Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-58
Chương 58
Diệp Thu Hàm nhìn thấy Trình Sở Tiêu bước lại gần càng vui vẻ bước đi về phía anh ta, Trình Sở Tiêu thì dừng lại ngay chỗ đó cũng cười đợi Diệp Thu Hàm bước qua, sau đó hỏi cô: “Sáng sớm đã bận như thế, buổi trưa có thích ăn gì không?”
Diệp Thu Hàm lắc đầu: “Ăn cái gì đó cũng được vậy, chắc là cũng chẳng có nhiều thời gian,”
Nói xong rồi lại chỉ về phía Tương Phương Hiên đang ở phía sau mình: “ Vị này là Tương Phương Hiên, là em gái của bệnh nhân mà bác sĩ Châu giới thiệu, cô ấy đến đây là muốn cùng anh bàn về tình hình của anh trai cô ấy Tương Phương Hoành.”
“Bác sĩ Trình, chào anh.”
Tương Phương Hiên tự nhiên thoải mái nhìn Trình Sở Tiêu và chìa tay ra, cô không ngờ Trình Sở Tiêu lại là nhân vật xuất xắc như vậy, mấy năm gần đây rất ít người có thể dựa vào ngoại hình mà có thể khiến cô đánh giá cao, huống hồ năng lực của người đàn ông này cũng xuất sắc không kém vậy!
Trình Sở Tiêu sau khi nghe Diệp Thu Hàm giới thiệu Tương Phương Hiên thì khuôn mặt vui vẻ nhạt dần xuống, chỉ đối với cô gái mặc quân phục nhìn thêm mấy cái.
Đợi đến khi Tương Phương Hiên chìa tay ra, anh ta chỉ lịch sự nhẹ nhàng bắt tay một cái rồi muốn buông ra
Nhưng không ngờ Tương Phương Hiên lúc đó lại đột nhiên dùng lực nắm chặt lấy tay anh ta, biểu hiện của Trình Sở Tiêu chẳng có gì thay đổi chỉ giả vờ như đang làm động tác lật tay đơn giản liền cực kỳ thoải mái rút tay ra khỏi bàn tay của cô tay.
Tương Phương Hiên cười càng diễm lệ hơn, cô nếu như nhìn không nhầm , trong khí chất nho nhã và biểu hiện lạnh lùng của anh ta nhất định cất giấu một cao thủ đấu trường, bản thân cô luyện tập võ thuật quyền anh nhiều năm như vậy tất nhiên trong lòng sẽ đoán ra được, Trình Sở Tiêu là người đàn ông hoàn toàn có tư cách có thể sánh vai cùng mình.
Trình Sở Tiêu thu tay về đứng bên cạnh Diệp Thu Hàm lạnh lùng nhìn Tương Phương Hiên: “Tôi vẫn chưa được nhìn thấy người bệnh, đợi sau khi anh cô đến khám tôi tự khắc sẽ có những bàn bạc trước khi phẫu thuật diễn ra với người nhà bệnh nhân, bây giờ tôi cũng chẳng có gì để nói.”
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ đưa anh trai đến, bố mẹ tôi nhanh nhất cũng mười mấy ngày nữa mới quay về, vì thế tạm thời chỉ có một mình tôi là người nhà ở đây.” Tương Phương Hiên không hề để ý thái độ lạnh lùng của Trình Sở Tiêu, trong ánh mắt ngược lại càng để lộ sự chiêm ngưỡng.
Trình Sở Tiêu căn bản không nghe Tương Phương Hiên đã nói những gì, anh ta vòng tay qua vai Diệp Thu Hàm nói : “Trưa nay anh đến tìm em, cho dù em chỉ có thời gian 10 phút anh cũng phải xem em thật sự ăn cơm mới được.”
Diệp Thu Hàm chỉ đành gật đầu : “ Được rồi.” Từ khi cô là bác sĩ trưởng khoa nội trú, một ngày ba bữa cơm của cô đều được Trình Sở Tiêu đặc biệt quan tâm, có khi cô muốn nhịn đi một bữa ăn ít lại đi một chút cũng không được, có điều cô mặc dù khuôn mặt như kiểu không có cách gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào ấm áp.
Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm trả lời rồi lúc này mới vui vẻ đi về phòng làm việc của mình.
“Bác sĩ Trình là bạn trai cô à?” nhìn thấy thái độ của Trình Sở Tiêu đối với Diệp Thu Hàm, Tương Phương Hiên trực tiếp hỏi
Diệp Thu Hàm vốn dĩ không muốn nói nhiều với một người lạ như Tương Phương Hiên, nhưng một là bản thân cô đối với cô ta cũng có ấn tượng tốt, hai là cô ta thông qua sự giới thiệu của bác sĩ Châu mà đến, có kiểu quan hệ như thế này cũng không ngại với cô ấy nữa, thể là suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hai chúng tôi ở cùng nhau vẫn chưa được nửa tháng, vì thế cũng chưa công khai.”
Tương Phương Hiên nghe xong câu nói đó liền nhìn Diệp Thu Hàm từ đầu đến chân, tạm thời không hiểu nổi một người con gái bình thường như vậy tại sao có thể lọt vào mắt người lạnh lùng mạnh mẽ như Trình Sở Tiêu cơ chứ.
“Bác sĩ Diệp, hôm nay rất cảm ơn cô đã giúp đỡ, ngày mai tôi sẽ đưa anh trai đến làm thủ tục nhập viện, bây giờ không làm phiền cô nữa, dù sao sau này còn gặp nhau nhiều mà.” Tương Phương Hiên lịch sự cảm ơn Diệp Thu Hàm, sau đó bước từng bước chắc nịch rời đi.
Diệp Thu Hàm nán lại có chút ngưỡng mộ nhìn bóng của Tương Phương Hiên, người quân nhân này không giống như những người bình thường khác, tư thế đứng nhìn người khác và những bước đi dũng cảm phối hợp cùng bộ quân phục thật sự quá khí chất, những động tác kia nhìn là biết đó là kết quả của việc tập luyện lâu dài, không phải học ngày một ngày hai là có được.
Sắp bắt đầu cuộc họp trưa nay của khoa rồi, điều khiến Diệp Thu Hàm bất ngờ là cuộc họp lần này hai phòng khoa của khoa tim mạch sẽ cùng nhau họp, hơn nữa viện trưởng Phương Dục Hóa cũng tham gia.
