĩ Trình thương lượng, cô vào đi ."
Phùng lệ nhìn Diệp Thu Hàm cũng cười cười, sau đó chờ cô đi xa mới bước vào phòng làm việc của Trình Sở Tiêu .
Diệp Thu Hàm vừa đi vừa cảm thấy ánh mắt Phùng Lệ vừa rồi nhìn mình có chút không giống bình thường, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, còn có một đống chuyện lớn đang chờ cô đi làm.
Tan làm Diệp Thu Hàm đi lầu tám tìm Trương Diệu Thần, cô nghĩ nếu như ngày mai đã không thực hiện được kế hoạch thì tối nay nhất định cùng Trương Diệu Thân ăn một bữa cơm, nếu không ngày mốt mình lại phải trực, tìm thời gian gặp nhau có thể lại rất khó khăn.
"Anh không đi được, tối nay phải trực đến mười giờ, em đưa một phần cơm đến đây đi." Trương Diệu Thân gượng cười, trên mặt thần sắc cũng rất mệt mỏi.
Diệp Thu Hàm cau mày: "Anh không phải đã trực 24 tiếng rồi, làm sao tối nay còn phải trực đến mười giờ, chẳng lẽ muốn anh trực luôn 36 tiếng mới chịu!"
"Có thể tính là 36 tiếng à, nhưng mà dù gì trực xong cũng có thể nghỉ 2 ngày liên tiếp, vốn định ngày mai có thể cùng em đi dạo không ngờ lãnh đạo phía anh lại giao cho anh việc này. Mạng hai chúng ta thật khổ, rõ ràng ở một đơn vị hơn nữa một người lầu trên một người lầu dưới, kết quả đừng nói đến ngày ngày gặp mặt, đến thỉnh thoảng gặp mặt cùng nhau ăn bữa cơm cũng không làm được.”
Diệp Thu Hàm chỉ muốn an ủi Trương Diệu Thân vài câu thì có người mở cửa đi vào, đó chính là bác sĩ điều trị của Trương Diệu Thần – Vương Đằng Đạt .
"Ấy, tiểu Diệp tới rồi, tan làm rồi à, cô cùng tiểu Trương ngày ngày gặp mặt con chưa đủ yên tâm hay sao, có cần thiết phải chạy xuống đây nhìn một chút không chứ. Bác sĩ Trình tới bộ phận thứ nhất của khoa chúng ta rồi, cô nhất định học được không ít thứ rồi chứ gì?" Vương Đằng Đạt vừa mở cửa liền mở ra giọng đùa giỡn, chẳng qua giọng điệu có chút chua ngoa.
Đối với lời nói như thế này của Vương Đằng Đạt, Diệp Thu Hàm chỉ cười một tiếng không nói gì, trong đầu nghĩ không nói gì không phải bản thân không đủ tư cách theo bác sĩ Trình học tập mà vì người ta hôm nay mới vừa đến bộ phận thứ nhất thì có thể học được cái gì chứ! Trương Diệu Thân thì có chút tức giận, lấy đâu ra thời gian cùng Thu Hàm ngày gặp mặt cơ chứ, cái tên Vương Đằng Đạt này chính là thiếu dạy dỗ!
Vương Đằng Đạt tự nhiên cũng nhìn ra Trương Diệu Thân không vui, không kiềm được hừ một tiếng: "Tiểu Trương cậu đừng trách lão Đại này xen vào việc của người khác, khoa tim mạch không thể so với những khoa khác, xảy ra chuyện gì chính là tìm một đường sống cũng không ra đâu, cậu mặc dù có năng lực nhưng cũng không thể suốt ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương, nếu không sẽ làm lỡ tiền đồ của chính cậu đấy."
Trương Diệu Thân lần này càng tức hơn, vừa muốn phản bác lại bị Diệp Thu Hàm ngăn lại .
“Anh Vương, anh nói quá đúng rồi, Diệu Thân bình thường cũng thường nói với tôi sự giúp đỡ của anh đối với anh ấy là rất lớn, còn thường xuyên đốc thúc Diệu Thân học tập, tôi lên chính là muốn cùng cậu ấy nói vài câu, bây giờ phải đi rồi."