Có chuyện gì quan trọng đến mức cả viện trưởng cũng đích thân qua đây thế? Diệp Thu Hàm tò mò nghĩ, đồng thời cũng vì phải làm công tác báo cáo mà cảm thấy hồi hộp.
Đợi sau khi hội nghị bắt đầu, đầu tiên là viện trưởng Phương Dục Hóa phát biểu, nội dung phát biểu lại khiến cô ngạc nhiên, thì ra lần họp này là vì anh trai của Tương phương Hiên Tương Phương Hoành mà tổ chức.
Viện trưởng cùng hai chủ nhiệm khoa cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng phải cố gắng để lần phẫu thuật này của Tương Phương Hoành thành công viên mãn, hơn nữa hai khoa phải thành lập ra một đoàn chuyên đặc biệt làm công việc chăm sóc cho Tương Phương Hoành trong thời gian ở bệnh viện cho đến khi anh ta khỏe mạnh xuất viện.
Diệp Thu Hàm hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói của lãnh đạo, đó chĩnh là lần phẫu thuật này chỉ được phép thành công không được phép thất bại, lần này áp lực không hề nhỏ rồi.
Sau khi mấy vị lãnh đạo phát biểu xong, Lý Văn Đông lại kêu Diệp Thu Hàm đem công việc tuần trước tổng kết lại.
“Tiểu Hàm, lần phẫu thuật này của Tương Phương Hoành mặc dù rút hết sức mạnh gân cốt của khoa ra nhưng tốt nhất vẫn nên để bác sĩ Trình mổ chính vẫn chắc chắn hơn, cô là bác sĩ trưởng khoa nội trú đợi lát nữa đi sắp xếp chuyện này nhé, nhất định phải để bác sĩ Trình chú ý nhiều hơn vào chuyện này, bác sĩ mà chữa bệnh cứu người là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác đều là thứ yếu.” đợi Diệp Thu Hàm báo cáo xong Lý Văn Đông liền bố trí nhiệm vụ cho cô.
Bọn họ tất nhiên không biết được Trình Sở Tiêu đã đồng ý thỉnh cầu của Châu Tố Khởi, chỉ là cho rằng từ những thái độ thân thiết của Trình Sở Tiêu đối với Diệp Thu Hàm thì nếu muốn thuyết phục Trình Sở Tiêu đảm nhận bác sĩ mổ chính, chỉ có thể là Thu Hàm nói mới có thể nắm chắc được mấy phần.
Diệp Thu Hàm bởi vì không rõ Trình Sở Tiêu có muốn để lộ mối quan hệ giữa anh ta với Châu Tố Khởi hay không, cũng không biết Châu Tố Khởi có muốn công khai chuyện cô ta vì Tương Phương Hoành mà nhờ Trình Sở Tiêu giúp đỡ, vì thế sớm đã biết chuyện Trình Sở Tiêu đồng ý vì Tương Phương Hoành làm bác sỹ mổ chính nhưng cô cũng không nói ra trước hội nghị.
Buổi trưa khi đi ăn cơm cùng Trình Sở Tiêu Diệp Thu Hàm có nhắc đến chuyện này, Trình Sở Tiêu tỏ ra không quá quan tâm : “Anh chỉ giúp Tố Khởi, còn những chuyện còn lại không liên quan gì đến anh, anh đối với mỗi bệnh nhân đều cật lực cứu chữa, chiều nay em nói với chủ nhiệm Lý anh đồng ý ca phẫu thuật lần này, cũng không cần phải giải thích thêm nữa, có điều họ không nói để em gia nhập vào đội phẫu thuật, sau này anh cũng sẽ đề xuất yêu cầu đó.’
Diệp Thu Hàm cười cảm động : “Cảm ơn anh.”
“Không cần nói lời cảm ơn với anh, anh chỉ muốn ở cùng bên em nhiều hơn. Còn có một chuyện em cần chú ý, ngày mai anh em họ Tương đến đây, em cố gắng đừng tiếp xúc nhiều với họ.”
“Tương Phương Hiên cũng không thể tiếp xúc?” Tương Phương Hoằng tâm lý có vấn đề ít tiếp xúc cô có thể hiểu được, nhưng cô gái cởi mở như Tương Phương Hiên tại sao lại cần trốn tránh, Diệp Thu Hàm có chút không hiểu ý nghĩa câu nói của Trình Sở Tiêu.
Trình Sở Tiêu không thể nói anh ta nhìn ra Tương Phương Hiên có hứng thú với mình, bởi vì mối quan hệ cuả Diệp Thu Hàm vừa mới bắt đầu, đang trong giai đoạn chưa ổn định, Trương Diệu Thân vẫn chưa có ý định từ bỏ, nếu như lúc này lại xuất hiện thêm một Tương Phương Hiên nữa, vậy Diệp Thu Hàm sẽ lập tức tránh né mình, vì thế có những chuyện vẫn để anh ta tự giải quyết thì hay hơn.
“Anh thì cảm thấy trước khi chưa chắc chắn gia đình họ có bệnh di truyền hay không thì tốt nhất nên tránh né vẫn an toàn hơn, hơn nữa Tương Phương Hoành có tiền sử tiền án, thân phận lại đặc biệt một khi xảy ra chuyện thì rất rắc rối.” Lý do của Trình Sở Tiêu rất thuyết phục.
Diệp Thu Hàm cảm thấy Trình Sở Tiêu nói rất đúng, lần này cô trong đoàn phẫu thuật chỉ qua là làm việc vặt, cô chỉ cần làm hậu thuẫn sau những nhân viên cần cù là được rồi, nếu không ngộ nhỡ câu nói nào của cô chọc tức khiến người ta không vui vẻ thì thật xui xẻo rồi, do đó liền cười gật đầu : “Em nghe anh vậy.”
“Cô gái ngoan, anh hi vọng em mãi mãi đều có thể làm như thế này.”