Trương Diệu Thân không chịu được: "Sao em phải đi, em lúc tan làm mới lên đây, anh cũng đang trong giờ nghỉ, đây là thời gian riêng tư của chúng ta, tại sao lại không được nói chuyện?"
Vương Đằng Đạt vốn là nghe xong lời của Diệp Thu Hàm đã lộ ra vẻ mặt vui vẻ, kết quả nhìn bộ dạng của Trương Diệu Thân Lúc này liền lập tức trừng mắt lên: "Làm sao, cậu còn không hài lòng? cậu đi ra ngoài tùy tiện tìm một người hỏi một chút, nhìn xem khoa tim mạch có ai có thời gian riêng tư, chẳng lẽ bệnh nhân bên kia tim ngừng đập cũng phải chờ Trương Diệu Thần cậu cơm nước xong mới đi cấp cứu sao!"
Diệp Thu Hàm nhanh chóng đẩy Trương Diệu Thân đi, rõ ràng không có chuyện gì lớn, chỉ là để cho Vương Đằng Đạt đâm chọc vài câu như chó đánh rắm, hà cớ gì Trương Diệu Thân hết lần này đến lần khác phải cùng hắn tranh đúng sai làm gì, tiếp tục như vậy sau này không phải càng không có cơ hội vào phòng giải phẫu học hỏi sao!
Tuy nói khoa tim mạch so với những khoa khác khổ cực rất nhiều, người thì chỉ một nhưng công việc lại như của hai người, nhưng có thể đi vào phòng giải phẫu đặc biệt là có cơ hội đi theo giáo sư làm đại phẫu có thể nói là cơ hội phải tranh giành mới có, hơn nữa trong khoa mọi người đều bận cũng không kém Trương Diệu Thân ngày hôm nay, ở đây thứ không thể thiếu đó chính là người tài giỏi, huống chi Trương Diệu Thân chẳng qua là một thạc sĩ nghiên cứu sinh thì càng không có ưu thế gì có thể nói.
May là lúc này trong phòng làm việc không có ai, Diệp Thu Hàm đành nghĩ vài lời nói tốt cho Vương Đằng Đạt thông cảm mới được, đầu tiên muốn Trương Diệu Thân xin lỗi Vương Đằng Đạt, kết quả lại có người đi vào.
"Mọi người ở đây làm gì vậy?"
Ba người nhìn người vừa bước vào đều lập tức đứng dậy, không đợi cho Trương Diệu Thân và Thu Hàm lên tiếng, Vương Đằng Đạt hấp tấp nói: "Viện trưởng, mới vừa rồi bởi vì chuyện công việc mà tôi nói tiểu Trương mấy câu, khuyên cậu ấy ở trong khoa nên chú ý một chút, đừng chỉ quan tâm chuyện yêu đương, vậy mà cậu ta liền có chút tư thù."
Vẫn là lời nói đó, nhưng mà qua cách diễn đạt của Vương Đằng liền biến đổi đi rất nhiều.
Trương Diệu Thân liếc nhìn Vương Đằng Đạt một cái, mím môi không lên tiếng, ở trước mặt Trần Thụ An vẫn tỏ ra rất kiềm chế .
Trần Thụ An cười: "Tôi cứ nghĩ là là đại sự gì. Tiểu Trương a, bác sĩ Vương nói như vậy là cũng muốn tốt cho cậu, dĩ nhiên chuyện hôn nhân đại sự của một người cũng là đại sự, đều không thể chậm trễ là đúng rồi, nhưng mà Tiểu Diệp vẫn còn có rất nhiều cơ hội cùng bác sĩ Trình học tập, cậu không nổ lực thì không chừng lại bị bỏ lại phía sau đó, đến lúc đó thì không dễ chịu đâu."