Trình Sở Tiêu nói rồi gắp một miếng thức ăn đặt trên miệng Diệp Thu Hàm, Diệp Thu Hàm mở miệng ăn vào bên trong, phải thừa nhận rằng những lời như vậy nhưng nói ra từ miệng Trình Sở Tiêu đều khiến cô cảm thấy ngọt ngào, còn biểu hiện của Trương Diệu Thân lại khiến cô luôn cảm thấy phản cảm,
Ngày hôm đó trước khi tan làm Diệp Thu hàm báo cáo chủ nhiệm Lý Trình Sở Tiêu đã đồng ý chuyện làm bác sĩ mổ chính, chủ nhiệm Lý rất vui mừng liền báo cáo ngay tình hình với viện trưởng, sau đó lại yêu cầu Diệp Thu Hàm tối nay phải làm tốt công tác chuẩn bị, bao gồm các việc như quá trình nhập viện ngày mai của Tương Phương Hoành, bác sĩ giường bệnh, y tá thay nhau trực ban đều không để xảy ra sai sót, sau khi sắp xếp xong , thời gian trước khi trực ban tối nay cô còn phải ghi chép những hạng mục câu hỏi cần hỏi Tương Phương Hoành vào vở, ví dụ như thói quen sinh hoạt, không ăn được những thứ gì.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Thu Hàm nhìn đồng hồ treo tường thấy Trình Sở Tiêu hôm nay đến sớm hơn thường ngày nửa tiếng đồng hồ, cô vui vẻ mở cửa, “Hôm nay sao lại đến sớm vậy?’ vừa nói xong rồi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa thì nụ cười trên môi vụt tắt.
Trương Diệu Thân đang đứng ngoài cửa cau có : “Em nói cái gì thế?”
“Chẳng có gì, tôi còn tưởng rằng là y tá giúp tôi mua cơm đến. Anh sao lại qua đây, tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Thu Hàm tuy rằng không đóng cửa lại nhưng giữ khoảng cách.
Trương Diệu Thân vốn dĩ không chú ý đến động tác nhỏ của Diệp Thu Hàm, anh ta quay người lại nhìn Diệp Thu Hàm rất nghiêm trọng mấy giây rồi mới nói : “Tối hôm nay anh trực ban, buổi trưa anh đi tìm em, Nhiệm Viễn nói em đang họp. Thu Hàm, nếu như anh không chủ động đến tìm em thì em chắc sẽ vĩnh viễn tránh mặt anh nhỉ? Em tự mình nói sau một tuần sẽ nói chuyện với anh, bây giờ thời gian qua rồi em lại vẫn trốn tránh anh.”
Diệp Thu Hàm không nói, tuần này cô quá bận rồi nên thật sự đã quên chuyện này.
“Xin lỗi, nhiều việc quá khiến tôi tạm thời nhớ nhớ quên quên, tôi xin lỗi.”
Trương Diệu Thân cười nhếch mép : “Em nói bận nhưng tôi cũng không biết công việc cụ thể của bác sĩ trưởng khoa nội trú là gì, hơn nữa cũng không có cơ hội đi tìm hiểu.”
Diệp Thu Hàm không ngờ Trương Diệu Thân lại mẫn cảm như vậy, chỉ đành chuyển chủ đề : “Nếu như bây giờ đều có thời gian rảnh, vậy thì đem mọi chuyện nói rõ ràng đi. Diệu Thân, chúng ta ở bên nhau 10 năm rồi, bây giờ xem lại thì đúng là chúng ta vẫn chưa hiểu hết về nhau, nếu như mọi chuyện đã phát sinh không thể quay lại được nữa, vậy thì chúng ta chia tay đi,”
“Đây là những gì em muốn nói ư? Thu Hàm, em cũng biết chúng ta ở bên nhau 10 năm rồi, vì thế anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm 10 năm này đâu, anh nghĩ rất nhiều cũng hiểu ra thực ra em có thể cùng Trình Sở Tiêu đến được bên nhau anh cũng cần gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Bởi vì anh biết anh ta có tình cảm với em, nhưng lại ôm mộng lợi dụng em kéo anh ta đến khoa thứ 2, còn quá đáng trách móc em như thế, có thể nói anh gián tiếp đem em đẩy về phía Trình Sở Tiêu, anh sai rồi! Vì thế mà không cần lo lắng anh có suy nghĩ oán trách hay ghét bỏ em, chỉ cần em quay về bên anh như trước, sẽ không có bất cứ thay đổi nào!”
Trương Diệu Thân nói khúc trước Diệp Thu Hàm còn cảm thấy cảm động, chỉ đến khi nghe thấy khúc sau tất cả những cảm động lại biến mất hoàn toàn rồi.
Cô im lặng để Trương Diệu Thân nói hết rồi mới nói một câu : “Anh có phải đã quên chuyện Lưu Tâm Ái rồi không.”
Trương Diệu Thân chỉ đành thở dài : “Thu Hàm, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh và cô ấy ở bên nhau chỉ qua là vì có thể chuyển đến khoa tim nội, hơn nữa chuyện này cũng sắp thành rồi, anh có thể bảo đảm với em sẽ không phát sinh thêm một mối quan hệ nào với nữa, được không?”
“Trương Diệu Thân, anh còn phải là người từng được giáo dục đàng hoàng không? Anh đối diện với hiện thực được không, hiện thực chính là hai người chúng ta đều quay lưng với tình cảm suốt 10 năm này, hơn nữa dù có thể nào chúng ta cũng không thể quay về kiểu trạng thái như trước được nữa rồi!”
“Chỉ cần trong tim chúng ta còn có nhau, vậy thì không phải quay lưng từ bỏ, người mà anh yêu từ trước đến nay chỉ có một. Thu Hàm, em đừng nói với anh, em đến trái tim cũng thay đổi rồi chứ?” Trương Diệu Thân hỏi xong liền nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Hàm.
Anh mắt Trường Diệu Thân có sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn không nổi nóng ra: “Anh thừa nhận Trình Sở Tiêu bất luận phương diện nào cũng mạnh hơn anh, nhưng em có thể bảo đảm anh ta sẽ kết hôn cùng em không? Người Mỹ bọn họ tính cách đều rất phóng khoáng, anh ta chỉ là muốn chơi đùa cùng em mà thôi, em đừng xem là thật. Thu Hàm, tục ngữ nói vợ chồng vẫn phải xứng đôi vừa lứa, em phải tin rằng không có bất kỳ ai có thể so sánh được với thời gian ở bên nhau 10 năm cuả chúng ta, em cho dù ở cạnh ai rồi cũng sẽ nhận ra không có ai phù hợp với em hơn là anh!”