Diệp Thu Hàm không biết làm sao chỉ biết thở dài, rốt cuộc có phải là bởi vì Trình Sở Tiêu đi đến bộ phận thứ nhất làm cho Giáo sư Trần cũng quá kich động rồi không đây.
"Vâng, viện trưởng, tôi biết rồi." Trương Diệu Thân chỉ có thể đáp lại như vậy
Trần Thụ An gật đầu nói tiếp: "Bên bộ phận thứ nhất cho người qua bảo bác sĩ Trình sẽ đi khám bệnh vào tuần tiếp theo, thuận tiện chỉ giáo cho mọi người một chút, cô và tiểu Tôn cùng tôi qua đó xem sao, nếu như thật sự học được y thuật giải phẫu gì đó thì coi như các cậu gặp may rồi."
"Chủ nhiệm, chủ nhiệm, tôi có thể cùng đi không?" Vương Đằng Đạt lập tức đem chuyện mới vừa rồi vứt qua một bên, mặt dày lấy lòng Trần Thụ An.
Trần Thu An suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Chẳng qua là kiểm tra bệnh thông thường, tôi muốn để cho người trẻ tuổi như bọn họ đi học được thêm kiến thức, nếu như cậu muốn đi thì cùng đi."
"Cảm ơn chủ nhiệm tôi còn muốn cùng ngài bàn bạc thuốc dùng của bệnh nhân một chút..."
Vương Đằng Đạt vừa nói vừa vui vẻ theo Trần Thụ An ra phòng làm việc, Diệp Thu Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà chủ nhiệm Trần giảng hòa nếu không cô thật không biết nên làm gì bây giờ.
“Anh sau này hay là bớt cùng bác sĩ Vương xảy ra xung đột đi?"
Trương Diệu Thân cũng rất không biết làm sao: "Nếu là hắn ta làm khó anh, anh cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng ngay cả em hắn cũng lôi vào để châm chọc anh thực sự không thể nhẫn."
Diệp Thu Hàm nghe không ngừng cười: "Em biết anh yêu em, nhưng mà em cũng không phải người dễ dàng ức hiếp, tuần tới bác sĩ Trình đi khám bệnh không biết chủ nhiệm có để em đi theo học không."
"Có cái gì tốt để học chứ, khoa tim mạch dựa vào nhiều năm thực hành cùng kinh nghiệm lấy đâu ra nhân tài, anh thấy bác sĩ Trình đó chẳng qua chỉ là thông minh hơn người khác một chút đồng thời trên thực tế có chút tiếng tăm, khoa chúng ta quá coi trọng cậu ta rồi." Trương Diệu Thân đối với việc hai khoa tranh giành việc bác sĩ Trình đến giao lưu có chút xem thường.
"Anh ta nổi tiếng như vậy chắc hẳn có cái hơn người, từ từ xem đi, em đi mua cơm cho anh trước sau đó liền trực tiếp về nhà."
Trương Diệu Thân ôm lấy Diệp Thu Hàm: "Em đừng qua lại nhiều lần, anh cùng em xuống căn tin ăn chút đồ là được rồi."
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đến lầu một đợi Thu hàm ra khỏi cổng bệnh viện xong Trương Diệu Thân mới đến phòng ăn. Diệp Thu Hàm muốn trước tiên đi nhà chú hai đưa tiền, kết quả là không những bị chú hai giữ lại ăn cơm ngay một đồng tiền trong phong thư cũng không nhận .
"Cháu một tháng liền kiếm được ít tiền như vậy, số tiền này cháu giữ lại mua chút thích đồ đi." Thím Hai trực tiếp đem phong thư bỏ lại trong túi xách của Diêp Thu Hàm .
Biết chú Hai thím Hai căn bản không quan tâm chút tiền này, từ nhỏ đến lớn đều đối xử với mình tốt như vậy, cho nên Diệp Thu Hàm cười hì hì cũng không từ chối nữa .