“Anh nếu như đã nói xong thì về đi, chuyện của tôi tôi tự biết, bất luận tôi và Trình Sở Tiêu có thể đi được cùng nhau đến đâu, ít nhất bây giờ tôi cũng rất vui vẻ.” Diệp Thu Hàm không muốn tiếp tục nói những vô nghĩa như thế này nữa, cô không muốn cuối cùng cả hai người phải to tiếng mới giải quyết được vấn đề.
Trương Diệu Thân cuối cùng cũng không kìm chế nổi nữa, anh ta hít thở sâu một cái rồi cười lớn lên: “Thu Hàm, cô cho rằng cô có quyền chọn lựa ư……”
“Bác sĩ Trương, vẫn còn nhớ không lâu trước đây tôi mới nói anh không được đến gần Thu Hàm chứ, anh sao lại quên rồi?”
Câu nói của Trương Diệu Thân mới thốt ra được nửa đã bị Trình Sở Tiêu xong vào cắt lời.
Đầu tiên Trình Sở Tiêu nhìn thần sắc Diệp Thu Hàm, nhìn thấy cô vẫn bình thường mới nhìn về phía Trương Diệu Thân: “Anh nếu như cảm thấy tôi chỉ nói tùy tiện, vậy thì ngày mai tôi sẽ trực tiếp đi tìm viện trưởng Phương nói chuyện.”
“Vậy thì sao chứ? Anh cùng lắm cũng chỉ là một bác sĩ ngoại tuyển, viện trưởng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi xử lý bác sĩ chưa từng phạm qua bất kì một sai lầm nào, nếu anh mà muốn đặc quyền thì thật sự phải tìm ra chỗ sai.” mặc dù Trương Diệu Thân cũng rất sợ nắm đấm của Trình Sở Tiêu nhưng anh ta chưa hề làm gì cả, lường trước được Trình Sở Tiêu sẽ không thể làm được gì mình, vì thế lời nói cũng có phần uy hiếp.
Trình Sở Tiêu đặt cơm trên bàn, động tác rất chắc nịch, rồi lại đứng cạnh Diệp Thu Hàm đang có chút lo lắng kéo cô ngồi xuống trước bàn, chuyền đôi đũa cho cô và nhẹ nhàng nói : “Ăn cơm đi, không cần phải quan tâm những chuyện khác.”
Diệp Thu Hàm lấy đôi đũa, trong sự chú ý của Trình Sở Tiêu ăn lấy một miếng.
Trương Diệu Thân đứng cạnh bên nhìn toàn bộ sự việc tức giận bừng bừng hai tay nắm chặt lại. Lúc đó anh ta chỉ muốn xông đến và đánh gãy tay chân của Trình Sở Tiêu và muốn anh ta phải chịu nhục mà nếm đòn của mình.
Trình Sở Tiêu cứ thế nhìn Diệp Thu Hàm ăn mấy miếng rồi mới lạnh lùng lườm Trương Diệu Thân đang cực kỳ phẫn nộ với mình: “Nếu như tôi đồng ý trở thành nhân viên chính thức của bệnh viện, hoặc là tôi đồng ý làm bác sĩ chính thức của bệnh viện đồng thời tự nguyện hạ mức phí phẫu thuật xuống, anh cho rằng viện trưởng Phương sẽ chọn như thế nào ?”
Trương Diệu Thân cuối cùng vẫn sợ, nếu như Trình Sở Tiêu đưa ra điều kiện như vậy, thì bệnh viện sẽ vì giữ Trình Sở Tiêu ở lại mà hi sinh đi anh ta, đến lúc đó bản thân còn không biết sẽ bị phân đến chân trời góc bể nào.
Nhưng cứ uất ức như thế này mà rời đi thì anh ta thực sự không cam lòng, thế là lạnh lùng cười một tiếng : “Bác sĩ Trình, cho dù thiên tài như anh cũng không phải lúc naò cũng mọi sự như ý đâu.”
Nói xong câu ấy, Trương Diệu Thân đầu cũng không thèm quay lại cứ thế vội vã rời đi.
Diệp Thu Hàm vẫn cúi đầu ăn, trong lòng lại cứ nghĩ về câu nói mà lúc nãy Trương Diệu Thân chưa nói hết, anh ta muốn nói cho cô rằng cô có thể được chọn cái gì? Có phải chỉ bác sĩ trưởng khoa nội trú không, rốt cuộc anh ta biết được những gì?
Trình Sở Tiêu cũng quan sát được có chút biến đổi trên khuôn mặt Diệp Thu Hàm, anh ta cũng muốn biết trước khi anh ta bước vào Trương Diệu Thân và Diệp Thu Hàm đã nói những gì, và Diệp Thu Hàm có bị ảnh hưởng bởi những câu nói nói đó không, chỉ là lần này anh ta lại không thể nhìn ra được quá nhiều góc độ, nếu như bản thân nhìn không ra thì chắc là có vấn đề rồi.
“Thu Hàm, nếu như Trương Diệu Thân đã nói những gì khiến em phải hoài nghi, em có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, không cần phải tự mình đoán bừa, được chứ?” Trình Sở Tiêu tiếp tục dỗ dành nhẹ nhàng với mong muốn Diệp Thu Hàm đem mọi chuyện nói ra.
Nhưng Diệp Thu Hàm lại chỉ cười ha ha gật đầu đáp trả : “Em biết rồi.” sau đó thì cũng không nói gì nhiều nữa.
Trình Sở Tiêu cũng không quá để ý, anh ta tin chắc Trương Diệu Thân cũng không làm loạn chuyện gì quá đáng.
7 giờ sáng Ngày hôm sau toàn bộ lực lượng nòng cốt của hai khoa đều chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đợi Tương Phương Hoành đến, có điều cả nhóm người đợi đến gần 10 giờ mới nhận được điện thoại từ cấp trên nói người đến rồi, lúc này toàn bộ lực lượng như lập tức huy động hết mọi tinh thần.
Sau đó là cửa cầu thang máy mở ra, 10 mấy người lục đục từ bên trong bước ra ngoài.
Một cảnh tượng cực phô trương, Diệp Thu Hàm nhìn vào nhân viên bảo an đang xếp một hàng trong lòng có chút hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Diệp Thu Hàm nhìn thấy Trình Sở Tiêu bước lại gần càng vui vẻ bước đi về phía anh ta, Trình Sở Tiêu thì dừng lại ngay chỗ đó cũng cười đợi Diệp Thu Hàm bước qua, sau đó hỏi cô: “Sáng sớm đã bận như thế, buổi trưa có thích ăn gì không?”
Diệp Thu Hàm lắc đầu: “Ăn cái gì đó cũng được vậy, chắc là cũng chẳng có nhiều thời gian,”
Nói xong rồi lại chỉ về phía Tương Phương Hiên đang ở phía sau mình: “ Vị này là Tương Phương Hiên, là em gái của bệnh nhân mà bác sĩ Châu giới thiệu, cô ấy đến đây là muốn cùng anh bàn về tình hình của anh trai cô ấy Tương Phương Hoành.”
“Bác sĩ Trình, chào anh.”
Tương Phương Hiên tự nhiên thoải mái nhìn Trình Sở Tiêu và chìa tay ra, cô không ngờ Trình Sở Tiêu lại là nhân vật xuất xắc như vậy, mấy năm gần đây rất ít người có thể dựa vào ngoại hình mà có thể khiến cô đánh giá cao, huống hồ năng lực của người đàn ông này cũng xuất sắc không kém vậy!
Trình Sở Tiêu sau khi nghe Diệp Thu Hàm giới thiệu Tương Phương Hiên thì khuôn mặt vui vẻ nhạt dần xuống, chỉ đối với cô gái mặc quân phục nhìn thêm mấy cái.
Đợi đến khi Tương Phương Hiên chìa tay ra, anh ta chỉ lịch sự nhẹ nhàng bắt tay một cái rồi muốn buông ra
Nhưng không ngờ Tương Phương Hiên lúc đó lại đột nhiên dùng lực nắm chặt lấy tay anh ta, biểu hiện của Trình Sở Tiêu chẳng có gì thay đổi chỉ giả vờ như đang làm động tác lật tay đơn giản liền cực kỳ thoải mái rút tay ra khỏi bàn tay của cô tay.
Tương Phương Hiên cười càng diễm lệ hơn, cô nếu như nhìn không nhầm , trong khí chất nho nhã và biểu hiện lạnh lùng của anh ta nhất định cất giấu một cao thủ đấu trường, bản thân cô luyện tập võ thuật quyền anh nhiều năm như vậy tất nhiên trong lòng sẽ đoán ra được, Trình Sở Tiêu là người đàn ông hoàn toàn có tư cách có thể sánh vai cùng mình.
Trình Sở Tiêu thu tay về đứng bên cạnh Diệp Thu Hàm lạnh lùng nhìn Tương Phương Hiên: “Tôi vẫn chưa được nhìn thấy người bệnh, đợi sau khi anh cô đến khám tôi tự khắc sẽ có những bàn bạc trước khi phẫu thuật diễn ra với người nhà bệnh nhân, bây giờ tôi cũng chẳng có gì để nói.”
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ đưa anh trai đến, bố mẹ tôi nhanh nhất cũng mười mấy ngày nữa mới quay về, vì thế tạm thời chỉ có một mình tôi là người nhà ở đây.” Tương Phương Hiên không hề để ý thái độ lạnh lùng của Trình Sở Tiêu, trong ánh mắt ngược lại càng để lộ sự chiêm ngưỡng.
Trình Sở Tiêu căn bản không nghe Tương Phương Hiên đã nói những gì, anh ta vòng tay qua vai Diệp Thu Hàm nói : “Trưa nay anh đến tìm em, cho dù em chỉ có thời gian 10 phút anh cũng phải xem em thật sự ăn cơm mới được.”
Diệp Thu Hàm chỉ đành gật đầu : “ Được rồi.” Từ khi cô là bác sĩ trưởng khoa nội trú, một ngày ba bữa cơm của cô đều được Trình Sở Tiêu đặc biệt quan tâm, có khi cô muốn nhịn đi một bữa ăn ít lại đi một chút cũng không được, có điều cô mặc dù khuôn mặt như kiểu không có cách gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào ấm áp.
Trình Sở Tiêu nhìn Diệp Thu Hàm trả lời rồi lúc này mới vui vẻ đi về phòng làm việc của mình.
“Bác sĩ Trình là bạn trai cô à?” nhìn thấy thái độ của Trình Sở Tiêu đối với Diệp Thu Hàm, Tương Phương Hiên trực tiếp hỏi
Diệp Thu Hàm vốn dĩ không muốn nói nhiều với một người lạ như Tương Phương Hiên, nhưng một là bản thân cô đối với cô ta cũng có ấn tượng tốt, hai là cô ta thông qua sự giới thiệu của bác sĩ Châu mà đến, có kiểu quan hệ như thế này cũng không ngại với cô ấy nữa, thể là suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hai chúng tôi ở cùng nhau vẫn chưa được nửa tháng, vì thế cũng chưa công khai.”
Tương Phương Hiên nghe xong câu nói đó liền nhìn Diệp Thu Hàm từ đầu đến chân, tạm thời không hiểu nổi một người con gái bình thường như vậy tại sao có thể lọt vào mắt người lạnh lùng mạnh mẽ như Trình Sở Tiêu cơ chứ.
“Bác sĩ Diệp, hôm nay rất cảm ơn cô đã giúp đỡ, ngày mai tôi sẽ đưa anh trai đến làm thủ tục nhập viện, bây giờ không làm phiền cô nữa, dù sao sau này còn gặp nhau nhiều mà.” Tương Phương Hiên lịch sự cảm ơn Diệp Thu Hàm, sau đó bước từng bước chắc nịch rời đi.
Diệp Thu Hàm nán lại có chút ngưỡng mộ nhìn bóng của Tương Phương Hiên, người quân nhân này không giống như những người bình thường khác, tư thế đứng nhìn người khác và những bước đi dũng cảm phối hợp cùng bộ quân phục thật sự quá khí chất, những động tác kia nhìn là biết đó là kết quả của việc tập luyện lâu dài, không phải học ngày một ngày hai là có được.
Sắp bắt đầu cuộc họp trưa nay của khoa rồi, điều khiến Diệp Thu Hàm bất ngờ là cuộc họp lần này hai phòng khoa của khoa tim mạch sẽ cùng nhau họp, hơn nữa viện trưởng Phương Dục Hóa cũng tham gia.