"Thu hàm à, chú Hai mặc dù không thích ba cháu và hai đứa em họ của cháu làm kinh doanh, nhưng cách bọn họ đối nhân xử thế cháu vẫn nên tham khảo, ở đơn vị muốn có quan hệ tốt cùng những đồng nghiệp khác, học tập cũng không thể buông lỏng, nghề thầy thuốc này chính là chăm chỉ học tới già." Diệp Chi Lâm dặn dò cháu gái .
"Chú Hai, chú yên tâm đi, cha mẹ cháu cũng thường xuyên nói như vậy, cháu đều nhớ, chủ nhiệm cùng y tá trưởng cũng đối với cháu không tệ." Bởi vì nhà làm kinh doanh, cho nên Diệp Thu Hàm thành thục không ít cách người khác nói chuyện đối nhân xử thế.
"Vậy thì tốt, nhưng mà chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ có chuyện, nếu là có người gây khó dễ cho cháu, chú Hai nhất định vì cháu ra mặt." Diệp Chi Lâm rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ cháu gái bị quá nhiều ấm ức .
" Ông bớt nói vài câu đi, Thu Hàm đứa nhỏ này đã đủ hiểu chuyện rồi, không dễ dàng tới một lần còn không để cho nó ăn cơm à." Thím Hai liếc nhìn Diệp Chi Lâm một cái, sau đó lại gắp cho Diệp Thu Hàm chút thức ăn, Diệp Thu Hàm thì chỉ cười không nói gì chỉ cắm đầu vào ăn.
Thứ hai đi làm, Diệp Thu Hàm cầm một số địa chỉ môi giới cùng số điện thoại tối qua tìm được trên mạng chuẩn bị đi xem, ra khỏi thang máy đi qua trạm y tá chỉ thấy mấy y tá đều ở đây nhỏ giọng thảo luận cái gì đó .
"Các cô làm sao đều đứng hết ở đây, không sợ bị Tôn tỷ nhìn thấy à?" Diệp Thu Hàm cười hỏi một câu.
Y tá Trần Văn kéo Diệp Thu Hàm qua một bên: "Y tá trưởng mới không rãnh quản chúng tôi, một cô Phùng Lệ đã đủ làm cô ấy bận rộn rồi." cô vừa nói xong mấy các y tá khác cũng cười theo, bởi vì Diêp Thu Hàm cũng thường xuyên mang sữa đến cho trạm y tá nên mọi người ở đây cũng không khách khí .
" Phùng Lệ làm sao?" Diệp Thu Hàm đối với cái cô công chúa nhỏ mới tới nửa năm này ấn tượng không ít.
"Thế nào? Người ta lòng đầy mưu kế, ngày hôm qua rõ ràng lại chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Trình nịnh bợ, kết quả là bị y tá trưởng bắt được, đáng đời số cô ta xui xẻo, không xem lại thân phận của mình, suốt ngày không lo làm tốt việc của mình, lại chạy đi quyến rũ bác sĩ Trình.
Hóa ra lại có chuyện như vậy, Diệp Thu Hàm nhớ lại chuyện hôm qua mình gặp Tiểu Phùng ở cửa phòng làm việc của Trình Sở Tiêu thì liền bừng tỉnh hiểu.
"Giải tán! Giải tán! Đều nhanh chóng đi làm việc đi!" Có người nhanh mắt phát hiện cửa phòng trạm y tá mở ra liền lập tức nhỏ giọng kêu lên.
Diệp Thu Hàm cũng nhìn sang, quả nhiên Tôn Địch sắc mặt âm trầm đi ra, đi theo phía sau cô là Phùng Lệ ánh mắt đỏ bừng lộ vẻ mới vừa khóc .
"Tất cả khoan đi đã, tôi có lời muốn nói!" Tôn Địch ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lại đều lui trở lại.
"Thu hàm, cô cũng đợi đã." Tôn địch cũng gọi Diệp Thu Hàm ở lại, nhưng mà giọng điệu cũng khác với mọi người còn lại.
Diệp Thu Hàm vốn muốn tránh, lúc này đành phải dừng bước lại, trong lòng buồn bực chuyện của Phùng Lệ có liên quan gì đến bản thân mình, tại sao phải bắt mình ở lại chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com