Có chuyện gì quan trọng đến mức cả viện trưởng cũng đích thân qua đây thế? Diệp Thu Hàm tò mò nghĩ, đồng thời cũng vì phải làm công tác báo cáo mà cảm thấy hồi hộp.
Đợi sau khi hội nghị bắt đầu, đầu tiên là viện trưởng Phương Dục Hóa phát biểu, nội dung phát biểu lại khiến cô ngạc nhiên, thì ra lần họp này là vì anh trai của Tương phương Hiên Tương Phương Hoành mà tổ chức.
Viện trưởng cùng hai chủ nhiệm khoa cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng phải cố gắng để lần phẫu thuật này của Tương Phương Hoành thành công viên mãn, hơn nữa hai khoa phải thành lập ra một đoàn chuyên đặc biệt làm công việc chăm sóc cho Tương Phương Hoành trong thời gian ở bệnh viện cho đến khi anh ta khỏe mạnh xuất viện.
Diệp Thu Hàm hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói của lãnh đạo, đó chĩnh là lần phẫu thuật này chỉ được phép thành công không được phép thất bại, lần này áp lực không hề nhỏ rồi.
Sau khi mấy vị lãnh đạo phát biểu xong, Lý Văn Đông lại kêu Diệp Thu Hàm đem công việc tuần trước tổng kết lại.
“Tiểu Hàm, lần phẫu thuật này của Tương Phương Hoành mặc dù rút hết sức mạnh gân cốt của khoa ra nhưng tốt nhất vẫn nên để bác sĩ Trình mổ chính vẫn chắc chắn hơn, cô là bác sĩ trưởng khoa nội trú đợi lát nữa đi sắp xếp chuyện này nhé, nhất định phải để bác sĩ Trình chú ý nhiều hơn vào chuyện này, bác sĩ mà chữa bệnh cứu người là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác đều là thứ yếu.” đợi Diệp Thu Hàm báo cáo xong Lý Văn Đông liền bố trí nhiệm vụ cho cô.
Bọn họ tất nhiên không biết được Trình Sở Tiêu đã đồng ý thỉnh cầu của Châu Tố Khởi, chỉ là cho rằng từ những thái độ thân thiết của Trình Sở Tiêu đối với Diệp Thu Hàm thì nếu muốn thuyết phục Trình Sở Tiêu đảm nhận bác sĩ mổ chính, chỉ có thể là Thu Hàm nói mới có thể nắm chắc được mấy phần.
Diệp Thu Hàm bởi vì không rõ Trình Sở Tiêu có muốn để lộ mối quan hệ giữa anh ta với Châu Tố Khởi hay không, cũng không biết Châu Tố Khởi có muốn công khai chuyện cô ta vì Tương Phương Hoành mà nhờ Trình Sở Tiêu giúp đỡ, vì thế sớm đã biết chuyện Trình Sở Tiêu đồng ý vì Tương Phương Hoành làm bác sỹ mổ chính nhưng cô cũng không nói ra trước hội nghị.
Buổi trưa khi đi ăn cơm cùng Trình Sở Tiêu Diệp Thu Hàm có nhắc đến chuyện này, Trình Sở Tiêu tỏ ra không quá quan tâm : “Anh chỉ giúp Tố Khởi, còn những chuyện còn lại không liên quan gì đến anh, anh đối với mỗi bệnh nhân đều cật lực cứu chữa, chiều nay em nói với chủ nhiệm Lý anh đồng ý ca phẫu thuật lần này, cũng không cần phải giải thích thêm nữa, có điều họ không nói để em gia nhập vào đội phẫu thuật, sau này anh cũng sẽ đề xuất yêu cầu đó.’
Diệp Thu Hàm cười cảm động : “Cảm ơn anh.”
“Không cần nói lời cảm ơn với anh, anh chỉ muốn ở cùng bên em nhiều hơn. Còn có một chuyện em cần chú ý, ngày mai anh em họ Tương đến đây, em cố gắng đừng tiếp xúc nhiều với họ.”
“Tương Phương Hiên cũng không thể tiếp xúc?” Tương Phương Hoằng tâm lý có vấn đề ít tiếp xúc cô có thể hiểu được, nhưng cô gái cởi mở như Tương Phương Hiên tại sao lại cần trốn tránh, Diệp Thu Hàm có chút không hiểu ý nghĩa câu nói của Trình Sở Tiêu.
Trình Sở Tiêu không thể nói anh ta nhìn ra Tương Phương Hiên có hứng thú với mình, bởi vì mối quan hệ cuả Diệp Thu Hàm vừa mới bắt đầu, đang trong giai đoạn chưa ổn định, Trương Diệu Thân vẫn chưa có ý định từ bỏ, nếu như lúc này lại xuất hiện thêm một Tương Phương Hiên nữa, vậy Diệp Thu Hàm sẽ lập tức tránh né mình, vì thế có những chuyện vẫn để anh ta tự giải quyết thì hay hơn.
“Anh thì cảm thấy trước khi chưa chắc chắn gia đình họ có bệnh di truyền hay không thì tốt nhất nên tránh né vẫn an toàn hơn, hơn nữa Tương Phương Hoành có tiền sử tiền án, thân phận lại đặc biệt một khi xảy ra chuyện thì rất rắc rối.” Lý do của Trình Sở Tiêu rất thuyết phục.
Diệp Thu Hàm cảm thấy Trình Sở Tiêu nói rất đúng, lần này cô trong đoàn phẫu thuật chỉ qua là làm việc vặt, cô chỉ cần làm hậu thuẫn sau những nhân viên cần cù là được rồi, nếu không ngộ nhỡ câu nói nào của cô chọc tức khiến người ta không vui vẻ thì thật xui xẻo rồi, do đó liền cười gật đầu : “Em nghe anh vậy.”
“Cô gái ngoan, anh hi vọng em mãi mãi đều có thể làm như thế này.”
Trình Sở Tiêu nói rồi gắp một miếng thức ăn đặt trên miệng Diệp Thu Hàm, Diệp Thu Hàm mở miệng ăn vào bên trong, phải thừa nhận rằng những lời như vậy nhưng nói ra từ miệng Trình Sở Tiêu đều khiến cô cảm thấy ngọt ngào, còn biểu hiện của Trương Diệu Thân lại khiến cô luôn cảm thấy phản cảm,
Ngày hôm đó trước khi tan làm Diệp Thu hàm báo cáo chủ nhiệm Lý Trình Sở Tiêu đã đồng ý chuyện làm bác sĩ mổ chính, chủ nhiệm Lý rất vui mừng liền báo cáo ngay tình hình với viện trưởng, sau đó lại yêu cầu Diệp Thu Hàm tối nay phải làm tốt công tác chuẩn bị, bao gồm các việc như quá trình nhập viện ngày mai của Tương Phương Hoành, bác sĩ giường bệnh, y tá thay nhau trực ban đều không để xảy ra sai sót, sau khi sắp xếp xong , thời gian trước khi trực ban tối nay cô còn phải ghi chép những hạng mục câu hỏi cần hỏi Tương Phương Hoành vào vở, ví dụ như thói quen sinh hoạt, không ăn được những thứ gì.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Thu Hàm nhìn đồng hồ treo tường thấy Trình Sở Tiêu hôm nay đến sớm hơn thường ngày nửa tiếng đồng hồ, cô vui vẻ mở cửa, “Hôm nay sao lại đến sớm vậy?’ vừa nói xong rồi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa thì nụ cười trên môi vụt tắt.
Trương Diệu Thân đang đứng ngoài cửa cau có : “Em nói cái gì thế?”
“Chẳng có gì, tôi còn tưởng rằng là y tá giúp tôi mua cơm đến. Anh sao lại qua đây, tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Thu Hàm tuy rằng không đóng cửa lại nhưng giữ khoảng cách.
Trương Diệu Thân vốn dĩ không chú ý đến động tác nhỏ của Diệp Thu Hàm, anh ta quay người lại nhìn Diệp Thu Hàm rất nghiêm trọng mấy giây rồi mới nói : “Tối hôm nay anh trực ban, buổi trưa anh đi tìm em, Nhiệm Viễn nói em đang họp. Thu Hàm, nếu như anh không chủ động đến tìm em thì em chắc sẽ vĩnh viễn tránh mặt anh nhỉ? Em tự mình nói sau một tuần sẽ nói chuyện với anh, bây giờ thời gian qua rồi em lại vẫn trốn tránh anh.”
Diệp Thu Hàm không nói, tuần này cô quá bận rồi nên thật sự đã quên chuyện này.
“Xin lỗi, nhiều việc quá khiến tôi tạm thời nhớ nhớ quên quên, tôi xin lỗi.”
Trương Diệu Thân cười nhếch mép : “Em nói bận nhưng tôi cũng không biết công việc cụ thể của bác sĩ trưởng khoa nội trú là gì, hơn nữa cũng không có cơ hội đi tìm hiểu.”
Diệp Thu Hàm không ngờ Trương Diệu Thân lại mẫn cảm như vậy, chỉ đành chuyển chủ đề : “Nếu như bây giờ đều có thời gian rảnh, vậy thì đem mọi chuyện nói rõ ràng đi. Diệu Thân, chúng ta ở bên nhau 10 năm rồi, bây giờ xem lại thì đúng là chúng ta vẫn chưa hiểu hết về nhau, nếu như mọi chuyện đã phát sinh không thể quay lại được nữa, vậy thì chúng ta chia tay đi,”
“Đây là những gì em muốn nói ư? Thu Hàm, em cũng biết chúng ta ở bên nhau 10 năm rồi, vì thế anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm 10 năm này đâu, anh nghĩ rất nhiều cũng hiểu ra thực ra em có thể cùng Trình Sở Tiêu đến được bên nhau anh cũng cần gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Bởi vì anh biết anh ta có tình cảm với em, nhưng lại ôm mộng lợi dụng em kéo anh ta đến khoa thứ 2, còn quá đáng trách móc em như thế, có thể nói anh gián tiếp đem em đẩy về phía Trình Sở Tiêu, anh sai rồi! Vì thế mà không cần lo lắng anh có suy nghĩ oán trách hay ghét bỏ em, chỉ cần em quay về bên anh như trước, sẽ không có bất cứ thay đổi nào!”
Trương Diệu Thân nói khúc trước Diệp Thu Hàm còn cảm thấy cảm động, chỉ đến khi nghe thấy khúc sau tất cả những cảm động lại biến mất hoàn toàn rồi.
Cô im lặng để Trương Diệu Thân nói hết rồi mới nói một câu : “Anh có phải đã quên chuyện Lưu Tâm Ái rồi không.”
Trương Diệu Thân chỉ đành thở dài : “Thu Hàm, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh và cô ấy ở bên nhau chỉ qua là vì có thể chuyển đến khoa tim nội, hơn nữa chuyện này cũng sắp thành rồi, anh có thể bảo đảm với em sẽ không phát sinh thêm một mối quan hệ nào với nữa, được không?”
“Trương Diệu Thân, anh còn phải là người từng được giáo dục đàng hoàng không? Anh đối diện với hiện thực được không, hiện thực chính là hai người chúng ta đều quay lưng với tình cảm suốt 10 năm này, hơn nữa dù có thể nào chúng ta cũng không thể quay về kiểu trạng thái như trước được nữa rồi!”
“Chỉ cần trong tim chúng ta còn có nhau, vậy thì không phải quay lưng từ bỏ, người mà anh yêu từ trước đến nay chỉ có một. Thu Hàm, em đừng nói với anh, em đến trái tim cũng thay đổi rồi chứ?” Trương Diệu Thân hỏi xong liền nhìn chằm chằm vào Diệp Thu Hàm.
Anh mắt Trường Diệu Thân có sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn không nổi nóng ra: “Anh thừa nhận Trình Sở Tiêu bất luận phương diện nào cũng mạnh hơn anh, nhưng em có thể bảo đảm anh ta sẽ kết hôn cùng em không? Người Mỹ bọn họ tính cách đều rất phóng khoáng, anh ta chỉ là muốn chơi đùa cùng em mà thôi, em đừng xem là thật. Thu Hàm, tục ngữ nói vợ chồng vẫn phải xứng đôi vừa lứa, em phải tin rằng không có bất kỳ ai có thể so sánh được với thời gian ở bên nhau 10 năm cuả chúng ta, em cho dù ở cạnh ai rồi cũng sẽ nhận ra không có ai phù hợp với em hơn là anh!”
“Anh nếu như đã nói xong thì về đi, chuyện của tôi tôi tự biết, bất luận tôi và Trình Sở Tiêu có thể đi được cùng nhau đến đâu, ít nhất bây giờ tôi cũng rất vui vẻ.” Diệp Thu Hàm không muốn tiếp tục nói những vô nghĩa như thế này nữa, cô không muốn cuối cùng cả hai người phải to tiếng mới giải quyết được vấn đề.
Trương Diệu Thân cuối cùng cũng không kìm chế nổi nữa, anh ta hít thở sâu một cái rồi cười lớn lên: “Thu Hàm, cô cho rằng cô có quyền chọn lựa ư……”
“Bác sĩ Trương, vẫn còn nhớ không lâu trước đây tôi mới nói anh không được đến gần Thu Hàm chứ, anh sao lại quên rồi?”
Câu nói của Trương Diệu Thân mới thốt ra được nửa đã bị Trình Sở Tiêu xong vào cắt lời.
Đầu tiên Trình Sở Tiêu nhìn thần sắc Diệp Thu Hàm, nhìn thấy cô vẫn bình thường mới nhìn về phía Trương Diệu Thân: “Anh nếu như cảm thấy tôi chỉ nói tùy tiện, vậy thì ngày mai tôi sẽ trực tiếp đi tìm viện trưởng Phương nói chuyện.”
“Vậy thì sao chứ? Anh cùng lắm cũng chỉ là một bác sĩ ngoại tuyển, viện trưởng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi xử lý bác sĩ chưa từng phạm qua bất kì một sai lầm nào, nếu anh mà muốn đặc quyền thì thật sự phải tìm ra chỗ sai.” mặc dù Trương Diệu Thân cũng rất sợ nắm đấm của Trình Sở Tiêu nhưng anh ta chưa hề làm gì cả, lường trước được Trình Sở Tiêu sẽ không thể làm được gì mình, vì thế lời nói cũng có phần uy hiếp.
Trình Sở Tiêu đặt cơm trên bàn, động tác rất chắc nịch, rồi lại đứng cạnh Diệp Thu Hàm đang có chút lo lắng kéo cô ngồi xuống trước bàn, chuyền đôi đũa cho cô và nhẹ nhàng nói : “Ăn cơm đi, không cần phải quan tâm những chuyện khác.”
Diệp Thu Hàm lấy đôi đũa, trong sự chú ý của Trình Sở Tiêu ăn lấy một miếng.
Trương Diệu Thân đứng cạnh bên nhìn toàn bộ sự việc tức giận bừng bừng hai tay nắm chặt lại. Lúc đó anh ta chỉ muốn xông đến và đánh gãy tay chân của Trình Sở Tiêu và muốn anh ta phải chịu nhục mà nếm đòn của mình.
Trình Sở Tiêu cứ thế nhìn Diệp Thu Hàm ăn mấy miếng rồi mới lạnh lùng lườm Trương Diệu Thân đang cực kỳ phẫn nộ với mình: “Nếu như tôi đồng ý trở thành nhân viên chính thức của bệnh viện, hoặc là tôi đồng ý làm bác sĩ chính thức của bệnh viện đồng thời tự nguyện hạ mức phí phẫu thuật xuống, anh cho rằng viện trưởng Phương sẽ chọn như thế nào ?”
Trương Diệu Thân cuối cùng vẫn sợ, nếu như Trình Sở Tiêu đưa ra điều kiện như vậy, thì bệnh viện sẽ vì giữ Trình Sở Tiêu ở lại mà hi sinh đi anh ta, đến lúc đó bản thân còn không biết sẽ bị phân đến chân trời góc bể nào.
Nhưng cứ uất ức như thế này mà rời đi thì anh ta thực sự không cam lòng, thế là lạnh lùng cười một tiếng : “Bác sĩ Trình, cho dù thiên tài như anh cũng không phải lúc naò cũng mọi sự như ý đâu.”
Nói xong câu ấy, Trương Diệu Thân đầu cũng không thèm quay lại cứ thế vội vã rời đi.
Diệp Thu Hàm vẫn cúi đầu ăn, trong lòng lại cứ nghĩ về câu nói mà lúc nãy Trương Diệu Thân chưa nói hết, anh ta muốn nói cho cô rằng cô có thể được chọn cái gì? Có phải chỉ bác sĩ trưởng khoa nội trú không, rốt cuộc anh ta biết được những gì?
Trình Sở Tiêu cũng quan sát được có chút biến đổi trên khuôn mặt Diệp Thu Hàm, anh ta cũng muốn biết trước khi anh ta bước vào Trương Diệu Thân và Diệp Thu Hàm đã nói những gì, và Diệp Thu Hàm có bị ảnh hưởng bởi những câu nói nói đó không, chỉ là lần này anh ta lại không thể nhìn ra được quá nhiều góc độ, nếu như bản thân nhìn không ra thì chắc là có vấn đề rồi.
“Thu Hàm, nếu như Trương Diệu Thân đã nói những gì khiến em phải hoài nghi, em có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, không cần phải tự mình đoán bừa, được chứ?” Trình Sở Tiêu tiếp tục dỗ dành nhẹ nhàng với mong muốn Diệp Thu Hàm đem mọi chuyện nói ra.
Nhưng Diệp Thu Hàm lại chỉ cười ha ha gật đầu đáp trả : “Em biết rồi.” sau đó thì cũng không nói gì nhiều nữa.
Trình Sở Tiêu cũng không quá để ý, anh ta tin chắc Trương Diệu Thân cũng không làm loạn chuyện gì quá đáng.
7 giờ sáng Ngày hôm sau toàn bộ lực lượng nòng cốt của hai khoa đều chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đợi Tương Phương Hoành đến, có điều cả nhóm người đợi đến gần 10 giờ mới nhận được điện thoại từ cấp trên nói người đến rồi, lúc này toàn bộ lực lượng như lập tức huy động hết mọi tinh thần.
Sau đó là cửa cầu thang máy mở ra, 10 mấy người lục đục từ bên trong bước ra ngoài.
Một cảnh tượng cực phô trương, Diệp Thu Hàm nhìn vào nhân viên bảo an đang xếp một hàng trong lòng có chút hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com